Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi
-
Quyển 1 - Chương 39: Nhục nhã
Thượng Trang cảm thấy hơi lúng túng, theo lý thuyết thì hiện tại nàng là cung nữ Hoán Y Cục, như vậy khi nhìn thấy Mộ Dung Vân Khương thì nàng nên hành lễ. Chỉ là với thân phận hiện giờ của Mộ Dung Vân Khương thì thật khó xử. Hoàng đế ban hôn nhưng nàng ta lại kháng chỉ. Hoàn Vương Phi tương lai này không biết cuối cùng có thể trở thành Vương Phi hay không, đây là một ẩn số. Mà hiện giờ, nàng ta không còn là tú nữ nữa, như vậy cũng không cần gọi một tiếng “chủ tử”.
Thượng Trang còn đang phân vân, chợt nghe nam tử bên cạnh mở miệng nói: “Mộ Dung tiểu thư, nếu không có việc gì thì nên về nghỉ ngơi đi.”
Mộ Dung Vân Khương ngẩn người ra, ban đầu nàng còn tưởng rằng hắn dùng kế dụ nàng đến, chẳng lẽ lại không phải như vậy sao? Đưa mắt nhìn qua nử tữ ở bên cạnh hắn, chần chờ, cuối cùng mở miệng nói: “Vân Khương cả gan, xin hỏi Vương gia, tại sao nàng ta lại ở cùng một chỗ với Vương gia?” Nàng vừa nói vừa nhìn Thượng Trang từ trên xuống dưới. Mộ Dung Vân Sở đã từng nói, An Lăng Vu là một cô gái có tâm kế. Như vậy, có phải là nàng ta chủ động đến gần Hoàn Vương?
Thượng Trang giật mình, nàng thật sợ vừa rồi nàng ta gọi tên nàng ra.
Nguyên Chính Hoàn cười nhẹ một tiếng nói: “Làm sao Mộ Dung tiểu thư đối với chuyện Bổn vương ở cùng với người nào lại để ý đến vậy? Vậy mà bổn vương cho rằng ngươi nhất định sẽ không để ý.” Nếu có thể kháng chỉ không muốn gả cho hắn, thì vì sao phải hỏi người con gái bên cạnh hắn?
Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Vân Khương hiện rõ vẻ lúng túng, nàng biết rõ, việc chính mình kháng chỉ Nguyên Chính Hoàn nhất định có lưu tâm. Hôm nay, nàng thử quan tâm một chút đã làm cho hắn hiểu sai ý.
Thanh Nhi cắn răng, cố lấy hết dũng khí mở miệng nói: “Khẩu dụ của Thánh thượng vẫn chưa được thu hồi, Vương gia ngài sao có thể nhục nhã tiểu thư nhà ta như thế?” Tay nàng nắm chặt thành hai đấm, nếu hôm nay hắn nổi giận thì nàng vẫn sẽ làm vậy. Tiểu thư nhà nàng là tiểu thư tốt nhất trên đời, nàng không muốn tiểu thư phải chịu chút ủy khuất nào.
“Thanh Nhi!” Mộ Dung Vân Khương nhỏ giọng gọi nàng.
Nguyên Chính Hoàn cười nhẹ một tiếng: “Bổn vương nhục nhã nàng như thế nào? Ngay cả nếu hôm nay nàng là Vương Phi của Bổn vương, cũng không có tư cách yêu cầu Bổn vương chỉ cưới một mình nàng.” Ngón tay đặt trên tay vịn khẽ nắm chặt, có lẽ trong hơn hai mươi năm qua hắn chưa từng dùng nhiều lời nói nặng như vậy.
Thượng Trang ngạc nhiên nhìn hắn một cái, hắn đã xoay xe lăn, lãnh đạm nói: “Chúng ta đi.”
Thượng Trang mở to mắt, hắn nói, chúng ta… đi.
Hít một hơi thật sâu, nàng không quay đầu lại nhìn người phía sau mà lại chạy chậm về phía trước. Nàng chần chờ, cuối cùng đưa tay nắm lấy tay đẩy của chiếc xe lăn, giúp hắn đẩy xe lăn đi về phía trước.
“Tiểu thư!” Thanh Nhi giận đến mức nhảy dựng lên, “An Lăng Vu kia coi mình là ai? Sao mỗi lần tiểu thư có đồ gì, nàng ta đều muốn cùng chúng ta tranh giành chứ!”
Mộ Dung Vân Khương kinh ngạc nhìn hai người vừa rời đi, đồ vật ư? Haizz, Nguyên Chính Hoàn cũng không phải là đồ vật.
*
Âm thanh xe lăn chuyển động trên đường làm cho tâm trí Thượng Trang không thể bình tĩnh được nữa, cuối cùng chỉ còn lại hai người họ. Nhưng thân phận của hắn lúc này không còn giống như trước. Nghĩ đến điều này, nàng không khỏi có chút chán nản, nàng không biết rõ là vì sao.
“Cảm thấy thất vọng sao?” Nam tử đột nhiên lên tiếng hỏi.
Thượng Trang giật mình, nàng không rõ hắn hỏi nàng thất vọng là có ý gì?
Hắn đột nhiên ngừng lại, im lặng không nói gì, lát sau mới nói: “Khẩu dụ của Thánh thượng đúng là làm khó cho nàng ta. Ban nãy, ta có hơi nặng lời với nàng ta rồi.”
“Vương gia… ” Nếu như Mộ Dung Vân Khương là vì thân thể hắn mà kháng chỉ, như vậy, không phải chính nàng ta đã làm tổn thương hắn trước sao?
Nàng lắc đầu, “Nô tỳ lại không cảm thấy như vậy.” Đây là lời thật lòng của nàng. Vì nàng thấy đau lòng thay cho hắn.
Nếp nhăn ở trán hắn từ từ giãn ra, cuối cùng cười nói: “Thượng trang không nên dùng kính ngữ đối với ta.” Đây chính là điều hắn lo sợ? Cho nên hắn mới không muốn nói cho nàng biết về thân phận của hắn.
Nàng cũng cười: “Vương gia đang lo lắng chuyện gì sao? Nô tỳ vẫn dùng kính ngữ đối với ngài, bởi vì thân ở hoàn cảnh, chứ không phải bởi vì thân phận của ngài.” Ở trong cung, nơi nào cũng cần phải cẩn thận. Mắc phải tội danh mạo phạm đến tên của chủ tử, cũng không phải là tội mà một cung nữ như nàng có thể chịu đựng được. Nếu nàng gặp chuyện không may, cũng không phải là chuyện mà hắn muốn thấy. Có lẽ, ngay cả nàng cũng cảm thấy lạ lùng. Nàng vốn cho là một khi đã biết thân phận của hắn rồi, thì nàng sẽ muốn chạy trốn hắn. Nhưng, sự thật thì ngược lại.
Nguyên Chính Hoàn ngạc nhiên, hắn chưa từng nghĩ cô gái bên cạnh lại có suy nghĩ độc đáo như vậy. Nhưng thật ra, tư tưởng của hắn thật quá cổ lỗ sĩ rồi.
Khoảng cách, lại há có thể vì một tiếng xưng hô mà tùy tiện kéo dài ra sao?
Hắn thoải mái cười một tiếng, quay đầu lại nói: “Vậy, ngươi theo Bổn vương qua Càn Thừa Cung đi, Bổn vương hôm nay ở trước mặt Thành vương đã nói là sẽ nói với Thánh thượng ban ngươi cho Bổn vương.”
Thượng Trang còn đang phân vân, chợt nghe nam tử bên cạnh mở miệng nói: “Mộ Dung tiểu thư, nếu không có việc gì thì nên về nghỉ ngơi đi.”
Mộ Dung Vân Khương ngẩn người ra, ban đầu nàng còn tưởng rằng hắn dùng kế dụ nàng đến, chẳng lẽ lại không phải như vậy sao? Đưa mắt nhìn qua nử tữ ở bên cạnh hắn, chần chờ, cuối cùng mở miệng nói: “Vân Khương cả gan, xin hỏi Vương gia, tại sao nàng ta lại ở cùng một chỗ với Vương gia?” Nàng vừa nói vừa nhìn Thượng Trang từ trên xuống dưới. Mộ Dung Vân Sở đã từng nói, An Lăng Vu là một cô gái có tâm kế. Như vậy, có phải là nàng ta chủ động đến gần Hoàn Vương?
Thượng Trang giật mình, nàng thật sợ vừa rồi nàng ta gọi tên nàng ra.
Nguyên Chính Hoàn cười nhẹ một tiếng nói: “Làm sao Mộ Dung tiểu thư đối với chuyện Bổn vương ở cùng với người nào lại để ý đến vậy? Vậy mà bổn vương cho rằng ngươi nhất định sẽ không để ý.” Nếu có thể kháng chỉ không muốn gả cho hắn, thì vì sao phải hỏi người con gái bên cạnh hắn?
Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Vân Khương hiện rõ vẻ lúng túng, nàng biết rõ, việc chính mình kháng chỉ Nguyên Chính Hoàn nhất định có lưu tâm. Hôm nay, nàng thử quan tâm một chút đã làm cho hắn hiểu sai ý.
Thanh Nhi cắn răng, cố lấy hết dũng khí mở miệng nói: “Khẩu dụ của Thánh thượng vẫn chưa được thu hồi, Vương gia ngài sao có thể nhục nhã tiểu thư nhà ta như thế?” Tay nàng nắm chặt thành hai đấm, nếu hôm nay hắn nổi giận thì nàng vẫn sẽ làm vậy. Tiểu thư nhà nàng là tiểu thư tốt nhất trên đời, nàng không muốn tiểu thư phải chịu chút ủy khuất nào.
“Thanh Nhi!” Mộ Dung Vân Khương nhỏ giọng gọi nàng.
Nguyên Chính Hoàn cười nhẹ một tiếng: “Bổn vương nhục nhã nàng như thế nào? Ngay cả nếu hôm nay nàng là Vương Phi của Bổn vương, cũng không có tư cách yêu cầu Bổn vương chỉ cưới một mình nàng.” Ngón tay đặt trên tay vịn khẽ nắm chặt, có lẽ trong hơn hai mươi năm qua hắn chưa từng dùng nhiều lời nói nặng như vậy.
Thượng Trang ngạc nhiên nhìn hắn một cái, hắn đã xoay xe lăn, lãnh đạm nói: “Chúng ta đi.”
Thượng Trang mở to mắt, hắn nói, chúng ta… đi.
Hít một hơi thật sâu, nàng không quay đầu lại nhìn người phía sau mà lại chạy chậm về phía trước. Nàng chần chờ, cuối cùng đưa tay nắm lấy tay đẩy của chiếc xe lăn, giúp hắn đẩy xe lăn đi về phía trước.
“Tiểu thư!” Thanh Nhi giận đến mức nhảy dựng lên, “An Lăng Vu kia coi mình là ai? Sao mỗi lần tiểu thư có đồ gì, nàng ta đều muốn cùng chúng ta tranh giành chứ!”
Mộ Dung Vân Khương kinh ngạc nhìn hai người vừa rời đi, đồ vật ư? Haizz, Nguyên Chính Hoàn cũng không phải là đồ vật.
*
Âm thanh xe lăn chuyển động trên đường làm cho tâm trí Thượng Trang không thể bình tĩnh được nữa, cuối cùng chỉ còn lại hai người họ. Nhưng thân phận của hắn lúc này không còn giống như trước. Nghĩ đến điều này, nàng không khỏi có chút chán nản, nàng không biết rõ là vì sao.
“Cảm thấy thất vọng sao?” Nam tử đột nhiên lên tiếng hỏi.
Thượng Trang giật mình, nàng không rõ hắn hỏi nàng thất vọng là có ý gì?
Hắn đột nhiên ngừng lại, im lặng không nói gì, lát sau mới nói: “Khẩu dụ của Thánh thượng đúng là làm khó cho nàng ta. Ban nãy, ta có hơi nặng lời với nàng ta rồi.”
“Vương gia… ” Nếu như Mộ Dung Vân Khương là vì thân thể hắn mà kháng chỉ, như vậy, không phải chính nàng ta đã làm tổn thương hắn trước sao?
Nàng lắc đầu, “Nô tỳ lại không cảm thấy như vậy.” Đây là lời thật lòng của nàng. Vì nàng thấy đau lòng thay cho hắn.
Nếp nhăn ở trán hắn từ từ giãn ra, cuối cùng cười nói: “Thượng trang không nên dùng kính ngữ đối với ta.” Đây chính là điều hắn lo sợ? Cho nên hắn mới không muốn nói cho nàng biết về thân phận của hắn.
Nàng cũng cười: “Vương gia đang lo lắng chuyện gì sao? Nô tỳ vẫn dùng kính ngữ đối với ngài, bởi vì thân ở hoàn cảnh, chứ không phải bởi vì thân phận của ngài.” Ở trong cung, nơi nào cũng cần phải cẩn thận. Mắc phải tội danh mạo phạm đến tên của chủ tử, cũng không phải là tội mà một cung nữ như nàng có thể chịu đựng được. Nếu nàng gặp chuyện không may, cũng không phải là chuyện mà hắn muốn thấy. Có lẽ, ngay cả nàng cũng cảm thấy lạ lùng. Nàng vốn cho là một khi đã biết thân phận của hắn rồi, thì nàng sẽ muốn chạy trốn hắn. Nhưng, sự thật thì ngược lại.
Nguyên Chính Hoàn ngạc nhiên, hắn chưa từng nghĩ cô gái bên cạnh lại có suy nghĩ độc đáo như vậy. Nhưng thật ra, tư tưởng của hắn thật quá cổ lỗ sĩ rồi.
Khoảng cách, lại há có thể vì một tiếng xưng hô mà tùy tiện kéo dài ra sao?
Hắn thoải mái cười một tiếng, quay đầu lại nói: “Vậy, ngươi theo Bổn vương qua Càn Thừa Cung đi, Bổn vương hôm nay ở trước mặt Thành vương đã nói là sẽ nói với Thánh thượng ban ngươi cho Bổn vương.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook