Tham Tiền Tiên Khiếu
-
Chương 203: Nói lời từ biệt
Nói lời từ biệt
Edit: Yunchan
***
Trong ba ngày Lạc Vân Khanh cam kết, Hàn Ngâm luôn biểu hiện rất bình thường.
Dĩ nhiên, loại bình thường này chính là cô không khóc nữa, thần trí rõ ràng, ngôn ngữ rõ ràng, người mới quen nhất định sẽ không nhận ra dị trạng gì. Nhưng đối với người đã quen biết cô từ lâu thì sự thay đổi đó lại rõ mồn một.
Đầu tiên là trầm mặc, trừ lúc cần thiết ra cô tuyệt đối không mở miệng. Thứ hai không khí bao quanh cô cũng chuyển sang u buồn, mặc dù cô đã cố hết sức che giấu, trên mặt cũng thường xuyên mang theo vẻ tươi cười, nhưng ánh mắt cô chẳng có vẻ gì là đang cười, vẻ giảo hoạt lanh lợi quen thuộc cũng không còn nữa, thay vào đó là trầm tĩnh sâu sắc, chứa đựng sự ẩn nhẫn cứng cỏi.
Vẫn là người ấy, nhưng nội tâm đã có thứ gì đó thay đổi.
Nếu như ví Hàn Ngâm của ngày trước là một khe suối nhỏ róc rách vui tươi, thì Hàn Ngâm của ngày hôm nay chính là một miệng giếng cổ cô quạnh ngàn năm, sâu hun hút.
Hai Hàn Ngâm đó không thể so sánh ai tốt hơn ai, nhưng Lạc Vân Khanh vẫn hy vọng được nhìn thấy cô của trước đây, một Hàn Ngâm như ánh mặt trời ban sơ, tỏa ra hơi thở vui tươi và sức sống ấm áp trong lành mà hắn quen thuộc, chứ không phải như vầng trăng cô độc lạnh lùng trong đêm, mang theo vẻ tiêu điều rét buốt của ngày hôm nay.
Biết đâu, thời gian dần qua cô sẽ khá hơn.
Lạc Vân Khanh cũng chỉ có thể kỳ vọng như thế, mặc dù hắn biết nỗi đau vô tận mà cô chôn sâu trong lòng đó rất khó nguôi ngoai theo thời gian, nhưng khi đã làm quen với nó thì biết đâu cô sẽ khá hơn chăng?
Ôm suy nghĩ như vậy, trong ba ngày này, Lạc Vân Khanh cố gắng không để cô ngồi lặng đi một mình. Ngày đầu tiên nghỉ ngơi cùng cô, ngày thứ hai đưa cô lên Cửu Huyền một chuyến, gặp La Cẩn và Lệ Thanh Hàn. Ngày thứ ba trở về, Phương Dữ và Hiên Viên Dạ cũng đi theo, nhờ đó mà hắn cũng được thở phào một hơi, vì bản thân hắn không phải là người nói nhiều, dù ở cạnh cô thì bầu không khí cũng vẫn yên ắng lạnh lẽo. Trong khi Phương Dữ và Hiên Viên Dạ thì khác hẳn, mặc dù cô vẫn chưa muốn nói chuyện lắm, nhưng hai người họ ở bên cạnh cười cười nói nói, ồn ào huyên náo, cũng có thể khuấy động chút không khí.
Ba ngày thấm thoắt trôi qua, Lạc Vân Khanh đúng hẹn đưa Hàn Ngâm tới nơi đã tìm thấy Sở phu tử. Nơi đó cách Thập Lý pha hai trăm dặm về phía Tây, cả vùng đất xanh um tươi tốt hôm nay đã trở thành vùng hoang dã khô cằn.
Đến nơi, Hàn Ngâm cũng không còn khóc lóc đau đớn nữa, sau khi đi dạo quanh một vòng thì ngồi lặng đi cả ngày, ngồi mãi từ sáng sớm tới khi màn đêm buông xuống, bất động như một pho tượng đá. Ngay khi Lạc Vân Khanh đang lo lắng cô sẽ ngồi mãi ở đó không muốn đi, thì cô đã tự đứng lên, cười nhạt với hắn: "Chúng ta trở về thôi."
Cô nói trở về, không phải về thành Thiên Thù, mà là muốn tới thành Sinh Tử, dẫn theo ba đồ đệ của mình xuống đáy hồ Lạc Tinh, tìm Truyền Tống trận, như lời sau cùng mà cô và Mộ Thập Tam đã giao hẹn, cùng nhau tới tiên phủ động thiên. Đối với cô mà nói, nơi đó cũng coi như là thế ngoại đào viên, mặc dù vẫn ở trong trần thế nhưng lại thoát ra khỏi trần thế, tự hình thành một khoảng trời đất hoàn toàn tách biệt.
Trước khi rời khỏi thành Thiên Thù, Hàn Ngâm quay về Cửu Huyền một chuyến, bái lạy La Cẩn và Lệ Thanh Hàn, từ biệt họ.
Lúc La Cẩn nhìn cô, trong mắt cũng có vẻ lo lắng như Lạc Vân Khanh, nhưng y biết giờ khắc này có khuyên bảo gì cũng đều vô ích, nên chỉ dịu giọng an ủi cô đôi câu, tặng thêm các loại linh thạch, pháp khí, đan dược và phương thuốc, dặn rằng một mình cô phải chống đỡ Ngũ Hành Tông, sau này sẽ có rất nhiều khó khăn, nếu có chỗ nào cần Cửu Huyền giúp đỡ thì chỉ cần truyền thư là được.
Lệ Thanh Hàn đối với đứa đồ đệ như cô quả thật vừa thương vừa giận, cảm xúc hỗn tạp chẳng thể phân rõ, sau cùng chỉ quẳng cho cô một câu: "Lúc nào không thích làm Tông chủ đồ bỏ kia nữa thì cứ về đây!"
Được họ đối đãi nồng hậu như vậy, Hàn Ngâm chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, cô vào Cửu Huyền hai năm, kỳ thực vẫn là một đệ tử nội môn nhỏ bé, không góp sức được gì cho môn phái, còn gây ra bao nhiêu rắc rối. Thế mà chưởng môn và sư phụ cô vẫn không chê ghét cô, còn ưu ái đủ điều. Phần ân tình này hiện tại cô không báo đáp được, chỉ có thể dằn tạm xuống đáy lòng, ghi khắc không quên.
Cứ như, vĩnh biệt tại đây.
Ngoại trừ La Cẩn và Lệ Thanh Hàn, các trưởng lão và sư bá khác, và cả những đồng môn ngày xưa, tất cả cô đều tới từ biệt một lần, nhất là chỗ Vân Sơ Tâm, cô ngồi lại lâu hơn, có điều cả hai đều cố tránh nhắc tới Mộ Thập Tam, chỉ nói những chuyện khác.
Còn Tống Việt và Chu Tình Nhi, trước nay không hòa thuận lắm với cô, nhưng những hiềm khích đó lúc này đã phai nhạt trong mắt cô, dù lời lẽ của họ vẫn khó ưa như cũ, nhưng cô cũng chỉ mỉm cười rồi gác ra sau đầu. Bất kể ra sao, lúc Mộ Thập Tam bị những đệ tử tiên môn khác bao vây, họ cũng đã đứng ra giúp đỡ, điều đó cô vẫn luôn ôm lòng cảm kích.
Trước khi xuống núi, Hàn Ngâm còn tiện đường tới gặp Liễu yêu Tích Tích, đúng lúc gần đây Ngô Cựu Liễu trưởng lão phải bế quan dài hạn, Tích Tích nói phát ngốc ở đây một mình thật nhàm chán, bèn rùm beng lên đòi tới tiên phủ động thiên ở chơi với cô một thời gian.
Thật ra Tích Tích là Liễu yêu, trời sinh vốn trầm tĩnh, còn vượt qua ngàn năm dài đăng đẵng, nên từ lâu đã tập thành thói quen sống lãnh đạm thanh nhàn, làm sao lại thấy chán cho được? Vả lại định cư trên núi tuy vắng lặng, nhưng làm sao vắng lặng bằng tiên phủ động thiên ngăn cách với đời. Hàn Ngâm hiểu rõ dụng ý thật sự của Tích Tích, vì hiểu rõ ý tốt đó nên cô không đành lòng cự tuyệt. Nói lại thì nếu Tích Tích ở trong tiên phủ động thiên thấy chán, vẫn có thể về Cửu Huyền bất cứ lúc nào. Mà có Tích Tích ở đó, có lẽ Vân La huyết thống bán yêu sẽ thấy vui vẻ cũng nên.
Dãy núi Xích Luyện không thể ngự kiếm, nhưng cưỡi linh thú thì có thể, Hàn Ngâm đưa Tích Tích vào trong trận đồ thất tình lục dục, cự tuyệt lời đề nghị hộ tống cô tới tiên phủ động thiên của Lạc Vân Khanh và Phương Dữ, sau đó định xuống núi.
"Hàn Ngâm —–" Đúng lúc này Hiên Viên Dạ bỗng đuổi theo.
Hắn vốn đã chán nản hết hy vọng, nhưng hôm nay tâm tư lại bắt đầu khuấy động, rất muốn biết khi không có Mộ Thập Tam, có phải hắn sẽ còn một chút hy vọng ở bên cạnh Hàn Ngâm không.
Đương nhiên, hắn không nghĩ cái chết của Mộ Thập Tam là may mắn, mà hắn chỉ không cầm lòng được. Nhưng sau khi chân mất khống chế tự động đuổi theo, đối diện với Hàn Ngâm, hắn lại hoàn toàn không nói ra lời. Thậm chí còn thầm chửi mình ngốc, tại sao có thể chọn lúc tâm trạng Hàn Ngâm xấu nhất để thổ lộ với cô, không bị phỉ nhổ rồi đạp cho hai cái mới là lạ!
Hắn đành cười bối rối: "Ờ..."
Hàn Ngâm thấy bộ dạng ấp a ấp úng của hắn thật kỳ quái, bèn hỏi thẳng: "Đệ có lời muốn nói nhưng lại quên mất rồi sao?"
Hiên Viên Dạ không thể làm gì hơn là tiếp lời: "Đúng... đúng..."
Hàn Ngâm quan sát hắn: "Rất quan trọng sao?"
Hiên Viên Dạ bắt đầu lau mồ hôi: "Hình như cũng không có gì..."
Hàn Ngâm càng thấy hắn quái lạ hơn, nhưng lần này đi chẳng biết khi nào mới gặp lại, cô vẫn kiên nhẫn ngẫm nghĩ một chút, nhắc khéo với hắn: "Có phải đệ muốn dặn ta chuyện liên quan tới tiểu Túc không?"
Phải rồi! Hiên Viên Túc!
Cái cớ hoàn hảo như vậy sao hắn lại không nhớ ra!
Óc Hiên Viên Dạ lóe sáng, nói vội: "Phải, phải! Chính là tiểu Túc! Tỷ biết bọn ta là thủ túc tình thâm, ờ... sau này ta thấy nhớ nó, có thể gặp nó hay không..."
Hàn Ngâm còn chưa trả lời, Phương Dữ bên cạnh đã vỗ mạnh lên vai hắn: "Dẫn ta theo nữa! Ta cũng muốn đi!"
Mặt Hiên Viên Dạ suýt chút nữa sụp đổ, gây rối gì đây hả! Dẫn theo tên phá đám này, hắn đâu còn cơ hội tiếp cận Hàn Ngâm?
Phương Dữ ngay thẳng nào biết được nỗi phiền muộn của hắn, còn huyên thuyên hưng phấn: "Ý kiến này quá hay! Khi nào chúng ta tu luyện bức bối, ngươi cứ đi nói với sư phụ là muốn đi thăm đệ đệ, sư phụ ngươi nhất định sẽ nói một mình ngươi vào dãy núi Xích Luyện không an toàn, tới lúc đó ngươi hãy nói có ta đi chung với ngươi! Chà, tốt quá, cứ vậy đi, sư phụ ta chắc cũng không phản đối, thế là chúng ta có thể chuồn ra ngoài đi chơi!"
Hắn càng nói càng phấn khích, như hận không thể lập tức hiện thực hóa ý tưởng này thành hành động, khổ nỗi lại không phát hiện sắc mặt Hiên Viên Dạ đang dần phát khổ, nắm đấm cũng siết chặt bên chân, cố kiềm chế bản thân không nện lên đầu Phương Dữ một cú cực lực.
Hàn Ngâm nhìn Phương Dữ, bất đắc dĩ kéo căng khóe miệng: "Phương sư huynh đúng là ham chơi, được rồi, chỉ cần sư phụ sư bá chịu cho hai người xuống núi, thì các người có thể tới tìm muội bất cứ lúc nào."
Cô vừa nói vừa đảo mắt nhìn qua Lạc Vân Khanh: "Lạc sư huynh, huynh cũng có thể đi chung."
Nếu như nói Cửu Huyền còn ai đó đặc biệt khiến cô không nỡ từ bỏ, thì đó chính là Lạc Vân Khanh. Ngẫm lại mấy hôm nay cũng may có hắn luôn lẳng lặng ở bên cạnh, bằng không dù trong lòng cô đã có quyết định, nhưng trong cơn đau khổ vật vã, biết đâu một lúc nào đó cô sẽ nảy ra ý nghĩ dại dột, gây ra chuyện điên rồ gì đó cũng không chừng.
Lạc Vân Khanh khẽ gật đầu: "Ta sẽ đi."
Cho dù cô không nói, thì có lẽ một năm hắn cũng phải đi một lần, xem cô có khỏe mạnh hay không.
Phương Dữ reo hò lần hai: "Quá tốt, sư huynh đi chung càng vui hơn!"
Hiên Viên Dạ rầu trông hệt như cải trắng héo, không muốn nói thêm gì nữa! Thật là, hắn vất vả lắm mới tìm được cái cớ để đi gặp cô quang minh chính đại, kết quả chẳng biết tại sao lại trồi ra thêm hai vị sư huynh chướng mắt này. Xem ra hắn tìm thời cơ không đúng rồi, sớm biết thế này thì nên chờ Hàn Ngâm xuống núi một mình rồi đuổi theo nói với cô còn hơn.
Đáng tiếc, trên đời không có chỗ cho hai chữ hối hận, cuối cùng hắn vẫn phải tiu nghỉu đưa mắt tiễn Hàn Ngâm đi xa, sau đó theo hai vị sư huynh chướng mắt này trở về.
Trên đường về, Hàn Ngâm suy nghĩ một chút, Sở phu tử không còn người thân nào nữa, cô cũng nghĩ như Mộ Thập Tam, đưa ông tới tiên phủ động thiên, như vậy có ba đứa trẻ làm bạn thì ông cũng sẽ không quá cô độc khổ sở nữa, vả lại môi trường ở đó cũng thanh tịnh trong lành, thích hợp để ông điều dưỡng thân thể.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của cô, cô vẫn phải hỏi ý kiến của Sở phu tử nữa. Sở phu tử bây giờ cũng kiệt quệ chán chường chẳng thua gì Hàn Ngâm, cảm thấy đi đâu để sống cho hết quãng đời còn lại cũng không quan trọng nữa, nên chỉ đăm chiêu giây lát rồi nghe theo ý cô.
Trước khi Hàn Ngâm lên đường còn gọi Hồ Khản tới dặn dò hồi lâu, sau đó đi một mình tới vùng hoang dã mà Mộ Thập Tam táng thân, ngồi lặng đi lâu thật lâu, mãi tới khi ánh mặt trời ló dạng cô mới lê tấm thân lạnh buốt sương đêm, tạm biệt nơi này.
Chỉ tạm biệt mà thôi.
Sau khi Hàn Ngâm ngồi lên Hải Trãi còn lưu luyến ngoái đầu nhìn lại, trong lòng thầm cầu khẩn, hy vọng chẳng bao lâu nữa cô có thể quay lại đây, sau đó mãi mãi không đi nữa.
~ Hết chương 203 ~
Mộ sư thúc đã "Thăng thiên", kết thúc thật viên mãn, bây giờ mọi người có thể tắt điện thoại và đi đốt nhà tác giả được rồi ╮( ̄▽ ̄)O
Edit: Yunchan
***
Trong ba ngày Lạc Vân Khanh cam kết, Hàn Ngâm luôn biểu hiện rất bình thường.
Dĩ nhiên, loại bình thường này chính là cô không khóc nữa, thần trí rõ ràng, ngôn ngữ rõ ràng, người mới quen nhất định sẽ không nhận ra dị trạng gì. Nhưng đối với người đã quen biết cô từ lâu thì sự thay đổi đó lại rõ mồn một.
Đầu tiên là trầm mặc, trừ lúc cần thiết ra cô tuyệt đối không mở miệng. Thứ hai không khí bao quanh cô cũng chuyển sang u buồn, mặc dù cô đã cố hết sức che giấu, trên mặt cũng thường xuyên mang theo vẻ tươi cười, nhưng ánh mắt cô chẳng có vẻ gì là đang cười, vẻ giảo hoạt lanh lợi quen thuộc cũng không còn nữa, thay vào đó là trầm tĩnh sâu sắc, chứa đựng sự ẩn nhẫn cứng cỏi.
Vẫn là người ấy, nhưng nội tâm đã có thứ gì đó thay đổi.
Nếu như ví Hàn Ngâm của ngày trước là một khe suối nhỏ róc rách vui tươi, thì Hàn Ngâm của ngày hôm nay chính là một miệng giếng cổ cô quạnh ngàn năm, sâu hun hút.
Hai Hàn Ngâm đó không thể so sánh ai tốt hơn ai, nhưng Lạc Vân Khanh vẫn hy vọng được nhìn thấy cô của trước đây, một Hàn Ngâm như ánh mặt trời ban sơ, tỏa ra hơi thở vui tươi và sức sống ấm áp trong lành mà hắn quen thuộc, chứ không phải như vầng trăng cô độc lạnh lùng trong đêm, mang theo vẻ tiêu điều rét buốt của ngày hôm nay.
Biết đâu, thời gian dần qua cô sẽ khá hơn.
Lạc Vân Khanh cũng chỉ có thể kỳ vọng như thế, mặc dù hắn biết nỗi đau vô tận mà cô chôn sâu trong lòng đó rất khó nguôi ngoai theo thời gian, nhưng khi đã làm quen với nó thì biết đâu cô sẽ khá hơn chăng?
Ôm suy nghĩ như vậy, trong ba ngày này, Lạc Vân Khanh cố gắng không để cô ngồi lặng đi một mình. Ngày đầu tiên nghỉ ngơi cùng cô, ngày thứ hai đưa cô lên Cửu Huyền một chuyến, gặp La Cẩn và Lệ Thanh Hàn. Ngày thứ ba trở về, Phương Dữ và Hiên Viên Dạ cũng đi theo, nhờ đó mà hắn cũng được thở phào một hơi, vì bản thân hắn không phải là người nói nhiều, dù ở cạnh cô thì bầu không khí cũng vẫn yên ắng lạnh lẽo. Trong khi Phương Dữ và Hiên Viên Dạ thì khác hẳn, mặc dù cô vẫn chưa muốn nói chuyện lắm, nhưng hai người họ ở bên cạnh cười cười nói nói, ồn ào huyên náo, cũng có thể khuấy động chút không khí.
Ba ngày thấm thoắt trôi qua, Lạc Vân Khanh đúng hẹn đưa Hàn Ngâm tới nơi đã tìm thấy Sở phu tử. Nơi đó cách Thập Lý pha hai trăm dặm về phía Tây, cả vùng đất xanh um tươi tốt hôm nay đã trở thành vùng hoang dã khô cằn.
Đến nơi, Hàn Ngâm cũng không còn khóc lóc đau đớn nữa, sau khi đi dạo quanh một vòng thì ngồi lặng đi cả ngày, ngồi mãi từ sáng sớm tới khi màn đêm buông xuống, bất động như một pho tượng đá. Ngay khi Lạc Vân Khanh đang lo lắng cô sẽ ngồi mãi ở đó không muốn đi, thì cô đã tự đứng lên, cười nhạt với hắn: "Chúng ta trở về thôi."
Cô nói trở về, không phải về thành Thiên Thù, mà là muốn tới thành Sinh Tử, dẫn theo ba đồ đệ của mình xuống đáy hồ Lạc Tinh, tìm Truyền Tống trận, như lời sau cùng mà cô và Mộ Thập Tam đã giao hẹn, cùng nhau tới tiên phủ động thiên. Đối với cô mà nói, nơi đó cũng coi như là thế ngoại đào viên, mặc dù vẫn ở trong trần thế nhưng lại thoát ra khỏi trần thế, tự hình thành một khoảng trời đất hoàn toàn tách biệt.
Trước khi rời khỏi thành Thiên Thù, Hàn Ngâm quay về Cửu Huyền một chuyến, bái lạy La Cẩn và Lệ Thanh Hàn, từ biệt họ.
Lúc La Cẩn nhìn cô, trong mắt cũng có vẻ lo lắng như Lạc Vân Khanh, nhưng y biết giờ khắc này có khuyên bảo gì cũng đều vô ích, nên chỉ dịu giọng an ủi cô đôi câu, tặng thêm các loại linh thạch, pháp khí, đan dược và phương thuốc, dặn rằng một mình cô phải chống đỡ Ngũ Hành Tông, sau này sẽ có rất nhiều khó khăn, nếu có chỗ nào cần Cửu Huyền giúp đỡ thì chỉ cần truyền thư là được.
Lệ Thanh Hàn đối với đứa đồ đệ như cô quả thật vừa thương vừa giận, cảm xúc hỗn tạp chẳng thể phân rõ, sau cùng chỉ quẳng cho cô một câu: "Lúc nào không thích làm Tông chủ đồ bỏ kia nữa thì cứ về đây!"
Được họ đối đãi nồng hậu như vậy, Hàn Ngâm chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, cô vào Cửu Huyền hai năm, kỳ thực vẫn là một đệ tử nội môn nhỏ bé, không góp sức được gì cho môn phái, còn gây ra bao nhiêu rắc rối. Thế mà chưởng môn và sư phụ cô vẫn không chê ghét cô, còn ưu ái đủ điều. Phần ân tình này hiện tại cô không báo đáp được, chỉ có thể dằn tạm xuống đáy lòng, ghi khắc không quên.
Cứ như, vĩnh biệt tại đây.
Ngoại trừ La Cẩn và Lệ Thanh Hàn, các trưởng lão và sư bá khác, và cả những đồng môn ngày xưa, tất cả cô đều tới từ biệt một lần, nhất là chỗ Vân Sơ Tâm, cô ngồi lại lâu hơn, có điều cả hai đều cố tránh nhắc tới Mộ Thập Tam, chỉ nói những chuyện khác.
Còn Tống Việt và Chu Tình Nhi, trước nay không hòa thuận lắm với cô, nhưng những hiềm khích đó lúc này đã phai nhạt trong mắt cô, dù lời lẽ của họ vẫn khó ưa như cũ, nhưng cô cũng chỉ mỉm cười rồi gác ra sau đầu. Bất kể ra sao, lúc Mộ Thập Tam bị những đệ tử tiên môn khác bao vây, họ cũng đã đứng ra giúp đỡ, điều đó cô vẫn luôn ôm lòng cảm kích.
Trước khi xuống núi, Hàn Ngâm còn tiện đường tới gặp Liễu yêu Tích Tích, đúng lúc gần đây Ngô Cựu Liễu trưởng lão phải bế quan dài hạn, Tích Tích nói phát ngốc ở đây một mình thật nhàm chán, bèn rùm beng lên đòi tới tiên phủ động thiên ở chơi với cô một thời gian.
Thật ra Tích Tích là Liễu yêu, trời sinh vốn trầm tĩnh, còn vượt qua ngàn năm dài đăng đẵng, nên từ lâu đã tập thành thói quen sống lãnh đạm thanh nhàn, làm sao lại thấy chán cho được? Vả lại định cư trên núi tuy vắng lặng, nhưng làm sao vắng lặng bằng tiên phủ động thiên ngăn cách với đời. Hàn Ngâm hiểu rõ dụng ý thật sự của Tích Tích, vì hiểu rõ ý tốt đó nên cô không đành lòng cự tuyệt. Nói lại thì nếu Tích Tích ở trong tiên phủ động thiên thấy chán, vẫn có thể về Cửu Huyền bất cứ lúc nào. Mà có Tích Tích ở đó, có lẽ Vân La huyết thống bán yêu sẽ thấy vui vẻ cũng nên.
Dãy núi Xích Luyện không thể ngự kiếm, nhưng cưỡi linh thú thì có thể, Hàn Ngâm đưa Tích Tích vào trong trận đồ thất tình lục dục, cự tuyệt lời đề nghị hộ tống cô tới tiên phủ động thiên của Lạc Vân Khanh và Phương Dữ, sau đó định xuống núi.
"Hàn Ngâm —–" Đúng lúc này Hiên Viên Dạ bỗng đuổi theo.
Hắn vốn đã chán nản hết hy vọng, nhưng hôm nay tâm tư lại bắt đầu khuấy động, rất muốn biết khi không có Mộ Thập Tam, có phải hắn sẽ còn một chút hy vọng ở bên cạnh Hàn Ngâm không.
Đương nhiên, hắn không nghĩ cái chết của Mộ Thập Tam là may mắn, mà hắn chỉ không cầm lòng được. Nhưng sau khi chân mất khống chế tự động đuổi theo, đối diện với Hàn Ngâm, hắn lại hoàn toàn không nói ra lời. Thậm chí còn thầm chửi mình ngốc, tại sao có thể chọn lúc tâm trạng Hàn Ngâm xấu nhất để thổ lộ với cô, không bị phỉ nhổ rồi đạp cho hai cái mới là lạ!
Hắn đành cười bối rối: "Ờ..."
Hàn Ngâm thấy bộ dạng ấp a ấp úng của hắn thật kỳ quái, bèn hỏi thẳng: "Đệ có lời muốn nói nhưng lại quên mất rồi sao?"
Hiên Viên Dạ không thể làm gì hơn là tiếp lời: "Đúng... đúng..."
Hàn Ngâm quan sát hắn: "Rất quan trọng sao?"
Hiên Viên Dạ bắt đầu lau mồ hôi: "Hình như cũng không có gì..."
Hàn Ngâm càng thấy hắn quái lạ hơn, nhưng lần này đi chẳng biết khi nào mới gặp lại, cô vẫn kiên nhẫn ngẫm nghĩ một chút, nhắc khéo với hắn: "Có phải đệ muốn dặn ta chuyện liên quan tới tiểu Túc không?"
Phải rồi! Hiên Viên Túc!
Cái cớ hoàn hảo như vậy sao hắn lại không nhớ ra!
Óc Hiên Viên Dạ lóe sáng, nói vội: "Phải, phải! Chính là tiểu Túc! Tỷ biết bọn ta là thủ túc tình thâm, ờ... sau này ta thấy nhớ nó, có thể gặp nó hay không..."
Hàn Ngâm còn chưa trả lời, Phương Dữ bên cạnh đã vỗ mạnh lên vai hắn: "Dẫn ta theo nữa! Ta cũng muốn đi!"
Mặt Hiên Viên Dạ suýt chút nữa sụp đổ, gây rối gì đây hả! Dẫn theo tên phá đám này, hắn đâu còn cơ hội tiếp cận Hàn Ngâm?
Phương Dữ ngay thẳng nào biết được nỗi phiền muộn của hắn, còn huyên thuyên hưng phấn: "Ý kiến này quá hay! Khi nào chúng ta tu luyện bức bối, ngươi cứ đi nói với sư phụ là muốn đi thăm đệ đệ, sư phụ ngươi nhất định sẽ nói một mình ngươi vào dãy núi Xích Luyện không an toàn, tới lúc đó ngươi hãy nói có ta đi chung với ngươi! Chà, tốt quá, cứ vậy đi, sư phụ ta chắc cũng không phản đối, thế là chúng ta có thể chuồn ra ngoài đi chơi!"
Hắn càng nói càng phấn khích, như hận không thể lập tức hiện thực hóa ý tưởng này thành hành động, khổ nỗi lại không phát hiện sắc mặt Hiên Viên Dạ đang dần phát khổ, nắm đấm cũng siết chặt bên chân, cố kiềm chế bản thân không nện lên đầu Phương Dữ một cú cực lực.
Hàn Ngâm nhìn Phương Dữ, bất đắc dĩ kéo căng khóe miệng: "Phương sư huynh đúng là ham chơi, được rồi, chỉ cần sư phụ sư bá chịu cho hai người xuống núi, thì các người có thể tới tìm muội bất cứ lúc nào."
Cô vừa nói vừa đảo mắt nhìn qua Lạc Vân Khanh: "Lạc sư huynh, huynh cũng có thể đi chung."
Nếu như nói Cửu Huyền còn ai đó đặc biệt khiến cô không nỡ từ bỏ, thì đó chính là Lạc Vân Khanh. Ngẫm lại mấy hôm nay cũng may có hắn luôn lẳng lặng ở bên cạnh, bằng không dù trong lòng cô đã có quyết định, nhưng trong cơn đau khổ vật vã, biết đâu một lúc nào đó cô sẽ nảy ra ý nghĩ dại dột, gây ra chuyện điên rồ gì đó cũng không chừng.
Lạc Vân Khanh khẽ gật đầu: "Ta sẽ đi."
Cho dù cô không nói, thì có lẽ một năm hắn cũng phải đi một lần, xem cô có khỏe mạnh hay không.
Phương Dữ reo hò lần hai: "Quá tốt, sư huynh đi chung càng vui hơn!"
Hiên Viên Dạ rầu trông hệt như cải trắng héo, không muốn nói thêm gì nữa! Thật là, hắn vất vả lắm mới tìm được cái cớ để đi gặp cô quang minh chính đại, kết quả chẳng biết tại sao lại trồi ra thêm hai vị sư huynh chướng mắt này. Xem ra hắn tìm thời cơ không đúng rồi, sớm biết thế này thì nên chờ Hàn Ngâm xuống núi một mình rồi đuổi theo nói với cô còn hơn.
Đáng tiếc, trên đời không có chỗ cho hai chữ hối hận, cuối cùng hắn vẫn phải tiu nghỉu đưa mắt tiễn Hàn Ngâm đi xa, sau đó theo hai vị sư huynh chướng mắt này trở về.
Trên đường về, Hàn Ngâm suy nghĩ một chút, Sở phu tử không còn người thân nào nữa, cô cũng nghĩ như Mộ Thập Tam, đưa ông tới tiên phủ động thiên, như vậy có ba đứa trẻ làm bạn thì ông cũng sẽ không quá cô độc khổ sở nữa, vả lại môi trường ở đó cũng thanh tịnh trong lành, thích hợp để ông điều dưỡng thân thể.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của cô, cô vẫn phải hỏi ý kiến của Sở phu tử nữa. Sở phu tử bây giờ cũng kiệt quệ chán chường chẳng thua gì Hàn Ngâm, cảm thấy đi đâu để sống cho hết quãng đời còn lại cũng không quan trọng nữa, nên chỉ đăm chiêu giây lát rồi nghe theo ý cô.
Trước khi Hàn Ngâm lên đường còn gọi Hồ Khản tới dặn dò hồi lâu, sau đó đi một mình tới vùng hoang dã mà Mộ Thập Tam táng thân, ngồi lặng đi lâu thật lâu, mãi tới khi ánh mặt trời ló dạng cô mới lê tấm thân lạnh buốt sương đêm, tạm biệt nơi này.
Chỉ tạm biệt mà thôi.
Sau khi Hàn Ngâm ngồi lên Hải Trãi còn lưu luyến ngoái đầu nhìn lại, trong lòng thầm cầu khẩn, hy vọng chẳng bao lâu nữa cô có thể quay lại đây, sau đó mãi mãi không đi nữa.
~ Hết chương 203 ~
Mộ sư thúc đã "Thăng thiên", kết thúc thật viên mãn, bây giờ mọi người có thể tắt điện thoại và đi đốt nhà tác giả được rồi ╮( ̄▽ ̄)O
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook