Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)
-
Chương 5: Âm hồn không tiêu tan
LY THỨ 5
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
"Phải, buồn chán ●︿● "
Thấy câu trả lời này, Vu Tri Nhạc trực tiếp tắt màn hình, ném điện thoại sang một bên.
Não có kết cấu khác nhau, khó mà trao đổi được gì.
Vu Tri Nhạc treo áo khoác lên ghế, đi vào phòng vệ sinh.
Vừa đi, cô vừa cởi áo len cổ lọ, bên trong không còn lớp áo nào, thoáng chốc da thịt trắng nõn của cô lộ ra ngoài.
Eo cô rất nhỏ, khi đi lại dưới ánh đèn, ánh sáng chiếu lên áo ngực màu đen làm nổi bật những đường cong tinh tế.
Sau khi cởi hết quần áo, Vu Tri Nhạc mở vòi hoa sen.
Tay bỗng chốc khựng lại, nước lạnh cắt da xối xuống, trong chốc lát, Vu Tri Nhạc tự cười giễu một tiếng. Cô quên mất hôm nay bị mất điện, không mở được bình nóng lạnh.
Cô cũng không để ý, lấy dầu gội ở giá bên cạnh rồi tắm rửa bằng nước lạnh.
Tí tách.
Tí tách.
Cùng lúc đó...
Trong nhà vệ sinh khu căn hộ ở quảng trường Chung Sơn.
Một người đàn ông để trần đứng dưới vòi hoa sen. Khi nước đang xối xuống, anh cao giọng hỏi bên ngoài: "Có ai trả lời tin nhắn không? —— Khụ khụ..."
Anh nuốt vào nhiều nước quá.
"Không có!"
Trợ lý Tống ngồi trên sofa ở phòng khách, nghiêm túc nhìn sang bàn trà nhỏ, xác định màn hình điện thoại vẫn tối liền cao giọng đáp lại.
Mặc dù anh ta không hiểu được vị tổ tông này vì sao nửa đêm lại bắt anh ta ra ngoài tìm đủ 10 chiếc điện thoại di động cùng 10 thẻ sim, còn muốn điện thoại kết nối thật tốt, đảm bảo rằng chắc chắn có thể nhắn tin.
Dù là vậy, trợ lý Tống vẫn làm rất tốt và đưa tới cửa với tốc độ ánh sáng.
"Cái gì cơ..."
Rõ ràng là vị kia bị tiếng nước mơ hồ khiến cho nghe không rõ.
Trợ lý Tống thanh thanh cổ họng, cao giọng nói lại: "Không có tin nhắn."
Một giây tiếp theo, tiếng nước trong phòng vệ sinh ngừng lại.
Tiếp đó, nhà vệ sinh phát ra một tiếng "xoảng" - đó là tiếng vật gì đó rơi xuống đất, có thể là chai sữa tắm vô tội, hoặc cũng có thể là chai dầu xả đáng thương.
Hai phút sau, người đàn ông khoác áo choàng tắm bước ra. Cả người anh ẩm ướt, hằm hằm đi thẳng tới bàn trà để điện thoại di động.
Sau đó anh mở từng cái, từng cái điện thoại một nhìn thật kĩ, tựa như không tin được cô gái ấy không trả lời tin nhắn của anh. Tới khi xác nhận đến cái điện thoại cuối cùng, anh mới uể oải ngồi lại ghế sofa.
Suy sụp trên ghế ghế sofa mềm mại, Cảnh Thắng với chiếc gối rồi ôm trong ngực, nửa ngày vẫn im lặng, giống như một ông lão sầu não vậy.
Trợ lý Tống đang ngồi ngay ngắn liếc trộm anh rồi hỏi: "Giám đốc Cảnh, anh đang đợi tin nhắn của ai vậy?"
Vừa ôm gối gõ gõ ngón tay, Cảnh Thắng nghiêm mặt, thuận miệng trả lời: "Một cô gái đã chết."
"..."
Câu nói này mang vẻ hơi hờn dỗi.
Trợ lý Tống lại hỏi: "Cậu yêu đương à?"
"Không."
"Vậy là gì?" Dừng một chút lại hỏi: "Theo đuổi sao?"
"Không."
"...?" Cho nên?
Cảnh Thẳng thở dài: "Không nói."
Nói xong anh đi từ ghế sofa ra giường để lấy máy tính xách tay. Sau khi nhập mật mã vào, một tờ đơn liền hiện ra.
Cảnh Thắng xoay máy tính xách tay để trợ lý Tống nhìn thấy, tay chỉ vào chỗ nói: "Cậu sắp xếp đi, mai đến nhà này."
Trợ lý Tống liếc nhìn, đề nghị: "Hay là đến các nhà ở phường Trần theo thứ tự..."
"Đi nhà này luôn." Người đàn ông trẻ tuổi kéo dài âm cuối, miệng hơi cười nhưng ngữ khí tràn ngập uy hiếp.
Trợ lý Tống bị cưỡng ép liền nói: "Vâng."
____
Hôm sau, Cảnh Thắng mang theo người của đội "Phá bỏ và di dời" hiên ngang bước vào phường Trần.
Buổi sáng ở phường Trần có hương thơm của sữa đậu nành, của bánh tiêu. Có ông lão xách lồng chim hạc ở đầu ngõ, nắng nhẹ chiếu lên từng phiến lá non trên cửa số. Nơi này không ồn ào huyên náo như trung tâm thành phố, mà tĩnh lặng yên ổn.
Mười mấy người đàn ông mặc tây trang đen xuất hiện ở con ngõ chật hẹp giống như đám mây đen lúc trời sắp mưa vậy. Sau đó không phải cảnh mưa gió thì cũng là tuyết rơi.
Những đứa trẻ đang vẽ phấn trên nền đất cũng ngẩng đầu và nhìn những người lạ mặt chúng chưa từng gặp bao giờ.
Đặc biệt là ở nơi này, anh lại càng khác biệt với bọn họ. Khác với những người mặc tây trang đen, anh mặc áo khoác màu be đắt tiền.
Anh nhướn lông mày, không để ý đến ánh mắt người khác, cứ như vậy mà bước đến.
Mấy người ngồi ở quán ăn sáng cũng vây quanh, có người nhận ra anh. Đó là cháu trai của chủ tịch tập đoàn Cảnh Nguyên. Báo địa phương cùng đài phát thanh thường đưa tin về anh.
Ở bên ngõ đều là những ngôi nhà bằng gạch ngói. Tuy bên ngoài hình dáng khác nhau nhưng thực chất, chúng chưa bao giờ thay đổi.
"Nhà số 15, đường Hoa Phồn, phường Trần." Trợ lý Tống báo cáo địa chỉ đáng nhớ này. Anh ta nhìn sang hai nhà kế bên nói:"Đây là nhà số 17, vừa rồi là 18."
"Vậy nhà còn lại là số 15 rồi."
Đến lúc rồi.
Cảnh Thắng vô thức bước đến thật nhanh, khuôn mặt cũng thoáng chốc trở nên tập trung hơn. Tay anh nắm thành quyền, cả người nóng lên, chỉ hận đang không đi giày nên không thể nhảy liền hai bước. Dù sao phía trước cũng là chiến trường.
Chỉ có điều chiến trường này trông giống như bãi rác vậy.
Cuối cùng cũng tới nơi, nhưng không may cửa nhà lại khép chặt.
Dừng lại trước cửa nhà số 15, phía trước cửa có chữ Phác Tố.
Cảnh Thắng bước lên thềm đá duy nhất trước cửa, đoàn người sau lưng anh đứng yên, nín thở chờ đợi. Dù mọi người cũng không rõ vì sao giám đốc Cảnh lại chỉ định nhà này.
Nhưng cũng đâu có vấn đề gì. Trước nay anh vẫn luôn là người thích làm gì thì làm và làm ra những chuyện không tưởng tượng được. Hơn nữa, việc này cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Đầu tiên anh gõ nhẹ vào cửa hai cái.
Không có tiếng trả lời.
Lại gõ thêm hai cái nữa, lần này tăng thêm mấy phần lực.
Vẫn yên lặng.
Mẹ nó, đạp cửa bằng chân.
Vẫn yên lặng không có tiếng trả lời như trước, nhưng lại làm kinh động đến lũ chim.
Gióng trống khua chiêng mà tới, không nghĩ lại lãng xẹt thế này. Trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút lúng túng.
Trợ lý Tống nhanh chóng phá tan bầu không khí: "Tôi đi hỏi nhà bên cạnh xem."
Vẫn nắm chặt tay trên cửa, Cảnh Thắng quay đầu lại, xua tay nói: "Đi nhanh."
Anh ta vừa đi qua nhà số 16 thì có một bóng người đi ra. Người đàn ông trung niên có mái tóc hoa râm, ánh mắt liếc tới không giận mà uy, có vẻ như là chủ nhà. Ông hỏi trợ lý Tống tìm ai.
Trợ lý Tống trả lời đúng sự thật, muốn tìm người ở nhà số 15.
Người đàn ông trung niên đi lướt qua anh ta, quan sát người phía sau rồi thu hồi tầm mắt đáp: "Nhà này lâu rồi không có người ở."
Quả nhiên Cảnh Thắng cũng nghe được lời này, xa xa hỏi lại: "Sao lại không có người ở?"
Người đàn ông trung niên đáp: "Lâu rồi tôi không thấy ai cả. Bà lão qua đời vào cuối năm ngoái, con trai chuyển đi vùng khác, con dâu đi làm giúp việc cho người ta, cháu trai vẫn còn đi học, cháu gái đi làm và thuê phòng ở bên ngoài."
"À..." Cảnh Thắng như có điều suy nghĩ, lại hỏi: "Cô cháu gái tên là Vu Tri Nhạc sao?"
Người đàn ông trung niên nhíu mày, cảnh giác hỏi thẳng: "Cậu hỏi điều này làm gì?"
"Nhìn phản ứng của ông thì đúng rồi." Cảnh Thắng nhếch miệng cười: "Nhà này là của cô ấy sao?"
Nói nhiều sai nhiều, người đàn ông trung niên không nói nữa, chỉ để lại một câu: "Dù sao nhà này cũng không có người ở." rồi quay người vào trong nhà.
Dù không thấy người nhưng cũng không coi là đi uổng công. Cảnh Thẳng xoay người, bước xuống thềm đá, chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời đi, anh nhìn xuống hai bên cửa, cây cối ở đó vẫn được dọn dẹp và tưới tắm, rõ ràng hai ngày trước vẫn có người qua đây.
Sau đó...
Tất cả người trong đội "Phá bỏ và di dời" chính mắt nhìn thấy giám đốc tiểu Cảnh nhà mình bừng bừng khí thế rút điện thoại di động ra rồi ngồi xổm xuống...
Anh hướng điện thoại về phía mấy chậu cây nhỏ, tách tách vài tiếng đã chụp xong mấy tấm ảnh.
????
___
Tại tiệm bánh ngọt.
Điện thoại đã kêu hồi lâu, Trương Tư Điền không thể làm gì khác, đành phải bỏ lại đồ làm bánh trong chậu rửa bát, lau tay rồi xoay người đi nghe điện thoại.
Ngay khi cô ấy rời đi, cô nhanh chóng giúp cô ấy rửa chỗ đồ còn lại.
Một lúc sau, cô đặt một hộp kem tay nhỏ lên bàn.
Trương Tư Điềm nghe điện thoại xong, vội chạy vào, giọng nói gấp gáp: "Tri Nhạc! Tri Nhạc! Bố tớ nói bọn họ tới nhà cậu đấy!"
"Ai?" Cô đang rửa khuôn bánh chống dính thì dừng tay lại.
Trương Tư Điềm nhướn lông mày: "Những kẻ đòi nợ bố cậu." Cô ấy lại nói: "Bố tớ nói họ đều mặc tây trang đen, trông rất cao và đáng sợ."
Vu Tri Nhạc có chút bất ngờ: "Bố cậu chắc chứ?"
"Bố tớ nói chắc là vậy."
Vu Tri Nhạc không nhắc đến chuyện hôm qua mẹ cô tới lấy tiền, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi hoặc, cô nói: "Tớ về qua nhà một chút."
Trương Tư Điềm cầm cánh tay cô, gấp gáp đến mức hốc mắt đỏ ửng: "Đừng, bố tớ nói bọn họ vẫn còn ở đó. Họ dùng bữa ở quán của chú Tiền, người nào cũng mang tính khí như địa chủ vậy."
"Tớ thật sự muốn ra ngoài một chuyến." Tri Nhạc gỡ tay cô ấy ra.
"Cậu đừng đi mà!"
"Đi một chút xem là ai."
Đáng nghi thật. Trước đó những kẻ đến đòi tiền thường thô lỗ, không đạo mạo như lời chú Trương nói. Trương Tư Điềm còn kích động hơn cô, cô nhẹ giọng an ủi: "Đừng lo, tớ chỉ đứng nhìn từ xa thôi."
Thấy cô gái sắc mặt trắng bệch có chút chuyển biến, cô mới cầm mũ bảo hiểm đi ra ngoài.
Biết rõ bạn mình đã quyết định, Trương Tư Điềm cũng không ngăn cản nữa, chỉ nhìn ra phía cửa. Chuông cửa rung nhẹ, Vu Tri Nhạc đã ra ngoài.
Cảm xúc vẫn chưa trở lại bình thường, Trương Tư Điềm nhìn thấy cái hộp nhỏ trên bàn. Đó là một lọ kem tay. Vành mắt cô lại đỏ lên, xoay người chạy ra cửa.
Vừa tới cửa lại thấy Vu Tri Nhạc dựng xe máy lại, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
Trương Tư Điềm hỏi: "Không đi nữa à?"
Vu Tri Nhạc đẩy cửa vào, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
"Sao vậy?"
Cô đi đằng trước, cầm mũ bảo hiểm ở tay, quay lại nói: "Không phải những người đó."
"Vậy thì là ai?" Trương Tư Điềm gặng hỏi.
Vu Tri Nhạc không đáp lại, cả người lâm vào trầm mặc.
Một phút trước, khi cô vừa khởi động xe thì điện thoại kêu lên. Lại là kiểu âm thanh chấn động như tối qua, so với tiếng xe máy của cô còn rung hơn nữa, khiến cô không thể không chú ý.
Có người gửi cho cô 9 bức ảnh cộng thêm một dòng tin nhắn.
Mấy bức ảnh đó chính là mấy chậu cây trước cửa nhà cô.
Nội dung tin nhắn chính là: Đang ngắm hoa ở cửa nhà cô, năm mới vui vẻ.
Lúc này Vu Tri Nhạc đã biết rõ chú Trương miêu tả đám người nào, hoặc nói đúng hơn là cô đã biết người kia là ai.
Đúng là âm hồn không tiêu tan.
Hết chương 5.
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
"Phải, buồn chán ●︿● "
Thấy câu trả lời này, Vu Tri Nhạc trực tiếp tắt màn hình, ném điện thoại sang một bên.
Não có kết cấu khác nhau, khó mà trao đổi được gì.
Vu Tri Nhạc treo áo khoác lên ghế, đi vào phòng vệ sinh.
Vừa đi, cô vừa cởi áo len cổ lọ, bên trong không còn lớp áo nào, thoáng chốc da thịt trắng nõn của cô lộ ra ngoài.
Eo cô rất nhỏ, khi đi lại dưới ánh đèn, ánh sáng chiếu lên áo ngực màu đen làm nổi bật những đường cong tinh tế.
Sau khi cởi hết quần áo, Vu Tri Nhạc mở vòi hoa sen.
Tay bỗng chốc khựng lại, nước lạnh cắt da xối xuống, trong chốc lát, Vu Tri Nhạc tự cười giễu một tiếng. Cô quên mất hôm nay bị mất điện, không mở được bình nóng lạnh.
Cô cũng không để ý, lấy dầu gội ở giá bên cạnh rồi tắm rửa bằng nước lạnh.
Tí tách.
Tí tách.
Cùng lúc đó...
Trong nhà vệ sinh khu căn hộ ở quảng trường Chung Sơn.
Một người đàn ông để trần đứng dưới vòi hoa sen. Khi nước đang xối xuống, anh cao giọng hỏi bên ngoài: "Có ai trả lời tin nhắn không? —— Khụ khụ..."
Anh nuốt vào nhiều nước quá.
"Không có!"
Trợ lý Tống ngồi trên sofa ở phòng khách, nghiêm túc nhìn sang bàn trà nhỏ, xác định màn hình điện thoại vẫn tối liền cao giọng đáp lại.
Mặc dù anh ta không hiểu được vị tổ tông này vì sao nửa đêm lại bắt anh ta ra ngoài tìm đủ 10 chiếc điện thoại di động cùng 10 thẻ sim, còn muốn điện thoại kết nối thật tốt, đảm bảo rằng chắc chắn có thể nhắn tin.
Dù là vậy, trợ lý Tống vẫn làm rất tốt và đưa tới cửa với tốc độ ánh sáng.
"Cái gì cơ..."
Rõ ràng là vị kia bị tiếng nước mơ hồ khiến cho nghe không rõ.
Trợ lý Tống thanh thanh cổ họng, cao giọng nói lại: "Không có tin nhắn."
Một giây tiếp theo, tiếng nước trong phòng vệ sinh ngừng lại.
Tiếp đó, nhà vệ sinh phát ra một tiếng "xoảng" - đó là tiếng vật gì đó rơi xuống đất, có thể là chai sữa tắm vô tội, hoặc cũng có thể là chai dầu xả đáng thương.
Hai phút sau, người đàn ông khoác áo choàng tắm bước ra. Cả người anh ẩm ướt, hằm hằm đi thẳng tới bàn trà để điện thoại di động.
Sau đó anh mở từng cái, từng cái điện thoại một nhìn thật kĩ, tựa như không tin được cô gái ấy không trả lời tin nhắn của anh. Tới khi xác nhận đến cái điện thoại cuối cùng, anh mới uể oải ngồi lại ghế sofa.
Suy sụp trên ghế ghế sofa mềm mại, Cảnh Thắng với chiếc gối rồi ôm trong ngực, nửa ngày vẫn im lặng, giống như một ông lão sầu não vậy.
Trợ lý Tống đang ngồi ngay ngắn liếc trộm anh rồi hỏi: "Giám đốc Cảnh, anh đang đợi tin nhắn của ai vậy?"
Vừa ôm gối gõ gõ ngón tay, Cảnh Thắng nghiêm mặt, thuận miệng trả lời: "Một cô gái đã chết."
"..."
Câu nói này mang vẻ hơi hờn dỗi.
Trợ lý Tống lại hỏi: "Cậu yêu đương à?"
"Không."
"Vậy là gì?" Dừng một chút lại hỏi: "Theo đuổi sao?"
"Không."
"...?" Cho nên?
Cảnh Thẳng thở dài: "Không nói."
Nói xong anh đi từ ghế sofa ra giường để lấy máy tính xách tay. Sau khi nhập mật mã vào, một tờ đơn liền hiện ra.
Cảnh Thắng xoay máy tính xách tay để trợ lý Tống nhìn thấy, tay chỉ vào chỗ nói: "Cậu sắp xếp đi, mai đến nhà này."
Trợ lý Tống liếc nhìn, đề nghị: "Hay là đến các nhà ở phường Trần theo thứ tự..."
"Đi nhà này luôn." Người đàn ông trẻ tuổi kéo dài âm cuối, miệng hơi cười nhưng ngữ khí tràn ngập uy hiếp.
Trợ lý Tống bị cưỡng ép liền nói: "Vâng."
____
Hôm sau, Cảnh Thắng mang theo người của đội "Phá bỏ và di dời" hiên ngang bước vào phường Trần.
Buổi sáng ở phường Trần có hương thơm của sữa đậu nành, của bánh tiêu. Có ông lão xách lồng chim hạc ở đầu ngõ, nắng nhẹ chiếu lên từng phiến lá non trên cửa số. Nơi này không ồn ào huyên náo như trung tâm thành phố, mà tĩnh lặng yên ổn.
Mười mấy người đàn ông mặc tây trang đen xuất hiện ở con ngõ chật hẹp giống như đám mây đen lúc trời sắp mưa vậy. Sau đó không phải cảnh mưa gió thì cũng là tuyết rơi.
Những đứa trẻ đang vẽ phấn trên nền đất cũng ngẩng đầu và nhìn những người lạ mặt chúng chưa từng gặp bao giờ.
Đặc biệt là ở nơi này, anh lại càng khác biệt với bọn họ. Khác với những người mặc tây trang đen, anh mặc áo khoác màu be đắt tiền.
Anh nhướn lông mày, không để ý đến ánh mắt người khác, cứ như vậy mà bước đến.
Mấy người ngồi ở quán ăn sáng cũng vây quanh, có người nhận ra anh. Đó là cháu trai của chủ tịch tập đoàn Cảnh Nguyên. Báo địa phương cùng đài phát thanh thường đưa tin về anh.
Ở bên ngõ đều là những ngôi nhà bằng gạch ngói. Tuy bên ngoài hình dáng khác nhau nhưng thực chất, chúng chưa bao giờ thay đổi.
"Nhà số 15, đường Hoa Phồn, phường Trần." Trợ lý Tống báo cáo địa chỉ đáng nhớ này. Anh ta nhìn sang hai nhà kế bên nói:"Đây là nhà số 17, vừa rồi là 18."
"Vậy nhà còn lại là số 15 rồi."
Đến lúc rồi.
Cảnh Thắng vô thức bước đến thật nhanh, khuôn mặt cũng thoáng chốc trở nên tập trung hơn. Tay anh nắm thành quyền, cả người nóng lên, chỉ hận đang không đi giày nên không thể nhảy liền hai bước. Dù sao phía trước cũng là chiến trường.
Chỉ có điều chiến trường này trông giống như bãi rác vậy.
Cuối cùng cũng tới nơi, nhưng không may cửa nhà lại khép chặt.
Dừng lại trước cửa nhà số 15, phía trước cửa có chữ Phác Tố.
Cảnh Thắng bước lên thềm đá duy nhất trước cửa, đoàn người sau lưng anh đứng yên, nín thở chờ đợi. Dù mọi người cũng không rõ vì sao giám đốc Cảnh lại chỉ định nhà này.
Nhưng cũng đâu có vấn đề gì. Trước nay anh vẫn luôn là người thích làm gì thì làm và làm ra những chuyện không tưởng tượng được. Hơn nữa, việc này cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Đầu tiên anh gõ nhẹ vào cửa hai cái.
Không có tiếng trả lời.
Lại gõ thêm hai cái nữa, lần này tăng thêm mấy phần lực.
Vẫn yên lặng.
Mẹ nó, đạp cửa bằng chân.
Vẫn yên lặng không có tiếng trả lời như trước, nhưng lại làm kinh động đến lũ chim.
Gióng trống khua chiêng mà tới, không nghĩ lại lãng xẹt thế này. Trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút lúng túng.
Trợ lý Tống nhanh chóng phá tan bầu không khí: "Tôi đi hỏi nhà bên cạnh xem."
Vẫn nắm chặt tay trên cửa, Cảnh Thắng quay đầu lại, xua tay nói: "Đi nhanh."
Anh ta vừa đi qua nhà số 16 thì có một bóng người đi ra. Người đàn ông trung niên có mái tóc hoa râm, ánh mắt liếc tới không giận mà uy, có vẻ như là chủ nhà. Ông hỏi trợ lý Tống tìm ai.
Trợ lý Tống trả lời đúng sự thật, muốn tìm người ở nhà số 15.
Người đàn ông trung niên đi lướt qua anh ta, quan sát người phía sau rồi thu hồi tầm mắt đáp: "Nhà này lâu rồi không có người ở."
Quả nhiên Cảnh Thắng cũng nghe được lời này, xa xa hỏi lại: "Sao lại không có người ở?"
Người đàn ông trung niên đáp: "Lâu rồi tôi không thấy ai cả. Bà lão qua đời vào cuối năm ngoái, con trai chuyển đi vùng khác, con dâu đi làm giúp việc cho người ta, cháu trai vẫn còn đi học, cháu gái đi làm và thuê phòng ở bên ngoài."
"À..." Cảnh Thắng như có điều suy nghĩ, lại hỏi: "Cô cháu gái tên là Vu Tri Nhạc sao?"
Người đàn ông trung niên nhíu mày, cảnh giác hỏi thẳng: "Cậu hỏi điều này làm gì?"
"Nhìn phản ứng của ông thì đúng rồi." Cảnh Thắng nhếch miệng cười: "Nhà này là của cô ấy sao?"
Nói nhiều sai nhiều, người đàn ông trung niên không nói nữa, chỉ để lại một câu: "Dù sao nhà này cũng không có người ở." rồi quay người vào trong nhà.
Dù không thấy người nhưng cũng không coi là đi uổng công. Cảnh Thẳng xoay người, bước xuống thềm đá, chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời đi, anh nhìn xuống hai bên cửa, cây cối ở đó vẫn được dọn dẹp và tưới tắm, rõ ràng hai ngày trước vẫn có người qua đây.
Sau đó...
Tất cả người trong đội "Phá bỏ và di dời" chính mắt nhìn thấy giám đốc tiểu Cảnh nhà mình bừng bừng khí thế rút điện thoại di động ra rồi ngồi xổm xuống...
Anh hướng điện thoại về phía mấy chậu cây nhỏ, tách tách vài tiếng đã chụp xong mấy tấm ảnh.
????
___
Tại tiệm bánh ngọt.
Điện thoại đã kêu hồi lâu, Trương Tư Điền không thể làm gì khác, đành phải bỏ lại đồ làm bánh trong chậu rửa bát, lau tay rồi xoay người đi nghe điện thoại.
Ngay khi cô ấy rời đi, cô nhanh chóng giúp cô ấy rửa chỗ đồ còn lại.
Một lúc sau, cô đặt một hộp kem tay nhỏ lên bàn.
Trương Tư Điềm nghe điện thoại xong, vội chạy vào, giọng nói gấp gáp: "Tri Nhạc! Tri Nhạc! Bố tớ nói bọn họ tới nhà cậu đấy!"
"Ai?" Cô đang rửa khuôn bánh chống dính thì dừng tay lại.
Trương Tư Điềm nhướn lông mày: "Những kẻ đòi nợ bố cậu." Cô ấy lại nói: "Bố tớ nói họ đều mặc tây trang đen, trông rất cao và đáng sợ."
Vu Tri Nhạc có chút bất ngờ: "Bố cậu chắc chứ?"
"Bố tớ nói chắc là vậy."
Vu Tri Nhạc không nhắc đến chuyện hôm qua mẹ cô tới lấy tiền, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi hoặc, cô nói: "Tớ về qua nhà một chút."
Trương Tư Điềm cầm cánh tay cô, gấp gáp đến mức hốc mắt đỏ ửng: "Đừng, bố tớ nói bọn họ vẫn còn ở đó. Họ dùng bữa ở quán của chú Tiền, người nào cũng mang tính khí như địa chủ vậy."
"Tớ thật sự muốn ra ngoài một chuyến." Tri Nhạc gỡ tay cô ấy ra.
"Cậu đừng đi mà!"
"Đi một chút xem là ai."
Đáng nghi thật. Trước đó những kẻ đến đòi tiền thường thô lỗ, không đạo mạo như lời chú Trương nói. Trương Tư Điềm còn kích động hơn cô, cô nhẹ giọng an ủi: "Đừng lo, tớ chỉ đứng nhìn từ xa thôi."
Thấy cô gái sắc mặt trắng bệch có chút chuyển biến, cô mới cầm mũ bảo hiểm đi ra ngoài.
Biết rõ bạn mình đã quyết định, Trương Tư Điềm cũng không ngăn cản nữa, chỉ nhìn ra phía cửa. Chuông cửa rung nhẹ, Vu Tri Nhạc đã ra ngoài.
Cảm xúc vẫn chưa trở lại bình thường, Trương Tư Điềm nhìn thấy cái hộp nhỏ trên bàn. Đó là một lọ kem tay. Vành mắt cô lại đỏ lên, xoay người chạy ra cửa.
Vừa tới cửa lại thấy Vu Tri Nhạc dựng xe máy lại, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
Trương Tư Điềm hỏi: "Không đi nữa à?"
Vu Tri Nhạc đẩy cửa vào, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
"Sao vậy?"
Cô đi đằng trước, cầm mũ bảo hiểm ở tay, quay lại nói: "Không phải những người đó."
"Vậy thì là ai?" Trương Tư Điềm gặng hỏi.
Vu Tri Nhạc không đáp lại, cả người lâm vào trầm mặc.
Một phút trước, khi cô vừa khởi động xe thì điện thoại kêu lên. Lại là kiểu âm thanh chấn động như tối qua, so với tiếng xe máy của cô còn rung hơn nữa, khiến cô không thể không chú ý.
Có người gửi cho cô 9 bức ảnh cộng thêm một dòng tin nhắn.
Mấy bức ảnh đó chính là mấy chậu cây trước cửa nhà cô.
Nội dung tin nhắn chính là: Đang ngắm hoa ở cửa nhà cô, năm mới vui vẻ.
Lúc này Vu Tri Nhạc đã biết rõ chú Trương miêu tả đám người nào, hoặc nói đúng hơn là cô đã biết người kia là ai.
Đúng là âm hồn không tiêu tan.
Hết chương 5.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook