Chương 21

 

"Sao lại lạnh như này chứ。"

 

Ninh Y Y vừa nói vừa ngồi xuống trước đống lửa, duỗi một bàn tay bắt đầu hơ lửa.

 

Những người truy sát mình đã bị giải quyết hết, cả người Ninh Y Y cũng trầm tĩnh lại.

 

Lâm Mặc Ngữ biết nhiệt độ không khí nơi đây thấp là do nguyên nhân của Khô Lâu Chiến Sĩ.

 

Cậu liền ra lệnh cho Khô Lâu Chiến Sĩ tản ra.

 

Ninh Y Y biết Lâm Mặc Ngữ không thích nói chuyện, cô liền tự mình nói tiếp.

 

"Tôi ở thành phố Thiệu Hải, lúc ở trong doanh địa của quân đoàn thú nhân Carmen đã phát hiện được một rương báu cơ duyên."

 

"Cậu cũng biết đấy, loại rương báu này chỉ ngẫu nhiên xuất hiện, đúng lúc bị tôi phát hiện."

 

"Tôi mở ra bảo rương thì nhận được cuộn kỹ năng trung cấp này"

 

"Xem ra đã bị mấy tên đó nhìn thấy rồi."

 

"Bọn chúng muốn cướp cuộn kỹ năng trung cấp của tôi, tuy thứ này cũng chả đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng đồ vật mà bổn tiểu thư không dễ gì mới có được sao có thể giao ra cho chúng."

 

"Vậy nên bọn chúng liền đuổi giết tôi, tôi liền chạy trốn."

 

"Chạy trốn hai ngày, từ thành phố Triệu Hải đến tận thành phố Tây Hải, cậu nói bọn chúng có phiền không chứ, dai như đỉa vậy."

 

Từ giọng nói của Ninh Y Y có thể nghe ra, cho dù là cuốn kĩ năng trung cấp có giá trị 1000 vạn kim tệ, vẫn không thể lọt vào mắt của cô ta.

 

Cũng không biết đây là đại tiểu thư của nhà nào chạy trốn, chỉ có thể nói quá có tiền.

 

Lâm Mặc Ngữ nhìn Ninh Y Y, đợi cô nói xong hết, mới nhẹ giọng nói, "Ban nãy cô đã suýt chết đấy."

 

Ninh Y Y nói, "Yên tâm đi, tôi không chết được. Khi bị một vết thương trí mạng, tôi sẽ bị tự động truyền tống đi."

 

"Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn cậu, nếu như không phải ban nãy cậu đã giúp tôi, mặc dù tôi không chết, nhưng nhất định sẽ bị thương.”

 

"Cậu phải biết rằng, bị thương cực kì đau luôn, Y Y sợ nhất là đau đớn."

 

Được rồi, Lâm Mặc Ngữ cảm giác mình đã lo lắng dư thừa.

 

Người ta có bảo vật, không chết được.

 

Ninh Y Y vươn tay, "Cuộn kĩ năng trung cấp cho cậu luôn đó, còn có gì ăn không, người ta vẫn chưa có ăn no mà."

 

Lâm Mặc Ngữ lấy ra mấy cái bánh bao, bánh bao là chiến lợi phẩm ban nãy có, có khoảng mười mấy cái.

 

Ninh Y Y lắc lắc cái đầu nhỏ, "Không muốn bánh bao, tôi muốn ăn khoai lang."

 

Lâm Mặc Ngữ thấy buồn cười, lại đổi bánh bao thành khoai lang.

 

"Cái này còn tạm được, bổn tiểu thư mới không cần ăn đồ vật của người chết." Ninh Y Y nhận lấy khoai lang, híp mắt lại mà thưởng thức.

 

Khoai lang thực sự ăn ngon đến vậy ư?

 

Nhìn dáng vẻ đó của Ninh Y Y, có lẽ thực sự rất ngon.

 

"Lâm ngốc tử, cậu tới nơi này để luyện cấp sao? Xem cấp bậc của cậu, hẳn là vẫn chưa đi học phủ cao đẳng nhỉ."

 

Ninh Y Y vừa ăn vừa hỏi.

 

Lâm Mặc Ngữ gật đầu, "Vẫn chưa."

 

Ninh Y Y đã thành quen với cách nói chuyện của Lâm Mặc Ngữ, "Vậy cậu định thi vào học phủ cao đẳng nào?"

 

"Học phủ Hạ Kinh." Lâm Mặc Ngữ nhẹ giọng nói.

 

"Hừm, học phủ Hạ Kinh rất tốt." Nghe được học phủ Hạ Kinh , Ninh Y Y dường như chẳng bất ngờ gì cả.

 

Dưới cái nhìn của cô, lấy thực lực của Lâm Mặc Ngữ, muốn thi vào bất kể học phủ nào cũng không có vấn đề gì.

 

Nào có ai ở cấp 10 lại có thể dễ dàng giết chết chức nghiệp giả cấp 20 chứ, hơn nữa một giết chính là ba người!

 

Nếu như ngay cả Lâm Mặc Ngữ đều không vào được học phủ Hạ Kinh, vậy phỏng chừng cũng chẳng còn ai có thể thi được nữa rồi.

 

Ninh Y Y bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt phát ra ánh sáng, "Nếu như cậu đi học phủ Hạ Kinh, nhớ kỹ đi khiêu chiến  tháp Thần Hạ của bọn họ."

 

"Hơn nữa nếu là khiêu chiến lần đầu, phần thưởng có thể gấp bội đấy, cậu cứ nỗ lực xông lên, xông đến tầng số càng cao càng tốt."

 

"Như vậy sẽ có càng nhiều tích phân, ở trong học phủ Hạ Kinh, tích phân còn đáng giá hơn so với kim tệ."

 

"Còn có một chuyện, học viện Sáng Thần bên trong học phủ Hạ Kinh đó, nếu như có thể thì cậu cũng nhất định phải đi vào."

 

Ninh Y Y tựa hồ rất hiểu rõ học phủ Hạ Kinh, thao thao bất tuyệt nói về những chuyện liên quan tới học phủ cho Lâm Mặc Ngữ.

 

Từ lời nói của cô ta, trong đầu Lâm Mặc Ngữ đã có đường nét đại khái về học phủ Hạ Kinh.

 

99% thời gian đều là Ninh Y Y đang nói, Lâm Mặc Ngữ chỉ đảm nhận vai trò người nghe, ngẫu nhiên mới có thể đáp lại một câu.

 

Ninh Y Y nói rồi lại nói, dần dần không có thanh âm.

 

Lâm Mặc Ngữ lấy ra một bộ quần áo làm chăn cho Ninh Y Y, mình thì bắt đầu ngồi thiền.

 

Sáng hôm sau, mặt trời lại lên cao.

 

Tinh thần lực của Lâm Mặc Ngữ đã đầy, tỉnh lại từ trong thiền định.

 

Ninh Y Y đang mở to mắt nhìn chằm chằm cậu. 

 

"Còn khoai lang không?”

 

Ninh Y Y cười hì hì, vươn tay.

 

Lâm Mặc Ngữ trực tiếp xuất ra một miếng khoai lang, đưa cho cô. 

 

"Không đủ, tôi muốn nữa."

 

Lâm Mặc Ngữ lại lấy ra một miếng.

 

"Cậu có thể đừng nhỏ mọn như vậy không, không phải chỉ là khoai lang hay sao, cho nhiều hơn một tí không được hay sao."

 

"Đúng đúng đúng, là đàn ông phải hào phóng, cậu mau mang hết ra đây.”

 

Lâm Mặc Ngữ cơ hồ đưa cho Ninh Y Y toàn bộ hai mươi mấy miếng khoai lang cậu mang theo trên người, còn mình thì một một miếng đều không sót lại.

 

"Thực sự hết rồi?" Ninh Y Y vẫn không tin, hận không thể tiến vào không gian trữ vật của Lâm Mặc Ngữ.

 

Lâm Mặc gật đầu nói, "Thật sự hết rồi."

 

Ninh Y Y lúc này mới buông tha Lâm Mặc Ngữ, "Được rồi được rồi, tôi tin tưởng cậu."

 

"Bổn tiểu thư phải đi rồi, bổn tiểu thư cũng phải đi thăng cấp, Lâm ngốc tử, chúng ta về sau gặp lại."

 

"Cậu luyện cấp nhanh lên một chút, sau này có thể mang tôi thăng cấp, hahaha."

 

Ninh Y Y đi rất kiên quyết, mang khoai lang cùng với quần áo làm chăn đắp đi theo.

 

Sau khi Ninh Y Y đi, Lâm Mặc Ngữ lẩm bẩm, "Về sau mang cậu thăng cấp."

 

Trải qua một đêm, yêu tinh ở nơi này vẫn không xuất hiện.

 

Thời gian làm mới của yêu tinh vượt xa dự liệu của Lâm Mặc Ngữ.

 

Cậu cảm thấy chắc là do mình đã giết quá nhanh.

 

Trong rừng rậm, một mùi máu tươi tản ra nhàn nhạt.

 

Ba bộ thi thể đang nằm trên mặt đất.

 

Lâm Mặc Ngữ nhìn thi thể, yên lặng thi triển kỹ năng hôm qua mới học được.

 

Thi thể bạo liệt.

 

Kèm theo một tiếng vang thật lớn, một đống cây cối bị nổ đến nát bét.

 

Không phải là kiểu nổ xong rồi ngã xuống, mà là nổ mạnh đến mức nát nhừ. 

 

Trên mặt đất xuất hiện một cái hố to, đường kính khoảng 20m.

 

Chiều sâu cũng có hơn 10m.

 

Uy lực cực kỳ khả quan.

 

Lâm Mặc Ngữ phát hiện, phạm vi sát thương của thi thể bạo liệt là 360 độ.

 

"Nếu như vậy, uy lực của kíp nổ trên không có lẽ sẽ lớn hơn một chút."

 

Ban nãy cậu nổ là thi thể của pháp sư.

 

Lâm Mặc Ngữ ra lệnh Khô Lâu Chiến Sĩ ném thi thể của cung tiễn thủ lên giữa không trung.

 

Sau đó cậu hướng về phía thi thể giữa không trung, phát động kỹ năng.

 

Lại là một tiếng ầm vang thật lớn, uy lực quả thật lớn hơn nhiều so với ban nãy, chứng minh suy đoán của cậu.

 

Nếu ở trên không, uy lực sẽ càng lớn.

 

Nhưng thi thể bạo liệt cũng có một khuyết điểm, đó chính là dễ dàng ngộ thương người một nhà.

 

Cậu và Khô Lâu Chiến Sĩ thì sẽ không bị ngộ thương, nhưng đồng đội cùng nhau tổ đội thì chưa chắc.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương