Hai người đi ra khỏi chỗ của trò chơi mật thất, Thẩm Châm kéo Cố Tích Hoa chơi trò tàu lượn, anh đương nhiên nghe lời phu nhân “sai đâu đánh đó”, Thẩm Châm nói đi tự nhiên sẽ đi, vì thế một người muốn chơi tàu lượn, một người sẽ theo cô chơi tàu lượn, một người náo loạn, một người mặc cô náo loạn. Cái gọi là trời sinh một cặp chính là thế này, một người nguyện ý biểu hiện, một người nguyện ý chiều theo. Kỳ thật tình cảm chỉ đơn giản như thế, giữa hai người nhất định phải có một phía nhượng bộ. Mà một phía sẵn lòng nhượng bộ, tốt nhất là đàn ông.

Đừng hỏi tôi vì sao, bởi vì tác giả là phụ nữ.

Chờ Thẩm Châm chơi đã một vòng tàu lượn thì hai người mệt mỏi rã rời, vì thế bọn họ dừng chân tại một cửa tiệm uống nước lạnh nghỉ ngơi.

“Khi nào chúng ta đi xem nhà?”

“Cuối tuần sau đi.” Cố Tích Hoa suy nghĩ một chút, từ thứ hai đến thứ sáu khẳng định không có thời gian, anh cố gắng đuổi kịp công việc, dành ra mấy ngày nghỉ ngơi hẳn là không thành vấn đề, “Trước tiên em hãy nói về căn nhà lý tưởng của em để anh tìm.”

Thẩm Châm mỉm cười, như là nhớ tới gì đó: “Anh xác định muốn nghe về căn nhà lý tưởng của em?”

“Ừm.”

“Pháo đài màu hồng nhạt phải có cầu vòng và hoàng tử, còn phải có rừng rậm, mùa xuân khi tới mùa mưa em và hoàng tử ra khỏi pháo đài là có thể đi hái nấm…” Nói xong Thẩm Châm tự mỉm cười. Giấc mộng hồi bé đây mà, thấy rất nhiều trong truyện cổ tích.

Cố Tích Hoa nhướng mày: “Em xác định?”

Thẩm Châm vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Thẩm tiên sinh giấc mộng của em giao cho anh rồi đó.”

“Được.”

Thẩm Châm sửng sốt. Này, em nói đùa đấy.

“….Thật hả?”

“Ừm.”

Thẩm Châm: “……………” Này, em thật sự nói đùa mà.

Cố Tích Hoa mỉm cười: “Lần cuối cùng, em thật sự muốn căn nhà như vậy?”

Thẩm Châm: “………Đó là mộng tưởng hồi nhỏ.”

“Hiện tại em muốn thế nào?”

“Sao cũng được, chỉ cần được ở cùng anh.”

Trái tim Cố Tích Hoa thắt chặt, hình như có ngàn vạn pháo hoa bùng nổ trong lòng, mợ nó quá sáng chói!

Thẩm Châm nhìn người nào đó đối diện tay đang run run, trong lòng cô càng đắc ý, ha ha, thỉnh thoảng nói lời âu yếm doạ người cũng tốt.

Hai người nghỉ ngơi hơn nửa giờ vốn định trở về, lúc sắp ra khỏi công viên thì lại đụng phải người phát tờ rơi lần nữa, Cố Tích Hoa rất hiểu rõ liền dắt Thẩm Châm quay lại.

“Anh thật muốn chơi trò này sao?” Thẩm Châm hỏi.

Cố Tích Hoa: “………..” Nếu không muốn chơi vậy em nhảy nhót trên đường làm gì?

Nội dung trên tờ rơi —— nhảy bungee.

Bọn họ chọn phần —— bungee tình nhân.

À, có lẽ gọi là uyên ương tự tử.

Người cầm tờ rơi không ít, nhưng người sẵn sàng đi lên thì không nhiều lắm. Dù sao, đây là nhảy lầu trong tưởng tượng, à không, là nhảy bungee trong tưởng tượng hoàn toàn khác với cảm giác đứng trên bệ cao chuẩn bị nhảy bungee thực sự. Nếu không có sự kiên quyết sẵn lòng thì đa số người đứng trên bệ, 90% trong số đó sẽ muốn bước xuống không nhảy nữa.

Thực ra nhìn từ một phía khác, Thẩm Châm thật tình là loại người không sợ chết.

Khi Cố Tích Hoa đứng trên bệ cao, đầu anh hơi choáng váng, cả đời này anh chưa bao giờ vì một người phụ nữ mà làm những hành vi nguy hiểm lại ngây thơ, hiện tại, vì cô gái trong lòng mình lúc này đang phấn khởi lại sợ hãi, anh không biết đã hiến dâng bao nhiêu lần đầu tiên của đời người.

Mặc dù Thẩm Châm không sợ chết, nhưng đứng trên cao như vậy nghĩ đến lát nữa nhảy xuống, trong lòng cô không thể nào không nhút nhát, cũng may cô vẫn được người nào đó khoá trong lòng, bờ ngực rộng lớn ấm áp khiến cô có cảm giác an toàn biết bao.

Nhân viên cài dây thừng cho bọn họ, nói rằng mấy hôm nay bọn họ là cặp tình nhân duy nhất buộc đôi dây thừng này. Không ít cặp tình nhân bị hấp dẫn bởi trò chơi này, người đứng trên bệ cao không nhiều, sẵn sàng nhảy xuống lại càng ít hơn, bình thường đều là bên nữ sợ hãi, đứng lên rồi hai chân bắt đầu mềm nhũn, bên nam đành phải nắm tay bạn gái đi xuống.

Thẩm Châm cười: “Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân là nữ anh hùng! Xin khen ngợi.”

Cố Tích Hoa: “Nữ anh hùng thích nhảy lầu?”

Thẩm Châm: “……….” Là bungee mà, bungee!

Sau khi làm xong tất cả biện pháp an toàn, Thẩm Châm giang hai tay ra, vẻ mặt bi ai tình nồng: “Jack!”

Cố Tích Hoa cười, ngay cả người xung quanh xem náo nhiệt cũng cười.

Anh tiến gần bên tai cô, giọng nói trầm thấp mà lại đầy yêu thương: “Yeah, you jump, I jump.”

“Một, hai, ba!” Hai người ôm nhau nhảy xuống —— tiếng gió ào ào bên tai, gió to thổi mạnh khiến hai gò má đau đớn, trái tim giống như bị người ta bóp chặt, toàn thân căng thẳng, âm thanh của cô run run ——

“Cố Tích Hoa —— em yêu anh!!! ——”

Ngay lúc gần kề áng mây nhất, gần kề mặt trời nhất, ngay khi cảm nhận được cái chết và sự ngạt thở cắt qua làn da, mọi người tại sân bungee đều nghe thấy tiếng quát to của Thẩm Châm ——

Cố Tích Hoa, em yêu anh.

Đầy ắp tình yêu và sự ấm áp, tràn ngập đam mê và lãng mạn ——

Cố Tích Hoa, em yêu anh.

Từ trước đến nay em chưa bao giờ cảm ơn ông trời đã cho em gặp được anh giống như giây phút này, mặc dù anh đã bỏ lỡ rất nhiều thời khắc rất quan trọng trong cuộc sống của em, chào đời, thời thơ ấu, tuổi dậy thì, trưởng thành, thời đại học hồn nhiên nhất của em mà anh khao khát, thế nhưng em may mắn biết bao em vẫn được gặp anh ——

Cố Tích Hoa, em yêu anh.

Cánh tay anh ôm cô càng chặt hơn, anh kề sát lỗ tai cô, không cho nửa âm nào bị gió thổi đi: “Anh cũng yêu em, Thẩm Châm.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương