Nhìn Chu Anh rời đi, Chu Chuyết quay lưng nhìn hai bao tải trước mặt, thở dài một tiếng.

"Haizz, kiếp trước trồng ruộng muốn nôn, hiện tại lại muốn trồng!" Chu Chuyết lắc đầu, chỉ có thể lấy khoai tây cắt bên trong bao tải ra, từng khối từng khối đặt ở trong đất.

Khoai tây rất nhiều, nhưng nó dễ dàng hơn và nhanh hơn so với đất canh tác.

Trong vòng chưa đầy một giờ, hai bao tải khoai tây đã được trồng hết.

Bốp bốp!

Chu Chuyết vỗ vỗ bụi bặm trên tay, chống thắt lưng nhìn, trước mắt cười nói: "Ha, cột sông bất vl!"

Lý Cầm ở một bên thấy Chu Chuyết làm xong việc, lập tức lại đứng lên, trên tay cầm khăn lau mặt, làm bộ muốn lau mồ hôi trên trán Chu Chuyết.

Tay vừa đưa lên, Chu Chuyết nghiêng người nhìn Lý Cầm nói: "Bạn trai cô là Lâm Kiệt, tôi và vô nên chú ý chừng mực một chút vẫn là tốt hơn."

"Chuyết.... Tôi nghĩ..." Lý Cầm đứng ở trước mặt Chu Chuyết, vẻ mặt ảm đạm.

Chu Chuyết nhìn cô một cái, tiếp tục nói: "Được rồi, tôi nói, tôi cứu cô là vì đã hứa với cô, nhưng nhà tôi không nuôi người nhàn rỗi."

Nói xong, Chu Chuyết hướng trên mặt đất chỉ chỉ nói: "Cô cũng là người nông thôn, khoai tây giao cho cô, nếu đến lúc đó không nhìn thấy Khoai Tây mọc ra, tôi sẽ đem cô ném ra ngoài!"

"Biết rồi." Lý Cầm gật gật đầu, vẻ mặt không bao giờ cao ngạo như ngày hôm nay nữa.

Nhìn thấy bộ dáng Của Lý Cầm, Chu Chuyết mới gật đầu rời đi.

Đợi đến khi Chu Chuyết trở lại tiền viện, cửa lớn không những không có sửa chữa, thậm chí ngay cả bên cạnh cửa cũng bị phá, toàn bộ cửa viện biến thành một cái động lớn.

- Mịa kiếp, cái này là làm gì đây! Chu Chuyết trợn to hai mắt, đi đến bên cạnh Chu Thư hỏi: "Không phải là sửa cửa sao? Sao em thấy giống như là đang phá nhà a!"

Chu Thư nhún nhún vai, hắn chỉ chỉ Chu Kiến Hào ở một bên chỉ huy đại hoàng đại ngưu nói: "Đó còn không phải là gia chủ đại nhân, hắn có thể buộc trâu!"

"Gia chủ đại nhân nói cần có hai cánh cửa, cùng quy cách giống như cửa ban đầu. Lúc kéo ra anh cảm thấy cửa này rất lớn, ba nhất định phải nói cửa này không lớn!"

"Bây giờ tốt rồi, cửa bên trái to lên, cửa bên phải liền nhỏ đi. Hiện tại phá cửa, lại phải phá tường, mới có thể lắp đặt!"

Vừa nói xong, Chu Kiến Hào ở một bên trực tiếp nhìn lướt qua hai huynh đệ, hai mắt tràn đầy khó chịu.

Chu Thư lập tức ngậm miệng không nói, rời khỏi khiêng cánh cửa sắt trên mặt đất đi tới.

"Thanh âm nhỏ như vậy cũng có thể nghe thấy? Chẳng lẽ lão đầu cũng có thể cảm nhận?" Chu Chuyết lắc đầu, liền tính toán trở về ngủ và ăn cơm trưa.

Nhưng bỗng nhiên, linh quang chợt lóe trong đầu Chu Chuyết.

"Nếu có thể có dị năng tăng nhanh cây trồng, vậy chẳng phải là trong thời gian rất ngắn có thể nhận được khoai tây sao? Hơn nữa còn không cần lãng phí nước và thời gian!"

Chu Chuyết vừa nói xong, chỉ cảm giác được trong đầu chấn động, Chu Kiến Hào, Tạ Phương, Chu Thư cùng Chu Anh thân hình trong nháy mắt xuất hiện ở trong đầu hắn.

Sau thân hình bốn người, còn có rất nhiều người mơ mơ màng màng nhìn không rõ mặt, không nhúc nhích.

"Hệ mộc... Sinh trưởng!" Chu Chuyết nhìn hai chữ bên cạnh thân hình Chu Anh há miệng lớn ra!

Cả người run rẩy một chút, Chu Chuyết vội vàng trở lại phòng của mình, sau đó ý thức cả người lần thứ hai đắm chìm trong đầu mình.

"Chu Anh, mười tám tuổi, quan hệ huyết thống, tám mươi phần trăm cơ hội thức tỉnh Mộc hệ sinh trưởng!" Chu Chuyết nhìn bản đồ ba chiều thuộc về Chu Anh, cả người đều khiếp sợ.

Kiếp trước, thi triều đêm đầu tiên của thôn Thanh Sơn, cả nhà bốn người chỉ có Chu Chuyết sống sót.

Nhưng không nghĩ tới, cả đời này hắn còn có thể biết được dị năng của thân nhân, hơn nữa còn là lần đầu tiên biết dị năng 'Huyết Tổ' của mình, lại có thể rõ ràng biết được dị năng của người thân sẽ thức tỉnh!

- Dị năng của ta, lại lợi hại như vậy! Chu Chuyết giơ hai tay đặt trước mắt, cả người đều nở nụ cười: "Nói như vậy, cả nhà chúng ta cũng không cần lo lắng vấn đề đói bụng!"

Nụ cười trên mặt Chu Chuyết không hề giảm bớt, sau đó trực tiếp tiến vào trong ý thức.

"Chu Thư, hai mươi lăm tuổi, quan hệ huyết thống, thức tỉnh dị năng: lực lượng, giai đoạn cấp hai tám mươi phần trăm cơ hội thức tỉnh tăng cường lực lượng!"

- Quả nhiên là như thế! Chu Chuyết suy nghĩ một chút, sau đó lại suy nghĩ một chút về Hạ Băng Băng, phát hiện trong ý thức không hề có phản ứng.

- Haizz, nếu còn có thể mượn dị năng của người khác, đích thật quá tham lam rồi! Chu Chuyết cười cười, cảm thấy mình đích thật là có chút tham lam a.

Chu Chuyết mở hai mắt ra, từ trong túi quần của mình lấy ra tinh hạch, suy nghĩ một chút, liền trực tiếp cầm tinh hạch hướng về phòng Chu Anh mà đi.

Cốc,

"Ai vậy?" Thanh âm của Chu Anh từ trong phòng truyền đến. ”

'Anh trai em!" Chu Chuyết vỗ vỗ cửa nói: "Có thể vào được không?

"Hả? Chờ một chút!" Thanh âm Chu Anh có chút bối rối, Chu Thư cách cửa còn có thể nghe thấy, một loại âm thanh lắc lư.

Một hồi lâu sau, Chu Anh mới mở cửa nói với Chu Chuyết: "Vào đi!"

 

"Em đang làm gì vậy?" Chu Chuyết mở cửa liền nhìn phòng Chu Anh vài lần: "Sao nửa ngày mới mở cửa?"

"Nào có nửa ngày! Để cho anh đợi một chút liền chờ không được?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Anh tức giận phình to nói: "Đáng đời anh là độc thân, con gái phải chờ cũng không biết?"

Chu Chuyết liếc cô một cái, chửi bới: "Yo, vẫn biết mình là một cô gái, khi còn bé chọc chó cũng không thấy em nói mình là con gái."

- Câm miệng lại! Chu Anh nhảy dựng lên, một tay che miệng Chu Chuyết, ở bên tai hắn rống lên: "Không phải đều nói không được nhắc tới chuyện này sao! Anh còn nói!"

- Chậc! Chu Chuyết móc lỗ tai, rất là ghét bỏ đem Chu Anh ném ở trên giường.

- Em chột dạ sao lớn tiếng làm gì!

- Là Chu Chuyết anh bức em! Chu Anh không cam lòng yếu thế, đứng ở trên giường chỉ vào Chu Chuyết nói: "Nếu anh còn nói chuyện này, em đem chuyện anh mười tám tuổi còn đái dầm nói cho chị Băng Băng nghe!"

"Em!" Chu Chuyết trợn to hai mắt, bị Chu Anh làm cho nói không được.

"Anh nhịn! anh không so đo với em!" Mắt thấy Chu Anh thật sự muốn hô to, Chu Chuyết lập tức từ trong túi mình lấy tinh hạch ra nói: "Anh quyết định, thứ này cho em có muốn hay không?"

- Tinh hạch!

Chu Anh vốn vẫn là vẻ mặt tức giận nhìn thấy tinh hạch sau đó, trong nháy mắt liền biến sắc.

"Muốn! Tất nhiên là muốn! Em cũng muốn có dị năng!" Chu Anh cười hì hì từ trên giường nhảy xuống, đứng ở trước mặt Chu Chuyết kéo tay làm nũng.

- Ca, đem tinh hạch cho em đi mà, để cho em thức tỉnh dị năng đi!

Chu Chuyết dở khóc dở cười nhìn Chu Anh, sau đó giống như thị uy sờ sờ đỉnh đầu Chu Anh.

"Em..." Chu Anh lúc này muốn vỗ tay Chu Chuyết ra, nhưng vẫn cố gắng cười vui nheo mắt lại nói: "Ha ha, ca ca thích sờ đầu liền sờ đi, tinh hạch này có thể cho ta không?"

- Tinh hạch này nha, ta vẫn có chút không muốn cho! Chu Chuyết híp mắt nói: "Ta chỉ sợ sau khi cho, người nào đó liền đổi ý muốn tạo phản!"

"Làm sao có thể! Ai là kẻ nổi loạn! Tạo phản em đi đánh hắn!" Nói xong, Chu Anh xắn tay áo hung tợn nói: "Ai khi dễ ca ca ta, ta đi lên giết chết hắn!"

Cốc!

"Ây ya! Đau!" Chu Anh ôm đỉnh đầu tràn đầy ủy khuất nói: "Không cho thì không cho, đánh em làm gì!"

"Anh là đánh em hảo hảo một cô nương, giống ai đây! Nói chuyện chú ý một chút!" Nói xong, Chu Chuyết trực tiếp đem tinh hạch ném cho Chu Anh.

- Tinh hạch trực tiếp nuốt vào, ở giữa sẽ có một ít không thích hợp, tương tự như nóng ớn lạnh linh tinh! Chu Chuyết hướng về phía Chu Anh dặn dò: "anh ở chỗ này không thích hợp, anh đi ngoài cửa chờ em, nếu có vấn đề gì, nhớ gọi anh."

"Không có việc gì, tôi đi cùng em ấy a."

Chu Chuyết vừa muốn đi ra ngoài, phía sau là một đạo thanh âm.

Hạ Băng Băng nhìn Chu Chuyết mỉm cười gật đầu, sau đó đi vào cửa.

"Cũng được, vậy phiền cậu rồi."

....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương