Thâm Tàng Bất Lộ
Chương 17: Canh một

Editor + Beta: Basic Needs

“Chiêu Chiêu đây sao! Cuối cùng con cũng tới rồi!”

Cửa lớn được đẩy ra, Hạ lão gia và Hạ phu nhân chạy như bay tới.

Tuy rằng tóc của hai vị lão nhân đã điểm bạc nhưng tài nghệ vẫn còn mạnh mẽ như trước.

Tống Sơ Chiêu đang chuẩn bị nghênh đón bọn họ thì Hạ lão gia đã nhắm thẳng vào vị trí của Cố Phong Giản, một tay ôm lấy hắn.

Tống Sơ Chiêu sửng sốt một chút, Cố Phong Giản cũng vì được yêu quý mà có chút lo sợ*.

*Nguyên gốc: Thụ sủng nhược kinh

Dù cho ở trong nhà thì hắn cũng không có thói quen cùng người khác gần gũi.  Ngay cả Cố phu nhân và Cố Tứ lang cũng không có tiếp xúc thân mật như vậy, nên lúc này hắn thật sự vừa bất ngờ cùng với mất tự nhiên.

Nội tâm Hạ lão gia kích động nhưng lại muốn biểu hiện trấn tĩnh nên cười một cách hiền từ rồi giới thiệu: “Chiêu Chiêu à, ta là ngoại tổ của con.”

Cố Phong Giản cười khẽ, hành lễ với ông: “Ngoại tổ.”

Hạ phu nhân chờ mong mà chỉ vào chính mình.

Cố Phong Giản chuyển sang bà: “Ngoại tổ mẫu.”

Hạ phu nhân gật đầu.

Hạ lão gia: “Người..người chính là ngoại tổ mẫu của con.”

Người ở cả bai bên đều nghiêm túc đánh giá đối phương.

Hạ lão gia hỏi: “Mẫu thân của con ở bên ngoài có tốt không?”

Cố Phong Giản: “Dạ mọi thứ đều tốt.”

“Con ở kinh thành đã quen chưa?”

Cố Phong Giản: “Dạ đã quen rồi.”

“Nếu có chỗ nào không tiện hoặc con muốn cái gì đều có thể tìm tới ngoại tổ. Mấy ngày nay con đã làm cái gì rồi?”

Cố Phong Giản kiên nhẫn trả lời từng việc một.

Tống Sơ Chiêu bị bỏ quên ở một góc nên nàng chuyển tầm mắt, có chút ngơ ngác mà quan sát Hạ phủ.

Mới đầu còn không chú ý nhưng nhìn kỹ thì xém nữa nàng bị dọa cho nhảy dựng.

Nàng cho rằng mấy dải lụa hồng ngoài cửa đã đủ kỳ quái, nay nhìn vào sự trang trí trong phủ mới thật sự đáng kinh ngạc.

Lần trước nàng ghé còn nhớ rõ rằng con đường từ cửa chính đi đến phòng khách rất thoáng đãng, hòa hợp cùng với kiến trúc trong phủ tạo nên một màu sắc đơn giản nhưng không kém phần nhã nhặn.

Nhưng mà ven đường lúc này lại bày trí đủ loại chậu hoa. Ngoài hoa cúc, hoa hồng thì còn có mấy loại nàng không biết tên. Cứ cách mỗi bốn năm thước lại đặt một chậu, rõ ràng là mới được mua. Tất cả làm cho con đường biến thành một nơi có màu sắc không đồng đều.

Ngoại trừ cái đó, hai bên hông còn đặt thêm mấy hòn non bộ, trên hành lang lại treo thêm mấy cái lồng đèn giấy màu sắc sặc sỡ.

Tất cả đều được trang trí lại, khác hẳn với phong cách ban đầu.

Một đám tôi tớ có thân hình cao lớn đang xếp hàng ngay ngắn, đứng khom lưng, cười hề hề lộ ra hàm răng mà nhìn bọn họ.

Người Tống Sơ Chiêu muốn run thì bị ai đó túm lấy sau cổ. Cảm giác này giống như gặp rắc rối nhưng chưa kịp phòng bị đã bị bắt được. Nàng xoay đầu một cách căng thẳng thì thấy Phó Trường Quân.

Phó Trường Quân nói: “Hai ngày trước mới gặp ngươi đánh nhau vậy mà hôm nay lại trùng hợp gặp lại ngươi.”

Hạ phu nhân rốt cuộc thoát khỏi cuộc thăm hỏi không có hồi kết kia, bà lo lắng hỏi: “Cố Ngũ lang đánh nhau? Vì sao đánh nhau?”

Cố Phong Giản vội nói: “Bởi vì lúc ấy có người nói bậy nên hắn có chút tức giận.”

Hạ lão gia nói: “Vậy thì không phải là rất tốt hay sao?”

Phó Trường Quân: “……”

Hạ lão gia bắt đầu nghiêm túc đánh giá Tống Sơ Chiêu. Tống Sơ Chiêu đứng thẳng lưng, quay về phía ông mà triển lãm diện mạo của mình.

Hạ lão gia hoài nghi mà nói: “Ngươi đánh nhau với ai? Có bị thương hay không? Bị nặng hay nhẹ?”

Tống Sơ Chiêu: “……” Người hoài nghi thực lực của con sao.

Phó Trường Quân nói: “Phạm nhị công tử đứng cho hắn đánh mà không có đánh trả.”

Hạ lão gia cảm thấy khó hiểu: “Vì sao?”

Tống Sơ Chiêu: “…… Bởi vì con lấy lý phục người.”

Hạ phu nhân tin tưởng, vỗ Hạ lão gia nói: “Đừng quên Cố Ngũ lang là người đọc sách, làm sao so sánh với những người võ tướng như các ngươi?”

Hạ lão gia gật đầu nói: “Đúng là không liên quan.”

Quản sự đi qua, đóng cửa lớn lại một cách cẩn thận thì Hạ lão gia rốt cuộc mới phục hồi tinh thần lại.

“Vì sao lại đứng hết ngoài cửa thế này? Đúng là cứ mãi lo nói chuyện, xem trí nhớ ta này…vào bên trong đi! Tới đây, bên này bên này.”

Ông đi tuốt ở đằng trước, mượn động tác dùng tay kéo tay Hạ phu nhân để che dấu nội tâm không bình tĩnh của mình.

“Phía trước có một cái hồ, bên trong lại thả một ít cá con. Nếu các con muốn câu cá thì có thể qua đó thử.”

Hạ phu nhân đẩy ông một cái.

Vậy mà Hạ lão gia vẫn chưa phát hiện mà tiếp tục nói: “Ở hậu viện có ngựa mà xung quanh tường cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Nếu như con thấy chán thì có thể đi cưỡi, Hạ phủ đủ lớn cho con chơi. Ta nghe mẫu thân con nói con cưỡi ngựa rất lợi hại đúng không. Trong phủ còn có một con ngựa rất tốt do Phó thúc con mang về đó.”

Hạ phu nhân mất hứng bèn nhéo Hạ lão gia một cái, rốt cuộc ông cũng im lặng.

Bà thật không còn lời nào để nói với người đần độn này.

Rõ ràng lúc trước đã bàn xong xuôi là sau khi bọn họ đến thì dẫn người đi vào thính đường để tán gẫu một chút cho đến khi nào Chiêu Chiêu muốn chạy thì mới kêu nàng đi câu cá, cưỡi ngựa để thưởng thức mấy cái mới mẻ vậy là có thể để cho nàng ở lại lâu thêm một chút.

Đây rõ ràng là không bỏ lời bà nói vào lỗ tai, chỉ ừ cho có lệ mà!

Hạ lão gia liếm môi, vô tội liếc Phó Trường Quân một cái.

Hạ phu nhân hỏi: “Hai người các con có đói bụng không? Đã ăn cơm sáng chưa?”

Thật ra Cố Phong Giản đã ăn một chút rồi mới đi tới đây nhưng sợ nhị lão cảm thấy hụt hẫng nên mới nói: “Con cũng hơi đói bụng.”

Hạ lão gia vui vẻ nói: “Vậy là vẫn chưa được ăn à!”

Nói xong mới cảm thấy có chỗ nào không đúng lại sửa lại lời nói: “Con nên ăn đúng giờ nhưng mà thôi, hôm nay ta và ngoại tổ mẫu có chút bánh ngọt ở nhà. Con nhanh vào ăn một chút đi.”

Vào ăn này không bao gồm Tống Sơ Chiêu đứng làm nền ở kế bên.

Tuy Hạ lão gia có chút mất tự nhiên với ngoại tôn của mình nhưng lại có kinh nghiệm dày dặn với mấy người tiểu bối khác.

Ông đi vòng qua bắt lấy tay Tống Sơ Chiêu, bắt đầu hỏi về trưởng bối trong nhà. Ông cẩn thận thậm chí có chút nghiêm túc hỏi chuyện của Cố phủ, dù sao thì đó là thông gia tương lai, ông phải kiểm tra cho thật tốt mới được.

Tống Sơ Chiêu chọn một cơ hội thì lấy lễ vật ra.

Hạ lão gia nhìn rất nghiêm túc sau đó lại một lần nữa nghiêm túc khích lệ cũng như tỏ vẻ cảm tạ.

Tống Sơ Chiêu cười hì hì.

Nghe mẫu thân nói khi trẻ ngoại tổ rất uy nghiêm, lại ở trên chiến trường một thời gian khiến cho trên người ông mang theo huyết khí* nên bình thường mặt mày nghiêm túc, không giận mà uy. Tên của ông được coi là bài thuốc gia truyền để trị mấy đứa trẻ khóc đêm nên cũng làm cho bà sợ hãi.

*Huyết khí (血气):  Chỉ tính tình nóng nảy hung bạo.

Vậy mà vị võ thần này lại có thể khách khí với một tên tiểu bối như vậy thì rõ ràng là cho ngoại tôn của ông thể diện.

…Tuy rằng hình thức có chút không đúng lắm nhưng cốt lõi vẫn là cho nàng thể diện. Trong lòng nàng thật vui vẻ.

Đoàn người vừa ngồi xuống ở trong phòng khách thì tôi tớ bắt đầu đặt bánh ngọt lên bàn.

Tống Sơ Chiêu vừa thấy thì chỉ có thể than: gọi “một chút” thật đúng là khiêm tốn.

Trên bàn tràn đầy đồ ăn, có đến hai mươi loại khác nhau, chua cay mặn ngọt gì cũng có cả. Bởi vì không biết hai người bọn họ thích cái gì nên quyết định mua hết về phủ.

Mọi người ngồi vây quanh một cái bàn, Hạ lão gia hưng phấn đến độ mặt đã hồng lên một mảng.

Phó Trường Quân thì lặng im không nói, chỉ lo tiếp khách.

Tống Sơ Chiêu ngồi cùng bàn với ông, nàng có cảm giác như ông đang âm thầm tạo áp lực cho mình nhưng lại không có chứng cứ. Vì muốn tìm đề tài để thả lỏng một chút nên mới hỏi: “Dạo gần đây thân thể Hạ công chắc đã tốt hơn nhiều rồi đúng không? Nghe nói vài ngày trước người có ho khan không biết bây giờ thì như thế nào rồi?”

Hạ lão gia đang tươi cười đột nhiên trở nên đờ đẫn, mắt thường có thể nhìn thấy được vẻ mặt ông tối sầm lại. Tống Sơ Chiêu sợ mình đã nói điều gì không đúng nên lo lắng. Sau đó nàng suy nghĩ lại một chút, đâu có đâu ta.

“Khụ. Có tuổi nên sinh bệnh cũng là chuyện bình thường.” Hạ lão gia lén nhìn Cố Phong Giản đang ngồi bên kia rồi ám chỉ, “Thân thể không còn khỏe mạnh như trước kia nên lần này bị bệnh lại khá nghiêm trọng. Có lúc mơ hồ, trước mắt đều là ảo ảnh của Uyển Uyển và Chiêu Chiêu. Hai ngày trước vì nghe nói Chiêu Chiêu muốn ghé qua đây, trong lòng ta rất vui mừng nên mới hết bệnh nhanh như vậy.

Tống Sơ Chiêu: “……” Lúc này người mới chịu lên sân khấu diễn, có phải hơi bị chậm rồi không?!

Thật là hù dọa chết nàng!

Cố Phong Giản còn phối hợp nói: “Ngoại tổ phải chú ý nghỉ ngơi, phải cẩn thận nếu không lại trúng gió đó. Sau này nếu có thời gian thì con sẽ thường xuyên tới thăm người.”

Hạ lão gia đang muốn cười, khóe miệng cong lên nhưng hình như bị ai nhắc nhở nên cố gắng điều chỉnh lại, thành ra trên mặt ông lộ vẻ cười khổ. Ông thở dài một hơi, gật đầu nói: “Được, cảm ơn Chiêu Chiêu đã quan tâm, ngoại tổ nhất định sẽ chú ý nghỉ ngơi.”

Cố Phong Giản và Tống Sơ Chiêu liếc nhìn nhau bằng một ánh mắt chứa đầy sự phức tạp.

Tống Sơ Chiêu cam chịu, đành phải dùng ngón tay chỉ vào bánh ngọt ra hiệu cho hắn dùng cái này.

Lão nhân gia hò hét thật vui vẻ nhưng có vẻ vui đến độ sắp phá hỏng hình tượng cô đơn nãy giờ ông đang bày ra.

Cố Phong Giản lấy một khối bánh gần đó mà đưa qua: “Ngoại tổ, ăn vài thứ đi.”

“Ăn không vô nữa.” Thân thể Hạ lão gia vừa mới trông khỏe mạnh vậy mà trong giây lát lại trở nên tiều tụy, eo đau, chân nhức còn bụng thì không thoải mái.

“Ây dà, muốn ăn nhưng lại không có cảm giác ngon miệng, gần đây không có sức. Con ăn được là tốt rồi, cứ ăn đi, tí nữa ngoại tổ uống hai chén thuốc bổ thì sẽ no thôi.”

Tống Sơ Chiêu bất đắc dĩ mà xoay người vậy mà trong lúc vô tình lại phát hiện quản sự đứng ở phía sau nàng đang dùng sức gật đầu với Hạ lão gia.

Tống Sơ Chiêu: “……” Các người có phải diễn hơi lố hay không

Đây căn bản chính là một bữa “Hồng Môn Yến” *[1] mà!

*Hồng Môn Yến: nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng. Nghĩa đen xem ở phần chú thích.

Cố Phong Giản cố nén để không bật cười, thuận tiện ăn luôn khối bánh kia.

Hạ lão gia cũng phát hiện kỹ thuật diễn xuất của mình có lẽ đã ảnh hưởng đến việc ăn uống của bọn họ nên ho khan một tiếng, hỏi: “Chiêu Chiêu, con ở Tống phủ đã quen chưa? Người Tống gia đối xử với con như thế nào?”

Cố Phong Giản cẩn thận lau tay, một lần nữa nâng mặt, vẻ mặt cũng thay đổi.

Đầu tiên hắn nhìn sâu vào mắt Tống Sơ Chiêu làm cho Tống Sơ Chiêu có cảm giác thân mang sứ mệnh quan trọng.

Sau đó mới nhìn thật sâu vào mắt của Hạ lão gia, chờ đến khi đã kích thích sự nôn nóng của ông thì mới tạm dừng rồi mới nhẫn nhịn gật đầu.” Con ở đó cũng tốt lắm.”

Hạ lão gia thấy biểu hiện của hắn nên không tin, ông khẩn trương: “Thật không? Con không nên gạt ngoại tổ!”

Phó Trường Quân cảm thấy hứng thú mà nhìn về phía Tống Sơ Chiêu, chờ nàng nói tiếp.

Tống Sơ Chiêu vỗ ngực, vừa buồn bã vừa nghiêm túc mà nói: “Chiêu Chiêu, hay là ngươi nói thật với Hạ công đi.”

Cố Phong Giản nhíu mày: “Không có gì để nói mà, ta cảm thấy rất tốt, đừng làm cho ngoại tổ lo lắng.”

Hạ lão gia: “Cố gia Ngũ lang, ngươi nói đi!”

Tống Sơ Chiêu chần chờ một lát, mở miệng nói: “Vốn Cố Ngũ là vãn bối thì không nên xen vào việc của Tống lão phu nhân. Có điều Chiêu Chiêu…… Tống cô nương ở Tống phủ cũng không tốt lành gì.”

Tống Sơ Chiêu thử thăm dò nói: “Ban đầu mẫu thân lo lắng Tam cô nương không có ai chăm sóc mà bên người lại không có nha hoàn nên phái tì nữ bên người qua đó hỗ trợ. Tì nữ kia mới chỉ đi qua đó có một ngày đã khóc sướt mướt trở về bẩm báo, nói Tam cô nương bị người Tống phủ xa lánh, chỉ được ở ở một góc thiên viện. Trong phòng không có cái gì cả ngoại trừ vật dụng đã cũ.”

“Cái gì!”

Hạ lão gia tức giận mà giơ tay vỗ cái bàn, làm nó vang lên một tiếng to.

Quản sự đứng bên ngoài lập tức đứng thẳng người, cả người căng thẳng. Hắn nháy mắt ra hiệu cho Hạ lão gia.

Hạ lão gia cúi đầu mới phát hiện trên mặt bàn đã xuất hiện một vết lõm hình bàn tay.

Ông im lặng một lát, rồi lại làm như không xảy ra chuyện gì mà kéo cái mâm bên cạnh qua che đi dấu vết trên bàn.

Hạ lão gia đau thương nói: “Ngoại tổ thật sự đau lòng, sao bọn họ dám đối xử với con như vậy?”

Quản sự kêu lên: “Lão gia trăm vạn lần đừng tức giận, thân thể ngài không tốt!”

……………..

Lúc này sau hai ngày bị Kim Ngô Vệ rèn luyện thì Tống tam lão gia – với sự giúp đỡ của người hầu – đã trở về Tống phủ một cách suy yếu.

Tuổi tác ông đã lớn, làm sao chịu được sự giày vò như vậy? Lúc trở về thì tay chân đã mềm oặt, nằm liệt ở trên ghế không thể nhúc nhích.

Khi nhìn thấy người thì câu đầu tiên mà Tống tam lão gia hỏi lại là: “Tam cô nương ở chỗ nào? Nàng đã tạ tội với nó chưa? Đã giải thích hết rõ mọi chuyện chưa?”

Tống Tam thẩm gục đầu, thiếu chút nữa đã khóc thành tiếng: “Không thấy nó ở đâu hết!”

Tống tam lão gia: “Làm sao lại không thấy tăm hơi?”

“Thì tìm không ra mà!”

Mạch máu não trong đầu Tống tam lão gia muốn đứt.
Tác giả có lời muốn nói: Diễn viên gạo cội ngồi đầy bàn.

Phó Trường Quân: Ta chỉ ngồi xem.
[1] Hồng Môn yến là một điểm nhấn quan trọng của chiến tranh Hán – Sở diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, Trung Quốc. Khi đó, Lưu Bang tiến vào Quan Trung trước tiên và giành mất vinh quang của Hạng Vũ khiến Hạng Vũ sinh lòng nghi ngờ, âm thầm lên kế hoạch tấn công Lưu Bang. Ông ta chuẩn bị một bữa tiệc tại Hồng Môn, ngoài mặt nhằm mục đích giải trí vui vẻ, nhưng bên trong âm thầm chuẩn bị âm mưu ám sát Lưu Bang ngay tại chỗ nhưng chưa thành. Sau đó, Lưu Bang phải giả vờ xin đi vệ sinh rồi vội vàng bỏ trốn khỏi bữa tiệc hung hiểm mà không một lời cáo biệt với Hạng Vũ. Sau này, mỗi lần nhắc lại sự kiện lịch sử ấy, người ta đều sử dụng thuật ngữ “Hồng Môn yến” theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng. (Theo cafebiz.vn)

P/s: Hai chương này mắc cười quá nên mình ko nhịn đc mà phải edit luôn một lần =))) vừa gõ chữ vừa cười đau bụng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương