An Hiểu Hiểu phớt lờ lời nói của anh, căm giận cắn răng, tiếp tục tìm sợi dây chuyền đáng chết kia.

Mưu kế thất bại, Hạng Thanh Lỗi nóng nảy, lúc này thực sự nhắm ngay mu bàn tay trắng noãn của cô, nhẹ nhàng đạp xuống.

An Hiểu Hiểu rốt cuộc không nhịn được, dừng lại động tác tìm kiếm, ngẩng đầu mắng to.“Anh bệnh thần kinh…”

Hạng Thanh Lỗi ngồi trên ghế tre cúi đầu, một tay nắm chặt cằm của cô, ánh mắt tàn bạo hung hăng hôn trụ cô.

An Hiểu Hiểu liều chết bảo vệ môi, tiếc rằng nam nhân này đã quá rõ ràng làm thế nào để chế phục cô, anh cắn môi dưới của cô, ép cô há miệng, làm cho đầu lưỡi cơ khát đã lâu đi vào, cuồng tác trong miệng ngọt ngào của cô.

“Ngô… Buông ra…” An Hiểu Hiểu nắm hai tay, dùng sức nện vào đùi anh, nhưng cái gáy bị tay còn lại của anh chế trụ, thế nào cũng không thoát được.

Ngày đêm tưởng nhớ, chính là cái miệng nhỏ ngọt ngào này của cô, hơi thở hoa nhài thơm ngát, so với mùi nước hoa hỗn tạp gay mũi trên người nữ nhân khác càng khơi mào lửa nóng khát vọng của anh.

Vì thử phản ứng của cô, ngày hôm qua anh nhịn xuống cơn buồn nôn cùng ác cảm, bắt buộc chính mình hôn Kelly, còn phải làm ra bộ dáng thích thú say mê, đến nỗi, anh phải ảo tưởng là miệng của cô, mới có thể liên tục mà hôn.

Nghĩ đến cái miệng nhỏ nhắn ngọt mềm của cô, Hạng Thanh Lỗi cảm thấy từng tế bào trong cơ thể đều được sống lại, mắt phượng trầm mê sương sắc, bàn tay chế trụ cái gáy của cô không biết khi nào đã chuyển xuống eo mông của cô, nặng nhẹ ấn vo vê.

An Hiểu Hiểu thiếu chút đã bị kĩ thuật hôn cao siêu của anh làm cho váng đầu, may mắn vẫn còn một chút lí trí, làm cho cô kịp thời hoàn hồn, dùng sức lùi ra sau, kéo ra khoảng cách giữa hai người.

“Anh có bệnh!” An Hiểu Hiểu vỗ về cánh môi bị hôn sưng đỏ, trừng mắt nhìn Hạng Thanh Lỗi đang cười sung sướng, xoay người tiếp tục tìm sợi dây chuyền hại cô thảm thế này.

Hạng Thanh Lỗi ý còn chưa hết dựa vào ghế, chân dài lại lần nữa tao nhã bắt chéo, ngón tay thon dài lướt qua cánh môi còn vương hương vị của cô, mắt phượng liêu nhân vẫn tham lam nhìn chằm chằm An Hiểu Hiểu.

An Hiểu Hiểu toàn thân đều nóng lên, không thể tin được chỉ là một cái hôn, thế nhưng ảnh hưởng đến cô lớn như vậy, hai chân còn có chút mềm mềm,những chỗ mẫn cảm trên người mơ hồ ngưa ngứa.

Cô làm sao vậy? Biết rõ nam nhân này chỉ là đang chỉnh ác cô, chê cười cô, thân thể cô thế nào còn có thể phản ứng với anh?

Cô cảm thấy chính mình thật dọa người! Thậm chí còn ẩn ẩn chờ mong anh tiếp tục tiến thêm một bước, cô thật sự là ghê tởm chính mình vô dụng, thật muốn nhanh chút rời khỏi nơi này, nhưng mà tìm mãi cũng không thấy cái sợi dây chuyền kia!

Không muốn lại bị Hạng Thanh Lỗi ảnh hưởng, An Hiểu Hiểu trốn trên lầu hai, theo hành lang tìm được thư phòng Hạng Thanh Lỗi, vừa vào cửa, đập vào mắt là giá sách ba tầng cao cập trần nhà, toàn bộ đều sơn màu trắng ngà, có vẻ sinh động sáng sủa.

An Hiểu Hiểu không có tâm trạng tham quan, một đường tìm kiếm, cuối cùng ngồi trên bàn của Hạng Thanh Lỗi, khanh khách kéo ra ngăn kéo trên thảm để tìm kiếm.

Vẫn là tìm không thấy, An Hiểu Hiểu đành phải lần nữa quỳ nằm sấp xuống, cầm một cây bút ở giá sách hươ hươ qua lại ở khe hở phía dưới.

Hạng Thanh Lỗi hai tay bỏ trong túi quần tây, chân dài đứng thẳng, dựa ở cửa thư phòng, An Hiểu Hiểu vì đang quay lưng, không phát hiện anh đã đến.

Bởi vì quỳ xuống, phấn mông mê người cao cao nhếch lên, làn váy quá ngắn khiến cô lộ xuân quang, lộ ra quần lót màu đen, tôn lên mông cánh hoa tuyết trắng co dãn thật tốt, lập tức khơi mào dục vọng Hạng Thanh Lỗi đè nén mấy ngày nay.

Mắt phượng dấy lên hừng hực liệt hỏa, tấc tấc cơ bắp bên dưới tây trang nháy mắt buộc chặt như thiết, máu mãnh liệt chảy xuống hạ phúc, nam tính dưới quần tây đã vận sức chờ phát động, ngẩng to sưng lớn.

An Hiểu Hiểu còn không biết tốt xấu lần nữa đem thân mình nắm sấp, khiến làn váy toàn bộ bị kéo lên, phấn mông không hề che lấp bại lộ trong tầm mắt nam nhân phía sau, làm dục hỏa ngày càng nồng đậm.

Hạng Thanh Lỗi nhẹ nhàng bước, từng bước tới gần, đến khi An Hiểu Hiểu phát hiện phía sau có người dựa vào, dị vật cứng rắn đã để sau lưng cô.

“Anh muốn làm gì…” An Hiểu Hiểu muốn ngồi dậy, Hạng Thanh Lỗi từ từ phía sau ngăn cô lại, hai tay thành thục vòng đến trước ngực cô, cách lớp áo mỏng manh mà xoa bóp.

Một tiếng động tình anh ninh trong miệng cô dật ra, cô cảm giác sâu sắc nhục nhã cắn môi dưới, muốn tránh thoát nam nhân phía sau cô, bất đắc dĩ anh thân hình to lớn, lực đạo lại lớn, căn bản là mèo cùng chuột.

“Buông tôi ra…” An Hiểu Hiểu rên rỉ. Ngâm biên giãy dụa, hạ thân bỗng nhiên chợt lạnh, phát hiện làn váy âu phục đã bị anh kéo cao đến eo.

“Em cũng muốn.” Hạng Thanh Lỗi tựa vào trên gáy cô, đầu lưỡi ẩm nóng đầy kỹ xảo cuốn liếm thùy tai mẫn cảm của cô, một bàn tay từ phía dưới phương tiến vào nội y, bao lại tuyết nhũ bên phải của cô, tăng thêm lực nhu lộng.

“Tôi không cần!” An Hiểu Hiểu khẩu thị tâm phi hô to, thanh âm rõ ràng đã phát run, thân mình cũng mềm mại vô lực mặc anh xâm lược.

“Chưa tìm được dây chuyền, trước dùng thân thể của em đến trả nợ đi.” Bàn tay to thô lỗ kéo xuống bra bằng ren, nụ hoa không hề bị che đậy đã muốn đứng thẳng, làm cô càng rên rĩ dồn dập.

“Đó là sợi dây chuyền có một không hai, trên thế giới tuyệt đối tìm không thấy cái thứ hai.” Thanh âm phẫn nộ của anh buộc chặt lại, như là nhớ lại những điều không vui.

“Cũng không phải tôi làm mất!”

“Cái dây chuyền kia giá hơn hai trăm vạn, tôi không tìm em hỏi thì tìm ai?”

Nghe xong, An Hiểu Hiểu cả người đều tê liệt. Không thể tưởng được chỉ là một sợi dây chuyền trân châu, thế nhưng muốn hơn hai trăm vạn! Cô đem chính mình bán chắc cũng không kiếm được nhiều như vậy, quả thực là bi kịch a!

“Hơn hai trăm vạn, anh ăn cướp à!” Đánh chết cô cũng sẽ không bồi thường!

“Không muốn bồi thường? Vậy dùng thân thể của em đến thay đi.”

“Cái gì? Tôi mới không cần…”

An Hiểu Hiểu kháng cự vặn vẹo thân mình, kích thích nhuỵ hoa non nớt mãnh liệt tiết ra lượng lớn xuân mật, cô lại ẩm ướt…

……

An Hiểu Hiểu mở hai mắt, không thể tin được hình ảnh trước mắt, cô thế nhưng lại cùng Hạng Thanh Lỗi làm tình.

Trên người anh còn mặc chỉnh tề, chỉ có phéc mơ tuya quần tây là cởi bỏ, trái lại cô, toàn thân đều trần trụi, như một dâm phụ không biết nhục nhã, khát cầu nam nhân đến hung hăng yêu cô.

An Hiểu Hiểu xoay người, đưa lưng về nam nhân phía sau, cuộn tròn thân mình giấu mặt khóc nức nở, thanh âm tuy nhỏ, nhưng vẫn kinh động đến Hạng Thanh Lỗi.

“Em khóc cái gì?” Hạng Thanh Lỗi thô lỗ lật cô lại, mắt phượng lạnh lùng nhìn chằm chằm, chẳng lẽ cùng anh lên giường rất thống khổ? Nhiệt tình lúc nãy đều là giả dối?

An Hiểu Hiểu lắc đầu không hé răng, chỉ mơ hồ xoa xoa hai mắt đẫm lệ, nhặt lên quần áo rơi vãi, nhanh chóng mặc lại chỉnh tề, sau đó tiếp tục tìm dây chuyền.

Hạng Thanh Lỗi cứ như vậy bị bỏ rơi ở đàng kia, khuôn mặt siết lại tức giận.“Em không nghe thấy anh hỏi em sao? Em rốt cuộc đang khóc cái gì?”

An Hiểu Hiểu cũng phát hỏa, quay đầu hô to:“Bởi vì mạc danh kỳ diệu bị anh vu oan, tôi thống khổ khổ sở không được sao?”

“Trả không nổi hai trăm vạn cũng không sao.” Hạng Thanh Lỗi cong lên khóe môi.“Em có thể dùng thân thể đến bồi thường.”

“Anh bệnh thần kinh!”

An Hiểu Hiểu không để ý tới anh, xoay người tiếp tục tìm. Anh chính là muốn nhục nhã cô, xem cô có bao nhiêu thê thảm, cô mới sẽ không làm cho chính mình lưu lạc đến loại tình cảnh này.

Bị cô cự tuyệt, tôn nghiêm của Hạng Thanh Lỗi bị đả thương nghiêm trọng, nhanh nhẹn bắt lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô, xem cô mất thăng bằng, anh giống như một con sói hung ác, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì ăn đau mà nhăn lại.

“Anh làm gì!” An Hiểu Hiểu tức giận quay đầu.

“Rất đau sao?” Hạng Thanh Lỗi lạnh lùng hỏi lại.

“Đương nhiên rất đau!” Có người té ngã sẽ không đau sao? Thần kinh!

“Nhớ kỹ loại đau này, bởi vì nó không bằng một phần mười cơn đau của anh.” Hạng Thanh Lỗi bỏ lại câu này làm cho cô sững sờ, sau đó đứng dậy chạy lấy người.

An Hiểu Hiểu không hiểu ra sao nhìn theo bóng lưng anh tức giận rời đi, rõ ràng người hung hăng phát tiết trên người cô là anh, vì sao còn muốn bài ra khuôn mặt thối này cho cô xem? Chẳng lẽ anh đùa bỡn còn chưa đủ sao?

An Hiểu Hiểu mắt to ngấn nước mắt ủy khuất, tiếp tục lãng đãng tìm kiếm, nhưng vẫn như cũ không thu hoạch được gì.

Toàn bộ phòng ở đều tìm mấy lần, chính là tìm không ra sợi dây chuyền giá trị hơn hai trăm vạn kia, An Hiểu Hiểu gấp đến độ đã khóc vài lần, cuối cùng thật sự không có cách, đành phải lưu lại tờ giấy, báo cáo với Hạng Thanh Lỗi ra ngoài vẫn chưa trở về, nói cô ngày mai sẽ lại qua tìm.

Cứ như vậy, lê thân mình chật vật, An Hiểu Hiểu trở lại phòng nhỏ, lại gặp Thường Nhạc chờ trước cửa đã lâu.

“Hiểu Hiểu, cậu thế nào trở thành bộ dáng quái quỷ này? Rất giống vừa bị cưỡng gian nga.” Nhìn An Hiểu Hiểu tóc dài rối tung, trên người âu phục nhăn nhúm, đi đường còn tập tễnh, Thường Nhạc sợ tới mức hô to.

An Hiểu Hiểu nhanh chóng che miệng cô lại, kéo cô vào trong phòng.“Cậu nhỏ tiếng chút, mình còn muốn sống ở đây!”

“Cậu còn chưa nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Hạng Thanh Lỗi điện thoại tới, nói mình trộm của anh ta một sợi dây chuyền trân châu, muốn mình đến nhà anh ta tìm, bằng không sẽ báo cảnh sát bắt mình.” An Hiểu Hiểu bất đắc dĩ mà đem chuyện từ đầu tới đuôi nói một lần.

Thường Nhạc nghe xong liền cảm thán.“Rất kỳ quái, thực sự rất kỳ quái.”

“Có cái gì kỳ quái?”

“Cậu nghĩ đi, lấy thân phận địa vị tổng tài của anh ta, bình thường ra tay rất hào phóng, đương nhiên đã từng tặng cho nữ nhân loại trang sức quý giá, nhưng mà anh ta có khi nào nghiêm túc qua lại với nữ nhân? Tặng quà cũng chỉ là nhất thời cao hứng, tựa như hoàng đế ban thưởng cho phi tử, căn bản sẽ không đau lòng.”

“Căn bản là chính anh ta làm mất, lại lười tìm, liền đổ lên đầu mình! Vừa vặn có thể khi dễ mình, thuận tiện thưởng thức mình như người điên liều mình làm trò hề.” An Hiểu Hiểu tức giận đến nỗi lại muốn khóc lớn.

“Chính là như vậy mới kỳ quái.” Thường Nhạc đẩy đẩy kính mắt nói:“Đã cảm thấy phiền chán với cậu, hẳn là ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn thấy cậu, làm sao có thể vì một cái dây chuyền mà bắt cậu đến nhà tìm?”

“Anh ta biến thái nhàm chán!” Mắng lại mắng, An Hiểu Hiểu mới có thể cảm thấy thoải mái.

“Hiểu Hiểu, nam nhân vốn chính là biến thái nhàm chán, nhất là gặp phải cái gọi là chân mệnh thiên nữ, hành vi cử chỉ của nam nhân sẽ càng biến thái càng nhàm chán.”

“Làm trò! Cái gì chân mệnh thiên nữ, mình căn bản chính là tiện mệnh suy nữ.” An Hiểu Hiểu mở miệng bác bỏ.“Anh ta chính là xem mình không vừa mắt đi? Ngay từ đầu chính là bởi vì cản trở anh ta rung xe cùng cô gái kia, cho nên mới để ý đến mình, đại khái là ngại còn chưa chỉnh mình đủ, muốn đem hết các cách để đối phó ta.”

“Không, sự tình không đơn giản như vậy.” Thường Nhạc lộ ra biểu cảm thám tử nhí Conan, An Hiểu Hiểu lại thầm nghĩ muốn đem chính mình cuộn trong chăn khóc lớn một hồi.

“Tóm lại mình nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra sợi dây chuyền kia, bằng không mình phải bồi thường cho anh ta hai trăm vạn, mình phải đi mượn ở đâu số tiền lớn như vậy?”

“Không bằng làm theo lời anh ta, cậu bán thân thể cho anh ta đi!” Thường Nhạc nghiêm túc đề nghị.

“Anh ta chính là muốn vũ nhục mình, không phải thực sự muốn mình!”

“Cậu không thử làm sao biết?” Thường Nhạc thật sự rất muốn cười, An Hiểu Hiểu này chính là đặc biệt ngốc, không hề phát hiện ra, sau chia tay, bạn trai trước không cần tiền, lại muốn cô dùng thân thể hoàn lại nợ nần, này chỉ là lý do để anh ta làm cho cô quay trở lại về bên anh ta!

“Mặc kệ, ngày mai mình nhất định phải tìm cho ra sợi dây chuyền kia, đoạn tuyệt quan hệ với anh ta.” An Hiểu Hiểu nắm tay, hạ quyết tâm không để cho Hạng Thanh Lỗi tiếp tục tùy ý đùa bỡn cô.

“Đi thôi, không phải nói sẽ ở tạm nhà mình mấy ngày sao?” Thường Nhạc không muốn đánh thức cô, loại chuyện này vẫn là dựa vào chính bản thân đương sự nghĩ thông suốt có vẻ tốt hơn, người ngoài đừng tùy tiện nhúng tay.

“Ân, liền nghe theo cậu.” An Hiểu Hiểu gật đầu, kéo hành lý đi cùng Thường Nhạc.

Đến trước cửa nhà Thường Nhạc, An Hiểu Hiểu cả người đều ngây ra.

Trước mắt là toà nhà khí phái huy hoàng, so với hào trạch của Hạng Thanh Lỗi cũng không hề thua kém, nhìn thế nào cũng không phải là nhà của công dân phổ thông nên có.

“Thường Nhạc, cậu xác định chúng ta không đi nhầm nhà chứ?”

“Nhà của mình, mình làm sao có thể đi nhầm? Đừng đứng ngốc như vậy, vào đi!” Thường Nhạc thúc giục, còn kêu người hầu lại đây giúp An Hiểu Hiểu xách hành lí.

Ở nhà Thường Nhạc, An Hiểu Hiểu mới phát hiện, thì ra nữ nhân luôn dùng hình tượng hủ nữ ngụy trang chính mình – Thường Nhạc, dĩ nhiên lại là con gái riêng của phú hào nổi danh.

Khó trách mỗi khi có người hỏi hoàn cảnh gia đình Thường Nhạc, cô luôn hàm hồ cho qua, cũng chưa bao giờ mời đồng nghiệp đến nhà, mọi người chỉ cho là cô quái gở, không thích chia sẻ cuộc sống cùng bằng hữu, không thể tưởng được dĩ nhiên là nguyên nhân này.

“Cậu rất không có lương tâm, thế nào bây giờ mới nói cho mình biết!” Cho đến trước khi đi ngủ, An Hiểu Hiểu vẫn còn khiếp sợ.

“Chỉ là con gái riêng, chuyện này thì có gì hay ho?” Thường Nhạc tắt đèn, từ bên kia bước lên giường.

“Có một người cha hô mưa gọi gió như vậy, cậu cần gì phải làm một tiếp tân nho nhỏ ở Khang Linh?”

Chương 11.2

Hôm sau.

Ngủ trên giường nhà hào trạch, An Hiểu Hiểu ngủ đến nỗi mí mắt đều dính vào nhau, một đêm ngủ thẳng đến hừng đông, ngay cả Thường Nhạc rời khỏi nhà đi làm lúc nào đều không biết.

Cho đến khi âm thanh điện thoại quanh quẩn bên tai không dứt, mi tâm An Hiểu Hiểu mới hơi hơi nhăn lại, hai tay vung lung tung trong không trung, cuối cùng mới cầm lên điện thoại trên đầu giường.

“Uy?” Cô nhắm mắt lại, hàm hồ trả lời.

“Cả đêm không về nhà, đi đâu?”

“Liên quan gì đến anh… Anh là ai a?” An Hiểu Hiểu nửa tỉnh nửa mơ, chỉ nghe thấy một tiếng rống giận, cô nghĩ cũng không nghĩ nhiều liền cãi lại, thầm nghĩ nhanh chút trở lại giấc ngủ thanh tĩnh.

“An Hiểu Hiểu, em ngủ đến đầu óc hồ đồ rồi phải không?”

“Không cần anh quản tôi hồ đồ hay không hồ đồ, kệ tôi!” An Hiểu Hiểu ném di động, tiếp tục giấc ngủ của cô.

Ước chừng 1 phút sau, đầu óc mới chậm chạp tỉnh táo lại, An Hiểu Hiểu đột nhiên khiếp sợ mở to hai mắt, vội tìm di động còn chưa kết thúc trò chuyện.

“Uy?” Cô thở phì phò hô một tiếng.

“Em ở đâu?” Hạng Thanh Lỗi thanh âm cực lãnh, có thể làm cho người ta đông lạnh ngay lập tức.

“Tôi ở nhà bạn, đợi lát nữa sẽ qua tìm dây chuyền.”

“Bạn nào?”

“Ách… Thường Nhạc, anh chắc là không biết, là đồng nghiệp ở phòng tiếp tân.” An Hiểu Hiểu cũng không biết tại sao mình phải giải thích với anh, chính là trả lời theo bản năng.

“Em có nhà sao phải ngủ ở nhà người khác, em là sợ anh tới cửa đòi nợ sao?” Hạng Thanh Lỗi khẩu khí rõ ràng đã thay đổi, nhưng vẫn còn mùi thuốc súng nồng đậm.

“Tôi nhất định sẽ tìm được dây chuyền.” An Hiểu Hiểu mới sẽ không thừa nhận là chính mình thiếu nợ anh, vạn nhất bị anh ghi âm lại, kia không phải lớn chuyện sao?

“Vậy nhanh chút đến đây tìm.”

“Tôi vừa rời giường, còn chưa có ăn sáng, không có khí lực tìm.”

“Đó là chuyện của em, mười phút sau lập tức xuất hiện, bằng không anh khóa cửa, để xem em đi đâu tìm dây chuyền!”

An Hiểu Hiểu tức giận đến muốn cắn người, tức khắc tắt điện thoại di động, dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, thay quần áo đơn giản — có vết xe đổ ngày hôm qua, cô không dám lại mặc âu phục, toàn thân cao thấp “quấn” lại chặt chẽ, chỉ kém không có mặc khôi giáp phòng vệ thôi.

Khoảng 15 phút sau, An Hiểu Hiểu xuất hiện tại cửa nhà Hạng Thanh Lỗi, tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng khoan khoái, hơn nữa làn da trắng tự nhiên không cần trang điểm, hai gò má đỏ ửng tự nhiên, mắt to sáng ngời quan sát xung quanh, bộ dáng động lòng người này, trùng trùng gõ một cái vào lòng Hạng Thanh Lỗi.

Cho đến giờ khắc này, dưới đáy lòng Hạng Thanh Lỗi không thể không thừa nhận, anh là hoàn toàn triệt để nằm trong tay An Hiểu Hiểu, trừ bỏ cô, anh không thể lại tiếp nhận nữ nhân khác, trong tâm trí của anh, tất cả đều là cô, không phải là ai khác.

Phát hiện cánh tay Hạng Thanh Lỗi tà chống cạnh cửa, mặt không chút biểu cảm, chính là dùng cặp mắt phượng chăm chú nhìn cô, ánh mắt phức tạp khó dò, An Hiểu Hiểu cả trái tim đều muốn bật ra, khẩn trương hề hề bày ra tư thế phòng ngự.

Hạng Thanh Lỗi lại đột nhiên nở nụ cười, cười một tiếng.“Làm gì? Sợ anh làm chuyện xấu với em? Chúng ta nên làm đều đã làm, em còn dùng biểu cảm phòng sắc lang kia trừng anh, là muốn sắm vai hay là phủ nhận?”

An Hiểu Hiểu đỏ mặt, ấp úng.“Tôi chỉ là…là muốn bảo vệ mình, ai với anh chơi sắm vai? Anh bớt nói bậy đi!”

“Còn không mau đi vào.” Hạng Thanh Lỗi lười nghe cô nói dối, quay đầu thẳng tắp vào nhà, An Hiểu Hiểu cúi đầu, thầm thì hai tiếng, đuổi theo sau đi vào.

Một mùi hương nóng hầm hập thổi qua chóp mũi, An Hiểu Hiểu đang cực kì đói nghe ra đó là mùi bơ xào thịt hun khói, bánh dâu tây tẩm một lượng lớn đường mậtcòn có hương cà phê nồng đậm, …

Cô lỗ!

An Hiểu Hiểu ngượng ngùng cúi đầu, ảo não trừng cái bụng mình, khóe mắt không quên liếc nhìn Hạng Thanh Lỗi đứng ở cửa phòng bếp.

Hạng Thanh Lỗi nghiêng đầu vai rộng lớn, trên thân mặc áo thun đen cổ chữ V, bên dưới phối hợp quần kaki màu xanh đen, thiếu đi chút lạnh lùng sắc bén nét thường ngày, thêm vào vài phần lười nhác, giống như hình tượng hảo nam nhân ở nhà, làm cho An Hiểu Hiểu thần hồn điên đảo.

Ô ô, bây giờ là lúc nào rồi mà cô còn có tâm tình háo sắc? Thật sự xứng đáng bị anh đùa bỡn như vậy, cô thật sự là hết thuốc chữa mà! An Hiểu Hiểu trong lòng rơi lệ đầy mặt.

“Đứng ngốc ở đó làm cái gì? Lại đây.” Hạng Thanh Lỗi lạnh lùng nói.

An Hiểu Hiểu ngờ nghệch theo vào bếp, trên bàn cơm trải khăn theo kiểu Tây Âu, bày biện vô số chén dĩa trắng tinh, đồ ăn còn nhiều hơn cả khẩu phần ăn sáng trưa của 2 người, bày biện tinh xảo, mùi hương dụ hoặc, hại cô đói đến hoa mắt.

Biết rõ cô chưa kịp uống giọt nước nào liền chạy vội đến đây, anh còn đặc biệt chuẩn bị bàn ăn phong phú này, nói rõ là muốn chỉnh ác cô, thật sự là rất không có nhân tính mà!

“Ngồi xuống.” Hạng Thanh Lỗi kéo ra ghế dựa, đè cô ngồi lên trên ghế.

An Hiểu Hiểu há hốc mồm.“Này… Này đó là cho tôi?”

“Đương nhiên không phải miễn phí.” Hạng Thanh Lỗi cùng cô mặt đối mặt, cầm lấy dao nĩa, tao nhã cắt thịt hun khói cùng trứng rán.

An Hiểu Hiểu vừa nghe, sợ tới mức nhanh chóng ném dao nĩa đứng lên.“Tôi đây không cần!” Nên sẽ không lại muốn cô lấy thân thể trả đi? Kia chẳng phải là mệt cô sao!

Mắt phượng liếc đến một cái đủ để đem người ta đông lạnh.“Không phải nói chưa ăn no nên không có khí lực tìm sao? Còn không mau ngồi xuống.”

“Nhưng là tôi…” An Hiểu Hiểu theo bản năng hai tay che ngực, Hạng Thanh Lỗi liếc mắt một cái liền nhìn ra nguyên nhân cô do dự.

“Anh hiện tại đối với em không có hứng thú, ăn xong rồi cũng phải làm việc.” Hạng Thanh Lỗi cố ý nói thật lãnh đạm chán ghét, trong lòng lại âm thầm cười trộm.

An Hiểu Hiểu nội tâm có chút đau, nhưng không muốn ngược đãi bản thân cùng cái bụng, dù sao ăn hay không ăn, còn ở lại đây đều sẽ còn bị anh trêu đùa, còn không bằng ăn no một chút, mới có khí lực đối kháng cường quyền.

Nghĩ đến đây, An Hiểu Hiểu yên tâm mà cắn một miếng lớn, không phát hiện Hạng Thanh Lỗi cong khóe miệng, ánh mắt hiện lên ôn nhu sủng nịch.

Anh rất biết An Hiểu Hiểu có hai thứ không bỏ được, một là công tác, hai là cái bụng, hai thứ này là thứ cô thà chết cũng muốn bảo vệ quyền lợi bản thân, nhưng hiện tại cái thứ nhất trước hết không thể uy hiếp, đành phải lợi dụng chuyện thứ hai.

Ở trước mặt anh, cô không thể nào giấu diếm, cá tính đều bị anh chặt chẽ nắm giữ trong tay — trừ bỏ tâm của cô, anh thế nào cũng không nắm được.

An Hiểu Hiểu ăn ngon vui vẻ, khuôn mặt u ám mấy ngày nay rốt cục lộ ra ánh mặt trời, ăn ngon đến lên trời, tiếp tục hạnh phúc ăn uống.

Buổi sáng yên tĩnh, ánh nắng vàng nhạt nghiêng ngiêng chiếu vào phòng, đem hai người trước bàn ăn làm thành một bức tranh điềm tĩnh sinh động đẹp đẽ, không khí ngọt ngào ấm áp, khiến người ta không nhịn được muốn giữ mãi khoảnh khắc ôn nhu này.

Trong nháy mắt, An Hiểu Hiểu cho rằng chính mình đang ở trong mơ — chỉ có ở trong mộng, Hạng Thanh Lỗi mới có thể dùng ánh mắt thâm tình mỉm cười nhìn chăm chú cô, cô cũng không cần lo lắng khi nào thì sẽ bị anh một cước đá đi…

An Hiểu Hiểu uống một hơi cạn sạch tách cà phê nóng, hai tay bê cái tách, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó ở tầng cao nhất đập bể cái cốc, tươi cười trên mặt dần biến mất.

“Làm sao vậy?” Phát hiện vẻ mặt ảm đạm của cô, Hạng Thanh Lỗi trong lòng cũng buồn bực theo.

“Cám ơn anh vì bữa sáng này, tôi hôm nay nhất định sẽ tìm ra dây chuyền.” An Hiểu Hiểu đứng lên, ủ rũ nói.

“Vẻ mặt của em là sao? Chưa ăn no có phải hay không?” Hạng Thanh Lỗi đẩy ra ghế dựa đứng lên, đưa tay muốn giữ chặt cô.

An Hiểu Hiểu ngẩn ra, theo bản năng tránh né, bàn tay Hạng Thanh Lỗi liền rơi vào khoảng không, chỉ bắt đến một trận gió nhẹ.

Anh thống hận cảm giác vô lực này, cố tình An Hiểu Hiểu gây cho anh chính là loại cảm giác này.

“Tôi, tôi muốn đi tìm dây chuyền.” Cảm thấy không khí đông lại, An Hiểu Hiểu ngượng ngùng xoay người muốn chạy trốn khỏi phòng bếp.

Đi được hai bước, một đôi tay quen thuộc từ phía sau vòng trụ eo của cô, một lồng ngực ấm áp áp vào lưng cô, bên tai lướt qua mùi hương nam tính của Hạng Thanh Lỗi nam tính.

“An Hiểu Hiểu, anh thật sự không đáng được em để ý sao?” Anh tựa vào bên tai cô, trầm giọng hỏi, hơi thở nóng bỏng làm cô liên tiếp co rúm lại.

“Anh, anh nói bậy bạ gì đó?” Cô trong lòng rối loạn, hai gò má nhanh chóng đỏ ửng.

“Không phải em nói thầm mến anh thật lâu sao? Vì sao có thể dễ dàng đem anh tặng cho người khác như vậy?”

“Đó là bởi vì anh không thích nữ nhân dây dưa… Em đương nhiên muốn thức thời một chút…”

“Anh chấp thuận em dây dưa với anh.”

“Anh đã đã chán ghét em, em cần gì phải bám riết không tha?” Hai cánh tay vòng quanh eo cô càng siết chặt, cô thở có chút khó khăn, chỉ có thể ngắc ngứ trả lời.

“Chẳng lẽ em không tin tưởng tình cảm của anh?” Hạng Thanh Lỗi đùa cợt hỏi.

“Em không biết anh đang nói cái gì, đây không phải là điều anh muốn sao?” Chỉ cần nhớ lại ngày đó ở nhà ăn anh lộ ra biểu cảm chán ghét cô đến cực điểm, ngực cô liền rầu rĩ đau xót.

“Em viì sao không hiểu anh đang muốn gì nhỉ?” Hạng Thanh Lỗi thở dài.

Anh chưa từng có kinh nghiệm thổ lộ với nữ nhân, ngại cho tự tôn nam tính cao ngạo, anh nói không nên lời, chỉ có thể quanh co biểu đạt, cố tình gặp phải An Hiểu Hiểu có suy nghĩ hoàn toàn khác hẳn người thường, miêu tả cảm tình sinh động trước mặt cô, giống như là không khí, trực tiếp bị bỏ qua.

“Em biết anh chán ghét em, cho nên em sẽ hết sức nhanh chóng tìm ra dây chuyền, rời xa tầm mắt anh.”

Lại tới nữa! Hạng Thanh Lỗi không nói gì nhìn trời.

Cái cô nàng ngốc nghếch này, rốt cuộc trong óc cô đang chứa cái gì vậy? Nếu chán ghét cô, anh cần gì phải dùng cái lý do đáng xấu hổ đó bắt cô đến đây? Nếu phiền chán cô, thế nào còn có thể cùng cô làm tình?

Dây thần kinh tình cảm của cô có phải hay không không được dài cho lắm? (Hạ: anh mắng chị não ngắn kìa :>) Hành động của anh rõ ràng đến nỗi người mù đều nhìn ra được là bày tỏ tình yêu, vì sao cô chính là nhìn không thấy?

Giờ khắc này, Hạng Thanh Lỗi cảm thấy mình triệt để bị đánh bại rồi, bỗng nhiên, cái gì đều nghĩ thông.

Anh cùng cô nàng ngốc nghếch này tức giận cái gì? Căn bản không cần, anh muốn làm như thế nào liền làm như thế nấy, bất kể cô yêu hay không yêu, muốn hay không, anh chỉ cần trực tiếp tự thể nghiệm là đủ rồi.

“Không sai, anh chính là chán ghét em.” Hạng Thanh Lỗi thanh âm thoải mái khoái trá, bế tắc trong lòng cùng buồn bực lúc trước nhất thời trở thành hư không.

An Hiểu Hiểu lại bởi vì anh sảng khoái thừa nhận mà cúi gầm mặt, trái tim như bị một bàn tay bóp nghẹt, quăng mạnh xuống.

Có nhất thiết phải trực tiếp như vậy không? Sẽ không để lại cho cô chút mặt mũi sao?

“Bởi vì chán ghét em, cho nên anh muốn đem em ở lại bên người anh, ngày đêm tra tấn em, cho em biết anh chán ghét em nhiều thế nào.”

Cảm giác An Hiểu Hiểu trong lòng đang run run, Hạng Thanh Lỗi gợi lên ý xấu tươi cười, đem cô ôm càng chặt, liên tiếp khẽ hôn bên má cô.

“Chán ghét em…vì sao còn hôn em?” Cô kiềm nén nghẹn ngào hỏi.

“Đây là cách anh chán ghét em, em quản được sao?”

“Em không cần anh chán ghét em lại hôn em.”

“Anh càng muốn.”

“Anh…anh khi dễ người!”

“Cũng chỉ khi dễ một mình em.”

“Em…..em có thể kiện anh!”

“Hoan nghênh.”

“Ô ô…” Không thể làm gì anh, An Hiểu Hiểu khóc.

Giây tiếp theo, thân mình mềm mại bị cuốn một vòng, Hạng Thanh Lỗi nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ôn nhu mà hôn cô, che lại tiếng khóc vạn phần ủy khuất của cô, cuối cùng, còn liếm đi nước mắt của cô.

“Buổi tối đem hành lý chuyển đến đây.” Hạng Thanh Lỗi học khôn, trực tiếp làm so với vô cùng vô tận thăm dò có hiệu quả nhanh hơn nhều, cũng không cần làm cho chính mình lần nữa cảm thấy vô lực và thất bại.

“Vì sao?” An Hiểu Hiểu kinh hãi.

“Như vậy anh mới có thể tận tình khi dễ em.” Hạng Thanh Lỗi gợi lên ý cười xấu xa.

“Anh không thể ép em!”

“Thử xem xem, xem anh có thể ép em hay không.” Hạng Thanh Lỗi mày khẽ nhếch, bộ dáng bình chân như vại tùy thời chờ cô đến khiêu chiến.

An Hiểu Hiểu nhát gan, lập tức làm rùa đen rút đầu, tức cũng không dám nói một tiếng, lông mi thật dài chăm chú nhìn nước mắt, điềm đạm đáng yêu làm anh khắc chế không được, lại cúi đầu hôn cô một ngụm.

“Nghe lời, đem hành lý chuyển đến đây, nếu không thì mua lại toàn bộ.” Hạng Thanh Lỗi nhẹ nhàng khuyên nhủ.

“Anh trả tiền sao?” An Hiểu Hiểu tính toán chi li châm chọc.

“Vì sao phải trả tiền?” Hạng Thanh Lỗi lạnh lùng cho một câu này, An Hiểu Hiểu đang muốn thất vọng đau khổ, lập tức lại nghe đến anh bổ sung. “Một tấm thẻ bạch kim cũng đủ cho em mua, đòi tiền làm cái?”

An Hiểu Hiểu thiếu chút nữa té xỉu. Cái gì cùng cái gì a, loạn thất bát tao, đã chán ghét cô, làm sao còn bao ăn bao ở? Quả thực chẳng khác gì kim ốc tàng kiều.

Chẳng lẽ thực bị Thường Nhạc nói trúng rồi, Hạng Thanh Lỗi đối với cô thực sự cổ quái? Rốt cuộc là quái ở chỗ nào? Thế nào vừa nghĩ đến vấn đề này, đầu của cô liền rối thành một đoàn, cái gì cũng nghĩ không ra?

“Nhất định phải chuyển đến đây sao? Không chuyển được không?” An Hiểu Hiểu vẫn còn giãy dụa.

“Được.” Hạng Thanh Lỗi đáp lại một cái ngoài cười nhưng trong không cười.“Chỉ là anh cam đoan em rốt cuộc không ra được cửa này.”

“Anh đây là giam lỏng, phạm pháp !”

“Mất hứng? Không phải mới vừa nói, hoan nghênh em đi kiện.” Hạng Thanh Lỗi miễn cưỡng nói.

“Anh, anh làm sao có thể như vậy…”

An Hiểu Hiểu vẻ mặt cầu xin, không bao lâu cái miệng nhỏ nhắn lại bị anh ngăn chặn, một trận thiên toàn địa chuyển qua đi, cứ như vậy hai người lại lăn lên giường, đem nhiệt lượng trong cơ thể tiêu hao hơn phân nửa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương