Tham Tiền Tiên Khiếu
-
Chương 218: Say mê
Say mê
Edit: Yunchan
***
Tâm trạng Hàn Ngâm hiện giờ đang tốt, cho dù đám quần là áo lượt khó ưa kia quấy rầy sự yên tĩnh của cô và Mộ Thập Tam, và cũng nhìn thấu được bụng dạ của tú bà, nhưng cô lười sinh sự, thương lượng với Mộ Thập Tam đôi câu rồi không cần người theo sau hát khúc nữa, bảo tú bà cứ thoải mái làm ăn, không cần quan tâm tới họ.
"Nhưng còn bạc..." Tú bà vẫn còn do dự, sợ Hàn Ngâm đòi ngân phiếu lại.
Hàn Ngâm đáp hào sảng: "Của bà tất, nhưng ta vẫn muốn dùng thuyền này, lát nữa bảo một người đứng chờ bên bờ, chúng ta sẽ tự chèo thuyền trả lại cho bà."
Tú bà thở phào một hơi, có cảm giác như mình vừa kiếm được món hời, mặt mày rạng rỡ nói cám ơn không ngớt. Nhưng mọi chuyện lại chẳng giải quyết suôn sẻ như bà ta nghĩ, bọn quần là áo lượt om sòm bát nháo lúc nãy cũng cho người chống thuyền tới đây, nhìn thấy Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam đứng sóng vai ở mũi thuyền, được ánh trăng tô điểm càng toát lên vẻ thoát tục mờ ảo như thần tiên, mắt bọn chúng liền sáng lên.
Mắt sáng lên, tâm rục rịch, cộng với thói hoành hành ngang ngược mọi khi, chúng đâu còn biết kiêng nể gì, khua môi múa mép chọc ghẹo Hàn Ngâm, trong đó có một tên không kiêng cả nam lẫn nữ bèn đùa giỡn luôn của Mộ Thập Tam.
Kết quả ấy à —–
Tất nhiên là vô cùng thảm thiết, bóng xanh trước mắt chợt chớp lên, tích tắc sau Mộ Thập Tam đã đứng chễm chệ trên thuyền bọn chúng, sau đó tất cả những tên dám nói ra lời bẩn thỉu đều rơi ùm xuống sông hệt như sủi cảo, bị nước sông ướp lạnh, tên nào tên nấy đều gào thét kêu cha gọi mẹ.
Vì lớn lên ở ven sông nên bọn chúng cũng biết bơi, bởi vậy chẳng những không xin tha mà còn hét ầm lên, xổ ra toàn là lời lẽ thô tục, tiện thể lôi cả bối cảnh nhà mình ra để đè người, đã thế còn buông lời ngang ngược, nói Mộ Thập Tam đừng hòng thấy được mặt trời sáng mai.
Nếu như mới đó bọn chúng trêu ghẹo Hàn Ngâm chạm vào giới hạn của Mộ Thập Tam, thì hiện tại chúng dõng dạc tuyên bối đòi xử Mộ Thập Tam đã chạm tới giới hạn của Hàn Ngâm. Nếu so về bất lương thì có ai qua được Hàn Ngâm đâu. Thế là cô lập tức rút binh khí ra, Nhật Nguyệt luân rã thành vô số mũi nguyệt nha bén ngót, mũi nào mũi nấy đều bay sượt qua đầu của bọn quần là áo lượt kia.
Bọn chúng bị hù cho tỉnh cả rượu, không dám cục cựa chút nào, khó khăn lắm màn mưa ám khí mới ngừng lại, ba hồn bảy vía của bọn chúng mới về lại phân nửa, phát hiện cả người mình không đau không nhức, nhưng mà tóc! Tóc đều bị cạo sạch bong!
Còn chưa kịp khóc thét, chẳng biết Hàn Ngâm lấy ở đâu ra bó hương, cười tủm tỉm bảo Mộ Thập Tam xách từng tên lên, để cô thắp hương lên cái đầu trọc lốc của bọn chúng.
Đến giờ phút này, bọn chúng mới biết mình chọc trúng sát tinh, hớt hải đạp nước xin tha. Tiếc là đã muộn, Hàn Ngâm cắm trên đầu mỗi tên sáu cây hương, không sót một tên, sau đó lột hết của nả đáng giá trên người chúng, rồi gọi Hải Trãi ra, dặn Hải Trải đưa bọn chúng tới Sát Cổ Tự ở ngoài ngàn dặm, ném ở trước cửa miếu rồi về.
Trận nhốn nháo kết thúc, mấy người bên nhóm tú bà tận mắt nhìn thấy đều ngất xỉu hơn phân nửa. Có điều dù Hàn Ngâm ra tay ác liệt, nhưng chẳng có chút máu me nào. Họ không phải bị cô hù ngất, mà là bị Hải Trãi dọa cho bất tỉnh, số còn lại chưa ngất thì cũng chết đứng, miệng thì thào liên tục: "Yêu quái! Có yêu quái!"
"Làm sao bây giờ?" Hàn Ngâm xả giận xong, bèn nhìn qua Mộ Thập Tam với dáng vẻ ngây thơ vô tội, rõ ràng là định phủi tay bỏ liều.
Ơ hay, chuyện giải quyết hậu quả đương nhiên phải ném cho hắn rồi.
Mộ Thập Tam cười khẽ, lấy từ túi Càn Khôn ra một bình nhỏ, trút dược hoàn trong bình ra, bỏ vào miệng từng người một, toàn bộ lập tức hôn mê bất tỉnh.
Hàn Ngâm hiếu kỳ hỏi: "Chàng cho họ uống gì thế?"
Trong mắt Mộ Thập Tam lóe lên ý cười xấu xa: "Đan dược này được luyện ra trong lúc vô tình dùng thử hoa Vong Trần, uống vào sẽ quên hết chuyện xảy ra trong vòng mười ngày, tới khi họ tỉnh lại sẽ không nhớ bất cứ chuyện gì."
Đồ tốt!
Cặp mắt Hàn Ngâm sáng lên, nhìn chòng chọc vào bình sứ.
Mộ Thập Tam bật cười, lắc nhẹ bình sứ, thấy còn dư vài viên, bèn ném cả bình lẫn thuốc cho cô. Lúc này Hàn Ngâm mới hài lòng nhét vào túi, sau đó ngó quanh ngó quất, phát hiện từ lúc bọn công tử kia bắt đầu gây rối, những con thuyền gần đó đều đã tránh đi rất xa nên không nhìn thấy họ làm chuyện xấu. Hai người quay sang nhìn nhau, ăn ý quẳng chuyện này ra sau đầu, chỉ bảo phù binh chèo thuyền ra xa hơn, tới khúc sông yên ắng không người.
Tiếc một nỗi, đêm mười sáu là dịp ngắm trăng, đâu đâu trên sông cũng toàn là thuyền hoa du thuyền, cũng có những người nghĩ rằng ngắm trăng cần có không gian thanh tịnh, do đó cả mặt sông rộng bao la mà chẳng tìm được nơi nào hoàn toàn yên ắng, chỉ khác ở chỗ ít hay nhiều người mà thôi.
Hàn Ngâm vừa khoái trá xử xong bọn cặn bã, quét sạch hết uất khí tích tụ trong ba năm, tâm trạng đang hết sức phấn chấn. Nhưng chuyện sát phong cảnh tới một lần là đủ rồi, cô tuyệt đối không muốn gặp thêm lần hai lần ba nữa. Bây giờ cô chỉ muốn ở riêng với Mộ Thập Tam, chè chén một bữa, không say không về, nên khi không tìm được chỗ nào vắng vẻ cô cũng có hơi giận dỗi: "Sao ai cũng thích tới đây góp vui thế này?"
Haizz, cô lại gạt bản thân ra ngoài rồi, quên béng mất là mình cũng tới từ nơi rất xa để góp vui, làm cho Mộ Thập Tam phì cười, nhìn cô nói: "Hay là, để ta dẫn nàng tới nơi khác nhé?"
Giọng hắn trầm thấp mê hoặc, mang theo mùi vị trêu ghẹo dụ dỗ.
Tim Hàn Ngâm lỗi mất một nhịp, còn chưa trả lời đã bị hắn ôm lấy eo, đưa lên phi kiếm.
Ngự kiếm bay đi không xa mấy, cùng lắm là gần nửa canh giờ sau, Hàn Ngâm đã hớn hở phát hiện Mộ Thập Tam không gạt người.
Ngó xuống từ trên phi kiếm, lọt vào mắt là cả một khu rừng không có dấu chân người, điểm xuyết bên trong nó là hàng loạt ao hồ, thác nước và khe suối lớn nhỏ đủ kích cỡ, phong cảnh hết sức hữu tình.
Những ao hồ nơi đây hoàn toàn khác nhau, có nơi nước nông trong vắt ánh lên màu ngọc bích, dù chỉ nương theo ánh trăng cũng có thể nhìn tới đáy, có nơi sâu thẳm hệt như hàn đàm vạn năm, lâu lâu lại có bóng vịt con lạc đàn bơi qua, càng toát lên vẻ lạnh lẽo đìu hiu, có nơi thì phủ lên màn sương mỏng, hòa tan ánh trăng, mờ ảo hư thực như không phải chốn nhân gian.
"Mộ Thập Tam!" Hàn Ngâm nhảy cẫng lên: "Chỗ này cảnh đẹp quá chừng, sao lúc trước không nghe chàng nhắc tới."
"Ta quên mất." Mộ Thập Tam nhẹ cong khóe môi, lúc trước rối bời bao nhiêu là chuyện vặt vãnh nên hắn nhất thời không nhớ ra được: "Bây giờ đưa nàng đến cũng không trễ, nơi này ta phát hiện lâu rồi nhưng không tới nhiều, chỉ bố trí trận pháp ở vòng ngoài, che linh khí ở đây lại thôi."
Vừa nghe hắn đã tìm đất bày trận, khoanh vùng này thành của riêng thì Hàn Ngâm càng hưng phấn hơn, nhảy chồm lên la hét: "Dọn nhà! Ta muốn dọn nhà!"
Dọn cả tiên phủ động thiên tới đây là hay nhất! Này này, chẳng phải cô nói hồ Lạc Tinh trong dãy núi Xích Luyện không tốt đâu nhé, nhưng mà chỗ đó nguy hiểm, cảnh sắc nhìn cũng nguy hiểm, kém xa phong cảnh trong sáng tú lệ ở đây, chỉ liếc mắt qua đã khiến tục khí trong lòng người ta bị quét bay sạch sẽ.
"Tùy nàng." Mộ Thập Tam ôm cô về lòng: "Nhưng xin nàng muốn nhảy nhót cũng chờ tiếp đất rồi hẵng nhảy, kẻo ngã xuống thì đâm ra vui quá hóa buồn."
Hắn điều khiển phi kiếm, đáp xuống bên hồ nước cạn mọc đầy cỏ lau. Hàn Ngâm nhảy tót xuống, làm giật mình đàn cò nhỏ sống trong bãi lau. Cô kêu lên đầy kinh ngạc, tiếng hét vui sướng vọng qua mặt hồ vắng vẻ, quanh quẩn trong màn đêm, dư âm vang xa thật lâu không dứt.
Hồ nước trong vắt, chung quanh lại chẳng có lấy một bóng người. Hàn Ngâm không kiềm chế được cơn phấn khích, bèn quăng giày thêu, xắn ống quần, nhét góc váy vào bên eo, rồi cứ thế lội xuống nước.
Đáy nước không phải bùn mà là cát trắng mịn, còn rải rác vài hòn đá cuội trơn trượt, bất ngờ hơn là hồ nước đêm thu chẳng những không lạnh thấu xương mà còn tỏa ra hơi ấm, sóng sánh vỗ qua bàn chân cô, dễ chịu biết bao nhiêu. Cô bèn lội xa thêm vài bước, nhận ra nước chỉ xâm xấp qua đầu gối mình.
"Lên đây." Đằng sau vọng tới tiếng gọi của Mộ Thập Tam.
Hàn Ngâm ngoái nhìn lại, thấy hắn lôi từ trong bãi lau ra một chiếc thuyền gỗ con, lúc đẩy qua cạnh cô thì đưa tay ra kéo, ôm cô lên thuyền.
Hồ cạn, thuyền con, lắc lư tròng trành, làm Hàn Ngâm giật thót hét lên một tiếng, quay phắt người lại ôm chặt lấy Mộ Thập Tam như bạch tuộc. Nhưng ngay sau đó cô đã bật cười khoái chí, càng thấy nơi đây tốt miễn bàn, rộng rãi yên tĩnh, và quan trọng nhất là không có người ngoài, dù cô có vui đùa thả cửa thì cũng không đưa tới ánh mắt ngạc nhiên nào cả.
Thường nghe câu: Thú vui sơn thủy lĩnh hội trong lòng mà gửi gắm vào rượu. (*)
(*) Túy Ông đình Ký – Âu Dương Tu
Trước mắt có núi có rừng, có nước có trăng, dĩ nhiên cũng không thể thiếu rượu. Lúc đầu Hàn Ngâm ngồi ở mép thuyền, đong đưa hai chân khuấy vỡ ánh trăng in trên mặt hồ, Mộ Thập Tam lười biếng dựa trong lòng thuyền, hai người vừa nói nói cười cười, vừa uống chung một bình Quế Hoa Lộ.
Uống cạn Quế Hoa Lộ, rồi mở tiếp hai vò Mân Côi Thiêu, hứng thú của họ càng ngất cao hơn nữa. Lần này chẳng cần tới bình, mà cầm vò rượu tu ừng ực. Có điều tửu lượng của Hàn Ngâm không cao, uống mãi uống mãi tới khi ngồi không vững, suýt ngã vào lòng hồ mấy lần, lần nào cũng do Mộ Thập Tam cứu cô về kịp. Cuối cùng gặp phải tình huống nguy hiểm, Mộ Thập Tam cuống cuồng đưa tay ra làm thuyền lắc lư dữ dội, lật úp xuống, hai người "Ùm" một tiếng ôm nhau rơi xuống hồ.
Cũng may hồ nước nông và ấm, rơi xuống cũng không có gì to tát lắm.
Mộ Thập Tam buồn cười kéo cô ra khỏi hồ, vươn ngón tay chọc lên trán cô: "Đã nói uống nhiều loại rượu dễ say mà nàng không tin."
Lẽ ra Hàn Ngâm chỉ mới say bảy phần, nhưng sau khi rơi xuống nước bị kéo lên, gió đêm thổi lùa qua, với thể chất tu tiên thì không thấy lạnh, nhưng men rượu bị gió thổi xộc lên đầu, cơn say của cô đã lên tới mười phần, nghe Mộ Thập Tam nói cũng không phản bác, chỉ lo dụi dụi đôi mắt bị nước tràn vào của mình, sau đó mơ màng ngước mặt lên, cười ngô nghê.
Nụ cười này của cô che mờ tất cả hào quang của trăng sáng, khiến tim Mộ Thập Tam đập lên dồn dập, chỉ nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt mang theo làn thu thủy, bờ môi kiều diễm như đóa hoa ướp sương dụ người hái của cô.
Đầu ngón tay hắn vô thức trượt dọc từ trên vầng trán trơn bóng, lướt xuống đôi mày thanh tú, vòng qua bờ má ửng hồng, cuối cùng dừng lại trên đôi môi cô.
Tuy Hàn Ngâm đã say nhưng cũng cảm giác được bầu không khí giữa hai người khẩn trương hẳn lên, sặc mùi ám muội, cô khẽ hé môi như muốn nói, nhưng còn chưa kịp thốt ra lời, gương mặt tuấn tú của Mộ Thập Tam đã áp sát tới, hung hăng hôn lên môi cô.
~ Hết chương 218 ~
Chuẩn bị nạp máu đi bà con ươi ~ ╮( ̄▽ ̄)O
Edit: Yunchan
***
Tâm trạng Hàn Ngâm hiện giờ đang tốt, cho dù đám quần là áo lượt khó ưa kia quấy rầy sự yên tĩnh của cô và Mộ Thập Tam, và cũng nhìn thấu được bụng dạ của tú bà, nhưng cô lười sinh sự, thương lượng với Mộ Thập Tam đôi câu rồi không cần người theo sau hát khúc nữa, bảo tú bà cứ thoải mái làm ăn, không cần quan tâm tới họ.
"Nhưng còn bạc..." Tú bà vẫn còn do dự, sợ Hàn Ngâm đòi ngân phiếu lại.
Hàn Ngâm đáp hào sảng: "Của bà tất, nhưng ta vẫn muốn dùng thuyền này, lát nữa bảo một người đứng chờ bên bờ, chúng ta sẽ tự chèo thuyền trả lại cho bà."
Tú bà thở phào một hơi, có cảm giác như mình vừa kiếm được món hời, mặt mày rạng rỡ nói cám ơn không ngớt. Nhưng mọi chuyện lại chẳng giải quyết suôn sẻ như bà ta nghĩ, bọn quần là áo lượt om sòm bát nháo lúc nãy cũng cho người chống thuyền tới đây, nhìn thấy Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam đứng sóng vai ở mũi thuyền, được ánh trăng tô điểm càng toát lên vẻ thoát tục mờ ảo như thần tiên, mắt bọn chúng liền sáng lên.
Mắt sáng lên, tâm rục rịch, cộng với thói hoành hành ngang ngược mọi khi, chúng đâu còn biết kiêng nể gì, khua môi múa mép chọc ghẹo Hàn Ngâm, trong đó có một tên không kiêng cả nam lẫn nữ bèn đùa giỡn luôn của Mộ Thập Tam.
Kết quả ấy à —–
Tất nhiên là vô cùng thảm thiết, bóng xanh trước mắt chợt chớp lên, tích tắc sau Mộ Thập Tam đã đứng chễm chệ trên thuyền bọn chúng, sau đó tất cả những tên dám nói ra lời bẩn thỉu đều rơi ùm xuống sông hệt như sủi cảo, bị nước sông ướp lạnh, tên nào tên nấy đều gào thét kêu cha gọi mẹ.
Vì lớn lên ở ven sông nên bọn chúng cũng biết bơi, bởi vậy chẳng những không xin tha mà còn hét ầm lên, xổ ra toàn là lời lẽ thô tục, tiện thể lôi cả bối cảnh nhà mình ra để đè người, đã thế còn buông lời ngang ngược, nói Mộ Thập Tam đừng hòng thấy được mặt trời sáng mai.
Nếu như mới đó bọn chúng trêu ghẹo Hàn Ngâm chạm vào giới hạn của Mộ Thập Tam, thì hiện tại chúng dõng dạc tuyên bối đòi xử Mộ Thập Tam đã chạm tới giới hạn của Hàn Ngâm. Nếu so về bất lương thì có ai qua được Hàn Ngâm đâu. Thế là cô lập tức rút binh khí ra, Nhật Nguyệt luân rã thành vô số mũi nguyệt nha bén ngót, mũi nào mũi nấy đều bay sượt qua đầu của bọn quần là áo lượt kia.
Bọn chúng bị hù cho tỉnh cả rượu, không dám cục cựa chút nào, khó khăn lắm màn mưa ám khí mới ngừng lại, ba hồn bảy vía của bọn chúng mới về lại phân nửa, phát hiện cả người mình không đau không nhức, nhưng mà tóc! Tóc đều bị cạo sạch bong!
Còn chưa kịp khóc thét, chẳng biết Hàn Ngâm lấy ở đâu ra bó hương, cười tủm tỉm bảo Mộ Thập Tam xách từng tên lên, để cô thắp hương lên cái đầu trọc lốc của bọn chúng.
Đến giờ phút này, bọn chúng mới biết mình chọc trúng sát tinh, hớt hải đạp nước xin tha. Tiếc là đã muộn, Hàn Ngâm cắm trên đầu mỗi tên sáu cây hương, không sót một tên, sau đó lột hết của nả đáng giá trên người chúng, rồi gọi Hải Trãi ra, dặn Hải Trải đưa bọn chúng tới Sát Cổ Tự ở ngoài ngàn dặm, ném ở trước cửa miếu rồi về.
Trận nhốn nháo kết thúc, mấy người bên nhóm tú bà tận mắt nhìn thấy đều ngất xỉu hơn phân nửa. Có điều dù Hàn Ngâm ra tay ác liệt, nhưng chẳng có chút máu me nào. Họ không phải bị cô hù ngất, mà là bị Hải Trãi dọa cho bất tỉnh, số còn lại chưa ngất thì cũng chết đứng, miệng thì thào liên tục: "Yêu quái! Có yêu quái!"
"Làm sao bây giờ?" Hàn Ngâm xả giận xong, bèn nhìn qua Mộ Thập Tam với dáng vẻ ngây thơ vô tội, rõ ràng là định phủi tay bỏ liều.
Ơ hay, chuyện giải quyết hậu quả đương nhiên phải ném cho hắn rồi.
Mộ Thập Tam cười khẽ, lấy từ túi Càn Khôn ra một bình nhỏ, trút dược hoàn trong bình ra, bỏ vào miệng từng người một, toàn bộ lập tức hôn mê bất tỉnh.
Hàn Ngâm hiếu kỳ hỏi: "Chàng cho họ uống gì thế?"
Trong mắt Mộ Thập Tam lóe lên ý cười xấu xa: "Đan dược này được luyện ra trong lúc vô tình dùng thử hoa Vong Trần, uống vào sẽ quên hết chuyện xảy ra trong vòng mười ngày, tới khi họ tỉnh lại sẽ không nhớ bất cứ chuyện gì."
Đồ tốt!
Cặp mắt Hàn Ngâm sáng lên, nhìn chòng chọc vào bình sứ.
Mộ Thập Tam bật cười, lắc nhẹ bình sứ, thấy còn dư vài viên, bèn ném cả bình lẫn thuốc cho cô. Lúc này Hàn Ngâm mới hài lòng nhét vào túi, sau đó ngó quanh ngó quất, phát hiện từ lúc bọn công tử kia bắt đầu gây rối, những con thuyền gần đó đều đã tránh đi rất xa nên không nhìn thấy họ làm chuyện xấu. Hai người quay sang nhìn nhau, ăn ý quẳng chuyện này ra sau đầu, chỉ bảo phù binh chèo thuyền ra xa hơn, tới khúc sông yên ắng không người.
Tiếc một nỗi, đêm mười sáu là dịp ngắm trăng, đâu đâu trên sông cũng toàn là thuyền hoa du thuyền, cũng có những người nghĩ rằng ngắm trăng cần có không gian thanh tịnh, do đó cả mặt sông rộng bao la mà chẳng tìm được nơi nào hoàn toàn yên ắng, chỉ khác ở chỗ ít hay nhiều người mà thôi.
Hàn Ngâm vừa khoái trá xử xong bọn cặn bã, quét sạch hết uất khí tích tụ trong ba năm, tâm trạng đang hết sức phấn chấn. Nhưng chuyện sát phong cảnh tới một lần là đủ rồi, cô tuyệt đối không muốn gặp thêm lần hai lần ba nữa. Bây giờ cô chỉ muốn ở riêng với Mộ Thập Tam, chè chén một bữa, không say không về, nên khi không tìm được chỗ nào vắng vẻ cô cũng có hơi giận dỗi: "Sao ai cũng thích tới đây góp vui thế này?"
Haizz, cô lại gạt bản thân ra ngoài rồi, quên béng mất là mình cũng tới từ nơi rất xa để góp vui, làm cho Mộ Thập Tam phì cười, nhìn cô nói: "Hay là, để ta dẫn nàng tới nơi khác nhé?"
Giọng hắn trầm thấp mê hoặc, mang theo mùi vị trêu ghẹo dụ dỗ.
Tim Hàn Ngâm lỗi mất một nhịp, còn chưa trả lời đã bị hắn ôm lấy eo, đưa lên phi kiếm.
Ngự kiếm bay đi không xa mấy, cùng lắm là gần nửa canh giờ sau, Hàn Ngâm đã hớn hở phát hiện Mộ Thập Tam không gạt người.
Ngó xuống từ trên phi kiếm, lọt vào mắt là cả một khu rừng không có dấu chân người, điểm xuyết bên trong nó là hàng loạt ao hồ, thác nước và khe suối lớn nhỏ đủ kích cỡ, phong cảnh hết sức hữu tình.
Những ao hồ nơi đây hoàn toàn khác nhau, có nơi nước nông trong vắt ánh lên màu ngọc bích, dù chỉ nương theo ánh trăng cũng có thể nhìn tới đáy, có nơi sâu thẳm hệt như hàn đàm vạn năm, lâu lâu lại có bóng vịt con lạc đàn bơi qua, càng toát lên vẻ lạnh lẽo đìu hiu, có nơi thì phủ lên màn sương mỏng, hòa tan ánh trăng, mờ ảo hư thực như không phải chốn nhân gian.
"Mộ Thập Tam!" Hàn Ngâm nhảy cẫng lên: "Chỗ này cảnh đẹp quá chừng, sao lúc trước không nghe chàng nhắc tới."
"Ta quên mất." Mộ Thập Tam nhẹ cong khóe môi, lúc trước rối bời bao nhiêu là chuyện vặt vãnh nên hắn nhất thời không nhớ ra được: "Bây giờ đưa nàng đến cũng không trễ, nơi này ta phát hiện lâu rồi nhưng không tới nhiều, chỉ bố trí trận pháp ở vòng ngoài, che linh khí ở đây lại thôi."
Vừa nghe hắn đã tìm đất bày trận, khoanh vùng này thành của riêng thì Hàn Ngâm càng hưng phấn hơn, nhảy chồm lên la hét: "Dọn nhà! Ta muốn dọn nhà!"
Dọn cả tiên phủ động thiên tới đây là hay nhất! Này này, chẳng phải cô nói hồ Lạc Tinh trong dãy núi Xích Luyện không tốt đâu nhé, nhưng mà chỗ đó nguy hiểm, cảnh sắc nhìn cũng nguy hiểm, kém xa phong cảnh trong sáng tú lệ ở đây, chỉ liếc mắt qua đã khiến tục khí trong lòng người ta bị quét bay sạch sẽ.
"Tùy nàng." Mộ Thập Tam ôm cô về lòng: "Nhưng xin nàng muốn nhảy nhót cũng chờ tiếp đất rồi hẵng nhảy, kẻo ngã xuống thì đâm ra vui quá hóa buồn."
Hắn điều khiển phi kiếm, đáp xuống bên hồ nước cạn mọc đầy cỏ lau. Hàn Ngâm nhảy tót xuống, làm giật mình đàn cò nhỏ sống trong bãi lau. Cô kêu lên đầy kinh ngạc, tiếng hét vui sướng vọng qua mặt hồ vắng vẻ, quanh quẩn trong màn đêm, dư âm vang xa thật lâu không dứt.
Hồ nước trong vắt, chung quanh lại chẳng có lấy một bóng người. Hàn Ngâm không kiềm chế được cơn phấn khích, bèn quăng giày thêu, xắn ống quần, nhét góc váy vào bên eo, rồi cứ thế lội xuống nước.
Đáy nước không phải bùn mà là cát trắng mịn, còn rải rác vài hòn đá cuội trơn trượt, bất ngờ hơn là hồ nước đêm thu chẳng những không lạnh thấu xương mà còn tỏa ra hơi ấm, sóng sánh vỗ qua bàn chân cô, dễ chịu biết bao nhiêu. Cô bèn lội xa thêm vài bước, nhận ra nước chỉ xâm xấp qua đầu gối mình.
"Lên đây." Đằng sau vọng tới tiếng gọi của Mộ Thập Tam.
Hàn Ngâm ngoái nhìn lại, thấy hắn lôi từ trong bãi lau ra một chiếc thuyền gỗ con, lúc đẩy qua cạnh cô thì đưa tay ra kéo, ôm cô lên thuyền.
Hồ cạn, thuyền con, lắc lư tròng trành, làm Hàn Ngâm giật thót hét lên một tiếng, quay phắt người lại ôm chặt lấy Mộ Thập Tam như bạch tuộc. Nhưng ngay sau đó cô đã bật cười khoái chí, càng thấy nơi đây tốt miễn bàn, rộng rãi yên tĩnh, và quan trọng nhất là không có người ngoài, dù cô có vui đùa thả cửa thì cũng không đưa tới ánh mắt ngạc nhiên nào cả.
Thường nghe câu: Thú vui sơn thủy lĩnh hội trong lòng mà gửi gắm vào rượu. (*)
(*) Túy Ông đình Ký – Âu Dương Tu
Trước mắt có núi có rừng, có nước có trăng, dĩ nhiên cũng không thể thiếu rượu. Lúc đầu Hàn Ngâm ngồi ở mép thuyền, đong đưa hai chân khuấy vỡ ánh trăng in trên mặt hồ, Mộ Thập Tam lười biếng dựa trong lòng thuyền, hai người vừa nói nói cười cười, vừa uống chung một bình Quế Hoa Lộ.
Uống cạn Quế Hoa Lộ, rồi mở tiếp hai vò Mân Côi Thiêu, hứng thú của họ càng ngất cao hơn nữa. Lần này chẳng cần tới bình, mà cầm vò rượu tu ừng ực. Có điều tửu lượng của Hàn Ngâm không cao, uống mãi uống mãi tới khi ngồi không vững, suýt ngã vào lòng hồ mấy lần, lần nào cũng do Mộ Thập Tam cứu cô về kịp. Cuối cùng gặp phải tình huống nguy hiểm, Mộ Thập Tam cuống cuồng đưa tay ra làm thuyền lắc lư dữ dội, lật úp xuống, hai người "Ùm" một tiếng ôm nhau rơi xuống hồ.
Cũng may hồ nước nông và ấm, rơi xuống cũng không có gì to tát lắm.
Mộ Thập Tam buồn cười kéo cô ra khỏi hồ, vươn ngón tay chọc lên trán cô: "Đã nói uống nhiều loại rượu dễ say mà nàng không tin."
Lẽ ra Hàn Ngâm chỉ mới say bảy phần, nhưng sau khi rơi xuống nước bị kéo lên, gió đêm thổi lùa qua, với thể chất tu tiên thì không thấy lạnh, nhưng men rượu bị gió thổi xộc lên đầu, cơn say của cô đã lên tới mười phần, nghe Mộ Thập Tam nói cũng không phản bác, chỉ lo dụi dụi đôi mắt bị nước tràn vào của mình, sau đó mơ màng ngước mặt lên, cười ngô nghê.
Nụ cười này của cô che mờ tất cả hào quang của trăng sáng, khiến tim Mộ Thập Tam đập lên dồn dập, chỉ nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt mang theo làn thu thủy, bờ môi kiều diễm như đóa hoa ướp sương dụ người hái của cô.
Đầu ngón tay hắn vô thức trượt dọc từ trên vầng trán trơn bóng, lướt xuống đôi mày thanh tú, vòng qua bờ má ửng hồng, cuối cùng dừng lại trên đôi môi cô.
Tuy Hàn Ngâm đã say nhưng cũng cảm giác được bầu không khí giữa hai người khẩn trương hẳn lên, sặc mùi ám muội, cô khẽ hé môi như muốn nói, nhưng còn chưa kịp thốt ra lời, gương mặt tuấn tú của Mộ Thập Tam đã áp sát tới, hung hăng hôn lên môi cô.
~ Hết chương 218 ~
Chuẩn bị nạp máu đi bà con ươi ~ ╮( ̄▽ ̄)O
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook