Thái Tử Phi Tối Cao
Chương 30: Bước đầu tạo phản

Từ hôm trở về từ Đại Hội, ta thấy Hiên thường thức khuya, có nhiều đêm còn không ngủ, cung nữ cũng vì thế mà chẳng ai dám lui , cứ đứng bên ngoài cả đêm , chốc chốc lại có người vào thay trà.

Ta một phần vì lo bọn họ không chu đáo, một phần thông cảm cho họ đã hầu hạ nhiều đêm chưa ngủ, nên nhờ Tiểu An và Tiểu Đào bỏ xuống mấy thứ trang sức trên đầu xuống, tóc cũng chỉ nửa búi lên, nửa để xõa sau lưng, trên đầu chỉ gài một cây trâm ngọc đơn giản, y phục cũng là thay cái nào nhẹ hơn một chút để tiện đi lại, còn đích thân pha trà cho chàng rồi mới khoác áo lông thỏ lên người , định đi đến thư phòng của chàng thì bị Tiểu Đào níu tay lại, ta khó hiểu nhìn nàng, nàng lúng túng nói , mặt có chút đỏ :

“ Nương nương không nên về trễ, sẽ có hại cho sức khỏe… Chi bằng để Tiểu Đào…”

“ Ha ha, Tiểu Đào, ta là ai cơ chứ ! Chỉ là ngủ trệ thôi mà..” Ta cười cười trấn an , vỗ về nàng vài câu rồi đi.

Vì chàng ở cùng Tử Di điện với ta, nên thư phòng cũng chỉ cách tẩm thất có vài bước chân, nói là chuyển về Tử Di điện, nhưng thật ra chàng rất ít khi ngủ với ta, chính sự nhiều việc nên cũng không mấy khi gặp được ta, lần này xem như tranh thủ ở với chàng một chút.

Đến thư phòng của chàng, đám thị vệ cung nữ vừa nhìn thấy ta liền vội vàng muốn hành lễ thì bị ta ngăn lại, dùng tay ra hiệu cho bọn họ lui đi. Ai nấy vui vẻ nhún người hành lễ rồi rời đi, ta hít sâu một hơi, cố nặn ra một nụ cười đẹp nhất, động lòng người nhất rồi uyển chuyển đi vào.

Chàng có lẽ vẫn chưa nhận ra người đó là ta, cứ ngỡ là cung nữ nên vẫn cúi đầu vào tấu chương, sắc mặt có chút mệt mỏi , tiện miệng nói :

“ Đến đúng lúc, dâng trà” Một câu xúc tích ngắn gọn, lại vô cùng lạnh lùng làm ta giật mình. Ta khẽ cảm thán, lúc mới bắt đầu quen nhau, chàng cũng dùng giọng điệu này để nói với ta… Như vậy cũng tốt, ta cũng không thích chàng gần gũi hay đối xử nhẹ nhàng với nữ nhân khác ngoài ta, hứ hứ!

Ta im lặng hai tay đặt chén trà lên bàn, chàng vẫn không nhìn lên, đưa tay ra cầm lấy, cũng không thèm liếc xem trà gì, trực tiếp uống .Vừa nhấp một ngụm, đôi mày kiếm đang chau lại đến mức có thể kẹp chết con muỗi thì bỗng dưng giãn ra, vừa ngẩng lên định nói gì đó thì nhìn thấy ta, ngây ra một hồi. Ta ôm chiếc khay vào người, lướt đến ngồi luôn lên đùi chàng, đặt hai tay lên cổ, có chút yêu mị hỏi :

“ Thế nào? Trà nhân sâm thê tử pha có ngon không? Có hơn mấy cung nữ kia không?”

“ Tạm được”

“ Cái gì? Trà nhân sâm thế này mà tạm được à? Vậy ta cho cung nữ đem trà xanh vào cho chàng!” Ta bĩu môi, khuôn mặt ủy khuất vô cùng.

“ Ta nói trà của cung nữ…”

“… Vì sao chàng lại kiệm lời như vậy chứ!”

Đúng là, xém tí nữa thì làm ta hiểu lầm rồi.

Chàng rất tốt bụng uống hết chén trà rồi mới tiếp tục duyệt tấu chương, còn ta thì đứng bên cạnh lấy quạt quạt cho chàng, thỉnh thoảng còn giúp chàng mài mực, giải quyết vài việc.

Đang hăng say quạt thì chàng ngẩng đầu lên, mặt nghiêm trọng hỏi ta :

“ Tử Thuần vương gia gần đây luôn cho người phân phát ngân lượng, thậm chí còn phát cháo , lụa là gấm vóc, thuê cả một dàn đại phu chữa bệnh, chăm sóc cho người nghèo và người dân… khiến hắn rất được lòng dân chúng. Này là do nàng góp ý hay sao?”

Ta chột dạ đánh rơi mất cái quạt, cúi đầu ngượng ngùng nói :

“ Ừm… thì… lần đó đi chơi với hắn, ta thấy dân nghèo nhiều, không đành lòng nên buột miệng nói ra… Chàng sẽ không trách ta chứ?”

Thế Hiên thở dài một tiếng, ôm lấy ta thì thào, giọng nói trầm thấp, dịu dàng đầy mê hoặc khiến ta chẳng thể nhận ra chàng là đang giận hay đồng tình với ta :

“ Ta thực sự cũng không thể nào trách nàng. Nàng làm vậy không sai, thế nhưng, ta e điều đó sẽ càng khiến cho Tử Thuần thuận lợi hơn vào lúc tạo phản.”

“ Chẳng phải chàng cũng được lòng dân sao?” Ta ngạc nhiên đáp.

“ Đúng là vậy, nhưng sợ là dân chúng sẽ vì chuyện tốt của hắn trước mắt mà quên mất chuyện của ta làm cho họ. Quan trọng hơn, những cao thủ ta sắp xếp trà trộn vào Tử vương phủ từ lúc trước đã bị Tử Thuần đích thân giết sạch, gần đây hắn cũng không hay vào triều, nói là không khỏe. Cao thủ được hắn bố trí khắp nơi, người của ta không tài nào vào nổi, chỉ e… hắn đã bắt đầu hành động rồi”

“ Vậy… vậy chàng đã có chuẩn bị chưa?” Ta hoảng sợ túm chặt lấy cánh tay chàng. Làm thế nào đây? Lỡ như chàng thất thủ thì làm thế nào?

“ Cũng đã có rồi. Nhưng vẫn chưa biết được thực lực của Tử Thuần thế nào. Huynh ấy võ công tuy thua ta một bậc, nhưng là độc của huynh ấy, thì là vô địch thiên hạ! Nói thế nào, ta so với huynh ấy cũng có chút thua kém”

Chính vì chuyện này mà ta cũng nhiều đêm không ngủ.

Thoắt cái đã đến Tết, đêm giao thừa, Hoàng Cung mở tiệc tưng bừng. Khắp nơi đều tràn ngập tiếng cười rất vui vẻ. Ta thế nhưng vẫn rất đề phòng, đã cùng Thế Hiên uống trước thuốc giải, nhưng ta vẫn còn có chút lo sợ. Nhìn đến Tử Thuần lâu rồi không gặp, nãy giờ vẫn đang nhìn chăm chăm vào ta, khóe môi cười tà đến mức khiến người khác phải lạnh cả sống lưng làm ta cả người ướt đẫm mồ hôi, còn vị thúc thúc Tuyết Thần thì cúi đầu, chăm chú uống rượu nên ta cũng chẳng để ý.

Đương lúc vui vẻ, Tiểu An từ phía sau tiến lên, nói là muốn giúp ta lấy lòng mọi người, ta cũng không ý kiến gì, để mặc nàng làm gì thì làm, thế nên nàng ta rất mạnh dạn quỳ xuống trước thánh giá, giọng nói lanh lảnh vang lên :

“ Bẩm bệ hạ, nô tỳ to gan xin nói thay cho chủ tử, thái tử phi cũng có mời một đám vũ nữ đến biểu diễn góp vui, lại sợ bệ hạ không thích, không biết ý của bệ hạ thế nào?”

Thế Hiên chau mày nhìn ta, ta cũng chỉ nhún nhún vai, tiện tay cầm lấy một cái bánh nhét vào miệng chàng.

Tiểu An trước nay làm việc rất được, ta rất tin tưởng nên cũng háo hức muốn xem thử. Chỉ tiếc Tiểu Đào không có ở đây. Nghe Tiểu An nói là muội ấy bệnh nên không đến được.

Lát sau, một đám vũ nữ ai nấy đều xinh đẹp như hoa, y phục đỏ rực cực kỳ thiếu vải lướt vào làm mọi người một phen xuýt xoa, lưu luyến không thôi. Người đẹp như vậy, đến ta cũng phải chảy cả nước miếng, thầm khen ngợi Tiểu An quá cao tay, cư nhiên lại tìm ra một đống người chuyên nghiệp như vậy.

Múa may xong xuôi, có vài người còn cả gan ‘chuốc rượu’ cho Hoàng thượng làm Hoàng Hậu cùng đám phi tần giận đến tái cả mặt. Không chỉ Hoàng thượng, kể cả Thế Hiên của ta cũng bị ‘dính chưởng’, ả ta đột nhiên lướt đến uống một ngụm rồi hôn lên miệng chàng, dường như là muốn chàng uống hết ngụm rượu trong miệng ả.

Ta nhất thời tức giận, đứng bật dậy muốn tát cho ả một cái , chửi một tràng thì Thế Hiên đã ra tay trước, một chưởng giết chết . Mọi người vốn đã hiểu, nên chẳng nói gì, Hoàng thượng cũng chỉ phất tay cho người mang vũ nữ kia xuống, rồi lại tiếp tục vui chơi như thường.

Tuy ta rất hận, muốn phanh thây ả, nhưng thấy ả chết thảm vậy nên cũng thôi, lấy mạng ra đền, xem như xong chuyện. Nhưng ta vẫn thấy rất tức giận, không chịu được nhéo chàng vài cái, bĩu môi .

Thế Hiên vữa nãy còn nổi giận lôi đình, thế mà bây giờ lại phì cười ôm lấy ta, sủng nịnh nói :

“ Nàng đừng giận, ta sẽ hạ lệnh xuống, cho người bằm thây ả thành vạn đoạn, rồi đem vào rừng ném cho sói ăn, thế nào?”

Ta lạnh cả sống lưng, phun luôn bánh trong miệng ra, lắc đầu nguây nguẩy :

“ Không cần đâu!”

Ta đã ác rồi, mà chàng còn ác hơn… Ài, đúng là phu thê tâm đầu ý hợp mà!

Thế Hiên xoa đầu ta, tiện tay rót một chén rượu, định đứng dậy chúc rượu thì Hoàng thượng đột nhiên hô lên một tiếng rồi ho một búng máu đen, đa số những người còn lại cũng như vậy, Thế Hiên cũng đột nhiên vô lực, ngã quỵ xuống đất, sắc mặt tái xanh.

“ Ngươi…. ngươi… Phản rồi!! Người đâu..khụ..!” Hoàng thượng giận dữ , hét loạn , chỉ vào đám vũ công.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương