Thái Tử Phi Tối Cao
-
Chương 17: Các ngươi từ từ ngủ trong wc nhé!
Hân Hân và Hàn Phong dù gì cũng là bạn ta, hơn nữa còn là vương gia vương phi của quốc, lại lén đến đây nên không thể đường đường chính chính vào hoàng cung, vì thế nên họ sẽ ở lại Tử vương phủ vài ngày. Xem ra 1 tuần ở Tử Vương phủ không buồn chán như ta nghĩ ~
Buổi tối mọi người đang dùng bữa thì ta đột nhiên đứng dậy, mỉm cười nói :
“ À đúng rồi! Ta có làm món này cho mọi người ăn tráng miệng, đợi ta chút nhé! Ta xuống bếp mang lên!”
Hân Hân nghe xong vui đến mức nhảy cẫng lên , vỗ tay liên hồi :
“ Thiên Di nấu ăn là nhất đó nha!!! Tui nhớ mấy món bà nấu đến chết luôn rồi! Mau mang lên đây đi!”
“ Thực sự … Thiên Di là người của thế giới khác sao?” Tử Thuần nhíu mày quay sang hỏi Hàn Phong, trong đầu cảm thấy có chút mơ hồ.
“ Đúng vậy, vương phi thô lỗ nhà ta cũng là người từ thế giới khác, nàng ấy nói đây gọi là trọng sinh…” Hàn Phong còn chưa nói xong đã bị một cú như trời giáng lên đường, tiếp đó là khuôn mặt giận dữ đến cực điểm của Hân Hân :
“ Chàng vừa nói ai thô lỗ hả? Có tin ta đánh chết chàng không?”
“ Hân Hân! Nàng đừng có làm loạn, nếu không phải ta nhường nàng thì còn lâu nàng mới đánh được ta! Trước mặt người khác, nàng ít nhất cũng phải giữ ít thể diện cho ta chứ!” Hàn Phong lấy tay ôm đầu, trừng mắt nhìn nàng.
“ Thế cơ à? Ta cứ không giữ thể diện đấy thì sao? Phong Phong, chàng được lắm, ta sẽ không thèm về cùng chàng nữa! Ở đây cùng với Thiên Di!”
“ Nàng nghĩ Thiên Di gì đó là ai? Nàng có thể vào cung ở vào nàng ta sao?”
“ Nếu thế… nếu thế thì cùng lắm ta bỏ đi! Không về Phong vương phủ của chàng là được!”
“ Nàng có ngân lượng sao? Có việc làm sao? Ra đường thì nàng chỉ có nước chết đói!”
“ Chàng!”
Tử Thuần cười gượng gạo một tiếng, tiếp tục nâng chén trà lên uống. Trong lòng không khỏi một phen tính toán vài chuyện.
Không lâu sau, ta từ ngoài đi vào, trên tay là món bánh flan sở trường ngon có tiếng khi còn ở Hiện đại . Hân Hân đang nắm tóc kéo tai Hàn Phong , vừa nhìn thấy có đồ ăn ngon liền tiện tay đá luôn hắn sang một bên, nhảy bổ về phía ta . Ta sợ hãi né sang một bên làm nàng ta trượt chân ngã rầm ra phía sau, mặt mũi bầm dập uất ức nhìn ta, còn ta vẫn ung dung như chưa có chuyện gì xảy ra, đi lại gần đặt món bánh lên bàn rồi hắng giọng :
“ Giới thiệu với các ngươi, đây gọi là bánh flan! Ngon lắm đó nha! Là một không hai ở cổ đại đó!” Ta chống nạnh, khua tay múa chân nói.
Hai nam nhân gật gật rồi cũng lấy một ít ra ăn thử , Hân Hân thấy vậy liền đứng dậy , cũng chạy tới giành giật một phần. Ta phấn khởi nhìn bọn họ, trong lòng cảm thấy hân hoan lạ thường. Hà hà, đây sẽ là món bánh nhớ đời nhất của các ngươi, thế nên ăn nhiều vào!
Tử Thuần đang ăn, quay sang thấy ta vẫn đang đứng yên thì có chút nghi ngờ, lên tiếng hỏi :
“ Thiên Di, nàng không ăn sao?”
“ À à, có chứ!” Ta giật mình, vội tiến lại lấy muỗng xúc một ít lên ăn. Tuy đã uống thuốc giải trước rồi, nhưng hi vọng là sẽ không sao!
Đang ăn cực kỳ ngon lành thì bỗng Hân Hân ngồi sụp xuống, tay ôm bụng la lên oai oái, Hàn Phong quay sang lo lắng định nói gì thì chính hắn cũng cảm thấy … bụng vô cùng nhức nhối, sau đó là hai người họ quay sang nhìn nhau, ánh mắt sắc bén, rồi đột ngột vừa chạy vừa hét :
“ Thiên Di hại chết chúng ta rồi! Nhà vệ sinh là của taaaa!!!”
Ta hưng phấn quay sang nhìn Tử Thuần, háo hức chờ xem bộ dáng hắn lúc bị trúng thuốc xổ loại mạnh thì sẽ thế nào, ai ngờ, từ đầu đến cuối hắn vẫn ăn rất ngon lành mà chẳng động đậy hay có hành động gì có vẻ là trúng “thuốc xổ” cả… Sao lạ nhỉ? Hay là thuốc chưa phát huy tác dụng?
Tử Thuần đặt chén trà xuống, liếc mắt nhìn ta nói :
“ Bổn vương thân là cao thủ độc dược, toàn thân chỗ nào cũng có dược, lẽ nào lại bị cái trò trẻ con này của nàng làm cho mất hết hình tượng hay sao?”
“ Hả?” Ta thất vọng kêu lên, ai da, sao lại quên mất chứ! Thật là, thất vọng quá đi!
Hắn đột nhiên đứng dậy, kéo ta lại gần , dứt khoát ép sát ta vào tường làm tim ta đập nhanh đến mức muốn nhảy luôn ra ngoài bỏ chủ . Ta lắp bắp nói không nên lời :
“ Ngươi… ngươi làm gì ? Chẳng phải … chẳng phải ngươi không bị gì sao?”
“ Cũng nên phạt nàng một chút xem như cảnh cáo chứ!” Hắn cười cười nói.
“ Hả?” Không hiểu sao ta cảm thấy trong người bủn rủn bất lực vô cùng, cơ hồ sắp ngã thì lại được người nào đó dùng tay đỡ lấy eo.
Bất thình lình, Tử Thuần cúi xuống , định áp môi hắn vào môi của ta thì quản gia từ bên ngoài hoảng hốt chạy vào :
“ Vương gia ! Vương gia! Không hay rồi!! Dược để làm thuốc xổ, cả giấy vệ sinh cũng… hết rồi!”
Ta bừng tỉnh, đưa tay đẩy mạnh Tử Thuần ra, mặt đỏ ửng lên như quả cà chua. Hắn ta… hắn ta vừa rồi muốn làm cái gì vậy chứ!
Tử Thuần nhếch miệng, cười nhạt :
“ Ngươi cử người đi mua đi, đành phải để cho hai người bọn họ chịu ủy khuất rồi!”
“ Dạ! Vương gia !” Quản gia nhận lệnh lui ra, trong lòng vô cùng phức tạp. Vừa rồi vương gia… định làm gì thái tử phi ? Còn nữa, chuyện giấy vệ sinh và dược đột ngột biến mất cũng không tra cứu sao?
Ta ngẩng đầu, kích động muốn tát hắn một cái thì bị hắn giữ chặt tay . Ta trừng mắt nhìn hắn, hắn lại dịu dàng nhìn ta. Lúc lâu sau ta mới chịu thôi, lạnh giọng nói :
“ Ta.. ta đi xem bọn họ một chút!”
Tử Thuần cũng không có ngăn ta, để mặc ta chạy đi. Vừa rồi… vừa rồi đích thực là không thể nào chống lại được, ta như bị thu hút vào ánh mắt mị hoặc kia của hắn, hoặc họa chăng là bị hắn hạ dược rồi nên mới không giãy ra cho đến khi quản gia thông báo?
Xém chút nữa… xém chút nữa là tiêu rồi! Ta bây giờ càng lúc càng phải đề phòng hơn một chút mới được! Nếu không phải lúc nãy có quản gia, ta thật chẳng dám nghĩ tới tiếp theo sẽ phát sinh cái gì!
Không uổng công ta chuẩn bị, vừa đến trước nhà vệ sinh, đã thấy từ trong hai nhà vệ sinh, Hàn Phong và Hân Hân không ngừng khóc than, không ngừng rủa ta. A hoàn xung quanh sợ đến mức chẳng dám lên tiếng.
Ta nhìn bộ dạng của hắn mà không nhịn được cười, ôm bụng sảng khoái cười to một tiếng:
“ Ha ha ha ! Cho đáng đời các ngươi! Lại dám nói xấu ta! Thế này là còn nhẹ đó!”
“ Thiên Di! Khi nào “giải quyết nỗi buồn” xong ! Tui nhất định sẽ giết bà!”
“ Đúng vậy! Thiên Di ! Bổn vương nhất định sẽ ném ngươi vào chuồng heo cho hả giận!”
“ Ồ? Vậy à? Thế thì đợi ra được rồi hãy nói nhé ! Hô hô ! Yên tâm, muốn mua được giấy vệ sinh thì phải đi rất xa, e là nửa đêm mới xong, còn dược nữa! Ai nha, xem ra đêm nay các ngươi phải ngủ ở đây rồi!”
“ Hu hu hu…!!”
“ Hân Hân! Nàng không được khóc! Phải giữ hình tượng! Bên ngoài có rất nhiều a hoàn, kể cả bị hạ độc cũng phải giữ hình tượng, cũng là để kẻ nào đó không được đắc ý!”
“ Hình tượng cái đầu chàng! Ta từ trước nay làm gì có hình tượng chứ! Chết đến nơi rồi..còn giữ hình tượng hình tèo cái gì! Hu hu…”
“ Hự hự… các tiểu a hoàn ở bên ngoài, các ngươi đừng hiểu lầm… hự hự.. bổn vương bị kẻ xấu hạ thủ nên mới thê thảm thế này chứ bình thường đều vô cùng ngọc thụ lâm phong… hự hự .. các ngươi đừng có cười ta! Phải tiếp tục ngưỡng mộ ta , thần tượng ta…A..”
A hoàn xung quanh cười rộ lên . Hàn Phong vương thật khác người nha! Sắp tiêu đến nơi còn lo đến hình tượng! Xem ra, sau này chết rồi cũng ráng mà cười để giữ vẻ ‘phong lưu tiêu sái’ , người đời ngưỡng mộ rồi!
Buổi tối mọi người đang dùng bữa thì ta đột nhiên đứng dậy, mỉm cười nói :
“ À đúng rồi! Ta có làm món này cho mọi người ăn tráng miệng, đợi ta chút nhé! Ta xuống bếp mang lên!”
Hân Hân nghe xong vui đến mức nhảy cẫng lên , vỗ tay liên hồi :
“ Thiên Di nấu ăn là nhất đó nha!!! Tui nhớ mấy món bà nấu đến chết luôn rồi! Mau mang lên đây đi!”
“ Thực sự … Thiên Di là người của thế giới khác sao?” Tử Thuần nhíu mày quay sang hỏi Hàn Phong, trong đầu cảm thấy có chút mơ hồ.
“ Đúng vậy, vương phi thô lỗ nhà ta cũng là người từ thế giới khác, nàng ấy nói đây gọi là trọng sinh…” Hàn Phong còn chưa nói xong đã bị một cú như trời giáng lên đường, tiếp đó là khuôn mặt giận dữ đến cực điểm của Hân Hân :
“ Chàng vừa nói ai thô lỗ hả? Có tin ta đánh chết chàng không?”
“ Hân Hân! Nàng đừng có làm loạn, nếu không phải ta nhường nàng thì còn lâu nàng mới đánh được ta! Trước mặt người khác, nàng ít nhất cũng phải giữ ít thể diện cho ta chứ!” Hàn Phong lấy tay ôm đầu, trừng mắt nhìn nàng.
“ Thế cơ à? Ta cứ không giữ thể diện đấy thì sao? Phong Phong, chàng được lắm, ta sẽ không thèm về cùng chàng nữa! Ở đây cùng với Thiên Di!”
“ Nàng nghĩ Thiên Di gì đó là ai? Nàng có thể vào cung ở vào nàng ta sao?”
“ Nếu thế… nếu thế thì cùng lắm ta bỏ đi! Không về Phong vương phủ của chàng là được!”
“ Nàng có ngân lượng sao? Có việc làm sao? Ra đường thì nàng chỉ có nước chết đói!”
“ Chàng!”
Tử Thuần cười gượng gạo một tiếng, tiếp tục nâng chén trà lên uống. Trong lòng không khỏi một phen tính toán vài chuyện.
Không lâu sau, ta từ ngoài đi vào, trên tay là món bánh flan sở trường ngon có tiếng khi còn ở Hiện đại . Hân Hân đang nắm tóc kéo tai Hàn Phong , vừa nhìn thấy có đồ ăn ngon liền tiện tay đá luôn hắn sang một bên, nhảy bổ về phía ta . Ta sợ hãi né sang một bên làm nàng ta trượt chân ngã rầm ra phía sau, mặt mũi bầm dập uất ức nhìn ta, còn ta vẫn ung dung như chưa có chuyện gì xảy ra, đi lại gần đặt món bánh lên bàn rồi hắng giọng :
“ Giới thiệu với các ngươi, đây gọi là bánh flan! Ngon lắm đó nha! Là một không hai ở cổ đại đó!” Ta chống nạnh, khua tay múa chân nói.
Hai nam nhân gật gật rồi cũng lấy một ít ra ăn thử , Hân Hân thấy vậy liền đứng dậy , cũng chạy tới giành giật một phần. Ta phấn khởi nhìn bọn họ, trong lòng cảm thấy hân hoan lạ thường. Hà hà, đây sẽ là món bánh nhớ đời nhất của các ngươi, thế nên ăn nhiều vào!
Tử Thuần đang ăn, quay sang thấy ta vẫn đang đứng yên thì có chút nghi ngờ, lên tiếng hỏi :
“ Thiên Di, nàng không ăn sao?”
“ À à, có chứ!” Ta giật mình, vội tiến lại lấy muỗng xúc một ít lên ăn. Tuy đã uống thuốc giải trước rồi, nhưng hi vọng là sẽ không sao!
Đang ăn cực kỳ ngon lành thì bỗng Hân Hân ngồi sụp xuống, tay ôm bụng la lên oai oái, Hàn Phong quay sang lo lắng định nói gì thì chính hắn cũng cảm thấy … bụng vô cùng nhức nhối, sau đó là hai người họ quay sang nhìn nhau, ánh mắt sắc bén, rồi đột ngột vừa chạy vừa hét :
“ Thiên Di hại chết chúng ta rồi! Nhà vệ sinh là của taaaa!!!”
Ta hưng phấn quay sang nhìn Tử Thuần, háo hức chờ xem bộ dáng hắn lúc bị trúng thuốc xổ loại mạnh thì sẽ thế nào, ai ngờ, từ đầu đến cuối hắn vẫn ăn rất ngon lành mà chẳng động đậy hay có hành động gì có vẻ là trúng “thuốc xổ” cả… Sao lạ nhỉ? Hay là thuốc chưa phát huy tác dụng?
Tử Thuần đặt chén trà xuống, liếc mắt nhìn ta nói :
“ Bổn vương thân là cao thủ độc dược, toàn thân chỗ nào cũng có dược, lẽ nào lại bị cái trò trẻ con này của nàng làm cho mất hết hình tượng hay sao?”
“ Hả?” Ta thất vọng kêu lên, ai da, sao lại quên mất chứ! Thật là, thất vọng quá đi!
Hắn đột nhiên đứng dậy, kéo ta lại gần , dứt khoát ép sát ta vào tường làm tim ta đập nhanh đến mức muốn nhảy luôn ra ngoài bỏ chủ . Ta lắp bắp nói không nên lời :
“ Ngươi… ngươi làm gì ? Chẳng phải … chẳng phải ngươi không bị gì sao?”
“ Cũng nên phạt nàng một chút xem như cảnh cáo chứ!” Hắn cười cười nói.
“ Hả?” Không hiểu sao ta cảm thấy trong người bủn rủn bất lực vô cùng, cơ hồ sắp ngã thì lại được người nào đó dùng tay đỡ lấy eo.
Bất thình lình, Tử Thuần cúi xuống , định áp môi hắn vào môi của ta thì quản gia từ bên ngoài hoảng hốt chạy vào :
“ Vương gia ! Vương gia! Không hay rồi!! Dược để làm thuốc xổ, cả giấy vệ sinh cũng… hết rồi!”
Ta bừng tỉnh, đưa tay đẩy mạnh Tử Thuần ra, mặt đỏ ửng lên như quả cà chua. Hắn ta… hắn ta vừa rồi muốn làm cái gì vậy chứ!
Tử Thuần nhếch miệng, cười nhạt :
“ Ngươi cử người đi mua đi, đành phải để cho hai người bọn họ chịu ủy khuất rồi!”
“ Dạ! Vương gia !” Quản gia nhận lệnh lui ra, trong lòng vô cùng phức tạp. Vừa rồi vương gia… định làm gì thái tử phi ? Còn nữa, chuyện giấy vệ sinh và dược đột ngột biến mất cũng không tra cứu sao?
Ta ngẩng đầu, kích động muốn tát hắn một cái thì bị hắn giữ chặt tay . Ta trừng mắt nhìn hắn, hắn lại dịu dàng nhìn ta. Lúc lâu sau ta mới chịu thôi, lạnh giọng nói :
“ Ta.. ta đi xem bọn họ một chút!”
Tử Thuần cũng không có ngăn ta, để mặc ta chạy đi. Vừa rồi… vừa rồi đích thực là không thể nào chống lại được, ta như bị thu hút vào ánh mắt mị hoặc kia của hắn, hoặc họa chăng là bị hắn hạ dược rồi nên mới không giãy ra cho đến khi quản gia thông báo?
Xém chút nữa… xém chút nữa là tiêu rồi! Ta bây giờ càng lúc càng phải đề phòng hơn một chút mới được! Nếu không phải lúc nãy có quản gia, ta thật chẳng dám nghĩ tới tiếp theo sẽ phát sinh cái gì!
Không uổng công ta chuẩn bị, vừa đến trước nhà vệ sinh, đã thấy từ trong hai nhà vệ sinh, Hàn Phong và Hân Hân không ngừng khóc than, không ngừng rủa ta. A hoàn xung quanh sợ đến mức chẳng dám lên tiếng.
Ta nhìn bộ dạng của hắn mà không nhịn được cười, ôm bụng sảng khoái cười to một tiếng:
“ Ha ha ha ! Cho đáng đời các ngươi! Lại dám nói xấu ta! Thế này là còn nhẹ đó!”
“ Thiên Di! Khi nào “giải quyết nỗi buồn” xong ! Tui nhất định sẽ giết bà!”
“ Đúng vậy! Thiên Di ! Bổn vương nhất định sẽ ném ngươi vào chuồng heo cho hả giận!”
“ Ồ? Vậy à? Thế thì đợi ra được rồi hãy nói nhé ! Hô hô ! Yên tâm, muốn mua được giấy vệ sinh thì phải đi rất xa, e là nửa đêm mới xong, còn dược nữa! Ai nha, xem ra đêm nay các ngươi phải ngủ ở đây rồi!”
“ Hu hu hu…!!”
“ Hân Hân! Nàng không được khóc! Phải giữ hình tượng! Bên ngoài có rất nhiều a hoàn, kể cả bị hạ độc cũng phải giữ hình tượng, cũng là để kẻ nào đó không được đắc ý!”
“ Hình tượng cái đầu chàng! Ta từ trước nay làm gì có hình tượng chứ! Chết đến nơi rồi..còn giữ hình tượng hình tèo cái gì! Hu hu…”
“ Hự hự… các tiểu a hoàn ở bên ngoài, các ngươi đừng hiểu lầm… hự hự.. bổn vương bị kẻ xấu hạ thủ nên mới thê thảm thế này chứ bình thường đều vô cùng ngọc thụ lâm phong… hự hự .. các ngươi đừng có cười ta! Phải tiếp tục ngưỡng mộ ta , thần tượng ta…A..”
A hoàn xung quanh cười rộ lên . Hàn Phong vương thật khác người nha! Sắp tiêu đến nơi còn lo đến hình tượng! Xem ra, sau này chết rồi cũng ráng mà cười để giữ vẻ ‘phong lưu tiêu sái’ , người đời ngưỡng mộ rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook