Mạc Kỉ Hàn không biết Nhậm Cực muốn gì, trực giác cảnh báo cách hắn càng xa càng tốt, lập tức nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng bây giờ, kiên quyết cự tuyệt theo cá tính của y lại không thể nói ra được, Nhậm Cực cũng không chờ y lên tiếng, giành trước nói: “Hơn nữa hiện tại thời gian cách lúc dùng ngọ thiện còn rất lâu, Mạc tướng quân mặc dù từng ở đây, nhưng nói vậy chắc cũng không thông thuộc, không bằng nhân cơ hội này đi dạo chung quanh một chút.“

Trong lòng hắn biết Mạc Kỉ Hàn nhất định sẽ cự tuyệt, nhưng biết cá tính của y, nếu không phải làm tới thì không thể vãn hồi, y cũng không ngại trực tiếp đuổi người, vì thế nhanh chóng đả xà tùy côn, nói ra một yêu cầu khiến Mạc Kỉ Hàn khó có thể cự tuyệt.

đả xà tùy côn: đánh rắn phải chọn gập thích hợp.

Mạc Kỉ Hàn ở Thiên điện này gần một năm, trong lúc tuy rằng có ra vài lần, nhưng hoặc là khi chạy thì dựa theo trực giác vừa lần mò vừa đi, hoặc là bị hạ dược, mơ mơ màng màng bị mang ra cung, nên đối với trong hoàng cung này cũng còn rất xa lạ. Thế nhưng hôm trước y đến đây ám sát, cũng là bởi vì Nhậm Cực đã sớm hạ lệnh cho ám vệ đối với y làm bất cái gì cũng không được quấy nhiễu.

Nếu không thì, y mặc dù võ công không tồi, nhưng cũng chỉ là biết chút ít, huống chi khinh công của y không thể coi là tuyệt đỉnh, ám vệ trong cung bố trí nghiêm mật, làm sao có thể không phát hiện được y, thậm chí còn chiếu theo yêu cầu của Nhậm Cực âm thầm chỉ đường cho y, mới khiến y có thể nhẹ nhàng đi đến tẩm cung. Mà Mạc Kỉ Hàn lúc ấy lòng tràn đầy phẫn nộ, làm gì còn có thể nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, đó là hiện tại, y cũng vẫn chưa chú ý tới những chuyện kỳ hoặc này.

Nhưng y ở trong cung này thì sâu trong nội tâm vẫn rất bất an, nhất là sau khi phát sinh nhiều chuyện không thể nhớ nổi, lời nói của Nhậm Cực giống như sự uy hiếp mềm mại, khiến y trầm mặc do dự.

Sâu trong nội tâm của y quả thật rất bất an, y mặc dù vẫn nói với Tiểu Mạc là không có việc gì, trong lòng thì “Không có việc gì” đó lại không có nắm chắc chút nào, đủ thứ chuyện cũ đều đã khắc trong đầu y, cho dù theo bản năng y đã đem bọn chúng chôn thật sâu, thế nhưng nỗi lòng vẫn không thể hoàn toàn khép lại, lúc nào cũng chảy ra nùng huyết, bất tri bất giác ngấm vào xương cốt da thịt, tạo thành bóng ma không thể tiêu tan.

nùng huyết: máu, mủ.

Hiện tại hắn lại nhớ tới nơi này từng là ác mộng không ngừng của y, bóng ma đã cực lực đè nén trong lòng đang kêu gào muốn phá thân thể mà lao ra, cảm giác an toàn một chút ít kia nhanh chóng mất đi.

Cho nên đề nghị của Nhậm Cực trước mắt với y không thể không nói là một sự hấp dẫn rất lớn, có thể nhân cơ hội này thông thuộc bố cục trong cung, đây chính là điều cần thiết để phòng trường hợp muốn thoát khỏi đây. Nghĩ đến nếu không phải Nhậm Cực nhắc tới, bản thân mình cũng muốn đi dạo chung quanh trong cung một chút, cũng là chuyện tuyệt đối không thể không làm. Thế nhưng, Nhậm Cực tất nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này đi? Vậy sao còn có thế nói những lời này? Hay là, hắn còn có tính toán nào khác?

(Tất nhiên, có dự tính để dù anh có thuộc đường đi cũng không thể đi ah)

Nhậm Cực thấy y do dự, tiến thêm một bước hỏi: “Mạc tướng quân, thế nào?“

Mạc Kỉ Hàn khẽ cắn môi, cho dù đó là một cái bẫy, y cũng không thể mất một cơ hội tốt như vậy, quyết tâm nói: “Vậy khách tùy chủ phân phó đi.“

Nhậm Cực gần như đang ngồi mà nhảy dựng lên, lôi kéo tay y đi ra ngoài, cảm xúc thăng hoa a, đang nói nhưng lại không thể che dấu được niềm hưng phấn: “Vậy liền đi đi.“

Mới vừa đi không được hai bước, Mạc Kỉ Hàn theo phản xạ vung tay ra, liền đem tay hắn quăng sang một bên, hơi cúi đầu che dấu biểu tình, nói: “Thỉnh cầu dẫn đường.“

Nhậm Cực chưa từng chủ động lôi kéo tay của bất luận ai, càng chưa từng kinh qua bị người ta hất tay, mức nước của lòng sông chênh lệch so với mặt biển khiến hắn cảm thấy nhất thời sinh ra một cỗ não ý, trong mắt xẹt qua ý buồn bực sau đó là ảm đạm, tâm thán: thôi, đối với y trẫm cũng không phải lần đầu tiên bị tuyệt tình, về sau chỉ sợ sẽ còn chịu đựng dài dài.

Đem tay áp sát vào trong tay áo lặng lẽ nắm lại, tựa hồ như vậy có thể lưu lại độ ấm kia, sải bước đi về phía trước nói: “Một khi đã như vậy, Mạc tướng quân thỉnh đi.“

Hai người cứ như vậy một trước một sau đi ra Thiên điện, mọi nơi đều không thấy dấu vết của bất cứ ai, có lẽ đều được phân phó tránh đi, Mạc Kỉ Hàn đột nhiên nghĩ, nếu một kiếm đâm từ phía sau ngay giữa lưng Nhậm Cực, chắc là một chuyện thực dễ dàng.

Nhậm Cực lại không biết suy nghĩ của Mạc Kỉ Hàn, ra khỏi Thiên điện nhìn chung quanh đều không thấy ai lai vãng, trong lòng phi thường vừa lòng, sớm đem cảm giác thất bại lúc nãy quăng mất, nói: “Mấy tháng nay trong cung rất yên tĩnh, thoạt nhìn quả nhiên thuận mắt rất nhiều.“

Đương lúc này tuyết sớm vừa mới ngừng, tuyết trắng mịn phủ đầy trên mặt đất, bước lên tạo chút tiếng vang rất nhỏ, tiết lạnh mai đâm chòi nảy lộc, trong không khí đều là hương hoa mai nhè nhẹ, Nhậm Cực rất hưng trí, mang theo Mạc Kỉ Hàn tiêu sai đi qua từng tòa cung điện từng khu hoa viên, còn không quên giải thích thêm, thoạt nhìn xem ra rất tinh tường những cung điện viên cảnh này nọ a.

Mạc Kỉ Hàn chỉ trầm mặc không nói gì đi theo Nhậm Cực, với những lời này nọ thì tai này lọt sang tai kia bay thoát ra rơi mất tiêu, ngay cả một tiếng hứ phụ họa cũng ngại cho, chỉ lắng nghe vài câu trọng yếu, tinh lực còn lại đều dùng để ghi nhớ những hành lang cùng những con đường nhỏ phức tạp gấp khúc.

Nhậm Cực cũng không trông mong y có thể đáp lại, chỉ tự quyết định, tuy rằng ngay cả tay cũng khó có thể nắm a, trong lòng vẫn là khó nén được sự hưng phấn, cứ như vậy mà đi hoàn toàn không cảm thấy mệt, bất tri bất giác rất nhanh cũng đi dạo gần hết phân nửa.

Mạc Kỉ Hàn đột nhiên phát giác gì đó, dừng lại nói: “Bên này chẳng lẽ không phải là hậu cung sao? Cứ đi vào như vậy e rằng không ổn.“

Y nói xong liền muốn quay ngược lại, Nhậm Cực nắm tay y giữ chặt lại: “Đây là hậu cung, bất quá hiện tại trống không, có cái gì không thể vào chứ, trẫm cũng không để ý dẫn Mạc tướng quân vào đây, còn sợ có cái gì khiến người khác không thể nhìn thấy chứ?“

Mạc Kỉ Hàn cảm thấy câu này sao nghe kì quái thế nào đó, nhất thời không tìm được lời nào đáp lại, Nhậm Cực dùng một chút lực lôi kéo y, kết quả là lảo đảo đi lên trước.

Cuối cùng Mạc Kỉ Hàn phát hiện có chuyện không đúng, mọi nơi vừa nhìn, hậu cung chính là nơi phi tần hậu cung cư ngụ, tại sao lại không phát hiện khí của bất cứ ai, tuy rằng hết thảy đều sạch sẽ tao nhã, nhưng lại tĩnh mịch nặng nề Nhậm Cực trước đó không lâu mới lập Tân Hậu, lại truyền ra ngoài nói hoàng hậu đang mang long thai, trong hậu cung nói thế nào cũng không thể quạnh quẽ như vậy.

Y chỉ nghĩ đây có thể là quỷ kế đùa giỡn của Nhậm Cực, tinh thần căng thẳng: “Không cần, nơi này không phải nơi ta nên tới.“

Câu nói kế tiếp của Nhậm Cực toàn bộ đều nghẹn trong cổ họng, muốn phun ra cũng không được, cuối cùng đành phải từ bỏ, thầm nghĩ: “Cũng thế, bây giờ cũng chưa phải lúc, tốt hơn cứ để từ từ nói sau.“

Vì thế nói với Mạc Kỉ Hàn: “Chúng ta nhân đây đi ra ngoại thành đi.“

Hoàng cung Khải Lương gọi chung là “Ngự hoa cung”, một tòa Hoàng thành quy mô rất lớn trang nghiêm, trong đó chia thành ngoại thành và nội thành, kiến trúc lớn nhất của ngoại thành chỉnh là “Khải thái điện” mà mỗi ngày lâm triều, cách nội thành – tẩm cung của Nhậm Cực gần nhất một tòa điện, chung quanh trải các phòng trực vừa lớn vừa nhỏ để các triều thần làm việc hoàn thành trách nhiệm, còn có một con đường dành cho các quần thần cùng cung nhân ra vào.

Ngoại thành bởi vì nhiều người ra vào lẫn lộn, để dễ dàng quản lý cùng giám thị, liền sửa chữa những con đường nhỏ chuyên dùng cho từng cấp bậc đi lại, giăng khắp nơi giống như mê cung. Lúc trước Mạc Kỉ Hàn bởi vì không thông thuộc những con đường này, khi thoát đi đã mạo hiểm thật lớn vượt những bức tường cao ngất thoát qua các con đường này, cũng bởi vì vậy mà y tăng thêm nội thương.

Giờ phút này nghe Nhậm Cực cư nhiên ngay cả ngoại thành cũng muốn dẫn y đi tham quan, Mạc Kỉ Hàn trong nháy mắt vui sướng sau đó càng lúc càng nghi hoặc, Nhậm Cực dường như khác rất nhiều so với lúc ở Ngũ Lão Phong, đây là có chuyện gì?

Không đợi y nghĩ ngơi xong, Nhậm Cực đã muốn dẫn y đi ra bên ngoài thành, xuyên qua cửa hông của tòa tiểu viện “Phồn Cẩm viên”, đi đến trước một đoạn, lại rẽ một khúc cua, xông đến trước mắt là một bức tường cung dày đặc, đã đến ngoại thành rồi.

Nhậm Cực lúc chưa kế vị cũng phải thông qua ngoại thành tiến vào nhưng dù sao chỉ đi qua những con đường chuyên dành cho hoàng tộc, kế vị xong ngoại trừ vào triểu cũng chưa từng đi tới nơi này, đối với ngoại thành xa lạ tương đương với sự quen thuộc đối với nội thành, mới đi qua đây bất quá chỉ một nén hương, hắn không ngừng có chút chột dạ.

Nhưng mà không bao lâu, liền không khỏi mỉm cười, đây tựa hồ là một cơ hội tuyệt hảo a.

Chủ ý ban đầu của hắn khi lôi kéo Mạc Kỉ Hàn đi vòng quanh bất quá chỉ là muốn cùng một chỗ với y, nhưng đi tới đi lui cùng chưa thể dò xét được gì, tuy rằng biết Mạc Kỉ Hàn tạm thời không hạ thủ giết hắn, nhưng dù sao vẫn cách mục tiêu mà hắn đặt ra quá xa, lại không thể nắm chắc, không bằng nhân cơ hội này hảo hảo tìm hiểu chi tiết về y.

Nhìn thấy Mạc Kỉ Hàn còn đang đánh giá bố cục cùa con đường này, vì thế nói: “Mạc tướng quân, cũng đã đi khá lâu rồi, không bằng trước hết cứ quay về, đợi khi trở về, có lẽ cũng đã đến lúc ngọ thiện.“

Mạc Kỉ Hàn cực lực nhớ những con đường đan xen nhau, trí nhớ y vô cùng tốt, bản đồ quân sự coi kĩ vài lần có thể không quên, nhưng thật ra quan sát dù sao cùng khác với xem bản đồ, khi nhớ phải cố gắng một chút, lập tức chưa nghe rõ lời nói của Nhậm Cực, chỉ không chút để ý “Ân” một tiếng làm như trả lời, đi theo chân Nhậm Cực tiếp tục đi về phía trước.

Sau một hồi chuyển hướng hai ba lần, Nhậm Cực rốt cục cũng không biết bản thân mình đang ở đâu, ám vệ từ sớm đã đuổi hết các cung nhân sạch sẽ không còn một móng, xung quanh quả nhiên không một bóng người.

Nhậm Cực trong đầu đang thiên hồi bách chuyển, hắn mặc dù muốn hai người cùng một chỗ, nhưng đối với kháu niệm sau khi cùng một chỗ thì nên làm cái gì nói cái gì đều không biết, nhất là nam nhân này hiện tại trong mắt hắn cực kỳ mê người, hắn sợ nhất đó chính là bản thân hắn cầm giữ không được, toàn bộ đều kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thậm chí càng hỏng hết.

Lúc này nếu bị vạch trần, thật sự là một chuyện rất phiền não, vừa có thể khiến người ta ở trên người mình đâm mấy nhát, cũng có thể khiến tâm của y thoát ly khỏi mình càng xa, bây giờ khó khăn lắm mới có khoảng cách này, tuyệt đối không thể trở về xa cách như xưa a!

Nhậm Cực đi lòng vòng không mục đích, thấy Mạc Kỉ Hàn chưa phát giác mà còn đang vừa ngẫm vừa nhớ, ho nhẹ một tiếng gây sự chú ý cố ý nói: “Mạc tướng quân… nơi này… trẫm hình như đi nhầm.“

Mạc Kỉ Hàn đầu tiên là tùy ý lên tiếng, rồi sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi vừa mới nói cái gì?“

Nhậm Cực chỉ chỉ ba lối rẽ trước mặt: “Trẫm cũng không nghĩ tới ngoại thành tự nhiên lại lớn như vậy, còn có chỗ trẫm không biết đến.“

Các lối rẽ trước mặt đều xây giống nhau như đúc, hướng ba phương hướng kéo dài, phóng nhãn nhìn lại, góc gần đó tất cả đều là những bức tường cao giống nhau như đúc, che kín hoàn toàn cung điện cùng cảnh vật ở xa xa, ngay cả một cột mốc làm tiêu điểm cũng không thể tìm được.

Mạc Kỉ Hàn đầu tiên là ngẩn người, sau đó lạnh lùng nói: “Chuyện này có gì khó, nhảy lên đầu tường nhìn xem, tự nhiên sẽ có thể biết được nên đi hướng nào thôi.“

Nhậm Cực trong lòng đang mừng thầm, lời nói của Mạc Kỉ Hàn khiến hắn thình lình ngây người, rồi sau đó thấy hoa mắt, Mạc Kỉ Hàn đã muốn khinh phiêu phiêu đứng ở đầu tường.

Chưa từng có khoảng khắc nào có thể giống như hiện tại khiến Nhậm Cực vạn phần hối hận chính mình giúp Mạc Kỉ Hàn khôi phục công lực, lại thầm mắng chính mình ngu xuẩn, thấy người này trước mắt, tựa hồ cái gì trí mưu nhanh nhẹn linh hoạt đều quên không còn một mảnh chỉ biết làm toàn việc ngốc, theo ngay từ đầu đến bây giờ cũng chưa từng thay đổi.

Hết Chương 66

Lần hẹn hò đầu tiên của 2 ng` nha tung bông

Cực ca dẫn Hàn ca đi dạo “nhà chồng”…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương