Thái Tử Phi Tối Cao
Chương 27: Nỗi lòng của âu dương thế hiên

Uyển Thanh nghe ta nói thế, xấu hổ không đáp lại xoay người chuồn đi. Ta cười khúc khích nhìn theo, ha ha ~ ta lúc đầu không hiểu vì sao ta lại không thích một mỹ nam đệ nhất vô nhị như Thế Hiên, hóa ra là đã có người trong mộng rồi à?

Hơn nữa người này còn là thúc thúc của Thế Hiên, ừm, cũng xem như lợi hơn một chút.

Ta lại gần Tuyết Thần, thấy hắn vẫn nằm im không động đậy, mặt có chút tái xanh thì quan tâm hỏi :

“ Tiểu thúc, ngươi đói không? Ta mang cho ngươi ít thức ăn nhé?”

“ … “

“ Xì! Ngươi còn đáng ghét hơn cả Hiên” Ta bĩu môi, vẫn là Thế Hiên của ta là nhất! Ai như cái đồ mặt lạnh kiệm lời như vàng này.

“ Á.. đừng mà đừng mà! Thiếp sai rồi! Là thiếp sai rồi mà! Hu hu hu…”

Tiểu miêu hư đốn! Ngươi suốt ngày đi chơi bỏ chủ, bây giờ lại còn dám mò về đây chiếm giường ta hay sao?

Ta cũng nhẫn tâm đi chơi, không thương tiếc giật mạnh cái đuôi nó một cái, Tiểu Tuyết bị đau liền kêu lên một tiếng thật chói tai, theo phản xạ muốn cào ta thì bỗng dưng bất động như bị điểm huyệt. Tuyết vương gia nãy giờ vẫn giả làm người chết bây giờ lại lên tiếng, trầm trầm nói :

“ Đừng làm loạn!Không thấy bổn vương đang ngủ hay sao?”

“ Ai yo, tiểu thúc, người không thấy đây là phòng của ai hay sao?” Ta cố ý nhắc nhở một chút.

“ Ngươi đã cứu ta, lẽ nào còn muốn kể công?”

“ Biết vậy ta đã không thèm cứu ngươi rồi!” Ta siết chặt lấy vạt áo , nghiến răng nghiến lợi nói.

“ Chẳng ai thần kinh như ngươi, lại đi cứu kẻ ám sát phu quân mình” Tuyết Thần nhếch môi.

“ Ai bảo ngươi không ngất chỗ nào không ngất, chết chỗ nào không chết, lại vừa ngất vừa chết trước mặt ta làm gì! Ta không như ngươi, ta là người tốt!”

“ Ta chưa chết”

“…”

“ Ngươi giải huyệt đạo cho Tiểu Tuyết được không?” Thấy Tiểu Tuyết tội nghiệp nhìn ta, ta cũng không nỡ để nó bất động lâu như vậy.

Hắn không đáp, chỉ búng tay một cái, Tiểu Tuyết đã có thể cử động lại, rất không biết ơn nhảy lên người hắn, còn nằm ngay lên mặt …

Tiểu Tuyết… ta nghĩ ngươi có lẽ là con mèo ngốc nhất trên thế gian!

Lần đầu thì dùng đuôi đập cái ‘bép’ lên mặt Tử Thuần, lần này lại nằm luôn lên mặt của thúc thúc hắn… Tử Thuần muốn lột da ngươi làm lông áo choàng , ta xem ngươi có hay không bị Tuyết Thần đem đi làm món mèo nướng nguyên con ăn bồi bổ!

Rất lạ là Tuyết Thần một chút động tĩnh cũng không có, vẫn nằm im như chưa có gì xảy ra.

Ta khó hiểu , không kìm được hỏi :

“ Này, ngươi không lột da cũng không xẻo thịt Tiểu Tuyết sao?”

Tuyết Thần dùng những ngón tay thon dài nhấc Tiểu Tuyết đặt lên bụng, cực kỳ sủng nịnh vuốt ve nó, lơ đẹp ta một bên.

À, hóa ra là thích mèo sao?

Tiểu Tuyết có vẻ rất thích được hắn vuốt ve, khoái chí vẫy đuôi liên tục.

Ta ngó ra ngoài, thấy trời đã gần sáng rồi, liền nói :

“ Tuyết Thần Vương gia, người nên trở về vương phủ đi, nếu không mọi người phát hiện thì ta cũng không làm gì được đâu, còn nữa, thúc về rồi thì nhớ mang ngân lượng đến đây, xem như bồi thường tiên chăm sóc thuốc thang với cả tiền thuê ghế một đêm, ừm, nể tình người thân, ta tính rẻ thôi, năm nghìn lượng vàng, thế nào?”

“ Hai nghìn” Tuyết Thần cũng không từ chối, nhìn ta khinh thường.

“ Ngươi nghĩ gì vậy? Đó là chưa kể, ta còn bảo hộ ngươi không cho kẻ khác biết đó! Ba nghìn lượng vàng chắc giá!”

“ Vậy ta mang theo Tiểu Tuyết về có được không?” Hắn cũng không phản bác, trực tiếp đứng dậy cầm lấy bảo kiếm.

Tiểu Tuyết cũng không thích ta cho lắm, vậy thì để nó đi với Tuyết Thần cũng được. Ta gật đầu đáp ứng, sau đó hắn ném cho ta một đoản kiếm, vừa nhẹ vừa được chế tác rất đẹp, nói là đa tạ ta vì đã cứu , dù thế nào cũng sẽ không động đến Thế Hiên rồi phi thân ra ngoài cửa sổ, phi người đi mất.

Lúc Uyển Thanh lấy được bình tĩnh, đi vào thì đã chẳng thấy người đâu, mặt xị ra ngồi trên ghế quý phi.

Ta lại gần ta, khẽ hỏi :

“ Này, nói xem, ngươi thích Tuyết Thần Vương khi nào vậy?”

“ Cũng đã lâu rồi… ta không muốn nhắc tới nữa”

Cũng như thường lệ, ta dùng bữa sáng với Uyển Thanh xong, vừa ăn vừa bàn xem cùng nhau đi chơi đâu đó cho thỏa, ai ngờ, Thế Hiên lại đích thân đến tìm ta, sắc mặt có vẻ không tốt lắm. Thấy hắn, Uyển Thanh đang ăn cũng tự động đứng dậy, nhún người hành lễ rồi lui, còn không quên khóa chặt cửa phòng lại.

Ta nhìn Thế Hiên, thuận tay gắp cố thêm một miếng thịt vào miệng, phồng mang trợn mắt nhìn chàng :

“ Hiên Hiên, chàng đợi ta một chút, ta nhai xong miếng thịt sẽ cùng chàng nói chuyện. Sao vậy? Hôm nay ở đâu lại có lũ lụt hay hạn hán sao? Hay chàng đến đây để cùng ta một phen phong lưu… á !” Ta còn chưa có nói xong, chàng đã mạnh mẽ lôi ta dậy, hất hết thức ăn trên bàn xuống rồi đè ta lên , gằn từng chữ :

“ Ta rốt cuộc đang giúp ta hay hại chết ta? Ta không những câu dẫn Tử Thuần, bây giờ còn cứu Tuyết Thần, giấu ta, để hắn đi…”

Ta chột dạ, khó khăn nuốt miếng thịt rồi nũng nịu nói :

“ Thiếp biết chàng giận, nhưng hắn nói rồi, từ giờ trở đi, sẽ không làm gì chàng nữa, dù có cướp ngôi đoạt vị cũng sẽ…”

“ Im miệng!”

Ta im bặt. Đây là lần đầu tiên chàng quát ta như vậy… Xem ra, chàng thật sự nổi giận rồi

“ Ta có biết, hôm qua ta đã giận đến mức nào? Thế nhưng vẫn cho ta cơ hội, không trực tiếp xông vào phòng bắt người, hi vọng ta sẽ tự tay giao hắn,ta tin tưởng ta đến vậy, yêu thương ta đến vậy, hết lần này đến lần khác tha thứ cho ta… nhưng đến cuối cùng ta vẫn làm ta thất vọng!”

Ta ngây ra một lúc rồi thở dài, dùng tay vuốt nhẹ má chàng, dịu dàng xua đi cơn giận ngút trời :

“ Thế Hiên, thiếp biết, đã là người hoàng tộc, sẽ vĩnh viễn không có cái thứ gọi là tình thân, huynh đệ. Nhưng thiếp hi vọng, hi vọng người xuống tay sẽ không là chàng… chàng chưa cảm nhận được tình huynh đệ thực thụ nên chưa thể biết, thứ tình cảm đó thiêng liêng, đáng quý đến mức nào… Thế nên, chàng đừng nhẫn tâm giết họ được không? Cùng lắm thì để cao thủ của chàng ra tay… hoặc không thì chàng dạy thiếp võ công đi, thiếp… tình nguyện thay chàng giết họ!” Ta biết ta đã cản trở chàng, làm chàng tức giận, nhưng mà… ta thực không thể chấp nhận được.

Hiên nghe ta nói vậy, khuôn mặt đã lấy lại bình tĩnh, ôn nhu vuốt nhẹ mái tóc ta :

“ Di Nhi, có nhiều việc không thể cứ dùng tình cảm để giải quyết! Nàng là thái tử phi của ta, nàng phải là người hiểu điều đó hơn ai hết. Ta là thái tử, có nhiều việc đều là lực bất tòng tâm. Thế nhưng, nếu ta không giết họ, thì họ nhất định sẽ giết ta”

Ta lặng im một lúc lâu, cuối cùng mạo muội hỏi :

“ Chàng nhất định phải làm Thái tử sao?”

“ Không thể không làm. Là một nam nhân đại trượng phu, lại sinh ra trong hoàng thất, ta đã trải qua rất nhiều việc, nhận ra một điều, nếu không trở nên cường đại thì không thể tồn tại, không thể ngẩng đầu lên được” Nói xong, chàng liền không nhịn được mà áp môi lên môi ta, triền miên quất quít một hồi.

Ta không còn gì để nói nữa rồi. Chàng nói đúng, hơn nữa nếu bây giờ từ bỏ, ai mà biết được, một khi những huynh đệ khác của chàng lên ngôi, sẽ bỏ qua cho chàng sao?

Đột nhiên ta nghĩ đến một chuyện, muốn hỏi chàng nhưng lại sợ chàng buồn nên thôi. Thế Hiên rất tinh mắt, nhận ra được điểm đó, nên mới ra hiệu bảo ta nói. Ta rụt cổ , run run hỏi :

“ Chàng… ta đã nhờ Tiểu Đào đếm qua, Phụ hoàng có mười hài tử, kể cả công chúa lẫn hoàng tử thì chỉ còn ba vị công chúa mới khoảng mười tuổi, hai vị hoàng tử chín tuổi, năm hoàng tôn, hai nam ba nữ , trong đó, hai nam cũng chết một cách bí ẩn, còn cả hai vị thúc thúc , thì một vị đã chết, chỉ còn lại Tuyết Thần… chàng đã giết ai trong số họ?”

“ … Ta chỉ giết một vị thúc thúc, một hoàng tử, một công chúa, hai hoàng tôn …. Cũng là do ta.. Còn lại là Tử Thuần và Tuyết Thần làm”

“ Đừng đùa chứ! Ngay cả công chúa chàng cũng giết sao?” Ta hận không thể mời ngay đại sư đến, hu hu, thảo nào khi mới đến đây, ta cảm thấy Đông Cung lại lạnh như vậy, đáng sợ như vậy.

“ Muội ấy cả gan chạm vào ta, chuốc xuân dược, ý đồ loạn luân , đáng chết!”

“ Ừm, dám động vào nam nhân của ta, đáng chết! Chết rất hay!” Ánh mắt bừng bừng lửa giận, thầm rủa vị công chúa đó. Thật đúng là không biết xấu hổ mà! Ngay cả ca ca mình cũng dám động !

“ Ha ha! Nàng ghen rồi à? Bây giờ thì hiểu cảm giác của ta rồi phải không?” Thế Hiên phì cười.

“ Cảm giác của chàng? Đừng nói chàng ghen với Uyển Thanh nhé?” Ta không tin được nhìn Hiên.

“ …”

“ Chàng đúng là đồ bệnh hoạn, cả nữ nhi cũng ghen được”

“ Tiểu An Tiểu Đào, lập tức lôi thái tử phi đi tắm!”

Còn đang vắt óc suy nghĩ nên làm gì cho đỡ chán thì Tiểu Tuyết từ bên ngoài đi vào, miệng mở to rồi khép lại, rất nhẫn tâm không thèm nhìn ta một cái, rồi nhảy thẳng lên giường của ta , cuộn tròn thành đống như ụ tuyết rồi chìm vào giấc ngủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương