Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)
-
Chương 22: Cảnh Thắng tôi, chỉ là một người đàn ông rất thích cô
LY THỨ 22
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Lúc trở về tiệm bánh đã là gần trưa. Sương mù dày đặc đã tan đi một chút, Vu Tri Nhạc vẫn đeo khẩu trang, bước từ trên xe xuống lại thấy hai đứa nhóc dán mắt vào tủ kính, hứng thú bình luận về các loại bánh ngọt.
Theo âm thanh đóng cửa xe, hai đứa nhóc giật mình, lúc quay đầu ra, Vu Tri Nhạc cũng nhận ra chúng, một đứa là cháu gái bác Trữ nhà đối diện, một đứa là cháu trai của trưởng trấn Từ.
"Đóa Đóa." Cô gọi cô bé kia.
Cô bé để đầu nấm cũng quay lại, nhìn thấy cô thì cong miệng cười: "Chị Vu."
Bé trai cũng quay lại, từ nhỏ cậu bé đã lớn lên ở thành phố, da dẻ trắng đến không tì vết. Cậu bé không quen Vu Tri Nhạc, chỉ đưa mắt đánh giá cô.
"Ừ." Vu Tri Nhạc đáp một tiếng.
Cô bé Đóa Đóa đưa mắt nhìn, liếc chiếc xe đằng sau, cười hì hì: "Chị Vu, chị không đi mô tô nữa à?"
"Gần đây không đi."
Đóa Đóa tròn mắt: "Bà nội em nói chị làm tình nhân nhỏ của giám đốc, nên bây giờ đi ô tô."
Vu Tri Nhạc: "..."
Lời của trẻ nhỏ không cố kị.
Đừng nói đến trẻ nhỏ, dù là người trưởng thành đã lăn lộn ở ngoài mấy chục năm, đến cả mấy cụ già cũng rất dễ tin vào lời đồn.
Vu Tri Nhạc cong môi cười một tiếng, không định giải thích, chỉ hỏi: "Các em muốn mua bánh ngọt à?"
"Không ạ." Đóa Đóa lắc đầu: "Em cùng Từ Giang Nguyên, ông nội của Từ Giang Nguyên tới đây. Ông nội cậu ấy nói sẽ mua bánh ngọt cho bọn em."
Trấn trưởng Từ ở đây sao?
Vu Tri Nhạc tạm biệt hai đứa nhỏ, đi vào trong tiệm bánh, đẩy cửa một cái đã thấy ông lão đứng bên quầy, ông mặc áo lông vũ màu đen, tóc màu hoa râm, trên mặt hằn lên dấu tích của năm tháng.
Nghe tiếng chuông cửa, ông ấy quay đầu, chạm tầm mắt Vu Tri Nhạc, cười cười: "Tri Nhạc, cháu tới rồi."
"Vâng, chào bác Từ." Vu Tri Nhạc lễ phép đáp lại, ánh mắt lại nhìn quanh, muốn tìm ghế cho ông ngồi.
Trưởng trấn Từ thấy vậy, nói luôn: "Không cần, Tư Điềm cũng lấy ghế cho bác, nhưng bác không muốn ngồi, muốn xem ở đây một chút."
Vu Tri Nhạc gật đầu, vẫn đưa một cái ghế trong ra: "Con gái bác về rồi ạ?"
"Ừ, mang bọn trẻ về ăn Tết." Ông lão cũng không từ chối nữa, ánh mắt lộ vẻ mừng vỡ vì được đoàn viên với người nhà, có lẽ chính ông cũng không nhận ra điều này.
Lúc này, người đang làm bánh nói vọng ra: "Tri Nhạc, cậu đến rồi à?"
"Ừ." Vu Tri Nhạc cao giọng đáp lại.
"Cậu tới muộn quá, tớ hơi nhớ cậu đấy."
Nghe đoạn hội thoại của hai cô gái, trấn trưởng Từ không khỏi cười lên: "Vu Tri An về trường rồi à?"
Vu Tri Nhạc gật đầu.
Trấn trưởng Từ gật đầu một cái: "Bác biết vụ đụng xe lần trước rồi. Đứa bé đó từ nhỏ đã không an phận, đứa nhóc nhà ông Tề cũng quá rảnh rỗi."
"Vẫn còn nhỏ." Vu Tri Nhạc khách sáo bao che cho em trai: "Lớn lên chút nữa sẽ tốt hơn."
"Chỉ tội cháu." Trấn trưởng Từ sâu kín than thở, hỏi: "Nghe Tư Điềm nói, bà nội sang tên ngôi nhà cho cháu à?"
"Vâng."
Trấn trưởng Từ nhìn cô: "Bây giờ cháu lái xe cho giám đốc Cảnh?"
Vu Tri Nhạc hơi nghiêng đầu: "Cũng gần như vậy ạ."
Trưởng trấn Từ chậm rãi gật đầu: "Lần trước cậu ấy đến tìm bác nói về việc bồi thường phá bỏ và di rời. Đúng lúc con gái bác trở về, bác cũng nói chuyện này với nó, nó bảo sao không cho phá bỏ, bây giờ có nơi nào không cho phá bỏ đâu? Còn nói những nơi phá bỏ và di rời ở Bắc Kinh khi hoàn thành xong, người ở đó đều thành thật giàu có."
Vu Tri Nhạc không lên tiếng, từ đầu tới cuối, thái độ của cô rất phức tạp. Có lẽ 10 năm trước, hoặc từ sớm hơn, cô đã muốn rời khỏi trấn nhỏ này. Nhưng tất cả cũng chỉ là trong suy nghĩ mà thôi.
Giờ năm tháng đổi thay, ý định phản nghịch đó cũng theo năm tháng mà phai nhạt, đến giờ thì không còn sót lại chút nào.
"Bác cùng những người còn lại cũng biết đây là cơ hội phát tài. Có lẽ mọi người đều thực sự không muốn rời khỏi nơi này, các bác cũng sẽ không chuyển tới thành phố. Nhà con gái bác bên kia cũng sống trên chung cư cao, nhưng ở đó các nhà đều ai biết mệnh nấy, không thể nói chuyện với một ai. Đến lối đánh mạt chược của họ cũng khác chúng ta. Bác già rồi, cũng không biết chuyện này sẽ đi tới đâu. Mấy năm nữa, đợi đến lúc bác nhắm mắt xuôi tay thì phá bỏ cũng được, đến lúc đó không biết được gì nữa, sẽ tốt biết bao."
Trấn trưởng Từ hơi đắn đo, sắc mặt có chút tiêu điều: "Lúc ăn sáng, bác gặp ông Viên, chính là thầy giáo dạy số học của cháu đấy, ông ấy còn đùa với bác rằng mấy ông già chúng ta sắp xuống mồ cả rồi, có lẽ cũng không chống đỡ được bao lâu."
Trấn trưởng Từ nói xong cũng tự cười ha ha một tiếng, có chút tự giễu.
Nhưng Vu Tri Nhạc nghe lời này, trong lòng lại thấy chua xót. Cô biết, nơi này gắn liền với cuộc đời bọn họ. Trừ lúc lấy đơn đặt hàng của tiệm bánh hay ngày lễ ngày Tết, còn lại phần lớn thời gian cô đều dành thời gian ở thành phố rực rỡ ánh đèn kia.
Chẳng qua cô không thể quên lời bà nội đã nói trước khi ra đi: "Lúc trước người chủ đất đến, ông nội cháu sống chết không cho họ vào cửa. Ông ấy nói đây là mảnh đất của tổ tiên, là từng viên gạch viên ngói chúng ta tích góp mà thành, được xây lên bằng mồ hôi nước mắt của chúng ta. Từng viên ngói cũng có tình có nghĩa. Không rõ vì sao những người đến sau như bọn họ lại nghĩ nơi này là tai họa. Lúc ông nội cháu qua đời từng nói với bà, ngàn vạn lần không được để họ phá bỏ, nếu không đến lúc nhớ bà, ông không biết phải về đâu để tìm. Sau này cũng vậy, lúc nhớ cháu, bà cũng không biết phải về đâu tìm."
Vu Tri Nhạc biết rõ rất nhiều người già coi mảnh đất này là nơi yên nghỉ của tâm hồn. Họ đã cắm rễ ở đây quá lâu, nguyện vọng duy nhất chính là được nhắm mắt xuôi tay tại nơi này.
Bọn họ cũng như từng cọng cỏ, phiến lá, hạt bụi luôn gắn liền với sinh mệnh của phương Trần theo năm tháng. Nhờ có họ, trấn nhỏ này mới có bốn mùa xanh tươi, cuộc sống an nhàn.
Vì vậy, cô luôn cảm nhận được ngôi nhà cũ kĩ của bọn họ ngập tràn sắc hoa, nơi đó vẫn luôn thấm đẫm hơi thở của bà nội. Cũng giống cô, nếu một ngày nào đó, ông lão này muốn quay lại nơi đây, muốn xem nơi mình ở đã biến thành thứ gì thì có lẽ chỉ thấy được cảnh đổ nát thê lương, hoặc là núi xi măng mù mịt. Cảm giác ấy thật xa lạ và kinh hoàng biết bao.
Cảnh Thắng từng cười nhạo cô trông vào hoài niệm không đáng một đồng. Thực chất, cô cũng không trông vào điều gì, cô chỉ muốn kiên trì vì bà nội mà thôi.
___
Đứa mắt nhìn trưởng trấn Từ dắt tay hai đứa bé rời đi, Vu Tri Nhạc thở dài một hơi.
Trương Tư Điềm đứng bên cạnh cô, vừa nhào bột vừa hỏi: "Bác Từ nói gì với cậu vậy?"
Vu Tri Nhạc thu hồi tầm mắt: "Chuyện phá bỏ và di rời, các bác ấy dù lớn tuổi cũng không muốn rời đi."
Trương Tư Điềm đồng tình: "Bố tớ cũng không vui, mẹ tớ lại trung lập. Tớ thì thấy cứ tùy theo hoàn cảnh, nhưng tớ cũng muốn chuyển tiệm bánh đến thành phố, làm ăn ở đó sẽ khá khẩm hơn nhiều."
"Có điều..." Trương Tư Điềm đổi giọng, chớp mắt nhìn Vu Tri Nhạc: "Như vậy chúng ta lại bận rộn, rất cực nhọc."
Vu Tri Nhạc liếc cô một cái, nhàn nhạt cười: "Đó là chuyện sau này." Nói xong liền xoay người vào phòng làm bánh.
Trương Tư Điềm ở phía sau nhéo eo cô, than vãn: "Để tớ tưởng tượng một chút không được sao..."
___
Chạng vạng tối, Vu Tri Nhạc đi giao bánh xong thì lái xe đến tòa nhà Cảnh Nguyên, chờ Cảnh Thắng tan việc.
Ngày sương mù không có chút gió nào, chiều tối bầu trời cũng như xuống thấp hơn. Cảnh Thắng hôm nay xong việc muộn, đến 6 rưỡi Vu Tri Nhạc mới nhận được điện thoại của anh hỏi cô đang ở đâu.
Vu Tri Nhạc đáp: "Hầm đề xe."
"Chờ lâu rồi à?" Anh hỏi trong điện thoại.
Vu Tri Nhạc nhìn thời gian: "Khoảng nửa tiếng."
"Ừ..." Âm thanh đầu kia có chút ý cười, như ngôi sao lấp lánh trên mặt biển: "Chờ lâu vậy sao, sao có thể chờ lâu như thế chứ? Khiến tôi có cảm giác mình như chồng cô vậy, rất áy náy."
Vu Tri Nhạc: "???" Anh đang nói gì vậy?
Cảnh Thắng nói xong đã cúp điện thoại.
Một lúc sau, cửa ghế phó lái bị mở ra, Cảnh Thắng người đầy gió bụi, kẹp áo khoác lông vũ trong tay, trên người chỉ mặc sơ mi.
"Nóng chết mất, tôi chạy tới đây." Anh lầm bầm: "Phải chạy thật nhanh, có điều phải ra khỏi tòa nhà mới chạy được. Nếu làm vậy ở bên trong, bị nhân viên nhìn thấy sẽ mất mặt chết tôi."
Vu Tri Nhạc liếc mắt nhìn anh, mặt người đàn ông trẻ có chút hồng hồng vì chạy bộ thật.
Anh đưa tay vặn nắp chai nước, uống một hơi, sau đó cười với Vu Tri Nhạc: "Hôm nay bận chết đi được, không có thời gian nhắn tin cho cô. Thư kí của tôi... À, thư kí nam nhưng không phải trợ lý Tống mang một chồng giấy tờ đến cho tôi phê duyệt."
Anh khua chân múa tay, biểu đạt: "Nhiều thế này này, nhìn muốn mù mắt luôn..."
Cảnh Thắng không ngừng lảm nhảm, kể cho cô về công việc hôm nay của mình.
Vu Tri Nhạc khởi động xe, đáp lại: "Mệt như vậy thì đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi đi."
Cảnh Thắng á khẩu trong hai giây, sau đó lại nói: "Không sao, tôi tình nguyện kể chuyện cho cô, tình nguyện kể tới khô cổ cũng được."
Xe ra khỏi hầm, bầu trời bên ngoài đã tối đen, nhưng khắp nơi lại tỏa ra ánh đèn rực rỡ. Đặt tay trái lên vô lăng, xe không nhanh không chậm hòa vào dòng người. Vu Tri Nhạc nhìn về phía trước, trong lòng lại nhớ tới một chuyện, suy nghĩ không biết mở lời với Cảnh Thắng thế nào.
Sáng nay, trước khi trưởng trấn Từ rời đi đã nhờ cô giúp một chuyện. Ông hỏi cô có thể nói chuyện với Cảnh Thắng không, để phường Trần tồn tại thêm mấy năm. Dù sao cũng có ít người để ý đến mảnh đất này của thành phố Ninh, nếu có thể giống trước đây, kéo dài được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Vu Tri Nhạc cũng biết Cảnh Thắng không giống cô. Trông anh vui vẻ, nói năng ngọt xớt vậy thôi, khi làm việc lại rất tinh ý, có tính toán rõ ràng. Nhưng trưởng trấn Từ đã có lời nhờ, bởi cô tiếp xúc với Cảnh Thắng nhiều hơn ông ấy.
Đấu tranh một hồi lâu, lúc đi đến cầu, Vu Tri Nhạc hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng mở miệng: "Cảnh Thắng, tôi muốn nói chuyện này với anh."
Luồng ánh sáng hai bên đường ánh lên khuôn mặt Cảnh Thắng, anh ngẩng đầu, cau mày: "Chuyện gì?"
Vu Tri Nhạc mím môi: "Liên quan đến chuyện phá bỏ và di rời..."
"Suỵt."
Người đàn ông cắt đứt lời cô: "Không cần nói tiếp nữa, tôi hiểu rồi." Câu trả lời rất rõ ràng, Vu Tri Nhạc không nói tiếp nữa.
Cảnh Thắng an tĩnh, một lúc sau anh quay sang, nhìn gò má cô rồi gọi: "Vu Tri Nhạc."
"Ừ?" Cô đáp.
Cảnh Thắng có chút không kiên nhẫn: "Sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa, chúng ta không có tầng quan hệ này."
"Được." Vu Tri Nhạc liền hiểu, quan hệ của bọn họ không liên quan đến việc di rời kia.
"Tôi ở cạnh cô, cũng không liên quan đến việc của phường Trần, được chứ?"
"Ừ." Người phụ nữ đáp lại thẳng thắn, anh biết tính cách cô là vậy.
Cảnh Thắng còn muốn nói gì đó, hiếm khi giọng bình tĩnh lại đứng đắn: "Tôi không phải giám đốc Cảnh muốn phá bỏ nơi cô ở, cô cũng không phải lái xe của tôi. Tôi không biết nói vậy cô có hiểu hay không, chỉ là..."
Giọng anh có chút quẫn bách, sau đó dừng lại một chút, kiễn nhẫn chọn câu chữ, cuối cùng nói.
"Cô là Vu Tri Nhạc."
"Cảnh Thắng tôi, chỉ là một người đàn ông rất thích cô."
Hết chương 22.
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Lúc trở về tiệm bánh đã là gần trưa. Sương mù dày đặc đã tan đi một chút, Vu Tri Nhạc vẫn đeo khẩu trang, bước từ trên xe xuống lại thấy hai đứa nhóc dán mắt vào tủ kính, hứng thú bình luận về các loại bánh ngọt.
Theo âm thanh đóng cửa xe, hai đứa nhóc giật mình, lúc quay đầu ra, Vu Tri Nhạc cũng nhận ra chúng, một đứa là cháu gái bác Trữ nhà đối diện, một đứa là cháu trai của trưởng trấn Từ.
"Đóa Đóa." Cô gọi cô bé kia.
Cô bé để đầu nấm cũng quay lại, nhìn thấy cô thì cong miệng cười: "Chị Vu."
Bé trai cũng quay lại, từ nhỏ cậu bé đã lớn lên ở thành phố, da dẻ trắng đến không tì vết. Cậu bé không quen Vu Tri Nhạc, chỉ đưa mắt đánh giá cô.
"Ừ." Vu Tri Nhạc đáp một tiếng.
Cô bé Đóa Đóa đưa mắt nhìn, liếc chiếc xe đằng sau, cười hì hì: "Chị Vu, chị không đi mô tô nữa à?"
"Gần đây không đi."
Đóa Đóa tròn mắt: "Bà nội em nói chị làm tình nhân nhỏ của giám đốc, nên bây giờ đi ô tô."
Vu Tri Nhạc: "..."
Lời của trẻ nhỏ không cố kị.
Đừng nói đến trẻ nhỏ, dù là người trưởng thành đã lăn lộn ở ngoài mấy chục năm, đến cả mấy cụ già cũng rất dễ tin vào lời đồn.
Vu Tri Nhạc cong môi cười một tiếng, không định giải thích, chỉ hỏi: "Các em muốn mua bánh ngọt à?"
"Không ạ." Đóa Đóa lắc đầu: "Em cùng Từ Giang Nguyên, ông nội của Từ Giang Nguyên tới đây. Ông nội cậu ấy nói sẽ mua bánh ngọt cho bọn em."
Trấn trưởng Từ ở đây sao?
Vu Tri Nhạc tạm biệt hai đứa nhỏ, đi vào trong tiệm bánh, đẩy cửa một cái đã thấy ông lão đứng bên quầy, ông mặc áo lông vũ màu đen, tóc màu hoa râm, trên mặt hằn lên dấu tích của năm tháng.
Nghe tiếng chuông cửa, ông ấy quay đầu, chạm tầm mắt Vu Tri Nhạc, cười cười: "Tri Nhạc, cháu tới rồi."
"Vâng, chào bác Từ." Vu Tri Nhạc lễ phép đáp lại, ánh mắt lại nhìn quanh, muốn tìm ghế cho ông ngồi.
Trưởng trấn Từ thấy vậy, nói luôn: "Không cần, Tư Điềm cũng lấy ghế cho bác, nhưng bác không muốn ngồi, muốn xem ở đây một chút."
Vu Tri Nhạc gật đầu, vẫn đưa một cái ghế trong ra: "Con gái bác về rồi ạ?"
"Ừ, mang bọn trẻ về ăn Tết." Ông lão cũng không từ chối nữa, ánh mắt lộ vẻ mừng vỡ vì được đoàn viên với người nhà, có lẽ chính ông cũng không nhận ra điều này.
Lúc này, người đang làm bánh nói vọng ra: "Tri Nhạc, cậu đến rồi à?"
"Ừ." Vu Tri Nhạc cao giọng đáp lại.
"Cậu tới muộn quá, tớ hơi nhớ cậu đấy."
Nghe đoạn hội thoại của hai cô gái, trấn trưởng Từ không khỏi cười lên: "Vu Tri An về trường rồi à?"
Vu Tri Nhạc gật đầu.
Trấn trưởng Từ gật đầu một cái: "Bác biết vụ đụng xe lần trước rồi. Đứa bé đó từ nhỏ đã không an phận, đứa nhóc nhà ông Tề cũng quá rảnh rỗi."
"Vẫn còn nhỏ." Vu Tri Nhạc khách sáo bao che cho em trai: "Lớn lên chút nữa sẽ tốt hơn."
"Chỉ tội cháu." Trấn trưởng Từ sâu kín than thở, hỏi: "Nghe Tư Điềm nói, bà nội sang tên ngôi nhà cho cháu à?"
"Vâng."
Trấn trưởng Từ nhìn cô: "Bây giờ cháu lái xe cho giám đốc Cảnh?"
Vu Tri Nhạc hơi nghiêng đầu: "Cũng gần như vậy ạ."
Trưởng trấn Từ chậm rãi gật đầu: "Lần trước cậu ấy đến tìm bác nói về việc bồi thường phá bỏ và di rời. Đúng lúc con gái bác trở về, bác cũng nói chuyện này với nó, nó bảo sao không cho phá bỏ, bây giờ có nơi nào không cho phá bỏ đâu? Còn nói những nơi phá bỏ và di rời ở Bắc Kinh khi hoàn thành xong, người ở đó đều thành thật giàu có."
Vu Tri Nhạc không lên tiếng, từ đầu tới cuối, thái độ của cô rất phức tạp. Có lẽ 10 năm trước, hoặc từ sớm hơn, cô đã muốn rời khỏi trấn nhỏ này. Nhưng tất cả cũng chỉ là trong suy nghĩ mà thôi.
Giờ năm tháng đổi thay, ý định phản nghịch đó cũng theo năm tháng mà phai nhạt, đến giờ thì không còn sót lại chút nào.
"Bác cùng những người còn lại cũng biết đây là cơ hội phát tài. Có lẽ mọi người đều thực sự không muốn rời khỏi nơi này, các bác cũng sẽ không chuyển tới thành phố. Nhà con gái bác bên kia cũng sống trên chung cư cao, nhưng ở đó các nhà đều ai biết mệnh nấy, không thể nói chuyện với một ai. Đến lối đánh mạt chược của họ cũng khác chúng ta. Bác già rồi, cũng không biết chuyện này sẽ đi tới đâu. Mấy năm nữa, đợi đến lúc bác nhắm mắt xuôi tay thì phá bỏ cũng được, đến lúc đó không biết được gì nữa, sẽ tốt biết bao."
Trấn trưởng Từ hơi đắn đo, sắc mặt có chút tiêu điều: "Lúc ăn sáng, bác gặp ông Viên, chính là thầy giáo dạy số học của cháu đấy, ông ấy còn đùa với bác rằng mấy ông già chúng ta sắp xuống mồ cả rồi, có lẽ cũng không chống đỡ được bao lâu."
Trấn trưởng Từ nói xong cũng tự cười ha ha một tiếng, có chút tự giễu.
Nhưng Vu Tri Nhạc nghe lời này, trong lòng lại thấy chua xót. Cô biết, nơi này gắn liền với cuộc đời bọn họ. Trừ lúc lấy đơn đặt hàng của tiệm bánh hay ngày lễ ngày Tết, còn lại phần lớn thời gian cô đều dành thời gian ở thành phố rực rỡ ánh đèn kia.
Chẳng qua cô không thể quên lời bà nội đã nói trước khi ra đi: "Lúc trước người chủ đất đến, ông nội cháu sống chết không cho họ vào cửa. Ông ấy nói đây là mảnh đất của tổ tiên, là từng viên gạch viên ngói chúng ta tích góp mà thành, được xây lên bằng mồ hôi nước mắt của chúng ta. Từng viên ngói cũng có tình có nghĩa. Không rõ vì sao những người đến sau như bọn họ lại nghĩ nơi này là tai họa. Lúc ông nội cháu qua đời từng nói với bà, ngàn vạn lần không được để họ phá bỏ, nếu không đến lúc nhớ bà, ông không biết phải về đâu để tìm. Sau này cũng vậy, lúc nhớ cháu, bà cũng không biết phải về đâu tìm."
Vu Tri Nhạc biết rõ rất nhiều người già coi mảnh đất này là nơi yên nghỉ của tâm hồn. Họ đã cắm rễ ở đây quá lâu, nguyện vọng duy nhất chính là được nhắm mắt xuôi tay tại nơi này.
Bọn họ cũng như từng cọng cỏ, phiến lá, hạt bụi luôn gắn liền với sinh mệnh của phương Trần theo năm tháng. Nhờ có họ, trấn nhỏ này mới có bốn mùa xanh tươi, cuộc sống an nhàn.
Vì vậy, cô luôn cảm nhận được ngôi nhà cũ kĩ của bọn họ ngập tràn sắc hoa, nơi đó vẫn luôn thấm đẫm hơi thở của bà nội. Cũng giống cô, nếu một ngày nào đó, ông lão này muốn quay lại nơi đây, muốn xem nơi mình ở đã biến thành thứ gì thì có lẽ chỉ thấy được cảnh đổ nát thê lương, hoặc là núi xi măng mù mịt. Cảm giác ấy thật xa lạ và kinh hoàng biết bao.
Cảnh Thắng từng cười nhạo cô trông vào hoài niệm không đáng một đồng. Thực chất, cô cũng không trông vào điều gì, cô chỉ muốn kiên trì vì bà nội mà thôi.
___
Đứa mắt nhìn trưởng trấn Từ dắt tay hai đứa bé rời đi, Vu Tri Nhạc thở dài một hơi.
Trương Tư Điềm đứng bên cạnh cô, vừa nhào bột vừa hỏi: "Bác Từ nói gì với cậu vậy?"
Vu Tri Nhạc thu hồi tầm mắt: "Chuyện phá bỏ và di rời, các bác ấy dù lớn tuổi cũng không muốn rời đi."
Trương Tư Điềm đồng tình: "Bố tớ cũng không vui, mẹ tớ lại trung lập. Tớ thì thấy cứ tùy theo hoàn cảnh, nhưng tớ cũng muốn chuyển tiệm bánh đến thành phố, làm ăn ở đó sẽ khá khẩm hơn nhiều."
"Có điều..." Trương Tư Điềm đổi giọng, chớp mắt nhìn Vu Tri Nhạc: "Như vậy chúng ta lại bận rộn, rất cực nhọc."
Vu Tri Nhạc liếc cô một cái, nhàn nhạt cười: "Đó là chuyện sau này." Nói xong liền xoay người vào phòng làm bánh.
Trương Tư Điềm ở phía sau nhéo eo cô, than vãn: "Để tớ tưởng tượng một chút không được sao..."
___
Chạng vạng tối, Vu Tri Nhạc đi giao bánh xong thì lái xe đến tòa nhà Cảnh Nguyên, chờ Cảnh Thắng tan việc.
Ngày sương mù không có chút gió nào, chiều tối bầu trời cũng như xuống thấp hơn. Cảnh Thắng hôm nay xong việc muộn, đến 6 rưỡi Vu Tri Nhạc mới nhận được điện thoại của anh hỏi cô đang ở đâu.
Vu Tri Nhạc đáp: "Hầm đề xe."
"Chờ lâu rồi à?" Anh hỏi trong điện thoại.
Vu Tri Nhạc nhìn thời gian: "Khoảng nửa tiếng."
"Ừ..." Âm thanh đầu kia có chút ý cười, như ngôi sao lấp lánh trên mặt biển: "Chờ lâu vậy sao, sao có thể chờ lâu như thế chứ? Khiến tôi có cảm giác mình như chồng cô vậy, rất áy náy."
Vu Tri Nhạc: "???" Anh đang nói gì vậy?
Cảnh Thắng nói xong đã cúp điện thoại.
Một lúc sau, cửa ghế phó lái bị mở ra, Cảnh Thắng người đầy gió bụi, kẹp áo khoác lông vũ trong tay, trên người chỉ mặc sơ mi.
"Nóng chết mất, tôi chạy tới đây." Anh lầm bầm: "Phải chạy thật nhanh, có điều phải ra khỏi tòa nhà mới chạy được. Nếu làm vậy ở bên trong, bị nhân viên nhìn thấy sẽ mất mặt chết tôi."
Vu Tri Nhạc liếc mắt nhìn anh, mặt người đàn ông trẻ có chút hồng hồng vì chạy bộ thật.
Anh đưa tay vặn nắp chai nước, uống một hơi, sau đó cười với Vu Tri Nhạc: "Hôm nay bận chết đi được, không có thời gian nhắn tin cho cô. Thư kí của tôi... À, thư kí nam nhưng không phải trợ lý Tống mang một chồng giấy tờ đến cho tôi phê duyệt."
Anh khua chân múa tay, biểu đạt: "Nhiều thế này này, nhìn muốn mù mắt luôn..."
Cảnh Thắng không ngừng lảm nhảm, kể cho cô về công việc hôm nay của mình.
Vu Tri Nhạc khởi động xe, đáp lại: "Mệt như vậy thì đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi đi."
Cảnh Thắng á khẩu trong hai giây, sau đó lại nói: "Không sao, tôi tình nguyện kể chuyện cho cô, tình nguyện kể tới khô cổ cũng được."
Xe ra khỏi hầm, bầu trời bên ngoài đã tối đen, nhưng khắp nơi lại tỏa ra ánh đèn rực rỡ. Đặt tay trái lên vô lăng, xe không nhanh không chậm hòa vào dòng người. Vu Tri Nhạc nhìn về phía trước, trong lòng lại nhớ tới một chuyện, suy nghĩ không biết mở lời với Cảnh Thắng thế nào.
Sáng nay, trước khi trưởng trấn Từ rời đi đã nhờ cô giúp một chuyện. Ông hỏi cô có thể nói chuyện với Cảnh Thắng không, để phường Trần tồn tại thêm mấy năm. Dù sao cũng có ít người để ý đến mảnh đất này của thành phố Ninh, nếu có thể giống trước đây, kéo dài được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Vu Tri Nhạc cũng biết Cảnh Thắng không giống cô. Trông anh vui vẻ, nói năng ngọt xớt vậy thôi, khi làm việc lại rất tinh ý, có tính toán rõ ràng. Nhưng trưởng trấn Từ đã có lời nhờ, bởi cô tiếp xúc với Cảnh Thắng nhiều hơn ông ấy.
Đấu tranh một hồi lâu, lúc đi đến cầu, Vu Tri Nhạc hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng mở miệng: "Cảnh Thắng, tôi muốn nói chuyện này với anh."
Luồng ánh sáng hai bên đường ánh lên khuôn mặt Cảnh Thắng, anh ngẩng đầu, cau mày: "Chuyện gì?"
Vu Tri Nhạc mím môi: "Liên quan đến chuyện phá bỏ và di rời..."
"Suỵt."
Người đàn ông cắt đứt lời cô: "Không cần nói tiếp nữa, tôi hiểu rồi." Câu trả lời rất rõ ràng, Vu Tri Nhạc không nói tiếp nữa.
Cảnh Thắng an tĩnh, một lúc sau anh quay sang, nhìn gò má cô rồi gọi: "Vu Tri Nhạc."
"Ừ?" Cô đáp.
Cảnh Thắng có chút không kiên nhẫn: "Sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa, chúng ta không có tầng quan hệ này."
"Được." Vu Tri Nhạc liền hiểu, quan hệ của bọn họ không liên quan đến việc di rời kia.
"Tôi ở cạnh cô, cũng không liên quan đến việc của phường Trần, được chứ?"
"Ừ." Người phụ nữ đáp lại thẳng thắn, anh biết tính cách cô là vậy.
Cảnh Thắng còn muốn nói gì đó, hiếm khi giọng bình tĩnh lại đứng đắn: "Tôi không phải giám đốc Cảnh muốn phá bỏ nơi cô ở, cô cũng không phải lái xe của tôi. Tôi không biết nói vậy cô có hiểu hay không, chỉ là..."
Giọng anh có chút quẫn bách, sau đó dừng lại một chút, kiễn nhẫn chọn câu chữ, cuối cùng nói.
"Cô là Vu Tri Nhạc."
"Cảnh Thắng tôi, chỉ là một người đàn ông rất thích cô."
Hết chương 22.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook