Thái Tử Phi Tham Ăn
-
Chương 8
Edit: Diệp Nhược Giai
Đống lửa được đốt lên, chiếu sáng cả một vùng đen tối xung quanh.
‘Hồ thiên bát nguyệt tức phi tuyết’ (1), Thập Nhất Nương nhìn làn khói trắng phả ra từ miệng mình, chợt nhớ tới câu thơ này.
(1): Một câu trong bài thơ “Bạch tuyết ca tống Vũ phán quan quy kinh” (Bài hát tuyết trắng đưa Vũ phán quan về kinh đô) của Sầm Than, ý của câu thơ này là “trên đất Hồ vào tháng 8 tuyết bay đầy trời”.
“Tứ Lang, phiền đệ giúp huynh để ý Thập Nhất Nương một chút, huynh đi thăm dò bốn phía.” An Tam Lang nói, đến địa phương càng an toàn càng không thể khinh thường.
Tư Tứ Lang đã vô cùng quen với việc An Tam Lang là một tên cuồng muội muội, ngồi xuống bên cạnh Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương có chút bội phục nhìn vị nhi tử của Tư gia này, rõ ràng xuất thân thế gia, có khuôn mặt xinh đẹp hơn cả nữ nhân, vậy mà lại có thể chịu khổ như vậy, lúc xuống ngựa rõ ràng hai chân hắn đều run run rẩy rẩy không thể khép lại, nhưng trên mặt lại không hề để lộ ra chút đau đớn nào.
“Con thỏ nhỏ, nhìn gì vậy?” Thêm một lần nữa cố gắng duỗi thẳng hai chân, Tư Tứ Lang nhắm mắt lại hỏi, trong mấy ngày chạy trốn tìm đường sống, cùng nhau trải qua khó khăn, tình cảm huynh muội giữa bọn họ cũng bắt đầu nảy sinh. Từ nhỏ Tư Tứ Lang đã có một niềm yêu thích đặc biệt với mấy con vật lông xù mềm mại như thỏ, hắn phát hiện hắn rất dễ dàng mềm lòng đối với Thập Nhất Nương vừa ngốc vừa dễ thương này.
“Không được gọi muội là con thỏ nhỏ. Chân của huynh có khỏe không, để người khác giúp mát xa kinh mạch một chút sẽ thoải mái hơn nhiều.” Thập Nhất Nương chân thành đề nghị nói.
Không cố duỗi thẳng chân nữa, Tư Tứ Lang nhàn nhạt nở một nụ cười cao quý lãnh diễm giống như ánh trăng, “Huynh không sao, đường dài bôn ba hay ngồi lâu trên lưng ngựa đối với huynh mà nói chỉ là một bữa ăn sáng......”
Chết vì sĩ diện, huynh thực cho rằng muội không phát hiện huynh bây giờ đi đường không khác gì con cua sao? Thập Nhất Nương quay đầu tứ phía nhìn cây cối chung quanh, thân thể dạo này rõ ràng đã chuyển biến tốt, rốt cuộc đã có thể từ tốn quay quay đầu.
Tư Tứ Lang có chút khó chịu với sự quan sát nạy bén của Thập Nhất Nương, cũng chỉ là một đứa nhỏ hôn mê 3 năm mà đã như vậy, chẳng lẽ những người xuất thân từ An gia chỉ toàn thiên tài?
“Cho muội.” Tư Tứ Lang lấy ra một cái bao giấy dầu.
Hai mắt Thập Nhất Nương tỏa sáng nhìn bánh trung thu trên tay hắn, “Oa, muội quên, hôm nay là 15 tháng 8, khó trách hai ngày này trăng lại lớn như vậy, ách......”
Thập Nhất Nương được sủng mà sợ, nhìn Tư Tứ Lang nghiêm túc chia bánh thành hai nửa, sau đó lại tiếp tục chia thành bốn phần, “Tư đại ca, muội có thể ăn hết toàn bộ, huynh không cần chia nhỏ ra như vậy.”
“Cho muội......”
Thập Nhất Nương trầm mặc nhìn mẩu bánh bằng một phần mười sáu cái bánh trung thu kia, chắc còn chưa đủ một ngụm.
“Không muốn ăn?“ Tư Tứ Lang lập tức đem bánh để vào trong miệng chính mình.
“Quỷ hẹp hòi.” Thập Nhất Nương tức giận, “Huynh lại còn không biết ngượng chỉ đưa cho muội một miếng nhỏ như vậy!”
Dưới ánh trăng, Tư Tứ Lang cười đến vô cùng mê người, nhưng một khắc này Thập Nhất Nương chỉ cảm thấy hắn đặc biệt vô lại.
“Chỉ một miếng nhỏ này nhưng mà huynh đã mạo hiểm có thể bị An Tam ca phát hiện mà đưa cho muội, nếu muội không muốn thì vẫn nên tiếp tục ăn thực phẩm cho trẻ con đi.” Nhìn con thỏ nhỏ giận mà không dám nói gì, Tư Tứ Lang chợt cảm thấy mọi buồn bực đều tiêu tan.
Con thỏ nhỏ, có một số việc ngươi thấy được thì cũng không nên nói ra, thật không hiểu chuyện nha, cần phải giống như An Tam Lang, ca ngươi tinh mắt thấy chân Tư Tứ Lang bị tróc da, ngươi xem ca ngươi liền lấy cớ bảo hắn chiếu cố muội muội, để hắn có thể nghỉ ngơi cho tốt.
Thập Nhất Nương rưng rưng ăn mẩu bánh trung thu bé tí hin kia, hương vị ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng, là nhân đậu xanh, ô ô, nàng vô cùng quý trọng luyến tiếc nuốt vào, đã biết bao nhiêu năm chưa ăn qua đồ ngọt gì rồi.
Cuối cùng Tư Tứ Lang vẫn mềm lòng, lại cho Thập Nhất Nương thêm một mẩu nhỏ, Thập Nhất Nương cảm thấy mình hẳn là nên làm một đứa nhỏ hào phóng, cho nên liền tha thứ cho hắn.
“Oa, có cây bồ công anh!” Ánh mắt Thập Nhất Nương sáng rực nhìn Tư Tứ Lang, “Tư đại ca, huynh có thể hái vài cây bồ công anh cho muội không?”
Tư Tứ Lang xoay qua, một mảnh trắng xóa ngập tràn bồ công anh ánh vào mi mắt, có lẽ là do ôn tuyền mà ở vùng phụ cận, thực vật đều sinh trưởng xanh um tươi tốt.
Tư Tứ Lang nhíu mày khẽ đến độ không thể nhận ra, không biết bên trong đùi có còn chảy máu hay không?
Hắn đứng dậy bẻ một gốc cây cây bồ công anh, hoa bồ công màu trắng lập tức bay đi, hắn sửng sốt một chút, sau lưng truyền đến tiếng cười khanh khách của tiểu cô nương, hắn không phục, thử hai lần mới bẻ được vài cọng nguyên vẹn.
Thập Nhất Nương đưa ngón tay ra cẩn thận cầm lấy cây bồ công anh, Tư Tứ Lang thấy nàng cố sức, đơn giản đem cây bồ công anh thả tới trước mặt nàng, Thập Nhất Nương có chút say mê thổi một hơi, nhìn những sợi bông màu trắng nhẹ nhàng phiêu đãng khắp nơi, thật xinh đẹp, nhớ tới sau tận thế, hầu hết cây cối nếu không bị phóng xạ của sao băng diệt sạch thì cũng trở thành thực vật biến thái giống trong trò chơi thực vật đại chiến cương thi, Thập Nhất Nương vô cùng cảm động, đời này vẫn tốt hơn, đã bao lâu nàng không được thấy thực vật xinh đẹp mà vô hại như vậy, mà quan trọng nhất là, có lẽ do cây cối trong thế giới này hoàn toàn không bị nhiễm bẩn, nên dược hiệu mạnh hơn nhiều so với trước tận thế trong đời trước.
Thấy tiểu cô nương chơi vui vẻ, Tư Tứ Lang có chút cảm thán, quả nhiên là tiểu cô nương, cô nương kinh thành có người nào sẽ thích cái loại hoa dại rẻ tiền này cơ chứ, mấy loại hoa các nàng thưởng thức đều là những chậu mẫu đơn thược dược hoặc hoa cúc tinh xảo được trồng trong nhà ấm...... Chẳng lẽ do tây bắc quá rét lạnh, những thứ hoa xinh đẹp yểu điệu kia không nở nổi, cho nên cây bồ công anh cũng trở thành bảo bối sao?
Thập Nhất Nương giống như biết được trong lòng hắn nghĩ gì, mặt giãn ra cười nói, “Tư đại ca, cây bồ công anh tuy rằng so ra kém mẫu đơn thược dược, nhưng toàn thân đều là bảo vật, lá cây có thể cải thiện bệnh mẩn ngứa, đóa hoa nấu thành thuốc có thể trừ mụn trên mặt...... rễ thì có tác dụng giải nhiệt, có thể chữa phong thấp, lá non cùng với thân cây trụng nước sôi, thêm chút dầu vừng cùng tương, hương vị cực kỳ ngon......” Thập Nhất Nương nuốt nuốt nước miếng, trong mắt Tư Tứ Lang ngập tràn ý cười, mấy ngày nay ở chung khiến hắn biết được tiểu cô nương trước mắt là một người đáng yêu thích ăn vặt.
“Đáng tiếc cây bồ công anh này già rồi, hiện tại không phải mùa ăn nó, nhưng đem đi làm thuốc thì cũng được......” Thập Nhất Nương lưu luyến không rời buông tay ra.
Đang muốn cầm cây bồ công anh đi vứt bỏ, tay Tư Tứ Lang chợt cứng đờ, cây bồ công anh có giảm hiệu quả nhiệt? Chữa viêm da, đau nhức khớp xương? Chẳng lẽ đứa nhỏ này biết bọn họ mang kim sang dược không đủ, cho nên đùi hắn bị thương cũng chỉ có thể chịu đựng sao?
An Tam Lang đã trở lại, Thập Nhất Nương hoan hô làm nũng với An Tam Lang, hỏi buổi tối có thể ăn nhiều hơn mấy miếng thịt gà hay không, Tư Tứ Lang nghĩ ngợi, đại khái chỉ là trùng hợp đi.
“Ca ca, nước trong ôn tuyền dễ chịu mà?” Thập Nhất Nương chờ mong hỏi, “Muội vẫn không thể được gội đầu sao?”
An Tam Lang có chút khó xử, “Tắm rửa có thể, gội đầu không được, tóc không khô dễ gây đau đầu.”
Thập Nhất Nương năn nỉ nhìn hắn, “Ca, người ta đã lâu không gội đầu, huynh mỗi ngày ôm muội không ngửi thấy mùi thối trên đầu muội sao?”
“Không ngửi thấy, Thập Nhất Nương rất thơm.” An Tam Lang trảm đinh tiệt thiết nói, thời tiết này mà nghĩ gội đầu sao, đùa gì thế, nhỡ may trúng phong hàn thì cũng không thể giỡn được.
Chỉ có cái đầu là có thể động, Thập Nhất Nương duỗi thẳng cái mũi dùng sức hít hít, không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng đi vào trong phổi, khiến nàng suýt nữa ho khan, An Tam Lang thấy bộ dáng đáng yêu của nàng, nhịn không được lại ôm nàng lại.
Thập Nhất Nương đảo cặp mắt trắng dã, thật sự cảm thấy khứu giác của ca ca nhà mình chắc là hỏng rồi.
Một đám người đi vào tắm rửa theo từng nhóm, Tư Tứ Lang lặng lẽ cầm lấy cây bồ công anh đi ngâm ôn tuyền, An Tam Lang thấy thế thì hơi mềm lòng, thầm nghĩ hắn quả là vẫn còn con nít, đi tắm cũng phải cầm theo một cây bồ công anh để chơi.
Buổi tối, tiểu cô nương hết sức xấu hổ bị huynh trưởng ném vào trong nước tắm rửa sạch sẽ.
“Ca ca, người ta thật không khác gì một con heo nhỏ đang đợi bị làm thịt! Kiểu bị trói lại, muốn cử động cũng không cử động được ấy.” Thập Nhất Nương bĩu môi, mặt vàng như nến do bị hơi nước nóng rực hun cho, nên nổi lên một tầng hồng nhuận hiếm thấy.
Trên mặt An Tam Lang mang theo ý cười rõ ràng, khác với khi cười với người ngoài chỉ như gió xuân thoang thoảng, mà nụ cười này phát ra từ nội tâm, “Qua thêm mấy ngày nữa, thân thể muội tốt hơn rồi thì thích động kiểu gì cũng được.” Thập Nhất Nương từ trước đến nay vốn hoạt bát, mấy ngày nay chỉ có miệng là nói được, thêm nữa chắc nàng bị nghẹn chết mất.
“Mặc kệ, nếu không động đậy được thì ca ca phải hầu hạ Thập Nhất Nương.” Tiểu cô nương dùng bàn tay có thể cử động nắm lấy quần áo của huynh trưởng, trong mắt tràn đầy ỷ lại.
Trong lòng An Tam Lang mềm nhũn, “Được, chỉ cần muội không ghét bỏ thì ca ca sẽ luôn luôn ở bên cạnh muội.”
An Tam Lang lấy khăn quấn quanh toàn thân muội muội đã tắm rửa sạch sẽ, lau đi bọt nước trên người nàng, “Thập Nhất Nương, ca ca biết ngươi thích Tư đại ca, nhưng mà Tư đại ca đến từ kinh thành, gia thế lớn...... Tuy có ân cứu mạng với chúng ta, nhưng ân tình này là vì tổ phụ và phụ thân nhờ vả, cho nên......”
An Tam Lang cũng không phải kẻ khờ, làm sao không đoán ra được lai lịch của vị thiếu niên dùng tên giả Tư Tứ Lang này. Họ Tư? Hẳn là họ Tư Đồ đi, họ của hoàng thất.
Nhưng An Tam Lang cũng không nghĩ sẽ nói cho muội muội biết những suy đoán của hắn, Thập Nhất Nương còn nhỏ, không thể hiểu được những chuyện quá phức tạp như thế này.
Không chỉ có Thập Nhất Nương, mà An Tam Lang cảm thấy tốt nhất là mình nên làm như cái gì cũng không biết. Hoàng thành là nơi tốt như vậy sao? Từ trước đến nay bọn họ luôn trung thành với quân vương, mặc kệ là ai ngồi trên ngôi vị hoàng đế, những chuyện còn lại, tranh giành ghế rồng gì đó An gia bọn họ chưa từng góp vui.
Thập Nhất Nương sửng sốt nhưng vẫn bắt lấy ý tứ trong lời nói của huynh trưởng, “Ý của ca ca tức là bọn họ không có ý tốt sao?”
“Cũng không đến mức này, chẳng qua là không cùng chí hướng thì không thể nói chuyện được thôi, huống hồ vẫn còn tổ phụ và phụ thân ở đây, chuyện báo ân cũng không tới lượt chúng ta.”
An Tam Lang thản nhiên cười cười, mọi người đều nói trên người hắn mang theo ánh mặt trời ấm áp của ngày xuân, nhưng hắn cũng không phải thật sự là thái dương, sẽ không tùy tiện phát ra ánh sáng và ấm áp giống như vậy đối với người ngoài, “Lai lịch của Tư Tứ Lang rất lớn, nhà chúng ta nhỏ không với tới nổi......”
Có lẽ tổ phụ và phụ thân cũng có ý tứ muốn âm thầm khảo sát hắn, nhưng mà hiện tại nói những chuyện này thì còn quá sớm, hơn nữa mặc kệ như thế nào đi chăng nữa thì những chuyện này đều là chuyện mà nam nhân phải suy nghĩ lo lắng, còn nữ nhân nhà bọn họ chỉ cần mỗi ngày thật vui vẻ mà sống là được.
Gay rồi, vẻ mặt Thập Nhất Nương đau khổ kể cho huynh trưởng nghe chuyện lúc nãy, nếu biết trước thì nàng sẽ không mềm lòng, sao nàng có thể quên mất nơi này không phải là thời tận thế, chỉ xem xem dị năng của ai mạnh hơn. An gia là gia đình võ tướng, nếu như huynh trưởng nói Tư Tứ Lang có lai lịch lớn, nói ví dụ như là trong hoàng thất chẳng hạn, vậy thì chỉ một chút việc nhỏ cũng sẽ bị bọn họ điều tra đến 8 đời, đồng thời cũng suy đoán ra rất nhiều chuyện vớ vẩn.
An Tam Lang thở dài, an ủi nói, “Đừng lo lắng, ca ca sẽ cố gắng xua tan hoài nghi của Tư Tứ Lang, chỉ là...... Thập Nhất Nương, muốn kết giao với người khác thì phải có nhiều tâm nhãn, nhất là đối với nam nhân, không phải ai cũng đều quang minh chính đại giống ca ca như vậy.” Không chút khách khí mà tự mình ca ngợi mình vô hạn, cũng cố gắng ở trong lòng muội muội gieo nên một hạt giống ý tưởng nho nhỏ, trên đời ngoại trừ ca ca ra thì không có được mấy người nam nhân tốt.
Thập Nhất Nương có chút đăm chiêu không trả lời lại, An Tam Lang chậm rãi lau khô cơ thể của nàng, trí tuệ của muội muội vượt qua hẳn một đứa nhỏ 6 tuổi, đứa nhỏ hôn mê 3 năm sẽ không có trí tuệ như vậy, nhưng hắn cũng không hoài nghi, hắn vô cùng chắc chắn trong thân thể này chính là Thập Nhất Nương, là muội muội của hắn.
Đống lửa được đốt lên, chiếu sáng cả một vùng đen tối xung quanh.
‘Hồ thiên bát nguyệt tức phi tuyết’ (1), Thập Nhất Nương nhìn làn khói trắng phả ra từ miệng mình, chợt nhớ tới câu thơ này.
(1): Một câu trong bài thơ “Bạch tuyết ca tống Vũ phán quan quy kinh” (Bài hát tuyết trắng đưa Vũ phán quan về kinh đô) của Sầm Than, ý của câu thơ này là “trên đất Hồ vào tháng 8 tuyết bay đầy trời”.
“Tứ Lang, phiền đệ giúp huynh để ý Thập Nhất Nương một chút, huynh đi thăm dò bốn phía.” An Tam Lang nói, đến địa phương càng an toàn càng không thể khinh thường.
Tư Tứ Lang đã vô cùng quen với việc An Tam Lang là một tên cuồng muội muội, ngồi xuống bên cạnh Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương có chút bội phục nhìn vị nhi tử của Tư gia này, rõ ràng xuất thân thế gia, có khuôn mặt xinh đẹp hơn cả nữ nhân, vậy mà lại có thể chịu khổ như vậy, lúc xuống ngựa rõ ràng hai chân hắn đều run run rẩy rẩy không thể khép lại, nhưng trên mặt lại không hề để lộ ra chút đau đớn nào.
“Con thỏ nhỏ, nhìn gì vậy?” Thêm một lần nữa cố gắng duỗi thẳng hai chân, Tư Tứ Lang nhắm mắt lại hỏi, trong mấy ngày chạy trốn tìm đường sống, cùng nhau trải qua khó khăn, tình cảm huynh muội giữa bọn họ cũng bắt đầu nảy sinh. Từ nhỏ Tư Tứ Lang đã có một niềm yêu thích đặc biệt với mấy con vật lông xù mềm mại như thỏ, hắn phát hiện hắn rất dễ dàng mềm lòng đối với Thập Nhất Nương vừa ngốc vừa dễ thương này.
“Không được gọi muội là con thỏ nhỏ. Chân của huynh có khỏe không, để người khác giúp mát xa kinh mạch một chút sẽ thoải mái hơn nhiều.” Thập Nhất Nương chân thành đề nghị nói.
Không cố duỗi thẳng chân nữa, Tư Tứ Lang nhàn nhạt nở một nụ cười cao quý lãnh diễm giống như ánh trăng, “Huynh không sao, đường dài bôn ba hay ngồi lâu trên lưng ngựa đối với huynh mà nói chỉ là một bữa ăn sáng......”
Chết vì sĩ diện, huynh thực cho rằng muội không phát hiện huynh bây giờ đi đường không khác gì con cua sao? Thập Nhất Nương quay đầu tứ phía nhìn cây cối chung quanh, thân thể dạo này rõ ràng đã chuyển biến tốt, rốt cuộc đã có thể từ tốn quay quay đầu.
Tư Tứ Lang có chút khó chịu với sự quan sát nạy bén của Thập Nhất Nương, cũng chỉ là một đứa nhỏ hôn mê 3 năm mà đã như vậy, chẳng lẽ những người xuất thân từ An gia chỉ toàn thiên tài?
“Cho muội.” Tư Tứ Lang lấy ra một cái bao giấy dầu.
Hai mắt Thập Nhất Nương tỏa sáng nhìn bánh trung thu trên tay hắn, “Oa, muội quên, hôm nay là 15 tháng 8, khó trách hai ngày này trăng lại lớn như vậy, ách......”
Thập Nhất Nương được sủng mà sợ, nhìn Tư Tứ Lang nghiêm túc chia bánh thành hai nửa, sau đó lại tiếp tục chia thành bốn phần, “Tư đại ca, muội có thể ăn hết toàn bộ, huynh không cần chia nhỏ ra như vậy.”
“Cho muội......”
Thập Nhất Nương trầm mặc nhìn mẩu bánh bằng một phần mười sáu cái bánh trung thu kia, chắc còn chưa đủ một ngụm.
“Không muốn ăn?“ Tư Tứ Lang lập tức đem bánh để vào trong miệng chính mình.
“Quỷ hẹp hòi.” Thập Nhất Nương tức giận, “Huynh lại còn không biết ngượng chỉ đưa cho muội một miếng nhỏ như vậy!”
Dưới ánh trăng, Tư Tứ Lang cười đến vô cùng mê người, nhưng một khắc này Thập Nhất Nương chỉ cảm thấy hắn đặc biệt vô lại.
“Chỉ một miếng nhỏ này nhưng mà huynh đã mạo hiểm có thể bị An Tam ca phát hiện mà đưa cho muội, nếu muội không muốn thì vẫn nên tiếp tục ăn thực phẩm cho trẻ con đi.” Nhìn con thỏ nhỏ giận mà không dám nói gì, Tư Tứ Lang chợt cảm thấy mọi buồn bực đều tiêu tan.
Con thỏ nhỏ, có một số việc ngươi thấy được thì cũng không nên nói ra, thật không hiểu chuyện nha, cần phải giống như An Tam Lang, ca ngươi tinh mắt thấy chân Tư Tứ Lang bị tróc da, ngươi xem ca ngươi liền lấy cớ bảo hắn chiếu cố muội muội, để hắn có thể nghỉ ngơi cho tốt.
Thập Nhất Nương rưng rưng ăn mẩu bánh trung thu bé tí hin kia, hương vị ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng, là nhân đậu xanh, ô ô, nàng vô cùng quý trọng luyến tiếc nuốt vào, đã biết bao nhiêu năm chưa ăn qua đồ ngọt gì rồi.
Cuối cùng Tư Tứ Lang vẫn mềm lòng, lại cho Thập Nhất Nương thêm một mẩu nhỏ, Thập Nhất Nương cảm thấy mình hẳn là nên làm một đứa nhỏ hào phóng, cho nên liền tha thứ cho hắn.
“Oa, có cây bồ công anh!” Ánh mắt Thập Nhất Nương sáng rực nhìn Tư Tứ Lang, “Tư đại ca, huynh có thể hái vài cây bồ công anh cho muội không?”
Tư Tứ Lang xoay qua, một mảnh trắng xóa ngập tràn bồ công anh ánh vào mi mắt, có lẽ là do ôn tuyền mà ở vùng phụ cận, thực vật đều sinh trưởng xanh um tươi tốt.
Tư Tứ Lang nhíu mày khẽ đến độ không thể nhận ra, không biết bên trong đùi có còn chảy máu hay không?
Hắn đứng dậy bẻ một gốc cây cây bồ công anh, hoa bồ công màu trắng lập tức bay đi, hắn sửng sốt một chút, sau lưng truyền đến tiếng cười khanh khách của tiểu cô nương, hắn không phục, thử hai lần mới bẻ được vài cọng nguyên vẹn.
Thập Nhất Nương đưa ngón tay ra cẩn thận cầm lấy cây bồ công anh, Tư Tứ Lang thấy nàng cố sức, đơn giản đem cây bồ công anh thả tới trước mặt nàng, Thập Nhất Nương có chút say mê thổi một hơi, nhìn những sợi bông màu trắng nhẹ nhàng phiêu đãng khắp nơi, thật xinh đẹp, nhớ tới sau tận thế, hầu hết cây cối nếu không bị phóng xạ của sao băng diệt sạch thì cũng trở thành thực vật biến thái giống trong trò chơi thực vật đại chiến cương thi, Thập Nhất Nương vô cùng cảm động, đời này vẫn tốt hơn, đã bao lâu nàng không được thấy thực vật xinh đẹp mà vô hại như vậy, mà quan trọng nhất là, có lẽ do cây cối trong thế giới này hoàn toàn không bị nhiễm bẩn, nên dược hiệu mạnh hơn nhiều so với trước tận thế trong đời trước.
Thấy tiểu cô nương chơi vui vẻ, Tư Tứ Lang có chút cảm thán, quả nhiên là tiểu cô nương, cô nương kinh thành có người nào sẽ thích cái loại hoa dại rẻ tiền này cơ chứ, mấy loại hoa các nàng thưởng thức đều là những chậu mẫu đơn thược dược hoặc hoa cúc tinh xảo được trồng trong nhà ấm...... Chẳng lẽ do tây bắc quá rét lạnh, những thứ hoa xinh đẹp yểu điệu kia không nở nổi, cho nên cây bồ công anh cũng trở thành bảo bối sao?
Thập Nhất Nương giống như biết được trong lòng hắn nghĩ gì, mặt giãn ra cười nói, “Tư đại ca, cây bồ công anh tuy rằng so ra kém mẫu đơn thược dược, nhưng toàn thân đều là bảo vật, lá cây có thể cải thiện bệnh mẩn ngứa, đóa hoa nấu thành thuốc có thể trừ mụn trên mặt...... rễ thì có tác dụng giải nhiệt, có thể chữa phong thấp, lá non cùng với thân cây trụng nước sôi, thêm chút dầu vừng cùng tương, hương vị cực kỳ ngon......” Thập Nhất Nương nuốt nuốt nước miếng, trong mắt Tư Tứ Lang ngập tràn ý cười, mấy ngày nay ở chung khiến hắn biết được tiểu cô nương trước mắt là một người đáng yêu thích ăn vặt.
“Đáng tiếc cây bồ công anh này già rồi, hiện tại không phải mùa ăn nó, nhưng đem đi làm thuốc thì cũng được......” Thập Nhất Nương lưu luyến không rời buông tay ra.
Đang muốn cầm cây bồ công anh đi vứt bỏ, tay Tư Tứ Lang chợt cứng đờ, cây bồ công anh có giảm hiệu quả nhiệt? Chữa viêm da, đau nhức khớp xương? Chẳng lẽ đứa nhỏ này biết bọn họ mang kim sang dược không đủ, cho nên đùi hắn bị thương cũng chỉ có thể chịu đựng sao?
An Tam Lang đã trở lại, Thập Nhất Nương hoan hô làm nũng với An Tam Lang, hỏi buổi tối có thể ăn nhiều hơn mấy miếng thịt gà hay không, Tư Tứ Lang nghĩ ngợi, đại khái chỉ là trùng hợp đi.
“Ca ca, nước trong ôn tuyền dễ chịu mà?” Thập Nhất Nương chờ mong hỏi, “Muội vẫn không thể được gội đầu sao?”
An Tam Lang có chút khó xử, “Tắm rửa có thể, gội đầu không được, tóc không khô dễ gây đau đầu.”
Thập Nhất Nương năn nỉ nhìn hắn, “Ca, người ta đã lâu không gội đầu, huynh mỗi ngày ôm muội không ngửi thấy mùi thối trên đầu muội sao?”
“Không ngửi thấy, Thập Nhất Nương rất thơm.” An Tam Lang trảm đinh tiệt thiết nói, thời tiết này mà nghĩ gội đầu sao, đùa gì thế, nhỡ may trúng phong hàn thì cũng không thể giỡn được.
Chỉ có cái đầu là có thể động, Thập Nhất Nương duỗi thẳng cái mũi dùng sức hít hít, không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng đi vào trong phổi, khiến nàng suýt nữa ho khan, An Tam Lang thấy bộ dáng đáng yêu của nàng, nhịn không được lại ôm nàng lại.
Thập Nhất Nương đảo cặp mắt trắng dã, thật sự cảm thấy khứu giác của ca ca nhà mình chắc là hỏng rồi.
Một đám người đi vào tắm rửa theo từng nhóm, Tư Tứ Lang lặng lẽ cầm lấy cây bồ công anh đi ngâm ôn tuyền, An Tam Lang thấy thế thì hơi mềm lòng, thầm nghĩ hắn quả là vẫn còn con nít, đi tắm cũng phải cầm theo một cây bồ công anh để chơi.
Buổi tối, tiểu cô nương hết sức xấu hổ bị huynh trưởng ném vào trong nước tắm rửa sạch sẽ.
“Ca ca, người ta thật không khác gì một con heo nhỏ đang đợi bị làm thịt! Kiểu bị trói lại, muốn cử động cũng không cử động được ấy.” Thập Nhất Nương bĩu môi, mặt vàng như nến do bị hơi nước nóng rực hun cho, nên nổi lên một tầng hồng nhuận hiếm thấy.
Trên mặt An Tam Lang mang theo ý cười rõ ràng, khác với khi cười với người ngoài chỉ như gió xuân thoang thoảng, mà nụ cười này phát ra từ nội tâm, “Qua thêm mấy ngày nữa, thân thể muội tốt hơn rồi thì thích động kiểu gì cũng được.” Thập Nhất Nương từ trước đến nay vốn hoạt bát, mấy ngày nay chỉ có miệng là nói được, thêm nữa chắc nàng bị nghẹn chết mất.
“Mặc kệ, nếu không động đậy được thì ca ca phải hầu hạ Thập Nhất Nương.” Tiểu cô nương dùng bàn tay có thể cử động nắm lấy quần áo của huynh trưởng, trong mắt tràn đầy ỷ lại.
Trong lòng An Tam Lang mềm nhũn, “Được, chỉ cần muội không ghét bỏ thì ca ca sẽ luôn luôn ở bên cạnh muội.”
An Tam Lang lấy khăn quấn quanh toàn thân muội muội đã tắm rửa sạch sẽ, lau đi bọt nước trên người nàng, “Thập Nhất Nương, ca ca biết ngươi thích Tư đại ca, nhưng mà Tư đại ca đến từ kinh thành, gia thế lớn...... Tuy có ân cứu mạng với chúng ta, nhưng ân tình này là vì tổ phụ và phụ thân nhờ vả, cho nên......”
An Tam Lang cũng không phải kẻ khờ, làm sao không đoán ra được lai lịch của vị thiếu niên dùng tên giả Tư Tứ Lang này. Họ Tư? Hẳn là họ Tư Đồ đi, họ của hoàng thất.
Nhưng An Tam Lang cũng không nghĩ sẽ nói cho muội muội biết những suy đoán của hắn, Thập Nhất Nương còn nhỏ, không thể hiểu được những chuyện quá phức tạp như thế này.
Không chỉ có Thập Nhất Nương, mà An Tam Lang cảm thấy tốt nhất là mình nên làm như cái gì cũng không biết. Hoàng thành là nơi tốt như vậy sao? Từ trước đến nay bọn họ luôn trung thành với quân vương, mặc kệ là ai ngồi trên ngôi vị hoàng đế, những chuyện còn lại, tranh giành ghế rồng gì đó An gia bọn họ chưa từng góp vui.
Thập Nhất Nương sửng sốt nhưng vẫn bắt lấy ý tứ trong lời nói của huynh trưởng, “Ý của ca ca tức là bọn họ không có ý tốt sao?”
“Cũng không đến mức này, chẳng qua là không cùng chí hướng thì không thể nói chuyện được thôi, huống hồ vẫn còn tổ phụ và phụ thân ở đây, chuyện báo ân cũng không tới lượt chúng ta.”
An Tam Lang thản nhiên cười cười, mọi người đều nói trên người hắn mang theo ánh mặt trời ấm áp của ngày xuân, nhưng hắn cũng không phải thật sự là thái dương, sẽ không tùy tiện phát ra ánh sáng và ấm áp giống như vậy đối với người ngoài, “Lai lịch của Tư Tứ Lang rất lớn, nhà chúng ta nhỏ không với tới nổi......”
Có lẽ tổ phụ và phụ thân cũng có ý tứ muốn âm thầm khảo sát hắn, nhưng mà hiện tại nói những chuyện này thì còn quá sớm, hơn nữa mặc kệ như thế nào đi chăng nữa thì những chuyện này đều là chuyện mà nam nhân phải suy nghĩ lo lắng, còn nữ nhân nhà bọn họ chỉ cần mỗi ngày thật vui vẻ mà sống là được.
Gay rồi, vẻ mặt Thập Nhất Nương đau khổ kể cho huynh trưởng nghe chuyện lúc nãy, nếu biết trước thì nàng sẽ không mềm lòng, sao nàng có thể quên mất nơi này không phải là thời tận thế, chỉ xem xem dị năng của ai mạnh hơn. An gia là gia đình võ tướng, nếu như huynh trưởng nói Tư Tứ Lang có lai lịch lớn, nói ví dụ như là trong hoàng thất chẳng hạn, vậy thì chỉ một chút việc nhỏ cũng sẽ bị bọn họ điều tra đến 8 đời, đồng thời cũng suy đoán ra rất nhiều chuyện vớ vẩn.
An Tam Lang thở dài, an ủi nói, “Đừng lo lắng, ca ca sẽ cố gắng xua tan hoài nghi của Tư Tứ Lang, chỉ là...... Thập Nhất Nương, muốn kết giao với người khác thì phải có nhiều tâm nhãn, nhất là đối với nam nhân, không phải ai cũng đều quang minh chính đại giống ca ca như vậy.” Không chút khách khí mà tự mình ca ngợi mình vô hạn, cũng cố gắng ở trong lòng muội muội gieo nên một hạt giống ý tưởng nho nhỏ, trên đời ngoại trừ ca ca ra thì không có được mấy người nam nhân tốt.
Thập Nhất Nương có chút đăm chiêu không trả lời lại, An Tam Lang chậm rãi lau khô cơ thể của nàng, trí tuệ của muội muội vượt qua hẳn một đứa nhỏ 6 tuổi, đứa nhỏ hôn mê 3 năm sẽ không có trí tuệ như vậy, nhưng hắn cũng không hoài nghi, hắn vô cùng chắc chắn trong thân thể này chính là Thập Nhất Nương, là muội muội của hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook