Thâm Sơn Có Quỷ
Chương 57

Tiểu Xuân từ khe hở giữa đám người nhìn ra ngoài, cách đài tỷ võ không xa có dựng một cái đài cao, trên đài có mấy chiếc ghế dài. Người trên đài không nhiều lắm, chỉ chừng năm người, người vừa lên tiếng ban nãy đang đứng ở đằng trước, dáng vẻ trung niên, lưng hổ tay vượn, mắt ưng râu dài, mặc một bộ đồ võ tối màu, nhìn từ xa cũng đã đủ khiến người ta khâm phục.

Tiểu Xuân lén lút đụng đụng người bên cạnh, khẽ nói: “Huynh đài, huynh biết người kia là ai không?”

Người bị nàng hỏi nhìn nàng với vẻ mặt kì lạ, nói: “Ngay cả trang chủ của Mẫn Kiếm sơn trang mà ngươi cũng không nhận ra?”

“Lão là trang chủ à? Thì ra là vậy, đây là lần đầu tiên ta đến đây, trước kia chưa từng thấy bao giờ.”

Người kia nói: “Ông ấy chính là trang chủ của Mẫn Kiếm sơn trang, tên Trương Kế Nhân.”

Tiểu Xuân gật gật đầu, lại nhìn về phía giữa sân, võ đài cao chừng một trượng, người bên ngoài có thể theo dõi khá rõ ràng, lúc này trên đài tỷ võ vẫn chưa có ai, trống không.

Tiểu Xuân lén liếc nhìn, vẫn không tìm được vị trí của Kiếm Các. Họ vốn ít người, trong cả đám đông như thế cũng khó mà tìm được, Trương Kế Nhân đang ở trên đài sắp xếp cho đệ tử các môn phái chuẩn bị tỷ võ, mọi người đều đang chăm chú nhìn lão, Tiểu Xuân cảm thấy lúc này mà chạy lung tung thì hơi vô lễ, liền quyết định cứ đứng tại chỗ, chờ tỷ võ bắt đầu thì sẽ đi tìm.

Vòng thứ nhất, hai bên ra đấu đều là môn phái mà Tiểu Xuân chưa nghe qua bao giờ, nàng nhón chân nhìn một lúc, cảm thấy hơi nhàm chán.

Thật ra thì, có thể đến đại hội luận kiếm, đều là những người có kiếm thuật không hề kém, nhưng Tiểu Xuân cảm thấy nhàm chán cũng rất hợp tình hợp lý, dù sao mấy kiếm khách và kiếm khí mà nàng đã từng gặp qua đều thứ mà người thường, vật thường đều không thể so sánh được.

Hơn nữa, hiển nhiên là mấy trận đầu này, không chỉ mình Tiểu Xuân cảm thấy nhàm chán, rất nhiều cao thủ của các môn phái cũng hơi thiếu hăng hái. Chỉ là, mặc dù trận đấu trên đài tỷ võ không thể khơi dậy hứng thú của mọi người, nhưng hiện tượng thiên văn quái lạ trên bầu trời kia, lại khiến mọi người đều phải ghé mắt mà nhìn.

Từ lúc bắt đầu, mây đen trên trời đã chưa từng có vẻ gì là sắp tản ra, mà khi trận đấu thứ ba sắp bắt đầu, mây đen đã tập trung ngay tại cái sân rộng này, tạo thành một mảng khổng lồ, trông rất đáng sợ.

Tiểu Xuân ngẩng đầu, theo hướng cơn gió lạnh vừa thổi qua, nhìn về phía chân trời. Nàng cảm thấy trong cơn gió này, có điều gì đó không bình thường. Cơn gió này rất nặng nề, nặng đến mức nàng không thể thở nổi.

“Trời giáng dị tượng, hôm nay chắc chắn sẽ xảy ra biến cố.”

Tiểu Xuân quay đầu, nhìn thấy một kiếm khách lớn tuổi đang nhìn trời. Tóc bên thái dương của lão đã hơi hoa râm, nhưng lưng eo vẫn lộ ra sự cường tráng rắn rỏi. Tiểu Xuân lùi lùi sang, đi đến bên người lão kiếm khách, nói với lão: “Tiền bối, người vừa nói gì vậy?”

Lão kiếm khách vẫn nhìn trời, nói: “Lão hủ nói, hôm nay chắc chắc có chuyện xảy ra.”

“Tiền bối, người biết bầu trời như thế là có chuyện gì à?”

Lão kiếm khách im lặng một lúc, lầm bầm khẽ nói: “Năm đó, bầu trời cũng như thế này….”

Tiểu Xuân nhìn lão một cái, cảm thấy lão cũng không muốn nói thêm gì nữa, liền quay lại nơi mình đứng ban nãy. Nàng ngơ ngác nhìn bầu trời, đặt một tay ngay lồng ngực mình. Chẳng biết vì sao, khi gió thổi qua thân thể, nàng cảm thấy trái tim lại hơi siết chặt, tựa như chân vừa đạp vào khoảng không, vừa sợ hãi vừa hoang mang.

“Thật là lạnh….”

“Đúng vậy, sao đột nhiên trời lại lạnh như vậy.”

“Bầu trời như thế rốt cuộc là có chuyện gì….”

Tiểu Xuân nhìn xung quanh, mọi người đều kéo chặt quần áo lại, không ít người xôn xao bàn luận vì sao không khí trở nên rét lạnh như thế. Tiểu Xuân sờ sờ cánh tay của mình, lại kì quái phát hiện ra nhiệt độ thân thể mình vẫn rất bình thường. Nàng thầm nghĩ, có lẽ ở cùng thanh kiếm ngốc kia đã lâu, sức chịu lạnh dường như cũng đã tăng lên.

Khoảng một nén hương sau đó, mấy người xung quanh đã dần không chịu nổi nữa.

“Ông trời chết tiệt!”

“Đúng đó, đột nhiên lại lạnh như thế, tay chân ta đều đã tê cứng cả rồi, làm sao đấu kiếm được nữa!”

“….”

Tiểu Xuân lúc này mới cảm thấy hơi lạnh, nàng nắm chặt quần áo trên người, nhìn về phía đài tỷ võ. Đây đã là trận đấu thứ sáu rồi, người lên đấu võ cũng dần một mạnh lên, Tiểu Xuân cũng không nhận ra hai môn phái trước mắt, nhưng nàng vẫn quan sát vô cùng cẩn thận.

Trong cơn gió lạnh thấu xương, tiếng kiếm leng keng, có vẻ hết sức chói tai.

Tầng mây nơi chân trời cứ cuồn cuộn, trong mây như che dầu những xao động bất an, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng vù vù rung động.

Dần dần, ánh mắt mọi người không còn nhìn về phía trận đấu trên đài, mà đều ngửa đầu nhìn về phía chân trời.

Bởi vì đã được báo trước, gần như mọi người đều nghĩ rằng, sắp có chuyện xảy ra. Chân trời lại phát ra tiếng vù vù, mà khi tiếng vù vù vừa dứt, mấy trăm thanh danh kiếm bên người của mỗi người đều đồng loạt run lên, chém lẫn nhau.

“Chuyện ma quái, chuyện ma quái giữa ban ngày.”

“Đây rốt cuộc là chuyện gì, sao kiếm lại tự đấu nhau chứ.”

“….”

Người trên đài tỷ võ cũng dừng trận đấu lại, ngửa đầu nhìn về phía chân trời. Trang chủ Mẫn Kiếm sơn trang Trương Kế Nhân đứng lên, đi đến cái bàn đằng trước. Gió thổi làm cổ áo lão phùng phình, ánh mắt lão sáng như đuốc, chăm chú nhìn biến hóa trên bầu trời, lão không nói chuyện, trong mắt tràn đầy sự tìm tòi nghiên cứu.

Giữa sân, chỉ có mấy người không hề ngẩng đầu.

Vệ Thanh Phong đứng trong đám người, ánh mắt y bình thản, y nhìn về một phía… ở nơi đó, Hạ Hàm Chi đang cầm kiếm Tinh Hà, lặng yên nhìn y.

Bốn mắt vừa chạm nhau, ở giữa lập tức nổi lên sát ý, như so đấu trong thầm lặng, cũng là trận đấu giữa hai thanh kiếm nổi danh lúc bấy giờ.

Vệ Thanh Phong, ngươi đợi thêm một chút nữa đi.

Rất nhanh.

Sẽ rất nhanh thôi….

Vệ Thanh Phong dường như hiểu được ý nghĩ bên trong đôi mắt của Hạ Hàm Chi, y đứng trong gió lạnh, đôi môi dày rộng khỏe khoắn mím lại, tạo thành một đường cong cứng ngắc không chịu khuất phục.

……

Sau này, khi Tiểu Xuân nhớ lại tình cảnh lúc ấy, nàng cảm thấy, khoảnh khắc sau cùng kia, nàng dường như đã thấy Mai Như đứng ở đằng xa.

Nàng chỉ tùy tiện nhìn lướt qua đám người, mà Mai Như lại dường như đã nhìn chằm chằm nàng từ lâu, vẫn luôn đợi nàng nhìn lại.

Nàng mãi mãi không thể quên được vẻ mặt của Mai Như trong khoảnh khắc ấy.

Như lạnh băng, lại như bi thương, lại như một tiếng xin lỗi đối với một cô gái nhỏ tầm thường.

Tiểu Xuân không biết, liệu có phải là do mình nhìn nhầm hay không. Hoặc có thể nói là, nàng tình nguyện rằng mình đã nhìn nhầm.

Điều duy nhất Tiểu Xuân có thể tin chắc chính là, khoảnh khắc đó cũng chính là khoảnh khắc bắt đầu mọi đau đớn khổ sở của Mai Như.

Nàng nhìn thấy Mai Như ôm ngực, ngẩng cao đầu, phát ra âm thanh đau đớn. Đây không phải là âm thanh phát ra từ một con người, mà là âm thanh truyền đến từ xa, truyền đến từ phía chân trời. Dường như khi âm thanh ấy vang lên, cùng lúc đó, trong đám đông đã xuất hiện hai bóng người, còn chưa kịp nhận ra đó là ai, thì cả hai đã ra tay, kiếm phong giao hòa!

“Thanh kiếm này, quả là đã khiến sát ý trong lòng ta sôi trào rồi, đại sư huynh.”

Gió lạnh, kiếm lạnh, người điên.

“Vậy à?” đối mặt với kiếm khí dồn dập, Vệ Thanh Phong vẫn vô cùng bình tĩnh, bất động như núi.

“Thái Âm sẽ nhanh chóng hiện thế, không nên để hắn chờ quá lâu.”

“….” Vệ Thanh Phong không nói tiếng nào, khẽ quát, Đoạn Đào đã được chém ra. Hạ Hàm Chi lui về sau mấy bước, nín thở đứng vững, đợi Vệ Thanh Phong ra chiêu tiếp theo.

Khi hai người đấu nhau, cả Mẫn Kiếm sơn trang đều bị chìm trong một tiếng động ồn ào chói tai. Tiếng động này vô cùng phức tạp, lẫn trong cả người lẫn vật, gỗ đá, đao kiếm…. cứ như mọi người đều đang chìm trong tiếng động này.

Âm thanh ấy vô cùng bén nhọn chói tai, cho nên, chỉ trừ một vài người tập võ có nội lực thâm hậu, những người khác đều phải rối rít bịt kín tai.

Tiểu Xuân cũng cảm thấy khó chịu, âm thanh này xông thẳng vào tai nàng, khiến đầu nàng đau. Nàng cố ngẩng đầu, nhìn vào trong sân. Ở nơi đó, Vệ Thanh Phong và Hạ Hàm Chi đang giao đấu. Mỗi lần đâm tới, vung kiếm, đều vô cùng kiên định quả quyết.

Đây không phải là tỷ võ…. tay chân Tiểu Xuân run rẩy. Nàng nhận ra, đây không phải là tỷ võ.

“Đại sư huynh….” Tiểu Xuân há to miệng, nhưng lại không nghe thấy mình nói gì. Nàng thử đi về phía trước một bước, lại cảm thấy đầu gối mềm nhũn, đứng cũng không vững nữa.

Khi đó, nàng cho rằng, mình sẽ ngất đi.

Nàng cho rằng….

Nhưng tất cả ý nghĩ này, đã biến mất khi nhìn thấy bóng dáng xuất hiện đằng sau tầng mây kia.

Khi nhìn thấy hắn, nàng đã không còn nghe thấy những tiếng ồn ào xung quanh nữa rồi.

Tiểu Xuân ngơ ngác nhìn bóng người kia. Nàng biết, có nhiều thứ đã thay đổi.

Thân hình của hắn vẫn cao ngất như cũ, tóc dài đen nhánh bay bay trong gió lạnh. Sự suy yếu và tái nhợt trong quá khứ đã không còn, chỉ còn lại một thân thể rắn rỏi tràn đầy sức mạnh. Gương mặt hắn cường tráng, đường nét rõ ràng, vải bịt mắt vẫn chưa kịp tháo xuống, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến sự lớn mạnh của hắn. Trên trán hắn phát ra luồng hào quang sáng lòa như hình ảnh nàng đã từng nghe được trong những truyền thuyết xa xưa.

Cả Mẫn Kiếm sơn trang đều như rung động, thứ càng rung động hơn chính là kiếm khí khắp thế gian. Gần như tất cả các thanh kiếm ở đây đều đang lắc lư kịch liệt, thân kiếm sau khi rung lên thì thoát khỏi trói buộc của vỏ kiếm, đồng loạt xông về phía chân trời.

Lúc ấy, chân trời xuất hiện vô số bảo kiếm, kiếm khí phủ khắp không trung, gió mạnh vẫn không ngừng thổi, tạo nên sự kiềm chế đối với những thanh kiếm khát máu.

Bóng người kia hơi động đậy, bảo kiếm cũng động đậy, trên không trung lập tức xuất hiện một con đường lạnh ngắt trắng toát…

Vạn kiếm lót đường, cung nghênh Kiếm chủ.

“A Thanh…. Là huynh sao….”

Đầu óc của Tiểu Xuân đã dần không rõ ràng, chỉ là một phần bản năng, thôi thúc nàng đi về phía trung tâm của những thanh kiếm kia.

“Thái Âm…. Là kiếm khí Thái Âm! Thái Âm hiện thế rồi, Thái Âm hiện thế rồi! Đoạt kiếm đi…!”

“Đoạt kiếm, đoạt kiếm đi… “

Một tiếng “đoạt kiếm”, mấy kẻ trong võ lâm khát máu. Mọi người xông về phía giữa đài tỷ võ, mà đa số mọi người chưa kịp đến gần, đều đã bị kiếm khí mãnh liệt này xé tan thành từng mảnh.

“A…!”

“A… a a…!”

Tiểu Xuân cảm thấy có thứ gì đó nóng hổi văng lên mặt mình, nàng ngửi được mùi máu tanh nồng đậm. Nàng run run, từng bước từng bước, khó khăn đi về phía trước.

“Tên ngốc…” Từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống “Huynh là tên ngốc… Ta đã nói bao nhiều lần rồi, phải cẩn thận….”

Nàng hơi lảo đảo, Tiểu Xuân bị người đằng sau chen nên ngã xuống đất. Người nọ giẫm phải vai Tiểu Xuân, xông về phía trước, đi chưa được mấy bước, đầu thân đã đứt lìa. Cái đầu bị đứt lìa kia, lăn mấy vòng đến cạnh Tiểu Xuân.

“A….” Tiểu Xuân cúi đầu, run rẩy bò dậy.

Dần dần, tất cả mọi người phát hiện, không ai có thể đến gần đài tỷ võ, bởi vì ở giữa, hai vị kiếm khách hạng nhất lúc bấy giờ, đang đứng canh giữ ở đó.

Dù là liều chết đấu nhau, họ vẫn có thể phân tán thời gian, chém đầu những kẻ muốn xông vào bên trong kiếm trận.

Kiếm Thái Âm cách mặt đất càng ngày gần, cảm giác bị áp bức cũng càng lúc càng gần.

“Ha ha ha… đại sư huynh, hắn tới rồi.”

Vệ Thanh Phong: “….”

Hạ Hàm Chi nhếch khóe môi tà khí, khẽ nói: “Thắng bại chỉ trong chớp mắt, đại sư huynh phải chú ý đó.”

Trong lúc mông lung, Tiểu Xuân cũng nhìn thấy Thái Âm đang chậm rãi chạm đất.

“A Thanh….”

Khi vừa chạm đất, Thái Âm dường như đang đưa tay hướng về phía Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân cười, nàng cam tâm tình nguyện nghĩ rằng, người trước mắt, vẫn chính là A Thanh trong trí nhớ của nàng.

Nụ cười này, dường như đã tiếp thêm cho nàng sức mạnh. Tiểu Xuân đứng thẳng người, chạy về phía bóng dáng kia.

Hai kiếm đan nhau, khó phân lực lượng, Hạ Hàm Chi bỗng nhiên giơ tay, cười nhạt.

“Đại sư huynh, nhìn bên kia kìa.”

Dứt lời, y chợt lui vài bước, Tinh Hà trong tay chém một phát… một luồng kiếm khí màu bạc cứ như gió lốc quét đến!

Vệ Thanh Phong nhìn về phía bên cạnh, con ngươi hơi co lại. Y không chút suy nghĩ, nâng kiếm vọt đến…!

Hạ Hàm Chi tung người, bước về phía kia, lại như ngừng lại một chút.

Kiếm Tinh Hà độc nhất, sao có thể dễ dàng đuổi theo như thế, mà Lục Tiểu Xuân đều đang tập trung toàn bộ tinh thần trên người Thái Âm, dưới tình cảnh như địa ngục này, nàng dường như không hề phát hiện sự chết chóc đang đến gần.

Vệ Thanh Phong rốt cuộc không nhịn được mà kêu lớn…

“Tiểu Xuân!”

Một tiếng này lại không hề khiến Tiểu Xuân bừng tỉnh, nàng vẫn ngơ ngác đi về phía Thái Âm, trong miệng vẫn đang lẩm bẩm điều gì.

Khi kiếm khí kia sắp chém về phía Tiểu Xuân, một cánh tay bỗng nhiên vươn ra, túm lấy cổ nàng, kéo nàng qua một bên.

Vệ Thanh Phong vẫn không ngừng bước, Đại Tông sư đã dùng một tay chém cho Tiểu Xuân hôn mê, ngẩng đầu kêu lớn với Vệ Thanh Phong: “Thanh Phong… Đoạt kiếm…!”

Vệ Thanh Phong kịp phản ứng, chân y lập tức di chuyển, một lần nữa xông về phía kiếm trận.

Hạ Hàm Chi đứng bên người Thái Âm, ánh mắt y nhìn về phía Vệ Thanh Phong, cùng với bọn người đứng bên dưới.

“Muộn rồi, các ngươi đều đã muộn rồi.”

Vừa dứt lời, Hạ Hàm Chi tung người, tay đặt lên lưng Thái Âm, dùng chân khí của mình không ngừng độ cho Thái Âm, để chân khí hòa hợp với kiếm khí của Thái Âm.

Núi non yên lặng, trời đất cũng lặng yên.

Tất cả đều trở nên yên tĩnh.

Tiểu Xuân cảm thấy, mình dường như đã nghe được tiếng ca của Lý Thanh, ở dưới chân núi Bạc Mang, khúc ca từ biệt.

Mà cuối cùng, nàng đã hiểu, đây không phải là tiếng ca, mà là lời tuyên cáo rằng Thái Âm sẽ nhập thế.

[“Binh Vũ Bản Kỷ” có ghi lại: “Năm Tĩnh Nguyên thứ hai mươi sáu, kiếm khí Thái Âm nhập thế, Hạ Thu của Mẫn Kiếm sơn trang đoạt được, từ đó, lên làm Trang Chủ, Thái Âm trở thành Kiếm Tôn, nhận lễ của vạn kiếm. Kiếm Tôn không thường xuất quan, ẩn mình ở sau núi của Mẫn Kiếm sơn trang, rất ít khi gặp người khác, nói cũng không nhiều, chỉ duy nhất vào hôm hiện thế đã từng nói một câu… “trăm vạn binh khí, đều lấy kiếm làm đầu; mà trong vạn kiếm, ta chính là vua!”]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương