Tham Tiền, Háo Em!
Chương 3: Đồng xu thứ ba

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

DỊCH: MIN

Khách sạn năm sau phòng VIP, mùi nước hoa trong phòng cao cấp hơn phòng bình thường, mùi hương của cam ngọt và trà xanh lan tỏa trong không khí, trước cửa có bảy tám đôi giày nữ được xếp gọn gàng, đều là những nhãn hiệu mà Chu Dĩ nhìn thấy trên tạp chí thời trang, trên tủ có đủ bộ ba món mà nữ minh tinh phải chuẩn bị, kính râm, khẩu trang và mũ bóng chày.

Khẽ nhón chân đi qua huyền quan*, Chu Dĩ nhanh chóng quét mắt khắp căn phòng một cái, phong cách Bắc Âu tối giản, giấy dán tường màu xám đen và sô pha màu gạo, trên vách tường treo bức tranh sơn dầu phái trừu tượng, hai chiếc giá quần áo trong phòng khách được treo đầy, bên cửa sổ còn có một chiếc máy chạy bộ.

*Huyền quan: khoảng cách từ cửa vào phòng khách.

“Cô giáo ngồi xuống trước, tôi đi gọi Nhạc Phỉ.”

Chu Dĩ ừ một tiếng, thận trọng ngồi trong góc ghết sô pha.

Không bao lâu sau, một người cô gái trẻ tuổi từ trong phòng ngủ đi ra, gương mặt đánh một lớp nền đơn giản, tóc còn chưa làm tạo hình, tùy ý vén ra sau tai, cô ta mặc một chiếc váy thun màu trắng liền thân rộng thùng thình tới đầu gối, dùng ngôn ngữ trên mạng chính là vừa thuần vừa dục.

Chu Dĩ nhìn thẳng mắt, trộm nuốt một ngụm nước bọt.

Đây là lần đầu tiên từ nhỏ tới lớn cô gặp minh tinh ngoài đời thật, khí chất thanh cao lạnh lùng của Nhạc Phỉ, dáng dấp thon nhỏ gầy gò, khiến bản thân cô ta tự có luồng tiên khí, chỉ đứng ở một chỗ đã giống như chụp ảnh trang bìa tạp chí.

Quả thực là người đẹp từ bên trong không phải chỉ lớp da bên ngoài.

“Cô Chu đúng không.” Nhạc Phỉ cười với cô một cái, giơ tay pahir ra.

Chu Dĩ lên trước nửa bước, bắt tay: “Chào cô.”

Nhạc Phỉ lại hỏi: “Uống gì?”

Chu Dĩ nói: “Cà phê là được.”

Nhạc Phỉ bảo trợ lý đi chuẩn bị, lại bổ sung thêm một câu: “Mua thêm hai phần bánh ngọt.”

Trên đường tới đây, Chu Dĩ vốn có chút lo lắng, nhưng khi thực sự bắt đầu dạy, cô nhận ra Nhạc Phỉ đúng là một học sinh khiến người ta bớt lo.

Chỗ không biết không hề khiêm tốn hỏi lại, lúc đối lời thoại vào trạng thái rất nhanh, bị cô yêu cầu đọc đi đọc lại một nguyên âm nhiều lần cũng không hề nóng nảy, sai rồi thì thoải mái đọc lại.

“R không cần phát âm rõ ràng như thế.” Chu Dĩ đọc một từ đơn, “Giống như thế này, phát âm đến chữ e là được.”

Nhạc Phỉ đọc theo, nhưng ngôn ngữ đã thành thói quen, mỗi lần kết đuôi cô ta đều bất giác mang theo chữ r, nếu như chú ý quá vào nó, phát âm lại quá không được tự nhiên.

Nhạc Phỉ có chút nóng nảy, Chu Dĩ nhẹ nhàng cười cười, an ủi cô ta: “Từ từ thôi, không cần gấp.”

Năm giờ, tiết học hai tiếng đã kết thúc, Chu Dĩ kịp thời ngừng lại: “Buổi học hôm nay tạm thời đến đây thôi, cô nghỉ ngơi trước đi.”

Nhạc Phỉ gỡ mắt kính xuống, vươn vai ra thả lỏng gân cốt: “Cô Chu vất vả rồi.”

Chu Dĩ phất tay nói: “Không vất vả không vất vả.”

Lúc hai người đi tới phòng khách, phát hiện người đại diện của Nhạc Phỉ là Lâm Vũ đang ngồi trên ghế sô pha.

Nhạc Phỉ gọi: “Chị.”

Chu Dĩ cũng gọi: “Đàn chị.”

Lâm Vũ cất điện thoại đi, giãn hai đầu mày ra, chậm rãi hỏi: “Học xong rồi?”

Chu Dĩ thấy bọn họ muốn bàn công việc, nên vội vàng chào tạm biệt: “Vâng, Nhạc Phỉ tiến bộ rất lớn, bên trường học còn có việc, em xin phép đi trước.”

“Vậy được rồi, em dạy thì chị yên tâm.” Lâm Vũ cười cười, nghiêng người bảo trợ lý tiễn Chu Dĩ.

Đi ra tới cổng lớn của khách sạn, Chu Dĩ thở phào một hơi, tự xoa bóp cổ và bả vai cho mình, chuẩn bị gọi xe quay về trường.

Từ đầu tháng bảy nhận được điện thoại của chủ nhiệm khoa, hỏi cô xem cô còn có ý muốn tới trường nhận công tác hay không, tới chuẩn bị nhậm chức. Làm đơn xin mở tiết học, bàn giao công việc, làm xong hết trình tự phê duyệt một lượt, rồi về nước, lại tự mình cách ly hai tuần, còn phải rút thời gian rảnh ra để dạy Nhạc Phỉ, quãng thời gian này Chu Dĩ bận như con quay, mỗi ngày thức đến ba bốn giờ sáng, lệch múi giờ căn bản không thể nào đổi ngược lại được.

Ngày mai phải tới viện ngoại ngữ báo cáo, học kì này cô có hai môn học, một môn là dạy sinh viên năm nhất tiết học nghe nhìn nói, còn một môn khác là môn học tự chọn hướng tới toàn trường, giảng tới điện ảnh nước Anh và giám thưởng tiểu thuyết.

*Giám thưởng: giám định và thưởng thức.

Văn học là phương hướng mà cô nghiên cứu, hệ thống giáo vụ cũng đã mở chọn môn học, hai ngày trước Chu Dĩ có đăng nhập nhìn một chút, môn học tự chọn có tổng cộng 40 chỉ tiêu, mới báo danh có 11 người.

Bắt đầu từ năm nhất địa học cô đã định hướng sẵn con đường sau này phải đi, nhiều năm qua đi cô từng chút từng chút nhích về phía trước, tới ngày mai, cô chính thức trở thành một giảng viên đại học rồi.

Không cần biết ra sao, đây đã là một khởi đầu tốt đẹp.

Lúc chập tối, mặt trời ngả về tây, khiến áng mây nơi chân trời ánh lên màu hồng cam, trên đường biển người tấp nập, bông tú cầu khẽ đung đưa trong gió.

Nhìn đường phố lúc hoàng hôn, cảm giác mãn nguyện không rõ xông ra khỏi lồng ngực, bệnh nổi loạn của Chu Dĩ phát tác, cực kì muốn ngửa đầu lên trời, giống như nữ chính trong phim Nhật, hai tay khum lấy miệng hét lên một tiếng thật vang “Ahhhhhhh”

Tôi quay về rồi!

Cuối cùng tôi cũng bù đắp được những tiếc nuối của nhiều năm về trước ròi.

___

Lúc về tới phòng kí túc Đàm Tùng đã về rồi, Chu Dĩ chia cho cô ấy bánh xốp lòng đỏ trứng mua được trên đường.

Hình như cô ấy đang gọi video với bạn trai, một ngày qua đi, lớp trang điểm trên gương mặt vẫn hoàn hảo.

“Ông xã em nói cho anh biết nhé.” Đàm Tùng vừa cắn bánh xốp vừa nhịn không được cười ha ha, “Hôm nay An Tang hỏi bọn em, ông ấy có thay đổi gì, một câu “Tóc của ngài lại ít đi rồi” đã tới bên miệng em, ông ấy bảo dạo này ông ấy đang tập thể hình. Trời má, em nghi ngờ tập thể hình mà ông ấy nói và cái mà em biết không giống nhau, giáo sư già cũng sẽ tin đụng vào cây sẽ sống lâu trăm tuổi sao?”

Chu Dĩ rót cốc nước, dựa vào mép bàn nhìn hai người tám nhảm, khóe miệng bất giác nhếch lên.

Thấy Đàm Tùng tiếc nuối không nỡ cúp điện thoại đi, Chu Dĩ hỏi cô: “Cô và bạn trai cô đang yêu xa à?”

Đàm Tùng dẩu môi lên: “Đâu phải chỉ yêu xa, còn khác quốc gia nữa, anh ấy làm kĩ thuật sinh vật, đang tu nghiệp ở nước ngoài.”

“À còn nữa.” Đàm Tùng chớp mắt với cô, “Không phải bạn trai, là ông xã, chúng tôi kết hôn từ khí học cao học rồi.”

Chu Dĩ buông cốc xuống, kinh ngạc nói: “Vậy cô còn ở trong kí túc của trường?”

Đàm Tùng nói: “Hai chúng tôi đã mua nhà ở Dương thành, tôi đây bị điều chuyển tới, năm sau sẽ quay về trường đại học Z.”

*Dương thành: tên gọi khác của thành phố Quảng Châu.

Chu Dĩ nhìn cô ấy, hâm mộ trong đáy mắt không giấu nổi, mua nhà hoặc là kết hôn, đối với cô hiện giờ mà nói quá xa vời.

“Còn cô thì sao?” Khuỷu tay Đàm Tùng khẽ huých Chu Dĩ, “Có bạn trai chưa? Trong viện chúng ta không nói, trong trường còn có mấy giáo viên ưu tú độc thân đấy.”

Chu Dĩ cong môi cười, trả lời nói: “Không cần, tôi có đối tượng để phát triển rồi.”

“À, chuẩn bị lên chức?”

“Chuẩn xác mà nói, là phục chức.”

Đàm Tùng hiểu rõ gật đầu, nâng cốc lên chạm vào cốc cô: “Chúc cô khai trương thuận lợi.”

Ban ngày dài, tới bảy giờ mới có dấu hiệu màn đêm buông xuống, Chu Dĩ thu chăn ga được phơi ngoài ban công vào phòng, còn rất ấm.

Lúc lướt dòng thời gian thì nhìn thấy tên của Trương Viễn Chí, cô mới nghĩ ra phải mời cậu ta ăn một bữa cơm, liền mở khung chat gửi lời mời đi.

Trương Viễn Chí là bạn cùng khóa đại học với cô, quen biết với cô trong hội quán taekwondo. Cậu ta là đàn em cùng khoa với Lý Chí Thành, nhưng chuyên ngành không giống, cậu ta học an ninh mạng, cũng đang dạy học ở đại học J.

Chuyện phỏng vấn Trương Viễn Chí giúp cô khá nhiều, Chu Dĩ muốn nhân lúc chưa khai giảng mau chóng trả lại nhân tình.

Đối phương nhanh chóng trả lời cô: Được chứ, vậy tối thứ bảy thế nào?

Chu Dĩ trả lời lại bằng một icon Ok: cậu chọn chỗ đi, tôi cũng không biết nhà nào ngon nữa.

Trương Viễn Chí đáp: Không vấn đề gì.

Thoát ra khỏi khung chat, Chu Dĩ liếc mắt tới khung ghim, nhấn vào.

Dường như có cảm ứng tâm linh, cô đang định gõ chữ, trong nhà đã gọi điện thoại tới rồi.

“A lô, Tiểu Dĩ.”

Chu Dĩ đáp: “Mẹ.”

“Đang ở trường học à?”

“Vaang, con đang định đi tắm.”

Trong điện thoại yên lặng mấy giây, nhiều năm nay hai mẹ con đều dùng cuộc điện thoại làm phương thức liên lạc, nhưng trừ bỏ hỏi han hằng ngày cũng chẳng tìm thấy vấn đề nào khác để nói nữa.

Chu Dĩ bắt đầu tìm chủ đề: “Cô nhỏ thế nào rồi ạ?”

“Vẫn như vậy, hai ngày trước còn đi thăm cô con, tinh thần tốt hơn chút rồi.”

“Vâng.”

“Cái kia.” Trong điện thoại, mẹ cô khó khăn mở lời: “Nói là cuối tuần anh con sẽ về.”

Chu Dĩ kéo viền hoa trên vỏ chăn, hừ lạnh, cô ý nói: “Vậy bác cả lại phải mở tiệc rồi nhỉ, lần này bà nội giết lợn hay mổ gà nữa?”

Mẹ cô bất lực cười cười: “Con đứa trẻ này, còn quay về bà cũng sẽ làm đồ ngon cho con ăn thôi.”

Chu Dĩ bĩu môi: “Con chẳng mong chờ mấy thứ này.”

Mẹ cô lại thở dài, trách móc cô: “Hiện giờ tình hình bệnh dịch nghiêm trọng mẹ không giục con, nhưng một thời gian nữa con tìm cơ hội về nhà một chuyến, nghe thấy chưa? Làm gì có ai về nước mà không về nhà chứ.”

Chu Dĩ chỉ ồ một tiếng.

trong loa điện thoại vang lên giọng thô lỗ của Chu Kiện Quân gọi mẹ đi đun nước, dáng vẻ này chắc lại uống nhiều rồi.

Chu Dĩ khó chịu cau mày lại, giây tiếp theo nghe thấy mẹ cô nói: “Vậy mẹ cúp trước đây, con nghỉ ngơi sớm một chút.”

“A lô, mẹ.” Chu Dĩ gọi bà, ngữ điệu nhẹ nhàng nói, “Chẳng phải mẹ bảo muốn tới Thân thành thăm con sao, hay là con đón mẹ tới đây chơi hai ngày?”

“Không cần đâu, ngoan.” Giọng nói mẹ cô dịu dàng mà thân thiếu, “Con chăm sóc tốt cho bản thân là được.”

Sau khi cúp điện thoại, Chu Dĩ ngồi ở mép giường, hai tay ôm lấy đầu gối co người lại, nước mắt trực trào trong khóe mắt, cô bị cảm giác chua sót bất chợt tới khiến cả người trở nên nặng nề.

Đàm Tùng ở bên ngoài gọi cô: “Chu Dĩ, tôi tắm xong rồi, cô đi tắm đi.”

Chu Dĩ hít mũi, sẵng giọng nói: “Biết rồi.”

Màn hình điện thoại sáng lên, Chu Dĩ liếc mắt một cái.

Cô vô cùng nghi ngờ phải chăng Lý Chí Thành lắp ra-đa trên người cô, chỉ cần chỉ số tâm trạng của cô thấp hơn vạch chuẩn một cái, anh sẽ giống như ông chú kì dị từ trên trời giáng xuống sau khi ngọn nến bị thổi tắt.

Chẳng qua cách ra sân của anh luôn rất kì lạ.

[Đại ngốc nghếch: Ăn gà?]

*ăn gà: game pug.

Chu Dĩ lạnh lùng trả lời: Không chơi.

[Đại ngốc nghếch: Vậy em muốn chơi cái gì, đột kích? Em có qua nổi ải thứ nhất không?]

Chu Dĩ trả lời bằng một biểu cảm giơ nắm đấm, nhưng lại không tự giác phụt cười.

[Đại ngốc nghếch: Tới đi, Luân Đôn bây giờ đang là buổi chiều, một người không có việc làm như em không chơi game lãng phí thời gian biết bao.]

Chu Dĩ trả lời bằng 6 dấu tỉnh lược, tức phì phò gõ chữ: Ai nói em lãng phí thời gian, bà đây còn bận hẹn hò với anh đẹp trai tóc vàng hoe mắt to.!

Đại ngốc nghếch yên lặng một lúc, mãi lâu sau mới trả lời một câu: Hẹn thế nào hả?

Chu Dĩ bắt đầu bịa loạn lên: Cho chim bồ câu ăn ở quảng trường Trafalgar, tuyên thệ ở giáo đường St. Paul’s, còn ngắm cảnh đêm ở con mắt Luân Đôn nữa, lãng mạn chứ?

*Quảng trường Trafalgar



*Giáo đường St.Paul’s



*Con mắt Luân Đôn



Lần này thời gian đại ngốc nghếch trả lời càng dài hơn: sau đó hắn ta phát hiện em là gián điệp buôn bán tin tình báo quốc tế, đẩy em xuống sông Thêm.

*Sông Thêm:



Chu Dĩ:.

Không nhịn được chọc thêm một câu, Lý Chí Thành nói: Rốt cuộc có tới hay không?

Chu Dĩ do dự hai giây, quyết định khuất phục: tới, đợi em đi tắm cái đã.

Lần này Lý Chí Thành trực tiếp gửi tin nhắn thoại sang, giọng nói vui sướng, ngữ khí tự tin, khiến Adrenaline của Chu Dĩ tăng vọt.

*Tuyến thận trên.

___”Không cần đâu, chơi game với anh trai mà thôi, còn phải đi tắm thay quần áo à, quá long trọng rồi.”

Chu Dĩ thành công thoái khỏi bi thương, một chân bước vào đầm lầy phẫn nộ điên cuồng: “Lý Chí Thành, em nói cho anh biết, đàn ông tự tin ngấy mỡ sẽ bị đem đi áp chảo đấy.”

Lý Chí Thành chẳng mảy may sợ hãi, quyết đoán phản kích: “Gan chó to nhỉ, còn muốn phát triển tình yêu thứ 4 à. Em có được không đấy?”

*Tình yêu thứ 1,2,3,4 lần lượt là: nam nữ, nam nam, nữ nữ, nữ nam.

Nghe thấy câu cuối khinh thường cười lạnh một tiếng, Chu Dĩ bị lửa giận công tâm, kêu au áu, mạnh mẽ đấm vào không khí hai cú: “Lý Chí Thành, anh con mẹ nó đúng là giống loài kì lạ còn sót lại từ thời cổ đại.”

Ban đầu buồn bực vì nguyên nhân gia đình, sau đó lại là các loại tin tức xã hội, Chu Dĩ luôn ôm thái độ tiêu cực đối với quần thể đàn ông này, cho rằng bọn họ phổ biến tự đại, chuyên chế, thân đầy tật xấu, còn chết muốn mặt mũi sống chịu tội.

Thế gian này không có đàn ông sinh tồn thì tốt rồi, có những lúc cô sẽ rất cực đoan và bi quan nghĩ như vậy.

Nhưng nhất định phải để Lý Chí Thành lại.

Loài sinh vật kì lạ này, cô phải giữ lại để từ từ nghiên cứu và thuần phục.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương