Thái Tử Phi
-
Chương 4
Sáng sớm sau ngài đại hôn, không khí trong Đông Cung lại trầm muộn cứng ngắc, thật sự không lành.
Nguyên Gia Ninh cúi đầu nhìn qua tiểu cung nữ đang quỳ một chân dưới đất mang giày cho mình, thân thể của nàng rất mỏng manh, tóc cũng vàng và thưa thớt, ngũ quan coi như đoan chánh, nhưng ngón tay rõ ràng thô tháo, hiển nhiên là cung nữ làm việc nặng ở tầng dưới cùng.
Một tiểu cung nữ khác còn đang cầm dụng cụ rửa mặt, hơi cao hơn chút, nhưng thân thể cũng gầy gò, trong ngũ quan thì chỉ có mắt có vẻ hơi lớn chút, đôi môi cũng hơi trắng bệch, rõ ràng dinh dưỡng không đầy đủ.
Nguyên Gia Ninh hỏi: "Tên của các ngươi là gì?"
Tiểu cung nữ mang giày vội nói: "Khởi bẩm thái tử phi, nô tỳ gọi Lục Ny."
Một người khác tiểu cung nữ cũng quỳ xuống mới trả lời: "Nô tỳ gọi Lai Đệ."
Nguyên Gia Ninh thầm than, quả nhiên là cung nữ tầng dưới chót nhất, trong cung thậm chí ngay cả tên tuổi vốn có của họ cũng không sửa đổi. Hai tên Lục Ny, Lai Đệ này vừa nghe cũng biết là dân gian đặt lung tung, dân gian không xem trọng nữ nhi, đặt đại thì đặt là Nhị Nha, Tam Ny, còn hy vọng sinh con thì gọi Chiêu Đệ, Lai Đệ. Mà đại cung nữ có thân phận trong cung, thường thường sẽ được các chủ tử trong cung ban tên cho, chọn một số tên dễ nghe tương đối văn nhã thanh tú.
Nguyên Gia Ninh quay đầu nhìn Huyền Dục, Huyền Dục hiểu ý, trợn mắt nhìn bốn đại cung nữ này một cái.
Đại cung nữ xinh đẹp kia dẫn đầu cúi người với Nguyên Gia Ninh, nói: "Khởi bẩm thái tử phi, nô tỳ gọi Mẫu Đan, vốn là quản lý cuộc sống áo cơm thường ngày của thái tử điện hạ."
Một cung nữ khác có vóc người đẹp đẽ, thon thả mảnh mai nói: "Nô tỳ gọi Hải Đường, phụ trách ăn uống của thái tử điện hạ."
Đại cung nữ mày liễu mắt hạnh, màu da cực kỳ trắng và mịn nói: "Nô tỳ gọi Thủy Tinh, phụ trách nón áo giày vớ của thái tử điện hạ."
Đại cung nữ lông mày nhỏ nhắn mở to mắt, nhưng khóe mắt hơi hếch lên, mang theo mấy phần phong tình liền nói: "Nô tỳ gọi Hổ Phách, phụ trách đồ đạc trong phòng ngủ của thái tử điện hạ."
Nguyên Gia Ninh gật đầu một cái, nói: "Mẫu đơn quốc sắc thiên hương, hoa hải đường như thần tiên, Thủy Tinh, Hổ Phách đều là trân bảo. Không tệ, đều rất tốt."
Gương mặt tuấn tú của Huyền Uyên giật giật hai cái, Nguyên đại tiểu thư không cao hứng liền thích mãnh liệt khích lệ người, xem ra thái tử phi của hắn thật mất hứng.
Điều này cũng khó trách, Nguyên Gia Ninh mặc dù không phải kim chi ngọc diệp như công chúa hoàng gia, nhưng nàng là trưởng tôn nữ Nguyên phủ, sợ rằng sủng ái được nhận thật sự còn nhiều hơn công chúa, trưởng bối sủng ái nàng, vãn bối tôn trọng nàng, người cả nhà không có ai dám trêu nàng không vui, bọn hạ nhân càng thêm tận tâm phục vụ, e sợ cho có một chút không chu toàn, từ nhỏ đến lớn có bao giờ bị sơ sót và lạnh lùng như hôm nay?
Nghe thái tử phi ca ngợi, thần sắc bốn đại cung nữ không giống nhau, Mẫu Đan khẽ cau mày, Hải Đường không chút thay đổi, Thủy Tinh hớn hở ra mặt, Hổ Phách lại hết sức lo sợ.
Mẫu Đan và Hải Đường là cung nữ thị tẩm Hoàng đế ban cho Huyền Uyên, Thủy Tinh và Hổ Phách lại là cung nữ ấm giường hoàng hậu Tiết Trân ban cho Huyền Uyên, bởi vì họ thân phận vừa cao lại nhạy cảm, Huyền Uyên không thu các nàng vào cửa làm thiếp nên sung làm đại cung nữ sai bảo, dù không thích họ, hắn cũng không thể dễ dàng bỏ họ một bên không cần, nếu không chính là bất kính đối với Hoàng đế và hoàng hậu.
Đối với Huyền Uyên mà nói, bốn người này, là củ khoai lang phỏng tay chân chánh. Họ trừ có danh nghĩa thị tẩm, sợ rằng còn là tai mắt của hoàng đế và hoàng hậu.
Bởi vì nguyên nhân này, Huyền Uyên càng không thể vô cớ đuổi các nàng ra cửa. Lúc này Nguyên Gia Ninh được Lục Ny và Lai Đệ phục vụ , đã rửa mặt mặc xong, chỉ là hai tiểu cung nữ cũng không giỏi về chải đầu, chỉ có thể vụng về chải cho Nguyên Gia Ninh một búi tóc tròn đơn giản nhân.
Nguyên Gia Ninh ngồi vào trên ghế tử đàn, nhàn nhạt quét bốn đại cung nữ một cái, nói: "Lại nói, bốn vị đều là người kim quý phụ hoàng và mẫu hậu đặc biệt thưởng cho thái tử, làm tiếp những chuyện phục vụ người này cũng có chút không thích hợp, 『 sơ sót 』 ta không sao, ngộ nhỡ sơ sót thái tử điện hạ chuyện gì, vậy khó mà nói, các ngươi nói có đúng hay không? Hôm qua ta vào Đông cung, về sau cuộc sống và ăn uống hàng ngày của thái tử tự nhiên nên do ta quan tâm, đây là trách nhiệm mà người làm vợ như ta nên làm, cũng không cần làm phiền bốn vị nữa. Điện hạ, người xem, lẽ ra họ cũng là người của ngài, cho bốn vị cô nương một điện phụ để ở, gọi thêm hai tiểu cung nữ quáa phục vụ, như thế nào?"
Bốn cung nữ nhất thời trầm mặc.
Thủ đoạn của thái tử phi điện hạ thật lợi hại! Đây là muốn đuổi hết các nàng đến "lãnh cung" rồi?
Họ cũng không phải là kẻ ngu, theo lý thuyết thái tử phi là chủ tử nghiêm chỉnh sau này của họ, nên bỏ công phu lấy lòng mới phải, không có đạo lý một cung nữ nho nhỏ lại hạ uy phong của thái tử phi, chỉ có thể nói, họ cũng không có cách nào, sau lưng bốn người đều có người sai khiến.
Người đang trong cung, nếu muốn sống tốt, nhất định phải lựa chọn núi dựa, mà mỗi tiếng nói cử động cùng buồn vui vinh nhục của những nhân vật nhỏ như họ, hoàn toàn do núi dựa quyết định.
Nguyên Gia Ninh nói xong những lời này thì đặc biệt lưu ý phản ứng của Huyền Uyên, thấy hắn cũng nhanh chóng nhìn nàng một cái, gật gật đầu, trái tim nàng nhất thời ổn định, xem ra nàng xử lý những cung nữ này không hề vượt quyền, cũng không có chọc Huyền Uyên không thích.
Thân là trưởng tôn nữ Nguyên phủ, Nguyên Gia Ninh mười tuổi đã theo mẫu thân học xử lý việc nhà, nàng thích phương thức xử lý lưu loát gọn gàng của mẫu thân, cũng tự học hỏi theo, dưỡng thành thói quen chỉ cần phát hiện vấn đề, có thể mau sớm xử lý liền mau sớm xử lý, bởi vì nàng hiểu việc nhà bình thường không có chuyện quá lớn, nhưng rất nhiều vấn đề nhỏ nếu như không kịp thời xử lý, tích tiểu thành đại sẽ biến thành chuyện lớn, xử lý sớm luôn tốt hơn trễ.
Sáng sớm hôm nay, nhìn theo hướng nhỏ thì hành động của bốn đại cung nữ, là "Sơ sót" sự tồn tại của thái tử phi, nhưng nhìn theo diện lớn, thật ra thì chính là nhục nhã nàng, nếu như nàng đối phó trễ, như vậy về sau nàng ở trong Đông Cung cũng sẽ bị người xem thường, đây là trận chiến đầu tiên sau đêm tân hôn của nàng, nàng không thể không mau, hung ác, chính xác làm ra ứng đối, nhanh chóng tạo ra uy vọng của nàng ở Đông cung.
Chỉ là nàng không có thời gian thương lượng cùng Huyền Uyên, không biết thái độ của Huyền Uyên đối với bốn cung nữ rốt cuộc như thế nào, nếu như xử trí của nàng chọc giận Huyền Uyên, đối với nàng mà nói cũng không phải là chuyện tốt, dù sao hai người chỉ mới thành thân, ngộ nhỡ Huyền Uyên cảm thấy nàng ngang ngược càn rỡ, thì phiền toái chứ?
Thật may là, trước mắt xem ra, Huyền Uyên ủng hộ nàng, có lẽ hắn cũng một mực chờ đợi một cơ hội như vậy, xử lý xong bốn cung nữ chướng mắt này.
Đuổi đi mất bốn đại cung nữ, lần này Nguyên Gia Ninh hỏi thăm ý kiến của Huyền Uyên trước, khi hắn đồng ý, mới nói với Lục Ny và Lai Đệ: "Hiện tại ta và thái tử điện hạ thiếu người chăm sóc, ta thấy số tuổi của hai ngươi tuy nhỏ, nhưng vẫn chững chạc, trước cất nhắc các ngươi làm cung nữ nhị đẳng, chờ các ngươi học tốt quy củ, liền làm đại cung nữ, như thế nào?"
Lục Ny và Lai Đệ liếc mắt nhìn nhau, cơ hồ là vui mừng quá đỗi, lập tức quỳ trên mặt đất, liên tiếp dập đầu cho Nguyên Gia Ninh và Huyền Uyên, cùng kêu lên: "Nô tỳ cám ơn thái tử và thái tử phi cất nhắc, ngày sau nhất định tận tâm tận lực phục vụ chủ tử!"
Mặt Huyền Uyên không chút thay đổi, Nguyên Gia Ninh lại khẽ mỉm cười, thuận tay gở xuống hai cái vòng tay bằng vàng ròng từ trên cổ tay mình, ban thưởng họ mỗi người một cái, nói: "Lễ ra mắt thôi. Bản thái tử phi vốn có hai đại nha hoàn tên là Cẩm Tâm và Cẩm Anh, đáng tiếc vô duyên vào cung, về sau hai ngươi sẽ theo tên các nàng, Lục Ny gọi Cẩm Bình, Lai Đệ gọi Cẩm AN."
Quay đầu lại nàng còn chọn lại hai đại cung nữ, chia ra gọi Cẩm Hỉ, Cẩm Nhạc, dù sao thân là thái tử phi, ít nhất cũng cần bốn đại cung nữ ở bên cạnh hầu hạ.
Cẩm Bình, Cẩm An, Cẩm Hỉ, Cẩm Nhạc, ngụ ý bình an vui sướng, đây là kỳ vọng của Huyền Uyên dành cho nàng, cũng là chính đáy lòng nàng chờ đợi.
Nàng và Huyền Uyên là đôi phu thê tôn quý thứ hai sau hoàng thượng và hoàng hậu, vinh hoa phú quý nhân gian đã không lạ gì, nàng cũng chỉ mong chờ thật có thể có một cuộc tình vợ chồng đơn thuần, có thể chân chính bình an vui sướng nắm tay cả đời.
Sau sóng gió ngắn ngủi, Huyền Uyên và Nguyên Gia Ninh mặc xong lễ phục của thái tử và thái tử phi chính thức long trọng, ăn bữa sáng đơn giản, rồi đi bái kiến trưởng bối, gặp gỡ thân quyến.
Hiện tại trong hậu cung địa vị tôn quý nhất chính là Thái hậu Trịnh thị, cho nên Huyền Uyên và Nguyên Gia Ninh phải đến Từ Ninh cung mà thái hậu ở trước.
Đông cung của thái tử ở phía đông hoàng cung, Từ Ninh cung của Thái hậu lại ở phía tây hoàng cung, bởi vì hai người một là vãn bối của Hoàng đế, một là trưởng bối của Hoàng đế, nghiêm khắc mà nói thì trên ý nghĩa hai cung này không thuộc hậu cung của hoàng đế, cho nên xây ở xung quanh hoàng cung, bình thường phân ra với hậu phi của hoàng đế, tự đóng cửa cung sống qua từng ngày.
Từ đông sang tây phải xuyên qua hành lang, còn phải trải qua Ngự Hoa Viên, đường xá rất xa, thật may là thái tử và thái tử phi đều có loan giá đặc biệt.
Nguyên Gia Ninh có chút thấp thỏm, lúc này nàng càng muốn ngồi cùng một loan giá với Huyền Uyên, có thể nắm tay nhau giống phu thê bình thường, trao đổi ánh mắt, đạt được một chút lực lượng ủng hộ, chỉ tiếc quy củ bên trong hoàng cung hạn chế lại hà khắc, kiêng kỵ nhất đúng là "Tuyên dâm giữa ban ngày", giữa ban ngày vợ chồng Hoàng đế gặp mặt đều phải như trước khi thành thân, theo đúng khuôn phép, chớ đừng nói chi là thái tử và thái tử phi mới vừa tân hôn. Nếu như Nguyên Gia Ninh dám can đảm chủ động kéo kéo tay thái tử giữa ban ngày, chỉ sợ cũng sẽ có lời đồn đãi "Không đoan trang, tính dâm mị" truyền ra.
Nguyên Gia Ninh nhéo mi tâm, quay đầu xem tiểu cung nữ Cẩm Bình, Cẩm An theo sát bên cạnh, ngầm thở dài. Cuộc sống vợ chồng bình thường đã cách xa nàng, từ nay về sau, mỗi ngày nàng đều phải lên tinh thần, sóng vai "Chiến đấu" cùng Huyền Uyên rồi.
Từ Ninh cung của Thái hậu có diện tích còn rộng hơn Đông cung của thái tử, bởi vì bên trong trừ chính điện Thái hậu ở, còn có thật nhiều điện thờ phụ, an trí phi tần khác của tiên hoàng, hơn nữa còn có một vườn hoa độc lập tương đối rộng lớn, cho những tần phi cô đơn này du ngoạn.
Chỉ là, hôm nay ở bên trong Từ Ninh cung thật náo nhiệt, trong chánh điện không chỉ có Thái hậu ngồi ở ghế trên, ngay cả Hoàng đế, hoàng hậu và Tần phi cũng đều tới.
Nguyên Gia Ninh ngược lại thở phào nhẹ nhõm, xem ra hoàng thượng còn rất thương cảm nàng, tất cả mọi người tiến tới cùng nơi, cũng không cần nàng đến từng cung viện bái kiến từng người.
Những năm này Trịnh Thái hậu đã cách xa chính quyền, tránh ở trong Từ Ninh cung lễ Phật tu tâm, bất kể cam tâm tình nguyện hay không, tối thiểu bây giờ nàng nhìn lại đã không còn khí thế khiếp người năm đó, ngược lại mặt mũi có vẻ hiền lành, tựa như một lão nhân chân chính hiền lành hòa ái.
Bà gọi Nguyên Gia Ninh đến trước mặt quan sát một lát, mới cười nói: "Vốn ai gia là bà cô của con, hiện tại càng thêm thành bà nội, ai gia nhìn con càng nhìn càng thích, về sau có thời gian phải thường đến chỗ ai gia trò chuyện."
Bà nội của Nguyên Gia Ninh cũng họ Trịnh, là tỷ muội ruột với thái hậu, Trịnh Thái hậu thích Nguyên Gia Ninh cũng là chuyện đương nhiên, hơn nữa bởi vì quan hệ với Trịnh lão phu nhân Nguyên phủ, Trịnh Thái hậu mới không có trách tội Nguyên phủ lén nuôi hoàng tôn.
Nguyên Gia Ninh cười ngọt ngào nói: "Thái hậu, nếu ngài không ghét bỏ, ngày ngày cháu dâu sẽ tới quấy rầy ngài, cháu dâu còn muốn thân cận với ngài nhiều hơn, được lây truyền phúc từ ngài."
Thái hậu cười càng hòa ái hơn, lễ ra mắt cho Nguyên Gia Ninh đều là cực phẩm châu ngọc bà trân quý nhiều năm, ngay cả hoàng hậu Tiết Trân nhìn cũng không nhịn được có chút ghen tỵ trong lòng.
Năm đó Huyền Dục cưới Tiết Trân, Trịnh thái hậu cũng không cho nàng nhiều lễ ra mắt trân quý như thế, ngược lại lời nói lạnh nhạt thì cho không ít, cho nên những năm qua, quan hệ của mẹ chồng nàng dâu cũng không hòa thuận mấy.
Nguyên Gia Ninh khiến Trịnh thái hậu vui vẻ, đáy lòng hoàng hậu cũng có chút không vui, mặc dù Tiết Trân cũng là biểu di mẫu (dì họ) của Nguyên Gia Ninh, nhưng so ra mà nói, Tiết Trân thích cháu gái ruột thịt Tiết Băng Doanh của mình hơn, chỉ tiếc Tiết Trân cũng hiểu, Huyền Dục không thể nào cho phép Tiết gia xuất hai đời hoàng hậu liên tục, Tiết Băng Doanh tự nhiên không thể trở thành thái tử phi, nhưng trong lòng Tiết Trân vẫn có ngăn cách đối với Nguyên Gia Ninh, cho nên nàng chỉ thưởng Nguyên Gia Ninh những món quà trong quy định, biểu hiện trên mặt cũng lành lạnh.
Nguyên Gia Ninh cũng bất đắc dĩ, đại khái mẹ chồng nàng dâu trên đời này đều là oan gia trời sanh, bất kể là hoàng gia cũng tốt, dân gian cũng được, mẹ chồng nàng dâu đều là khó chung sống nhất.
Huyền Dục cũng rất thích Nguyên Gia Ninh, cũng thưởng cho nàng vàng bạc châu báu phong phú, còn ban thưởng nàng một con dấu riêng làm từ đá Kê Huyết[1] cực phẩm ngoài định mức, nói: "Nghe nói con cũng thích cất giữ tranh chữ, lấy con dấu này để chơi đi."
Phía trên con dấu này chỉ có bốn chữ vô cùng đơn giản: Nguyên thị Gia Ninh.
Rất dễ nhận thấy, đây thật là con dấu riêng, chỉ để cho mình Nguyên Gia Ninh sử dụng, không có đại diện thân phận sau khi gả của nàng, cũng không đại biểu bất kỳ thân phận phía chính phủ.
Vàng bạc châu báu đắt giá không khiến mọi người suy nghi, ngược lại con dấu nho nhỏ này lại khiến sắc mặt mọi người đều thay đổi, bao gồm Thái hậu, hoàng hậu cùng chúng phi tần, thậm chí bao gồm thái tử điện hạ Huyền Uyên.
Nguyên Gia Ninh cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của mọi người, tay cầm con dấu bằng đá Kê Huyết nho nhỏ, tựa như đang cầm củ khoai lang phỏng tay, nàng hoàn toàn không hiểu tại sao con dấu nhỏ này lại chọc mọi người để ý vậy? Đây cũng không phải Phượng ấn tượng trưng quyền lực chí cao vô thượng trong hậu cung.
Huyền Uyên lại âm thầm nhíu nhíu mày, hắn đã đánh giá thấp tật xấu tùy hứng của phụ hoàng, đánh giá thấp sự hoang đường của ông.
Con dấu bằng đá Kê Huyết cực phẩm này, chính là cống phẩm quan viên địa phương đặc biệt hiến dâng cho hoàng đế, bởi vì hiếm thấy khó được, một tảng đá nhỏ chỉ có thể làm được một cái ấn, hoặc là chia ra làm hai cái ấn nhỏ, Huyền Dục liền chia ra làm hai phần, khắc một quả ấn "Đại Đế Huyền Vũ" cho mình, còn một quả khác thì vẫn cất giữ, mọi người suy đoán hắn sẽ tự giữ, hoặc là cho hoàng hậu, hoặc là cho thái tử, lại vạn vạn không nghĩ tới hắn sẽ cho thái tử phi.
Lại nói hai con dấu này còn là một cặp, người trong nghề gọi là "Đá trống mái", nhưng bây giờ chủ nhân của con dấu lại là hoàng đế và thái tử phi, cha chồng và con dầu, vậy. . . . Thật khiến người nghe lúng túng.
Hơn nữa, Huyền Dục còn khắc chữ xong, dù người khác muốn thay đổi cũng không dám đổi, đây chính là con dấu Hoàng đế ngự chế, ai dám lộn xộn?
Hoàng hậu Tiết Trân âm thầm cắn răng, nàng biết Huyền Dục vẫn âm thầm thèm thuồng các tuấn nam mỹ nữ của Nguyên phủ, nhưng lại kỳ quái không đụng ai cả, cư nhiên bây giờ còn đưa thả ánh mắt vào trên người vãn bối?
Thật là buồn cười!
Thái hậu cũng âm thầm cau mày, nhưng bà sẽ không chất vấn hoàng đế nhi tử của mình trước mặt mọi người, tùy tiện nói cười mấy câu liền thay đổi trường hợp.
Đến thời khắc này, dù Nguyên Gia Ninh hậu tri hậu giác nữa, cũng hiểu cuộc gặp mặt này không làm người ta vừa lòng, mặc dù nàng không rõ ràng nguyên do lắm, nhưng chỉ có thể cô gắng tươi cười tiếp tục nữa.
Bái kiến Hoàng đế, hoàng hậu rồi, thì chỉ còn phải bái kiến phu thê hoàng thúc Du thân vương. Theo lý thuyết, hoàng thúc có phần quan hệ xa, không nên chính thức bái kiến hôm nay, nhưng Huyền Dục chỉ có một hoàng đệ này, hơn nữa vị hoàng đệ này còn không dễ dàng mời ra cửa, cho nên mới đặc biệt tuyên hắn vào Từ Ninh cung hôm nay. Tiên hoàng tổng cộng sinh bảy nhi tử, chết non hai, trưởng thành năm, nhưng mà tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng trong khi tranh giành ngôi vị hoàng đế lại "Ngoài ý muốn chết đi" ba người, cuối cùng cũng chỉ còn lại có Hoàng đế Huyền Dục, và vị hoàng đệ Du thân vương nhỏ nhất này.
Mẹ đẻ của Du Thân Vương có địa vị rất thấp, hơn nữa chết sớm, sau đó được Trịnh thái hậu nuôi, nghe nói tình cảm với Huyền Dục cũng không tệ lắm, nhưng Du Thân Vương rất hướng nội, cơ hồ 1 năm 4 mùa đều ở trong phủ thân vương của mình, rất ít đi ra ngoài, khiêm tốn đến khiến người trong thành Kim Lăng sắp quên mất còn có một vị hoàng thúc thân phận tôn quý tồn tại.
Nguyên Gia Ninh cũng chỉ từng gặp Du thân vương một lần khi còn nhỏ, đã sớm quên hình dáng của hắn ra sao, lúc này gặp lại, không khỏi hơi kinh ngạc trừng lớn cặp mắt: thật là đẹp!
Cái gì gọi là diện mạo đẹp hơn nư? Cái gì gọi là đẹp hơn Phan An? Cái gì gọi là môi hồng răng trắng mặt mày động lòng người? Vị Du thân vương ba mươi tuổi lại có dáng vẻ như một mỹ nữ thanh xuân mười tám mười chín trước mắt chính là một ví dụ rất đúng!
Mặc dù hoàng tộc Huyền thị trải qua bao nhiêu sự cải thiện của đại mỹ nữ, trong gia tộc sinh nhiều tuấn nam mỹ nữ, nhưng Du Thân Vương tuyệt đối là kiệt xuất trong đám tuấn nam mỹ nữ!
Nguyên Gia Ninh không nhịn được dò xét cẩn thận Du Thân Vương lần nữa, lại quay đầu nhìn Thân Vương phi ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Thân Vương, eo rất thẳng, mày kiếm mắt sáng, anh khí bức người, trừng mắt nhìn, lại quay đầu nhìn Huyền Uyên, nàng thật không có nhìn sai vương phi thành vương gia chứ?
Khóe miệng Huyền Uyên co giật hai cái, lần đầu tiên hắn nhìn thấy hoàng thúc, hoàng thẩm thì cũng không tốt hơn Nguyên Gia Ninh bao nhiêu, không phải là bọn họ hiếm thấy vô cùng, thật sự là đôi vợ chồng này quá hiếm thấy, nam cực kỳ xinh đẹp, nữ cực kỳ anh tuấn, điều này thật sự là. . . . Phải hình dung như thế nào cho phải đây?
Âm Dương sai chỗ, Càn Khôn điên đảo?
Nguyên Gia Ninh đè xuống tò mò trong lòng mình, cúi ngườit hành lễ.
Du Thân Vương tặng nàng một chiếc váy làm từ lông đuôi của trăm điểu, vương phi thì tặng nàng một thanh bảo kiếm khảm đầy châu, điều này làm cho khóe miệng Nguyên Gia Ninh không nhịn được co giật.
Bên ngoài có lời đồn đãi, nói Du Thân Vương thích mặc nữ trang, chẳng lẽ là thật?
Theo như đồn đãi bên ngoài, nghe nói vị Thân Vương còn khó ra cửa hơn thiên kim khuê tú này tinh thông cầm kỳ thư họa, nhưng hắn càng thích diễn trò, hôm nay giả trang một tiểu ni cô, ngày mai giả trang một tiên nữ giáng trần, ngày mai lại thành một vị phu quân bỏ rơi một thê tử xấu xí.
Không sai, hắn luôn đóng vai nữ nhân, người khác đều hoài nghi hắn có tật xấu hay không, nhưng cũng chỉ dám buồn bực ở trong lòng, không dám nói ra khỏi miệng.
Lại nói Du vương phi cũng là một nhân vật nổi tiếng, xuất thân từ một phủ tướng quân xuống dốc, trong nhà chỉ có nàng là nữ nhân, từ nhỏ đã được nuôi như nhi tử, học một thân võ nghệ, thích nhất mặc nam trang đi dạo chung quanh, sau đó gặp phải vương gia hiếm khi ra ngoài du xuân, bởi vì hắn thực sự quá xinh đẹp lại giả trang thành thôn cô, cho nên dĩ nhiên là bị người đùa giỡn, vương phi thấy việc nghĩa hăng hái làm, quyền đấm cước đá đã đánh chạy mấy công tử, chính nàng ngược lại cũng thích vẻ đẹp của vương gia, không có việc gì lại đi trêu chọc Du vương Gia, hai người vì vậy dần dần có tình cảm. Lúc ban đầu hoàng thất ghét bỏ xuất thân vương phi không tốt, hôn sự của hai người cũng đã trải qua một chút đau khổ, chỉ là cuối cùng người có tình vẫn thành thân thuộc.
Nguyên Gia Ninh tràn đầy thưởng thức và hâm mộ đôi phu thê này ở đáy lòng, bọn họ sống thtậ tiêu dao tự tại.
Nguyên Gia Ninh nhận lấy quà tặng của bọn họ, cúi người cảm tạ, Du Thân Vương tươi cười như hoa nói: "Về sau nếu có bí truyền mỹ dung dưỡng nhan gì nhất định nhớ đưa ta một phần, con người, vừa qua ba mươi tuổi thì phải đặc biệt chú ý bảo dưỡng."
Chân Nguyên Gia Ninh mềm nhũn, hoàng thúc, hai ta không phải tỷ muội kết thân chứ?
Trịnh Thái hậu ho khan một tiếng, lúc này Du Thân Vương mới lười biếng ngồi thẳng lần nữa, bày ra vẻ trang trọng của hoàng thúc trưởng bối.
Sau đó, là Nguyên Gia Ninh làm lễ ra mắt với phi tần khác của hoàng đế, địa vị của thái tử phi rất cao, kế dưới hoàng hậu, cho nên mấy tiểu lão bà kia của hoàng đế không cần phải hành lễ với nàng, nhưng cũng phải làm lễ ra mắt như nhau.
Trong đó, Cảnh Quý Phi và Nguyên Gia Ninh rất là thân thiết nói mấy câu nói.
Phụ thân Cảnh Tín Xương của Cảnh Quý Phi và nhị thúc Nguyên Tề Chi của Nguyên Gia Ninh là cộng sự, từng hợp tác trong cuộc chiến tiêu diệt địch quốc, tình cảm tương đối khá. Hơn nữa trước kia Nguyên Gia Ninh vốn định xem mắt, đối tượng chính là cháu ruột Cảnh Đông Lâm cyả Cảnh Quý Phi. Mặc dù Nguyên Gia Ninh không có xem mắt thành công, ngược lại Nhị muội Nguyên Gia Hinh của nàng và Đông Lâm lại vừa mắt, trước mắt cũng đang tiến hành nghị hôn.
Cho nên Cảnh Quý Phi đối với Nguyên Gia Ninh rất thân thiết, hơn nữa Cảnh Quý Phi không có nhi tử, chỉ sinh nữ nhi, không có xung đột lợi ích gì với thái tử điện hạ, về sau không chừng còn phải kiếm sống ở phía dưới hai phu thê Huyền Uyên và Nguyên Gia Ninh, cho nên Cảnh Quý Phi rất cho Nguyên Gia Ninh mặt mũi.
Giang Thục phi sinh tam hoàng tử tính tình sáng sủa thanh thoát, nàng cũng là người phục vụ Hoàng đế nhiều năm, vào cung sớm hơn hoàng hậu Tiết Trân, có thể giữ vững thánh sủng không yếu nhiều năm, tự nhiên có chỗ làm người khác ưa thích, cười cười nói nói với Nguyên Gia Ninh rất là sảng khoái.
Điền Chiêu Nghi sinh tứ hoàng tử vào cung chậm hơn, số tuổi cũng không lớn hơn Nguyên Gia Ninh bao nhiêu, tương đối xấu hổ, giống như một đóa hoa mắc cỡ, có tư thái đẹp đẽ động lòng người.
Hoàng hậu đoan trang, Quý Phi hoa mỹ, Thục phi sáng rỡ, Chiêu Nghi mềm dịu, mỹ nhân trong hậu cung của Hoàng đế Huyền Dục thật đúng là hoàn phì yến gầy, có tất cả đặc sắc.
Nguyên Gia Ninh âm thầm cảm khái, hoàng thượng bác ái như thế, hi vọng Huyền Uyên ngàn ngàn vạn vạn đừng học sự "Ham mê" ở phương diện này như phụ hoàng hắn.
Sau đó, chính là Nguyên Gia Ninh ngồi ngay thẳng, chờ mấy hoàng đệ hoàng muội của Huyền Uyên tới bái kiến nàng.
Nhị đệ Huyền Tiềm xinh đẹp tuyệt trần, chỉ tiếc sắc mặt tái nhợt, đáy mắt hiện xanh, màu máu ở đôi môi rất nhạt, rõ ràng chính là yếu ớt nhiều bệnh. Huyền Tiềm hào hoa phong nhã, nói chuyện thong thả ung dung, không giống hoàng tử, mà càng giống một tiểu tú tài.
Tam đệ Huyền Hạo rõ ràng khỏe mạnh hơn Huyền Tiềm rất nhiều, nhỏ hơn Huyền Tiềm hai tuổi, lại cao hơn Huyền Tiềm một chút, cũng cường tráng hơn, da màu lúa mạch, mắt to mày rậm có mấy phần dáng vẻ của Giang Thục phi, nghe nói hắn rất ưa thích cởi ngựa bắn tên, bình thường cũng yêu thích tập võ hơn học văn.
Tứ đệ Huyền Liên là một đứa bé vừa tròn năm tuổi, mặt tròn phúng phính khôi hài đáng yêu, chỉ tiếc tính tình cũng giống như mẹ đẻ hắn, sợ người lạ. Hôm nay nhiều người, hắn nhẫn nại hồi lâu, rốt cuộc khóc rống khi bị Nguyên Gia Ninh trêu chọc, đưa đôi tay tìm mẫu thân, khiến Huyền Dục cau mày.
Huyền Dục có nhiều nữ nhi, cũng không có ai đặc biệt thích bắt bẻ hoặc khó khăn chung sống, bái kiến chị dâu cũng rất có quy củ, nhưng Nguyên Gia Ninh phải cố gắng nhớ tên tuổi và tướng mạo mỗi người, cũng rất là phí công phu, khiến nàng có chút nhức đầu.
Trong lòng nàng thầm nghĩ, đợi lát nữa phải nhớ kỹ tên tuổi, địa vị của các công chúa và mẹ đẻ, về sau ngàn vạn lần không thể bởi vì gọi không ra tên tuổi của tiểu công chúa mà trong lúc vô tình đắc tội người ta. Mẫu thân đã nói, sinh tồn trong hoàng cung, thường thường đều do một ít chi tiết quyết định sống chết cuối cùng.
Đến đây, nghi thức gặp mặt của Nguyên Gia Ninh - vị thái tử phi tân nhậm, cuối cùng bình an vượt qua ở ngoài mặt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Đá Kê Huyết: là loại có màu đỏ tươi hơn cả chu sa, vì màu sắc giống như máu gà nên tục xưng là đá Kê Huyết (máu gà).
Nguyên Gia Ninh cúi đầu nhìn qua tiểu cung nữ đang quỳ một chân dưới đất mang giày cho mình, thân thể của nàng rất mỏng manh, tóc cũng vàng và thưa thớt, ngũ quan coi như đoan chánh, nhưng ngón tay rõ ràng thô tháo, hiển nhiên là cung nữ làm việc nặng ở tầng dưới cùng.
Một tiểu cung nữ khác còn đang cầm dụng cụ rửa mặt, hơi cao hơn chút, nhưng thân thể cũng gầy gò, trong ngũ quan thì chỉ có mắt có vẻ hơi lớn chút, đôi môi cũng hơi trắng bệch, rõ ràng dinh dưỡng không đầy đủ.
Nguyên Gia Ninh hỏi: "Tên của các ngươi là gì?"
Tiểu cung nữ mang giày vội nói: "Khởi bẩm thái tử phi, nô tỳ gọi Lục Ny."
Một người khác tiểu cung nữ cũng quỳ xuống mới trả lời: "Nô tỳ gọi Lai Đệ."
Nguyên Gia Ninh thầm than, quả nhiên là cung nữ tầng dưới chót nhất, trong cung thậm chí ngay cả tên tuổi vốn có của họ cũng không sửa đổi. Hai tên Lục Ny, Lai Đệ này vừa nghe cũng biết là dân gian đặt lung tung, dân gian không xem trọng nữ nhi, đặt đại thì đặt là Nhị Nha, Tam Ny, còn hy vọng sinh con thì gọi Chiêu Đệ, Lai Đệ. Mà đại cung nữ có thân phận trong cung, thường thường sẽ được các chủ tử trong cung ban tên cho, chọn một số tên dễ nghe tương đối văn nhã thanh tú.
Nguyên Gia Ninh quay đầu nhìn Huyền Dục, Huyền Dục hiểu ý, trợn mắt nhìn bốn đại cung nữ này một cái.
Đại cung nữ xinh đẹp kia dẫn đầu cúi người với Nguyên Gia Ninh, nói: "Khởi bẩm thái tử phi, nô tỳ gọi Mẫu Đan, vốn là quản lý cuộc sống áo cơm thường ngày của thái tử điện hạ."
Một cung nữ khác có vóc người đẹp đẽ, thon thả mảnh mai nói: "Nô tỳ gọi Hải Đường, phụ trách ăn uống của thái tử điện hạ."
Đại cung nữ mày liễu mắt hạnh, màu da cực kỳ trắng và mịn nói: "Nô tỳ gọi Thủy Tinh, phụ trách nón áo giày vớ của thái tử điện hạ."
Đại cung nữ lông mày nhỏ nhắn mở to mắt, nhưng khóe mắt hơi hếch lên, mang theo mấy phần phong tình liền nói: "Nô tỳ gọi Hổ Phách, phụ trách đồ đạc trong phòng ngủ của thái tử điện hạ."
Nguyên Gia Ninh gật đầu một cái, nói: "Mẫu đơn quốc sắc thiên hương, hoa hải đường như thần tiên, Thủy Tinh, Hổ Phách đều là trân bảo. Không tệ, đều rất tốt."
Gương mặt tuấn tú của Huyền Uyên giật giật hai cái, Nguyên đại tiểu thư không cao hứng liền thích mãnh liệt khích lệ người, xem ra thái tử phi của hắn thật mất hứng.
Điều này cũng khó trách, Nguyên Gia Ninh mặc dù không phải kim chi ngọc diệp như công chúa hoàng gia, nhưng nàng là trưởng tôn nữ Nguyên phủ, sợ rằng sủng ái được nhận thật sự còn nhiều hơn công chúa, trưởng bối sủng ái nàng, vãn bối tôn trọng nàng, người cả nhà không có ai dám trêu nàng không vui, bọn hạ nhân càng thêm tận tâm phục vụ, e sợ cho có một chút không chu toàn, từ nhỏ đến lớn có bao giờ bị sơ sót và lạnh lùng như hôm nay?
Nghe thái tử phi ca ngợi, thần sắc bốn đại cung nữ không giống nhau, Mẫu Đan khẽ cau mày, Hải Đường không chút thay đổi, Thủy Tinh hớn hở ra mặt, Hổ Phách lại hết sức lo sợ.
Mẫu Đan và Hải Đường là cung nữ thị tẩm Hoàng đế ban cho Huyền Uyên, Thủy Tinh và Hổ Phách lại là cung nữ ấm giường hoàng hậu Tiết Trân ban cho Huyền Uyên, bởi vì họ thân phận vừa cao lại nhạy cảm, Huyền Uyên không thu các nàng vào cửa làm thiếp nên sung làm đại cung nữ sai bảo, dù không thích họ, hắn cũng không thể dễ dàng bỏ họ một bên không cần, nếu không chính là bất kính đối với Hoàng đế và hoàng hậu.
Đối với Huyền Uyên mà nói, bốn người này, là củ khoai lang phỏng tay chân chánh. Họ trừ có danh nghĩa thị tẩm, sợ rằng còn là tai mắt của hoàng đế và hoàng hậu.
Bởi vì nguyên nhân này, Huyền Uyên càng không thể vô cớ đuổi các nàng ra cửa. Lúc này Nguyên Gia Ninh được Lục Ny và Lai Đệ phục vụ , đã rửa mặt mặc xong, chỉ là hai tiểu cung nữ cũng không giỏi về chải đầu, chỉ có thể vụng về chải cho Nguyên Gia Ninh một búi tóc tròn đơn giản nhân.
Nguyên Gia Ninh ngồi vào trên ghế tử đàn, nhàn nhạt quét bốn đại cung nữ một cái, nói: "Lại nói, bốn vị đều là người kim quý phụ hoàng và mẫu hậu đặc biệt thưởng cho thái tử, làm tiếp những chuyện phục vụ người này cũng có chút không thích hợp, 『 sơ sót 』 ta không sao, ngộ nhỡ sơ sót thái tử điện hạ chuyện gì, vậy khó mà nói, các ngươi nói có đúng hay không? Hôm qua ta vào Đông cung, về sau cuộc sống và ăn uống hàng ngày của thái tử tự nhiên nên do ta quan tâm, đây là trách nhiệm mà người làm vợ như ta nên làm, cũng không cần làm phiền bốn vị nữa. Điện hạ, người xem, lẽ ra họ cũng là người của ngài, cho bốn vị cô nương một điện phụ để ở, gọi thêm hai tiểu cung nữ quáa phục vụ, như thế nào?"
Bốn cung nữ nhất thời trầm mặc.
Thủ đoạn của thái tử phi điện hạ thật lợi hại! Đây là muốn đuổi hết các nàng đến "lãnh cung" rồi?
Họ cũng không phải là kẻ ngu, theo lý thuyết thái tử phi là chủ tử nghiêm chỉnh sau này của họ, nên bỏ công phu lấy lòng mới phải, không có đạo lý một cung nữ nho nhỏ lại hạ uy phong của thái tử phi, chỉ có thể nói, họ cũng không có cách nào, sau lưng bốn người đều có người sai khiến.
Người đang trong cung, nếu muốn sống tốt, nhất định phải lựa chọn núi dựa, mà mỗi tiếng nói cử động cùng buồn vui vinh nhục của những nhân vật nhỏ như họ, hoàn toàn do núi dựa quyết định.
Nguyên Gia Ninh nói xong những lời này thì đặc biệt lưu ý phản ứng của Huyền Uyên, thấy hắn cũng nhanh chóng nhìn nàng một cái, gật gật đầu, trái tim nàng nhất thời ổn định, xem ra nàng xử lý những cung nữ này không hề vượt quyền, cũng không có chọc Huyền Uyên không thích.
Thân là trưởng tôn nữ Nguyên phủ, Nguyên Gia Ninh mười tuổi đã theo mẫu thân học xử lý việc nhà, nàng thích phương thức xử lý lưu loát gọn gàng của mẫu thân, cũng tự học hỏi theo, dưỡng thành thói quen chỉ cần phát hiện vấn đề, có thể mau sớm xử lý liền mau sớm xử lý, bởi vì nàng hiểu việc nhà bình thường không có chuyện quá lớn, nhưng rất nhiều vấn đề nhỏ nếu như không kịp thời xử lý, tích tiểu thành đại sẽ biến thành chuyện lớn, xử lý sớm luôn tốt hơn trễ.
Sáng sớm hôm nay, nhìn theo hướng nhỏ thì hành động của bốn đại cung nữ, là "Sơ sót" sự tồn tại của thái tử phi, nhưng nhìn theo diện lớn, thật ra thì chính là nhục nhã nàng, nếu như nàng đối phó trễ, như vậy về sau nàng ở trong Đông Cung cũng sẽ bị người xem thường, đây là trận chiến đầu tiên sau đêm tân hôn của nàng, nàng không thể không mau, hung ác, chính xác làm ra ứng đối, nhanh chóng tạo ra uy vọng của nàng ở Đông cung.
Chỉ là nàng không có thời gian thương lượng cùng Huyền Uyên, không biết thái độ của Huyền Uyên đối với bốn cung nữ rốt cuộc như thế nào, nếu như xử trí của nàng chọc giận Huyền Uyên, đối với nàng mà nói cũng không phải là chuyện tốt, dù sao hai người chỉ mới thành thân, ngộ nhỡ Huyền Uyên cảm thấy nàng ngang ngược càn rỡ, thì phiền toái chứ?
Thật may là, trước mắt xem ra, Huyền Uyên ủng hộ nàng, có lẽ hắn cũng một mực chờ đợi một cơ hội như vậy, xử lý xong bốn cung nữ chướng mắt này.
Đuổi đi mất bốn đại cung nữ, lần này Nguyên Gia Ninh hỏi thăm ý kiến của Huyền Uyên trước, khi hắn đồng ý, mới nói với Lục Ny và Lai Đệ: "Hiện tại ta và thái tử điện hạ thiếu người chăm sóc, ta thấy số tuổi của hai ngươi tuy nhỏ, nhưng vẫn chững chạc, trước cất nhắc các ngươi làm cung nữ nhị đẳng, chờ các ngươi học tốt quy củ, liền làm đại cung nữ, như thế nào?"
Lục Ny và Lai Đệ liếc mắt nhìn nhau, cơ hồ là vui mừng quá đỗi, lập tức quỳ trên mặt đất, liên tiếp dập đầu cho Nguyên Gia Ninh và Huyền Uyên, cùng kêu lên: "Nô tỳ cám ơn thái tử và thái tử phi cất nhắc, ngày sau nhất định tận tâm tận lực phục vụ chủ tử!"
Mặt Huyền Uyên không chút thay đổi, Nguyên Gia Ninh lại khẽ mỉm cười, thuận tay gở xuống hai cái vòng tay bằng vàng ròng từ trên cổ tay mình, ban thưởng họ mỗi người một cái, nói: "Lễ ra mắt thôi. Bản thái tử phi vốn có hai đại nha hoàn tên là Cẩm Tâm và Cẩm Anh, đáng tiếc vô duyên vào cung, về sau hai ngươi sẽ theo tên các nàng, Lục Ny gọi Cẩm Bình, Lai Đệ gọi Cẩm AN."
Quay đầu lại nàng còn chọn lại hai đại cung nữ, chia ra gọi Cẩm Hỉ, Cẩm Nhạc, dù sao thân là thái tử phi, ít nhất cũng cần bốn đại cung nữ ở bên cạnh hầu hạ.
Cẩm Bình, Cẩm An, Cẩm Hỉ, Cẩm Nhạc, ngụ ý bình an vui sướng, đây là kỳ vọng của Huyền Uyên dành cho nàng, cũng là chính đáy lòng nàng chờ đợi.
Nàng và Huyền Uyên là đôi phu thê tôn quý thứ hai sau hoàng thượng và hoàng hậu, vinh hoa phú quý nhân gian đã không lạ gì, nàng cũng chỉ mong chờ thật có thể có một cuộc tình vợ chồng đơn thuần, có thể chân chính bình an vui sướng nắm tay cả đời.
Sau sóng gió ngắn ngủi, Huyền Uyên và Nguyên Gia Ninh mặc xong lễ phục của thái tử và thái tử phi chính thức long trọng, ăn bữa sáng đơn giản, rồi đi bái kiến trưởng bối, gặp gỡ thân quyến.
Hiện tại trong hậu cung địa vị tôn quý nhất chính là Thái hậu Trịnh thị, cho nên Huyền Uyên và Nguyên Gia Ninh phải đến Từ Ninh cung mà thái hậu ở trước.
Đông cung của thái tử ở phía đông hoàng cung, Từ Ninh cung của Thái hậu lại ở phía tây hoàng cung, bởi vì hai người một là vãn bối của Hoàng đế, một là trưởng bối của Hoàng đế, nghiêm khắc mà nói thì trên ý nghĩa hai cung này không thuộc hậu cung của hoàng đế, cho nên xây ở xung quanh hoàng cung, bình thường phân ra với hậu phi của hoàng đế, tự đóng cửa cung sống qua từng ngày.
Từ đông sang tây phải xuyên qua hành lang, còn phải trải qua Ngự Hoa Viên, đường xá rất xa, thật may là thái tử và thái tử phi đều có loan giá đặc biệt.
Nguyên Gia Ninh có chút thấp thỏm, lúc này nàng càng muốn ngồi cùng một loan giá với Huyền Uyên, có thể nắm tay nhau giống phu thê bình thường, trao đổi ánh mắt, đạt được một chút lực lượng ủng hộ, chỉ tiếc quy củ bên trong hoàng cung hạn chế lại hà khắc, kiêng kỵ nhất đúng là "Tuyên dâm giữa ban ngày", giữa ban ngày vợ chồng Hoàng đế gặp mặt đều phải như trước khi thành thân, theo đúng khuôn phép, chớ đừng nói chi là thái tử và thái tử phi mới vừa tân hôn. Nếu như Nguyên Gia Ninh dám can đảm chủ động kéo kéo tay thái tử giữa ban ngày, chỉ sợ cũng sẽ có lời đồn đãi "Không đoan trang, tính dâm mị" truyền ra.
Nguyên Gia Ninh nhéo mi tâm, quay đầu xem tiểu cung nữ Cẩm Bình, Cẩm An theo sát bên cạnh, ngầm thở dài. Cuộc sống vợ chồng bình thường đã cách xa nàng, từ nay về sau, mỗi ngày nàng đều phải lên tinh thần, sóng vai "Chiến đấu" cùng Huyền Uyên rồi.
Từ Ninh cung của Thái hậu có diện tích còn rộng hơn Đông cung của thái tử, bởi vì bên trong trừ chính điện Thái hậu ở, còn có thật nhiều điện thờ phụ, an trí phi tần khác của tiên hoàng, hơn nữa còn có một vườn hoa độc lập tương đối rộng lớn, cho những tần phi cô đơn này du ngoạn.
Chỉ là, hôm nay ở bên trong Từ Ninh cung thật náo nhiệt, trong chánh điện không chỉ có Thái hậu ngồi ở ghế trên, ngay cả Hoàng đế, hoàng hậu và Tần phi cũng đều tới.
Nguyên Gia Ninh ngược lại thở phào nhẹ nhõm, xem ra hoàng thượng còn rất thương cảm nàng, tất cả mọi người tiến tới cùng nơi, cũng không cần nàng đến từng cung viện bái kiến từng người.
Những năm này Trịnh Thái hậu đã cách xa chính quyền, tránh ở trong Từ Ninh cung lễ Phật tu tâm, bất kể cam tâm tình nguyện hay không, tối thiểu bây giờ nàng nhìn lại đã không còn khí thế khiếp người năm đó, ngược lại mặt mũi có vẻ hiền lành, tựa như một lão nhân chân chính hiền lành hòa ái.
Bà gọi Nguyên Gia Ninh đến trước mặt quan sát một lát, mới cười nói: "Vốn ai gia là bà cô của con, hiện tại càng thêm thành bà nội, ai gia nhìn con càng nhìn càng thích, về sau có thời gian phải thường đến chỗ ai gia trò chuyện."
Bà nội của Nguyên Gia Ninh cũng họ Trịnh, là tỷ muội ruột với thái hậu, Trịnh Thái hậu thích Nguyên Gia Ninh cũng là chuyện đương nhiên, hơn nữa bởi vì quan hệ với Trịnh lão phu nhân Nguyên phủ, Trịnh Thái hậu mới không có trách tội Nguyên phủ lén nuôi hoàng tôn.
Nguyên Gia Ninh cười ngọt ngào nói: "Thái hậu, nếu ngài không ghét bỏ, ngày ngày cháu dâu sẽ tới quấy rầy ngài, cháu dâu còn muốn thân cận với ngài nhiều hơn, được lây truyền phúc từ ngài."
Thái hậu cười càng hòa ái hơn, lễ ra mắt cho Nguyên Gia Ninh đều là cực phẩm châu ngọc bà trân quý nhiều năm, ngay cả hoàng hậu Tiết Trân nhìn cũng không nhịn được có chút ghen tỵ trong lòng.
Năm đó Huyền Dục cưới Tiết Trân, Trịnh thái hậu cũng không cho nàng nhiều lễ ra mắt trân quý như thế, ngược lại lời nói lạnh nhạt thì cho không ít, cho nên những năm qua, quan hệ của mẹ chồng nàng dâu cũng không hòa thuận mấy.
Nguyên Gia Ninh khiến Trịnh thái hậu vui vẻ, đáy lòng hoàng hậu cũng có chút không vui, mặc dù Tiết Trân cũng là biểu di mẫu (dì họ) của Nguyên Gia Ninh, nhưng so ra mà nói, Tiết Trân thích cháu gái ruột thịt Tiết Băng Doanh của mình hơn, chỉ tiếc Tiết Trân cũng hiểu, Huyền Dục không thể nào cho phép Tiết gia xuất hai đời hoàng hậu liên tục, Tiết Băng Doanh tự nhiên không thể trở thành thái tử phi, nhưng trong lòng Tiết Trân vẫn có ngăn cách đối với Nguyên Gia Ninh, cho nên nàng chỉ thưởng Nguyên Gia Ninh những món quà trong quy định, biểu hiện trên mặt cũng lành lạnh.
Nguyên Gia Ninh cũng bất đắc dĩ, đại khái mẹ chồng nàng dâu trên đời này đều là oan gia trời sanh, bất kể là hoàng gia cũng tốt, dân gian cũng được, mẹ chồng nàng dâu đều là khó chung sống nhất.
Huyền Dục cũng rất thích Nguyên Gia Ninh, cũng thưởng cho nàng vàng bạc châu báu phong phú, còn ban thưởng nàng một con dấu riêng làm từ đá Kê Huyết[1] cực phẩm ngoài định mức, nói: "Nghe nói con cũng thích cất giữ tranh chữ, lấy con dấu này để chơi đi."
Phía trên con dấu này chỉ có bốn chữ vô cùng đơn giản: Nguyên thị Gia Ninh.
Rất dễ nhận thấy, đây thật là con dấu riêng, chỉ để cho mình Nguyên Gia Ninh sử dụng, không có đại diện thân phận sau khi gả của nàng, cũng không đại biểu bất kỳ thân phận phía chính phủ.
Vàng bạc châu báu đắt giá không khiến mọi người suy nghi, ngược lại con dấu nho nhỏ này lại khiến sắc mặt mọi người đều thay đổi, bao gồm Thái hậu, hoàng hậu cùng chúng phi tần, thậm chí bao gồm thái tử điện hạ Huyền Uyên.
Nguyên Gia Ninh cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của mọi người, tay cầm con dấu bằng đá Kê Huyết nho nhỏ, tựa như đang cầm củ khoai lang phỏng tay, nàng hoàn toàn không hiểu tại sao con dấu nhỏ này lại chọc mọi người để ý vậy? Đây cũng không phải Phượng ấn tượng trưng quyền lực chí cao vô thượng trong hậu cung.
Huyền Uyên lại âm thầm nhíu nhíu mày, hắn đã đánh giá thấp tật xấu tùy hứng của phụ hoàng, đánh giá thấp sự hoang đường của ông.
Con dấu bằng đá Kê Huyết cực phẩm này, chính là cống phẩm quan viên địa phương đặc biệt hiến dâng cho hoàng đế, bởi vì hiếm thấy khó được, một tảng đá nhỏ chỉ có thể làm được một cái ấn, hoặc là chia ra làm hai cái ấn nhỏ, Huyền Dục liền chia ra làm hai phần, khắc một quả ấn "Đại Đế Huyền Vũ" cho mình, còn một quả khác thì vẫn cất giữ, mọi người suy đoán hắn sẽ tự giữ, hoặc là cho hoàng hậu, hoặc là cho thái tử, lại vạn vạn không nghĩ tới hắn sẽ cho thái tử phi.
Lại nói hai con dấu này còn là một cặp, người trong nghề gọi là "Đá trống mái", nhưng bây giờ chủ nhân của con dấu lại là hoàng đế và thái tử phi, cha chồng và con dầu, vậy. . . . Thật khiến người nghe lúng túng.
Hơn nữa, Huyền Dục còn khắc chữ xong, dù người khác muốn thay đổi cũng không dám đổi, đây chính là con dấu Hoàng đế ngự chế, ai dám lộn xộn?
Hoàng hậu Tiết Trân âm thầm cắn răng, nàng biết Huyền Dục vẫn âm thầm thèm thuồng các tuấn nam mỹ nữ của Nguyên phủ, nhưng lại kỳ quái không đụng ai cả, cư nhiên bây giờ còn đưa thả ánh mắt vào trên người vãn bối?
Thật là buồn cười!
Thái hậu cũng âm thầm cau mày, nhưng bà sẽ không chất vấn hoàng đế nhi tử của mình trước mặt mọi người, tùy tiện nói cười mấy câu liền thay đổi trường hợp.
Đến thời khắc này, dù Nguyên Gia Ninh hậu tri hậu giác nữa, cũng hiểu cuộc gặp mặt này không làm người ta vừa lòng, mặc dù nàng không rõ ràng nguyên do lắm, nhưng chỉ có thể cô gắng tươi cười tiếp tục nữa.
Bái kiến Hoàng đế, hoàng hậu rồi, thì chỉ còn phải bái kiến phu thê hoàng thúc Du thân vương. Theo lý thuyết, hoàng thúc có phần quan hệ xa, không nên chính thức bái kiến hôm nay, nhưng Huyền Dục chỉ có một hoàng đệ này, hơn nữa vị hoàng đệ này còn không dễ dàng mời ra cửa, cho nên mới đặc biệt tuyên hắn vào Từ Ninh cung hôm nay. Tiên hoàng tổng cộng sinh bảy nhi tử, chết non hai, trưởng thành năm, nhưng mà tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng trong khi tranh giành ngôi vị hoàng đế lại "Ngoài ý muốn chết đi" ba người, cuối cùng cũng chỉ còn lại có Hoàng đế Huyền Dục, và vị hoàng đệ Du thân vương nhỏ nhất này.
Mẹ đẻ của Du Thân Vương có địa vị rất thấp, hơn nữa chết sớm, sau đó được Trịnh thái hậu nuôi, nghe nói tình cảm với Huyền Dục cũng không tệ lắm, nhưng Du Thân Vương rất hướng nội, cơ hồ 1 năm 4 mùa đều ở trong phủ thân vương của mình, rất ít đi ra ngoài, khiêm tốn đến khiến người trong thành Kim Lăng sắp quên mất còn có một vị hoàng thúc thân phận tôn quý tồn tại.
Nguyên Gia Ninh cũng chỉ từng gặp Du thân vương một lần khi còn nhỏ, đã sớm quên hình dáng của hắn ra sao, lúc này gặp lại, không khỏi hơi kinh ngạc trừng lớn cặp mắt: thật là đẹp!
Cái gì gọi là diện mạo đẹp hơn nư? Cái gì gọi là đẹp hơn Phan An? Cái gì gọi là môi hồng răng trắng mặt mày động lòng người? Vị Du thân vương ba mươi tuổi lại có dáng vẻ như một mỹ nữ thanh xuân mười tám mười chín trước mắt chính là một ví dụ rất đúng!
Mặc dù hoàng tộc Huyền thị trải qua bao nhiêu sự cải thiện của đại mỹ nữ, trong gia tộc sinh nhiều tuấn nam mỹ nữ, nhưng Du Thân Vương tuyệt đối là kiệt xuất trong đám tuấn nam mỹ nữ!
Nguyên Gia Ninh không nhịn được dò xét cẩn thận Du Thân Vương lần nữa, lại quay đầu nhìn Thân Vương phi ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Thân Vương, eo rất thẳng, mày kiếm mắt sáng, anh khí bức người, trừng mắt nhìn, lại quay đầu nhìn Huyền Uyên, nàng thật không có nhìn sai vương phi thành vương gia chứ?
Khóe miệng Huyền Uyên co giật hai cái, lần đầu tiên hắn nhìn thấy hoàng thúc, hoàng thẩm thì cũng không tốt hơn Nguyên Gia Ninh bao nhiêu, không phải là bọn họ hiếm thấy vô cùng, thật sự là đôi vợ chồng này quá hiếm thấy, nam cực kỳ xinh đẹp, nữ cực kỳ anh tuấn, điều này thật sự là. . . . Phải hình dung như thế nào cho phải đây?
Âm Dương sai chỗ, Càn Khôn điên đảo?
Nguyên Gia Ninh đè xuống tò mò trong lòng mình, cúi ngườit hành lễ.
Du Thân Vương tặng nàng một chiếc váy làm từ lông đuôi của trăm điểu, vương phi thì tặng nàng một thanh bảo kiếm khảm đầy châu, điều này làm cho khóe miệng Nguyên Gia Ninh không nhịn được co giật.
Bên ngoài có lời đồn đãi, nói Du Thân Vương thích mặc nữ trang, chẳng lẽ là thật?
Theo như đồn đãi bên ngoài, nghe nói vị Thân Vương còn khó ra cửa hơn thiên kim khuê tú này tinh thông cầm kỳ thư họa, nhưng hắn càng thích diễn trò, hôm nay giả trang một tiểu ni cô, ngày mai giả trang một tiên nữ giáng trần, ngày mai lại thành một vị phu quân bỏ rơi một thê tử xấu xí.
Không sai, hắn luôn đóng vai nữ nhân, người khác đều hoài nghi hắn có tật xấu hay không, nhưng cũng chỉ dám buồn bực ở trong lòng, không dám nói ra khỏi miệng.
Lại nói Du vương phi cũng là một nhân vật nổi tiếng, xuất thân từ một phủ tướng quân xuống dốc, trong nhà chỉ có nàng là nữ nhân, từ nhỏ đã được nuôi như nhi tử, học một thân võ nghệ, thích nhất mặc nam trang đi dạo chung quanh, sau đó gặp phải vương gia hiếm khi ra ngoài du xuân, bởi vì hắn thực sự quá xinh đẹp lại giả trang thành thôn cô, cho nên dĩ nhiên là bị người đùa giỡn, vương phi thấy việc nghĩa hăng hái làm, quyền đấm cước đá đã đánh chạy mấy công tử, chính nàng ngược lại cũng thích vẻ đẹp của vương gia, không có việc gì lại đi trêu chọc Du vương Gia, hai người vì vậy dần dần có tình cảm. Lúc ban đầu hoàng thất ghét bỏ xuất thân vương phi không tốt, hôn sự của hai người cũng đã trải qua một chút đau khổ, chỉ là cuối cùng người có tình vẫn thành thân thuộc.
Nguyên Gia Ninh tràn đầy thưởng thức và hâm mộ đôi phu thê này ở đáy lòng, bọn họ sống thtậ tiêu dao tự tại.
Nguyên Gia Ninh nhận lấy quà tặng của bọn họ, cúi người cảm tạ, Du Thân Vương tươi cười như hoa nói: "Về sau nếu có bí truyền mỹ dung dưỡng nhan gì nhất định nhớ đưa ta một phần, con người, vừa qua ba mươi tuổi thì phải đặc biệt chú ý bảo dưỡng."
Chân Nguyên Gia Ninh mềm nhũn, hoàng thúc, hai ta không phải tỷ muội kết thân chứ?
Trịnh Thái hậu ho khan một tiếng, lúc này Du Thân Vương mới lười biếng ngồi thẳng lần nữa, bày ra vẻ trang trọng của hoàng thúc trưởng bối.
Sau đó, là Nguyên Gia Ninh làm lễ ra mắt với phi tần khác của hoàng đế, địa vị của thái tử phi rất cao, kế dưới hoàng hậu, cho nên mấy tiểu lão bà kia của hoàng đế không cần phải hành lễ với nàng, nhưng cũng phải làm lễ ra mắt như nhau.
Trong đó, Cảnh Quý Phi và Nguyên Gia Ninh rất là thân thiết nói mấy câu nói.
Phụ thân Cảnh Tín Xương của Cảnh Quý Phi và nhị thúc Nguyên Tề Chi của Nguyên Gia Ninh là cộng sự, từng hợp tác trong cuộc chiến tiêu diệt địch quốc, tình cảm tương đối khá. Hơn nữa trước kia Nguyên Gia Ninh vốn định xem mắt, đối tượng chính là cháu ruột Cảnh Đông Lâm cyả Cảnh Quý Phi. Mặc dù Nguyên Gia Ninh không có xem mắt thành công, ngược lại Nhị muội Nguyên Gia Hinh của nàng và Đông Lâm lại vừa mắt, trước mắt cũng đang tiến hành nghị hôn.
Cho nên Cảnh Quý Phi đối với Nguyên Gia Ninh rất thân thiết, hơn nữa Cảnh Quý Phi không có nhi tử, chỉ sinh nữ nhi, không có xung đột lợi ích gì với thái tử điện hạ, về sau không chừng còn phải kiếm sống ở phía dưới hai phu thê Huyền Uyên và Nguyên Gia Ninh, cho nên Cảnh Quý Phi rất cho Nguyên Gia Ninh mặt mũi.
Giang Thục phi sinh tam hoàng tử tính tình sáng sủa thanh thoát, nàng cũng là người phục vụ Hoàng đế nhiều năm, vào cung sớm hơn hoàng hậu Tiết Trân, có thể giữ vững thánh sủng không yếu nhiều năm, tự nhiên có chỗ làm người khác ưa thích, cười cười nói nói với Nguyên Gia Ninh rất là sảng khoái.
Điền Chiêu Nghi sinh tứ hoàng tử vào cung chậm hơn, số tuổi cũng không lớn hơn Nguyên Gia Ninh bao nhiêu, tương đối xấu hổ, giống như một đóa hoa mắc cỡ, có tư thái đẹp đẽ động lòng người.
Hoàng hậu đoan trang, Quý Phi hoa mỹ, Thục phi sáng rỡ, Chiêu Nghi mềm dịu, mỹ nhân trong hậu cung của Hoàng đế Huyền Dục thật đúng là hoàn phì yến gầy, có tất cả đặc sắc.
Nguyên Gia Ninh âm thầm cảm khái, hoàng thượng bác ái như thế, hi vọng Huyền Uyên ngàn ngàn vạn vạn đừng học sự "Ham mê" ở phương diện này như phụ hoàng hắn.
Sau đó, chính là Nguyên Gia Ninh ngồi ngay thẳng, chờ mấy hoàng đệ hoàng muội của Huyền Uyên tới bái kiến nàng.
Nhị đệ Huyền Tiềm xinh đẹp tuyệt trần, chỉ tiếc sắc mặt tái nhợt, đáy mắt hiện xanh, màu máu ở đôi môi rất nhạt, rõ ràng chính là yếu ớt nhiều bệnh. Huyền Tiềm hào hoa phong nhã, nói chuyện thong thả ung dung, không giống hoàng tử, mà càng giống một tiểu tú tài.
Tam đệ Huyền Hạo rõ ràng khỏe mạnh hơn Huyền Tiềm rất nhiều, nhỏ hơn Huyền Tiềm hai tuổi, lại cao hơn Huyền Tiềm một chút, cũng cường tráng hơn, da màu lúa mạch, mắt to mày rậm có mấy phần dáng vẻ của Giang Thục phi, nghe nói hắn rất ưa thích cởi ngựa bắn tên, bình thường cũng yêu thích tập võ hơn học văn.
Tứ đệ Huyền Liên là một đứa bé vừa tròn năm tuổi, mặt tròn phúng phính khôi hài đáng yêu, chỉ tiếc tính tình cũng giống như mẹ đẻ hắn, sợ người lạ. Hôm nay nhiều người, hắn nhẫn nại hồi lâu, rốt cuộc khóc rống khi bị Nguyên Gia Ninh trêu chọc, đưa đôi tay tìm mẫu thân, khiến Huyền Dục cau mày.
Huyền Dục có nhiều nữ nhi, cũng không có ai đặc biệt thích bắt bẻ hoặc khó khăn chung sống, bái kiến chị dâu cũng rất có quy củ, nhưng Nguyên Gia Ninh phải cố gắng nhớ tên tuổi và tướng mạo mỗi người, cũng rất là phí công phu, khiến nàng có chút nhức đầu.
Trong lòng nàng thầm nghĩ, đợi lát nữa phải nhớ kỹ tên tuổi, địa vị của các công chúa và mẹ đẻ, về sau ngàn vạn lần không thể bởi vì gọi không ra tên tuổi của tiểu công chúa mà trong lúc vô tình đắc tội người ta. Mẫu thân đã nói, sinh tồn trong hoàng cung, thường thường đều do một ít chi tiết quyết định sống chết cuối cùng.
Đến đây, nghi thức gặp mặt của Nguyên Gia Ninh - vị thái tử phi tân nhậm, cuối cùng bình an vượt qua ở ngoài mặt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Đá Kê Huyết: là loại có màu đỏ tươi hơn cả chu sa, vì màu sắc giống như máu gà nên tục xưng là đá Kê Huyết (máu gà).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook