Edit: Koliz

Hôm đó, ngay lúc tôi đang xử lý dữ liệu, sứt đầu mẻ trán ứng phó với những con số khổng lồ, Frank đột nhiên giọng mừng rỡ gọi tôi: “Ros! Cậu mau đến xem!”

“Tớ không rảnh!” Tôi quát, “Cậu cho rằng ai cũng đều rảnh rỗi như cậu à!”

“Tớ là sớm hoàn thành nhiệm vụ mà,” cậu nói, “Tớ bảo đảm, nếu cậu không qua đây sẽ hối hận cả đời!”

Tôi nôn nóng đến không xong: “Mấy dữ liệu này rất phiền phức, dứt ra là tớ nhất định phải làm lại từ đầu!”

“Qua đây đi, tớ sẽ giúp cậu! Không đến xem thật sự rất đáng tiếc đấy!” Cậu tiếp tục dụ dỗ tôi.

Nhưng kể cả cậu ấy có giúp tôi thì tôi vẫn phải hi sinh một phần thời gian ngủ! Hơn nữa có Frank tôi không thể tiến hành kế hoạch tản bộ dưới đáy biển!

“Này, đến đây đi Ros, tớ bảo đảm cậu không sẽ vì sự lựa chọn của cậu mà hối hận!” Cậu ném ra mồi nhử cuối cùng.

Vậy thì đã sao? Tôi hẳn là người rất có nguyên tắc. Coi như tôi si mê đáy biển cùng các sinh vật biển thần kỳ, công việc đối với tôi mà nói vẫn đứng ở vị trí thứ nhất. Trách nhiệm, đảm đương cũng không vì ngoại vật lay động, vậy mới là một người thành thục… Đi mẹ nó thành thục! Đi mẹ nó trách nhiệm đảm đương! Không có gì so được với mị lực đại dương!

Tôi vui vẻ ném con chuột đi, đá bay băng ghế chạy tới hướng cửa sổ: “Tớ đến tớ đến!”

itsukahikari.wordpress.com

Nhưng mà chờ tôi đến bên cửa sổ mạn tàu, chỉ có nước biển hoàn toàn yên tĩnh chờ tôi —— ý tôi là, trong phạm vi soi sáng của tàu ngầm ngoại trừ sinh vật phù du dạng bông, tôi đến cả một con cá cũng không thấy.

Trong nháy mắt đó tôi có cảm giác mình bị đùa bỡn, tôi ném công việc đi đáng cười như thằng hề vậy.

Frank nhìn sắc mặt tôi, cười ha ha: “Tớ biết ngay cậu sẽ phản ứng vậy mà.”

“Nghe này, Frank, ” tôi xiết chặt nắm đấm, “Nếu cậu không đưa tớ một lời giải thích hợp lý, tớ sẽ — “

“Khà khà, Ros, bình tĩnh!” Frank giơ hai tay lên cao, một mặt bất đắc dĩ đánh gãy lời tôi, “Cậu là một cô gái dễ thương mà, sao lại cứ thích thô bạo như vậy. Sao không phát huy ưu thế nữ giới các cậu, cẩn thận quan sát lại nhỉ?”

Tôi lườm cậu một cái, tỉ mỉ quan sát ngoài cửa sổ — tôi vẫn như cũ không thu hoạch được gì.

Chẳng lẽ tôi thật bị đùa bỡn? Tôi dùng khóe mắt quan sát Frank một phen, phát hiện đôi mắt cậu như tỏa sáng, kinh hỉ bên trong quả thực muốn tràn ra tới nơi rồi. Tôi thu tầm mắt lại, âm thầm suy tư: Không, hẳn là không, Frank đã nói rõ điều cậu ấy phát hiện sẽ khiến người ta vui sướng cỡ nào.

Ngay tại lúc này, tôi phát hiện một chỗ không đúng lắm.

“Cậu nói đi dấu tay này là cậu đè lên chơi hả?” Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, vội vàng hỏi cậu. Tôi nghĩ ngữ khí của tôi đã bại lộ việc tôi mong đợi nhận được phủ định từ cậu nhiều tới mức nào.

Frank lắc đầu một cái, giơ tay ướm ướm vào dấu tay kia. Đó xác thực không phải tay cậu ấn, tay Frank lớn hơn một chút.

Tôi đột nhiên cảm giác thấy hơi khó thở. Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, tôi nắm chặt ống tay áo chà chà trên mặt kính.

Không có bất kỳ cảm giác lau đi hơi nước nào, dấu tay này xác thực không ở mặt trong.

Vậy chỉ có một khả năng —

Chúng tôi hai mặt nhìn nhau. Cuối cùng, Frank lại gần nhỏ giọng nói: “Tớ nghĩ, chúng ta đã phát hiện nhân ngư.”

Giọng cậu càng lúc càng run rẩy dữ dội hơn, giống như vui sướng đến không chịu nổi, một giây sau sẽ òa khóc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương