Thâm Cung Tù - Quyển 1
-
Chương 54
Mạc Kỉ Hàn nghe vậy bất quá cũng chỉ đem tiêu cự của mắt kéo về trong nháy mắt, lập tức lại nhìn về phía sao trời, lãnh đạm nói: “Hỏi với không hỏi có gì khác nhau?“
Nhậm Cực cứng lại, vốn nghĩ muốn nói những lời tốt đẹp lập tức toàn bộ đều đổ vào cổ họng, không tránh khỏi ảo não, đợi đến khi hắn muốn nói tiếp, đã thấy Mạc Kỉ Hàn bắt đầu nhắm hai mắt, hô hấp thả nhẹ, dĩ nhiên là đang ngủ.
Hắn chưa từng bị người nào lãnh đạm như vậy, trong lòng lại khởi hỏa, vừa định lay người kia dậy, lại thấy gương mặt y dưới ánh trăng vẫn tái nhợt và gầy như trước kia, vẫn cứ tiều tụy như vậy, mày nhíu chặt tựa hồ chưa bao giờ mở dãn ra, hai cánh môi không biết bao nhiêu lâu không hề khôi phục lại huyết sắc, lửa mới bốc lên lập tức bị dập tắt.
Vòng qua lưng y xiết chặt hơn, Nhậm Cực tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, thầm nghĩ: cũng thế thôi, cũng không phải lần đầu tiên bị y lãnh đạm, lúc này đây có gì phải so đo.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cận vệ nhảy xuống nhánh cây bắt đầu làm công tác chuẩn bị trước khi xuất phát, mà bốn người kia lại có chuyện mới nói, sắc mặt đáng sợ trước đây chưa từng thấy.
Nhậm Cực nói như thế nào cũng là vua của một nước, cho dù có chịu khổ, lên cây ngủ cũng là lần đầu mới gặp, tuy nói không đến mức lo lắng ngã xuống, nhưng mặc kệ đổi tư thế gì, nhánh cây cứng ngắc lại lồi lõm khiến hắn trải qua vài khắc liền cảm thấy không thoải mái, hơn nữa còn băn khoăn Mạc Kỉ Hàn võ công gần như mất hết kia, đêm qua thật sự là gian nan đến cực điểm.
Mạc Kỉ Hàn lại càng không cần nói, nhánh cây vốn hẹp, dung nạp hai người đã rất miễn cưỡng, Nhậm Cực ở bên cạnh lăn qua lộn lại e rằng ngay cả người chết cũng phải tỉnh, y lại không muốn tỉnh, chỉ có thể từ từ nhắm hai mắt duy trì một tư thế ngủ qua một đêm, hiện tại đúng là nửa người đau nhức nửa người run lên, bước trên mặt đất mà giống như bước trên bông, dựa vào giọng nói mà bước theo, cơ hồ tùy thời sẽ ngã xuống.
Hai sắc mặt đáng sợ khác tất nhiên là hai tiểu nha đầu, lần đầu tiên trong cuộc đời ngủ trên cây, đâu thể nào ngủ được, khó khăn mơ mơ màng màng hơi buồn ngủ, theo bản năng muốn xoay người, dây thừng thắt chặt trên người thật khó chịu, huống hồ vừa động thủ chân lại hụt, thiếu chút nữa trở mình lật xuống, đến lúc đó chính là bị treo tòn ten trên cây mà qua đêm a.
Đừng nói các nàng ngay cả nửa canh giờ đều chịu không nổi, chỉ là ngẫm lại buổi sáng nếu bị Minh Kiêu nhìn thấy, không chừng cái mồm kia há ra lại nói những lời khiến người khác tổn thương.
Chỉ ngẫm thôi, mà người đầy mồ hôi lạnh, vì thế Liễu Oanh Mạc Ngôn ai cũng không dám ngủ, đành phải giương ánh mắt nhìn sao suốt một đêm. Cuối cùng đến khi xuống đất không hề nghe thấy bất cứ lời tổn thương nào của Minh Kiêu, nhưng cũng cảm thấy đầu nặng như chì, mắt dù có cố gắng thế nào cũng không cách nào mở to ra được, vừa chua xót lại vừa rát muốn rơi lệ.
Dù như thế, Nhậm Cực lại kiên quyết không chịu ngủ trên mặt đất, vì thế qua vài ngày cũng chưa đi được đoạn đường dài, đến khi dần dần thích ứng, miễn miễn cường cường mới có thể ở trên nhánh cây ngủ.
Đợi đến khi đi tới giữa sườn núi, mắt thấy tuyệt phong vững chắc trên mặt đất, đường lên núi càng dọc hơn, nhóm cận vệ mấy ngày liền thay nhau nâng trúc liễn lên núi, vừa phải đối phó với khí độc, nội công tiêu hao phần lớn, đã có vẻ đuối sức, hai tiểu cung nữ vốn đi không nhanh, lại không ngủ hảo, thể lực chống đỡ hết nổi, Nhậm Cực tuy rằng nóng vội, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ở nơi sườn núi tìm một khối đất hơi bằng phẳng nghĩ ngơi và hồi sức.
Cũng may khí độc kia hơn phân nửa tụ tập vùng chân núi, đến giữa sườn núi, đã loãng đi không ít, cuối cùng có thể khiến người ta hơi phóng khoáng tâm mà ngủ trên mặt đất hảo hảo một giấc.
Hơn nữa tin tức Minh Kiêu mang đến càng khiến mọi người phấn chấn, hắn ở lưng chừng có núi một khối núi đá cách nơi bọn họ nghĩ ngơi và hồi sức không xa phát hiện ám ký của Việt Ninh lưu lại, theo ám ký, đoàn người bọn họ có lẻ đi đến giữa sườn núi tất cả đều thực bình an, trong đó tất nhiên chính là Đỗ lão thái y.
Trước kia Nhậm Cực từng mệnh cho Minh Kiêu đi tìm ám ký, nhưng rừng rậm chướng khí dày đặt, mà Ngũ Lão Phong chiếm một vùng rộng lớn, lại không có sẵn đường đi, căn bản không thể phỏng đoán nhóm Việt Ninh là lựa chọn con đường nào mà lên núi, ám ký thật sự khó có thể tìm được. Hiện giờ biết được bọn họ bình an, cho dù là chuyên vài ngày trước, cũng khiến Nhậm Cực an tâm không ít.
Thế nhưng đi qua khỏi vùng sườn núi, sơn đạo hướng lên trên càng dốc đứng khó đi, trúc liễn đành phải vứt đi, Minh Kiêu an bài sáu người thay phiên nhau cõng Mạc Kỉ Hàn, còn lại hắn cùng ba người khác lo xung quanh, số còn lại là thay phiên cõng hai tiểu cung nữ.
Vừa nghe phải cõng người lên núi, mặt hai tiểu nha đầu đỏ bừng, nói thế nào cũng không đồng ý, Mạc Ngôn lại ấm ức nói: “Ta so với ngươi không thiếu tay thiếu chân, dựa vào cái gì phải cõng?!“
Minh Kiêu chọn mi cười nhạo: “Ngươi so với ta đúng là không thiếu tay thiếu chân, thế chân của ngươi có dài bằng ta không? Khinh công có thể so với ta sao? Ngươi cảm thấy được ngươi mất bao lâu mới có thể lên đến đỉnh núi?” Nói xong còn không quân lấy ngón tay chỉ lên ngọn núi cao ngất.
Mặt Mạc Ngôn trướng lên cơ hồ xanh tím, Minh Kiêu lại nói tiếp: “Hoàng Thượng phân phó như vậy, nếu là ta, đã đem các ngươi ném tại đây, lão đại gia chúng ta ai nguyện ý để cho đàn bà leo lên lưng chứ.“
Mạc Ngôn oa oa giơ chân, huy quyền đánh tới, Liễu Oanh vừa thấy, nhanh chóng kéo người lại, đợi đến khi hai người cách một trượng, lúc này mới nhỏ giọng nói với Mạc Ngôn: “Tiểu Mạc, tỷ van cầu muội chớ để ý mà cãi nhau với hắn, muội cảm thấy nơi này thích hợp tranh cãi sao?“
Mạc Ngôn không phục, vẫn muốn tiến lên tranh luận phải trái, Liễu Oanh cơ hồ dùng toàn bộ khí lực giữ chặt nàng lại: “Trở về trở về a, muội đừng xúc động như vậy. Muội xem, Hoàng Thượng đang ở đầu bên kia, muội muốn kinh động đến Hoàng Thượng sao?“
Mắt thấy Nhậm Cực đứng cách đó không xa, Mạc Ngôn đành phải đối với Liễu Oanh lắc đầu thật mạnh, đối mặt với Minh Kiêu hung hăng “Hừ” một tiếng, lúc này mới xoay người rời đi.
Tuy rằng thuyết phục được Mạc Ngôn, nhưng quả thực đến khi xuất phát, Liễu Oanh cũng là người cuối cùng lê lết chậm chạp, Mạc Ngôn ngược lại bình thản vô tư leo lên lưng Minh Kiêu nói với Liễu Oanh: “Liễu tỷ tỷ, tỷ đừng buông ra, quần áo của tỷ tỷ tất cả đều phải mang theo trên người, còn phải thêm vài món nữa, cũng không thể bị làm gì a.“
Nói xong vỗ vỗ đầu Minh Kiêu, ngữ khí đắc ý: “Muội đây đi trước, Liễu tỷ tỷ tỷ một hồi cũng nhanh lên nha. Kiêu ‘Phó thống lĩnh’, đi thôi.“
(em nó gan cùng mình lun)
So với sắc mặt của Mạc Ngôn, sắc mặt Minh Kiêu phải nói là đen vô cùng, đối với lời Mạc Ngôn nói nghĩ muốn mắt điếc tai ngơ nhưng lại làm không được, ngay cả hừ lạnh cũng phải áp quay về trong cổ họng, không rên một tiếng cõng Mạc Ngôn cấp bách phi thân, hận không thể trong nháy mắt đi đến đỉnh núi. Hắn giờ phút này hạ quyết tâm đối với những gì Mạc Ngôn nói đều quyết không thèm đáp lại, bằng không chẳng khác nào thừa nhận hắn đây “Đại lão gia nguyện ý để đàn bà leo lên lưng”, thật sự muốn tát vào miệng mình hết sức!
Liễu Oanh ở lại bị lời nói của Mạc Ngôn làm cho đỏ bừng, vừa định mắng hai câu, chỉ thấy Mạc Ngôn đưa tay vỗ đầu Minh Kiêu, lại nhìn thấy sắc mặt Minh Kiêu, nhất thời cơn tức đều bị tiêu tan, không nhịn được “Phốc” cười ra tiếng.
Sau khi cười xong, người thật ra cũng không thấy tự nhiên, đi đến chỗ người cận vệ kia đang chờ, nhìn hắn biểu tình kỳ quái, biết hắn đang nhịn cười, lại nhịn không được nở nụ cười, xấu hổ che miệng nhỏ giọng nói “Thật có lỗi”, liền leo lên lưng, từ lưng hắn đuổi theo Minh Kiêu cùng Mạc Ngôn.
Nhậm Cực vốn không muốn cho người khác cõng Mạc Kỉ Hàn lên núi, thế nhưng trúc liễn lại không thể dùng được nữa, nếu cứ vậy dùng hai chân mà bò lên núi, cũng không biết tới năm nào tháng nào mới đến nơi, đành phải đồng ý với đề nghị của Minh Kiêu. Chính là, người cõng Mạc Kỉ Hàn, nhất định phải đi sát bên cạnh hắn, tuyệt đối không thể lạc lại phía sau. Cũng may cận vệ trong cung đều là trong trăm người chọn một, trải qua một thời gian ngắn ngủi nghĩ ngơi và hồi sức thì sau đó đã khôi phục hơn phân nửa, cùng giữ một khoảng cách nhất định, làm cho Nhậm Cực tùy thời đều có thể nhìn thấy Mạc Kỉ Hàn.
Đối với an bài như vậy, Mạc Kỉ Hàn vẻ mặt vẫn đạm mạc, tùy ý Nhậm Cực an bài, không hề giống như trước kia tận lực phản kháng, tuy rằng bớt lo, lại khiến trong lòng Nhậm Cực càng lúc càng để ý, chỉ cần một khắc không thấy y thì trong lòng hắn sẽ hốt hoảng, tổng cảm thấy được y tùy thời mà biến mất không thể nhìn thấy.
Nhưng Mạc Kỉ Hàn rốt cuộc cũng không thể đột nhiên biến mất, đoàn người lên đỉnh núi cũng bình an không hề thất lạc ai, trước khi lên núi Minh Kiêu lấy pháo khói định hướng đồng thời thông tri cho Việt Ninh có thể đang ở trên đỉnh núi, chờ đến nơi, quả nhiên đều thấy bọn họ đang đứng chờ trên đó, tất nhiên là một phen hàn huyên.
Chính là sự xuất hiện của Nhậm Cực cùng Mạc Kỉ Hàn khiến mọi người cực kỳ ngạc nhiên dù đã được báo trước, nhưng đều đứng ngốc ra đó quên cả thỉnh an, cũng may Nhậm Cực cũng không so đo mấy chuyện này, nhìn lướt qua bọn họ sau đó hỏi: “Đỗ thái y đâu?“
Việt Ninh giật mình hoàn hồn, vội vàng quỳ xuống bẩm: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Đỗ thái y ngày hôm qua vừa mới tìm được ‘Độc Long Châu’, từ tối hôm qua đến bây giờ đều canh giữ bên cạnh, không chịu rời đi nửa bước.“
Nói xong không đợi Nhậm Cực hỏi lại vừa vội nói tiếp: “Hoàng Thượng, thần còn có một chuyện. Khí độc trên ‘Ngũ Lão Phong’ này thực lợi hại, thần nhờ giải độc hoàn phối chế vẫn không thể hóa giải hết độc tính, cũng may trên núi này có những thảo dược khắc chế, thỉnh Hoàng Thượng trước hết ăn vào, lấy phần độc dư kia ra, thần tự đi gọi Đỗ thái y về.“
Nhậm Cực gật đầu: “Mau đi đi.“
Việt Ninh từ trong ngực lấy ra một bình gốm, nói: “Dã ngoại đơn sơ, thần không thể điều chế hoàn toàn thành viên thuốc, bát thuốc này hương vị rất kỳ quái, thỉnh Hoàng Thượng chớ trách. Thần bây giờ liền đi thỉnh Đỗ thái y lại đây.“
Việt Ninh nói xong liền vội vàng đi hướng bên kia, hắn sớm đã đem bình gốm phân phát cho mọi người, đến khi phát cho Mạc Kỉ Hàn, Nhậm Cực sớm đi qua, tiếp nhận bình gốm cho người lui xuống: “Để trẫm.“
Mạc Ngôn đang cầm bình gốm trơ mắt nhìn Nhậm Cực đem thuốc giúp Mạc Kỉ Hàn uống hết, thấy y so với trước kia càng ít nói, trên đường cho tới bây giờ cũng không nghe y mở miệng nói chuyện, ngay cả thần thái trong mắt cũng phai nhạt, trong lòng suy tư, đầy trong đầu óc đều đang tính toán nên làm thế nào để giúp y trốn đi, ngay cả dược kia đưa đến miệng mùi vị thế nào cũng không để ý.
Đang nghĩ ngợi, trên đầu bỗng nhiên trúng một cú thật mạnh, còn không chưa kịp hô đau, chợt nghe: “Yêu, không thể tưởng tượng được ngươi thích uống đến vậy, thấy đáy mà vẫn còn luyến tiếc không buông, không bằng ta đưa bình này cho ngươi, cho ngươi uống xem như làm một chuyện tốt.“
Mạc Ngôn vừa nghe giọng Minh Kiêu, phản xạ nhảy dựng lên, miệng mới động liền cảm thấy một hương vị vừa chua vừa đắng không nói nên lời tràn ngập trong khoang miệng cùng dạ dày, quả thực thấm đến xương cốt, da đầu lập tức từng đợt run lên, liên tục muốn nôn.
Lập tức cũng bất chấp phải phản kích, thuận tay ném cái bình đi chạy đến dưới gốc cây bên cạnh vừa khụ vừa phun muốn đem tất cả trong dạ dày phun ra.
Minh Kiêu nhún nhún vai, cầm bình gốm trong tay đưa lên mũi ngửi vừa ngửi xong lập tức đưa ra xa: “Rõ ràng là tiểu nha đầu không biết chuyện, loại hương vị này nàng ta ngẩn người có thể uống hết được sao chứ.“
Xoay người nhìn thấy Mạc Ngôn ngồi xỗm bên cạnh đang cực lực phun, bổ thêm một câu: “Uy, nhổ ra cẩn thận coi chừng trúng độc mà chết thì thật khó coi.“
Nhậm Cực cứng lại, vốn nghĩ muốn nói những lời tốt đẹp lập tức toàn bộ đều đổ vào cổ họng, không tránh khỏi ảo não, đợi đến khi hắn muốn nói tiếp, đã thấy Mạc Kỉ Hàn bắt đầu nhắm hai mắt, hô hấp thả nhẹ, dĩ nhiên là đang ngủ.
Hắn chưa từng bị người nào lãnh đạm như vậy, trong lòng lại khởi hỏa, vừa định lay người kia dậy, lại thấy gương mặt y dưới ánh trăng vẫn tái nhợt và gầy như trước kia, vẫn cứ tiều tụy như vậy, mày nhíu chặt tựa hồ chưa bao giờ mở dãn ra, hai cánh môi không biết bao nhiêu lâu không hề khôi phục lại huyết sắc, lửa mới bốc lên lập tức bị dập tắt.
Vòng qua lưng y xiết chặt hơn, Nhậm Cực tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, thầm nghĩ: cũng thế thôi, cũng không phải lần đầu tiên bị y lãnh đạm, lúc này đây có gì phải so đo.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cận vệ nhảy xuống nhánh cây bắt đầu làm công tác chuẩn bị trước khi xuất phát, mà bốn người kia lại có chuyện mới nói, sắc mặt đáng sợ trước đây chưa từng thấy.
Nhậm Cực nói như thế nào cũng là vua của một nước, cho dù có chịu khổ, lên cây ngủ cũng là lần đầu mới gặp, tuy nói không đến mức lo lắng ngã xuống, nhưng mặc kệ đổi tư thế gì, nhánh cây cứng ngắc lại lồi lõm khiến hắn trải qua vài khắc liền cảm thấy không thoải mái, hơn nữa còn băn khoăn Mạc Kỉ Hàn võ công gần như mất hết kia, đêm qua thật sự là gian nan đến cực điểm.
Mạc Kỉ Hàn lại càng không cần nói, nhánh cây vốn hẹp, dung nạp hai người đã rất miễn cưỡng, Nhậm Cực ở bên cạnh lăn qua lộn lại e rằng ngay cả người chết cũng phải tỉnh, y lại không muốn tỉnh, chỉ có thể từ từ nhắm hai mắt duy trì một tư thế ngủ qua một đêm, hiện tại đúng là nửa người đau nhức nửa người run lên, bước trên mặt đất mà giống như bước trên bông, dựa vào giọng nói mà bước theo, cơ hồ tùy thời sẽ ngã xuống.
Hai sắc mặt đáng sợ khác tất nhiên là hai tiểu nha đầu, lần đầu tiên trong cuộc đời ngủ trên cây, đâu thể nào ngủ được, khó khăn mơ mơ màng màng hơi buồn ngủ, theo bản năng muốn xoay người, dây thừng thắt chặt trên người thật khó chịu, huống hồ vừa động thủ chân lại hụt, thiếu chút nữa trở mình lật xuống, đến lúc đó chính là bị treo tòn ten trên cây mà qua đêm a.
Đừng nói các nàng ngay cả nửa canh giờ đều chịu không nổi, chỉ là ngẫm lại buổi sáng nếu bị Minh Kiêu nhìn thấy, không chừng cái mồm kia há ra lại nói những lời khiến người khác tổn thương.
Chỉ ngẫm thôi, mà người đầy mồ hôi lạnh, vì thế Liễu Oanh Mạc Ngôn ai cũng không dám ngủ, đành phải giương ánh mắt nhìn sao suốt một đêm. Cuối cùng đến khi xuống đất không hề nghe thấy bất cứ lời tổn thương nào của Minh Kiêu, nhưng cũng cảm thấy đầu nặng như chì, mắt dù có cố gắng thế nào cũng không cách nào mở to ra được, vừa chua xót lại vừa rát muốn rơi lệ.
Dù như thế, Nhậm Cực lại kiên quyết không chịu ngủ trên mặt đất, vì thế qua vài ngày cũng chưa đi được đoạn đường dài, đến khi dần dần thích ứng, miễn miễn cường cường mới có thể ở trên nhánh cây ngủ.
Đợi đến khi đi tới giữa sườn núi, mắt thấy tuyệt phong vững chắc trên mặt đất, đường lên núi càng dọc hơn, nhóm cận vệ mấy ngày liền thay nhau nâng trúc liễn lên núi, vừa phải đối phó với khí độc, nội công tiêu hao phần lớn, đã có vẻ đuối sức, hai tiểu cung nữ vốn đi không nhanh, lại không ngủ hảo, thể lực chống đỡ hết nổi, Nhậm Cực tuy rằng nóng vội, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ở nơi sườn núi tìm một khối đất hơi bằng phẳng nghĩ ngơi và hồi sức.
Cũng may khí độc kia hơn phân nửa tụ tập vùng chân núi, đến giữa sườn núi, đã loãng đi không ít, cuối cùng có thể khiến người ta hơi phóng khoáng tâm mà ngủ trên mặt đất hảo hảo một giấc.
Hơn nữa tin tức Minh Kiêu mang đến càng khiến mọi người phấn chấn, hắn ở lưng chừng có núi một khối núi đá cách nơi bọn họ nghĩ ngơi và hồi sức không xa phát hiện ám ký của Việt Ninh lưu lại, theo ám ký, đoàn người bọn họ có lẻ đi đến giữa sườn núi tất cả đều thực bình an, trong đó tất nhiên chính là Đỗ lão thái y.
Trước kia Nhậm Cực từng mệnh cho Minh Kiêu đi tìm ám ký, nhưng rừng rậm chướng khí dày đặt, mà Ngũ Lão Phong chiếm một vùng rộng lớn, lại không có sẵn đường đi, căn bản không thể phỏng đoán nhóm Việt Ninh là lựa chọn con đường nào mà lên núi, ám ký thật sự khó có thể tìm được. Hiện giờ biết được bọn họ bình an, cho dù là chuyên vài ngày trước, cũng khiến Nhậm Cực an tâm không ít.
Thế nhưng đi qua khỏi vùng sườn núi, sơn đạo hướng lên trên càng dốc đứng khó đi, trúc liễn đành phải vứt đi, Minh Kiêu an bài sáu người thay phiên nhau cõng Mạc Kỉ Hàn, còn lại hắn cùng ba người khác lo xung quanh, số còn lại là thay phiên cõng hai tiểu cung nữ.
Vừa nghe phải cõng người lên núi, mặt hai tiểu nha đầu đỏ bừng, nói thế nào cũng không đồng ý, Mạc Ngôn lại ấm ức nói: “Ta so với ngươi không thiếu tay thiếu chân, dựa vào cái gì phải cõng?!“
Minh Kiêu chọn mi cười nhạo: “Ngươi so với ta đúng là không thiếu tay thiếu chân, thế chân của ngươi có dài bằng ta không? Khinh công có thể so với ta sao? Ngươi cảm thấy được ngươi mất bao lâu mới có thể lên đến đỉnh núi?” Nói xong còn không quân lấy ngón tay chỉ lên ngọn núi cao ngất.
Mặt Mạc Ngôn trướng lên cơ hồ xanh tím, Minh Kiêu lại nói tiếp: “Hoàng Thượng phân phó như vậy, nếu là ta, đã đem các ngươi ném tại đây, lão đại gia chúng ta ai nguyện ý để cho đàn bà leo lên lưng chứ.“
Mạc Ngôn oa oa giơ chân, huy quyền đánh tới, Liễu Oanh vừa thấy, nhanh chóng kéo người lại, đợi đến khi hai người cách một trượng, lúc này mới nhỏ giọng nói với Mạc Ngôn: “Tiểu Mạc, tỷ van cầu muội chớ để ý mà cãi nhau với hắn, muội cảm thấy nơi này thích hợp tranh cãi sao?“
Mạc Ngôn không phục, vẫn muốn tiến lên tranh luận phải trái, Liễu Oanh cơ hồ dùng toàn bộ khí lực giữ chặt nàng lại: “Trở về trở về a, muội đừng xúc động như vậy. Muội xem, Hoàng Thượng đang ở đầu bên kia, muội muốn kinh động đến Hoàng Thượng sao?“
Mắt thấy Nhậm Cực đứng cách đó không xa, Mạc Ngôn đành phải đối với Liễu Oanh lắc đầu thật mạnh, đối mặt với Minh Kiêu hung hăng “Hừ” một tiếng, lúc này mới xoay người rời đi.
Tuy rằng thuyết phục được Mạc Ngôn, nhưng quả thực đến khi xuất phát, Liễu Oanh cũng là người cuối cùng lê lết chậm chạp, Mạc Ngôn ngược lại bình thản vô tư leo lên lưng Minh Kiêu nói với Liễu Oanh: “Liễu tỷ tỷ, tỷ đừng buông ra, quần áo của tỷ tỷ tất cả đều phải mang theo trên người, còn phải thêm vài món nữa, cũng không thể bị làm gì a.“
Nói xong vỗ vỗ đầu Minh Kiêu, ngữ khí đắc ý: “Muội đây đi trước, Liễu tỷ tỷ tỷ một hồi cũng nhanh lên nha. Kiêu ‘Phó thống lĩnh’, đi thôi.“
(em nó gan cùng mình lun)
So với sắc mặt của Mạc Ngôn, sắc mặt Minh Kiêu phải nói là đen vô cùng, đối với lời Mạc Ngôn nói nghĩ muốn mắt điếc tai ngơ nhưng lại làm không được, ngay cả hừ lạnh cũng phải áp quay về trong cổ họng, không rên một tiếng cõng Mạc Ngôn cấp bách phi thân, hận không thể trong nháy mắt đi đến đỉnh núi. Hắn giờ phút này hạ quyết tâm đối với những gì Mạc Ngôn nói đều quyết không thèm đáp lại, bằng không chẳng khác nào thừa nhận hắn đây “Đại lão gia nguyện ý để đàn bà leo lên lưng”, thật sự muốn tát vào miệng mình hết sức!
Liễu Oanh ở lại bị lời nói của Mạc Ngôn làm cho đỏ bừng, vừa định mắng hai câu, chỉ thấy Mạc Ngôn đưa tay vỗ đầu Minh Kiêu, lại nhìn thấy sắc mặt Minh Kiêu, nhất thời cơn tức đều bị tiêu tan, không nhịn được “Phốc” cười ra tiếng.
Sau khi cười xong, người thật ra cũng không thấy tự nhiên, đi đến chỗ người cận vệ kia đang chờ, nhìn hắn biểu tình kỳ quái, biết hắn đang nhịn cười, lại nhịn không được nở nụ cười, xấu hổ che miệng nhỏ giọng nói “Thật có lỗi”, liền leo lên lưng, từ lưng hắn đuổi theo Minh Kiêu cùng Mạc Ngôn.
Nhậm Cực vốn không muốn cho người khác cõng Mạc Kỉ Hàn lên núi, thế nhưng trúc liễn lại không thể dùng được nữa, nếu cứ vậy dùng hai chân mà bò lên núi, cũng không biết tới năm nào tháng nào mới đến nơi, đành phải đồng ý với đề nghị của Minh Kiêu. Chính là, người cõng Mạc Kỉ Hàn, nhất định phải đi sát bên cạnh hắn, tuyệt đối không thể lạc lại phía sau. Cũng may cận vệ trong cung đều là trong trăm người chọn một, trải qua một thời gian ngắn ngủi nghĩ ngơi và hồi sức thì sau đó đã khôi phục hơn phân nửa, cùng giữ một khoảng cách nhất định, làm cho Nhậm Cực tùy thời đều có thể nhìn thấy Mạc Kỉ Hàn.
Đối với an bài như vậy, Mạc Kỉ Hàn vẻ mặt vẫn đạm mạc, tùy ý Nhậm Cực an bài, không hề giống như trước kia tận lực phản kháng, tuy rằng bớt lo, lại khiến trong lòng Nhậm Cực càng lúc càng để ý, chỉ cần một khắc không thấy y thì trong lòng hắn sẽ hốt hoảng, tổng cảm thấy được y tùy thời mà biến mất không thể nhìn thấy.
Nhưng Mạc Kỉ Hàn rốt cuộc cũng không thể đột nhiên biến mất, đoàn người lên đỉnh núi cũng bình an không hề thất lạc ai, trước khi lên núi Minh Kiêu lấy pháo khói định hướng đồng thời thông tri cho Việt Ninh có thể đang ở trên đỉnh núi, chờ đến nơi, quả nhiên đều thấy bọn họ đang đứng chờ trên đó, tất nhiên là một phen hàn huyên.
Chính là sự xuất hiện của Nhậm Cực cùng Mạc Kỉ Hàn khiến mọi người cực kỳ ngạc nhiên dù đã được báo trước, nhưng đều đứng ngốc ra đó quên cả thỉnh an, cũng may Nhậm Cực cũng không so đo mấy chuyện này, nhìn lướt qua bọn họ sau đó hỏi: “Đỗ thái y đâu?“
Việt Ninh giật mình hoàn hồn, vội vàng quỳ xuống bẩm: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Đỗ thái y ngày hôm qua vừa mới tìm được ‘Độc Long Châu’, từ tối hôm qua đến bây giờ đều canh giữ bên cạnh, không chịu rời đi nửa bước.“
Nói xong không đợi Nhậm Cực hỏi lại vừa vội nói tiếp: “Hoàng Thượng, thần còn có một chuyện. Khí độc trên ‘Ngũ Lão Phong’ này thực lợi hại, thần nhờ giải độc hoàn phối chế vẫn không thể hóa giải hết độc tính, cũng may trên núi này có những thảo dược khắc chế, thỉnh Hoàng Thượng trước hết ăn vào, lấy phần độc dư kia ra, thần tự đi gọi Đỗ thái y về.“
Nhậm Cực gật đầu: “Mau đi đi.“
Việt Ninh từ trong ngực lấy ra một bình gốm, nói: “Dã ngoại đơn sơ, thần không thể điều chế hoàn toàn thành viên thuốc, bát thuốc này hương vị rất kỳ quái, thỉnh Hoàng Thượng chớ trách. Thần bây giờ liền đi thỉnh Đỗ thái y lại đây.“
Việt Ninh nói xong liền vội vàng đi hướng bên kia, hắn sớm đã đem bình gốm phân phát cho mọi người, đến khi phát cho Mạc Kỉ Hàn, Nhậm Cực sớm đi qua, tiếp nhận bình gốm cho người lui xuống: “Để trẫm.“
Mạc Ngôn đang cầm bình gốm trơ mắt nhìn Nhậm Cực đem thuốc giúp Mạc Kỉ Hàn uống hết, thấy y so với trước kia càng ít nói, trên đường cho tới bây giờ cũng không nghe y mở miệng nói chuyện, ngay cả thần thái trong mắt cũng phai nhạt, trong lòng suy tư, đầy trong đầu óc đều đang tính toán nên làm thế nào để giúp y trốn đi, ngay cả dược kia đưa đến miệng mùi vị thế nào cũng không để ý.
Đang nghĩ ngợi, trên đầu bỗng nhiên trúng một cú thật mạnh, còn không chưa kịp hô đau, chợt nghe: “Yêu, không thể tưởng tượng được ngươi thích uống đến vậy, thấy đáy mà vẫn còn luyến tiếc không buông, không bằng ta đưa bình này cho ngươi, cho ngươi uống xem như làm một chuyện tốt.“
Mạc Ngôn vừa nghe giọng Minh Kiêu, phản xạ nhảy dựng lên, miệng mới động liền cảm thấy một hương vị vừa chua vừa đắng không nói nên lời tràn ngập trong khoang miệng cùng dạ dày, quả thực thấm đến xương cốt, da đầu lập tức từng đợt run lên, liên tục muốn nôn.
Lập tức cũng bất chấp phải phản kích, thuận tay ném cái bình đi chạy đến dưới gốc cây bên cạnh vừa khụ vừa phun muốn đem tất cả trong dạ dày phun ra.
Minh Kiêu nhún nhún vai, cầm bình gốm trong tay đưa lên mũi ngửi vừa ngửi xong lập tức đưa ra xa: “Rõ ràng là tiểu nha đầu không biết chuyện, loại hương vị này nàng ta ngẩn người có thể uống hết được sao chứ.“
Xoay người nhìn thấy Mạc Ngôn ngồi xỗm bên cạnh đang cực lực phun, bổ thêm một câu: “Uy, nhổ ra cẩn thận coi chừng trúng độc mà chết thì thật khó coi.“
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook