Thâm Tình Khó Làm
-
Chương 7
Omega quả thực rất có năng khiếu vẽ, giáo viên trong phòng tranh luôn khen ngợi và khuyến khích cậu thử đi dự thi, Omega cũng chỉ ôm ý nghĩ tùy tiện chọn ý tưởng.
Không ngờ tới, giành được giải nhất, đây đối với Omega mà nói là khuyến khích không nhỏ, cũng bởi vì bức tranh kia, Omega cũng có một chút danh tiếng, không đáng kể.
Ngày biết tin tức, Omega nấu một bàn đầy thức ăn, học sinh trung học và Omega cùng cụng ly:
“Ca, chúc mừng.”
Trạng thái Omega có hơi say, mặt mày ửng hồng, hai tai thỏ phất phơ hai lần, hình như ngay cả chớp tai cũng ửng đỏ.
Kể từ khi rời khỏi Alpha, cuộc sống của Omega dường như đang đi đúng hướng.
Lần đầu tiên omega quên tiễn học sinh trung học về, mơ mơ màng màng kéo giày ngã xuống sofa ngủ ngon lành.
Học sinh trung học lấy một cái chăn đắp cho cậu ta, tự nhiên rửa chén, giống như một thói quen.
Rửa chén xong, học sinh trung học lấy khăn mặt lau tay, lại trở lại phòng khách, nửa ngồi xổm trước sô pha, môi mím lại, thay Omega đem mái tóc trước trán vén ra sau tai.
Thật ra hắn đã lâu không có cảm giác “ở nhà”, Omega và học sinh trung học đều được nhận nuôi, nhưng khi còn nhỏ học sinh cấp ba luôn vẻ mặt lạnh lùng, Omega được nhận nuôi trước hắn.
Chỉ có điều khi học sinh trung học được nhận nuôi, đã mười một tuổi, nhiều gia đình ngại nuôi những đứa trẻ quá tuổi vì sợ không đủ ăn, sợ sau này không thể dưỡng lão cho bọn họ.
Gia đình nhận nuôi học sinh trung học vốn là nhà trai có vấn đề, mắc bệnh nam khoa, suốt đời không thể có con, nhưng sau khi học sinh trung học đến nhà mới một năm sau đó, nữ chủ nhân lại mang thai.
Họ không coi học sinh trung học là may mắn mà coi hắn như gánh nặng, nuôi con đã khó, chưa nói đến việc nuôi một đứa trẻ sắp bước vào trung học cơ sở.
Bởi vì đã ký thỏa thuận, sau khi nhận con nuôi không được bỏ rơi lần nữa, học sinh trung học trong gia đình này luôn là người ngoài, em trai càng lớn càng đáng yêu, cha mẹ càng bỏ bê hắn ta.
Vừa trưởng thành, học sinh trung học đã chuyển ra khỏi nhà, cuối tuần làm việc bán thời gian, không chỉ để nuôi sống bản thân mà còn để trả ơn cha mẹ??.
Bao gồm cả lớp báo cáo của Omega, cũng là hắn ta nhờ bán thời gian gửi đến, ông chủ thấy hắn là học sinh trung học dễ bắt nạt còn cố tình nợ lương, học sinh trung học ngồi trước cửa ông chủ, cũng không nói lời nào, lấy ra bài thi và bút ra làm đề, người qua đường chỉ trỏ, vì thể diện của mình, ông chủ đành phải vội vàng tính tiền.
Nhìn thấy học sinh trung học kiếm được tiền?? Còn muốn thu phí bảo kê, học sinh trung học ra tay tàn nhẫn, ánh mắt lạnh lùng, thủ hạ cũng không lưu tình, mười mấy người cùng hắn đánh nhau hai bên đều không bên nào có thể khá hơn.
Chỉ là sau này khi gặp lại omega, học sinh trung học rất ít khi đánh nhau với người khác nữa.
Alpha đã đến rất nhiều lần, không có lần nào không bị cánh cửa đánh sập vào mặt, không biết tại sao gã lại cảm thấy lo lắng trước sự ra đi của con thỏ nhỏ, giống như một con thú bị mắc kẹt trước cửa nhà omega.
Alpha lại một lần nữa bị cự tuyệt, gã ngửi thấy được tin tức tố cỏ xanh nồng đậm của omega, rõ ràng là nồng hơn bình thường, lông mày alpha nhíu lại, gọi mấy tiếng tên omega nhưng không nghe cậu trả lời.
Tính toán thời gian, là thời kỳ động dục của omega.
Cũng không biết đã chuẩn bị thuốc ức chế hay chưa, có uống thuốc hay không, Alpha càng lo lắng càng lo lắng, tin tức tố càng nồng đậm, vết thương trên cổ tay Omega lần trước còn khiến hắn hiểu rõ trước mắt, gã quản không được nhiều như vậy, trực tiếp phá cửa mà vào.
Vừa mới đi vào, alpha đã bị tin tức tố mang theo ý tứ cầu hoan làm cho cho choáng váng đầu óc, alpha ổn định tinh thần, cuối cùng tìm được omega trong phòng bếp.
Omega sắc mặt tái nhợt, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, ướt dầm dề rũ ở trên trán, alpha bước nhanh ôm người vào trong ngực, lồng ngực alpha rộng lớn, nhiệt độ cơ thể ấm áp, omega ngửi được tin tức tố của gã lại một mực trốn, cái đuôi màu trắng run rẩy không ngừng.
Trước đây nhiều lần omega động dục alpha đều cảm thấy được không thành vấn đề, dù sao ở nhà cũng có đủ thuốc ức chế, còn có bác sĩ riêng, Alpha cùng thỏ con vượt qua thời kỳ phát tình chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hiện tại Alpha lại muốn sau này đều ở bên cậu, dù phải đẩy công việc qua cũng không để cho thỏ con lại một mình chịu đựng.
Alpha chưa bao giờ dỗ con thỏ, con thỏ lúc này trông rất khó chịu, gã vỗ vỗ vào tấm lưng gầy yếu của omega như đang dỗ một đứa trẻ.
Omega hừ hừ vài tiếng, cọ cọ, vùi mặt đến gần hơn, chỉ cảm thấy thân thể người trong ngực đặc biệt nóng bỏng, Omega theo giọng mũi lẩm bẩm:
“Không muốn đi, hắn còn chưa có về...”
Cho tới bây giờ, Omega còn đang chờ mình về, trong lòng gã mềm nhũn thành một mảnh, ảo não lúc trước mình sao lại phí phạm của trời như vậy.
Alpha biết khóe miệng mình cong lên cũng không thu lại được, khóe mắt bởi vì là cười, kéo ra nếp nhăn nhàn nhạt.
“Tôi đã về rồi, bé con, tôi không đi nữa.”
Alpha ôm cậu lên xe, con thỏ nhỏ giọng nói vài câu gì đó, Alpha đưa lỗ tai lại gần, nội dung nghe thấy lại làm cho ý cười bên môi Alpha cứng đờ.
Thỏ con nói:
“Không phải anh, Tiểu Dục còn chưa tan học...”
Không ngờ tới, giành được giải nhất, đây đối với Omega mà nói là khuyến khích không nhỏ, cũng bởi vì bức tranh kia, Omega cũng có một chút danh tiếng, không đáng kể.
Ngày biết tin tức, Omega nấu một bàn đầy thức ăn, học sinh trung học và Omega cùng cụng ly:
“Ca, chúc mừng.”
Trạng thái Omega có hơi say, mặt mày ửng hồng, hai tai thỏ phất phơ hai lần, hình như ngay cả chớp tai cũng ửng đỏ.
Kể từ khi rời khỏi Alpha, cuộc sống của Omega dường như đang đi đúng hướng.
Lần đầu tiên omega quên tiễn học sinh trung học về, mơ mơ màng màng kéo giày ngã xuống sofa ngủ ngon lành.
Học sinh trung học lấy một cái chăn đắp cho cậu ta, tự nhiên rửa chén, giống như một thói quen.
Rửa chén xong, học sinh trung học lấy khăn mặt lau tay, lại trở lại phòng khách, nửa ngồi xổm trước sô pha, môi mím lại, thay Omega đem mái tóc trước trán vén ra sau tai.
Thật ra hắn đã lâu không có cảm giác “ở nhà”, Omega và học sinh trung học đều được nhận nuôi, nhưng khi còn nhỏ học sinh cấp ba luôn vẻ mặt lạnh lùng, Omega được nhận nuôi trước hắn.
Chỉ có điều khi học sinh trung học được nhận nuôi, đã mười một tuổi, nhiều gia đình ngại nuôi những đứa trẻ quá tuổi vì sợ không đủ ăn, sợ sau này không thể dưỡng lão cho bọn họ.
Gia đình nhận nuôi học sinh trung học vốn là nhà trai có vấn đề, mắc bệnh nam khoa, suốt đời không thể có con, nhưng sau khi học sinh trung học đến nhà mới một năm sau đó, nữ chủ nhân lại mang thai.
Họ không coi học sinh trung học là may mắn mà coi hắn như gánh nặng, nuôi con đã khó, chưa nói đến việc nuôi một đứa trẻ sắp bước vào trung học cơ sở.
Bởi vì đã ký thỏa thuận, sau khi nhận con nuôi không được bỏ rơi lần nữa, học sinh trung học trong gia đình này luôn là người ngoài, em trai càng lớn càng đáng yêu, cha mẹ càng bỏ bê hắn ta.
Vừa trưởng thành, học sinh trung học đã chuyển ra khỏi nhà, cuối tuần làm việc bán thời gian, không chỉ để nuôi sống bản thân mà còn để trả ơn cha mẹ??.
Bao gồm cả lớp báo cáo của Omega, cũng là hắn ta nhờ bán thời gian gửi đến, ông chủ thấy hắn là học sinh trung học dễ bắt nạt còn cố tình nợ lương, học sinh trung học ngồi trước cửa ông chủ, cũng không nói lời nào, lấy ra bài thi và bút ra làm đề, người qua đường chỉ trỏ, vì thể diện của mình, ông chủ đành phải vội vàng tính tiền.
Nhìn thấy học sinh trung học kiếm được tiền?? Còn muốn thu phí bảo kê, học sinh trung học ra tay tàn nhẫn, ánh mắt lạnh lùng, thủ hạ cũng không lưu tình, mười mấy người cùng hắn đánh nhau hai bên đều không bên nào có thể khá hơn.
Chỉ là sau này khi gặp lại omega, học sinh trung học rất ít khi đánh nhau với người khác nữa.
Alpha đã đến rất nhiều lần, không có lần nào không bị cánh cửa đánh sập vào mặt, không biết tại sao gã lại cảm thấy lo lắng trước sự ra đi của con thỏ nhỏ, giống như một con thú bị mắc kẹt trước cửa nhà omega.
Alpha lại một lần nữa bị cự tuyệt, gã ngửi thấy được tin tức tố cỏ xanh nồng đậm của omega, rõ ràng là nồng hơn bình thường, lông mày alpha nhíu lại, gọi mấy tiếng tên omega nhưng không nghe cậu trả lời.
Tính toán thời gian, là thời kỳ động dục của omega.
Cũng không biết đã chuẩn bị thuốc ức chế hay chưa, có uống thuốc hay không, Alpha càng lo lắng càng lo lắng, tin tức tố càng nồng đậm, vết thương trên cổ tay Omega lần trước còn khiến hắn hiểu rõ trước mắt, gã quản không được nhiều như vậy, trực tiếp phá cửa mà vào.
Vừa mới đi vào, alpha đã bị tin tức tố mang theo ý tứ cầu hoan làm cho cho choáng váng đầu óc, alpha ổn định tinh thần, cuối cùng tìm được omega trong phòng bếp.
Omega sắc mặt tái nhợt, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, ướt dầm dề rũ ở trên trán, alpha bước nhanh ôm người vào trong ngực, lồng ngực alpha rộng lớn, nhiệt độ cơ thể ấm áp, omega ngửi được tin tức tố của gã lại một mực trốn, cái đuôi màu trắng run rẩy không ngừng.
Trước đây nhiều lần omega động dục alpha đều cảm thấy được không thành vấn đề, dù sao ở nhà cũng có đủ thuốc ức chế, còn có bác sĩ riêng, Alpha cùng thỏ con vượt qua thời kỳ phát tình chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hiện tại Alpha lại muốn sau này đều ở bên cậu, dù phải đẩy công việc qua cũng không để cho thỏ con lại một mình chịu đựng.
Alpha chưa bao giờ dỗ con thỏ, con thỏ lúc này trông rất khó chịu, gã vỗ vỗ vào tấm lưng gầy yếu của omega như đang dỗ một đứa trẻ.
Omega hừ hừ vài tiếng, cọ cọ, vùi mặt đến gần hơn, chỉ cảm thấy thân thể người trong ngực đặc biệt nóng bỏng, Omega theo giọng mũi lẩm bẩm:
“Không muốn đi, hắn còn chưa có về...”
Cho tới bây giờ, Omega còn đang chờ mình về, trong lòng gã mềm nhũn thành một mảnh, ảo não lúc trước mình sao lại phí phạm của trời như vậy.
Alpha biết khóe miệng mình cong lên cũng không thu lại được, khóe mắt bởi vì là cười, kéo ra nếp nhăn nhàn nhạt.
“Tôi đã về rồi, bé con, tôi không đi nữa.”
Alpha ôm cậu lên xe, con thỏ nhỏ giọng nói vài câu gì đó, Alpha đưa lỗ tai lại gần, nội dung nghe thấy lại làm cho ý cười bên môi Alpha cứng đờ.
Thỏ con nói:
“Không phải anh, Tiểu Dục còn chưa tan học...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook