Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình
-
Chương 222
Cố Trường Trạch nắm chặt trường kiếm trong tay, từng bước từng bước đến trước mặt Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử đẩy xe lăn lùi về sau.
“Ngươi... Ngươi đừng có quá đáng, Cố Trường Trạch!”
“Tam đệ bị phân thây, Tứ đệ bị ta cắt đầu, Ngũ đệ ở thiên lao, ta dùng trường thảo, ngươi nói xem... Ta nên chọn cho ngươi cách c.h.ế.t như thế nào đây?
Ngũ mã phanh thây, lăng trì xử tử, hay là luộc sống, c.h.é.m eo?”
Hắn mỗi nói một câu, trường kiếm trong tay lại đ.â.m tới một tấc, Lục hoàng tử tránh cũng không thể tránh, cho đến khi đ.â.m tới trước n.g.ự.c hắn ---
“Phụt ---”
Một thanh trường kiếm từ phía sau, đ.â.m về phía Cố Trường Trạch.
Cơn đau nhức nhối ập tới, Cố Trường Trạch cúi đầu, giây phút nhìn thấy vị trí vết thương, hắn xoay người, nhìn thấy thanh kiếm trong tay Hành đế.
Trường kiếm của hắn đột ngột rút khỏi lồng n.g.ự.c Lục hoàng tử, loạng choạng lùi về sau hai bước, phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Trong mắt hắn đầu tiên là sự kinh ngạc, sau đó là vài phần điên cuồng, ngửa mặt cười to.
Người thân cận nhất gây ra tổn thương lớn nhất, vị trí Hành đế đâm, chính là vị trí hắn bị đ.â.m trúng trên chiến trường ba năm trước, không lệch một ly.
“Ha ha ha ha ha ha! Tốt, quả nhiên là phụ hoàng!”
Hắn ngẩng đầu cười to, nhìn Hành đế với ánh mắt âm trầm, lần này không còn chút do dự nào nữa, trường kiếm trong tay như chẻ tre, hung hăng đ.â.m vào lồng n.g.ự.c Lục hoàng tử.
“Vì một nữ nhân! Ngươi g.i.ế.c huynh hại đệ!”
Cơ thể Lục hoàng tử từ trên xe lăn lăn xuống đất.
“Điều ta hối hận nhất, chính là ngày hôm đó ở Thượng Lâm viên không g.i.ế.c ngươi, khiến ngươi đến bây giờ vẫn còn nhớ mãi không quên Thái tử phi của ta.”
Giọng điệu Cố Trường Trạch thản nhiên, lại khiến Lục hoàng tử trợn to mắt.
“Thượng Lâm viên?”
“Phải, Tam đệ là ta giết, chân của ngươi cũng là do ta phái người đẩy xuống, phụ hoàng phao tin đồn phế Thái tử, cũng là ta cố ý để bị đánh, tất cả đều là vì muốn nàng ấy vào cung.
Ta thích nàng ấy ba năm, trước là Tiêu Hoa, sau là ngươi, luôn có nhiều kẻ đáng ghét thèm muốn nàng ấy như vậy, vậy ta chỉ có thể g.i.ế.c các ngươi.”
Một câu nói xong, trường kiếm trong tay rút ra khỏi lồng n.g.ự.c Lục hoàng tử, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe, hắn xoay người đ.â.m về phía Hành đế.
“Ta hao tâm tổn trí, chính là muốn có được thánh chỉ, từ lúc nàng ấy bước vào Đông cung, liền không có ý định để nàng ấy rời đi nữa!”
“Cạch ---”
Cửa Càn Thanh cung bị đẩy ra, m.á.u tươi trên n.g.ự.c Lục hoàng tử b.ắ.n đầy mặt người tới, Cố Trường Trạch quay đầu lại trong nháy mắt, đối diện với một khuôn mặt hoa phù dung kinh hoàng.
86
“A Dao?”
Vẻ mặt hắn vẫn chưa kịp thay đổi, thanh kiếm trong tay theo bản năng rút ra, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe lên mặt.
“Sao nàng lại tới đây?”
Choang một tiếng, kiếm tuột tay rơi xuống đất, Cố Trường Trạch từng bước tiến về phía nàng.
Hắn gượng cười, trong nháy mắt lại khôi phục dáng vẻ ôn nhuận như gió mát trăng thanh thường ngày. Nhưng bạch y đầy m.á.u lại càng khiến cho dáng vẻ ấy thêm phần âm u lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run.
Tạ Dao không còn chút sức lực nào, tay bám chặt lấy khung cửa.
“Vừa rồi Càn Thanh cung có thích khách đột nhập, muốn ám sát Lục đệ và phụ hoàng, ta vừa cứu được bọn họ định đi tìm nàng.”
“Dáng vẻ bên ngoài này có phải dọa nàng sợ rồi không? Cũng dọa ta giật mình, nàng xem, n.g.ự.c ta còn bị đ.â.m một đao, rất đau.”
Hắn thì thầm, thở dài một tiếng yếu ớt nói.
“Thật sự rất đau, nàng lại đây, ôm ta một cái, chúng ta đi bôi thuốc, được không?”
Hắn vươn tay về phía Tạ Dao, dường như hoàn toàn không nhìn thấy vẻ kinh hoàng trong mắt nàng, dịu dàng oán trách.
“Nơi này bẩn, xem kìa, làm bẩn cả vạt váy của nàng rồi, ta dẫn nàng đi thay một bộ khác nhé.”
“Lại đây, đến đây nào, Dao Dao.”
Ánh mắt hắn dịu dàng như muốn nhấn chìm người ta, Tạ Dao ngây người nhìn hắn, thế mà lại theo bản năng tiến lên một bước.
Cố Trường Trạch cong môi cười.
“Lại đây...”
“Đừng tin hắn! Hắn đang lừa nàng! Cái gì mà có thích khách muốn g.i.ế.c ta và phụ hoàng, rõ ràng là hắn đã g.i.ế.c Tứ ca và Nhị ca ở Thượng Thanh trì, lại còn muốn g.i.ế.c phụ thân hại đệ, Tạ Dao, nếu nàng tin hắn, vậy nàng chính là kẻ ngốc nhất thiên hạ!”
Giọng nói sắc bén của Lục hoàng tử hung hăng xé toạc lớp vỏ bọc giả dối ôn nhu này, vẻ ngây người trong mắt Tạ Dao lập tức tan biến, nàng theo bản năng lùi về sau hai bước.
“Giết huynh hại cha... bức cung?”
“Phải! Là hắn bức cung, từ đầu tới cuối đều là hắn lừa nàng, ngay cả thánh chỉ nàng vào cung năm đó cũng là do hắn tự mình cầu xin... A!”
Tiếng gào thét của Lục hoàng tử còn chưa dứt, Cố Trường Trạch đột nhiên quay đầu, sải bước về phía sau, hung hăng đạp một cước vào n.g.ự.c Lục hoàng tử, nhặt thanh kiếm lên, giơ tay đ.â.m thẳng vào cổ họng hắn ta.
“Không biết nói chuyện thì đừng mở miệng làm...”
“Cố Trường Trạch!”
Tạ Dao run rẩy lên tiếng, động tác của Cố Trường Trạch đột nhiên khựng lại.
Hắn đỏ mắt quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Dao run rẩy, từng bước lùi về sau.
“Chuyện ở Thượng Lâm viên... Tam hoàng tử... là ngươi?”
Giọng nàng nhẹ bẫng, thần sắc càng thêm hoảng hốt.
“Ta gả vào hoàng cung... cũng là ngươi?”
Thình một tiếng, thân thể Lục hoàng tử ngã mạnh xuống đất, m.á.u trên giày da loang lổ trên nền, Cố Trường Trạch há miệng.
“Ta...”
“Tối nay ở Thượng Thanh trì... ngươi đã sớm biết?”
Lục hoàng tử đẩy xe lăn lùi về sau.
“Ngươi... Ngươi đừng có quá đáng, Cố Trường Trạch!”
“Tam đệ bị phân thây, Tứ đệ bị ta cắt đầu, Ngũ đệ ở thiên lao, ta dùng trường thảo, ngươi nói xem... Ta nên chọn cho ngươi cách c.h.ế.t như thế nào đây?
Ngũ mã phanh thây, lăng trì xử tử, hay là luộc sống, c.h.é.m eo?”
Hắn mỗi nói một câu, trường kiếm trong tay lại đ.â.m tới một tấc, Lục hoàng tử tránh cũng không thể tránh, cho đến khi đ.â.m tới trước n.g.ự.c hắn ---
“Phụt ---”
Một thanh trường kiếm từ phía sau, đ.â.m về phía Cố Trường Trạch.
Cơn đau nhức nhối ập tới, Cố Trường Trạch cúi đầu, giây phút nhìn thấy vị trí vết thương, hắn xoay người, nhìn thấy thanh kiếm trong tay Hành đế.
Trường kiếm của hắn đột ngột rút khỏi lồng n.g.ự.c Lục hoàng tử, loạng choạng lùi về sau hai bước, phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Trong mắt hắn đầu tiên là sự kinh ngạc, sau đó là vài phần điên cuồng, ngửa mặt cười to.
Người thân cận nhất gây ra tổn thương lớn nhất, vị trí Hành đế đâm, chính là vị trí hắn bị đ.â.m trúng trên chiến trường ba năm trước, không lệch một ly.
“Ha ha ha ha ha ha! Tốt, quả nhiên là phụ hoàng!”
Hắn ngẩng đầu cười to, nhìn Hành đế với ánh mắt âm trầm, lần này không còn chút do dự nào nữa, trường kiếm trong tay như chẻ tre, hung hăng đ.â.m vào lồng n.g.ự.c Lục hoàng tử.
“Vì một nữ nhân! Ngươi g.i.ế.c huynh hại đệ!”
Cơ thể Lục hoàng tử từ trên xe lăn lăn xuống đất.
“Điều ta hối hận nhất, chính là ngày hôm đó ở Thượng Lâm viên không g.i.ế.c ngươi, khiến ngươi đến bây giờ vẫn còn nhớ mãi không quên Thái tử phi của ta.”
Giọng điệu Cố Trường Trạch thản nhiên, lại khiến Lục hoàng tử trợn to mắt.
“Thượng Lâm viên?”
“Phải, Tam đệ là ta giết, chân của ngươi cũng là do ta phái người đẩy xuống, phụ hoàng phao tin đồn phế Thái tử, cũng là ta cố ý để bị đánh, tất cả đều là vì muốn nàng ấy vào cung.
Ta thích nàng ấy ba năm, trước là Tiêu Hoa, sau là ngươi, luôn có nhiều kẻ đáng ghét thèm muốn nàng ấy như vậy, vậy ta chỉ có thể g.i.ế.c các ngươi.”
Một câu nói xong, trường kiếm trong tay rút ra khỏi lồng n.g.ự.c Lục hoàng tử, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe, hắn xoay người đ.â.m về phía Hành đế.
“Ta hao tâm tổn trí, chính là muốn có được thánh chỉ, từ lúc nàng ấy bước vào Đông cung, liền không có ý định để nàng ấy rời đi nữa!”
“Cạch ---”
Cửa Càn Thanh cung bị đẩy ra, m.á.u tươi trên n.g.ự.c Lục hoàng tử b.ắ.n đầy mặt người tới, Cố Trường Trạch quay đầu lại trong nháy mắt, đối diện với một khuôn mặt hoa phù dung kinh hoàng.
86
“A Dao?”
Vẻ mặt hắn vẫn chưa kịp thay đổi, thanh kiếm trong tay theo bản năng rút ra, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe lên mặt.
“Sao nàng lại tới đây?”
Choang một tiếng, kiếm tuột tay rơi xuống đất, Cố Trường Trạch từng bước tiến về phía nàng.
Hắn gượng cười, trong nháy mắt lại khôi phục dáng vẻ ôn nhuận như gió mát trăng thanh thường ngày. Nhưng bạch y đầy m.á.u lại càng khiến cho dáng vẻ ấy thêm phần âm u lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run.
Tạ Dao không còn chút sức lực nào, tay bám chặt lấy khung cửa.
“Vừa rồi Càn Thanh cung có thích khách đột nhập, muốn ám sát Lục đệ và phụ hoàng, ta vừa cứu được bọn họ định đi tìm nàng.”
“Dáng vẻ bên ngoài này có phải dọa nàng sợ rồi không? Cũng dọa ta giật mình, nàng xem, n.g.ự.c ta còn bị đ.â.m một đao, rất đau.”
Hắn thì thầm, thở dài một tiếng yếu ớt nói.
“Thật sự rất đau, nàng lại đây, ôm ta một cái, chúng ta đi bôi thuốc, được không?”
Hắn vươn tay về phía Tạ Dao, dường như hoàn toàn không nhìn thấy vẻ kinh hoàng trong mắt nàng, dịu dàng oán trách.
“Nơi này bẩn, xem kìa, làm bẩn cả vạt váy của nàng rồi, ta dẫn nàng đi thay một bộ khác nhé.”
“Lại đây, đến đây nào, Dao Dao.”
Ánh mắt hắn dịu dàng như muốn nhấn chìm người ta, Tạ Dao ngây người nhìn hắn, thế mà lại theo bản năng tiến lên một bước.
Cố Trường Trạch cong môi cười.
“Lại đây...”
“Đừng tin hắn! Hắn đang lừa nàng! Cái gì mà có thích khách muốn g.i.ế.c ta và phụ hoàng, rõ ràng là hắn đã g.i.ế.c Tứ ca và Nhị ca ở Thượng Thanh trì, lại còn muốn g.i.ế.c phụ thân hại đệ, Tạ Dao, nếu nàng tin hắn, vậy nàng chính là kẻ ngốc nhất thiên hạ!”
Giọng nói sắc bén của Lục hoàng tử hung hăng xé toạc lớp vỏ bọc giả dối ôn nhu này, vẻ ngây người trong mắt Tạ Dao lập tức tan biến, nàng theo bản năng lùi về sau hai bước.
“Giết huynh hại cha... bức cung?”
“Phải! Là hắn bức cung, từ đầu tới cuối đều là hắn lừa nàng, ngay cả thánh chỉ nàng vào cung năm đó cũng là do hắn tự mình cầu xin... A!”
Tiếng gào thét của Lục hoàng tử còn chưa dứt, Cố Trường Trạch đột nhiên quay đầu, sải bước về phía sau, hung hăng đạp một cước vào n.g.ự.c Lục hoàng tử, nhặt thanh kiếm lên, giơ tay đ.â.m thẳng vào cổ họng hắn ta.
“Không biết nói chuyện thì đừng mở miệng làm...”
“Cố Trường Trạch!”
Tạ Dao run rẩy lên tiếng, động tác của Cố Trường Trạch đột nhiên khựng lại.
Hắn đỏ mắt quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Dao run rẩy, từng bước lùi về sau.
“Chuyện ở Thượng Lâm viên... Tam hoàng tử... là ngươi?”
Giọng nàng nhẹ bẫng, thần sắc càng thêm hoảng hốt.
“Ta gả vào hoàng cung... cũng là ngươi?”
Thình một tiếng, thân thể Lục hoàng tử ngã mạnh xuống đất, m.á.u trên giày da loang lổ trên nền, Cố Trường Trạch há miệng.
“Ta...”
“Tối nay ở Thượng Thanh trì... ngươi đã sớm biết?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook