Thâm Cung Hỗn Loạn
-
Chương 112:
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
Mời duy nhất một người, việc này truyền tới Khôn Ninh cung khiến Anh Minh luống cuống chân tay.
Trước kia dùng cơm với Thái hoàng Thái hậu đại khái đều là hai người cùng đi. Lúc này cố ý gọi một mình Hoàng đế, không cần nói cũng biết tám phần là bàn bạc chuyện Nạp Công gia nên không chào đón nàng dự thính.
Anh Minh kéo tay Hoàng đế, không dám buông ra, nàng rất ít khi do dự thiếu quyết đoán như vậy, chỉ túm chặt lấy hắn, miệng ngập ngừng: "Đã trễ thế này rồi..."
Hoàng đế biết nàng lo lắng, xoa mặt nàng, nói: "Sớm muộn gì Thái hoàng Thái hậu cũng sẽ truyền trẫm tới nói chuyện, trốn được một lần không trốn được mãi. Trẫm đi nghe xem ý bà ấy thế nào, nàng đừng sợ, chưa chắc đã bất lợi với a mã nàng."
Nhưng trước mắt điều nàng có thể nghĩ đến gần như tất cả đều là điều không tốt. Lời hay không phải giấu người, nếu giấu nàng, nhất định là mọi chuyện không ổn. Nhưng không cho hắn đi đó là ngang nhiên cãi lời Thái hoàng Thái hậu, không chỉ riêng Nạp Công gia, ngay cả nàng cũng tội lớn ngập trời. Nàng không thể làm gì khác, đành buông tay. Trước khi hắn ra khỏi cửa, nàng nũng nịu kêu một tiếng: "Ngài ôm ta một cái đi."
Nơi mềm mại nhất trong lòng Hoàng đế bị nàng chạm đến, trước nay hắn không kháng cự được vẻ làm nũng của nàng. Hắn xoay người ôm nàng, hôn một cái lên trán nàng, nói đừng sợ: "Trẫm đi một lát rồi sẽ trở lại. Đùi nàng còn đau phải không? Nghỉ ngơi cho tốt, chờ trẫm chờ về sẽ nói hết từ đầu đến cuối cho nàng nghe."
Hắn buông nàng ra, ra khỏi điện, người ngự tiền đã thắp đèn đứng chờ sẵn. Trời đã tối, hai ngọn đèn dầu hiu quạnh chiếu sáng lối đi hẹp dài. Hoàng đế dẫm lên mảng ánh sáng kia, xuyên qua Giao Thái điện, biến mất ở cuối đường. Anh Minh đứng ở cửa điện hồi lâu, không khí lạnh băng thấm vào tận xương cốt, áo choàng lông chồn thật dày cũng không ngăn được cái rét lạnh kia.
"Chủ tử, chúng ta vào đi thôi." Tùng Cách nhẹ giọng nói: "Bên ngoài trời lạnh, cẩn thận bị nhiễm lạnh."
Nàng quay đầu nhìn nàng ấy: "Tùng Cách, đến tận lúc này ta mới hiểu được khi đó Thâm Tri khó khăn thế nào, cảm giác lo lắng hãi hùng này thật khiến người ta chán ghét."
Sắc mặt Tùng Cách ảm đạm, đỡ cánh tay nàng, nói: "Không phải trước khi tiến cung ngài đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi sao? Tất cả không lệch ngoài dự đoán của ngài, ngài nên nghĩ thoáng ra chút."
Nàng cười khổ, làm sao có thể nghĩ thoáng ra đây, đó là chuyện lớn liên quan đến mạng sống của a mã nàng. Nhưng Tùng Cách nói cũng không sai, lúc trước Đổng Phúc Tường tới cửa nói Lão phật gia thích nàng, mời nàng vào cung chơi, đêm đó nàng đã suy xét chu toàn nguyên nhân kết quả. Tất cả đúng như dự đoán của nàng, điều duy nhất đoán không chính xác đại khái là để cái tên bá vương ngốc này cắm đầu xông bừa vào trái tim nàng. Có lẽ cũng chính hắn là động lực để nàng tiếp tục tồn tại ở nơi thâm cung này. Nếu không có hắn thì sao? Nàng sẽ là Thâm Tri thứ hai, ngày đêm chịu đựng dày vò thiêu đốt tâm can, cuối cùng bị quật ngã bởi thứ áp lực vô hình có khắp mọi nơi. Nhà đế vương lấy đâu ra tình thân, mặc dù ngày thường có thích ngươi, nếu triều chính nghiêng ngả, bất cứ lúc nào cũng có thể từ bỏ ngươi. Bởi vì từ đầu tới cuối ngươi đều là người ngoài.
Nàng cúi đầu, chậm rãi trở về, toàn thân không còn sức lực, uể oải dựa vào Tùng Cách, để nàng ấy nửa ôm nửa đỡ nàng về Đông Noãn các.
Trong lòng kích động không yên, nàng sai Tùng Cách mở nửa cánh cửa sổ ra, gió lạnh bên ngoài đập vào mặt mới khiến nàng thoải mái hơn chút. Nàng dựa lưng vào tủ khảm xà cừ đầu giường sưởi, nhìn ra ngoài, lẩm bẩm nói: "Hôm qua ta mơ thấy Thâm Tri..."
Tùng Cách hoảng sợ: "Chủ tử đừng dọa nô tỳ, trời tối rồi còn nói chuyện này làm gì? Tiên Hoàng hậu đã đi làm thần tiên, nàng ấy không nhớ ngài đâu, ngài đừng mãi nghĩ về nàng ấy."
Anh Minh thở dài: "Không biết tại sao, trước kia ta cảm thấy trong cung không tệ, có ăn có uống có người ta thích, ta nghĩ mình có thể yên ổn sống ở đây cả đời. Nhưng sau đại hôn lên làm Hoàng hậu, ý nghĩ không còn giống lúc trước. Nhìn như tôn quý vô cùng, người cả hậu cung không ai sánh bằng, thật ra không ai hiểu nỗi sợ hãi trong lòng ta. Ta cũng chỉ là một người trần tục, ngoài mặt tỏ ra chẳng hề để ý nhưng tận sâu bên trong cũng không thoát khỏi phần trần tục kia. Ta sợ nhà mẹ đẻ sụp đổ, coi như không được làm Hoàng hậu, ta còn sợ Vạn tuế gia lập Hoàng hậu mới, biếm ta vào lãnh cung..."
Tùng Cách cảm thấy chủ tử mình thuần túy là đang nghĩ vớ vẩn: "Ngài nghĩ kỹ lại xem ngài và Vạn tuế gia đi được tới ngày hôm nay như thế nào. Hai vị cãi nhau ầm ĩ, dù Vạn tuế gia không ít lần bị ngài chèn ép, cuối cùng ngài ấy vẫn đi cùng ngài tới ngày hôm nay. Bỏ qua tất cả các chủ tử khác chỉ có một mình ngài, ngài là người duy nhất trói buộc được hắn, hắn yêu mùi vị bị trói buộc kia, yêu đến tận xương tủy."
Suýt chút nữa Anh Minh bị nàng ấy chọc cười: "Cái con nha đầu ngươi, chú ý lời nói, cẩn thận để người ngoài nghe thấy."
Tùng Cách thè lưỡi: "Lúc này không có người ngoài mà."
Đúng vậy, trong cung này, người có thể coi như người nhà duy nhất chỉ có Tùng Cách. Nhìn xuyên qua cửa sổ phía Tây, nàng không thấy được Từ Ninh cung, chỉ thấy một bầu trời đầy sao tỏa sáng lấp lánh, cái rét của trời đêm khiến đôi mắt lạnh buốt.
Trong noãn các Từ Ninh cung, mùi đàn hương nồng đậm khiến Hoàng đế có chút choáng váng đầu óc. Trên bàn ăn gỗ tử đàn bày đầy chén đĩa đồ ăn nhưng bà cháu hai người không ai có tâm tư động đũa. Thái hoàng Thái hậu nhìn chén tô lạc, nói: "Hoàng hậu thích ăn món này, nếu nàng ấy ở đây, một chén chưa chắc đủ cho nàng ấy ăn. Ta rất thích tính tình của nàng ấy, từ trước khi tiến cung ta đã nhìn ra đứa nhỏ này có phúc, chắc chắn tương lai tươi sáng. Trước kia ta truyền tiệc rượu hay tiệc trái cây đều thích gọi nàng ấy, hôm nay không gọi nàng ấy, gọi mình ngươi, ngươi biết vì sao không?"
Hoàng đế nói vâng: "Hoàng tổ mẫu có chuyện căn dặn tôn nhi, lời này sẽ khiến Hoàng hậu buồn lòng nên lúc này mới không gọi nàng ấy tới."
Thái hoàng Thái hậu bị một lời của hắn nói toạc ra, hơi ngẩn người, lúc lâu sau mới gật đầu: "Không sai, chính là ý này. Trước đó Đa Tăng tiến cung, ngươi biết tin chưa?"
Nhất cử nhất động trong cung này chưa bao giờ giấu diếm được đôi mắt hắn. Đa Tăng tới khi nào, ở lại bao lâu, lúc rời đi biểu cảm trên mặt thế nào, hắn đều biết. Hoàng đế im lặng một chút rồi cúi đầu nói: "Tôn nhi nghe Hoàng tổ mẫu dạy bảo."
Thái độ của hắn tốt như vậy làm Thái hoàng Thái hậu bất ngờ, vốn tưởng hắn sẽ cãi lại vài câu, ví dụ như cựu thần đã rời triều không nên can thiệp triều chính gì đó, kết quả không hề có. Hoàng đế là người thông minh, hắn biết lúc này ít nhiều bất lợi với Hoàng hậu, nếu càng cố gắng bảo vệ càng khiến lòng hoàng tổ mẫu sinh chán ghét. Cho nên hắn dứt khoát thuận theo, trước tiên để lão thái thái phát tiết hết lửa giận trong lòng rồi tính tiếp.
Thái hoàng Thái hậu nhìn hắn, dưới ánh đèn, Hoàng đế bình thản ung dung, đôi mắt trong suốt. 23 tuổi là độ tuổi rất tốt, thanh xuân, nhiệt huyết, chí khí ngút trời nhưng thiếu suy nghĩ cặn kẽ.
"Năm đó a mã ngươi bỗng nhiên tạ thế, trong triều trải qua bao nhiêu rung chuyển, ngươi còn nhớ không?" Thái hoàng Thái hậu nói: "Sau đó ngươi đăng cơ, tuy có danh hiệu Hoàng đế nhưng lại không có quyền hành của Hoàng đế, 12 năm bị người khác quản chế, đến hôn sự cũng không được tự mình làm chủ. Khi đó ngươi hận hai nhà Tiết Tề thấu xương, thề sẽ diệt tộc bọn họ, chuyện này mới trôi qua mấy năm thôi mà ta thấy ngươi đã quên rồi. Hiện giờ xử trí với Tiết gia xem như nói được làm được, vậy Tề gia thì sao? Tội lỗi của Nạp Tân không bằng Tiết Thượng Chương, khuê nữ của hắn lại là Hoàng hậu của ngươi, ngươi nhẹ tay một chút là điều phải làm. Nhưng loại ân xá này phải có chừng mực, phải làm gương cho cả triều văn võ, ngăn chặn lời đàm tiếu của dân chúng trong thiên hạ. Trước mắt, trên triều đình tinh thần mọi người kích động, lôi cả Đa Tăng vào cuộc, ngươi phải cẩn thận, đừng để xảy ra tiết mục quần thần lấy cái chết can gián thì hơn. Ta biết Hoàng hậu hiểu đại cục, nhưng trong chuyện này, sợ là nàng ấy tác động vào ngươi không ít. Hôm nay ta không gọi nàng ấy tới cũng là cố ý nhắc nhở nàng ấy, nàng ấy không nên can thiệp vào triều chính. Còn ngươi, sau khi nàng ấy ngồi vào vị trí Hoàng hậu có một số việc không biết nặng nhẹ, ngươi làm Hoàng đế 17 năm, nàng ấy không biết ngươi phải nhắc nhở nàng ấy, không nên mặc nàng ấy làm bậy."
Hoàng đế lặng lặng nghe, không kêu oan một câu nào thay Anh Minh, đợi Thái hoàng Thái hậu nói xong hắn mới cúi đầu nói: "Hoàng tổ mẫu dạy dỗ phải, tôn nhi và Hoàng hậu tuyệt đối không dám làm trái. Hoàng hậu lo lắng cho phụ thân, chuyện này không giả, nàng ấy cũng cầu xin trẫm chỉ cần giữ mạng cho a mã nàng, ngoài ra không xin gì khác. Sở dĩ trẫm chậm chạp không phán tội Nạp Tân cũng không hoàn toàn vì Hoàng hậu, trẫm có tính toán riêng của trẫm. Đúng là năm xưa Nạp Tân cấu kết với Tiết Thượng Chương làm bậy nhưng hắn giúp đỡ trẫm lên ngôi Hoàng đế. Sau khi Hoàng hậu vào cung, hắn thay trẫm tra rõ các khoản mục thuế của Hộ bộ, chiến sự ở Sa Thần Hãn, hắn điều khiển cánh quân Ô Lương Hải phối hợp tác chiến, đó đều là công lao của hắn, trẫm không thể ghi tội không ghi công. Sau khi Tiết Thượng Chương sụp đổ, trên triều đình trong tối ngoài sáng có bao nhiêu đồng đảng, cẩn thận xét ra, chỉ sợ chiếm mất nửa giang sơn. Trẫm muốn cho bọn họ thấy chỉ cần dựa vào triều đình, trẫm có thể bỏ qua chuyện cũ. Nhưng mấy người Quân Cơ xử lấy việc công báo thù riêng, ngoài miệng thì nghĩa lớn lẫm liệt, trong lòng thầm nghĩ gì Hoàng tổ mẫu và tôn nhi đều biết."
Thái hoàng Thái hậu nghe một câu của hắn lôi cả mình vào, trong lòng không khỏi ngơ ngẩn. Rốt cuộc vẫn có ngày này, ở đời này của hắn vẫn không may mắn tránh khỏi bệnh cũ của Vũ Văn gia. Hắn lôi chuyện những quan viên đó có lòng riêng ra để nói, thật ra còn không phải để đạt được lòng riêng của hắn sao?
Hoàng đế cần xây dựng thanh danh tốt cần mẫn, cơ trí, không thể bị hủy trong chốc lát vì Nạp Tân, Thái hoàng Thái hậu nói: "Vừa không bắt giam cũng không trừng phạt, ngươi quá mức thiên vị khiến lòng người hoang mang, bất lợi với xã tắc."
Hoàng đế nâng mắt: "Vậy theo ý Hoàng tổ mẫu, tôn nhi phải xử trí thế nào?"
Noãn các đốt đèn, ánh vàng từ từ phủ lên gương mặt Thái hoàng Thái hậu, khóe miệng bà hơi trầm xuống, lạnh nhạt nói: "Ngươi không muốn chèn ép nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu là để giữ thể diện cho Hoàng hậu. Nếu Nạp Tân biết chuyện này, chắc phải tự sát mới không khiến Hoàng hậu khó xử."
Hoàng đế lẳng lặng nghe, không đáp lại. Tự sát cũng vậy, bị chém cũng thế, đều là chết, không cái nào vẻ vang cao quý hơn cái nào. Thái hoàng Thái hậu đợi hắn tỏ thái độ, hắn không trực tiếp phản đối, chỉ nói: "Xin Hoàng tổ mẫu cho tôn nhi một chút thời gian, trước mắt còn mấy vụ án chưa điều tra rõ, đợi có kết quả rồi xử lý một lượt."
Thái hoàng Thái hậu nói được: "Ngươi gánh trọng trách trên vai, Hoàng tổ mẫu biết ngươi có thể xử trí thỏa đáng. Nhưng giam cầm Nạp Tân trong phủ không phải cách lâu dài, Hình bộ cũng được, Đốc Sát viện cũng tốt, xếp cho hắn vào một chỗ, cũng để chặn miệng những đại thần đó."
Đây là lệnh của Thái hoàng Thái hậu, không cho phép cò kè mặc cả, Hoàng đế hơi ngừng lại, chỉ đành nhận lệnh nói vâng.
Ra khỏi Từ Ninh cung, đêm đã khuya, hắn định trở lại Khôn Ninh cung nhưng lại sợ đánh động đến nàng, cũng không tiện trả lời nàng. Hắn băn khoăn một lúc trước Càn Thanh cung, cuối cùng vẫn lui về Dưỡng Tâm điện.
Một đêm này Hoàng đế không trở về, Anh Minh ngồi ngây ra đó hơn nửa đêm, đến khi trời sắp sáng mới chợp mắt một lát.
Chắc đã có chuyện không hay. Trong lòng nàng biết, Thái hoàng Thái hậu quản chuyện này, Hoàng đế cực kỳ hiếu thuận, không thể nào trái ý bà ấy cho nên mới trốn tránh nàng. Nàng vướng bận trong lòng, toàn thân đau nhức nhưng hôm nay phi tần các cung tới thỉnh an, nàng phải sốc tinh thần ứng phó. Càng những lúc như thế này càng không thể để người ta chế giễu.
Nàng ngồi trong chính điện, cung điện to lớn thoạt nhìn vàng son lộng lẫy, thật ra bên trong trống rỗng. Những phi tần đó tiến vào, trên mặt mỗi người mang theo ý cười, ý cười này tuyệt đối không phải cố sức nặn ra như ngày thường, là xuất phát từ đáy lòng, vui mừng từ đáy lòng.
"Cung thỉnh Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an." Đám chủ nhân tiểu chủ vẫy khăn, nhún người, tạo thành một đám áo gấm chói mắt, ngọc bội leng keng.
Anh Minh nói đứng lên đi: "Hôm nay là ngày tuyết tan, lạnh lắm, chúng ta di chuyển đến Tây noãn các nói chuyện."
Hải Đường tiến lên dìu nàng, nàng hạ bước chân, uyển chuyển đi về hướng tây, dáng người ngay ngắn, dẫn tới vạt áo lụa thêu hoa màu vàng cũng chậm rãi lay động nhè nhẹ. Đám phi tần sau lưng trao đổi ánh mắt, lặng lẽ bĩu môi cười.
Mọi người đều đã ngồi xuống, Tắc Tần nói: "Hôm nay thân mình Quý chủ nhân không tốt, mới truyền thái y tới Thừa Càn cung xem bệnh. Vĩnh Phúc cung của nô tỳ gần đó, nàng ấy nhờ nô tỳ xin phép chủ tử nương nương, nói khi nào thân mình tốt hơn sẽ lại đến thỉnh an chủ tử."
Anh Minh nâng chén trà, nhẹ nhàng thổi cánh hoa nhài phập phềnh phía trên, trong lòng rõ rành rành, nào có bị bệnh, chẳng qua là mượn cớ không muốn đối mặt thôi. Nàng cũng không giận, gật đầu nói: "Đã bị bệnh thì bảo nàng ấy dưỡng bệnh cho tốt đi. Trời lạnh phải cẩn thận chút, sắp tới năm mới, lúc đó sẽ rất bận rộn đấy."
Mọi người giả dối hùa theo, nói chủ tử nương nương bảo trọng phượng thể, chuyện đón năm mới còn cần nương nương làm chủ.
Thật ra làm bộ vui vẻ ngoài mặt thì cũng thôi đi, nhưng có người lại không yên phận, cố ý muốn nhắc đến chuyện nhà nàng ngay lúc này. Rốt cuộc Tường Tần không nhịn được khơi mào câu chuyện, thử thăm dò: "Hôm qua người nhà tới thăm ta, đúng lúc nói tới tình hình bên ngoài, nghe nói lúc này lật lại bản án cũ có dính líu tới Tiết gia... Ngay cả nhà chủ tử nương nương..."
Nhất thời ánh mắt mọi người trong điện nhanh như tên bắn nhìn về phía nàng, tất cả mọi người đều phỏng đoán phản ứng kế tiếp của Hoàng hậu. Đương nhiên không thể chỉ lo xem náo nhiệt, phải vừa vặn bày tỏ chút quan tâm, Cẩn Tần nói: "Nương nương yên tâm đi, Vạn tuế gia sẽ đòi lại công bằng cho Công gia."
Đòi công bằng? Nạp Công gia không trong sạch, đâu ra công bằng? Đám tiểu chủ nhân đó cười hưởng ứng: "Đúng vậy, xin nương nương yên tâm."
Anh Minh bưng chén trà cười nhạt: "Từ khi nào hậu cung chúng ta có thể bàn luận chuyện triều chính? Ta biết mọi người có ý tốt nhưng cũng phải tuân thủ bổn phận mới phải. Ta và Vạn tuế gia là phu thê kết tóc [1], những chuyện bên ngoài đều có Vạn tuế gia chu toàn, các ngươi cũng không cần lo lắng."
[1] Phu thê kết tóc: vợ chồng kết hôn lần đầu, ý chỉ vị trí chính thất.
Câu phu thê kết tóc này đánh trúng chỗ đau của mọi người, ở trước mặt nàng, bọn họ còn chưa được tính là thiếp.
Khang Tần không cam lòng, ánh mắt lanh lợi nhìn mọi người đang ngồi một lượt: "Ta nghe các cung nhân đồn nhảm rằng sẽ bắt giam Công gia vào ngục..."
Anh Minh a một tiếng: "Ta lại không biết đó, là cung nhân nào nói?"
Di Tần nói: "Trong cung nhiều người nhiều miệng, muốn truy cứu tận gốc chỉ sợ cũng không tìm được người kia." Dứt lời, nàng ta dừng lại một chút, làm bộ muốn nói lại thôi: "Nương nương, nô tỳ còn nghe được một lời đồn, nương nương nghe xong đừng nóng giận."
Anh Minh buông chén trà, trên mặt vẫn cười nhưng bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt thành quyền: "Lời đồn gì, nói ta nghe xem nào."
Di Tần cố ý sát muối lên miệng vết thương của nàng, ấp úng nói: "Không biết người nào của Từ Ninh cung nói bậy nói bạ, nói ý Lão phật gia là ban cho Công gia tự vẫn..."
Cho nên bây giờ nàng đã cảm nhận được lúc trước Thâm Tri bị ép đến đường cùng như thế nào. Những người này trong lòng mang ác quỷ, mắt thấy ngươi thất thế, bọn họ không màng đến lễ pháp làm càn trước mặt ngươi. Nếu nàng không đủ bình tĩnh, có khi cũng bị bọn họ bức chết rồi.
Anh Minh cười lạnh, không cáu giận, quay đầu nhìn Cung Phi: "Gần đây thân mình ta không được khỏe, ít hỏi chuyện cung vụ để người trên dưới các cung làm bậy làm bạ, mất hết thể thống. Vốn định hôm nay nhờ Quý phi giúp đỡ xử lý cung vụ, nhưng nàng ấy cũng bệnh... Xem ra không thể không nhờ vả ngươi."
Bởi vậy tất cả mọi người ngây ngẩn, không nghĩ tới Hoàng hậu trực tiếp phân chia quyền lực trên tay mình. Cung Phi - người này ngoài bản lĩnh dò la tin tức ra cũng không có gì giỏi giang. Đối với việc để nàng ta xử lý cung vụ, mọi người đều không phục.
Điều Anh Minh muốn chính là kết quả này. Quả thật lúc này tinh thần nàng không tốt, đấu đá với bọn họ như gà chọi đánh nhau, không bằng ném miếng mồi ngon ra để bọn họ mổ lẫn nhau. Như vậy vừa khiến Quý phi tức chết, vừa có người thay nàng thu dọn đám người làm loạn này, một công đôi việc.
Cung Phi hoảng sợ đứng lên, nàng ta còn đang suy nghĩ xem nên chọc ngoáy Hoàng hậu thế nào lại bỗng dưng được ủy nhiệm, quả thực còn cho rằng mình nghe nhầm: "Chủ tử nương nương, nô tỳ có tài đức gì..."
"Ngươi là mẹ đẻ của Đại a ca, vốn là tôn quý hơn người khác, không chỉ ta, cả Vạn tuế gia cũng coi trọng ngươi. Lần này nhờ vả ngươi, ngươi đừng từ chối. Trong cung lời đồn đại bịa đặt đầy trời, nhân dịp trước Tết xử lý một lần để mọi người vui vẻ ăn Tết."
Anh Minh nói dăm ba câu giao việc xong, bỗng nhiên cười với Di Tần: "Còn một chuyện nhìn thấy ngươi ta mới nhớ tới. Khi còn sống, Hiếu Từ Chiêu Hoàng hậu ở tại Vĩnh Thọ cung của ngươi, hôm kia Vạn tuế gia nói với ta rằng rất nhớ hoàng ngạch nương. Ngày giỗ của Hiếu Từ Chiêu Hoàng hậu sắp tới rồi, ta định sắp xếp lại Vĩnh Thọ cung theo bố cục năm xưa để dễ bề chiêm ngưỡng lúc tế lễ. Bởi vậy ngươi phải dọn ra ở nơi khác, ngươi xem, phải sắp xếp thế nào đây..." Nàng dừng một chút rồi hỏi Cung Phi: "Hay là để Di Tần dọn đến Hàm Phúc cung đi, vừa vặn bầu bạn với Tường Tần, ngươi thấy như vậy được không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook