Thái Tử Phi Tối Cao
-
Chương 39: Hồi kết
Ngày hôm sau, mọi thứ đã ổn định trở lại, Thế Hiên cũng đường đường chính chính đăng cơ, Phụ Hoàng và Mẫu Hậu lui về phía sau an nhàn làm Thái Thượng Hoàng cùng Thái Hậu.
Ngày đăng cơ cũng chính là ngày thành thân lần thứ hai của ta. Ta cảm thấy có chút buồn cười, hôm qua vừa mới làm tân nương đào hôn của Tử Thuần, hôm nay đã thành tân nương của chàng, hai ngày liên tiếp thành thân rồi sắc phong hoàng hậu này thật sự có chút kỳ dị. Nhất định dân chúng sẽ lại bàn tán.
Cũng may Thế Hiên biết cách vỗ về lòng dân, nói Âu Dương Tử Thuần hôm qua bị thích khách hành thích, đến nay vẫn bặt vô âm tín nên đợi ba năm sau, nếu vẫn không thấy người liền an táng theo nghi lễ. Một nước không thể một ngày không có vua, nên chàng thay huynh trưởng tiếp quản thiên hạ.
Nhưng thật sự đúng là từ hôm qua đến giờ, đã cho biết bao nhiêu cao thủ leo xuống dưới tìm kiếm thi thể của Tử Thuần mà vẫn không thấy, kể cả một chút manh mối cũng không có. Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu ta, tuy không chắc chắn, nhưng vẫn hi vọng điều đó là đúng. Thử nghĩ xem, nếu Tử Thuần cũng giống ta, xuyên về Hiện đại thì sao nhỉ? Ha ha, nhất định sẽ rất thú vị!
Còn Ngọc Uyển Thanh được chàng ban cho làm Tuyết Thần Vương phi, an táng cùng Tuyết Thần vương gia.
Về phần Tiểu An, sau khi hay tin Tử Thuần rơi xuống vực, cũng một kiếm tự đâm vào tim, nói là muốn đi theo hầu hạ chủ tử dưới suối vàng.
Tiểu An cũng từng là bạn tốt , từng hầu hạ ta nên ta cũng lo hậu sự cho muội ấy cẩn thận, thắp vài nén nhang. Suy cho cùng, Tiểu An không có lỗi, ta cũng nghĩ, tình cảm nàng dành cho Tử Thuần cũng không đơn thuần chỉ là tình chủ tớ.
Tiểu Đào được ta cứu ra thì vô cùng kích động, khóc nức nở. Đào Đào và Phượng Nghiên hoàn thành xuất xắc nhiệm vụ , được Thế Hiên tặng rất nhiều thứ còn Hàn Phong và Thương Hàn được tặng cho rất nhiều rượu ngon, là cống phẩm của nước nào đó, rượu này không mạnh, uống ngàn ly không say, thế nhưng lại khiến cho người ta thân thể thoai mái dị thường, rất khoan khoái. Ta có chút không hiểu, ngoài mùi vị giống rượu ra, loại nước này ngay cả tố chất khiến cho người say cũng không có thì sao được gọi là rượu nhỉ?
Sau khi làm lễ sắc phong, ta lại được đưa vào động phòng ngồi chờ. Tiểu Đào và cung nữ giúp ta gỡ xuống những thứ trang sức nặng nề trên đầu xuống, xõa tóc ra. Cung phục Hoàng Hậu cũng được cởi ra, đổi thành một bộ hỉ phục mỏng manh, lộ ra làn da mịn như ngọc hút hồn người. Ài, Ngọc Nhi Công chúa a, thân thể của ngươi, đúng là cực phẩm trong cực phẩm a!
Thế Hiên so với Tử Thuần còn gấp gáp hơn, khoảng chừng hai mươi phút sau, chàng đã đi vào phòng, mặt tuy ửng hồng nhưng bước chân vững vàng, không chút loạn. Xem ra, tửu lượng của chàng không tồi đây mà.
Hai người chúng ta cùng uống rượu giao bôi, rồi cung nữ mới hành lễ, chúc vài câu rồi lui ra.
Tuy ta và chàng đã viên phòng , nhưng… nhưng dưới ánh nến mập mờ, ta lại vận hỉ phục mỏng manh như đồ ngủ thế này, đúng là có chút ngượng ngùng.
“ Hiên Hiên… ta thấy sắc trời còn sớm, lại đang là ban ngày, chính sự bề bộn nhiều việc, ta… hay để lúc khác? Bây giờ ta cùng chàng chơi một ván cờ vua được không?” Nói xong ta mới thấy hối hận, muốn cắn phăng cái lưỡi này đi cho xong.
“ Di Nhi, có ai lại muốn chơi cờ trong lúc này cơ chứ?” Hiên dở khóc dở cười nhìn ta, cực kỳ không khách khí cúi đầu ngậm lấy cánh môi ta, khe khẽ thì thào bên tai “ Di Nhi, ngoài nàng ra, Âu Dương Thế Hiên ta tuyệt đối không lấy ai khác, Hậu Cung toàn bộ là của nàng, bất kỳ nữ nhân nào cũng đừng hòng bước vào nửa bước!”
“ Ồ? Độc sủng ?” Ta ôm lấy cổ chàng, cười hết sức yêu mị . Nói ta bây giờ giống hồ li tinh cũng chẳng sai.
“ Độc sủng”
Hai chữ ‘độc sủng’ chắc như đinh đóng cột, khiến ta tâm tình nhộn nhạo. Thế Hiên, ta kiếp này gặp được chàng, được chàng yêu thương, được làm thê tử của chàng, La Thiên Di ta còn mong gì hơn?
Không mong thiên trường địa cửu , chỉ mong sống chết bên nhau, mãi mãi không rời xa.
~END~
* P/S : Cuối cùng cũng hoàn rồi, he he he! Còn về Tử Thuần sống chết thế nào, mình sẽ viết tiếp ở phần II nhé! Phần II là hiện đại, mình lại không quen viết hiện đại cho lắm, nên nếu các bạn có đọc, cũng đừng ném đá , cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua (~^3^~). Híc, định viết thêm một phiên ngoại, nhưng không có ý tưởng, nên đành end tại đây vậy >’’
Ngày đăng cơ cũng chính là ngày thành thân lần thứ hai của ta. Ta cảm thấy có chút buồn cười, hôm qua vừa mới làm tân nương đào hôn của Tử Thuần, hôm nay đã thành tân nương của chàng, hai ngày liên tiếp thành thân rồi sắc phong hoàng hậu này thật sự có chút kỳ dị. Nhất định dân chúng sẽ lại bàn tán.
Cũng may Thế Hiên biết cách vỗ về lòng dân, nói Âu Dương Tử Thuần hôm qua bị thích khách hành thích, đến nay vẫn bặt vô âm tín nên đợi ba năm sau, nếu vẫn không thấy người liền an táng theo nghi lễ. Một nước không thể một ngày không có vua, nên chàng thay huynh trưởng tiếp quản thiên hạ.
Nhưng thật sự đúng là từ hôm qua đến giờ, đã cho biết bao nhiêu cao thủ leo xuống dưới tìm kiếm thi thể của Tử Thuần mà vẫn không thấy, kể cả một chút manh mối cũng không có. Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu ta, tuy không chắc chắn, nhưng vẫn hi vọng điều đó là đúng. Thử nghĩ xem, nếu Tử Thuần cũng giống ta, xuyên về Hiện đại thì sao nhỉ? Ha ha, nhất định sẽ rất thú vị!
Còn Ngọc Uyển Thanh được chàng ban cho làm Tuyết Thần Vương phi, an táng cùng Tuyết Thần vương gia.
Về phần Tiểu An, sau khi hay tin Tử Thuần rơi xuống vực, cũng một kiếm tự đâm vào tim, nói là muốn đi theo hầu hạ chủ tử dưới suối vàng.
Tiểu An cũng từng là bạn tốt , từng hầu hạ ta nên ta cũng lo hậu sự cho muội ấy cẩn thận, thắp vài nén nhang. Suy cho cùng, Tiểu An không có lỗi, ta cũng nghĩ, tình cảm nàng dành cho Tử Thuần cũng không đơn thuần chỉ là tình chủ tớ.
Tiểu Đào được ta cứu ra thì vô cùng kích động, khóc nức nở. Đào Đào và Phượng Nghiên hoàn thành xuất xắc nhiệm vụ , được Thế Hiên tặng rất nhiều thứ còn Hàn Phong và Thương Hàn được tặng cho rất nhiều rượu ngon, là cống phẩm của nước nào đó, rượu này không mạnh, uống ngàn ly không say, thế nhưng lại khiến cho người ta thân thể thoai mái dị thường, rất khoan khoái. Ta có chút không hiểu, ngoài mùi vị giống rượu ra, loại nước này ngay cả tố chất khiến cho người say cũng không có thì sao được gọi là rượu nhỉ?
Sau khi làm lễ sắc phong, ta lại được đưa vào động phòng ngồi chờ. Tiểu Đào và cung nữ giúp ta gỡ xuống những thứ trang sức nặng nề trên đầu xuống, xõa tóc ra. Cung phục Hoàng Hậu cũng được cởi ra, đổi thành một bộ hỉ phục mỏng manh, lộ ra làn da mịn như ngọc hút hồn người. Ài, Ngọc Nhi Công chúa a, thân thể của ngươi, đúng là cực phẩm trong cực phẩm a!
Thế Hiên so với Tử Thuần còn gấp gáp hơn, khoảng chừng hai mươi phút sau, chàng đã đi vào phòng, mặt tuy ửng hồng nhưng bước chân vững vàng, không chút loạn. Xem ra, tửu lượng của chàng không tồi đây mà.
Hai người chúng ta cùng uống rượu giao bôi, rồi cung nữ mới hành lễ, chúc vài câu rồi lui ra.
Tuy ta và chàng đã viên phòng , nhưng… nhưng dưới ánh nến mập mờ, ta lại vận hỉ phục mỏng manh như đồ ngủ thế này, đúng là có chút ngượng ngùng.
“ Hiên Hiên… ta thấy sắc trời còn sớm, lại đang là ban ngày, chính sự bề bộn nhiều việc, ta… hay để lúc khác? Bây giờ ta cùng chàng chơi một ván cờ vua được không?” Nói xong ta mới thấy hối hận, muốn cắn phăng cái lưỡi này đi cho xong.
“ Di Nhi, có ai lại muốn chơi cờ trong lúc này cơ chứ?” Hiên dở khóc dở cười nhìn ta, cực kỳ không khách khí cúi đầu ngậm lấy cánh môi ta, khe khẽ thì thào bên tai “ Di Nhi, ngoài nàng ra, Âu Dương Thế Hiên ta tuyệt đối không lấy ai khác, Hậu Cung toàn bộ là của nàng, bất kỳ nữ nhân nào cũng đừng hòng bước vào nửa bước!”
“ Ồ? Độc sủng ?” Ta ôm lấy cổ chàng, cười hết sức yêu mị . Nói ta bây giờ giống hồ li tinh cũng chẳng sai.
“ Độc sủng”
Hai chữ ‘độc sủng’ chắc như đinh đóng cột, khiến ta tâm tình nhộn nhạo. Thế Hiên, ta kiếp này gặp được chàng, được chàng yêu thương, được làm thê tử của chàng, La Thiên Di ta còn mong gì hơn?
Không mong thiên trường địa cửu , chỉ mong sống chết bên nhau, mãi mãi không rời xa.
~END~
* P/S : Cuối cùng cũng hoàn rồi, he he he! Còn về Tử Thuần sống chết thế nào, mình sẽ viết tiếp ở phần II nhé! Phần II là hiện đại, mình lại không quen viết hiện đại cho lắm, nên nếu các bạn có đọc, cũng đừng ném đá , cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua (~^3^~). Híc, định viết thêm một phiên ngoại, nhưng không có ý tưởng, nên đành end tại đây vậy >’’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook