Thâm Thâm
-
Chương 12
Hàm Tình tỉnh lại, đã hơn mười ngày.
Vừa khôi phục ý thức, đau đớn đói khát mà còn bị khô nóng kiềm chế, ùn ùn kéo đến, giống như một chiếc lưới chậm rãi buộc chặt, một điểm một điểm thâm nhập vào huyết nhục, đâm vào cốt tủy.
Cậu kỳ thực không cảm thấy ấm, tòan thân cậu xích lõa, nằm trên khối đá băng lãnh ẩm ướt. Ở đây giống như một sơn động, măng đá đổi chiều, nước suối leng keng. Nước, Hàm Tình liếm liếm đôi môi khô khốc, muốn di chuyển đến chỗ tiếng nước, thế nhưng dùng một chút lực, lại đau đến muốn ngất. Tỉnh lại hồi lâu, Hàm Tình mới hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình.
Nguyên lai hai vai cậu đã bị một thiết liên nho nhỏ xuyên thủng, dây xích đang ghìm trước ngực, hai đầu từ sau lưng xuyên thủng đến cổ tay cậu. Ngay cả thứ trên cổ tay cũng không phải loại vòng đeo bình thường, mà là hai quả sắt đâm qua cả xương cổ tay, được tán trên thiết liên. Chỉ cần một cái di chuyển nho nhỏ, cổ tay liên hệ đến hai vai, máu sẽ chảy ra, thống khổ có thể hiểu. Mà hai chân của cậu tuy không có xiềng xích, nhưng cũng đau đến không thể đứng thẳng, chân hẳn là bị đánh gãy rồi.
Hàm Tình nội thương nghiêm trọng, kinh mạch tán loạn, đã vô pháp tự mình vận khí, điều tức giảm bớt đau đớn trên người, cậu chỉ có thể chậm rãi đợi đau đớn qua đi. Có thể do trải qua quá nhiều loại tàn khốc dằn vặt, Hàm Tình có năng lực thích ứng đau xót nhanh hơn người thường, dần dần, cậu có thể động đậy, tuy rằng mỗi di chuyển đều đau tận xương cốt, nhưng cậu chỉ biết cắn chặt môi, miễn cưỡng bảo trì thanh tỉnh. Sau đó cậu từng chút đi đến chỗ có nước.
Bỗng có một đôi chân chắn trước mặt Hàm Tình, người nọ dùng đầu ngón chân nâng cằm của Hàm Tình lên, trêu chọc: ” Mau tỉnh thế?”
Là âm thanh của Hoa Tự Cẩm, thân thể của Hàm Tình vô thức run.
Hoa Tự Cẩm trong tay cầm một chậu cây, hắn khom lưng để Hàm Tình nhìn thấy chậu cây rõ hơn, ác độc cười: ” Ngươi ngàn vạn lần đừng chết a, ngươi chết rồi, ta cũng sẽ không thay ngươi đem bồn Vong Ưu Thảo này đến phần thượng của nghĩa phụ đâu. Hơn nữa ta còn đem thi thể ngươi vứt vào hang sói, để đám súc sinh ăn sạch xương cốt của ngươi, ngươi muốn chết rồi có thể bồi bên người nghĩa phụ ta? đừng có nằm mơ!!”
” Ngươi…. ngươi đáp ứng qua ta…” Hàm Tình suy yếu cầu xin ” Chỉ cần ta lấy được Vong Ưu Thảo, cho dù ta chết, sẽ đem tro cốt của ta rắc trên phần thượng của nghĩa phụ…”
” Ta hiện tại cải biến chủ ý rồi.” Hoa Tự Cẩm u ám cười ” Nếu như ngươi bị người bắt cóc, Quỷ Diện Tu La có hay không đến cứu ngươi? Hắn cho ngươi Vong Ưu Thảo, ngươi lại không làm việc kia thay hắn, hắn sẽ không chịu để yên. Ngươi không hòan thành chuyện người khác đáp ứng, ngươi có thể tìm cái chết sao?”
Hàm Tình không phản đối, cậu biết Hoa Tự Cẩm muốn nhìn cậu chịu khổ, nhưng trong đáy lòng cậu xác thực sinh niệm chưa diệt*. Không chỉ bởi vì cậu chưa hòan thành chuyện của Hoa thúc thúc, còn có ước định cùng Quỷ Diện Tu La, Quỷ Diện Tu La có thể sẽ tìm cậu. Còn một thứ gì đó mà chính Hàm Tình cũng không rõ, trong lòng cậu có một loại trực giác mãnh liệt hoặc có thể nói là khát vọng, Liễu mê Đình sẽ đến cứu cậu.
” Kỳ thực, cái hình dạng thống khổ rên rỉ của ngươi ta sớm nhìn chán, thế nhưng ta được người kia nhờ vả, không thể làm gì hơn là cùng ngươi chơi vài ngày.”
” Người kia là ai?” Hàm Tình run giọng hỏi ” Là cừu nhân của cha ta sao?”
” Cái này ta không biết, người nọ không chịu lộ diện mục, bất quá hắn đả thương ngươi, rốt cục giúp ta.” Hoa Tự Cẩm dào dạt đắc ý ” Hắn cho ta một số tiền lớn, bảo ta cùng ngươi ở trong sơn động một tháng, nhìn số bạc kia ta đương nhiên đáp ứng, vả lại còn muốn hảo hảo chiêu đãi ngươi.”
” Ta căn bản không biết cái gì võ công bí tịch, các ngươi hành hạ ta cũng vô dụng.”
Hoa Tự Cẩm cười nhạt ” Hàn Hoài Dự cướp võ công bí tịch, ta cho đến giờ không có hứng thú, người kia cũng không đề cập qua. Một tháng nay đã lãng phí hơn mười ngày rồi, ngươi thì đã tỉnh lại, ta sẽ hảo hảo quý trọng khoảng thời gian này, tại trên người ngươi thực nghiệm một lọai xuân dược mới.” Hoa Tự Cẩm vừa nói vừa đem Vong Ưu Thảo vứt sang một bên, Hàm Tình hòan toàn không thể với tay đến đó, hắn cầm lấy một mộc bổng thô ráp. ” Tên của lọai xuân dược này ta đã nghĩ xong, gọi là ‘nhật nhật hợp hoan’**. Ngươi có cảm giác được thân thể khô nóng không? Đây là phản ứng sau khi ăn dược. Tiếp theo ngươi sẽ dục hỏa khó nhịn, hậu đình đau ngứa, sau đó dần dần đánh mất thần trí, một cây mộc bổng hoặc một con dã cẩu, ngươi đều có thể để chúng thao ngươi. Dã cẩu đực không phải dễ kiếm, ngày hôm nay ngươi chỉ có thể dùng mộc bổng này thỏa mãn thôi.”
Hoa Tự Cẩm thưởng thức nỗi tuyệt vọng đau thương trong ánh mắt Hàm Tình, cười đến đắc ý: ” Dược tính mỗi ngày phát tác một lần, nếu ngày đầu tiên không tiết hỏa, ngày thứ hai phát tác sẽ càng mãnh liệt hơn, như vậy đọng lại ba, năm ngày, sẽ khiến thân thể ngươi chịu không nổi, kinh mạch nổ tung mà chết. Bất quá ta sẽ không để ngươi chết nhanh như vậy. Nếu như ngươi chịu lấy lòng ta, ta không chừng sẽ tự mình thượng ngươi, dù sao so với mộc bổng hay dã cẫu cũng ôn tồn hơn nhiều, phải không?”
Lần đầu tiên nhật nhật đòan tụ phát tác, Hoa Tự Cẩm đem mộc bổng hung hăng đâm vào hạ thể của Hàm Tình, nhiều lần trừu sáp. Chờ dược lực qua đi, mộc bổng kia đã bị tiên huyết nhuộm thành hồng sắc.
Lần thứ hai, Hoa tự Cẩm dắt đến hai con dã cẩu. Hàm Tình liều mạng giãy dụa chống cự, nhưng những vết thương đã trói buộc thân thể, đâu còn là đối thủ của Hoa Tự Cẩm? Dược tính phát tác, Hàm Tình càng vô pháp khống chế. Điều cẩu nào mệt, liền thay vào con khác. Chờ dược lực qua đi, Hàm Tình đã hấp hối.
Lần thứ ba, Hoa tự Cẩm hỏi Hàm Tình là muốn mộc bổng hay dã cẩu, Hàm Tình khuất phục rồi, dùng tư thế hèn mọn đáng khinh nhất mà cầu xin Hoa Tự Cẩm thượng mình.
Hàm Tình dùng lưỡi ra sức khiêu khích phân thân của Hoa Tự Cẩm, dùng miệng lên xuống đến khi dục vọng nổi lên, chờ Hoa Tự Cẩm thỏa mãn rồi, Hàm Tình lại quỳ sát trên mặt đất, mở hai chân ra, giơ cao cái mông, đệ lộ tiểu huyệt tinh tường, trong miệng còn phát sinh âm thanh dâm đãng, cầu xin: ” Thỉnh ngài thao ta đi.”
Ngày qua ngày đều bị hành hạ, thân thể tâm hồn bị Hoa Tự Cẩm không chút thương tiếc mà giẫm đạp, tinh thần của Hàm Tình đã gần như tan vỡ. Cho dù dược lực không phát tác, tinh thần của Hàm Tình cũng hoảng hốt, thân thể thường thường đều do thống khổ mà run rẩy co giật, cậu đoán chính mình đã muốn chết, có lẽ linh hồn đã chết rồi, hiện tại chỉ còn một bộ thể xác tàn tạ.
Lại nói đến ngày kia, Quỷ Diện Tu La cùng Phương Chí chạy đến nhà trọ, đã lâu không còn bóng dáng của Hàm Tình, chỉ có một bức thư lẳng lặng lơ lửng giữa biển máu đỏ tươi, ảm đảm gai mắt. Mặt trên còn ghi hai hàng: Kỷ Xán Dương, Hàm Tình là thân sinh nhi tử của ngươi. Nếu ngươi còn muốn gặp lại hắn, thì một tháng sau đem thi thể của Phương Chí lên Đoạn Tình Phong, ngươi ta chấm dứt.”
” Là cừu gia của ta sao?” Quỷ Diện Tu La buồn bã cười ” Người nọ cùng ta rốt cuộc có thù hận gì? Thương tổn ta cùng nhi tử của ta đã thôi, ngay cả ngươi cũng không buông tha?”
Phương Chí buồn bã nói: ” Đơn giản mà nói, bởi vì hắn yêu ngươi, mà ngươi không yêu hắn, ngươi yêu ta.”
” Do ái sinh hận?”
” Ta nghĩ vậy, yêu càng nặng, hận càng sâu.” Phương Chí khẽ thở dài, sau đó ôm lấy Quỷ Diện Tu La, ôn nhu nói ” Ta lập tức phái tòan bộ nhân thủ tìm kiếm Hàm Tình, nếu một tháng sau không có kết quả, ta cùng ngươi lên Đoạn Tình Phong. Chúng ta sinh tử đều ở cùng một chỗ.”
Đối thủ lần này cực kỳ gian xảo, tán ra sương mù, người của Bắc Thiên Minh đã nhầm, thường nghĩ sẽ nhanh tìm được Hàm Tình, ai ngờ chỉ là cái bẫy gạt người. Từng ngày từng ngày trôi đi, kỳ hạn một tháng nháy mắt đã đến, Phương Chí cùng Quỷ Diện Tu La vẫn không tìm được nơi giấu Hàm Tình. Nhưng tính ra cũng có chút thu hoạch, bởi bọn họ đã tìm được Liễu Mê Đình.
Bọn họ lúc này mới biết hóa ra Liễu Mê Đình kia là giả mạo, Liễu Mê Đình thực sự mới từ phía Bắc Trường Thành trở về, nhưng lại mang đến một tin tức kinh người. Hàn Hòai Dự còn sống, căn bản chưa từng cùng Hoa Phùng Thì của Thủy Vân Gian kết nghĩa, cũng không có vũ nương gì, càng không có nhi tử. Hắn năm đó chỉ là lỡ tay làm tổn thương sư phụ, trong lòng hối hận sợ hãi, giả chết mai danh đến phía Bắc Trường Thành, không còn can dự chuyện giang hồ, càng chưa từng trộm võ công bí tịch. Nếu không có Liễu Mê Đình trong lúc vô tình ở tái ngọai nhận ra Hàn Hòai Dự, Hàn Hoài Dự sợ rằng đến chết cũng không biết bản thân đã trở thành đại ác nhân mà người giang hồ Trung Nguyên muốn giết.
Nhất định có người cố ý rải lời đồn, bố trí cái bẫy âm mưu này. Nơi có thể chế tạo tin tức giả, chỉ có Thủy Vân Gian. Kẻ đáng nghi lớn nhất chính là Hoa Phùng Thì, người này hẳn là cừu gia của Kỷ Xán Dương. Thế nhưng Hoa Phùng Thì hai năm trước đã chết. Chẳng lẽ Hoa Tự Cẩm muốn tiếp tục âm mưu này, cướp đi Hàm Tình? Hắn làm thế là vì cái gì?
Chú thích:
* sinh niệm chưa diệt: ý sống chưa diệt.
** nhật nhật hợp hoan: ngày ngày giao hoan ( =)))
Vừa khôi phục ý thức, đau đớn đói khát mà còn bị khô nóng kiềm chế, ùn ùn kéo đến, giống như một chiếc lưới chậm rãi buộc chặt, một điểm một điểm thâm nhập vào huyết nhục, đâm vào cốt tủy.
Cậu kỳ thực không cảm thấy ấm, tòan thân cậu xích lõa, nằm trên khối đá băng lãnh ẩm ướt. Ở đây giống như một sơn động, măng đá đổi chiều, nước suối leng keng. Nước, Hàm Tình liếm liếm đôi môi khô khốc, muốn di chuyển đến chỗ tiếng nước, thế nhưng dùng một chút lực, lại đau đến muốn ngất. Tỉnh lại hồi lâu, Hàm Tình mới hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình.
Nguyên lai hai vai cậu đã bị một thiết liên nho nhỏ xuyên thủng, dây xích đang ghìm trước ngực, hai đầu từ sau lưng xuyên thủng đến cổ tay cậu. Ngay cả thứ trên cổ tay cũng không phải loại vòng đeo bình thường, mà là hai quả sắt đâm qua cả xương cổ tay, được tán trên thiết liên. Chỉ cần một cái di chuyển nho nhỏ, cổ tay liên hệ đến hai vai, máu sẽ chảy ra, thống khổ có thể hiểu. Mà hai chân của cậu tuy không có xiềng xích, nhưng cũng đau đến không thể đứng thẳng, chân hẳn là bị đánh gãy rồi.
Hàm Tình nội thương nghiêm trọng, kinh mạch tán loạn, đã vô pháp tự mình vận khí, điều tức giảm bớt đau đớn trên người, cậu chỉ có thể chậm rãi đợi đau đớn qua đi. Có thể do trải qua quá nhiều loại tàn khốc dằn vặt, Hàm Tình có năng lực thích ứng đau xót nhanh hơn người thường, dần dần, cậu có thể động đậy, tuy rằng mỗi di chuyển đều đau tận xương cốt, nhưng cậu chỉ biết cắn chặt môi, miễn cưỡng bảo trì thanh tỉnh. Sau đó cậu từng chút đi đến chỗ có nước.
Bỗng có một đôi chân chắn trước mặt Hàm Tình, người nọ dùng đầu ngón chân nâng cằm của Hàm Tình lên, trêu chọc: ” Mau tỉnh thế?”
Là âm thanh của Hoa Tự Cẩm, thân thể của Hàm Tình vô thức run.
Hoa Tự Cẩm trong tay cầm một chậu cây, hắn khom lưng để Hàm Tình nhìn thấy chậu cây rõ hơn, ác độc cười: ” Ngươi ngàn vạn lần đừng chết a, ngươi chết rồi, ta cũng sẽ không thay ngươi đem bồn Vong Ưu Thảo này đến phần thượng của nghĩa phụ đâu. Hơn nữa ta còn đem thi thể ngươi vứt vào hang sói, để đám súc sinh ăn sạch xương cốt của ngươi, ngươi muốn chết rồi có thể bồi bên người nghĩa phụ ta? đừng có nằm mơ!!”
” Ngươi…. ngươi đáp ứng qua ta…” Hàm Tình suy yếu cầu xin ” Chỉ cần ta lấy được Vong Ưu Thảo, cho dù ta chết, sẽ đem tro cốt của ta rắc trên phần thượng của nghĩa phụ…”
” Ta hiện tại cải biến chủ ý rồi.” Hoa Tự Cẩm u ám cười ” Nếu như ngươi bị người bắt cóc, Quỷ Diện Tu La có hay không đến cứu ngươi? Hắn cho ngươi Vong Ưu Thảo, ngươi lại không làm việc kia thay hắn, hắn sẽ không chịu để yên. Ngươi không hòan thành chuyện người khác đáp ứng, ngươi có thể tìm cái chết sao?”
Hàm Tình không phản đối, cậu biết Hoa Tự Cẩm muốn nhìn cậu chịu khổ, nhưng trong đáy lòng cậu xác thực sinh niệm chưa diệt*. Không chỉ bởi vì cậu chưa hòan thành chuyện của Hoa thúc thúc, còn có ước định cùng Quỷ Diện Tu La, Quỷ Diện Tu La có thể sẽ tìm cậu. Còn một thứ gì đó mà chính Hàm Tình cũng không rõ, trong lòng cậu có một loại trực giác mãnh liệt hoặc có thể nói là khát vọng, Liễu mê Đình sẽ đến cứu cậu.
” Kỳ thực, cái hình dạng thống khổ rên rỉ của ngươi ta sớm nhìn chán, thế nhưng ta được người kia nhờ vả, không thể làm gì hơn là cùng ngươi chơi vài ngày.”
” Người kia là ai?” Hàm Tình run giọng hỏi ” Là cừu nhân của cha ta sao?”
” Cái này ta không biết, người nọ không chịu lộ diện mục, bất quá hắn đả thương ngươi, rốt cục giúp ta.” Hoa Tự Cẩm dào dạt đắc ý ” Hắn cho ta một số tiền lớn, bảo ta cùng ngươi ở trong sơn động một tháng, nhìn số bạc kia ta đương nhiên đáp ứng, vả lại còn muốn hảo hảo chiêu đãi ngươi.”
” Ta căn bản không biết cái gì võ công bí tịch, các ngươi hành hạ ta cũng vô dụng.”
Hoa Tự Cẩm cười nhạt ” Hàn Hoài Dự cướp võ công bí tịch, ta cho đến giờ không có hứng thú, người kia cũng không đề cập qua. Một tháng nay đã lãng phí hơn mười ngày rồi, ngươi thì đã tỉnh lại, ta sẽ hảo hảo quý trọng khoảng thời gian này, tại trên người ngươi thực nghiệm một lọai xuân dược mới.” Hoa Tự Cẩm vừa nói vừa đem Vong Ưu Thảo vứt sang một bên, Hàm Tình hòan toàn không thể với tay đến đó, hắn cầm lấy một mộc bổng thô ráp. ” Tên của lọai xuân dược này ta đã nghĩ xong, gọi là ‘nhật nhật hợp hoan’**. Ngươi có cảm giác được thân thể khô nóng không? Đây là phản ứng sau khi ăn dược. Tiếp theo ngươi sẽ dục hỏa khó nhịn, hậu đình đau ngứa, sau đó dần dần đánh mất thần trí, một cây mộc bổng hoặc một con dã cẩu, ngươi đều có thể để chúng thao ngươi. Dã cẩu đực không phải dễ kiếm, ngày hôm nay ngươi chỉ có thể dùng mộc bổng này thỏa mãn thôi.”
Hoa Tự Cẩm thưởng thức nỗi tuyệt vọng đau thương trong ánh mắt Hàm Tình, cười đến đắc ý: ” Dược tính mỗi ngày phát tác một lần, nếu ngày đầu tiên không tiết hỏa, ngày thứ hai phát tác sẽ càng mãnh liệt hơn, như vậy đọng lại ba, năm ngày, sẽ khiến thân thể ngươi chịu không nổi, kinh mạch nổ tung mà chết. Bất quá ta sẽ không để ngươi chết nhanh như vậy. Nếu như ngươi chịu lấy lòng ta, ta không chừng sẽ tự mình thượng ngươi, dù sao so với mộc bổng hay dã cẫu cũng ôn tồn hơn nhiều, phải không?”
Lần đầu tiên nhật nhật đòan tụ phát tác, Hoa Tự Cẩm đem mộc bổng hung hăng đâm vào hạ thể của Hàm Tình, nhiều lần trừu sáp. Chờ dược lực qua đi, mộc bổng kia đã bị tiên huyết nhuộm thành hồng sắc.
Lần thứ hai, Hoa tự Cẩm dắt đến hai con dã cẩu. Hàm Tình liều mạng giãy dụa chống cự, nhưng những vết thương đã trói buộc thân thể, đâu còn là đối thủ của Hoa Tự Cẩm? Dược tính phát tác, Hàm Tình càng vô pháp khống chế. Điều cẩu nào mệt, liền thay vào con khác. Chờ dược lực qua đi, Hàm Tình đã hấp hối.
Lần thứ ba, Hoa tự Cẩm hỏi Hàm Tình là muốn mộc bổng hay dã cẩu, Hàm Tình khuất phục rồi, dùng tư thế hèn mọn đáng khinh nhất mà cầu xin Hoa Tự Cẩm thượng mình.
Hàm Tình dùng lưỡi ra sức khiêu khích phân thân của Hoa Tự Cẩm, dùng miệng lên xuống đến khi dục vọng nổi lên, chờ Hoa Tự Cẩm thỏa mãn rồi, Hàm Tình lại quỳ sát trên mặt đất, mở hai chân ra, giơ cao cái mông, đệ lộ tiểu huyệt tinh tường, trong miệng còn phát sinh âm thanh dâm đãng, cầu xin: ” Thỉnh ngài thao ta đi.”
Ngày qua ngày đều bị hành hạ, thân thể tâm hồn bị Hoa Tự Cẩm không chút thương tiếc mà giẫm đạp, tinh thần của Hàm Tình đã gần như tan vỡ. Cho dù dược lực không phát tác, tinh thần của Hàm Tình cũng hoảng hốt, thân thể thường thường đều do thống khổ mà run rẩy co giật, cậu đoán chính mình đã muốn chết, có lẽ linh hồn đã chết rồi, hiện tại chỉ còn một bộ thể xác tàn tạ.
Lại nói đến ngày kia, Quỷ Diện Tu La cùng Phương Chí chạy đến nhà trọ, đã lâu không còn bóng dáng của Hàm Tình, chỉ có một bức thư lẳng lặng lơ lửng giữa biển máu đỏ tươi, ảm đảm gai mắt. Mặt trên còn ghi hai hàng: Kỷ Xán Dương, Hàm Tình là thân sinh nhi tử của ngươi. Nếu ngươi còn muốn gặp lại hắn, thì một tháng sau đem thi thể của Phương Chí lên Đoạn Tình Phong, ngươi ta chấm dứt.”
” Là cừu gia của ta sao?” Quỷ Diện Tu La buồn bã cười ” Người nọ cùng ta rốt cuộc có thù hận gì? Thương tổn ta cùng nhi tử của ta đã thôi, ngay cả ngươi cũng không buông tha?”
Phương Chí buồn bã nói: ” Đơn giản mà nói, bởi vì hắn yêu ngươi, mà ngươi không yêu hắn, ngươi yêu ta.”
” Do ái sinh hận?”
” Ta nghĩ vậy, yêu càng nặng, hận càng sâu.” Phương Chí khẽ thở dài, sau đó ôm lấy Quỷ Diện Tu La, ôn nhu nói ” Ta lập tức phái tòan bộ nhân thủ tìm kiếm Hàm Tình, nếu một tháng sau không có kết quả, ta cùng ngươi lên Đoạn Tình Phong. Chúng ta sinh tử đều ở cùng một chỗ.”
Đối thủ lần này cực kỳ gian xảo, tán ra sương mù, người của Bắc Thiên Minh đã nhầm, thường nghĩ sẽ nhanh tìm được Hàm Tình, ai ngờ chỉ là cái bẫy gạt người. Từng ngày từng ngày trôi đi, kỳ hạn một tháng nháy mắt đã đến, Phương Chí cùng Quỷ Diện Tu La vẫn không tìm được nơi giấu Hàm Tình. Nhưng tính ra cũng có chút thu hoạch, bởi bọn họ đã tìm được Liễu Mê Đình.
Bọn họ lúc này mới biết hóa ra Liễu Mê Đình kia là giả mạo, Liễu Mê Đình thực sự mới từ phía Bắc Trường Thành trở về, nhưng lại mang đến một tin tức kinh người. Hàn Hòai Dự còn sống, căn bản chưa từng cùng Hoa Phùng Thì của Thủy Vân Gian kết nghĩa, cũng không có vũ nương gì, càng không có nhi tử. Hắn năm đó chỉ là lỡ tay làm tổn thương sư phụ, trong lòng hối hận sợ hãi, giả chết mai danh đến phía Bắc Trường Thành, không còn can dự chuyện giang hồ, càng chưa từng trộm võ công bí tịch. Nếu không có Liễu Mê Đình trong lúc vô tình ở tái ngọai nhận ra Hàn Hòai Dự, Hàn Hoài Dự sợ rằng đến chết cũng không biết bản thân đã trở thành đại ác nhân mà người giang hồ Trung Nguyên muốn giết.
Nhất định có người cố ý rải lời đồn, bố trí cái bẫy âm mưu này. Nơi có thể chế tạo tin tức giả, chỉ có Thủy Vân Gian. Kẻ đáng nghi lớn nhất chính là Hoa Phùng Thì, người này hẳn là cừu gia của Kỷ Xán Dương. Thế nhưng Hoa Phùng Thì hai năm trước đã chết. Chẳng lẽ Hoa Tự Cẩm muốn tiếp tục âm mưu này, cướp đi Hàm Tình? Hắn làm thế là vì cái gì?
Chú thích:
* sinh niệm chưa diệt: ý sống chưa diệt.
** nhật nhật hợp hoan: ngày ngày giao hoan ( =)))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook