Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em
29: Thứ Đẹp Đẽ Luôn Là Kỉ Niệm


Trải qua một buổi tối ngủ nghỉ đầy đủ, Trình Doãn thức dậy vào lúc mặt trời còn chưa mọc.

Cô ngồi thẳng lưng dựa vào thành giường một cách thoải mái, sau đó theo thói quen mà lên mạng thăm dò các trang báo lớn nhỏ.

Sự việc Đàm Ngư mất tích đã trôi qua gần một tháng, độ nóng đã giảm bớt do sự xuất hiện của nhiều bộ phim mới, nhưng không có nghĩa là không còn ai nhắc đến.

Cái tên Trình Doãn được cộng đồng mạng réo tên rất nhiều.

Đối với việc nữ diễn viên trẻ tuổi mới vào nghề, đặc biệt là thân phận thiên kim tiểu thư như Trình Doãn.

Người yêu mến nhiều mà người ghét cũng nhiều.

[Sao cô ta có thể chung khung hình với đại thần Tống Nguyên nhà tôi được chứ? Không muốn nói nhiều đâu, tôi chỉ ship A Nguyên và Tiểu Xuyến một thuyền thôi!]
[Có tiền thích thật, tôi cũng muốn diễn với đại thần.

Bonus: Nữ thần Lâm Xuyến nhà tôi quá đỉnh nha!]
...!
[Các cậu gato với người ta quá rồi, xem phim của cô cung nữ phản diện này rất tốt, nhất định vote cho cô ấy!]
[Coi mấy người buồn cười chưa kìa, cô ấy có thể dùng tiền đóng phim thật, nhưng chung quy vẫn là có tiền.

Tôi vẫn đang hóng phim chiếu rạp của ả lắm đây.]

Trình Doãn lấy tay chống cằm, nhìn một lát rồi lại nhìn thêm một lát, đến khi hai mắt mỏi nhừ mới chịu tắt màn hình, vệ sinh cá nhân rồi rời khỏi nhà.

Thật sự rất lâu cô chưa được gặp Đàm Triết, đọc những lời lẽ kia trên mạng, không biết chú ấy sẽ phản ứng thế nào.

Trình Doãn ngồi taxi hơn ba mươi phút, rời khỏi thị trấn rồi đến một khu phố cổ.

Nắng hôm nay rất đẹp, thời tiết lại đặc biệt dễ chịu.

Ánh mắt Trình Doãn dõi theo từng dãy nhà cổ kính san sát nhau.

Tân Thành là một thành phố hiện đại, không có nhiều khu phố cổ đúng nghĩa, nhưng có nhiều người vẫn ưa thích văn hóa cổ nơi đây, cộng với việc có nhiều di dân, nên khi nhìn vào khung cảnh trước mắt vẫn còn chút gì đó hoài niệm.

Chiếc xe taxi cố len vào con hẻm nhỏ, vừa đi vừa bấm còi liên tục để xin nhường đường.

Trình Doãn ngồi yên lặng trong xe, vì xe đi rất chậm mà cô lại đang hạ thấp cửa kính, bóng dáng người phụ nữ đứng ven đường cứ thế lọt vào tầm mắt.

Trình Doãn tình cờ lướt qua cô ấy, ban đầu là kinh sợ cuối cùng là khó hiểu.

Người phụ nữ đứng ven đường quay mặt về phía cô, trên người là bộ váy hoa nhí đã lỗi mốt, trắng trắng vàng vàng kết hợp lại chả ra hình thù gì, chỉ tôn lên vẻ đáng sợ và u ám.

Mái tóc người phụ nữ rất đen, còn rất thẳng, đứng dưới ánh mặt trời mà gương mặt lại tái nhợt và hốc hác, hệt như...!âm hồn.

Đến khi chiếc xe đi qua cô ấy, Trình Doãn còn cố tình ngoái lại, cô thoáng giật mình.

Người phụ nữ đó vẫn nhìn chăm chăm cô!
Trình Doãn cố bình ổn tâm trạng, thầm thấy khó hiểu tại sao nơi này đột nhiên lại có người kỳ quái như thế.

Trước kia cùng Đàm Triết đến đây, nơi này đẹp đẽ như một thiên đường.

Căn nhà hai tầng nhanh chóng lọt vào tầm mắt, không ngoài dự đoán, nơi này đã trở thành một viện bảo tàng nho nhỏ.

Trình Doãn theo bản năng mà mỉm cười, ký ức quay về khoảng thời gian cùng với Đàm Triết đến đây giải tỏa tâm trạng.

Chú ấy từng nói:
"Đây sẽ là nơi xoa dịu con, là nhà của con."
Không thể trực tiếp gặp mặt Đàm Triết, cô chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn, đôi mắt dịu dàng chăm chú vào một góc.


Trên người Đàm Triết ăn mặc rất đơn giản, ngồi trên chiếc bàn gỗ xử lý bệnh án, tay viết bút lông mà Đàm Ngư tặng.

Càng nhìn, tim gan Trình Doãn càng thắt lại.

Có thể là nhìn vào gương mặt tiều tụy và sầu não của người chú khiến cô đau lòng, hoặc là vì người nhà đang ở trước mắt nhưng không thể nhận.

"Chỗ này rất đẹp nhé? Kim tuyến của viên lục bảo này rất đẹp, khi soi qua ánh nắng mặt trời còn có thể nhìn ra được bọt biển trong đại dương, tôi đoán nó có giá trị không nhỏ đâu.

Dụ tiên sinh, tại sao cậu lại không đem bán đi chứ?"
"Thứ đẹp đẽ luôn là kỉ niệm mà."
"Haha, Dụ tiên sinh quả nhiên tâm tư rất sâu sắc.

Tôi thay cậu bảo quản là được..."
Từ khi cuộc đối thoại kia lọt vào tai Trình Doãn đã thu hút sự chú ý của cô rồi, đến khi ba chữ "Dụ tiên sinh" thốt ra mới khiến cô bừng tỉnh.

Trình Doãn chỉ qua loa quay đầu lại, tròng mắt đảo đi một lượt.

Ngay lập tức nhận ra Dụ Ngôn Gia đang ngồi trước một thợ kim hoàn.

Khoảng cách của hai người chỉ là hai chiếc bàn trà, âm thanh cuộc đối thoại kia không nhỏ, nhưng sự xuất hiện của anh ở đây vẫn khiến cô đầy bất ngờ.

Trình Doãn nhìn như thôi miên vào sườn mặt người đàn ông, ánh dương vàng rọi phủ lên người anh, khiến đáy mắt Trình Doãn như bừng sáng.

Cô bật cười, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả.

Từ bao giờ mà...!cách cách lớp người, trong đám đông hỗn loạn, cô chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra anh ngay rồi?
Ngay khi Dụ Ngôn Gia cảm nhận có người đang nhìn mình, vừa nghiêng mặt một cái, ánh mắt Trình Doãn đã trở nên hoảng loạn.


Mà Trình Doãn lúc này, cô đang trong tình trạng sợ hãi trước nay chưa từng có.

Người phụ nữ ven đường khi nãy, vậy mà lại đuổi theo cô đến tận đây!
"Trả cho tao...!trả cho tao!"
Uỳnh...!
Chiếc ghế gỗ bị đá đi, ngay cả bàn uống nước cũng bị lật nghiêng, tấm lưng nhỏ của Trình Doãn cứ thế đập mạnh vào tường.

Cảm giác đau điếng người truyền đến, cô vừa ngẩng đầu thì hai bàn tay người phụ nữ kia đã siết chặt lấy cổ cô.

"Thả tay ra!"
Trình Doãn kêu lên, cùng lúc đó cũng là tiếng hét của đàn ông một câu tương tự.

Ngay sau đó, hai bàn tay như quỷ dữ kia cũng rời cổ cô, nhẫn tâm để lại một vết cào rướm máu.

Đôi mắt Dụ Ngôn Gia xen lẫn giận dữ cùng không thể tin nổi.

Anh đẩy mạnh cô gái, tà váy phía sau quá dài khiến cô ta vấp ngã, người phụ nữ không bỏ cuộc...!trợn đôi mắt đỏ ngàu lẫn trắng đục nhìn Trình Doãn.

"Mày...!là mày bắt cóc Đàm Ngư...!chính là mày...!chính là mày...!con quỷ cái...".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương