Thâm Tàng Bất Lộ
-
Chương 42: Trở về như cũ
Cố Phong Giản cũng không đi nhanh bởi vì muốn xem xét dấu vết ven đường. Lúc hắn đã đi được một đoạn thì nghe thấy tiếng động vội vã đuổi theo truyền đến từ phía sau.
Vốn Cố Phong Giản cũng không để ý, cảm thấy người nọ sẽ chủ động trở về, nào ngờ đối phương lại không nghe theo mà đuổi đến đây.
“Ngươi đợi một chút!” Đường Tri Nhu hô lớn, “Tống Tam nương, ngươi chậm một chút! Chờ ta với!”
Cố Phong Giản miễn cưỡng dừng lại, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Ngươi vào đây làm gì?”
“Ta cũng không thể để ngươi một mình trong rừng núi này chứ?”
Đường Tri Nhu cẩn thận vòng qua chướng ngại vật ở dưới chân, đi gần về phía Cố Phong Giản. Nhưng ngọn núi chưa được khai phá nên gập ghềnh nhấp nhô, có nhiều cành cây chết chằng chịt. Nàng ta chưa kịp bước hai bước đã bị gai cuốn vào váy, trông rất vất vả.
Trong lòng Đường Tri Nhu bực bội lại không có chỗ trút ra nên đành phải kìm nén lại, nàng ta hỏi: “Lúc này ngươi muốn đi đâu?”
Cố Phong Giản nói: “Lên núi.” Tìm Liệt Thủy nhờ hỗ trợ tìm người, nếu không bọn họ có thể dễ dàng lạc hướng ở giữa đường.
Đường Tri Nhu nghĩ tốt xấu gì thì bọn họ cũng chịu chung hoạn nạn, chuyện lúc trước cũng không cần tính toán, nàng ấy vươn tay muốn kéo đối phương cùng đi. Bất ngờ, Cố Phong Giản nhanh chóng hất tay nàng ta ra, rồi tạo ra một khoảng cách với nàng ấy, vẻ mặt không vui vẻ gì.
Đường Tri Nhu bị thương nên trả lời: “Ngươi hung dữ như thế làm gì!”
Cố Phong Giản: “Ta không thích có người chạm vào ta.”
Đường Tri Nhu kêu: “Ngươi cho rằng ta muốn sao?!”
Cố Phong Giản nào phải là người thương hoa tiếc ngọc: “Vậy cách xa ta một chút.”
Đường Tri Nhu tức giận đến mức chóng mặt, thiếu chút nữa là bật khóc, vừa lúc nàng ấy xoay người đi lại nghe Cố Phong Giản nói: “Nếu như không muốn lạc đường và bị nhốt ở đây thì đi theo ta.”
Đường Tri Nhu do dự, ánh mắt đảo quanh bốn phía, xác nhận rằng nàng ấy đã từ lâu không thể nhận ra phương hướng của mình mà dũng khí trở về một mình cũng không có, vì vậy nàng ta ngoan ngoãn đi theo.
Nàng ta vừa đi vừa tức tối, chân đá mấy cục đá trên mặt đất, rồi lại dùng sức giẫm mạnh lên đám cỏ khô, trong miệng lại không ngừng lầm bầm.
Nàng đâu có chỗ nào không đúng với Tống Sơ Chiêu đâu? Vấn đề hiển nhiên không phải ở trên người nàng, mà bởi vì Tống Tam nương quá mức lãnh đạm, vừa lãnh đạm vừa vô tình. Không hiểu sao Cố Ngũ lang lại thích người như vậy?
Hay là đối phương thích người lãnh khốc vô tình?
Đường Tri Nhu dứt khoát không dám tưởng tượng thêm.
Hai người yên tĩnh đi về phía trước một trước một sau. Thấy địa thế phía trước càng ngày càng hiểm trở, lại tính đến thể trạng của Đường Tri Nhu, Cố Phong Giản quyết định vòng qua chỗ này, tìm một con đường khác bằng phẳng hơn.
Cố Phong Giản đang quan sát địa hình, đột nhiên có tiếng hét chói tai ở sau lưng. Tiếng hét như một mũi nhọn đâm mạnh vào tâm trí hắn, phóng đại sự cáu kỉnh trong lòng hắn lên vô số lần.
Cố Phong Giản xoay đầu lại với sự tức giận, lại phát hiện phía sau hắn trống không, chỗ nào có người chứ?
Cố Phong Giản kinh ngạc: “Tiểu Huyện chúa?”
Giọng nói suy sụp của Đường Tri Nhu vang lên ở phía trước không xa, tiếng khóc nức nở lại khàn khàn: “Ta rơi xuống rồi! Ta không thể chống đỡ được nữa! Tại sao lại có cái lỗ ở đây chứ!”
Cố Phong Giản đi theo tiếng nói, hắn phát hiện Đường Tri Nhu đã giẫm phải một cái hố đất ẩn. Cái hố có lẽ đã được đào nhiều ngày nên bị che khuất bởi cỏ dại mọc bừa bãi gần đó, không dễ phát hiện. Đồng thời ánh sáng đã bị cây cỏ cản lại, không thể biết nó sâu như thế nào.
Đường Tri Nhu đã là sợ tới mức mặt không còn một giọt máu. Nàng ấy túm chặt lấy một cái dây mây đang buông xuống từ miệng hố, thân hình lung lay sắp đổ.
Cố Phong Giản duỗi tay túm lấy nàng ấy, muốn kéo người lên. Không ngờ đất gần hố đã bị xới tung, một mình sức nặng của hắn còn tốt, lại thêm khối lượng của Đường Tri Nhu nữa đã khiến cho phần đất sụp xuống, khiến cho hắn cũng rơi theo.
Sau tiếng hai vật nặng cùng nhau rơi xuống, khu rừng trở lại sự bình yên.
Dưới đáy hố có rất nhiều lá chết, tuy hơi có mùi nhưng rất êm ái, khiến cho hai người ngã xuống cũng không bị thương.
Đường Tri Nhu nằm trên mặt đất, thẩn thờ nhìn về phía miệng hố nhỏ hẹp ở trên cao. Mấy phút sau, sự tủi thân như tràn đê, nàng ấy bật ra tiếng khóc thật lớn.
“Ta đã nói núi Thiếu Lăng là cái núi ma quỷ gì? Từ sau khi đi lên thì không gặp được một chuyện tốt! Tống Nhị nương đã hại chết ta rồi!”
Trong tiếng khóc lanh lảnh của nàng ấy, Cố Phong Giản hít một hơi thật sâu, rồi thở ra một hơi phiền muộn.
…Có phải số phận lại trừng phạt hắn hay không?
………………..
Tống Sơ Chiêu đứng trước núi Thiếu Lăng, một tay che ánh sáng, nàng ngửa đầu nhìn về phía đỉnh núi.
Hôm qua Xuân Đông trở về phủ Quốc công báo rằng hôm nay Cố Phong Giản muốn tới núi Thiếu Lăng, lại thương lượng một hồi lâu với Cố phu nhân, sau đó bắt đầu hợp tác xúi giục Tống Sơ Chiêu cũng tới đây.
Ban đầu Tống Sơ Chiêu cũng không muốn, rốt cuộc núi Thiếu lăng cũng là địa bàn của Liệt Thủy, Cố Phong Giản ở đây thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Huống chi cái gì mà “duyên phận ngẫu nhiên gặp mặt” …bộ các nàng không cảm thấy xấu hổ sao?
……Nhưng mà nàng vẫn tới đây.
Nói ra thì rất dài, thật sự đôi chủ tớ kia chuyện gì cũng có thể nói được.
Tống Sơ Chiêu nhấc chân đi lên đường núi, thuần túy là rèn luyện thân thể.
Chưa đi được bao xa, Tống Sơ Chiêu đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân hỗn loạn đang đến gần, tiếp theo lại có một đám cô nương vọt về phía này, bước chân vội vàng như bị một đàn mãnh thú đuổi theo ở phía sau.
Quần áo và trang sức trên người đều làm từ chất lượng rất cao, vừa nhìn thấy đã biết bất phàm. Tống Sơ Chiêu nghĩ các nàng ấy hẳn chính là những người cùng đi chơi với Cố Phong Giản, vì thế nàng quan tâm hỏi: “Trên núi có chuyện gì thế? Vì sao các ngươi lại hoảng loạn?”
Mấy người này nhìn thấy nàng thì sửng sốt nên dừng lại.
“Cố Ngũ lang?”
Tống Sơ Chiêu hỏi: “Xin hỏi, Tống Tam nương có cùng đi với mọi người hay không?”
Mấy người này vừa kích động lại sợ hãi thế nên nói rất nhanh: “Tống Nhị nương chạy vào trong rừng, Tống Tam nương và tiểu Huyện chúa đã đi tìm rồi, hiện giờ không biết đang ở nơi nào!”
Tống Sơ Chiêu mê mang: “Tống nhị nương chạy vào trong rừng làm gì? Các ngươi gặp nguy hiểm hả? Hay là trên núi có người hành hung?”
Một người nói: “Không phải người! Núi Thiếu Lăng này tràn đầy sự cổ quái, chưa nói đến việc đi hoài vẫn không đến đỉnh thì khắp nơi đều u ám, nhìn không thấy người nào khác cả. Lúc đi được nửa đường thì không biết vì sao Tống Nhị nương lại nổi điên, vọt vào trong rừng, chớp mắt một cái đã không còn thấy tung tích. Chúng ta sợ hãi, Tam cô nương đã kêu chúng ta xuống dưới tìm người giúp đỡ.
Tống Sơ Chiêu nghe các nàng nói như vậy, đột nhiên nàng cảm thấy có một trận bất an nên vội lướt qua mấy người này, trực tiếp vọt lên núi.
Mấy người ở phía sau kêu: “Ngũ công tử! Trên núi nguy hiểm lắm! Núi này lớn như vậy, một mình ngươi đi cũng không thấy các nàng ấy đâu!”
Tống Sơ Chiêu không thèm để ý, nhanh chóng chạy vội vã dọc theo con đường bùn đất tràn đầy dấu chân.
Núi này cũng rất lớn, nếu như Cố Phong Giản không đi đường chính mà chui vào rừng cây bên cạnh thì Tống Sơ Chiêu thật sự không thể tìm thấy hắn. Nhưng mà Liệt Thủy ở đỉnh núi, nghe Cố Ngũ lang nói về sư tỷ mình là người tài giỏi như thế, hẳn đối phương sẽ có biện pháp.
Huống chi Cố Ngũ lang cũng là người nhạy bén, chắc là sẽ không lỗ mãng đi tìm Tống Nhị nương, không chừng đã ở ngay đỉnh núi rồi.
Tống Sơ Chiêu chạy một hồi lâu đã cảm thấy nóng nực trong người, mồ hôi từ trên má chảy xuống đến cằm, vừa ngẩng đầu thì nó đã rơi xuống mặt đất.
Tống Sơ Chiêu tính toán khoảng cách, khi phát hiện mình vẫn còn ở sườn núi thì nàng cảm thấy có chỗ không đúng. Nàng nghi ngờ mình đã lạc đường hoặc con đường chỗ này có người cố ý đào ngoằn ngoèo. Nàng quan sát một chút liền đi thẳng vào rừng cây, đi theo hướng mặt trời.
Nàng ở biên quan cũng lâu rồi nên không sợ loại đường núi phức tạp thế này. Hơn nữa nàng lại tập võ nhiều năm, tuy rằng hiện giờ đã đổi thân thể nhưng mà ý thức vẫn còn đó nên động tác vẫn còn mạnh mẽ như trước.
Lần này không có mắc lỗi, sau khi thay đổi cách đi thì tốc độ của nàng đã nhanh lên trông thấy.
Ước chừng qua nửa nén nhang, Tống Sơ Chiêu đã đến được đỉnh núi, cũng thấy mấy gian nhà gỗ đơn sơ.
Ở phía trước có không ít cây cối bị chặt, địa hình tương đối bằng phẳng, tầm mắt cũng trống tải. Tống Sơ Chiêu chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy một người thần bí đứng trước căn nhà gỗ.
Đối phương mặc một chiếc áo choàng mỏng màu đen, trên mặt mang một chiếc mặt nạ có hai màu trắng xanh đan xen. Ở phía bên trái của chiếc mặt nạ có một cái tua rua màu trắng gắn thêm một miếng ngọc đang rũ xuống. Mỗi khi nàng ấy di chuyển thì chúng đong đưa nhè nhẹ.
Tống Sơ Chiêu thả nhẹ bước chân, nàng không dám chắc chắn bởi vì trang phục của người này quá lạ, mà khí chất lại quá mạnh mẽ.
Vẫn là đối phương nói trước: “Sư đệ, ngươi làm gì vậy?”
“Đạo trưởng.” Tống Sơ Chiêu nói, “Ta không phải sư đệ người. Ta là……”
Liệt Thủy gật đầu: “Sư đệ muội.”
Tống Sơ Chiêu: “…… Ta tên là Tống Sơ Chiêu.”
Liệt Thủy ra hiệu, Tống Sơ Chiêu nghe lời tiến lên.
Tống Sơ Chiêu đến gần, nhìn thấy rõ đôi mắt lộ ra đằng sau mặt nạ thì nàng mới phát hiện con ngươi của người này vô cùng nhạt màu so với người thường. Nhất là dưới ánh nắng mặt trời, màu nâu nhạt của con ngươi giống như viên ngọc trong suốt, trong suốt đến nỗi dường như ánh sáng có thể chiếu xuyên qua.
Đối phương vẫn nhìn chằm chằm vào nàng không nhúc nhích, ánh mắt nàng ấy có một loại năng lực đặc biệt làm cho nàng không thể dời đi.
Tống Sơ Chiêu thầm nói, thì ra đây mới là cao nhân!
Một lúc lâu sau, Liệt Thủy nâng tay lên rồi chậm rãi đặt lên vai nàng.
Tống Sơ Chiêu rất khẩn trương, nàng nín thở không dám nhúc nhích, cho rằng đối phương chuẩn bị làm phép.
Kết quả là Liệt Thủy đột nhiên thốt ra một câu: “”Bộ quần áo này nhìn còn mới. Sao lại vô tình làm cho nó bẩn như vậy?”
Im lặng đến nghẹt thở.
Tống Sơ Chiêu lại có thể nói cái gì.
“Vì sao ngươi lại đây?” Không thấy Liệt Thủy có bao nhiêu kinh ngạc, giọng điệu vẫn bình đạm, “Cũng không có gì tốt để đưa cho muội, để ta đưa muội đi thay đồ mới trước.”
Tống Sơ Chiêu đi theo phía sau nàng ấy về phía nhà gỗ, nói: “Tiền bối, hôm nay Cố Ngũ lang cũng tới núi Thiếu Lăng, nhưng người đồng hành với hắn nói hắn đã đi vào trong rừng rồi. Ta thấy đường nơi này phức tạp, địa thế dốc, nếu như hắn còn chưa lên đây thì có lẽ đã lạc đường. Xin làm phiền tiền bối hãy tìm hắn trước đã.”
Liệt Thủy rút một chiếc áo choàng ngoài từ trên giá xuống, nghe thấy tiếng nàng thì quay người đi vào phòng trong.
Tống Sơ Chiêu đứng chờ nàng ấy ở cửa.
“Khi sư đệ còn nhỏ đã có mấy lần suýt bỏ mạng. Bát tự của hắn hiện rằng mệnh trung có kiếp*.” Liệt Thủy sờ một món đồ vật trên bàn, “Dân gian có câu ‘vàng an ủi, bạc trừ tà, ngọc thạch giữ bình an’. Sau khi Phúc Đông Lai chết, ta đã tách ngọc thạch tùy thân của hắn thành ba khối, đưa cho sư huynh đệ mỗi người một phần. Nhị sư huynh không cần nên đưa cho đệ ấy. Khối ngọc này được Phúc Đông Lai đeo rất nhiều năm, nghe nói là được truyền từ sư tổ, nếu như ngọc thật sự có linh tính** thì có lẽ nó đã bị ảnh hưởng.
*Mệnh trung có kiếp: Kiếp số có tai nạn.
**Linh tính: có trí thông minh, có thần thông như tiên.
Tống Sơ Chiêu kinh hãi, thầm nghĩ sẽ không phải là khối ngọc bội mà nàng đã làm vỡ chứ?
Lai lịch bất phàm, nó phải đáng giá bao nhiêu bạc đây?!
Liệt Thủy ném đồ vật trong tay qua, Tống Sơ Chiêu vội vàng đón lấy.
Ngọc bội lướt trong không trung với tốc độ thong thả, tung ra một đường cong hoàn hảo, tầm mắt Tống Sơ Chiêu theo sát nó, nàng giơ tay lên.
Lẽ ra tay nàng có thể chụp được ngọc bội, nhưng không biết tại sao cánh tay lại cứng đờ trong không khí, sau khi sửng sốt một lát, nàng trơ mắt nhìn ngọc bội xuyên qua kẽ tay, rơi xuống mặt đất.
Hai thứ va chạm vào nhau phát ra âm thanh giòn giã, khối ngọc bích trong suốt phút chốc vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ. Tống Sơ Chiêu ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt sâu xa của Liệt Thủy, không kịp kinh ngạc thì trước mắt nàng bỗng tối sầm, cơ thể nàng ngã xuống.
Chờ nàng khôi phục được ý thức một lần nữa thì bên tai đang vang lên tiếng khóc liên miên. Đường Tri Nhu không ngừng đẩy lấy vai nàng, nàng ấy kêu: “Tống Tam nương, ngươi không sao chứ? Ngươi đừng làm ta sợ mà!”
Vốn Cố Phong Giản cũng không để ý, cảm thấy người nọ sẽ chủ động trở về, nào ngờ đối phương lại không nghe theo mà đuổi đến đây.
“Ngươi đợi một chút!” Đường Tri Nhu hô lớn, “Tống Tam nương, ngươi chậm một chút! Chờ ta với!”
Cố Phong Giản miễn cưỡng dừng lại, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Ngươi vào đây làm gì?”
“Ta cũng không thể để ngươi một mình trong rừng núi này chứ?”
Đường Tri Nhu cẩn thận vòng qua chướng ngại vật ở dưới chân, đi gần về phía Cố Phong Giản. Nhưng ngọn núi chưa được khai phá nên gập ghềnh nhấp nhô, có nhiều cành cây chết chằng chịt. Nàng ta chưa kịp bước hai bước đã bị gai cuốn vào váy, trông rất vất vả.
Trong lòng Đường Tri Nhu bực bội lại không có chỗ trút ra nên đành phải kìm nén lại, nàng ta hỏi: “Lúc này ngươi muốn đi đâu?”
Cố Phong Giản nói: “Lên núi.” Tìm Liệt Thủy nhờ hỗ trợ tìm người, nếu không bọn họ có thể dễ dàng lạc hướng ở giữa đường.
Đường Tri Nhu nghĩ tốt xấu gì thì bọn họ cũng chịu chung hoạn nạn, chuyện lúc trước cũng không cần tính toán, nàng ấy vươn tay muốn kéo đối phương cùng đi. Bất ngờ, Cố Phong Giản nhanh chóng hất tay nàng ta ra, rồi tạo ra một khoảng cách với nàng ấy, vẻ mặt không vui vẻ gì.
Đường Tri Nhu bị thương nên trả lời: “Ngươi hung dữ như thế làm gì!”
Cố Phong Giản: “Ta không thích có người chạm vào ta.”
Đường Tri Nhu kêu: “Ngươi cho rằng ta muốn sao?!”
Cố Phong Giản nào phải là người thương hoa tiếc ngọc: “Vậy cách xa ta một chút.”
Đường Tri Nhu tức giận đến mức chóng mặt, thiếu chút nữa là bật khóc, vừa lúc nàng ấy xoay người đi lại nghe Cố Phong Giản nói: “Nếu như không muốn lạc đường và bị nhốt ở đây thì đi theo ta.”
Đường Tri Nhu do dự, ánh mắt đảo quanh bốn phía, xác nhận rằng nàng ấy đã từ lâu không thể nhận ra phương hướng của mình mà dũng khí trở về một mình cũng không có, vì vậy nàng ta ngoan ngoãn đi theo.
Nàng ta vừa đi vừa tức tối, chân đá mấy cục đá trên mặt đất, rồi lại dùng sức giẫm mạnh lên đám cỏ khô, trong miệng lại không ngừng lầm bầm.
Nàng đâu có chỗ nào không đúng với Tống Sơ Chiêu đâu? Vấn đề hiển nhiên không phải ở trên người nàng, mà bởi vì Tống Tam nương quá mức lãnh đạm, vừa lãnh đạm vừa vô tình. Không hiểu sao Cố Ngũ lang lại thích người như vậy?
Hay là đối phương thích người lãnh khốc vô tình?
Đường Tri Nhu dứt khoát không dám tưởng tượng thêm.
Hai người yên tĩnh đi về phía trước một trước một sau. Thấy địa thế phía trước càng ngày càng hiểm trở, lại tính đến thể trạng của Đường Tri Nhu, Cố Phong Giản quyết định vòng qua chỗ này, tìm một con đường khác bằng phẳng hơn.
Cố Phong Giản đang quan sát địa hình, đột nhiên có tiếng hét chói tai ở sau lưng. Tiếng hét như một mũi nhọn đâm mạnh vào tâm trí hắn, phóng đại sự cáu kỉnh trong lòng hắn lên vô số lần.
Cố Phong Giản xoay đầu lại với sự tức giận, lại phát hiện phía sau hắn trống không, chỗ nào có người chứ?
Cố Phong Giản kinh ngạc: “Tiểu Huyện chúa?”
Giọng nói suy sụp của Đường Tri Nhu vang lên ở phía trước không xa, tiếng khóc nức nở lại khàn khàn: “Ta rơi xuống rồi! Ta không thể chống đỡ được nữa! Tại sao lại có cái lỗ ở đây chứ!”
Cố Phong Giản đi theo tiếng nói, hắn phát hiện Đường Tri Nhu đã giẫm phải một cái hố đất ẩn. Cái hố có lẽ đã được đào nhiều ngày nên bị che khuất bởi cỏ dại mọc bừa bãi gần đó, không dễ phát hiện. Đồng thời ánh sáng đã bị cây cỏ cản lại, không thể biết nó sâu như thế nào.
Đường Tri Nhu đã là sợ tới mức mặt không còn một giọt máu. Nàng ấy túm chặt lấy một cái dây mây đang buông xuống từ miệng hố, thân hình lung lay sắp đổ.
Cố Phong Giản duỗi tay túm lấy nàng ấy, muốn kéo người lên. Không ngờ đất gần hố đã bị xới tung, một mình sức nặng của hắn còn tốt, lại thêm khối lượng của Đường Tri Nhu nữa đã khiến cho phần đất sụp xuống, khiến cho hắn cũng rơi theo.
Sau tiếng hai vật nặng cùng nhau rơi xuống, khu rừng trở lại sự bình yên.
Dưới đáy hố có rất nhiều lá chết, tuy hơi có mùi nhưng rất êm ái, khiến cho hai người ngã xuống cũng không bị thương.
Đường Tri Nhu nằm trên mặt đất, thẩn thờ nhìn về phía miệng hố nhỏ hẹp ở trên cao. Mấy phút sau, sự tủi thân như tràn đê, nàng ấy bật ra tiếng khóc thật lớn.
“Ta đã nói núi Thiếu Lăng là cái núi ma quỷ gì? Từ sau khi đi lên thì không gặp được một chuyện tốt! Tống Nhị nương đã hại chết ta rồi!”
Trong tiếng khóc lanh lảnh của nàng ấy, Cố Phong Giản hít một hơi thật sâu, rồi thở ra một hơi phiền muộn.
…Có phải số phận lại trừng phạt hắn hay không?
………………..
Tống Sơ Chiêu đứng trước núi Thiếu Lăng, một tay che ánh sáng, nàng ngửa đầu nhìn về phía đỉnh núi.
Hôm qua Xuân Đông trở về phủ Quốc công báo rằng hôm nay Cố Phong Giản muốn tới núi Thiếu Lăng, lại thương lượng một hồi lâu với Cố phu nhân, sau đó bắt đầu hợp tác xúi giục Tống Sơ Chiêu cũng tới đây.
Ban đầu Tống Sơ Chiêu cũng không muốn, rốt cuộc núi Thiếu lăng cũng là địa bàn của Liệt Thủy, Cố Phong Giản ở đây thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Huống chi cái gì mà “duyên phận ngẫu nhiên gặp mặt” …bộ các nàng không cảm thấy xấu hổ sao?
……Nhưng mà nàng vẫn tới đây.
Nói ra thì rất dài, thật sự đôi chủ tớ kia chuyện gì cũng có thể nói được.
Tống Sơ Chiêu nhấc chân đi lên đường núi, thuần túy là rèn luyện thân thể.
Chưa đi được bao xa, Tống Sơ Chiêu đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân hỗn loạn đang đến gần, tiếp theo lại có một đám cô nương vọt về phía này, bước chân vội vàng như bị một đàn mãnh thú đuổi theo ở phía sau.
Quần áo và trang sức trên người đều làm từ chất lượng rất cao, vừa nhìn thấy đã biết bất phàm. Tống Sơ Chiêu nghĩ các nàng ấy hẳn chính là những người cùng đi chơi với Cố Phong Giản, vì thế nàng quan tâm hỏi: “Trên núi có chuyện gì thế? Vì sao các ngươi lại hoảng loạn?”
Mấy người này nhìn thấy nàng thì sửng sốt nên dừng lại.
“Cố Ngũ lang?”
Tống Sơ Chiêu hỏi: “Xin hỏi, Tống Tam nương có cùng đi với mọi người hay không?”
Mấy người này vừa kích động lại sợ hãi thế nên nói rất nhanh: “Tống Nhị nương chạy vào trong rừng, Tống Tam nương và tiểu Huyện chúa đã đi tìm rồi, hiện giờ không biết đang ở nơi nào!”
Tống Sơ Chiêu mê mang: “Tống nhị nương chạy vào trong rừng làm gì? Các ngươi gặp nguy hiểm hả? Hay là trên núi có người hành hung?”
Một người nói: “Không phải người! Núi Thiếu Lăng này tràn đầy sự cổ quái, chưa nói đến việc đi hoài vẫn không đến đỉnh thì khắp nơi đều u ám, nhìn không thấy người nào khác cả. Lúc đi được nửa đường thì không biết vì sao Tống Nhị nương lại nổi điên, vọt vào trong rừng, chớp mắt một cái đã không còn thấy tung tích. Chúng ta sợ hãi, Tam cô nương đã kêu chúng ta xuống dưới tìm người giúp đỡ.
Tống Sơ Chiêu nghe các nàng nói như vậy, đột nhiên nàng cảm thấy có một trận bất an nên vội lướt qua mấy người này, trực tiếp vọt lên núi.
Mấy người ở phía sau kêu: “Ngũ công tử! Trên núi nguy hiểm lắm! Núi này lớn như vậy, một mình ngươi đi cũng không thấy các nàng ấy đâu!”
Tống Sơ Chiêu không thèm để ý, nhanh chóng chạy vội vã dọc theo con đường bùn đất tràn đầy dấu chân.
Núi này cũng rất lớn, nếu như Cố Phong Giản không đi đường chính mà chui vào rừng cây bên cạnh thì Tống Sơ Chiêu thật sự không thể tìm thấy hắn. Nhưng mà Liệt Thủy ở đỉnh núi, nghe Cố Ngũ lang nói về sư tỷ mình là người tài giỏi như thế, hẳn đối phương sẽ có biện pháp.
Huống chi Cố Ngũ lang cũng là người nhạy bén, chắc là sẽ không lỗ mãng đi tìm Tống Nhị nương, không chừng đã ở ngay đỉnh núi rồi.
Tống Sơ Chiêu chạy một hồi lâu đã cảm thấy nóng nực trong người, mồ hôi từ trên má chảy xuống đến cằm, vừa ngẩng đầu thì nó đã rơi xuống mặt đất.
Tống Sơ Chiêu tính toán khoảng cách, khi phát hiện mình vẫn còn ở sườn núi thì nàng cảm thấy có chỗ không đúng. Nàng nghi ngờ mình đã lạc đường hoặc con đường chỗ này có người cố ý đào ngoằn ngoèo. Nàng quan sát một chút liền đi thẳng vào rừng cây, đi theo hướng mặt trời.
Nàng ở biên quan cũng lâu rồi nên không sợ loại đường núi phức tạp thế này. Hơn nữa nàng lại tập võ nhiều năm, tuy rằng hiện giờ đã đổi thân thể nhưng mà ý thức vẫn còn đó nên động tác vẫn còn mạnh mẽ như trước.
Lần này không có mắc lỗi, sau khi thay đổi cách đi thì tốc độ của nàng đã nhanh lên trông thấy.
Ước chừng qua nửa nén nhang, Tống Sơ Chiêu đã đến được đỉnh núi, cũng thấy mấy gian nhà gỗ đơn sơ.
Ở phía trước có không ít cây cối bị chặt, địa hình tương đối bằng phẳng, tầm mắt cũng trống tải. Tống Sơ Chiêu chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy một người thần bí đứng trước căn nhà gỗ.
Đối phương mặc một chiếc áo choàng mỏng màu đen, trên mặt mang một chiếc mặt nạ có hai màu trắng xanh đan xen. Ở phía bên trái của chiếc mặt nạ có một cái tua rua màu trắng gắn thêm một miếng ngọc đang rũ xuống. Mỗi khi nàng ấy di chuyển thì chúng đong đưa nhè nhẹ.
Tống Sơ Chiêu thả nhẹ bước chân, nàng không dám chắc chắn bởi vì trang phục của người này quá lạ, mà khí chất lại quá mạnh mẽ.
Vẫn là đối phương nói trước: “Sư đệ, ngươi làm gì vậy?”
“Đạo trưởng.” Tống Sơ Chiêu nói, “Ta không phải sư đệ người. Ta là……”
Liệt Thủy gật đầu: “Sư đệ muội.”
Tống Sơ Chiêu: “…… Ta tên là Tống Sơ Chiêu.”
Liệt Thủy ra hiệu, Tống Sơ Chiêu nghe lời tiến lên.
Tống Sơ Chiêu đến gần, nhìn thấy rõ đôi mắt lộ ra đằng sau mặt nạ thì nàng mới phát hiện con ngươi của người này vô cùng nhạt màu so với người thường. Nhất là dưới ánh nắng mặt trời, màu nâu nhạt của con ngươi giống như viên ngọc trong suốt, trong suốt đến nỗi dường như ánh sáng có thể chiếu xuyên qua.
Đối phương vẫn nhìn chằm chằm vào nàng không nhúc nhích, ánh mắt nàng ấy có một loại năng lực đặc biệt làm cho nàng không thể dời đi.
Tống Sơ Chiêu thầm nói, thì ra đây mới là cao nhân!
Một lúc lâu sau, Liệt Thủy nâng tay lên rồi chậm rãi đặt lên vai nàng.
Tống Sơ Chiêu rất khẩn trương, nàng nín thở không dám nhúc nhích, cho rằng đối phương chuẩn bị làm phép.
Kết quả là Liệt Thủy đột nhiên thốt ra một câu: “”Bộ quần áo này nhìn còn mới. Sao lại vô tình làm cho nó bẩn như vậy?”
Im lặng đến nghẹt thở.
Tống Sơ Chiêu lại có thể nói cái gì.
“Vì sao ngươi lại đây?” Không thấy Liệt Thủy có bao nhiêu kinh ngạc, giọng điệu vẫn bình đạm, “Cũng không có gì tốt để đưa cho muội, để ta đưa muội đi thay đồ mới trước.”
Tống Sơ Chiêu đi theo phía sau nàng ấy về phía nhà gỗ, nói: “Tiền bối, hôm nay Cố Ngũ lang cũng tới núi Thiếu Lăng, nhưng người đồng hành với hắn nói hắn đã đi vào trong rừng rồi. Ta thấy đường nơi này phức tạp, địa thế dốc, nếu như hắn còn chưa lên đây thì có lẽ đã lạc đường. Xin làm phiền tiền bối hãy tìm hắn trước đã.”
Liệt Thủy rút một chiếc áo choàng ngoài từ trên giá xuống, nghe thấy tiếng nàng thì quay người đi vào phòng trong.
Tống Sơ Chiêu đứng chờ nàng ấy ở cửa.
“Khi sư đệ còn nhỏ đã có mấy lần suýt bỏ mạng. Bát tự của hắn hiện rằng mệnh trung có kiếp*.” Liệt Thủy sờ một món đồ vật trên bàn, “Dân gian có câu ‘vàng an ủi, bạc trừ tà, ngọc thạch giữ bình an’. Sau khi Phúc Đông Lai chết, ta đã tách ngọc thạch tùy thân của hắn thành ba khối, đưa cho sư huynh đệ mỗi người một phần. Nhị sư huynh không cần nên đưa cho đệ ấy. Khối ngọc này được Phúc Đông Lai đeo rất nhiều năm, nghe nói là được truyền từ sư tổ, nếu như ngọc thật sự có linh tính** thì có lẽ nó đã bị ảnh hưởng.
*Mệnh trung có kiếp: Kiếp số có tai nạn.
**Linh tính: có trí thông minh, có thần thông như tiên.
Tống Sơ Chiêu kinh hãi, thầm nghĩ sẽ không phải là khối ngọc bội mà nàng đã làm vỡ chứ?
Lai lịch bất phàm, nó phải đáng giá bao nhiêu bạc đây?!
Liệt Thủy ném đồ vật trong tay qua, Tống Sơ Chiêu vội vàng đón lấy.
Ngọc bội lướt trong không trung với tốc độ thong thả, tung ra một đường cong hoàn hảo, tầm mắt Tống Sơ Chiêu theo sát nó, nàng giơ tay lên.
Lẽ ra tay nàng có thể chụp được ngọc bội, nhưng không biết tại sao cánh tay lại cứng đờ trong không khí, sau khi sửng sốt một lát, nàng trơ mắt nhìn ngọc bội xuyên qua kẽ tay, rơi xuống mặt đất.
Hai thứ va chạm vào nhau phát ra âm thanh giòn giã, khối ngọc bích trong suốt phút chốc vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ. Tống Sơ Chiêu ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt sâu xa của Liệt Thủy, không kịp kinh ngạc thì trước mắt nàng bỗng tối sầm, cơ thể nàng ngã xuống.
Chờ nàng khôi phục được ý thức một lần nữa thì bên tai đang vang lên tiếng khóc liên miên. Đường Tri Nhu không ngừng đẩy lấy vai nàng, nàng ấy kêu: “Tống Tam nương, ngươi không sao chứ? Ngươi đừng làm ta sợ mà!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook