Mưa bụi tiêu điều, như một cái võng lớn giữa trời, bao phủ không gian yên bình của trấn nhỏ, vây lấy trái tim đang hỗn loạn. Ngoài tường, ánh đèn vàng nhạt, phố không người, trước cửa là cây cổ thụ như một ông lão cúi đầu rũ mi đang đợi người trở về từ phương xa. Mà trong phòng lúc này, năng lượng trẻ dường như vẫn còn tiếp tục.

Phòng khách tối tăm, đưa tay cũng không thấy nổi năm ngón, thế mà Diệp Mông vẫn xác định được vị trí môi của Lý Cận Dữ, hơi thở ấm áp cận kề, Lý Cận Dữ để đầu dưới sofa, nhìn cô nằm trên người mình, chóp mũi quanh quẩn mùi hương của nước hoa nhàn nhạt của cô, không giống với mùi hương “trà sữa Phiêu Phiêu” bay tới mười mét của Giang Lộ Chi, rất thoải mái, rất dễ chịu.

Sofa mềm như hoa bông gòn, hai người ép đến nỗi muốn lún xuống đất, môi bị người ta ngậm lấy, Lý Cận Dữ chỉ đành ngoan ngoãn dựa nửa người, không biết là do không biết thật hay giả vờ ngây thơ mà anh không hề có chút phản ứng đáp lại nào, để cô chủ động làm tất.

Mà hôn một hồi lâu, anh phát hiện Diệp Mông rất chăm sóc đến yết hầu của anh.

Hôn đến mức cổ họng của Lý Cận Dữ ngứa ngáy, anh nhịn không được nữa, một tay phủ lên lưng cô, một tay giữ lại cái cổ mảnh khảnh của cô, đẩy ra sau, bật cười: “Em là cún đấy à? Đừng cắn có được không?”

Diệp Mông tiếp tục hôn, giọng nói cũng thay đổi, trầm đặc mê hoặc: “Vết sẹo này của anh, là sao vậy?”

Lý Cận Dữ ngây người, thay đổi tư thế, thấp giọng nói: “Hồi nhỏ chạy chơi theo anh trai khắp nơi, không cẩn thận té ngã.”

“Rất gợi cảm đấy.” Diệp Mông tán thưởng, cúi đầu hôn lên môi anh: “Em rất thích anh.”

Lý Cận Dữ nhìn cô, có chút không tự nhiên né đi.

“Không quen à?” Diệp Mông nhìn xuống, bỗng dừng lại: “Nụ hôn đầu?”

Anh nhìn cô, rất ấm ức: “Ừ.”

Diệp Mông nằm trên người anh, cười đến run cả người. Không biết là do phòng ẩm ướt hay đáy mắt anh ngày càng thâm trầm, phủ một lớp sương dày đặc, như một con nai nhỏ bị thương, khát vọng có người nào đó dừng lại nhìn mình.

“Em dạy anh.”

Tuy Diệp Mông rất gấp gáp, nhưng lúc này rất quan tâm đến cảm xúc của anh, nhẹ nhàng chạm lên môi anh từng chút từng chút một, săn sóc hỏi cảm nhận của anh: “Thế nào? Khó chịu không? Có khó chịu khi em hôn anh thế không?”

Trong nháy mắt, Lý Cận Dữ nghi ngờ có phải hai người lấy nhầm kịch bản của đối phương rồi không, nhưng lại rất hưởng thụ sự quan tâm của cô, dù sao cũng đỡ hơn lúc nãy không khác gì một con cún bò lên người anh cắn tới cắn lui để phát tiết.

Nhưng Diệp Mông thấy anh không đáp lời, có hơi nhụt chí giữ mặt anh lại, nói: “Hay là anh có bệnh nghiện sạch sẽ?”

Lý Cận Dữ thở dài một hơi, bất lực nói: “Hồi nhỏ có một chút.”

Cô lại tiếp tục hỏi: “Có liên quan đến chứng trầm cảm của anh sao?”

“Ừm.”

“Thế anh không có nhu cầu quá cao với phương diện này?”

“............” Lý Cận Dữ thành thật nói: “Thì cảm thấy, hơi buồn nôn.”

Quả nhiên, Diệp Mông đã xem rất nhiều báo cáo, một trong những biểu hiện rõ rệt của chứng trầm cảm là nhu cầu về chuyện ấy thấp.

Nhìn kiểu người còn chưa làm gì như anh, sợ là, càng thấp hơn.

Diệp Mông: “Đến mức nào? Em ôm anh, hôn anh thế này, có được không?”

“Được, không khoa trương như em nói đâu, chỉ là không quen lắm thôi, chắc là vậy.”

Diệp Mông bật cười vì bộ dạng nghiêm túc phân tích của anh, hiểu ý anh, nhận sai về mình: “Được rồi, là chị đây quá vội vã rồi.”

Quả nhiên, anh vẫn chưa tiến sâu vào trạng thái yêu đương, đến hôn một cái cũng khó khăn như vậy. Diệp Mông cũng không nổi giận, cô từ xưa đến nay rất kiên nhẫn, đặc biệt là trong phương diện bồi dưỡng, huấn luyện bạn trai.

“Thực ra trao đổi nước bọt cũng là một bước trong quá trình tăng tình cảm hai bên. Hai bên ngoại trừ phương diện tinh thần thì phương diện thể xác cũng sẽ nâng cao độ hiểu ý nhau hơn, ví dụ, trong anh có em, trong em có anh.” Diệp Mông nói linh ta linh tinh.

Lý Cận Dữ sợ cô ngã xuống, chân đạp lên bàn, nhịn không được cười mắng: “Nữ lưu manh.”

Diệp Mông cũng không phủ nhận, nhìn vẻ mặt anh tuấn có hơi gầy của anh, tim đập không thôi, đưa tay thề: “Hôn một chút nữa thôi, em thề không đá lưỡi.”

“Ừ.” 

Vừa dứt lời, môi vừa dán lên nhau, “lạch cạch”, điện phòng khách được bật sáng lên, Kiều Mạch Mạch như một hồn ma mặc áo ngủ đứng ngay cửa phòng: “Anh? Chị Diệp Mông?”

“..............”

“...............”

Trên sofa hỗn loạn, chủ yếu là Diệp Mông chủ động sờ mó lợi dụng nên chột dạ, không nói lời nào vội vàng lăn xuống khỏi người anh, trong lúc lật đật còn đá trúng thùng rác khiến mặt đất toàn là vỏ quýt. Cô chỉ đành xấu hổ sờ sờ cổ, nói với Lý Cận Dữ: “Em gái tỉnh rồi, em về đây.”

Lý Cận Dữ là người bị lợi dụng, nên bình tĩnh hơn nhiều, cổ áo hỗn loạn, người lười biếng dựa vào sofa, bộ dáng như thể vừa mới bị người ta sàm sỡ xong, còn cố ý báo thù chỉ đạo cô: “Nhặt rác lại đi.”

“............” Cái tên kiêu căng này.

Sau khi Diệp Mông đi rồi, Lý Cận Dữ ngồi trên sofa, xoa xoa mặt. Căn nhà này đã rất cũ rồi, đồ dùng trong nhà cũng nổi mốc. Mùa đông ở miền Nam thì trời cũng tương đối ấm áp, mấy ngày nữa là lập xuân, tiết trời vẫn ẩm ướt. Trong phòng đã mở đèn nhưng cũng không quá sáng, bóng đèn mờ mờ, hắt lên dáng người cao gầy của anh.

Lý Cận Dữ đặt khuỷu tay lên đùi, hai tay ôm lấy mặt, cũng không phải vì ngại chuyện thân mật hồi nãy, mà là sự mệt mỏi mấy ngày liên tục này. Từ lúc trở về từ Bắc Kinh, anh chưa nghỉ ngơi được lần nào.

“Em vẫn chưa đi ngủ sao?” Anh nghiêm mặt nói.

Kiều Mạch Mạch vẫn đứng nguyên tại chỗ, như người bù nhìn, cuối cùng cũng nói ra nghi ngờ trong lòng: “Anh, anh và chị Diệp Mông, hẹn hò rồi?”

“Ừ.”

“Hình như em làm phiền hai người rồi, hay là em dọn về nhà?”

“Không cần, qua thời gian này hẵng tính.”

Kiểu Mạch Mạch đi rồi, với cái tính cách gấp gáp vội vàng của Diệp Mông, sợ là sẽ không tha cho anh.

Lý Cận Dữ bị ý nghĩ của mình chọc cười, anh trốn cái gì chứ, trốn Diệp Mông sao? Sau đó nói lại: “Em tự quyết định đi, khi nào thì chuyển.”

Kiều Mạch Mạch đến ngồi bên cạnh anh, tò mò hỏi: “Hẹn hò với chị Diệp Mông có cảm giác gì ạ?”

Kiều Mạch Mạch nhét miếng quýt vào miệng, cẩn thận nhớ lại những lần ở cạnh Diệp Mông, nói: “Anh xem, ngoại hình của chị ấy khác hẳn với chị Giang Lộ Chi, rất đẹp, là kiểu đẹp tự nhiên ấy, không giống kiểu đẹp son phấn của chị Lộ Chi, nhìn ảnh thôi thì đẹp đấy, nhưng nếu để chị ấy đứng cạnh chị Diệp Mông thì thôi rồi. Chị Diệp Mông khí chất vô cùng luôn, lại thoải mái, phóng khoáng, nhưng mà lại rất nữ tính, đối với ai cũng đều hòa nhã mà em lại không hề thấy chị ấy quá điệu. Mỗi ngày đều trang điểm nhẹ nhàng, nhìn rất thoải mái, dù sao không biết là em cảm giác sai hay đúng nhưng mà lúc ở cạnh chị ấy em cứ thấy mình kém hơn hẳn. Cứ thấy một người như chị ấy rất hấp dẫn người khác, cho nên muốn biết yêu đương với chị ấy có cảm giác gì.”

Lý Cận Dữ không biết từ lúc nào đã châm cho mình một điếu thuốc, ngậm trong miệng, rít ra một hơi, nói: “Chính là cảm giác em tỏ tình với cô ấy, có lẽ cô ấy đều sẽ đồng ý,” Anh gạt tàn thuốc: “Nắm giữ không được.”

*

Cũng giống vậy, Phương Nhã Ân ngay khi biết Diệp Mông đã cưa được Lý Cận Dữ, cũng truy vấn: “Thế yêu kiểu em trai này có cảm giác gì?”

Lúc này hai người đang ở trong xe ở bãi đỗ xe bệnh viện chờ Lý Cận Dữ xuống, có cả ông xã của Phương Nhã Ân, bốn người có cuộc hẹn đôi cuối tuần.

Diệp Mông ngồi ở ghế phó lái, cúi đầu gửi vị trí cho Lý Cận Dữ, cười: “Kiểu em trai này là kiểu em trai nào?”

Phương Nhã Ân mở cửa sổ, châm một điếu thuốc nói: “Thì là kiểu vừa cao vừa đẹp trai, còn ngây thơ, nhìn cả người đầy tâm sự, lại còn có chút bi ai, nhưng lại có sự gợi cảm chết người, nhìn từ xa mẹ nó chứ chính là kiểu em trai cực phẩm lạnh lùng cấm dục.”

Diệp Mông cười không dừng được, chỉ ra ghế sau: “Không sợ chồng cậu về nhà xử đẹp cậu?”

Chồng Phương Nhã Ân đi làm ở cơ quan, rất biết nói chuyện, người gọn gàng, đeo kính, nghe lời trêu chọc của Diệp Mông chỉ cười cười không nói.

Diệp Mông cất điện thoại, vẻ mặt ngọt ngào như ngâm trong mật: “Chính là cảm giác vừa làm chị gái, vừa làm em gái ấy.”

Phương Nhã Ân gạt tàn thuốc, giả bộ khinh khỉnh: “Chậc chậc, xem cái bộ dạng mê đắm của cậu kìa.”

Vừa dứt lời, Lý Cận Dữ đã bước ra từ thang máy, Diệp Mông vừa liếc mắt đã nhìn thấy, hai ngày không gặp, nay được nhìn thấy dáng người cao lớn, lãnh đạm của anh, trong lòng khó kiềm chế được, tim cũng đập thình thịch.

Phương Nhã Ân dập thuốc, mở cửa trịnh trọng nghênh đón bạn trai Diệp Mông.

Sau khi cửa xe mở, cũng không đợi Lý Cận Dữ vào xe, Phương Nhã Ân đã giới thiệu trước: “Đây là ông xã chị, Trần Kiện, làm việc ở tập đoàn Merchants, từ bây giờ, hai người cũng xem như là bạn thân rồi.”

Không khí kỳ lạ giữa hai người đàn ông khiến Diệp Mông suýt nữa bật cười, sợ Lý Cận Dữ ngại, cô bổ sung thêm một câu: “Lý Cận Dữ, anh gọi “anh rể” giống em là được.”

Hai người đàn ông bị nhấn mạnh phải là “bạn thân” sau khi ngượng ngùng chào hỏi thì lại chìm vào im lặng, yên tĩnh như một bức họa, nhất là Lý Cận Dữ, từ kính xe nhìn ra sau có thể thấy mặt mày sạch sẽ, ngũ quan thanh tú, như một bức điêu khắc vậy.

Phương Nhã Ân sau khi kết hôn, thật sự nhiều năm rồi chưa thấy được mấy ai đẹp trai, đến nay nhờ hưởng phúc của bạn thân mà có thể ngắm được cực phẩm của cực phẩm như vậy thật không dễ dàng.

Suốt dọc đường nói chuyện phiếm đôi ba câu khiến không khí không đến mức ngượng ngập như lúc đầu nữa. Trần Kiện dù gì cũng là một nhân viên ưu tú của công ty, chỉ trong chốc lát đã làm không khí nóng lên một cách rất tự nhiên, Lý Cận Dữ vốn cũng không phải là người quá lạnh lùng, lại thêm sự hết mực phụ họa khiến hai người đàn ông cũng trở nên tự nhiên hơn.

Đa phần là Lý Cận Dữ nghe Trần Kiện nói, anh rất ít tìm chủ đề bắt chuyện, Trần Kiện nói cái gì, anh cũng có thể đáp lại hai câu. Trần Kiện phát hiện Lý Cận Dữ thực ra cũng rất hiền hòa, nói cái gì cũng có thể tiếp lời phụ họa, nhưng vẫn cứ có một cảm giác xa cách, không thể tiến sâu vào.

Nếu không phải là bạn trai của Diệp Mông, trong công việc hằng ngày anh ta chắc chắn rất không muốn bắt chuyện với người như anh. Trần Kiện là người nhiều chuyện, xuống xe cũng nhịn không được nữa len lén ghé tai Phương Nhã Ân thầm thì: “Anh thấy cậu trai này hơi khó qua lại.”

Phương Nhã Ân lạnh lùng nhìn anh ta: “Chả lẽ ai cũng dễ qua lại như anh, một cô gái cũng có thể bắt chuyện dễ dàng với anh.”

Trần Kiện khinh khỉnh, nói chắc nịch: “Anh nói thẳng luôn, hai người họ không thể dài lâu được.”

“Không cần anh lo, bạn em mà chơi chán rồi, không chừng người tiếp theo còn cao hơn đẹp hơn ấy. Nhưng mà nếu anh nói bậy trước mặt hai người họ, cẩn thận về nhà em cất tiền riêng anh giấu trong máy sấy, đừng hòng mà lấy lại!”

Nhà hàng này rất có tiếng trong trấn, lượng khách mỗi ngày đều rất đông, bữa cơm này quá đường đột, Diệp Mông khó khăn lắm mới nhờ người đặt chỗ trước cho.

Vị trí của bọn họ ngồi ở gần cửa sổ, là nhờ Diệp Mông trả tiền gấp ba đổi lấy, vì từ chỗ này có thể nhìn thấy mặt hồ Ninh Tuy phẳng lặng, trong vắt như gương. Vị trí này thông thường nếu không đặt trước 3, 4 ngày thì rất khó có được, Diệp Mông năn nỉ nhõng nhẽo với người ta cả buổi chiều mới đồng ý giá 300 tệ để đổi chỗ cho cô.

Chỉ có thể nói, con người ở thời đại này, thật lạnh lùng.

Nếu không phải tổ chức bù sinh nhật cho Lý Cận Dữ, cô thật sự sẽ không xài tiền phung phí đến vậy. Hôm qua cô mới được biết, sinh nhật của Lý Cận Dữ đã qua từ tháng trước rồi. Nghe Kiều Mạch Mạch nói, hôm đó anh khóa cửa nhốt mình trong nhà, không ra khỏi cửa.

Nhà hàng đông đúc, không còn bàn trống, thế mà ở trước cửa còn xếp cả hàng dài chờ đợi, nhìn chằm chằm xem bàn nào sắp ăn xong, Lý Cận Dữ và Diệp Mông tiến vào lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả.

Trần Kiện cũng xem như là lần đầu tiên đi ngang qua nơi nào cũng nhận được ánh mắt ngắm nhìn của mọi người. Phương Nhã Ân có lẽ vì đã ở bên hai người này lâu rồi nên cũng rất tự nhiên, mà cặp đôi từ nhỏ đến lớn đều bị người ta nhìn chằm chằm kia đã quen rồi, càng tự nhiên hơn.

Chỉ có một mình anh ta là rụt rè co người lại, cảm thấy ngượng ngùng vì ánh nhìn của mọi người.

Có lẽ là do cảm xúc này mà sau đó Trần Kiện cảm thấy hơi mất cân bằng. Anh ta bây giờ là một lãnh đạo nhỏ của công ty, có nhà có xe có con cái, cha mẹ khỏe mạnh, gia đình hạnh phúc, tướng mạo cũng bình thường như bao người. Từ nhỏ đến lớn, thực ra anh ta vẫn luôn nổi bật trong đám đông, hiện tại dù có đi đến đâu hay so sánh với các cậu bạn cùng tuổi, anh ta cũng được xem như ăn nên làm ra rồi.

Mà lúc này, trong bốn người, anh ta phát hiện trọng điểm trong ánh mắt mọi người đã lệch đi rồi. Vì thế anh ta cũng không rõ tâm trạng lúc này của mình là gì, bắt đầu vặn hỏi Lý Cận Dữ.

“Tiểu Lý, cậu có nhà trên trấn chưa?” Trần Kiện gọi món xong, đưa menu cho Lý Cận Dữ, thuận miệng hỏi một câu.

Nhà ở trấn Ninh Tuy năm nay tầm 2 vạn, đầu năm giá nhà đã bắt đầu dao động, giá khởi điểm đã là hai vạn, còn rất nhiều người tranh nhau, nếu không có quan hệ thì rất khó mua được nhà đẹp. Trần Kiện là kiểu công nhân viên chức chỉ cần bố mẹ hỗ trợ rồi tiết kiệm, thêm cả phí sinh hoạt ở trấn không cao nên cũng không có áp lực là bao.

Lý Cận Dữ nhận menu, ngây người một lúc mới nói: “Không có.”

Trần Kiện gật gật đầu, đưa ra một thông tin mà bản thân tự cho là có ích: “Có hứng thú với việc mua nhà không? Gần đây có một khu nhỏ bắt đầu mở bán rồi. Tôi có một người bạn quan hệ cũng không tồi, có thể giúp cậu mua được một căn giá tốt. Nếu cậu có ý định kết hôn với Diệp Mông thì cũng nên chuẩn bị sớm một chút, mấy khu tốt trên trấn cũng sắp mở rộng phát triển hết rồi.”

Anh làm gì có tiền mà mua nhà, sống qua ngày thôi cũng đã là vấn đề lớn.

Lý Cận Dữ nhìn Diệp Mông, khách khí đáp một câu: “Vâng.”

Phương Nhã Ân hung dữ liếc anh ta một cái, nhưng Trần Kiện cảm thấy vấn đề này cũng chẳng có gì to tát, lại tiếp tục hỏi: “Thế công việc của cậu là gì?”

Nếu còn không hiểu ra trong câu nói này không có ý tốt đẹp gì chắc mấy năm sống trên đời của Lý Cận Dữ cũng quá lãng phí rồi. Không đợi anh đáp, Diệp Mông đã cầm lấy thực đơn, bất ngờ hỏi một câu: “Anh rể có ăn thịt viên không?”

“Không ăn.” Trần Kiện phát hiện ánh mắt Diệp Mông có ý cảnh cáo, anh cũng rất sợ cô gái này, nhìn thì vô hại đấy, kỳ thực rất ghê gớm, do đó cũng ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Ai ngờ, Lý Cận Dữ cúi đầu cười: “Tôi thất nghiệp.”

Trần Kiện trưng ra vẻ mặt đừng có trách tôi, là cậu ta tự nói đấy nhé. Tâm trạng cũng khoan khoái lên nhiều, con người sống là phải có đầu óc chứ, do đó thật lòng lên giọng trịch thượng: “Có thể thử thi công chức xem, cái tuổi này của cậu mà lên lớp bổ túc thì vẫn kịp đấy.”

Phương Nhã Ân bực mình lắm rồi: “Anh đừng có gặp ai cũng khuyên người ta thi công chức nữa có được không? Chỉ có nhà ta là ăn mát bát vàng thôi hả?”

Trần Kiện lộ vẻ ấm ức: “Anh thuận miệng thôi mà.”

Lý Cận Dữ tháo khăn quàng cổ xuống, nói: “Tôi thi không được.”

“Vì sao?” Lần này đến Phương Nhã Ân cũng tò mò hẳn, chả lẽ từng ngồi tù sao?

“Vì tôi chỉ có bằng cấp hai.”

Chậc chậc, Trần Kiện thầm thở dài một hơi, xem ra mình vẫn còn chức cao phết, thượng đế vẫn còn mở cho mình một cánh cửa.

Trần Kiện nói: “Có một vài tỉnh vẫn cho thi đấy, cậu có thể để ý tìm hiểu xem sao.”

Lý Cận Dữ cũng không hứng thú gì, đi làm rồi thì thời gian đâu chăm bà nội nữa, nhưng ngoài miệng vẫn rất khách khí, lịch sự đáp: “Vâng.”

Đúng lúc đó, di động trên bàn của Lý Cận Dữ reo lên,  anh cúi đầu nhìn.

Diệp Mông [Nhìn ra ngoài cửa sổ.]

Bùm! Bùm!

Bên tai vang lên tiếng nổ lớn. Cùng lúc anh đang xoay đầu lại, Diệp Mông bất ngờ ghé sát người anh, trong nhà hàng đông người, cô cũng không thèm quan tâm ánh mắt ngạc nhiên của hai người đối diện, đúng hơn là ánh mắt của tất cả mọi người. Diệp Mông thoải mái hôn lên môi của anh, Lý Cận Dữ ngây người trong phút chốc, nhìn dải ánh sáng vụt lên trên bầu trời đêm, nở ra giữa không trung.

Đúng lúc này, nhà hàng còn rất tận tâm mở nhạc nền hợp khung cảnh.

Ở ngoài cửa sổ, từng màn pháo hoa thay nhau bay lên giữa bầu trời, xán lạn giữa màn đêm, gió cũng không ngăn được những đốm lửa nhỏ liên tiếp sáng lên rồi rơi xuống, ngay cả khóm hoa nơi góc tường cũng bất ngờ trở nên tươi tắn.

Cả thế giới bỗng chốc như sáng lên.

Trong nhà hàng, âm nhạc du dương, như khiến tình cảm mãnh liệt cũng muốn bay lên.

“Trái tim chúng ta đều tựa như pháo hoa

Từng đóa lại từng đóa

Không hề cô độc rơi xuống 

Xua tan sự yên tĩnh

Xoay người lại đi, em vẫn ở nơi đó đợi anh

Có lẽ sẽ có lúc nản lòng

Muốn gạt bỏ những suy nghĩ tiến về tương lai

Cũng không hề sợ cô đơn

Vì có biển rộng trời xanh

Muốn tô điểm cho bữa tiệc của anh....” (1)

Sau đó, anh nghe thấy Diệp Mông ghé bên tai anh thấp giọng nói.

“Anh biết em ngưỡng mộ cái bằng trung học của anh thế nào không?”

“Hả?”

“Vì nó biết anh sớm hơn cả em. Sinh nhật vui vẻ, bảo bối.”

*

Phương Nhã Ân phục rồi.

Trần Kiện cũng phục rồi.

Nói đến chuyện yêu đương cùng em trai, Diệp Mông mà thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.

Dùng bữa xong, Phương Nhã Ân túm lấy Trần Kiện tạm biệt hai người bọn họ luôn. Diệp Mông nắm tay Lý Cận Dữ đi dạo bên hồ, ánh đèn vẫn cái sáng cái tối, mờ mờ ảo ảo chiếu lên mặt hồ.

Hai người dừng ở lan can nơi lần gặp đầu tiên, Diệp Mông nói: “Sao anh mãi không nói gì, không cảm động hả?”

Lý Cận Dữ dựa vào lan can, cúi đầu nhìn cô: “Sau này em sẽ ở lại trong thành phố sao?”

“Ừm, phải đi làm rồi, không thể cứ chơi rồi đợi chết được.” Diệp Mông chống hai tay lên lan can, thở dài một hơi.

Lý Cận Dữ không nói, ánh mắt chuyên chú nhìn cô, im lặng dựa vào lan can, cuối cùng cũng không tiếp lời.

Diệp Mông không chịu được ánh mắt này của anh, chủ động tiến lại ôm anh, vùi đầu vào ngực anh, cảm nhận khí chất của chàng trai trẻ và nhịp tim của anh.

Lý Cận Dữ dựa vào lan can, ôm cô vào lòng, cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô, cố gắng đè nén cảm xúc nơi đáy mắt, thấp giọng nói: “Có thể anh sẽ không khỏe lên được.”

Diệp Mông ngây người, theo bản năng ngước đầu nhìn anh nhưng bị anh lấy tay che mắt lại, Diệp Mông muốn lấy tay anh xuống, nhưng anh nói: “Đừng nhìn, anh đang thổ lộ.”

Giây tiếp theo, môi cô bị người ta nhẹ nhàng chạm vào, từng chút từng chút một.

“Anh vẫn luôn hy vọng có một người giúp anh thoát ra, nhưng anh không hy vọng người đó là em.”

Bên hồ, người qua lại rất ít, nhưng lâu lâu vẫn có người chạy bộ qua. Lý Cận Dữ không quan tâm, hôn lên cổ cô, tai cô....

Cả người Diệp Mông nóng lên như muốn sốt, sau lưng là một trận tê tái như xuyên thủng tim. Cô nghe được tiếng tim đập thình thịch không ngừng của mình, nghe cả tiếng nói của anh bên tai:

“Vì anh biết, anh chắc chắn sẽ thích em, chắc chắn.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương