Thám Hiểm Gia Cuối Cùng
-
Chapter 24. Vật phẩm độc nhất (3)
Chương 24. Vật phẩm độc nhất (3)
5.
Các thám hiểm gia có một quy tắc rất quan trọng:
“Phải có ít nhất một con át chủ bài để tung ra vào phút cuối. Chỉ khi đó ta mới có thể gọi bản thân mình là một thám hiểm gia thực thụ.”
El Paume cũng hiểu tầm quan trọng của quy tắc này.
Anh hiểu điều đó hơn ai hết.
Anh đã tận mắt chứng kiến vô số lần kết quả khác nhau đối với những người tuân theo quy tắc này và những người không áp dụng quy tắc này.
Vì vậy trước khi bước vào Cổng Thần bí 100 người, anh đã chuẩn bị một con át chủ bài.
‘Đá Mana.’
Chính là một viên Đá Mana.
Và không phải là loại Đá Mana tầm thường nào mà là loại đá chứa đựng một nguồn năng lượng đáng kể và khá mạnh mẽ.
Nói trắng ra thì anh đã chuẩn bị Đá Mana của một con quái vật trùm.
Tất nhiên nó cực kỳ đắt tiền. Anh phải sử dụng hết số tiền tiết kiệm được, thậm chí là cả số tiền anh đã vay từ Hiệp hội Gafford.
Mặc dù vậy, lý do anh vẫn chuẩn bị nó mặc dù mức giá cao đến như vậy cũng không có gì là lạ.
‘Với viên Đá Mana này, mình có thể tạo ra vòng thứ 3 bất cứ lúc nào.’
Trong khi những người khác cần được khai sáng để lên cấp dù cho có ăn bao nhiêu Đá Mana thì El Paume lại khác.
Nói cách khác, El Paume đã cố tình không mở vòng thứ 3.
Lý do cho điều đó cũng ra đơn giản.
‘Vào thời điểm mình mở ra vòng thứ 3, mình sẽ không thể tấn công Cổng Thần bí cấp đỏ được nữa.’
Sẽ có những hạn chế khi vào Cổng Thần bí.
Không có lý do gì để vội vàng trở thành thám hiểm gia 3 vòng trong khi có thể có những cơ hội tốt hơn ở Cổng Thần bí cấp đỏ.
Nhưng mà lúc này, El Paume đã rút con át chủ bài của mình ra.
Tất nhiên, El Paume có ý định lấy lại số tiền mình đã bỏ ra cho giá trị của con át chủ bài đắt giá của mình.
Đó là lý do El Paume xuất hiện trước mặt Jer.
"Rất vui được gặp ngươi."
“Tên ta là El Paume. Từ bây giờ ta sẽ hỏi ngươi một số câu hỏi.”
El Paume có ý định lấy thông tin.
Tất nhiên điều đó không hề dễ dàng.
Jer, người vừa bị đâm bằng dao, gần như sắp chết và đầy đau đớn nhưng vẫn cười nhạo những lời nói của El Paume.
Hắn tỏ ra tự tin rằng mình sẽ không thốt ra một lời nào cho dù có phải chịu đựng sự tra tấn nào.
“Ngươi sẽ không bao giờ nghe thấy những gì ngươi mong muốn từ miệng của ta đâu.”
El Paume gật đầu trước lời nói của Jer.
"Phải, ta biết."
Những lời nói của hắn ta là sự thật.
“Ta biết những kẻ đi theo Pháp sư Bóng tối là loại người như thế nào.”
Anh đã đối mặt với vô số tín đồ của Pháp sư Bóng tối trước khi quay về quá khứ.
Không thể được tiếp cận bọn chúng với tư duy của một thám hiểm gia thông thường.
“Còn nhiều hơn những gì ngươi nghĩ nữa.”
Bọn chúng là những kẻ cuồng tín.
Những kẻ cuồng tín bị ám ảnh bởi Pháp sư Bóng tối.
Thông tin tuôn ra khỏi miệng bọn chúng không phải là thông tin thật mà đều là thông tin sai sự thật và dối trá.
Đó là những thông tin không hề hữu ích mà còn là một trở ngại.
Vì vậy El Paume không mong đợi bất cứ điều gì thốt ra từ miệng hắn.
"Ta cũng biết rằng ngươi không có bất kỳ thông tin quan trọng nào."
“Dù sao thì kẻ chủ mưu cũng đã quá rõ ràng rồi.”
El Paume biết rõ hơn bất cứ ai khác,
“Chắc chắn chính là Ivok, kẻ đứng đầu Hội Cania, một trong 10 bang hội hàng đầu ở thành phố cảng Lis.”
Rằng người hỗ trợ cho bọn chúng là ai.
Thịch! Thịch!
‘Làm sao làm sao hắn ta biết được điều đó?’
Trước những lời này của El Paume, trái tim Jer bắt đầu đập lên loạn xạ.
“Đúng vậy, chính là như thế.”
Đó là những gỉ mà El Paume đang mong đợi.
“Ngươi không cần phải trả lời. Nhịp tim của ngươi sẽ trả lời thay cho ngươi.”
Phát hiện nói dối, đó chính là khả năng mà El Paume đã đạt được khi đối phó với bầy tôi của Pháp sư Bóng tối.
"Ngươi mười đồng đội có phải không?"
Thịch!
"Mười lăm?"
Thịch! Thịch!
“Vậy là mười lăm sao. Kiri còn sống có phải không?”
Thịch! Thịch!
“Ngươi đang đuổi theo bọn chúng theo hướng đó có phải không?”
Và ngay khi đưa ngón tay chỉ vào một điểm, El Paume đã nghe thấy nhịp tim và gật đầu.
Cùng lúc đó, mũi tên lửa mà El Paume triệu hồi đã xuyên qua con mắt phải còn lại của Jer.
Bấy nhiêu là đủ rồi.
"Sếp!"
Dibo xuất hiện.
“Tôi xin lỗi! Tôi đã gặp rắc rối với lũ lợn ruy băng ở gần đó!”
Thịch! Thịch! Thịch!
Vừa dứt lời, tiếng chân nặng nề của lũ lợn ruy băng vang lên.
Có khoảng hai mươi con.
Một con số hoàn toàn có thể hạ gục nếu muốn, nhưng mà cũng không hề dễ dàng.
“Chạy thôi!”
Vì vậy khi còn có một mục tiêu khác như bây giờ, bỏ chạy chính là lựa chọn tốt nhất.
Tuy nhiên, El Paume đã không đưa ra lựa chọn đó.
Anh không có lý do gì để làm vậy cả.
“Dibo.”
Bây giờ anh đã là một thám hiểm gia 3 vòng.
“Hãy bắt đầu đi săn thôi.”
"Hở?"
Đối với anh, không có gì trong Cổng Thần bí này có thể gây ra mối đe dọa nữa.
"Hỏa Tiễn."
6.
Vút!
Một mũi tên lửa bay theo hình vòng cung parabol. Ở ngay trước hướng đi của mũi tên đang bốc cháy là một hiệp sĩ mặc áo giáp.
Kiri.
'Ôi không.'
Chỉ sau khi mũi tên lửa ở trong khoảng cách quá gần, cô - một học viên Hiệp sĩ Thiên Nga - mới nhận ra sự tồn tại của nó.
Do không thể né được, mũi tên lửa cuối cùng đã găm vào khu vực xương bả vai phải của cô.
Keng!
May mắn thay, bộ giáp chắc chắn mà cô mặc đã làm giảm đáng kể sức mạnh của mũi tên lửa.
Áo giáp chỉ bị xuyên qua một chút.
Dựa vào độ sâu của vết thương thì nó chỉ sâu bằng một móng tay. Giữa chiến trường khốc liệt thì đó thậm chí còn không thể gọi là vết thương.
Tuy nhiên, vấn đề là nó là một mũi tên lửa.
Xìii!
Mũi tên lửa bắt đầu đốt cháy xung quanh vết thương.
Hơn nữa, mũi tên lửa không biến mất ngay mà liên tục làm vết thương và vết bỏng đau đớn hơn.
Nơi nó cắm vào cũng gần xương bả vai của cô, bộ phận mà bàn tay giáp thép của Kiri không thể dễ dàng chạm tới.
Cuối cùng cô chỉ còn một cách: chịu đựng.
Roẹt!
Và Kiri đã quyết định chịu đựng điều đó.
Thật ra việc chịu đựng cũng không hề khó khăn.
Con đường phải đi để trở thành học viên Hiệp sĩ Thiên Nga chưa bao giờ là dễ dàng.
Vì vậy cô chỉ tức giận mà thôi.
‘Chết tiệt, kẻ phản bội Petin đó.’
Cô nổi giận dữ với kẻ phản bội đã đầu độc vào đồ ăn của cô và đồng đội để tìm cách giết bọn họ.
Tất nhiên cô không để bị cơn giận khống chế.
‘Mình phải cho họ biết là có một kẻ phản bội.’
Ngược lại lúc này cô nhận thức được tình hình không hề đơn giản mà là rất nghiêm trọng.
Điều đó khiến cho cô phải cử động dù lúc này cô muốn ngất đi và hét lên trong đau đớn.
Và cô bỏ chạy.
Bằng tất cả sức lực của mình.
Vút!
Những mũi tên lửa bay đến từ xa, đuổi theo cô và đâm vào áo giáp của cô.
Cơn đau dâng lên khắp cơ thể, nhưng màchân cô vẫn không dừng lại.
Cô vẫn tiếp tục chạy.
'Lối ra.'
Không ngừng nghỉ.
‘Mình phải tìm lối ra.’
Không mỏi mệt.
Nhưng tất cả mọi thứ đều phải đến hồi kết thúc.
Và khoảnh khắc đó cuối cùng cũng đến với cô.
Khi những mũi tên lửa không còn chạm vào áo giáp của cô và cô không còn ngửi thấy mùi của những kẻ truy đuổi nữa, một bức tường hiện ra trước mắt cô.
Grừ!
Một bức tường được tạo thành từ hàng trăm con lợn ruy băng.
'Ồ.'
Khi nhìn thấy nó, bản năng của cô đã cho cô biết.
Rằng đây chính là kết thúc.
Tất nhiên, cô không có ý định đối mặt với kết cục mà không chiến đấu.
Cô vẫn rút kiếm ra.
Và hét lên.
"Bình minh!"
Và rồi một quả cầu ánh sáng giống như mặt trời mọc lên trên đầu cô và phát nổ.
Bùm!
Khi tàn dư của vụ nổ ánh sáng chiếu vào Kiri, đôi mắt cô bắt đầu tràn ngập ánh nắng.
Khi kỹ năng Bình Minh, một kỹ năng của Linh Chủ, một trong những kỹ thuật thuộc về Hiệp sĩ Thiên Nga, được kích hoạt.
Nó khiến cho cơ thể lạnh cóng của cô nóng lên và dòng máu đã nguội của cô ấm hơn.
Sức mạnh bắt đầu tuôn vào cơ thể cô.
Grừ!
Tuy nhiên, những con lợn ruy băng hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự biến đổi của cô.
Đúng hơn là nó càng kích thích chúng.
Đối với những con lợn ruy băng phản ứng ngay cả với ruồi, ánh sáng là một tác nhân kích thích rất mạnh.
Grừ!
Những con lợn ruy băng bị kích thích lao vào cô, và cô vung kiếm đối mặt với chúng.
“Dương Trảm!”
Khi cô vung một nhát, thanh kiếm của cô bắt đầu phát ra thứ ánh sáng màu đỏ.
Và đó không chỉ là vẻ bề ngoài.
Vút!
Thanh kiếm của cô chém xuyên qua cơ thể của con lợn ruy băng đang đến gần, cơ thể cứng cáp của nó dễ dàng bị cắt như một miếng bít tết.
Xìii!
Và mùi thịt cháy bốc lên từ vết thương.
Đó là một cảnh tượng khủng khiếp có thể khiến cho bất kỳ thám hiểm gia nào phải ớn lạnh sống lưng.
Dương Trảm, đòn tấn công rất mạnh mẽ nhưng ngay khi tấn công sẽ gây ra vết bỏng khủng khiếp trên vết thương.
Và ngay cả việc điều trị thích hợp bằng thuốc hoặc kỹ năng chữa bệnh cũng là điều không thể.
Nỗi đau đó là không thể diễn tả được.
Đó là lý do tại sao Hiệp sĩ Thiên Nga được cả thế giới kính sợ.
Họ mang đến nỗi sợ hãi ở một mức độ hoàn toàn khác so với những thám hiểm gia hay quái vật.
Và với những con lợn ruy băng cũng thế.
Grừ!
Những con lợn ruy băng bị thanh kiếm của Kiri chém kêu lên và quằn quại trong đau đớn.
Sức mạnh cũng nó đã rõ ràng.
Grừ!
Vấn đề là có quá nhiều người còn lợn.
Hơn 100 con lợn ruy băng vẫn đang dùng hết sức lao vào Kiri để đè ép cô.
“Nữ thần Thiên Nga.”
Kiri nhìn thấy thế liền nghĩ.
“Cầu mong người trường tồn vĩnh cửu.”
Những lời cuối cùng của cô.
Và khi cô đưa ra quyết định cuối cùng, ngay lúc đó,
“Anh hùng Polearm Dibo!”
Một giọng nói vang lên.
"Tôi đến đây!"
Dibo đắc thắng xuất hiện từ phía sau Kiri, cầm một thanh Polearm.
Và đó không chỉ là lời động viên.
Vút!
Xoẹt!
Những con lợn ruy băng hét lên trước sức mạnh của thanh Polearm với kỹ năng mạnh mẽ Bạo Trảm.
Dibo vừa xuất hiện ngay lập tức đứng quay lưng lại với Kiri và nói.
“Tôi đến đây để giúp cô!”
Kiri không cười đáp lại lời nói của anh ta.
Thay vào đó cô nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của anh ta.
'Anh ta bị điên à?'
Kiri đã nhận được hồ sơ của Dibo vậy nên cô biết.
Rằng vừa mới đây anh ta thậm chí còn không phải là một thám hiểm gia, anh ta chỉ là một mồi nhử có kỹ năng sinh tồn chuyên biệt.
Thế mà bây giờ anh ta đến đây để giúp đỡ cô trong tình huống mà ngay cả cô cũng cảm thấy choáng ngợp?
Cô rất biết ơn sự giúp đỡ của anh ta, nhưng mà tình huống đó khiến cho cô cảm thấy muốn chửi rủa anh ta hơn là cảm ơn.
“Ngay mà bây giờ, anh…”
Thế là Kiri định nói điều gì đó.
“Giá của tôi là một triệu meso. Cô là học viên Hiệp sĩ Thiên Nga, như vậy là vừa phải rồi có đúng không?”
Nhưng ngay khi nghe thấy những lời của Dibo sau đó, Kiri nhất thời im lặng.
Đồng thời Kiri cũng không có bất kỳ mối nghi ngờ nào.
'Đồ điên.'
Thật điên rồ khi lý luận với một kẻ điên.
Grừ!
Trong khi đó, những con lợn ruy băng đã bắt đầu tạo thành vòng vây xung quanh Kiri và Dibo.
Thấy vậy, Kiri đã thay đổi quyết định.
‘Mình sẽ cầm cự lâu nhất có thể.’
Dù thế nào đi nữa thì hai vẫn tốt hơn một.
“Chỉ cần tin tưởng và đi theo tôi thôi. Tôi sẽ cứu cô bằng mọi giá.”
Khi Kiri đưa ra quyết định của mình, cô đã nhìn thấy một cảnh tượng.
Vút!
Cảnh tượng một mũi tên lửa di chuyển như một con én.
Grừ!
Cảnh tượng mũi tên lửa giống như con én đó xuyên qua đầu con lợn ruy băng cực kỳ cứng cáp một cách dễ dàng.
‘C-ái gì thế này?’
Trước cảnh tượng này, ngay cả Kiri, người luôn giữ tinh thần thép, cũng không khỏi mất bình tĩnh.
Đó là một cảnh tượng không thể nào tin được.
‘L-làm thế nào?’
Việc mũi tên lửa di chuyển như một con én, xuyên qua con lợn ruy băng chỉ trong một hơi thở và biến mười con lợn ruy băng thành xác chết ngay lập tức.
Kiri đã nhất thời ngẩn người ra, may mắn là sự bối rối của cô cũng không kéo dài lâu.
Vút!
Và khi một mũi tên lửa khác xuất hiện, rồi hai mũi tên lửa bay đến, Kiri không còn suy nghĩ nữa.
'Ồ.'
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook