Tham Tiền Tiên Khiếu
-
Chương 223: Đại kết cục - Đoàn tụ sum vầy
Đại kết cục – Đoàn tụ sum vầy
Edit: Yunchan
***
Sau khi thiếp mời thành thân được phát đi rộng rãi, phản ứng nhận được từ các phái tiên cũng đa dạng đủ kiểu.
Nếu kể tới Cửu Huyền thì phần đông là vui mừng hân hoan, dĩ nhiên Tống Việt ít nhiều gì cũng càu nhàu trong lòng, tiếc là bất kể Hàn Ngâm hay Mộ Thập Tam thì giờ đây ông ta đều không quản được, ông ta chỉ thỉnh thoảng lải nhải mấy câu như bất phân bối phận, trái với luân thường, nhưng chẳng ai buồn hùa theo ông ta, dần dà thì ông ta cũng thôi.
Hiên Viên Dạ và Vân Sơ Tâm có hơi buồn bã, tuy nhiên từ lúc họ thấy Mộ Thập Tam trở về bình an thì đã biết rõ đây là kết quả không tài nào thay đổi được, bởi vậy ngoài buồn bã ra họ cũng có thể an lòng.
Người bình tĩnh đến bất ngờ nhất chính là Lạc Vân Khanh, sau khi hắn nhận được thiệp mời, dáng vẻ vẫn bình thường trong mắt mọi người, thậm chí còn lạnh lùng hơn bình thường. Chẳng qua trong nội tâm hắn vẫn nổi lên gợn sóng, cảm giác như buông được một việc trĩu nặng lòng, nhưng đi đôi với cảm giác nhẹ nhõm đó là chút buồn bã vô cớ, còn có một dòng hồi ức xưa cũ bay vụt qua rồi về lại với hư vô.
Ngoài Cửu Huyền ra, những phái còn lại người thì vui người thì sầu, nhưng nói tóm lại phái khó ở nhất chính là Lưu Tiên môn. Tần Phái không nhận được thiệp mời, nhưng tin tức này hắn không thể nào không biết, song song với cáu giận và ấm ức còn phải đối mặt với nữ nhi Tần Vô Ưu khóc lóc thê thảm như chết cha chết mẹ. Chưa kể hắn còn nghe hồi báo, ven hồ Lạc Tinh dựng lên một tấm bia đá cao hơn nửa người, trên bia có khắc hai hàng chữ...
Đặt chân tới đây, ân oán đôi bên phải tạm buông.
Bất kể tiên ma, hễ ai vi phạm đều truy sát không tha.
Quá là hống hách kiêu ngạo!
Mộ Thập Tam, hắn dám đặt bản thân vượt ra khỏi hai môn tiên ma, vả lại giữa hai hàng chữ này còn toát ra khí thế bễ nghễ, như cho rằng hắn đứng trên hai môn tiên ma!
Tần Phái thật sự không nén được cơn thịnh nộ, thế này, Mộ Thập Tam chẳng khác nào phô trương thân phận ra ánh sáng. Chẳng mấy rồi tất cả mọi người sẽ quen với sự tồn tại đặc thù của hắn, về sau làm sao có thể ngầm lên kế hoạch lần nữa, lấy thân thế của hắn làm lý do để tìm hắn và Hàn Ngâm gây chiến đây? Có điều, nếu muốn đáp trả bằng hành động thì có lẽ phải đạp qua tấm bia đá nát đó, nhưng Tần Phái tự nhận mình không có năng lực đó, liên hệ với những tiên môn khác làm chuyện này thì cũng chẳng ai nghe theo. Vì vậy Tần Phái càng nghĩ càng phiền muộn, vẫn đang bó tay hết cách.
Chẳng qua người buồn nẫu ruột không chỉ mỗi mình hắn, mà Mật Hạt Nhi và Hoa Lộng Ảnh cũng khổ não hết sức.
Lúc Mật Hạt Nhi nhận được thiếp mời thiếu chút nữa đã đập chết tên nam sủng bên cạnh, nghiến răng hét lên: "Hai cái đồ vô sỉ này muốn thành thân! Bọn chúng định cướp sạch Ma môn đó hả!"
Hoa Lộng Ảnh phất tay áo quay mặt đi: "Ta không đi, tặng lễ vật hay không thì mặc ngươi."
Đúng vậy! Trên tấm bia kia viết rất êm tai, bất kể tiên ma đã tới hồ Lạc Tinh là không được động thủ. Nhưng ai biết được sau khi tới đó chúc mừng thì có động thủ đánh nhau thật hay không chứ? Đương nhiên, Mộ Thập Tam nhất định sẽ không tự bỏ thể diện, khoanh tay đứng nhìn. Nhưng đáng sợ chính là hắn không chịu khoanh tay đứng nhìn đó.
Có khả năng cao là hắn hòa giải xong sẽ trở mặt tìm họ đòi phí bảo kê, thế chẳng phải là họ tự nạp mình tới cửa cho người ta làm thịt à?
"Không đi!" Mật Hạt Nhi nói như đinh đóng cột, nhưng vẫn không cam lòng bồi thêm một câu: "Cho người chuẩn bị lễ vật đi."
Không thể không chuẩn bị được, ai biết cái tổ chức vô sỉ hai thành viên đó gần đây tâm trạng xấu hay tốt chứ. Nếu không tặng lễ vật thì chẳng khác nào tự gieo mầm họa vào người, cô còn lâu mới làm chuyện giữ nhỏ mất lớn, khiến mình còn tổn thất nhiều hơn đó đâu.
Song, Mật Hạt Nhi không hổ là kỳ hoa của Ma môn, cô hạ lệnh xong thì trong lòng máy động, chẳng mấy chốc đã híp mắt cười khì, mừng húm như được hời to. Ừ, đích thực là được hời to! Nghĩ theo mặt tốt, Mộ thập Tam và Hàn Ngâm không sớm nắng chiều mưa như cô, nên tuyệt đối chỉ thành thân một lần, bằng không phát thêm mấy cái thiếp mời đòi tặng lễ nữa thì ma chủ như cô còn thảm hơn cả tên khất cái!
Ngày lành đã gần kề, các môn phái nhận được thiệp mời đều có người tới hồ Lạc Tinh, trừ La Cẩn ra, mấy vị chưởng môn Hiên Viên Huyền, Vệ Minh và Tang Dịch đều đích thân tới chúc mừng.
Họ làm thế là vì đã ngầm bàn bạc với nhau, thứ nhất khinh thường hành động lật lọng của bọn Hạ Sát, nên sẽ không qua lại nữa. Thứ hai sau khi trải qua việc này, họ coi như thấy rõ, Mộ Thập Tam khác với Ma chủ Mặc Ly trước đây, quả nhiên chỉ cầu được tự do tự tại như cá bơi trên biển cả, chim sải cánh trên bầu trời, thế thì cần gì phải tự chuốc phiền toái cho mình, tội gì phải chấp nhất? Thứ ba, và cũng là điểm quan trọng nhất, họ không muốn thấy sinh linh đồ thán, chỉ cần Ma môn an phận, cứ tiếp tục duy trì sự thái bình trước mắt này thì chỉ có lợi cho tiên môn chứ không có hại.
Thành ra, thái độ của bát đại tiên môn với Mộ Thập Tam đã vô cùng rõ ràng.
Trong đó bốn phái vẫn đối địch với Mộ Thập Tam không đổi, nhưng vì ngại lời thề nên không thể làm bất cứ điều gì. Bốn phái còn lại thì chọn giao hảo với Mộ Thập Tam, tình thế hỗn loạn lập tức trở nên minh bạch rõ ràng. Những môn phái nhỏ đứng ngoài nhìn vào ban đầu còn chộn rộn xôn xao, hiện tại đã yên tâm ngơi nghỉ, an hưởng thái bình, không còn nảy sinh ý đồ nào khác nữa.
Thế nhưng, thái bình là của hai môn tiên ma, chứ không phải của Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam! Trong hai ngày chuẩn bị thành thân, hai người họ quả thật như đi đánh trận, cực lực chống đối đủ loại tập tục rườm rà đã lưu truyền qua bao nhiêu năm chẳng biết.
Hàn Ngâm: "Cái gì! Cạo lông mặt? Mặt ta trơn đủ rồi, không cầm cạo nữa!"
Mộ Thập Tam: "Của hồi môn làm gì? Có nhận cũng vô dụng, sớm muộn gì cũng về tay cô nhóc Hàn Ngâm tham tài kia thôi."
Hàn Ngâm: "Bớ người ta cứu mạng! Đừng ịn cả đống phấn lên mặt ta, ta sợ Mộ Thập Tam không nhận ra ta!"
Mộ Thập Tam: "Ngươi nói Hiên Viên Túc còn đủ song thân tới lắp giường, còn muốn ngủ một đêm sao? Bảo nó cút!"
...
Đến ngày lành chính thức bái đường thành thân, hai vị tân lang tân nương đây chịu mặc cát phục bước ra là đã nể tình lắm rồi, còn lâu mới có chuyện che khăn hỉ, ngồi kiệu hay các loại lễ nghi lằng nhằng khác. Thế mà họ còn rất chi là quạu quọ, bởi vì tân khách ngồi đầy cả sảnh đường, nói dễ nghe là tới chúc mừng, nhưng nói toạc ra chính là đến góp náo nhiệt. Có vài người sinh ra lớn lên ở tiên môn từ nhỏ, chưa bao giờ giao thiệp với người của giới phàm tục, còn xem họ bái đường như đang xem tấu hài. Lúc Lệ Thanh Hàn được Mộ Thập Tam lễ bái thì cười tới ngoác cả mồm, cứ gọi "Đồ tế đồ tế" liên miên, làm Hàn Ngâm cười trộm không ngớt, còn Mộ Thập Tam thì suýt chút nữa đã hết nhịn nổi xách cổ áo y ném thẳng ra cửa.
Trong khi trên sảnh đường huyên náo tưng bừng, thì bên ngoài Tài Bảo đại gia sưng mặt sưng mũi lại đang tự gánh hậu quả, cầm cái xẻng sắt hùng hục đào đất khoét hầm với Thổ Linh trư. Đây là chuyện Mộ Thập Tam ra lệnh bắt hắn phải làm cho xong, dù hắn chẳng cam chút nào, nhưng vì hạnh phúc nửa đời sau nên hắn đành phải nghe theo. Có điều nghĩ tới những người phải xui xẻo sau đó, hắn đào đào mà khóe miệng còn toét ra ý cười xấu xa, làm Thổ Linh trư run cầm cập đầu óc bất an, cặp mắt heo tròn xoe lâu lâu lại thổi về phía hắn đề cao cảnh giác, sợ hắn cụt hứng một cái sẽ nuốt sống mình luôn.
Dù hài lòng hay không thì ngày vui mừng lẫn lộn này vẫn trôi qua khá là suôn sẻ. Sau khi bái đường, Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam đã bị Hồ Khản thỉnh tới hỉ nương môn, đùn đẩy bắt vào động phòng. Những người khác còn biết thân phận mình nên không tới náo động phòng gì đó. Ban đầu Hiên Viên Huyền yêu rượu như mạng muốn kéo Mộ Thập Tam tới uống chung, nhưng sau đó lại tình cờ phát hiện Sở phu tử cũng có khả năng giám định và thưởng thức rượu tuyệt vời, thế là y bỏ quên luôn Mộ Thập Tam, chuyển sang làm phiền Sở phu tử.
Về phần hỉ nương môn, lẽ ra phải làm đủ quy củ, mời hai vị tân lang tân nương uống rượu hợp cẩn, ăn quả đầu giường, thế nhưng vừa bị cặp mắt lạnh của Mộ Thập Tam đảo qua, toàn thân hỉ nương đã run bắn như bị tạt vào gáo nước lạnh, từ đó trở đi không dám nói thêm câu nào, luýnh qua luýnh quýnh rút khỏi phòng, Mộ Thập Tam cũng tự nhiên chẳng chút khách sáo, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Trong tiên phủ động thiên lúc này, một đầu rực rỡ đèn hoa, tiếng cười đùa rộn rã. Đầu kia nến đỏ thắp cao, yên tĩnh bình yên.
Dĩ nhiên, vẫn có kẻ chưa từ bỏ ý đồ muốn tới gây rối. Gần nửa canh giờ sau, ở bên ngoài tân phòng của Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam chợt xuất hiện ba cái bóng nhỏ lén la lén lút, mò tới dưới cửa sổ, nương theo ánh nến chiếu hắt ra ngoài có thể trông thấy lờ mờ là ba tên đồ đệ của Hàn Ngâm.
Lúc này chúng cũng hơi hồi hộp, vì tuy trên người có dán bùa giấu hơi thở, nhưng bùa này là do Hiên Viên Túc làm ra, có tác dụng không còn chưa biết được, hơn nữa dù có bùa thì cũng không thấy an toàn chút nào, chỉ cần hành động bất cẩn, gây ra chút xíu tiếng động thôi thì người trong phòng cũng sẽ phát hiện ra ngay. Do đó chúng mò tới cực kỳ dè dặt chậm chạp, chậm tới nỗi Hiên Viên Túc đi tuốt đằng trước cũng mới mon men tới gần bệ cửa sổ mà thôi. Nhưng ngay sau đó bi kịch đã tới —-
Chợt "Úi" một tiếng!
Mặt đất kiên cố dưới chân Hiên Viên Túc bỗng dưng sụt xuống một cái hố, cả người nó chợt rơi tọt vào hố, bụi bay tứ tán, sặc tới nỗi ho sù sụ.
Vân La và Thời Hoàn coi như nhanh nhạy, vừa thấy tình hình bất ổn đã lập tức lùi gấp ra sau, hơn nữa chúng còn thông minh không hùa nhau chạy chung mà tách ra chạy trốn. Tiếc là đạo cao một thước ma cao mười trượng, chưa chạy được hai bước đã hét lên hai tiếng hốt hoảng, một đứa thật bất hạnh bị nhốt trong trận pháp, một tên cực xui xẻo bị treo lủng lẳng giữa không trung, làm anh em đồng cam cộng khổ với Hiên Viên Túc.
Nghe vách tường không thành lại thành ra bi kịch, mà bi kịch hơn chính là chuyện xảy ra sau đó.
Giọng cười tủm tỉm của Hàn Ngâm vẳng ra từ trong phòng rõ mồn một: "Hình như ta nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì phải không ta."
Hiên Viên Túc muốn hét lên: Có có! Sư phụ ơi, ta ở đây!
Ai dè miệng nó mới há ra đã bị chặn lại, ngước mắt nhìn lên, Tài Bảo đại gia đang đứng chình ình trước mắt nó cười gian, còn nắm một sợi dây trong tay vung về phía nó, chẳng mấy chốc đã buộc chặt nó như đòn bánh tét, tha đi.
Giọng biếng nhác của Mộ Thập Tam vang lên sau đó: "Có sao? Ta không nghe thấy gì cả."
Vân La bị nhốt trong trận pháp, có kêu la cũng không ai nghe, đành phải ngậm chặt miệng hết hy vọng.
Hàn Ngâm cười nói: "Chắc ta nghe nhầm mất rồi!"
Thật ra Thời Hoàn có thể la, nhưng nhìn thấy Thổ Linh trư ụt ịt nằm bò trên cành cây gặm sợi dây đang treo mình, mà hiện tại Thời Hoàn đang cách mặt đất chừng mười trượng, nó suy nghĩ một lúc bèn biết điều ngặm tăm.
Hai người trong tân phòng nhìn nhau, mỉm cười vô lại.
Mộ Thập Tam tiện tay búng khẽ, một đạo kết giới đã bố trí bên ngoài tân phòng, sau đó kéo màn trướng, tấm màn sa mềm mại bèn buông xuống chấm đất, che đi cảnh xuân dào dạt bên trong phòng.
Bóng đêm kiều diễm, trăng sao triền miên, hương hoa ngọt ngào mà say trời đất.
Chớ cô phụ thời gian.
~ Hết chính truyện ~
Tung bông ~ Sau 223 ngày vất vả rốt cuộc chị em chúng mình cũng cập bến Happy Ending an toàn suôn sẻ roài! Còn 4 ngoại truyện nữa Yun sẽ đăng nốt vào thứ bảy và chủ nhật để đóng gói hoàn thành bộ truyện lun nhé, hí hí (≧◡≦)
Edit: Yunchan
***
Sau khi thiếp mời thành thân được phát đi rộng rãi, phản ứng nhận được từ các phái tiên cũng đa dạng đủ kiểu.
Nếu kể tới Cửu Huyền thì phần đông là vui mừng hân hoan, dĩ nhiên Tống Việt ít nhiều gì cũng càu nhàu trong lòng, tiếc là bất kể Hàn Ngâm hay Mộ Thập Tam thì giờ đây ông ta đều không quản được, ông ta chỉ thỉnh thoảng lải nhải mấy câu như bất phân bối phận, trái với luân thường, nhưng chẳng ai buồn hùa theo ông ta, dần dà thì ông ta cũng thôi.
Hiên Viên Dạ và Vân Sơ Tâm có hơi buồn bã, tuy nhiên từ lúc họ thấy Mộ Thập Tam trở về bình an thì đã biết rõ đây là kết quả không tài nào thay đổi được, bởi vậy ngoài buồn bã ra họ cũng có thể an lòng.
Người bình tĩnh đến bất ngờ nhất chính là Lạc Vân Khanh, sau khi hắn nhận được thiệp mời, dáng vẻ vẫn bình thường trong mắt mọi người, thậm chí còn lạnh lùng hơn bình thường. Chẳng qua trong nội tâm hắn vẫn nổi lên gợn sóng, cảm giác như buông được một việc trĩu nặng lòng, nhưng đi đôi với cảm giác nhẹ nhõm đó là chút buồn bã vô cớ, còn có một dòng hồi ức xưa cũ bay vụt qua rồi về lại với hư vô.
Ngoài Cửu Huyền ra, những phái còn lại người thì vui người thì sầu, nhưng nói tóm lại phái khó ở nhất chính là Lưu Tiên môn. Tần Phái không nhận được thiệp mời, nhưng tin tức này hắn không thể nào không biết, song song với cáu giận và ấm ức còn phải đối mặt với nữ nhi Tần Vô Ưu khóc lóc thê thảm như chết cha chết mẹ. Chưa kể hắn còn nghe hồi báo, ven hồ Lạc Tinh dựng lên một tấm bia đá cao hơn nửa người, trên bia có khắc hai hàng chữ...
Đặt chân tới đây, ân oán đôi bên phải tạm buông.
Bất kể tiên ma, hễ ai vi phạm đều truy sát không tha.
Quá là hống hách kiêu ngạo!
Mộ Thập Tam, hắn dám đặt bản thân vượt ra khỏi hai môn tiên ma, vả lại giữa hai hàng chữ này còn toát ra khí thế bễ nghễ, như cho rằng hắn đứng trên hai môn tiên ma!
Tần Phái thật sự không nén được cơn thịnh nộ, thế này, Mộ Thập Tam chẳng khác nào phô trương thân phận ra ánh sáng. Chẳng mấy rồi tất cả mọi người sẽ quen với sự tồn tại đặc thù của hắn, về sau làm sao có thể ngầm lên kế hoạch lần nữa, lấy thân thế của hắn làm lý do để tìm hắn và Hàn Ngâm gây chiến đây? Có điều, nếu muốn đáp trả bằng hành động thì có lẽ phải đạp qua tấm bia đá nát đó, nhưng Tần Phái tự nhận mình không có năng lực đó, liên hệ với những tiên môn khác làm chuyện này thì cũng chẳng ai nghe theo. Vì vậy Tần Phái càng nghĩ càng phiền muộn, vẫn đang bó tay hết cách.
Chẳng qua người buồn nẫu ruột không chỉ mỗi mình hắn, mà Mật Hạt Nhi và Hoa Lộng Ảnh cũng khổ não hết sức.
Lúc Mật Hạt Nhi nhận được thiếp mời thiếu chút nữa đã đập chết tên nam sủng bên cạnh, nghiến răng hét lên: "Hai cái đồ vô sỉ này muốn thành thân! Bọn chúng định cướp sạch Ma môn đó hả!"
Hoa Lộng Ảnh phất tay áo quay mặt đi: "Ta không đi, tặng lễ vật hay không thì mặc ngươi."
Đúng vậy! Trên tấm bia kia viết rất êm tai, bất kể tiên ma đã tới hồ Lạc Tinh là không được động thủ. Nhưng ai biết được sau khi tới đó chúc mừng thì có động thủ đánh nhau thật hay không chứ? Đương nhiên, Mộ Thập Tam nhất định sẽ không tự bỏ thể diện, khoanh tay đứng nhìn. Nhưng đáng sợ chính là hắn không chịu khoanh tay đứng nhìn đó.
Có khả năng cao là hắn hòa giải xong sẽ trở mặt tìm họ đòi phí bảo kê, thế chẳng phải là họ tự nạp mình tới cửa cho người ta làm thịt à?
"Không đi!" Mật Hạt Nhi nói như đinh đóng cột, nhưng vẫn không cam lòng bồi thêm một câu: "Cho người chuẩn bị lễ vật đi."
Không thể không chuẩn bị được, ai biết cái tổ chức vô sỉ hai thành viên đó gần đây tâm trạng xấu hay tốt chứ. Nếu không tặng lễ vật thì chẳng khác nào tự gieo mầm họa vào người, cô còn lâu mới làm chuyện giữ nhỏ mất lớn, khiến mình còn tổn thất nhiều hơn đó đâu.
Song, Mật Hạt Nhi không hổ là kỳ hoa của Ma môn, cô hạ lệnh xong thì trong lòng máy động, chẳng mấy chốc đã híp mắt cười khì, mừng húm như được hời to. Ừ, đích thực là được hời to! Nghĩ theo mặt tốt, Mộ thập Tam và Hàn Ngâm không sớm nắng chiều mưa như cô, nên tuyệt đối chỉ thành thân một lần, bằng không phát thêm mấy cái thiếp mời đòi tặng lễ nữa thì ma chủ như cô còn thảm hơn cả tên khất cái!
Ngày lành đã gần kề, các môn phái nhận được thiệp mời đều có người tới hồ Lạc Tinh, trừ La Cẩn ra, mấy vị chưởng môn Hiên Viên Huyền, Vệ Minh và Tang Dịch đều đích thân tới chúc mừng.
Họ làm thế là vì đã ngầm bàn bạc với nhau, thứ nhất khinh thường hành động lật lọng của bọn Hạ Sát, nên sẽ không qua lại nữa. Thứ hai sau khi trải qua việc này, họ coi như thấy rõ, Mộ Thập Tam khác với Ma chủ Mặc Ly trước đây, quả nhiên chỉ cầu được tự do tự tại như cá bơi trên biển cả, chim sải cánh trên bầu trời, thế thì cần gì phải tự chuốc phiền toái cho mình, tội gì phải chấp nhất? Thứ ba, và cũng là điểm quan trọng nhất, họ không muốn thấy sinh linh đồ thán, chỉ cần Ma môn an phận, cứ tiếp tục duy trì sự thái bình trước mắt này thì chỉ có lợi cho tiên môn chứ không có hại.
Thành ra, thái độ của bát đại tiên môn với Mộ Thập Tam đã vô cùng rõ ràng.
Trong đó bốn phái vẫn đối địch với Mộ Thập Tam không đổi, nhưng vì ngại lời thề nên không thể làm bất cứ điều gì. Bốn phái còn lại thì chọn giao hảo với Mộ Thập Tam, tình thế hỗn loạn lập tức trở nên minh bạch rõ ràng. Những môn phái nhỏ đứng ngoài nhìn vào ban đầu còn chộn rộn xôn xao, hiện tại đã yên tâm ngơi nghỉ, an hưởng thái bình, không còn nảy sinh ý đồ nào khác nữa.
Thế nhưng, thái bình là của hai môn tiên ma, chứ không phải của Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam! Trong hai ngày chuẩn bị thành thân, hai người họ quả thật như đi đánh trận, cực lực chống đối đủ loại tập tục rườm rà đã lưu truyền qua bao nhiêu năm chẳng biết.
Hàn Ngâm: "Cái gì! Cạo lông mặt? Mặt ta trơn đủ rồi, không cầm cạo nữa!"
Mộ Thập Tam: "Của hồi môn làm gì? Có nhận cũng vô dụng, sớm muộn gì cũng về tay cô nhóc Hàn Ngâm tham tài kia thôi."
Hàn Ngâm: "Bớ người ta cứu mạng! Đừng ịn cả đống phấn lên mặt ta, ta sợ Mộ Thập Tam không nhận ra ta!"
Mộ Thập Tam: "Ngươi nói Hiên Viên Túc còn đủ song thân tới lắp giường, còn muốn ngủ một đêm sao? Bảo nó cút!"
...
Đến ngày lành chính thức bái đường thành thân, hai vị tân lang tân nương đây chịu mặc cát phục bước ra là đã nể tình lắm rồi, còn lâu mới có chuyện che khăn hỉ, ngồi kiệu hay các loại lễ nghi lằng nhằng khác. Thế mà họ còn rất chi là quạu quọ, bởi vì tân khách ngồi đầy cả sảnh đường, nói dễ nghe là tới chúc mừng, nhưng nói toạc ra chính là đến góp náo nhiệt. Có vài người sinh ra lớn lên ở tiên môn từ nhỏ, chưa bao giờ giao thiệp với người của giới phàm tục, còn xem họ bái đường như đang xem tấu hài. Lúc Lệ Thanh Hàn được Mộ Thập Tam lễ bái thì cười tới ngoác cả mồm, cứ gọi "Đồ tế đồ tế" liên miên, làm Hàn Ngâm cười trộm không ngớt, còn Mộ Thập Tam thì suýt chút nữa đã hết nhịn nổi xách cổ áo y ném thẳng ra cửa.
Trong khi trên sảnh đường huyên náo tưng bừng, thì bên ngoài Tài Bảo đại gia sưng mặt sưng mũi lại đang tự gánh hậu quả, cầm cái xẻng sắt hùng hục đào đất khoét hầm với Thổ Linh trư. Đây là chuyện Mộ Thập Tam ra lệnh bắt hắn phải làm cho xong, dù hắn chẳng cam chút nào, nhưng vì hạnh phúc nửa đời sau nên hắn đành phải nghe theo. Có điều nghĩ tới những người phải xui xẻo sau đó, hắn đào đào mà khóe miệng còn toét ra ý cười xấu xa, làm Thổ Linh trư run cầm cập đầu óc bất an, cặp mắt heo tròn xoe lâu lâu lại thổi về phía hắn đề cao cảnh giác, sợ hắn cụt hứng một cái sẽ nuốt sống mình luôn.
Dù hài lòng hay không thì ngày vui mừng lẫn lộn này vẫn trôi qua khá là suôn sẻ. Sau khi bái đường, Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam đã bị Hồ Khản thỉnh tới hỉ nương môn, đùn đẩy bắt vào động phòng. Những người khác còn biết thân phận mình nên không tới náo động phòng gì đó. Ban đầu Hiên Viên Huyền yêu rượu như mạng muốn kéo Mộ Thập Tam tới uống chung, nhưng sau đó lại tình cờ phát hiện Sở phu tử cũng có khả năng giám định và thưởng thức rượu tuyệt vời, thế là y bỏ quên luôn Mộ Thập Tam, chuyển sang làm phiền Sở phu tử.
Về phần hỉ nương môn, lẽ ra phải làm đủ quy củ, mời hai vị tân lang tân nương uống rượu hợp cẩn, ăn quả đầu giường, thế nhưng vừa bị cặp mắt lạnh của Mộ Thập Tam đảo qua, toàn thân hỉ nương đã run bắn như bị tạt vào gáo nước lạnh, từ đó trở đi không dám nói thêm câu nào, luýnh qua luýnh quýnh rút khỏi phòng, Mộ Thập Tam cũng tự nhiên chẳng chút khách sáo, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Trong tiên phủ động thiên lúc này, một đầu rực rỡ đèn hoa, tiếng cười đùa rộn rã. Đầu kia nến đỏ thắp cao, yên tĩnh bình yên.
Dĩ nhiên, vẫn có kẻ chưa từ bỏ ý đồ muốn tới gây rối. Gần nửa canh giờ sau, ở bên ngoài tân phòng của Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam chợt xuất hiện ba cái bóng nhỏ lén la lén lút, mò tới dưới cửa sổ, nương theo ánh nến chiếu hắt ra ngoài có thể trông thấy lờ mờ là ba tên đồ đệ của Hàn Ngâm.
Lúc này chúng cũng hơi hồi hộp, vì tuy trên người có dán bùa giấu hơi thở, nhưng bùa này là do Hiên Viên Túc làm ra, có tác dụng không còn chưa biết được, hơn nữa dù có bùa thì cũng không thấy an toàn chút nào, chỉ cần hành động bất cẩn, gây ra chút xíu tiếng động thôi thì người trong phòng cũng sẽ phát hiện ra ngay. Do đó chúng mò tới cực kỳ dè dặt chậm chạp, chậm tới nỗi Hiên Viên Túc đi tuốt đằng trước cũng mới mon men tới gần bệ cửa sổ mà thôi. Nhưng ngay sau đó bi kịch đã tới —-
Chợt "Úi" một tiếng!
Mặt đất kiên cố dưới chân Hiên Viên Túc bỗng dưng sụt xuống một cái hố, cả người nó chợt rơi tọt vào hố, bụi bay tứ tán, sặc tới nỗi ho sù sụ.
Vân La và Thời Hoàn coi như nhanh nhạy, vừa thấy tình hình bất ổn đã lập tức lùi gấp ra sau, hơn nữa chúng còn thông minh không hùa nhau chạy chung mà tách ra chạy trốn. Tiếc là đạo cao một thước ma cao mười trượng, chưa chạy được hai bước đã hét lên hai tiếng hốt hoảng, một đứa thật bất hạnh bị nhốt trong trận pháp, một tên cực xui xẻo bị treo lủng lẳng giữa không trung, làm anh em đồng cam cộng khổ với Hiên Viên Túc.
Nghe vách tường không thành lại thành ra bi kịch, mà bi kịch hơn chính là chuyện xảy ra sau đó.
Giọng cười tủm tỉm của Hàn Ngâm vẳng ra từ trong phòng rõ mồn một: "Hình như ta nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì phải không ta."
Hiên Viên Túc muốn hét lên: Có có! Sư phụ ơi, ta ở đây!
Ai dè miệng nó mới há ra đã bị chặn lại, ngước mắt nhìn lên, Tài Bảo đại gia đang đứng chình ình trước mắt nó cười gian, còn nắm một sợi dây trong tay vung về phía nó, chẳng mấy chốc đã buộc chặt nó như đòn bánh tét, tha đi.
Giọng biếng nhác của Mộ Thập Tam vang lên sau đó: "Có sao? Ta không nghe thấy gì cả."
Vân La bị nhốt trong trận pháp, có kêu la cũng không ai nghe, đành phải ngậm chặt miệng hết hy vọng.
Hàn Ngâm cười nói: "Chắc ta nghe nhầm mất rồi!"
Thật ra Thời Hoàn có thể la, nhưng nhìn thấy Thổ Linh trư ụt ịt nằm bò trên cành cây gặm sợi dây đang treo mình, mà hiện tại Thời Hoàn đang cách mặt đất chừng mười trượng, nó suy nghĩ một lúc bèn biết điều ngặm tăm.
Hai người trong tân phòng nhìn nhau, mỉm cười vô lại.
Mộ Thập Tam tiện tay búng khẽ, một đạo kết giới đã bố trí bên ngoài tân phòng, sau đó kéo màn trướng, tấm màn sa mềm mại bèn buông xuống chấm đất, che đi cảnh xuân dào dạt bên trong phòng.
Bóng đêm kiều diễm, trăng sao triền miên, hương hoa ngọt ngào mà say trời đất.
Chớ cô phụ thời gian.
~ Hết chính truyện ~
Tung bông ~ Sau 223 ngày vất vả rốt cuộc chị em chúng mình cũng cập bến Happy Ending an toàn suôn sẻ roài! Còn 4 ngoại truyện nữa Yun sẽ đăng nốt vào thứ bảy và chủ nhật để đóng gói hoàn thành bộ truyện lun nhé, hí hí (≧◡≦)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook