Thẩm Bạc
-
Chương 17-3
Dư Niệm cảm thấy cô ta có bệnh thần kinh, rất có khả năng thời gian này bị áp lực quá lớn nên hình thành ảo giác.
“Tôi không lừa cô.” Cô ta nức nở thành tiếng, “Tôi còn chụp ảnh lại, tôi rất sợ, cô Dư, tôi rất sợ hãi, tôi cảm thấy cô ta ở gần ngay bên tôi thôi, ở trong ngăn tủ, trong nhà vệ sinh, không chỗ nào không có… Cô ta, cô ta muốn kéo tôi theo!”
“Cô mang ảnh cho tôi xem trước rồi nói sau.”
“Được, lát nữa tôi sẽ đến nhà.”
“Được.” Dư Niệm có thói quen, đang ngủ mà bị đánh thức, sẽ không ngủ tiếp được nữa.
Cô thay đồ xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Bạc nằm ở ghế dài chợp mắt.
Một hàng đèn treo, ánh sáng nhu hòa như sao rơi, cực nhẹ cực loang, chiếu vào chóp mũi và vầng trán anh.
Khi đèn chiếu đến, còn kéo theo hào quang, trong ánh sáng màu vàng óng ánh, bảo phủ lấy Thẩm Bạc như ảo giác.
Anh từ từ mở mắt, thuận tay xoa cần gạt, theo đường rãnh nông sâu không đồng nhất bật mở máy hát đĩa kim.
Máy hát bằng gỗ kiểu cổ xưa chậm rãi vận hành, như hòa vào trong bóng đêm yên tĩnh, là tiếng hát của một ngôi sao qua nhiều thế hệ.
“Chào buổi sáng, cô Dư.” Giọng anh trầm ấm, nói một câu liền im lặng, khản tiếng không chịu nổi.
“Buổi sáng tốt lành, anh Thẩm.” Dư Niệm đi vào phòng khách, rót một ly nước ấm, “Anh muốn uống chút nước muối loãng không?”
“Được, vậy phiền cô.”
“Nè, cầm lấy.” Dư Niệm đưa ly nước cho anh, còn mình thì ngồi khoanh chân xuống sô pha, “Anh Thẩm sao mới sáng sớm lại ở trong phòng khách nghe nhạc vậy?”
Thẩm Bạc tựa như vừa hoàn hồn, khóe miệng cong lên nụ cười như gần như xa, “Không ngủ được.”
“Có tâm sự à?”
“Mơ thấy một người.”
Dư Niệm có hơi tò mò, “Người thế nào?”
“Không rõ nữa, chỉ lờ mờ có ấn tượng…” Anh muốn nói lại thôi, “Còn cô Dư, có từng trùng lặp mơ thấy một người không?”
“Có chứ, là chuyện rất nhiều năm về trước rồi, thỉnh thoảng nửa đêm bừng tỉnh còn có thể mơ thấy người đó.”
“Bộ dạng người đó thế nào?”
Dư Niệm lắc đầu, ỉu xìu nói, “Tôi không nhớ rõ, chỉ là mắt của anh ta đẹp lắm, như sao khuê lấp lánh, có một loại cảm giác rất ấm áp.”
“Thế à?” Thẩm Bạc mỉm cười, “Hy vọng cô có thể tìm được anh ấy.”
“Cũng hy vọng anh có thể tìm được cô ấy.”
“Hửm?”
“Người khiến anh Thẩm ban đêm khó ngủ, chẳng lẽ không phải tình nhân trong mộng của anh à?”
“Cũng không xem như là tình nhân trong mộng, chẳng qua thỉnh thoảng nghĩ đến cô ấy, đêm không thể ngủ là sự thật.”
Dư Niệm tâm sinh ngứa ngáy, cũng muốn biết người đó thế nào, “Cô ấy rốt cuộc trông thế nào nhỉ?”
“Tôi chỉ còn nhớ cô ấy khóc rất dữ… làm cản trở ngoại hình.” Thẩm Bạc hài hước nói.
Dư Niệm hít một hơi lạnh, “Không ngờ anh cũng độc mồm như vậy!”
“Ha ha.” Anh cười thành tiếng, “Nhưng mà, cô ấy khóc rất chân thật, là người muốn cố gắng sinh tồn trên thế giới này.”
“Anh là đang khen cô ấy?”
“Ca ngợi tự đáy lòng.” Anh lại khôi phục tư thái khiêm tốn chừng mực, hình ảnh mới vừa biểu lộ chân tình thoáng lướt qua như là ảo giác.
Qua nửa giờ, Tiểu Bạch cũng bị đánh thức.
Anh ra cửa hiệu Vương Ký mua bánh bao gạch cau và sủi cảo cho Dư Niệm và Thẩm Bạc ăn.
Dư Niệm ăn hai cái bánh bao gạch cua, cảm thấy mỹ mãn lau khóe miệng bóng dầu.
Lúc này, chuông cửa đồng thời vang lên.
Có lẽ là Quý Lam đến nhà ‘bái phỏng’.
Dư Niệm nhìn thấy cô, không nói nhiều lời mà nói thẳng: “Đưa ảnh ra đây hết đi.”
Quý Lam gật đầu, mở thư viện ảnh trong điện thoại, nhưng bên trong không có gì.
Cô lo lắng nói: “Chẳng lẽ tôi quên chụp, tôi…”
Dư Niệm nhíu mày, mất kiên nhẫn: “Cô Quý, đáng lẽ vụ của cô tôi không muốn tiếp nhận đâu, lúc này đã là ngoại lệ rồi, nếu còn giở trò quỷ ra, đừng trách tôi đơn phương hủy bỏ hợp tác.”
Quý Lam cắn môi, “Thật sự, tôi không nói dối, tôi thực sự thấy… cô ta khoác áo lông chim, màu đỏ thẫm, mặt trên còn có máu. Cô ta cứ như vậy nhìn tôi, nhìn chằm chằm vào tôi… Đôi mắt kia đến chết tôi cũng không quên, là cô ta, thật sự là cô ta!”
Dư Niệm nhíu mày, trong lòng nghi vấn càng sâu. Quý Lam không hề nói dối, những câu đó đều là thật.
Như vậy, trên đời này thật sự có Cố Hoạch Điểu?
Hoặc có thể là…
Dư Niệm hít một hơi thật sâu, nói rõ: “Cô Quý, tôi cảm thấy có thể cô đã mắc chứng bệnh tâm thần phân liệt rất nghiêm trọng, sau đó trong người cô sinh ra tình trạng nhiều nhân cách cùng tồn tại. Nói cách khác, Cố Hoạch Điểu cô nhìn thấy rất có thể không phải là người khác, mà là chính cô, hiểu chưa? Cũng chính là nhân cách hiện tại của cô, nhìn thấy một nhân cách khác trong cô làm ra những chuyện như vậy. Cho nên, cô cần không phải là thám tử, mà là một bác sĩ tâm lý để điều trị bệnh, hiểu chưa?”
“Nhưng mà, nhưng mà tôi…”
Dư Niệm biết nói vậy với cô ta, cô ta cũng sẽ không tin, phải để cô ta tận mắt nhìn thấy, mới có thể tin tưởng được.
Cô thở dài, “Tình hình như vậy đã duy trì mấy ngày rồi?”
“Đã là lần thứ hai rồi, lần đầu tôi không để ý, nghe tiếng chuông cửa tôi còn tưởng tôi nghe nhầm. Nhưng lần này, là tôi thật sự thấy…”
“Cô báo cáo tình hình này với cảnh sát đi, chúng tôi sẽ mai phục ở lân cận để xem có người nào khả nghi xuất hiện không. Còn nữa, ngay tối nay cô đổi khóa đi, nếu tên tội phạm thật sự có chìa khóa nhà cô, như vậy ổ khóa hiện tại đã không còn an toàn nữa rồi.”
“Vâng.” Cô ta siết túi xách, vẻ mặt nghiêm túc, trả lời.
Ra khỏi cửa, Quý Lam quay đầu lại: “Đúng rồi, cô ta thường đến vào lúc mười hai giờ đêm, thật đó!”
Quý Lam quả thật về đổi khóa ngay, cả ngày cô ta đều ở trong nhà, đóng cửa khóa trái, ở đâu cũng không dám đi.
Cảnh sát đã mai phục sẵn ở bên ngoài, đợi đến đêm khuya bắt tên tội phạm giả thần giả quỷ này. Đương nhiên, cũng có thể không bắt được ai cả.
Vì không muốn đánh rắn động cỏ, họ cũng không bại lộ hành tung, mà âm thầm thuê một căn nhà ở đối diện nhà Quý Lam, ở tầng hai, cùng kính viễn vọng giám sát từ xa.
Dư Niệm quan sát dưới lầu, cuối đường đã lên đèn, chiếu sáng màn đên màu lam sậm, còn có một tầng sương trắng.
Trời lạnh hơn, trời lạnh như thế, ngay cả chim chóc cũng không buồn bay lượn, Cố Hoạch Điểu có thể nói là dũng sĩ.
Cô nghĩ như vậy thật phi lý, cằm từng chút trễ xuống, lại có chút buồn ngủ.
Khi tỉnh lại, chóp mũi đầu tiên ngửi được một mùi hương thoang thoảng, hương hoa lan, như gần như xa.
Cô cảm thấy mùi hương này như đã từng quen biết, mở mắt ra, phát hiện mình đang rúc vào trong lòng của Thẩm Bạc.
Tay anh chống cằm, ngồi song song nhau, vẫn không nhúc nhích, vì cho cô dựa vào, để cô ngủ ngon.
Phong độ quý ông của anh thể hiện ngay tại chỗ này, nếu anh không phải ông chủ của cô, có thể sẽ không cẩn thận yêu ngay một người chu đáo như anh.
“Ngại quá, anh Thẩm.” Cô luống cuống lùi lại.
“Không sao.” Thẩm Bạc khách sáo đáp, xoa bóp cổ tay bị đỏ một mảng.
Nguy rồi, còn Quý Lam.
Dư Niệm tỉnh táo như có nước xối lên đầu, lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ: ánh trăng treo cao, khắp nơi yên tĩnh, người nào cũng không có.
“Mọi người có nhìn thấy gì không?” Dư Niệm hỏi.
Tiểu Bạch lắc đầu: “Không có.”
Từ Thiến đáp: “Tôi nhìn thấy… mấy con muỗi canh me tôi như hổ rình mồi.”
“…” Dư Niệm cạn lời.
Từ Thiến thổi thổi tóc trán, “Không thể ra ngoài mua thuốc xịt muỗi à? Hay là bình phun sương?”
“Nói nhiều quá, im lặng.” Dư Niệm liếc mắt một cái.
Dư Niệm nhìn thoáng qua đồng hồ, hiện tại là 11:56, còn bốn phút nữa, có thể nhìn thấy kỳ tích.
Rốt cuộc sẽ nhìn thấy cái gì đây?
Từng tấm ảnh như đang lật giở trong đầu cô, nghĩ đến lời nói của Quý Lan, còn có bức tranh nhìn thấy trên mạng nữa… chỉ vài nét bút ít ỏi đã phác họa sống động một người phụ nữ, đáy mắt ả ẩn chứa ý vị cổ quái nào đó, nói xinh đẹp lộng lẫy cũng được, nói đáng sợ cũng thế, là một phụ nữ không hề tầm thường.
Làm người khác khiếp sợ.
Tích tắc… Kim đồng hồ bắt đầu nhích từng chút, truyền đến âm thanh khoan thai mà ồn ào, đánh vào lòng cô.
Dư Niệm tự dưng cảm thấy khô nóng, hít mạnh một hơi, lại quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Bóng đêm dày đặc, nơi đó không có bất kỳ ai xuất hiện cả.
Nếu thực sự có Cố Hoạch Điểu, cô ta sẽ từ trên trời giáng xuống à?
Hơn mười hai giờ đêm qua, các cô vẫn còn ở gần tiệm mỳ, rất hiển nhiên, Cố Hoạch Điểu không phải là ông chủ tiệm mỳ.
Như vậy, rốt cuộc là ảo tưởng của Quý Lam, hay là thật sự có tồn tại Cố Hoạch Điểu?
Hiện giờ đã là 57 phút, còn ba phút nữa.
Tay cầm kính viễn vòng của Dư Niệm không ngừng đổ mồ hôi, không biết là không dằn được hưng phấn, hay là mong đợi khôn xiết nào đó.
Cô rất muốn nhìn thấy kỳ tích xuất hiện, có lẽ sẽ nhìn thấy được cảnh tượng mà người khác khó bề tưởng tượng.
58 phút.
Thời gian từng chút một vô tình trôi qua.
Cô thở chầm chậm, có tiếng ầm ĩ nào đó đang miêu tả sinh động…
Đến tột cùng là ai? Cuối cùng có thể xuất hiện hay không?
59 phút, còn kém một phút, một phút nữa thôi.
Dư Niệm liếm môi dưới, mồ hôi đã sớm men theo trán cô chảy xuống, chảy qua giữa ấn đường, hiện ra quỹ đạo sáng loáng của đường nước, rồi đi xuống dưới cằm cô.
Còn một phút nữa, sáu mươi giây.
Bây giờ chỉ còn lại ba giây cuối cùng, ba, hai, một…
Cô nhắm mắt rồi lại mở, kỳ tích từ đấy xuất hiện…
Hả?
Bên ngoài vẫn vắng lặng như lúc đầu, không có ai cả!
Cái gì mà Cố Hoạch Điểu, quả nhiên là nhân cách thứ hai của Quý Lam gây nên?
Ngược lại để cảnh sát hao tốn nhân lực vô ích?
Như vậy con trai của cô ta… Cũng là nhân cách khác của cô ta bắt đi sao? Cho nên, cô ta vẫn luôn sống trong ảo tưởng của chính mình?
Dư Niệm cảm thấy có phần mất mát, loại mất mát này thật ra không phải vì Quý Lam không gặp nạn, mà như là đợi mưa sao băng suốt cả đêm, kết quả lại không nhìn thấy gì.
Loại chờ đợi này lướt qua trong chớp mắt, kết quả vẫn không may mắn nhìn thấy.
Dư Niệm nói vào bộ đàm với đội trưởng Từ: “A lô? Đội trưởng Từ? Tôi là 008. Xem ra chuyện Cố Hoạch Điểu có chút vấn đề, trước tiên tìm ra cô Quý đã?”
“Không đợi nữa à?”
Dư Niệm liếc mắt xem đồng hồ, đã qua mười phút, “Phỏng chừng không có Cố Hoạch Điểu đâu, hết thảy đều do cô ta tưởng tượng ra thôi.”
Dư Niệm gọi điện thoại cho Quý Lam, nhưng không ai bắt máy.
Theo lý thuyết, có cảnh sát bảo vệ bên ngoài, cô ta sao lại sợ tiếng chuông cửa đến mức ngay cả điện thoại cũng không dám bắt.
Dư Niệm gọi liên tục năm cuộc, vẫn không ai bắt máy.
Đột nhiên, nơi đáy lòng cô, có một dự cảm chẳng lành tự nhiên sản sinh.
“Đội trưởng Từ, tôi nghĩ có thể Quý Lam đã xảy ra chuyện, nhanh chóng vào nhà, bằng không, không còn kịp nữa!” Dư Niệm chạy nhanh xuống lầu, hướng về phía nhà cô ta chạy đến.
Cảnh sát dốc hết sức mới có thể phá cửa xông vào, chỉ thấy Quý Lam đang quỳ trên sàn, môi bợt bạc còn chút máu, khi sờ vào tim, đã ngừng đập.
Họ nhanh chóng đưa Quý Lam vào bệnh viện, hy vọng có thể cấp cứu kịp thời.
Nhưng mà, sau nửa tiếng đồng hồ, truyền đến một hung tin: Quý Lam bởi vì uống nhầm Xyanua, nên trúng độc tử vong.
Pháp y nhanh chóng kiểm tra được một lượng Xyanua dính trên mép ly.
Có người vốn đã bôi Xyanua lên nắp ly, đợi khi Quý Lam pha xong trà an thần, thuận tay đậy cái nắp này lên ly trà, hơi nóng bốc ra sẽ tỏa lên nắp ly, hòa tan Xyanua, sau đó nhỏ giọt lại xuống ly, làm cô uống phải.
Hung thủ biết rõ thói quen hằng ngày của cô ta, hơn nữa còn biết cô ta thay khóa, lại sợ chết, nhất định sẽ tự nhốt mình trong nhà, do đó lúc bị trúng độc có kêu cứu cũng không ai giúp, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết.
Con người này, vẫn luôn ẩn núp ở một nơi bí mật gần đây, lặng lẽ quan sát Quý Lam!
Đây là mưu sát!
Dục vọng sinh tồn của Quý Lam rất mạnh mẽ, tuyệt đối không thể tự sát!
Nhưng ở gần đây đều bị mai phục, một con ruồi cũng khó bay vào, cô ta sao có thể bị giết bằng thuốc độc được?
Chẳng lẽ thật sự có Cố Hoạch Điểu? Nó xuyên tường vào nhà, giết chết Quý Lam? Chẳng lẽ thật sự là vợ trước?
Nhưng mà, có thể cho ra một kết luận là: tinh thần của Quý Lam không có vấn đề, cũng không tồn tại nhân cách thứ hai. Có người đang theo dõi cô như hồ rình mồi, một lòng muốn hại chết cô, thậm chí nắm rõ hành động của cảnh sát trong lòng bàn tay, đây tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên.
Dư Niệm cảnh giác nhìn quanh bốn phía, luôn cảm thấy được có người nào đó đang mai phục ở gần đây.
Khó giải quyết, thật khó giải quyết.
Đầu cô sắp nổ tung rồi.
“Tôi không lừa cô.” Cô ta nức nở thành tiếng, “Tôi còn chụp ảnh lại, tôi rất sợ, cô Dư, tôi rất sợ hãi, tôi cảm thấy cô ta ở gần ngay bên tôi thôi, ở trong ngăn tủ, trong nhà vệ sinh, không chỗ nào không có… Cô ta, cô ta muốn kéo tôi theo!”
“Cô mang ảnh cho tôi xem trước rồi nói sau.”
“Được, lát nữa tôi sẽ đến nhà.”
“Được.” Dư Niệm có thói quen, đang ngủ mà bị đánh thức, sẽ không ngủ tiếp được nữa.
Cô thay đồ xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Bạc nằm ở ghế dài chợp mắt.
Một hàng đèn treo, ánh sáng nhu hòa như sao rơi, cực nhẹ cực loang, chiếu vào chóp mũi và vầng trán anh.
Khi đèn chiếu đến, còn kéo theo hào quang, trong ánh sáng màu vàng óng ánh, bảo phủ lấy Thẩm Bạc như ảo giác.
Anh từ từ mở mắt, thuận tay xoa cần gạt, theo đường rãnh nông sâu không đồng nhất bật mở máy hát đĩa kim.
Máy hát bằng gỗ kiểu cổ xưa chậm rãi vận hành, như hòa vào trong bóng đêm yên tĩnh, là tiếng hát của một ngôi sao qua nhiều thế hệ.
“Chào buổi sáng, cô Dư.” Giọng anh trầm ấm, nói một câu liền im lặng, khản tiếng không chịu nổi.
“Buổi sáng tốt lành, anh Thẩm.” Dư Niệm đi vào phòng khách, rót một ly nước ấm, “Anh muốn uống chút nước muối loãng không?”
“Được, vậy phiền cô.”
“Nè, cầm lấy.” Dư Niệm đưa ly nước cho anh, còn mình thì ngồi khoanh chân xuống sô pha, “Anh Thẩm sao mới sáng sớm lại ở trong phòng khách nghe nhạc vậy?”
Thẩm Bạc tựa như vừa hoàn hồn, khóe miệng cong lên nụ cười như gần như xa, “Không ngủ được.”
“Có tâm sự à?”
“Mơ thấy một người.”
Dư Niệm có hơi tò mò, “Người thế nào?”
“Không rõ nữa, chỉ lờ mờ có ấn tượng…” Anh muốn nói lại thôi, “Còn cô Dư, có từng trùng lặp mơ thấy một người không?”
“Có chứ, là chuyện rất nhiều năm về trước rồi, thỉnh thoảng nửa đêm bừng tỉnh còn có thể mơ thấy người đó.”
“Bộ dạng người đó thế nào?”
Dư Niệm lắc đầu, ỉu xìu nói, “Tôi không nhớ rõ, chỉ là mắt của anh ta đẹp lắm, như sao khuê lấp lánh, có một loại cảm giác rất ấm áp.”
“Thế à?” Thẩm Bạc mỉm cười, “Hy vọng cô có thể tìm được anh ấy.”
“Cũng hy vọng anh có thể tìm được cô ấy.”
“Hửm?”
“Người khiến anh Thẩm ban đêm khó ngủ, chẳng lẽ không phải tình nhân trong mộng của anh à?”
“Cũng không xem như là tình nhân trong mộng, chẳng qua thỉnh thoảng nghĩ đến cô ấy, đêm không thể ngủ là sự thật.”
Dư Niệm tâm sinh ngứa ngáy, cũng muốn biết người đó thế nào, “Cô ấy rốt cuộc trông thế nào nhỉ?”
“Tôi chỉ còn nhớ cô ấy khóc rất dữ… làm cản trở ngoại hình.” Thẩm Bạc hài hước nói.
Dư Niệm hít một hơi lạnh, “Không ngờ anh cũng độc mồm như vậy!”
“Ha ha.” Anh cười thành tiếng, “Nhưng mà, cô ấy khóc rất chân thật, là người muốn cố gắng sinh tồn trên thế giới này.”
“Anh là đang khen cô ấy?”
“Ca ngợi tự đáy lòng.” Anh lại khôi phục tư thái khiêm tốn chừng mực, hình ảnh mới vừa biểu lộ chân tình thoáng lướt qua như là ảo giác.
Qua nửa giờ, Tiểu Bạch cũng bị đánh thức.
Anh ra cửa hiệu Vương Ký mua bánh bao gạch cau và sủi cảo cho Dư Niệm và Thẩm Bạc ăn.
Dư Niệm ăn hai cái bánh bao gạch cua, cảm thấy mỹ mãn lau khóe miệng bóng dầu.
Lúc này, chuông cửa đồng thời vang lên.
Có lẽ là Quý Lam đến nhà ‘bái phỏng’.
Dư Niệm nhìn thấy cô, không nói nhiều lời mà nói thẳng: “Đưa ảnh ra đây hết đi.”
Quý Lam gật đầu, mở thư viện ảnh trong điện thoại, nhưng bên trong không có gì.
Cô lo lắng nói: “Chẳng lẽ tôi quên chụp, tôi…”
Dư Niệm nhíu mày, mất kiên nhẫn: “Cô Quý, đáng lẽ vụ của cô tôi không muốn tiếp nhận đâu, lúc này đã là ngoại lệ rồi, nếu còn giở trò quỷ ra, đừng trách tôi đơn phương hủy bỏ hợp tác.”
Quý Lam cắn môi, “Thật sự, tôi không nói dối, tôi thực sự thấy… cô ta khoác áo lông chim, màu đỏ thẫm, mặt trên còn có máu. Cô ta cứ như vậy nhìn tôi, nhìn chằm chằm vào tôi… Đôi mắt kia đến chết tôi cũng không quên, là cô ta, thật sự là cô ta!”
Dư Niệm nhíu mày, trong lòng nghi vấn càng sâu. Quý Lam không hề nói dối, những câu đó đều là thật.
Như vậy, trên đời này thật sự có Cố Hoạch Điểu?
Hoặc có thể là…
Dư Niệm hít một hơi thật sâu, nói rõ: “Cô Quý, tôi cảm thấy có thể cô đã mắc chứng bệnh tâm thần phân liệt rất nghiêm trọng, sau đó trong người cô sinh ra tình trạng nhiều nhân cách cùng tồn tại. Nói cách khác, Cố Hoạch Điểu cô nhìn thấy rất có thể không phải là người khác, mà là chính cô, hiểu chưa? Cũng chính là nhân cách hiện tại của cô, nhìn thấy một nhân cách khác trong cô làm ra những chuyện như vậy. Cho nên, cô cần không phải là thám tử, mà là một bác sĩ tâm lý để điều trị bệnh, hiểu chưa?”
“Nhưng mà, nhưng mà tôi…”
Dư Niệm biết nói vậy với cô ta, cô ta cũng sẽ không tin, phải để cô ta tận mắt nhìn thấy, mới có thể tin tưởng được.
Cô thở dài, “Tình hình như vậy đã duy trì mấy ngày rồi?”
“Đã là lần thứ hai rồi, lần đầu tôi không để ý, nghe tiếng chuông cửa tôi còn tưởng tôi nghe nhầm. Nhưng lần này, là tôi thật sự thấy…”
“Cô báo cáo tình hình này với cảnh sát đi, chúng tôi sẽ mai phục ở lân cận để xem có người nào khả nghi xuất hiện không. Còn nữa, ngay tối nay cô đổi khóa đi, nếu tên tội phạm thật sự có chìa khóa nhà cô, như vậy ổ khóa hiện tại đã không còn an toàn nữa rồi.”
“Vâng.” Cô ta siết túi xách, vẻ mặt nghiêm túc, trả lời.
Ra khỏi cửa, Quý Lam quay đầu lại: “Đúng rồi, cô ta thường đến vào lúc mười hai giờ đêm, thật đó!”
Quý Lam quả thật về đổi khóa ngay, cả ngày cô ta đều ở trong nhà, đóng cửa khóa trái, ở đâu cũng không dám đi.
Cảnh sát đã mai phục sẵn ở bên ngoài, đợi đến đêm khuya bắt tên tội phạm giả thần giả quỷ này. Đương nhiên, cũng có thể không bắt được ai cả.
Vì không muốn đánh rắn động cỏ, họ cũng không bại lộ hành tung, mà âm thầm thuê một căn nhà ở đối diện nhà Quý Lam, ở tầng hai, cùng kính viễn vọng giám sát từ xa.
Dư Niệm quan sát dưới lầu, cuối đường đã lên đèn, chiếu sáng màn đên màu lam sậm, còn có một tầng sương trắng.
Trời lạnh hơn, trời lạnh như thế, ngay cả chim chóc cũng không buồn bay lượn, Cố Hoạch Điểu có thể nói là dũng sĩ.
Cô nghĩ như vậy thật phi lý, cằm từng chút trễ xuống, lại có chút buồn ngủ.
Khi tỉnh lại, chóp mũi đầu tiên ngửi được một mùi hương thoang thoảng, hương hoa lan, như gần như xa.
Cô cảm thấy mùi hương này như đã từng quen biết, mở mắt ra, phát hiện mình đang rúc vào trong lòng của Thẩm Bạc.
Tay anh chống cằm, ngồi song song nhau, vẫn không nhúc nhích, vì cho cô dựa vào, để cô ngủ ngon.
Phong độ quý ông của anh thể hiện ngay tại chỗ này, nếu anh không phải ông chủ của cô, có thể sẽ không cẩn thận yêu ngay một người chu đáo như anh.
“Ngại quá, anh Thẩm.” Cô luống cuống lùi lại.
“Không sao.” Thẩm Bạc khách sáo đáp, xoa bóp cổ tay bị đỏ một mảng.
Nguy rồi, còn Quý Lam.
Dư Niệm tỉnh táo như có nước xối lên đầu, lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ: ánh trăng treo cao, khắp nơi yên tĩnh, người nào cũng không có.
“Mọi người có nhìn thấy gì không?” Dư Niệm hỏi.
Tiểu Bạch lắc đầu: “Không có.”
Từ Thiến đáp: “Tôi nhìn thấy… mấy con muỗi canh me tôi như hổ rình mồi.”
“…” Dư Niệm cạn lời.
Từ Thiến thổi thổi tóc trán, “Không thể ra ngoài mua thuốc xịt muỗi à? Hay là bình phun sương?”
“Nói nhiều quá, im lặng.” Dư Niệm liếc mắt một cái.
Dư Niệm nhìn thoáng qua đồng hồ, hiện tại là 11:56, còn bốn phút nữa, có thể nhìn thấy kỳ tích.
Rốt cuộc sẽ nhìn thấy cái gì đây?
Từng tấm ảnh như đang lật giở trong đầu cô, nghĩ đến lời nói của Quý Lan, còn có bức tranh nhìn thấy trên mạng nữa… chỉ vài nét bút ít ỏi đã phác họa sống động một người phụ nữ, đáy mắt ả ẩn chứa ý vị cổ quái nào đó, nói xinh đẹp lộng lẫy cũng được, nói đáng sợ cũng thế, là một phụ nữ không hề tầm thường.
Làm người khác khiếp sợ.
Tích tắc… Kim đồng hồ bắt đầu nhích từng chút, truyền đến âm thanh khoan thai mà ồn ào, đánh vào lòng cô.
Dư Niệm tự dưng cảm thấy khô nóng, hít mạnh một hơi, lại quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Bóng đêm dày đặc, nơi đó không có bất kỳ ai xuất hiện cả.
Nếu thực sự có Cố Hoạch Điểu, cô ta sẽ từ trên trời giáng xuống à?
Hơn mười hai giờ đêm qua, các cô vẫn còn ở gần tiệm mỳ, rất hiển nhiên, Cố Hoạch Điểu không phải là ông chủ tiệm mỳ.
Như vậy, rốt cuộc là ảo tưởng của Quý Lam, hay là thật sự có tồn tại Cố Hoạch Điểu?
Hiện giờ đã là 57 phút, còn ba phút nữa.
Tay cầm kính viễn vòng của Dư Niệm không ngừng đổ mồ hôi, không biết là không dằn được hưng phấn, hay là mong đợi khôn xiết nào đó.
Cô rất muốn nhìn thấy kỳ tích xuất hiện, có lẽ sẽ nhìn thấy được cảnh tượng mà người khác khó bề tưởng tượng.
58 phút.
Thời gian từng chút một vô tình trôi qua.
Cô thở chầm chậm, có tiếng ầm ĩ nào đó đang miêu tả sinh động…
Đến tột cùng là ai? Cuối cùng có thể xuất hiện hay không?
59 phút, còn kém một phút, một phút nữa thôi.
Dư Niệm liếm môi dưới, mồ hôi đã sớm men theo trán cô chảy xuống, chảy qua giữa ấn đường, hiện ra quỹ đạo sáng loáng của đường nước, rồi đi xuống dưới cằm cô.
Còn một phút nữa, sáu mươi giây.
Bây giờ chỉ còn lại ba giây cuối cùng, ba, hai, một…
Cô nhắm mắt rồi lại mở, kỳ tích từ đấy xuất hiện…
Hả?
Bên ngoài vẫn vắng lặng như lúc đầu, không có ai cả!
Cái gì mà Cố Hoạch Điểu, quả nhiên là nhân cách thứ hai của Quý Lam gây nên?
Ngược lại để cảnh sát hao tốn nhân lực vô ích?
Như vậy con trai của cô ta… Cũng là nhân cách khác của cô ta bắt đi sao? Cho nên, cô ta vẫn luôn sống trong ảo tưởng của chính mình?
Dư Niệm cảm thấy có phần mất mát, loại mất mát này thật ra không phải vì Quý Lam không gặp nạn, mà như là đợi mưa sao băng suốt cả đêm, kết quả lại không nhìn thấy gì.
Loại chờ đợi này lướt qua trong chớp mắt, kết quả vẫn không may mắn nhìn thấy.
Dư Niệm nói vào bộ đàm với đội trưởng Từ: “A lô? Đội trưởng Từ? Tôi là 008. Xem ra chuyện Cố Hoạch Điểu có chút vấn đề, trước tiên tìm ra cô Quý đã?”
“Không đợi nữa à?”
Dư Niệm liếc mắt xem đồng hồ, đã qua mười phút, “Phỏng chừng không có Cố Hoạch Điểu đâu, hết thảy đều do cô ta tưởng tượng ra thôi.”
Dư Niệm gọi điện thoại cho Quý Lam, nhưng không ai bắt máy.
Theo lý thuyết, có cảnh sát bảo vệ bên ngoài, cô ta sao lại sợ tiếng chuông cửa đến mức ngay cả điện thoại cũng không dám bắt.
Dư Niệm gọi liên tục năm cuộc, vẫn không ai bắt máy.
Đột nhiên, nơi đáy lòng cô, có một dự cảm chẳng lành tự nhiên sản sinh.
“Đội trưởng Từ, tôi nghĩ có thể Quý Lam đã xảy ra chuyện, nhanh chóng vào nhà, bằng không, không còn kịp nữa!” Dư Niệm chạy nhanh xuống lầu, hướng về phía nhà cô ta chạy đến.
Cảnh sát dốc hết sức mới có thể phá cửa xông vào, chỉ thấy Quý Lam đang quỳ trên sàn, môi bợt bạc còn chút máu, khi sờ vào tim, đã ngừng đập.
Họ nhanh chóng đưa Quý Lam vào bệnh viện, hy vọng có thể cấp cứu kịp thời.
Nhưng mà, sau nửa tiếng đồng hồ, truyền đến một hung tin: Quý Lam bởi vì uống nhầm Xyanua, nên trúng độc tử vong.
Pháp y nhanh chóng kiểm tra được một lượng Xyanua dính trên mép ly.
Có người vốn đã bôi Xyanua lên nắp ly, đợi khi Quý Lam pha xong trà an thần, thuận tay đậy cái nắp này lên ly trà, hơi nóng bốc ra sẽ tỏa lên nắp ly, hòa tan Xyanua, sau đó nhỏ giọt lại xuống ly, làm cô uống phải.
Hung thủ biết rõ thói quen hằng ngày của cô ta, hơn nữa còn biết cô ta thay khóa, lại sợ chết, nhất định sẽ tự nhốt mình trong nhà, do đó lúc bị trúng độc có kêu cứu cũng không ai giúp, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết.
Con người này, vẫn luôn ẩn núp ở một nơi bí mật gần đây, lặng lẽ quan sát Quý Lam!
Đây là mưu sát!
Dục vọng sinh tồn của Quý Lam rất mạnh mẽ, tuyệt đối không thể tự sát!
Nhưng ở gần đây đều bị mai phục, một con ruồi cũng khó bay vào, cô ta sao có thể bị giết bằng thuốc độc được?
Chẳng lẽ thật sự có Cố Hoạch Điểu? Nó xuyên tường vào nhà, giết chết Quý Lam? Chẳng lẽ thật sự là vợ trước?
Nhưng mà, có thể cho ra một kết luận là: tinh thần của Quý Lam không có vấn đề, cũng không tồn tại nhân cách thứ hai. Có người đang theo dõi cô như hồ rình mồi, một lòng muốn hại chết cô, thậm chí nắm rõ hành động của cảnh sát trong lòng bàn tay, đây tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên.
Dư Niệm cảnh giác nhìn quanh bốn phía, luôn cảm thấy được có người nào đó đang mai phục ở gần đây.
Khó giải quyết, thật khó giải quyết.
Đầu cô sắp nổ tung rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook