Thâm Tình Trong Mắt Anh
-
Chương 15
Lý Cận Dữ cũng rất bình tĩnh, đối phó linh hoạt: “Ồ thế sao, vậy cô muốn xem tôi và Trịnh Khai Nhiên đánh nhau một trận hả? Hay là chỉ muốn xem Trịnh Khai Nhiên cho tôi một trận?”
“Đừng lo, nếu anh vì tôi mà bị đánh, tôi chắc chắn sẽ lấy thân báo đáp.” Diệp Mông cười híp mắt nói.
Ý ngầm cảnh báo Trịnh Khai Nhiên, nếu cậu dám động đến Lý Cận Dữ, vừa hay tôi có lý do để lấy anh ấy rồi.
Trịnh Khai Nhiên xem như đã hiểu, đôi cẩu nam nữ này đã qua lại với nhau từ lâu rồi. Hắn đứng lì tại chỗ tầm 5,6 giây. Nếu khuôn mặt có thể biến đổi theo sự tức giận trong hắn thì có lẽ lúc này mặt hắn đã không khác gì cây đèn ngũ sắc trong sàn nhảy rồi. Cuối cùng cả mặt hắn xanh mét, không nói một lời, nổi giận đùng đùng đá cửa rời đi, đám thanh niên trong quán cũng lần lượt đứng lên theo hắn ra về.
“Ấy ấy ấy… không ăn nữa sao?” Chủ quán vội vã chạy theo ra tận cửa: “Còn… còn chưa thanh toán mà!”
Diệp Mông cười nhìn chủ quán: “Thật ngại quá, để tôi thanh toán hết cho.”
Chủ quán khó xử, chần chừ: “Chuyện này....”
Diệp Mông rất lịch sự, khiến người ta không cách nào từ chối được: “Không sao, lát nữa tôi sẽ thanh toán.”
Trịnh Khai Nhiên chưa đi quá xa, đứng ở ngoài cửa gọi một cuộc điện thoại, lại lấy một điếu thuốc từ đám đàn em. Bên cạnh hắn là mấy chiếc Audi xếp thẳng hàng. Diệp Mông chăm chú nhìn một lúc, nói với Lý Cận Dữ: “Cậu đoán xem lát nữa hắn gặp ai?”
Lý Cận Dữ lười đoán: “Ăn xong rồi đúng không, xong rồi thì giải tán.”
Diệp Mông quay lại nhìn anh, nghiêm túc cảnh báo một câu: “Lần sau còn để tôi nghe thấy cậu nói tôi là ghệ của ai, tôi cho cậu biết mặt.”
“Hắn ta thích cô, cô không biết sao?” Lý Cận Dữ lười vòng vo với cô: “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn cùng bà sống an ổn hết đời này ở trấn, không muốn vướng chuyện rầy rà, lần trước tôi giúp cô hoàn toàn là vì nể mặt chị Nhã Ân và vì tiền, nhưng tôi sẽ không vì cô mà đắc tội với hắn, tự chuốc phiền phức cho mình.”
Thực ra bây giờ không còn ở cạnh Lý Lăng Bạch nữa, anh cũng điều chỉnh cảm xúc tốt hơn. Với những người không mấy quen biết, những phiền phức lâu lâu xuất hiện, anh tự khắc biết kiềm chế. Lý Cận Dữ không hiểu tại sao không ai nhận ra, lại chỉ có mỗi Diệp Mông nhận ra.
Cô hỏi: “Vậy tại sao cậu lại hẹn hò với Giang Lộ Chi?”
“Vì chị ta ở Bắc Kinh, không cần hẹn hò, đỡ tốn tiền. Hơn nữa bà sẽ không còn lý do giới thiệu mai mối cho tôi nữa. Tôi nói rồi, tôi là một tên cặn bã.” Anh lạnh lùng tự giễu.
Diệp Mông cười đến thản nhiên: “Thật không may, trên phương diện tình cảm, tôi cũng là người rất tệ hại. Cậu nói Trịnh Khai Nhiên, bao năm rồi ở trước mặt tôi giống như mảnh vải trắng vậy, bao nhiêu tình ý đều viết lên trên ấy.”
Cho nên sau này cô tuyệt giao với hắn, không phải vì sợ hắn tìm mình báo thù, mà là không muốn cho hắn tia hy vọng nào nữa. Ai mà biết, thời thế thay đổi, Trịnh Khai Nhiên trở thành người có máu mặt, cô cũng không còn dễ dàng chọc vào hắn nữa. Thời niên thiếu còn có thể nói cắt đứt là cắt đứt, nhưng bây giờ đều là người trưởng thành rồi, làm gì cũng phải chừa đường lui.
Hai người im lặng hồi lâu.
Trong khoảnh khắc, Diệp Mông thấy bên ngoài có hai chiếc xe màu đen chậm rãi chạy đến, một lúc sau, Trịnh Khai Nhiên và đám đàn em cũng dập hết thuốc, đứng bên hàng Audi, khí thế bao trùm cả con ngõ.
Vào lúc chiếc xe màu đen vòng lại, cửa ghế sau hơi hạ xuống, có một cái tay chìa ra ngoài vứt tàn thuốc, chiếc nhẫn đeo ở ngón trỏ là vàng ngọc lục bảo, nhìn rất xưa cũ, nhưng cũng rất hiếm thấy.
Kỳ thực lúc đó Diệp Mông không nghĩ đến, mãi đến khi Lý Cận Dữ bước ra khỏi quán cua, chuẩn bị bắt xe, cô mới nhớ ra. Cả người liền ngây ra, nháy mắt đứng khựng lại, Lý Cận Dữ đi xa rồi mới phát hiện cô không đi theo, quay đầu nhìn, đã thấy Diệp Mông bước nhanh về hướng ngược lại.
Lý Cận Dữ đuổi theo, giữ chặt cô: “Làm gì đấy?”
“Tôi đi tìm Trịnh Khai Nhiên.”
“Giờ cô đi tìm hắn làm gì? Không nỡ lòng tổn thương hắn?”
Diệp Mông lười giải thích với anh, đẩy anh sang một bên: “Em trai, chị đây không đùa với em. Bây giờ chị có chuyện rất gấp cần xác nhận, em cứ đi chơi một mình trước đi.”
Anh lãnh đạm trở lại: “Cô nói có chuyện gì đi, rồi tôi chỉ cho cô đi đâu tìm bọn họ.”
“Cậu biết họ đi đâu?”
Lý Cận Dữ khoanh tay trước ngực, dựa người vào tường, cười cười nói: “Cô muốn tìm Trịnh Khai Nhiên, hay muốn tìm chiếc xe biển sô 5567?”
Diệp Mông ngây người: “Cậu biết?”
“Không biết.” Cậu lắc đầu: “Nhưng xe kia không phải xe ở vùng này, tôi có liếc qua biển số nên nhớ, trí nhớ quá tốt thì biết sao được.”
“Vậy sao cậu biết họ đi đâu được?”
Ở đầu ngõ, lâu lâu lại có khách ăn uống no say bước ra, Lý Cận Dữ kéo cô sang một bên mới nói: “Đoán xem, đến nơi này mang theo một đám đàn em, còn có người địa phương khác, bọn họ lại còn thay đổi địa điểm gấp, mà trấn mình thì được mấy quán ăn.”
Cô ngập ngừng nhìn anh, cũng không biết tại sao lại cảm thấy anh rất đáng tin cậy: “Trước khi mẹ tôi mất mấy ngày, có từng gặp người đàn ông đeo chiếc nhẫn lục bảo kia. Tôi muốn xác nhận lại, có đúng là hắn ta không.”
“Sau đó thì sao?” Lý Cận Dữ dựa vào tường, ung dung đợi nghe đáp án từ cô: “Xác nhận thế nào, gọi điện thoại cho Trịnh Khai Nhiên, hỏi hắn xem tên đeo nhẫn kia có phải bạn của mẹ cô không? Hay là trực tiếp đến đó đối chất, xem hắn có phải người hại chết mẹ cô không?”
Diệp Mông trợn trắng mắt: “Cậu nghĩ tôi ngu à, nếu hắn thật sự là hung thủ hại chết mẹ tôi, sao hắn có thể thừa nhận. Nếu mẹ tôi thật sự đang nắm giữ bí mật gì đó, tôi làm như thế chẳng khác nào đâm đầu vào hang hổ. Tôi chỉ muốn xác nhận thân phận của hắn thôi.”
Lý Cận Dữ cười, nhìn cô một hồi, mở wechat, vừa chăm chú nhìn cô vừa gửi một tin nhắn thoại: “Dương Thiên Vỹ, nhìn ra ngoài cửa sổ xem có chiếc ô tô biển 5567 không.”
Diệp Mông trong lòng gấp gáp nghe tiếng tin nhắn gửi đi.
Dương Thiên Vỹ nhanh chóng gửi lại một tin nhắn thoại: “5567? Biển Bắc Kinh à? Hình như có một chiếc, ở sau sườn núi.”
“Giúp anh trông chừng chiếc xe đó.” Lý Cận Dữ trả lời lại.
Anh lập tức mở bản đồ đưa mấy địa điểm cho Diệp Mông xem: “Vào thời gian này, nhiều người như bọn họ thì không có nhiều lựa chọn để đi, hơn nữa, Trịnh Khai Nhiên ăn mặc đường hoàng như vậy, đối phương lại còn đi xe biển số Bắc Kinh, địa điểm chắc chắn không thể quá tầm thường. Quán cua này là quán ăn nổi tiếng trên mạng nên chắc chắn người đến từ Bắc Kinh còn rất trẻ, ít nhất cũng không ngoài 40. Trong trấn còn hai quán ăn nổi tiếng trên mạng, một quán gần bệnh viện, một quán gần tháp nước. Nhưng đến tháp nước cần phải qua cầu, mà lúc này là giờ cao điểm, trên cầu rất dễ kẹt xe. Chỉ còn duy nhất một điểm, họ không vào được bãi đỗ xe của bệnh viện, nên chỉ có thể dựa ở bãi hoang phía sau sườn núi, đây chính là chuyện Trịnh Khai Nhiên thường làm.”
“.....” Diệp Mông nghe anh phân tích mà ngây cả người.
Hai người lên xe, anh hỏi một câu: “Vậy người đó đã gặp cô chưa?”
“Chưa, tôi chỉ nhìn người đàn ông đeo nhẫn đó từ xa, đưa cho mẹ tôi cái gì đó.” Với chuyện của mẹ, Diệp Mông không muốn liên lụy đến người thứ ba, cô dù gì cũng là con gái của bà, nhưng người không thân không quen, đặc biệt là Lý Cận Dữ, lỡ như có phiền phức gì đó thì lại không nên.
“Lý Cận Dữ, cậu gửi địa chỉ cho tôi, tôi đi một mình là được.”
Lý Cận Dữ thu hồi ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi cũng có nói là đi cùng cô đâu, tôi đưa địa chỉ cho tài xế rồi, lát nữa tôi xuống ở bệnh viện.”
“Được.” Diệp Mông thở phào nhẹ nhõm.
Hai người lại im lặng hồi lâu.
Phong cảnh bên ngoài dần dần quen thuộc, xe đi vào trung tâm trấn, những tòa nhà cũng dần dần hiện ra.
“Có một chuyện rất kỳ quái.” Lý Cận Dữ chăm chăm nhìn bên ngoài cửa sổ, bất chợt nói.
“Chuyện gì?”
“Sao Trịnh Khai Nhiên lại bất ngờ đổi địa điểm? Nếu người Bắc Kinh đó rất quan trọng với hắn, sao hắn lại dẫn người rời đi gấp gáp vậy, chỉ vì giận chúng ta? Hắn làm việc không đến nỗi xốc nổi vậy chứ.”
“Thế cậu cho là...?”
“Hắn ta không muốn để cô thấy. Cho nên thực ra không cần xác nhận nữa, có thể khẳng định người đó có liên quan đến mẹ cô. Cô vẫn muốn đi sao?”
Xe từ từ dừng lại ở cổng, Lý Cận Dữ vừa dứt lời, Diệp Mông đẩy anh xuống, đóng rầm cửa xe. Cô nhoài người ra cửa nói với anh: “Cậu nói cậu muốn an ổn sống cùng bà nội đến hết đời, mà tôi cũng như vậy, tôi chỉ muốn biết rốt cục tại sao năm đó mẹ lại tự sát. Vì cậu không biết bà ấy thương tôi đến nhường nào, bà ấy không bao giờ bỏ lại tôi mà đi đâu.”
*
Mẹ Diệp Mông không phải người ở trấn mà là một cô gái lớn lên ở Bắc Kinh. Sau này cùng bố về phía Nam buôn bán, mới quen được bố của Diệp Mông lúc này đang học đại học ở trên tỉnh rồi kết hôn. Từ nhỏ bà đã vô lo vô nghĩ, được mẹ nâng như nâng trứng, không ngờ lại bị gả vào gia đình đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió. Mấy người cô của Diệp Mông đều không thể sinh con, tất cả hy vọng của gia đình họ Diệp đều đặt nặng lên vai bà. Tuy bà nội không nói, nhưng ánh mắt tràn đầy kỳ vọng và âm thanh cầu nguyện hằng đêm ấy, còn có cả những cái miệng đời ngày đêm hóng hớt chờ chuyện hay để bàn tán. Bao nhiêu chuyện cứ vậy vây lấy cô gái với trái tim dễ vỡ, lại thêm cả chuyện dáng người bị biến đổi sau khi sinh, rồi sự nhu nhược của người chồng, khiến bà mắc chứng trầm cảm lúc nào không hay.
Nhưng chuyện đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến tình yêu bà dành cho Diệp Mông.
Diệp Mông là người rất hiểu chuyện, bao nhiêu năm như vậy, sao cô không biết được bà nội và các cô mình thích có một đứa con trai đến nhường nào. Nhưng dù cô chỉ là đứa con gái, họ vẫn thương yêu, nâng niu cô như bảo bối. Nhưng tình yêu không có gì ngăn cách, tình yêu cho đi hết mà không cần nhận lại nhất chính là tình yêu mà mẹ dành cho cô. Cô sống xa cách với mọi người xung quanh, nhưng cho người ta cảm giác lịch sự mà chu đáo.
Chỉ có tình cảm đối với mẹ cô, mới có thể khiến cô bất chấp hết tất cả mà cho đi. Cô bề ngoài nhìn rất nhiệt tình, thực ra cũng rất lạnh lùng.
Cho nên đối với cái chết của mẹ, cô luôn canh cánh trong lòng, dù chỉ có một chút manh mối mơ hồ, cô cũng sẽ không bỏ qua.
.......
Quán rượu Đới Ký.
Lúc này, một nhân viên phục vụ tóc húi cua, đeo kính cận mới đi ra từ phòng 502, cậu nhẩm tính thời gian lên món cách nhau tầm 5 phút, có thể ra ngoài hút một điếu thuốc. Vừa móc bật lửa ra, ngẩng đầu lên đã thấy một tờ tiền 500 tệ trước mặt.
Diệp Mông đợi cả buổi không thấy nữ phục vụ nào đi ra cửa, may mà đồng phục của quán này giống nhau, chỉ phân cấp bậc. Quần lớn quá khiến cô mặc không vừa, may mà cô chiếc quần của cô cũng đồng màu với bộ đồng phục, nhìn cũng không khác biệt lắm. Sau khi cô thay đồ xong, tên phục vụ đeo kính kia đã mặc lại bộ đồ đồng phục dự bị khác đứng đợi ở phòng nghỉ của nhân viên.
“Đồ của cậu cũng nhiều đấy chứ.” Diệp Mông đùa.
Tên tóc húi cua làm bộ như cô còn ngây ngô lắm: “Mấy bộ lận, việc ở đây nhiều lắm, cô mau lên đi, món tiếp theo sắp xong rồi, tôi đi lấy cho cô. Còn nữa cô phải nhớ lấy, đừng cho rằng tôi giúp cô vì 500 tệ, tôi là người có trái tim chính nghĩa, thích làm việc thiện thôi. Tôi cũng không cho phép người ngoài đến trấn chúng ta làm việc phạm pháp.” Cậu lại cẩn thận chèn thêm một cậu: “Nếu thật sự đó là tội phạm trốn tù, cô cô cô cô.... nhớ đợi hắn ra khỏi quán rồi báo cảnh sát sau nhé.”
“Rồi rồi rồi,” Diệp Mông chống eo, phụ họa qua loa: “Cậu đúng là một thanh niên tràn trề nhiệt huyết.”
Cửa phòng hé mở, Diệp Mông nhẹ đẩy ra nhìn. Tên đàn ông đó mặc một bộ vest không mấy hợp với dáng người cao lớn vạm vỡ, còn có một chiếc thắt lưng tinh tế cuốn quanh vòng bụng béo tròn. Có điều Lý Cận Dữ nói không sai, rất trẻ, tầm 35, 36 tuổi, trên tay có đeo chiếc nhẫn nam lục bảo, cứ ngồi xoay nhẫn không thôi.
Không biết tại sao, hắn và Trịnh Khai Nhiên ngồi cùng nhau khiến trong đầu Diệp Mông hiện lên hình ảnh tên béo và tên gầy hùn vốn làm ăn, bị người ta lừa hết cả vốn lẫn lãi.
Trong phòng khói tỏa nghi ngút, bất chấp qua màn khói thuốc lá dày đặc, Diệp Mông cũng có thể xác nhận được, mình chưa từng gặp người này, người đàn ông này không phải là người mà mẹ cô gặp trước khi mất vài ngày.
Nhưng chiếc nhẫn lục bảo này, cô khẳng định chính là chiếc nhẫn trên tay người đàn ông đó.
“Cá om chua của các vị.” Diệp Mông cúi eo, thấp giọng nói.
Trịnh Khai Nhiên theo bản năng ngẩng đầu, mặt lập tức biến sắc, Diệp Mông bình thản nhìn hắn chớp chớp mắt, ý bảo hắn đừng chen vào: “Mời quý khách, món tiếp theo sẽ lên sau 3 phút nữa.”
Tên béo không để ý nhiều như vậy, chỉ ngẩng đầu lên thấy Diệp Mông mới nói: “Sao lại đổi thành nữ phục vụ rồi? Nhìn cũng đẹp đấy chứ.”
Trịnh Khai Nhiên nhìn cô một hồi, mới tiếp lời: “Ở trấn không coi trọng chuyện đó đâu, ai rảnh thì tới phục vụ thôi.”
Diệp Mông nhẹ nhàng đóng cửa, đi đến góc cầu thang, dựa vào tường, trong đầu thầm đếm số 1, 2, 3,....10!
“Cô chạy đến đây làm gì?” Trịnh Khai Nhiên kéo cô đến một bên góc: “Sao cô biết tôi ở đây?”
Diệp Mông cười cười: “Người đàn ông kia là ai?”
Trịnh Khai Nhiên nén tức giận: “Lý Cận Dữ đâu?”
Diệp Mông cố chấp nhìn hắn, giả vờ mắt điếc tai ngơ, nhưng trong lòng đã xác định 7,8 phần, sợ tai vách mạch rừng, cô bình tĩnh lấy điện thoại ra, gõ một dòng chữ.
Vừa nãy tên phục vụ tóc húi cua chưa hút xong điếu thuốc đã bị Diệp Mông nhờ đổi quần áo, bây giờ vừa thay xong bộ đồng phục khác, vừa lấy điếu thuốc ra, đang móc bật lửa đã lại có một tờ Mao gia (1) giơ ra trước mặt, quá thần kỳ rồi.
Tên tóc húi cua cảm thấy hôm nay chính là ngày tiền vào túi rồi, không dám tin vào chuyện cứ lấy ra cất vào cái bật lửa mà cũng có thể hô biến ra tiền, nhưng mà Mao gia này… chỉ 100 tệ.
Cậu ngẩng đầu nhìn, lần này là một chàng trai anh tuấn, cười rất vô hại, nói với cậu: “Nào, soái ca, hôm nay vất vả rồi, cởi quần áo cho tôi đi.”
Tóc húi cua: Lại nữa?!
Diệp Mông chuẩn bị vào WC thay lại quần áo thì nghe tiếng bước chân trầm ổn bên ngoài, theo bản năng cảm thấy tiếng bước chân này rất quen thuộc, liền quay đầu nhìn.
WC ở góc tường, hành lang rất dài, nhưng không có đèn, chỉ có ánh sáng lay lắt ở đầu hành lang. Diệp Mông dựa vào ánh sáng ảm đạm ấy, chỉ thấy một bóng dáng cao gầy bước về phía mình, còn chưa nhìn rõ bộ dạng của người đó nhưng trong không khí đã ngập tràn hơi thở đàn ông và cánh tay gầy đưa qua. Không đợi cô kịp phản ứng, đã phòng bị ôm lấy cổ cô, không hề thương hoa tiếc ngọc đẩy cô vào WC.
Động tác của Lý Cận Dữ gọn ghẽ, không hề dư thừa. Diệp Mông bị đẩy đến cánh cửa, cả người đứng không vững, mơ màng nhìn thấy anh thản nhiên kiểm tra một vòng WC, xác định không có người, mới dựa vào bồn rửa tay, nói với cô: “Đã tra ra chưa? Tên đàn ông đó có liên quan đến cái chết của mẹ cô không?”
Diệp Mông lắc đầu: “Tuy chưa nhìn gần nhưng chỉ cần nhìn qua là tôi có thể nhận ra, không phải hắn. Nhưng mà, không phải cậu ở bệnh viện với bà sao? Sao lại chạy về đây?”
“Qua đây.” Lý Cận Dữ ngoắc ngoắc tay về phía cô.
Diệp Mông đến cạnh anh.
Anh lãnh đạm nói: “Trịnh Khai Nhiên chắc sẽ gặp rắc rối, chiếc xe 5677 là biển số giả.”
Diệp Mông ngây người: “Sao cậu biết?”
“Vì biển xe và nước sơn của xe không giống nhau, có vài chiếc xe là biển cũ mà nước sơn mới, đó là vì xe mới lắp biển cũ. Nhưng chiếc này không phải xe mới, xe của hắn vừa được sơn lại, lớp sơn ở dưới thanh bảo hiểm xe mới là lớp sơn gốc. Có vài chiếc làm biển số giả để khoe mẽ, như kiểu gắn biển số 8 (2) để chạy trên đường cho oai, nhưng chiếc 5677 này cũng không có ý nghĩa gì, nên về cơ bản là xe buôn lậu hoặc là xe đi cướp.”
“Sao cậu lại quan sát được lớp sơn cũ của xe?” Diệp Mông lại hỏi.
“Vì tôi phát hiện trong xe hắn có người,” Lý Cận Dữ cúi đầu, thấp giọng, khàn khàn nói với cô: “Ba chiếc xe của Trịnh Khai Nhiên đều là mấy tên đàn em, đã vào bên trong ăn cơm hết rồi, không chừa một ai. Còn chiếc xe này lại cho một người ở lại, biết vì sao không? Vì con đường sau viện này không có bãi giữ xe chuyên dụng, dừng xe ở đây rất nguy hiểm, bất kể lúc nào cũng sẽ có người đến yêu cầu dời xe chỗ khác. Chắc bọn họ cũng không định bàn chuyện làm ăn chính đáng gì, không dám dán số điện thoại liên lạc lên xe, cho nên nếu không có người ở lại, người ta sẽ phải gọi 114 đến chuyển điện thoại cho chủ xe, nếu mà liên lạc đến chủ xe rồi, chủ xe sẽ phát hiện xe của mình bị đổi biển rồi.”
Nói đến đây, bên ngoài hành lang đã có tiếng gọi phục vụ.
Tên húi cua không biết tự khi nào đã thay lại một bộ đồng phục mới, cười híp mắt tiến lên trước: “Đến đây, tôi giúp được gì ạ?”
“Mang hai ấm trà đến 502.”
Bước chân dần dần vang xa.
Diệp Mông hé cửa, lén nhìn, xác nhận xung quanh không có người, mới quay đầu nói với Lý Cận Dữ: “Thế Trịnh Khai Nhiên có khi nào sẽ bị tên đó.... điện thoại của hắn vứt trên xe rồi, vừa nãy còn lấy điện thoại của tôi để gõ chữ. Hình như là hắn thật sự muốn giúp tôi điều tra chuyện của mẹ.”
Lý Cận Dữ không biết đã đứng sau cô từ lúc nào, Diệp Mông vừa quay đầu lại, đã là lồng ngực rắn chắc của anh, hơi thở nhẹ bao phủ lên đầu cô, chỉ nghe tiếng tim đập thình thịch, chàng trai không biểu cảm cúi đầu nhìn cô, còn như đùa như thật khuyên: “Yêu cô đến tận xương cốt rồi, lấy đi chờ chi.”
.....
Không khí bên trong phòng có hơi ngưng trệ, sau khi Trịnh Khai Nhiên hỏi: “Tuần sau có thể nhận được hàng chưa?” Tên mập không đáp lại mà chỉ ung dung nhấp trà, đến mức mắt hắn đã long sòng sọc muốn hộc máu mà tên kia vẫn tiếp tục nhấp từ từ, cũng không sợ trà quá nóng sẽ bị bỏng.
Hồi lâu sau, tên mập nhấp một ngụm trà, phun lá trà ra, chậm rãi nói: “Anh rất gấp à, anh Khai.”
Trịnh Khai Nhiên cảm thấy mình quá ngu rồi, lộ rõ vẻ gấp gáp quá, biết thế đã nói là tuần sau nữa. Hắn chưa làm tên nằm vùng bao giờ, vừa mở miệng đã lộ, tên mập cũng đã bắt đầu nghi ngờ hắn rồi. Bàn về tính đa nghi, cứ ngỡ hắn là kẻ đa nghi nhất rồi, không ngờ còn có tên nặng hơn.
Cũng đúng, nếu không đa nghi nặng như vậy, có thể chạy băng băng đến vậy chắc. Nghĩ đến việc mình phải nhờ người mua chiếc Audi mà chợt cảm thấy bi thương.
Hắn giống như một con khỉ, cười đến thật thà: “Thì không phải là do tuần sau là sinh nhật mẹ tôi sao, muốn nhân cơ hội này, trao tận tay bà một món quà ý nghĩa ấy mà.”
Tên mập này buôn bán đồ cổ, cái nhẫn trên tay hắn Trịnh Khai Nhiên từng thấy trong nhà mẹ Diệp Mông. Trịnh Khai Nhiên luôn cảm thấy chuyện này thật trùng hợp, tuy mấy năm nay hắn rất hận Diệp Mông, nhưng mẹ của Diệp Mông lại thường xuyên giúp đỡ hắn. Lúc hắn bị người trong trấn coi thường, bị sa cơ thất thế, đều là mẹ Diệp Mông đưa hắn về nhà, dọn dẹp nấu ăn cho hắn. Mẹ Diệp tự sát, Diệp Mông canh cánh trong lòng, Trịnh Khai Nhiên cũng không đỡ hơn là bao. Do đó mấy năm nay không dễ dàng gì mới tìm được manh mối.
Nhưng hắn chưa bao giờ là kẻ thông minh, có thể có máu mặt như bây giờ cũng là nhờ sự tận tâm và trung thành với lão đại. Nếu nói đến thông minh, hắn không bằng một nửa Diệp Mông, cô thuận miệng nói hai ba câu cũng thừa sức khiến hắn tức đến nuốt không trôi cơm rồi.
Tên mập quả nhiên không tin lắm, lộ ra nụ cười khinh khỉnh.
Cửa phòng đột nhiên lại mở ra, Diệp Mông lại bước vào một lần nữa, trên tay là một đĩa hoa quả, điệu bộ rất giống nhân viên phục vụ tiêu chuẩn. Cô nhoài người về phía trước, không biết được đào tạo chuyên nghiệp từ đâu, cười rất dịu dàng: “Đây là hoa quả miễn phí quản lý tặng quý khách.”
Trịnh Khai Nhiên muốn nổ tung cả đầu, cô cô cô, sao lại tới nữa!
Diệp Mông xoay người rời đi, rồi như nhớ đến cái gì, đột nhiên nói với Trịnh Khai Nhiên: “Đúng rồi, anh Khai, quản lý hỏi anh, sinh nhật mẹ anh vào tuần sau có cần đặt Sâm panh không?”
Sau đó khiến Trịnh Khai Nhiên suýt chút nữa muốn bùng nổ là chưa đến một phút sau, Lý Cận Dữ cũng bước vào trong bộ đồng phục nhân viên.
Hai người phối hợp rất ăn ý, một người phụ trách đáp lời tên mập, thu hút sự chú ý của hắn. Một người rót nước đưa trà, nhân lúc lơ đễnh nhét vào tay Trịnh Khai Nhiên một tờ giấy.
Tay Trịnh Khai Nhiên đầy mồ hôi, nhân lúc Diệp Mông đang giở ngón đòn thu hút sự chú ý của tên mập, liền mở giấy ra đọc.
(1) Mao gia: Mao Trạch Đông, in trên tờ Nhân dân tệ.
(2) Số 8: Trong văn hóa Trung Quốc, số 8 được đọc gần giống chữ “phát” nên đây được coi là số may mắn. Những con số mang ý nghĩa may mắn rất quan trọng trong quan niệm của người Trung Quốc. Mọi người thường chọn số may mắn trong số điện thoại, số nhà, địa chỉ làm ăn, ngày đính hôn, lễ kỉ niệm. Số 8 đại diện cho tài lộc, giàu sang và thành công.
Một ví dụ điển hình nhất cho quan niệm này của người Trung Quốc là Olympic Bắc Kinh 2008. Thế vận hội mùa hè được tổ chức vào ngày 8.8.2008 lúc 8 giờ 8 phút. (Theo duhoctrungquoc.org.vn)
“Đừng lo, nếu anh vì tôi mà bị đánh, tôi chắc chắn sẽ lấy thân báo đáp.” Diệp Mông cười híp mắt nói.
Ý ngầm cảnh báo Trịnh Khai Nhiên, nếu cậu dám động đến Lý Cận Dữ, vừa hay tôi có lý do để lấy anh ấy rồi.
Trịnh Khai Nhiên xem như đã hiểu, đôi cẩu nam nữ này đã qua lại với nhau từ lâu rồi. Hắn đứng lì tại chỗ tầm 5,6 giây. Nếu khuôn mặt có thể biến đổi theo sự tức giận trong hắn thì có lẽ lúc này mặt hắn đã không khác gì cây đèn ngũ sắc trong sàn nhảy rồi. Cuối cùng cả mặt hắn xanh mét, không nói một lời, nổi giận đùng đùng đá cửa rời đi, đám thanh niên trong quán cũng lần lượt đứng lên theo hắn ra về.
“Ấy ấy ấy… không ăn nữa sao?” Chủ quán vội vã chạy theo ra tận cửa: “Còn… còn chưa thanh toán mà!”
Diệp Mông cười nhìn chủ quán: “Thật ngại quá, để tôi thanh toán hết cho.”
Chủ quán khó xử, chần chừ: “Chuyện này....”
Diệp Mông rất lịch sự, khiến người ta không cách nào từ chối được: “Không sao, lát nữa tôi sẽ thanh toán.”
Trịnh Khai Nhiên chưa đi quá xa, đứng ở ngoài cửa gọi một cuộc điện thoại, lại lấy một điếu thuốc từ đám đàn em. Bên cạnh hắn là mấy chiếc Audi xếp thẳng hàng. Diệp Mông chăm chú nhìn một lúc, nói với Lý Cận Dữ: “Cậu đoán xem lát nữa hắn gặp ai?”
Lý Cận Dữ lười đoán: “Ăn xong rồi đúng không, xong rồi thì giải tán.”
Diệp Mông quay lại nhìn anh, nghiêm túc cảnh báo một câu: “Lần sau còn để tôi nghe thấy cậu nói tôi là ghệ của ai, tôi cho cậu biết mặt.”
“Hắn ta thích cô, cô không biết sao?” Lý Cận Dữ lười vòng vo với cô: “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn cùng bà sống an ổn hết đời này ở trấn, không muốn vướng chuyện rầy rà, lần trước tôi giúp cô hoàn toàn là vì nể mặt chị Nhã Ân và vì tiền, nhưng tôi sẽ không vì cô mà đắc tội với hắn, tự chuốc phiền phức cho mình.”
Thực ra bây giờ không còn ở cạnh Lý Lăng Bạch nữa, anh cũng điều chỉnh cảm xúc tốt hơn. Với những người không mấy quen biết, những phiền phức lâu lâu xuất hiện, anh tự khắc biết kiềm chế. Lý Cận Dữ không hiểu tại sao không ai nhận ra, lại chỉ có mỗi Diệp Mông nhận ra.
Cô hỏi: “Vậy tại sao cậu lại hẹn hò với Giang Lộ Chi?”
“Vì chị ta ở Bắc Kinh, không cần hẹn hò, đỡ tốn tiền. Hơn nữa bà sẽ không còn lý do giới thiệu mai mối cho tôi nữa. Tôi nói rồi, tôi là một tên cặn bã.” Anh lạnh lùng tự giễu.
Diệp Mông cười đến thản nhiên: “Thật không may, trên phương diện tình cảm, tôi cũng là người rất tệ hại. Cậu nói Trịnh Khai Nhiên, bao năm rồi ở trước mặt tôi giống như mảnh vải trắng vậy, bao nhiêu tình ý đều viết lên trên ấy.”
Cho nên sau này cô tuyệt giao với hắn, không phải vì sợ hắn tìm mình báo thù, mà là không muốn cho hắn tia hy vọng nào nữa. Ai mà biết, thời thế thay đổi, Trịnh Khai Nhiên trở thành người có máu mặt, cô cũng không còn dễ dàng chọc vào hắn nữa. Thời niên thiếu còn có thể nói cắt đứt là cắt đứt, nhưng bây giờ đều là người trưởng thành rồi, làm gì cũng phải chừa đường lui.
Hai người im lặng hồi lâu.
Trong khoảnh khắc, Diệp Mông thấy bên ngoài có hai chiếc xe màu đen chậm rãi chạy đến, một lúc sau, Trịnh Khai Nhiên và đám đàn em cũng dập hết thuốc, đứng bên hàng Audi, khí thế bao trùm cả con ngõ.
Vào lúc chiếc xe màu đen vòng lại, cửa ghế sau hơi hạ xuống, có một cái tay chìa ra ngoài vứt tàn thuốc, chiếc nhẫn đeo ở ngón trỏ là vàng ngọc lục bảo, nhìn rất xưa cũ, nhưng cũng rất hiếm thấy.
Kỳ thực lúc đó Diệp Mông không nghĩ đến, mãi đến khi Lý Cận Dữ bước ra khỏi quán cua, chuẩn bị bắt xe, cô mới nhớ ra. Cả người liền ngây ra, nháy mắt đứng khựng lại, Lý Cận Dữ đi xa rồi mới phát hiện cô không đi theo, quay đầu nhìn, đã thấy Diệp Mông bước nhanh về hướng ngược lại.
Lý Cận Dữ đuổi theo, giữ chặt cô: “Làm gì đấy?”
“Tôi đi tìm Trịnh Khai Nhiên.”
“Giờ cô đi tìm hắn làm gì? Không nỡ lòng tổn thương hắn?”
Diệp Mông lười giải thích với anh, đẩy anh sang một bên: “Em trai, chị đây không đùa với em. Bây giờ chị có chuyện rất gấp cần xác nhận, em cứ đi chơi một mình trước đi.”
Anh lãnh đạm trở lại: “Cô nói có chuyện gì đi, rồi tôi chỉ cho cô đi đâu tìm bọn họ.”
“Cậu biết họ đi đâu?”
Lý Cận Dữ khoanh tay trước ngực, dựa người vào tường, cười cười nói: “Cô muốn tìm Trịnh Khai Nhiên, hay muốn tìm chiếc xe biển sô 5567?”
Diệp Mông ngây người: “Cậu biết?”
“Không biết.” Cậu lắc đầu: “Nhưng xe kia không phải xe ở vùng này, tôi có liếc qua biển số nên nhớ, trí nhớ quá tốt thì biết sao được.”
“Vậy sao cậu biết họ đi đâu được?”
Ở đầu ngõ, lâu lâu lại có khách ăn uống no say bước ra, Lý Cận Dữ kéo cô sang một bên mới nói: “Đoán xem, đến nơi này mang theo một đám đàn em, còn có người địa phương khác, bọn họ lại còn thay đổi địa điểm gấp, mà trấn mình thì được mấy quán ăn.”
Cô ngập ngừng nhìn anh, cũng không biết tại sao lại cảm thấy anh rất đáng tin cậy: “Trước khi mẹ tôi mất mấy ngày, có từng gặp người đàn ông đeo chiếc nhẫn lục bảo kia. Tôi muốn xác nhận lại, có đúng là hắn ta không.”
“Sau đó thì sao?” Lý Cận Dữ dựa vào tường, ung dung đợi nghe đáp án từ cô: “Xác nhận thế nào, gọi điện thoại cho Trịnh Khai Nhiên, hỏi hắn xem tên đeo nhẫn kia có phải bạn của mẹ cô không? Hay là trực tiếp đến đó đối chất, xem hắn có phải người hại chết mẹ cô không?”
Diệp Mông trợn trắng mắt: “Cậu nghĩ tôi ngu à, nếu hắn thật sự là hung thủ hại chết mẹ tôi, sao hắn có thể thừa nhận. Nếu mẹ tôi thật sự đang nắm giữ bí mật gì đó, tôi làm như thế chẳng khác nào đâm đầu vào hang hổ. Tôi chỉ muốn xác nhận thân phận của hắn thôi.”
Lý Cận Dữ cười, nhìn cô một hồi, mở wechat, vừa chăm chú nhìn cô vừa gửi một tin nhắn thoại: “Dương Thiên Vỹ, nhìn ra ngoài cửa sổ xem có chiếc ô tô biển 5567 không.”
Diệp Mông trong lòng gấp gáp nghe tiếng tin nhắn gửi đi.
Dương Thiên Vỹ nhanh chóng gửi lại một tin nhắn thoại: “5567? Biển Bắc Kinh à? Hình như có một chiếc, ở sau sườn núi.”
“Giúp anh trông chừng chiếc xe đó.” Lý Cận Dữ trả lời lại.
Anh lập tức mở bản đồ đưa mấy địa điểm cho Diệp Mông xem: “Vào thời gian này, nhiều người như bọn họ thì không có nhiều lựa chọn để đi, hơn nữa, Trịnh Khai Nhiên ăn mặc đường hoàng như vậy, đối phương lại còn đi xe biển số Bắc Kinh, địa điểm chắc chắn không thể quá tầm thường. Quán cua này là quán ăn nổi tiếng trên mạng nên chắc chắn người đến từ Bắc Kinh còn rất trẻ, ít nhất cũng không ngoài 40. Trong trấn còn hai quán ăn nổi tiếng trên mạng, một quán gần bệnh viện, một quán gần tháp nước. Nhưng đến tháp nước cần phải qua cầu, mà lúc này là giờ cao điểm, trên cầu rất dễ kẹt xe. Chỉ còn duy nhất một điểm, họ không vào được bãi đỗ xe của bệnh viện, nên chỉ có thể dựa ở bãi hoang phía sau sườn núi, đây chính là chuyện Trịnh Khai Nhiên thường làm.”
“.....” Diệp Mông nghe anh phân tích mà ngây cả người.
Hai người lên xe, anh hỏi một câu: “Vậy người đó đã gặp cô chưa?”
“Chưa, tôi chỉ nhìn người đàn ông đeo nhẫn đó từ xa, đưa cho mẹ tôi cái gì đó.” Với chuyện của mẹ, Diệp Mông không muốn liên lụy đến người thứ ba, cô dù gì cũng là con gái của bà, nhưng người không thân không quen, đặc biệt là Lý Cận Dữ, lỡ như có phiền phức gì đó thì lại không nên.
“Lý Cận Dữ, cậu gửi địa chỉ cho tôi, tôi đi một mình là được.”
Lý Cận Dữ thu hồi ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi cũng có nói là đi cùng cô đâu, tôi đưa địa chỉ cho tài xế rồi, lát nữa tôi xuống ở bệnh viện.”
“Được.” Diệp Mông thở phào nhẹ nhõm.
Hai người lại im lặng hồi lâu.
Phong cảnh bên ngoài dần dần quen thuộc, xe đi vào trung tâm trấn, những tòa nhà cũng dần dần hiện ra.
“Có một chuyện rất kỳ quái.” Lý Cận Dữ chăm chăm nhìn bên ngoài cửa sổ, bất chợt nói.
“Chuyện gì?”
“Sao Trịnh Khai Nhiên lại bất ngờ đổi địa điểm? Nếu người Bắc Kinh đó rất quan trọng với hắn, sao hắn lại dẫn người rời đi gấp gáp vậy, chỉ vì giận chúng ta? Hắn làm việc không đến nỗi xốc nổi vậy chứ.”
“Thế cậu cho là...?”
“Hắn ta không muốn để cô thấy. Cho nên thực ra không cần xác nhận nữa, có thể khẳng định người đó có liên quan đến mẹ cô. Cô vẫn muốn đi sao?”
Xe từ từ dừng lại ở cổng, Lý Cận Dữ vừa dứt lời, Diệp Mông đẩy anh xuống, đóng rầm cửa xe. Cô nhoài người ra cửa nói với anh: “Cậu nói cậu muốn an ổn sống cùng bà nội đến hết đời, mà tôi cũng như vậy, tôi chỉ muốn biết rốt cục tại sao năm đó mẹ lại tự sát. Vì cậu không biết bà ấy thương tôi đến nhường nào, bà ấy không bao giờ bỏ lại tôi mà đi đâu.”
*
Mẹ Diệp Mông không phải người ở trấn mà là một cô gái lớn lên ở Bắc Kinh. Sau này cùng bố về phía Nam buôn bán, mới quen được bố của Diệp Mông lúc này đang học đại học ở trên tỉnh rồi kết hôn. Từ nhỏ bà đã vô lo vô nghĩ, được mẹ nâng như nâng trứng, không ngờ lại bị gả vào gia đình đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió. Mấy người cô của Diệp Mông đều không thể sinh con, tất cả hy vọng của gia đình họ Diệp đều đặt nặng lên vai bà. Tuy bà nội không nói, nhưng ánh mắt tràn đầy kỳ vọng và âm thanh cầu nguyện hằng đêm ấy, còn có cả những cái miệng đời ngày đêm hóng hớt chờ chuyện hay để bàn tán. Bao nhiêu chuyện cứ vậy vây lấy cô gái với trái tim dễ vỡ, lại thêm cả chuyện dáng người bị biến đổi sau khi sinh, rồi sự nhu nhược của người chồng, khiến bà mắc chứng trầm cảm lúc nào không hay.
Nhưng chuyện đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến tình yêu bà dành cho Diệp Mông.
Diệp Mông là người rất hiểu chuyện, bao nhiêu năm như vậy, sao cô không biết được bà nội và các cô mình thích có một đứa con trai đến nhường nào. Nhưng dù cô chỉ là đứa con gái, họ vẫn thương yêu, nâng niu cô như bảo bối. Nhưng tình yêu không có gì ngăn cách, tình yêu cho đi hết mà không cần nhận lại nhất chính là tình yêu mà mẹ dành cho cô. Cô sống xa cách với mọi người xung quanh, nhưng cho người ta cảm giác lịch sự mà chu đáo.
Chỉ có tình cảm đối với mẹ cô, mới có thể khiến cô bất chấp hết tất cả mà cho đi. Cô bề ngoài nhìn rất nhiệt tình, thực ra cũng rất lạnh lùng.
Cho nên đối với cái chết của mẹ, cô luôn canh cánh trong lòng, dù chỉ có một chút manh mối mơ hồ, cô cũng sẽ không bỏ qua.
.......
Quán rượu Đới Ký.
Lúc này, một nhân viên phục vụ tóc húi cua, đeo kính cận mới đi ra từ phòng 502, cậu nhẩm tính thời gian lên món cách nhau tầm 5 phút, có thể ra ngoài hút một điếu thuốc. Vừa móc bật lửa ra, ngẩng đầu lên đã thấy một tờ tiền 500 tệ trước mặt.
Diệp Mông đợi cả buổi không thấy nữ phục vụ nào đi ra cửa, may mà đồng phục của quán này giống nhau, chỉ phân cấp bậc. Quần lớn quá khiến cô mặc không vừa, may mà cô chiếc quần của cô cũng đồng màu với bộ đồng phục, nhìn cũng không khác biệt lắm. Sau khi cô thay đồ xong, tên phục vụ đeo kính kia đã mặc lại bộ đồ đồng phục dự bị khác đứng đợi ở phòng nghỉ của nhân viên.
“Đồ của cậu cũng nhiều đấy chứ.” Diệp Mông đùa.
Tên tóc húi cua làm bộ như cô còn ngây ngô lắm: “Mấy bộ lận, việc ở đây nhiều lắm, cô mau lên đi, món tiếp theo sắp xong rồi, tôi đi lấy cho cô. Còn nữa cô phải nhớ lấy, đừng cho rằng tôi giúp cô vì 500 tệ, tôi là người có trái tim chính nghĩa, thích làm việc thiện thôi. Tôi cũng không cho phép người ngoài đến trấn chúng ta làm việc phạm pháp.” Cậu lại cẩn thận chèn thêm một cậu: “Nếu thật sự đó là tội phạm trốn tù, cô cô cô cô.... nhớ đợi hắn ra khỏi quán rồi báo cảnh sát sau nhé.”
“Rồi rồi rồi,” Diệp Mông chống eo, phụ họa qua loa: “Cậu đúng là một thanh niên tràn trề nhiệt huyết.”
Cửa phòng hé mở, Diệp Mông nhẹ đẩy ra nhìn. Tên đàn ông đó mặc một bộ vest không mấy hợp với dáng người cao lớn vạm vỡ, còn có một chiếc thắt lưng tinh tế cuốn quanh vòng bụng béo tròn. Có điều Lý Cận Dữ nói không sai, rất trẻ, tầm 35, 36 tuổi, trên tay có đeo chiếc nhẫn nam lục bảo, cứ ngồi xoay nhẫn không thôi.
Không biết tại sao, hắn và Trịnh Khai Nhiên ngồi cùng nhau khiến trong đầu Diệp Mông hiện lên hình ảnh tên béo và tên gầy hùn vốn làm ăn, bị người ta lừa hết cả vốn lẫn lãi.
Trong phòng khói tỏa nghi ngút, bất chấp qua màn khói thuốc lá dày đặc, Diệp Mông cũng có thể xác nhận được, mình chưa từng gặp người này, người đàn ông này không phải là người mà mẹ cô gặp trước khi mất vài ngày.
Nhưng chiếc nhẫn lục bảo này, cô khẳng định chính là chiếc nhẫn trên tay người đàn ông đó.
“Cá om chua của các vị.” Diệp Mông cúi eo, thấp giọng nói.
Trịnh Khai Nhiên theo bản năng ngẩng đầu, mặt lập tức biến sắc, Diệp Mông bình thản nhìn hắn chớp chớp mắt, ý bảo hắn đừng chen vào: “Mời quý khách, món tiếp theo sẽ lên sau 3 phút nữa.”
Tên béo không để ý nhiều như vậy, chỉ ngẩng đầu lên thấy Diệp Mông mới nói: “Sao lại đổi thành nữ phục vụ rồi? Nhìn cũng đẹp đấy chứ.”
Trịnh Khai Nhiên nhìn cô một hồi, mới tiếp lời: “Ở trấn không coi trọng chuyện đó đâu, ai rảnh thì tới phục vụ thôi.”
Diệp Mông nhẹ nhàng đóng cửa, đi đến góc cầu thang, dựa vào tường, trong đầu thầm đếm số 1, 2, 3,....10!
“Cô chạy đến đây làm gì?” Trịnh Khai Nhiên kéo cô đến một bên góc: “Sao cô biết tôi ở đây?”
Diệp Mông cười cười: “Người đàn ông kia là ai?”
Trịnh Khai Nhiên nén tức giận: “Lý Cận Dữ đâu?”
Diệp Mông cố chấp nhìn hắn, giả vờ mắt điếc tai ngơ, nhưng trong lòng đã xác định 7,8 phần, sợ tai vách mạch rừng, cô bình tĩnh lấy điện thoại ra, gõ một dòng chữ.
Vừa nãy tên phục vụ tóc húi cua chưa hút xong điếu thuốc đã bị Diệp Mông nhờ đổi quần áo, bây giờ vừa thay xong bộ đồng phục khác, vừa lấy điếu thuốc ra, đang móc bật lửa đã lại có một tờ Mao gia (1) giơ ra trước mặt, quá thần kỳ rồi.
Tên tóc húi cua cảm thấy hôm nay chính là ngày tiền vào túi rồi, không dám tin vào chuyện cứ lấy ra cất vào cái bật lửa mà cũng có thể hô biến ra tiền, nhưng mà Mao gia này… chỉ 100 tệ.
Cậu ngẩng đầu nhìn, lần này là một chàng trai anh tuấn, cười rất vô hại, nói với cậu: “Nào, soái ca, hôm nay vất vả rồi, cởi quần áo cho tôi đi.”
Tóc húi cua: Lại nữa?!
Diệp Mông chuẩn bị vào WC thay lại quần áo thì nghe tiếng bước chân trầm ổn bên ngoài, theo bản năng cảm thấy tiếng bước chân này rất quen thuộc, liền quay đầu nhìn.
WC ở góc tường, hành lang rất dài, nhưng không có đèn, chỉ có ánh sáng lay lắt ở đầu hành lang. Diệp Mông dựa vào ánh sáng ảm đạm ấy, chỉ thấy một bóng dáng cao gầy bước về phía mình, còn chưa nhìn rõ bộ dạng của người đó nhưng trong không khí đã ngập tràn hơi thở đàn ông và cánh tay gầy đưa qua. Không đợi cô kịp phản ứng, đã phòng bị ôm lấy cổ cô, không hề thương hoa tiếc ngọc đẩy cô vào WC.
Động tác của Lý Cận Dữ gọn ghẽ, không hề dư thừa. Diệp Mông bị đẩy đến cánh cửa, cả người đứng không vững, mơ màng nhìn thấy anh thản nhiên kiểm tra một vòng WC, xác định không có người, mới dựa vào bồn rửa tay, nói với cô: “Đã tra ra chưa? Tên đàn ông đó có liên quan đến cái chết của mẹ cô không?”
Diệp Mông lắc đầu: “Tuy chưa nhìn gần nhưng chỉ cần nhìn qua là tôi có thể nhận ra, không phải hắn. Nhưng mà, không phải cậu ở bệnh viện với bà sao? Sao lại chạy về đây?”
“Qua đây.” Lý Cận Dữ ngoắc ngoắc tay về phía cô.
Diệp Mông đến cạnh anh.
Anh lãnh đạm nói: “Trịnh Khai Nhiên chắc sẽ gặp rắc rối, chiếc xe 5677 là biển số giả.”
Diệp Mông ngây người: “Sao cậu biết?”
“Vì biển xe và nước sơn của xe không giống nhau, có vài chiếc xe là biển cũ mà nước sơn mới, đó là vì xe mới lắp biển cũ. Nhưng chiếc này không phải xe mới, xe của hắn vừa được sơn lại, lớp sơn ở dưới thanh bảo hiểm xe mới là lớp sơn gốc. Có vài chiếc làm biển số giả để khoe mẽ, như kiểu gắn biển số 8 (2) để chạy trên đường cho oai, nhưng chiếc 5677 này cũng không có ý nghĩa gì, nên về cơ bản là xe buôn lậu hoặc là xe đi cướp.”
“Sao cậu lại quan sát được lớp sơn cũ của xe?” Diệp Mông lại hỏi.
“Vì tôi phát hiện trong xe hắn có người,” Lý Cận Dữ cúi đầu, thấp giọng, khàn khàn nói với cô: “Ba chiếc xe của Trịnh Khai Nhiên đều là mấy tên đàn em, đã vào bên trong ăn cơm hết rồi, không chừa một ai. Còn chiếc xe này lại cho một người ở lại, biết vì sao không? Vì con đường sau viện này không có bãi giữ xe chuyên dụng, dừng xe ở đây rất nguy hiểm, bất kể lúc nào cũng sẽ có người đến yêu cầu dời xe chỗ khác. Chắc bọn họ cũng không định bàn chuyện làm ăn chính đáng gì, không dám dán số điện thoại liên lạc lên xe, cho nên nếu không có người ở lại, người ta sẽ phải gọi 114 đến chuyển điện thoại cho chủ xe, nếu mà liên lạc đến chủ xe rồi, chủ xe sẽ phát hiện xe của mình bị đổi biển rồi.”
Nói đến đây, bên ngoài hành lang đã có tiếng gọi phục vụ.
Tên húi cua không biết tự khi nào đã thay lại một bộ đồng phục mới, cười híp mắt tiến lên trước: “Đến đây, tôi giúp được gì ạ?”
“Mang hai ấm trà đến 502.”
Bước chân dần dần vang xa.
Diệp Mông hé cửa, lén nhìn, xác nhận xung quanh không có người, mới quay đầu nói với Lý Cận Dữ: “Thế Trịnh Khai Nhiên có khi nào sẽ bị tên đó.... điện thoại của hắn vứt trên xe rồi, vừa nãy còn lấy điện thoại của tôi để gõ chữ. Hình như là hắn thật sự muốn giúp tôi điều tra chuyện của mẹ.”
Lý Cận Dữ không biết đã đứng sau cô từ lúc nào, Diệp Mông vừa quay đầu lại, đã là lồng ngực rắn chắc của anh, hơi thở nhẹ bao phủ lên đầu cô, chỉ nghe tiếng tim đập thình thịch, chàng trai không biểu cảm cúi đầu nhìn cô, còn như đùa như thật khuyên: “Yêu cô đến tận xương cốt rồi, lấy đi chờ chi.”
.....
Không khí bên trong phòng có hơi ngưng trệ, sau khi Trịnh Khai Nhiên hỏi: “Tuần sau có thể nhận được hàng chưa?” Tên mập không đáp lại mà chỉ ung dung nhấp trà, đến mức mắt hắn đã long sòng sọc muốn hộc máu mà tên kia vẫn tiếp tục nhấp từ từ, cũng không sợ trà quá nóng sẽ bị bỏng.
Hồi lâu sau, tên mập nhấp một ngụm trà, phun lá trà ra, chậm rãi nói: “Anh rất gấp à, anh Khai.”
Trịnh Khai Nhiên cảm thấy mình quá ngu rồi, lộ rõ vẻ gấp gáp quá, biết thế đã nói là tuần sau nữa. Hắn chưa làm tên nằm vùng bao giờ, vừa mở miệng đã lộ, tên mập cũng đã bắt đầu nghi ngờ hắn rồi. Bàn về tính đa nghi, cứ ngỡ hắn là kẻ đa nghi nhất rồi, không ngờ còn có tên nặng hơn.
Cũng đúng, nếu không đa nghi nặng như vậy, có thể chạy băng băng đến vậy chắc. Nghĩ đến việc mình phải nhờ người mua chiếc Audi mà chợt cảm thấy bi thương.
Hắn giống như một con khỉ, cười đến thật thà: “Thì không phải là do tuần sau là sinh nhật mẹ tôi sao, muốn nhân cơ hội này, trao tận tay bà một món quà ý nghĩa ấy mà.”
Tên mập này buôn bán đồ cổ, cái nhẫn trên tay hắn Trịnh Khai Nhiên từng thấy trong nhà mẹ Diệp Mông. Trịnh Khai Nhiên luôn cảm thấy chuyện này thật trùng hợp, tuy mấy năm nay hắn rất hận Diệp Mông, nhưng mẹ của Diệp Mông lại thường xuyên giúp đỡ hắn. Lúc hắn bị người trong trấn coi thường, bị sa cơ thất thế, đều là mẹ Diệp Mông đưa hắn về nhà, dọn dẹp nấu ăn cho hắn. Mẹ Diệp tự sát, Diệp Mông canh cánh trong lòng, Trịnh Khai Nhiên cũng không đỡ hơn là bao. Do đó mấy năm nay không dễ dàng gì mới tìm được manh mối.
Nhưng hắn chưa bao giờ là kẻ thông minh, có thể có máu mặt như bây giờ cũng là nhờ sự tận tâm và trung thành với lão đại. Nếu nói đến thông minh, hắn không bằng một nửa Diệp Mông, cô thuận miệng nói hai ba câu cũng thừa sức khiến hắn tức đến nuốt không trôi cơm rồi.
Tên mập quả nhiên không tin lắm, lộ ra nụ cười khinh khỉnh.
Cửa phòng đột nhiên lại mở ra, Diệp Mông lại bước vào một lần nữa, trên tay là một đĩa hoa quả, điệu bộ rất giống nhân viên phục vụ tiêu chuẩn. Cô nhoài người về phía trước, không biết được đào tạo chuyên nghiệp từ đâu, cười rất dịu dàng: “Đây là hoa quả miễn phí quản lý tặng quý khách.”
Trịnh Khai Nhiên muốn nổ tung cả đầu, cô cô cô, sao lại tới nữa!
Diệp Mông xoay người rời đi, rồi như nhớ đến cái gì, đột nhiên nói với Trịnh Khai Nhiên: “Đúng rồi, anh Khai, quản lý hỏi anh, sinh nhật mẹ anh vào tuần sau có cần đặt Sâm panh không?”
Sau đó khiến Trịnh Khai Nhiên suýt chút nữa muốn bùng nổ là chưa đến một phút sau, Lý Cận Dữ cũng bước vào trong bộ đồng phục nhân viên.
Hai người phối hợp rất ăn ý, một người phụ trách đáp lời tên mập, thu hút sự chú ý của hắn. Một người rót nước đưa trà, nhân lúc lơ đễnh nhét vào tay Trịnh Khai Nhiên một tờ giấy.
Tay Trịnh Khai Nhiên đầy mồ hôi, nhân lúc Diệp Mông đang giở ngón đòn thu hút sự chú ý của tên mập, liền mở giấy ra đọc.
(1) Mao gia: Mao Trạch Đông, in trên tờ Nhân dân tệ.
(2) Số 8: Trong văn hóa Trung Quốc, số 8 được đọc gần giống chữ “phát” nên đây được coi là số may mắn. Những con số mang ý nghĩa may mắn rất quan trọng trong quan niệm của người Trung Quốc. Mọi người thường chọn số may mắn trong số điện thoại, số nhà, địa chỉ làm ăn, ngày đính hôn, lễ kỉ niệm. Số 8 đại diện cho tài lộc, giàu sang và thành công.
Một ví dụ điển hình nhất cho quan niệm này của người Trung Quốc là Olympic Bắc Kinh 2008. Thế vận hội mùa hè được tổ chức vào ngày 8.8.2008 lúc 8 giờ 8 phút. (Theo duhoctrungquoc.org.vn)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook