Thâm Hải Trường Miên
-
Chương 5
Edit: Koliz
Nhân ngư kia quả nhiên lại tới nữa rồi. Lúc tôi và Frank bóc bức tranh khỏi mặt kính, chúng tôi nhìn thấy vị trí bức tranh nhiều hơn một mảng thủy tảo nhỏ — cũng không biết nhân ngư kia làm thế nào để cố định thủy tảo trên mặt kính.
Nhìn thủy tảo như bụi cây mọc ra từ kính theo dòng nước chậm rãi lay động, trong tim bọn tôi dường như cũng mọc lên thủy tảo. Thủy tảo ấy theo dòng nước nhẹ nhàng gãi vào nơi mềm mại nhất trong tim, khiến bọn tôi chỉ hận không thể mặc sức kêu to phát tiết những cảm xúc này.
Tôi muốn ra ngoài gặp nhân ngư kia! Ý nghĩ này dần sôi trào trong đầu tôi, tôi tin tưởng, Frank so với tôi còn khát vọng mãnh liệt hơn.
Buổi tối hôm đó, Frank lại vẽ một bức tranh dán sát trên cửa sổ, nhưng đáng tiếc là ngày hôm sau chúng tôi chẳng nhìn thấy bất kỳ biến hóa nào. Frank trông không hề nhụt chí: “Chẳng lẽ muốn nhân ngư lại gắn một đám thủy tảo nữa lên sao? Hắn có lẽ là không biết làm thế nào để lưu lại thông tin thôi.”
Rồi lại qua mấy ngày, mỗi ngày cậu đều đổi một bức tranh mới. Mãi đến tận lúc các đồng nghiệp cũng không tiếp tục trêu ghẹo tôi vì chuyện này (Frank tên này giải thích là do tôi trẻ con chưa tiêu tan mong muốn chào hỏi sinh vật biển, lại thấy ngại nên mới nhờ cậu ấy hỗ trợ dán tranh), ngoài cửa sổ vẫn không hề có bất kỳ biến hóa nào.
itsukahikari.wordpress.com
Nụ cười dần ít đi trên khuôn mặt Frank, cậu giống như lửa trại sắp tắt sau khi cháy dữ dội, hi vọng bao nhiêu thì thất vọng lớn bấy nhiêu, tôi thậm chí hoài nghi liệu cậu sẽ như thủy tảo ngoài cửa sổ kia, vào lúc nào đấy cũng thầm lặng biến mất hay không.
Tôi bắt đầu do dự có nên cho cậu biết tôi chuyện tôi có thể đi dạo một thời gian ngắn dưới đáy biển. Tuy rằng pháp thuật của tôi yếu mức ít có tác dụng lên người bình thường, nhưng Frank hẳn là cũng có chút ít ma lực, chuyện này cũng không phải là không có chút khả thi nào.
Nhưng tôi sợ, tôi sợ không ổn. Chính như lúc trước tôi đã từng nói, bạn vĩnh viễn không biết ham muốn tìm tòi nghiên cứu của một nhà nghiên cứu khoa học mạnh tới nhường nào, cũng vĩnh viễn không biết một người có thể vì lợi ích làm ra chuyện gì. Ma pháp sư, đặc biệt là ma pháp sư nữ (mọi người thường xưng họ là nữ pháp sư) đã từng vô cùng huy hoàng, cuối cùng không thoát khỏi bị những kẻ thống trị sợ chết kéo khỏi thần đàn, bị áp cho danh nghĩa yêu ma mà truy sát tiêu diệt, cho đến khi trở thành tồn tại trong chuyện cổ xưa.
Trong chiếc tàu lặn này ngoài một vài nhân viên phụ trách vận hành tàu ngầm, còn lại đều là nhà nghiên cứu khoa học các ngành nghề. Chúng tôi bởi vì đủ loại lý do tụ tập ở đây, và chẳng nghi ngờ chút nào, nếu mọi người phát hiện thân phận nữ pháp sư của tôi, tôi sẽ lập tức bị khống chế, cha mẹ tôi cũng sẽ bị tìm tới cửa, quãng đời còn lại là ăn ngủ trong một gian phòng nho nhỏ, chỉ còn nhìn thấy những nghiên cứu viên bao kín toàn thân trong quần áo.
Frank thật sự đáng để tôi tín nhiệm sao? Frank đáng để tôi bỏ qua nguy hiểm đi trợ giúp?
Cứ do dự như vậy, chúng tôi nghênh đón lần đầu tiên nghỉ phép về nhà.
Nhân ngư kia quả nhiên lại tới nữa rồi. Lúc tôi và Frank bóc bức tranh khỏi mặt kính, chúng tôi nhìn thấy vị trí bức tranh nhiều hơn một mảng thủy tảo nhỏ — cũng không biết nhân ngư kia làm thế nào để cố định thủy tảo trên mặt kính.
Nhìn thủy tảo như bụi cây mọc ra từ kính theo dòng nước chậm rãi lay động, trong tim bọn tôi dường như cũng mọc lên thủy tảo. Thủy tảo ấy theo dòng nước nhẹ nhàng gãi vào nơi mềm mại nhất trong tim, khiến bọn tôi chỉ hận không thể mặc sức kêu to phát tiết những cảm xúc này.
Tôi muốn ra ngoài gặp nhân ngư kia! Ý nghĩ này dần sôi trào trong đầu tôi, tôi tin tưởng, Frank so với tôi còn khát vọng mãnh liệt hơn.
Buổi tối hôm đó, Frank lại vẽ một bức tranh dán sát trên cửa sổ, nhưng đáng tiếc là ngày hôm sau chúng tôi chẳng nhìn thấy bất kỳ biến hóa nào. Frank trông không hề nhụt chí: “Chẳng lẽ muốn nhân ngư lại gắn một đám thủy tảo nữa lên sao? Hắn có lẽ là không biết làm thế nào để lưu lại thông tin thôi.”
Rồi lại qua mấy ngày, mỗi ngày cậu đều đổi một bức tranh mới. Mãi đến tận lúc các đồng nghiệp cũng không tiếp tục trêu ghẹo tôi vì chuyện này (Frank tên này giải thích là do tôi trẻ con chưa tiêu tan mong muốn chào hỏi sinh vật biển, lại thấy ngại nên mới nhờ cậu ấy hỗ trợ dán tranh), ngoài cửa sổ vẫn không hề có bất kỳ biến hóa nào.
itsukahikari.wordpress.com
Nụ cười dần ít đi trên khuôn mặt Frank, cậu giống như lửa trại sắp tắt sau khi cháy dữ dội, hi vọng bao nhiêu thì thất vọng lớn bấy nhiêu, tôi thậm chí hoài nghi liệu cậu sẽ như thủy tảo ngoài cửa sổ kia, vào lúc nào đấy cũng thầm lặng biến mất hay không.
Tôi bắt đầu do dự có nên cho cậu biết tôi chuyện tôi có thể đi dạo một thời gian ngắn dưới đáy biển. Tuy rằng pháp thuật của tôi yếu mức ít có tác dụng lên người bình thường, nhưng Frank hẳn là cũng có chút ít ma lực, chuyện này cũng không phải là không có chút khả thi nào.
Nhưng tôi sợ, tôi sợ không ổn. Chính như lúc trước tôi đã từng nói, bạn vĩnh viễn không biết ham muốn tìm tòi nghiên cứu của một nhà nghiên cứu khoa học mạnh tới nhường nào, cũng vĩnh viễn không biết một người có thể vì lợi ích làm ra chuyện gì. Ma pháp sư, đặc biệt là ma pháp sư nữ (mọi người thường xưng họ là nữ pháp sư) đã từng vô cùng huy hoàng, cuối cùng không thoát khỏi bị những kẻ thống trị sợ chết kéo khỏi thần đàn, bị áp cho danh nghĩa yêu ma mà truy sát tiêu diệt, cho đến khi trở thành tồn tại trong chuyện cổ xưa.
Trong chiếc tàu lặn này ngoài một vài nhân viên phụ trách vận hành tàu ngầm, còn lại đều là nhà nghiên cứu khoa học các ngành nghề. Chúng tôi bởi vì đủ loại lý do tụ tập ở đây, và chẳng nghi ngờ chút nào, nếu mọi người phát hiện thân phận nữ pháp sư của tôi, tôi sẽ lập tức bị khống chế, cha mẹ tôi cũng sẽ bị tìm tới cửa, quãng đời còn lại là ăn ngủ trong một gian phòng nho nhỏ, chỉ còn nhìn thấy những nghiên cứu viên bao kín toàn thân trong quần áo.
Frank thật sự đáng để tôi tín nhiệm sao? Frank đáng để tôi bỏ qua nguy hiểm đi trợ giúp?
Cứ do dự như vậy, chúng tôi nghênh đón lần đầu tiên nghỉ phép về nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook