Thám Hoa Giới Giải Trí
Chương 32: Đạo của tôi anh không cần hiểu

Tạ Quốc Mân bị tôm tép nhỏ như Đào Thanh đau khổ cầu xin được ôm đùi, nể mặt phó giám đốc Giải Trí Tinh Huy, tức ông chủ quán bar năm đó, mới nhận ‘cậu em trai ấm giường’ này, bình thường đối đãi tựa như chó mèo, nhớ tới thì chơi.

Đương nhiên ‘chơi một chút’ với kẻ đã ăn chơi từ nhỏ như Tạ Quốc Mân tất nhiên không đơn giản chỉ là ‘chơi một chút’. Đào Thanh cũng ngoan ngoãn phối hợp. Những kí ức này, tạm thời Đào Thanh Phong chưa nhớ ra nên khi nghe Tạ Quốc Mân xưng tên vẫn không hề có ấn tượng.

Họ Tạ, hình như đã nghe ở đâu đó rồi. Đào Thanh Phong cố gắng nhớ lại những người có liên quan tới tập đoàn Tinh Huy. Hôm qua lúc xem danh sách các nhà tài trợ của ‘Hoàng hậu Quy Ninh’, Đào Thanh Phong thấy tên tập đoàn Tinh Huy, người đứng tên pháp lý cũng họ Tạ, Tạ Đông Lai.

Đào Thanh Phong đoán, “Ngài là con trai của đại nhân Tạ Đông Lai?” Đào Thanh Phong thật sự không nhớ nổi từ xưng hô chính xác ở xã hội hiện đại ‘chủ tịch’, đành gọi bằng ‘đại nhân’.

May mắn Tạ Quốc Mân nghe quen người ta xưng ‘thái tử’, hoặc còn có người gọi Tạ Quốc Lai là ‘thái thượng hoàng’, nên chẳng để ý cách gọi kỳ lạ của Đào Thanh Phong.

Tạ Quốc Mân gật đầu một cách kiêu căng, nghĩ thầm: lúc này biết sợ rồi?!

Đào Thanh Phong thất vọng nghĩ: con trai của một người đứng đầu tập đoàn thì tính ‘thái tử’ gì chứ. Thái tử chân chính nắm giữ Đông Cung phải đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong triều. Theo như kiến thức Đào Thanh Phong thu được từ sách vở mấy ngày qua, ở xã hội hiện đại: có người tuy đứng tên công ty nhưng chỉ là chủ không trực tiếp quản lý, mà thuê giám đốc chuyên nghiệp xử lý tất cả công việc cho họ.

Đào Thanh Phong lập tức hỏi một vấn đề khiến Tạ Quốc Mân tức muốn hộc máu, “Ngài… làm việc ở đâu?”

Tạ Quốc Mân là trưởng một bộ phận nào đó trong tập đoàn nên mới lớn lối như vậy?! Nếu không sao dám nhúng tay vào việc của Đào Thanh? Rốt cuộc Tạ Quốc Mân và Đào Thanh có quan hệ thế nào?

Từ trước đến nay Tạ Quốc Lai không cầu Tạ Quốc Mân phải làm việc gì to tát, tuy cũng hay lấy thành tích của ‘con nhà ai đó’ ra giáo dục Tạ Quốc Mân. Hơn nữa, trong suy nghĩ của Tạ Quốc Mân và đám bạn chuyên bám đuôi, thái tử Tạ Quốc Mân mà còn cần làm việc sao?! d;m;iễn.ldaf/lưeQuysd,d.đpôn Sinh ra trong một gia tộc lớn chẳng phải là thành tựu lớn nhất?! Đầu thai vào một nhà tốt đã tính là thành tựu cao cấp nhất rồi! Có điều sự thật ‘không có công việc đàng hoàng’ vẫn là một chỗ đau của Tạ Quốc Mân.

Tạ Quốc Mân nghiến răng nghiến lợi, tát một cái vào mặt Đào Thanh Phong, “Hỏi mẹ mày! Còn dám hỏi! Tiểu tiện nhân!”

Đào Thanh Phong vừa thấy Tạ Quốc Mân vung tay đã lập tức ngưỡng đầu ra sau tránh, nhưng tế bào vận động không nhạy, không tránh hoàn toàn được, vẫn bị vỗ trúng một chút. Chẳng phải rất đau nhưng vẫn khiến Đào Thanh Phong giận rung lên.

Không khí vô cùng nặng nề.

Đào Thanh Phong không phải là người không biết giận. Mấy tên như Tạ Quốc Mân, Đào Thanh Phong đã gặp nhiều. Kinh thành đầy hoàng thân quốc thích, đồng nghĩa không thiếu con cháu nhà quyền quý ăn chơi hư hỏng, ỷ vào gia cảnh hơn người một chút, hoặc do gia đình giáo dục có vấn đề, dưỡng thành thói xấu lấn áp người khác không chút kiêng kỵ.

Không thể mềm yếu trước loại người như thế. Cũng không được trông mong cầu xin bố thí sự thương hại để bảo vệ bản thân. Bởi vì Đào Thanh Phong đã nghiệm được một điều từ đời trước: ‘chó cậy gần nhà’, khi không đáp ứng được điều kiện ‘gần nhà’, chó sẽ không dám cắn chết người bởi vì nói gì thì nói nó cũng chỉ là một ‘con chó’.

Tạ Quốc Mân chỉ là dựa vào người cha làm chủ tịch tập đoàn Tinh Huy mới dám bắt nạt người, khi ở ngoài phạm vi của Tạ Quốc Lai, Tạ Quốc Mân cũng không dám tùy ý giết người.

Đào Thanh Phong đứng thẳng người lên, lạnh lùng nói, “Anh có gan thì đánh chết tôi luôn. Nếu không, anh dám ra tay một lần nữa, tôi sẽ nói tất cả chuyện xấu của anh cho cảnh sát và cha anh biết. Tôi nói được làm được.”

Tạ Quốc Mân sững người, chuyện gì đây?! Chẳng phải tự Đào Thanh một lòng muốn đeo bám, giờ qua cầu rút ván?! Tiểu tiện nhân! diên/ádnf/leqL.'sdodon Tạ Quốc Mân giận đến dậm chân, nhưng quả thật cũng sợ không dám đánh tiếp, “Mày muốn làm gì?! Lúc đầu chính mày… Dám uy hiếp tao?! Không muốn lăn lộn ở Tinh Huy nữa?”

Tạ Quốc Mân rất rõ rốt cuộc vì sao Đào Thanh muốn leo lên giường của mình, Đào Thanh không thể nào không quan tâm đến miếng bánh ngọt công ty giải trí Tinh Huy chia cho. Tạ Quốc Mân không hề biết cùng vẻ ngoài nhưng linh hồn đã không giống nữa. Đào Thanh Phong lại ước gì có thể nhanh chóng thoát khỏi Giải Trí Tinh Huy, sớm ngày ẩn cư.

Đào Thanh Phong cười lạnh một tiếng, thay cho nụ cười nho nhã thường ngày, “Từ nhỏ tự lập, không gì không học. Đạo tôi tôi biết, cần gì cầu xin ai.”

Tự lập từ nhỏ, học đủ bốn thư mười ba kinh, trong lòng ta tự có kiến thức an ủi mình, không cần tìm kiếm từ bên ngoài.

Đây là lời một học giả uyên thâm của Đại Sở từng nói, từ nhỏ Đào Thanh Phong đã ghi tạc vào lòng những lời này chưa bao giờ quên.

Thực chất Giải Trí Tinh Huy chẳng cho Đào Thanh ‘bánh ngọt’ gì cả, hoàn toàn là dối trá.

Trước mặt người bình thường hay người biết phân rõ phải trái, chắc chắn Đào Thanh Phong sẽ không lộ ra một mặt như vậy. Đối với người bình thường, Đào Thanh Phong luôn nho nhã lễ độ. Trước mặt người thật sự có bản lĩnh, Đào Thanh Phong càng khiêm tốn. Chỉ có trước mặt những kẻ thế này, nói đạo lý hoặc khiếm tốn, chẳng những không hề có tác dụng, bọn họ hiểu lầm rằng mình là kẻ dễ bắt nạt. Khi ấy, Đào Thanh Phong mới để lộ ngạo khí vốn có của người đọc sách.

Tạ Quốc Mân hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng từ cách nói của Đào Thanh Phong, nhận thấy có cái ‘cảm giác ưu việt’ mà Tạ Quốc Mân ghét nhất.

Tạ Quốc Mân nhớ khi còn bé, bị cha dắt sang nhà họ Nghiêm chúc tết, gặp một đứa bé tuy nhỏ hơn mấy tuổi nhưng toàn thân đã tản ra một loại khí chất kiểu như ‘Mặc dù ta có quá nhiều ưu điểm, nhưng ở trước mặt bọn người phàm tục như các ngươi phải ngụy trang để tránh cho các ngươi cảm giác không được tự nhiên.’

Thực tế chẳng qua chỉ là tưởng tượng của Tạ Quốc Mân. Cậu bé kia từ đầu tới cuối luôn lẳng lặng đọc sách trong phòng, hoặc lễ phép đi ra pha trà cho khách, giúp mẹ nấu ăn, chẳng hề có bất kỳ hành động hay thái độ khiêu khích nào. Nhưng Tạ Quốc Mân vẫn cứ ghi hận, truy tới cùng có lẽ bởi vì ông Nghiêm đã khiêm tốn nói ‘thằng bé thi không tốt, chỉ được hạng hai’ cùng với lời cảm thán của Tạ Quốc Lai, “Tiểu Đạm ngoan quá! Tốt hơn thằng con tôi gắp trăm lần!’

Sau đó, lúc nào Tạ Quốc Mân cũng nghe thấy Tạ Quốc Lai khen ngợi đứa bé ‘hoàn hảo’ kia. Nó tên gì quên mất rồi, à, hình như là ‘Nghiêm Đạm’. Dù hai nhà càng ngày càng ít hợp tác, không phải qua nhà họ Nghiêm chúc tết, từ từ biến thành người xa lạ, Tạ Quốc Lai vẫn cứ lấy Nghiêm Đạm làm ví dụ giáo dục Tạ Quốc Mân. Con trai út nhà họ Nghiêm, liên tục nhảy ba lớp, thi vào Đại học Thanh Hoa tốt nhất cả nước, năm nào đó nó đi Mỹ du học, năm nào đó nó thành tiến sĩ, sau khi lấy được học vị tiến sĩ không tiếp nhận công ty của gia tộc, không dựa vào các anh mình, về trường dạy học nghiên cứu, vừa về đã được đại học Thanh Hoa mời làm giảng viên, chỉ một năm đã lên phó giáo sư, là giảng viên được yêu thích nhất của ngành lịch sử… vân vân và vân vân.

Điều khiến Tạ Quốc Mân khó chịu nhất chính là, khi Tạ Quốc Mân nói bằng giọng điệu vô cùng khinh thường, “Chẳng phải chỉ là một giảng viên quèn?! Mỗi tháng kiếm được mấy đồng tiền chứ?!” thì Tạ Quốc Lai đã nhìn Tạ Quốc Mân với ánh mắt kiểu như ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’ “Mày cho rằng đại học Thanh Hoa là chỗ nào… Trời ơi, sao hồi trước tôi lại không sinh đứa thứ hai chứ!”

Nay nghe Đào Thanh Phong nói, vẻ mặt và ánh mắt kia lại khiến Tạ Quốc Mân nhớ tới hình ảnh Nghiêm Đạm yên tĩnh ngồi đọc sách trong phòng.

Cực kỳ đáng ghét!

Lửa giận trong lòng Tạ Quốc Mân lập tức bùng lên: không tin không trị được mày!

Tạ Quốc Mân tiến lên một bước nắm lấy cổ áo, kéo Đào Thanh Phong tới giường. Tất nhiên không phải muốn giết người. Tạ Quốc Mân cho rằng Đào Thanh sẽ không thật sự đi tố cáo, nên can đảm hắn.

Đào Thanh Phong luôn duy trì cảnh giác, nhưng tay chân lại không theo kịp ý nghĩ, tránh không được. Lúc bị Tạ Quốc Mân túm áo, Đào Thanh Phong quay người theo bản năng, bị đẩy đụng chân giường, sức nặng toàn thân áp lên cánh tay, ‘rắc’ một tiếng, cánh tay phải truyền ra tiếng trật khớp vô cùng rõ ràng.

Đào Thanh Phong đau tới mức mặt trắng bệch, nhưng không cách nào nhúc nhích bởi vì đã bị Tạ Quốc Mân nhào lên đè trên người. Đào Thanh Phong mặc áo sơ mi đen bên trong áo khoác dài, bị Tạ Quốc Mân thô lỗ xé rách, bung mất vài nút áo.

Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu Đào Thanh Phong bỗng hiện lên một vài hình ảnh, dù không phải rất rõ ràng, vẫn mơ hồ biết đó là gì. Cảm giác vô cùng xấu hổ, nhục nhã, và không cam lòng. Đào Thanh Phong rùng mình một cái, toát mồ hôi lạnh khắp người, rốt cuộc hiểu rõ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương