Chương 20: Được tướng quân cứu ra, muốn cùng tướng quân sinh em bé, hồi cung bị địt lồn địt tử cung, địt cho tử cung tràn đầy tinh dịch
editor: Máy Chủ
Sau khi tỉnh lại Tạp Thụy không đề cập lại chuyện này, coi như chẳng có gì xảy ra, Vụ Linh cũng ăn ý mà không nhắc đến.

Nhưng vì lời tuyên bố rằng sẽ không rời đi của Vụ Linh, thái độ của Tạp Thụy đối với y rõ ràng là thoải mái hơn.
Hắn giống như một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm, khi bắt được một người mà mình cảm thấy quen thuộc hắn nhất định không chịu buông tay.
Hôm nay Tạp Thụy cùng một đám tay sai đi ra ngoài khi còn sớm, Vụ Linh mới biết được từ những người khác là hôm qua bọn họ phát hiện một thương đội giàu có, hôm nay chuẩn bị đi đánh cướp.
Buổi chiều có người mang Vụ Linh đến đại sảnh, y kinh ngạc khi thấy căn phòng chất đầy rương hòm cỡ lớn, bên trong chứa đầy vàng bạc châu báu và những bảo vật quý hiếm không biết tên, cùng với một người đàn ông trung niên bụng bự đang bị trói lại.
Tạp Thụy thấy y đến đây, trong mắt toát ra chút vui vẻ.

Hắn chỉ vào cái rương, hiếm khi nói một câu dài: “Đây là toàn bộ hôm nay đoạt được, còn có một số thứ chưa từng thấy qua, ta sẽ làm cho người này khai ra, ngươi xem đi ngươi có thích món nào không.”
Vụ Linh không thích hành vi cướp bóc như thế này, miễn cưỡng ra vẻ hào hứng nhìn Tạp Thụy mỉm cười.
Người đàn ông trung niên nơm nớp lo sợ giải thích những thứ quý hiếm trong rương, giọng nói của gã tràn đầy run rẩy, Vụ Linh không tránh khỏi nghĩ đến bản thân lúc trước.
Nghe một hồi, Vụ Linh không nhịn được đến gần chiếc rương, cẩn thận lắng nghe những lời người đàn ông đó nói.

Chờ y đến gần, người đàn ông đột nhiên nắm lấy tay y kéo y ra phía sau gã, sau đó kéo đai lưng xuống, thứ đó đột nhiên biến thành nhuyễn kiếm* chỉa về phía Tạp Thụy.

Động tác uyển chuyển nước chảy mây trôi, không giống tác phong của một người đàn ông trung niên bụng phệ chút nào.
*nhuyễn kiếm:
Cùng lúc đó, tám chiếc rương đột nhiên nổ tung ra từ phía dưới, tám nam tử ăn mặc chỉnh tề cũng rút ra nhuyễn kiếm bao quanh Vụ Linh.
Vụ Linh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, biết chắc đây thuộc hạ đến để cứu mình.

Hơn nữa người đàn ông đang nắm chặt tay y này, Vụ Linh liền nhận ra đây chính là Hạ Quân dịch dung.

Trong lòng bàn tay Hạ Quân có một nốt ruồi nhỏ nhô lên, Vụ Linh rất rõ ràng.
“Quân ca…!” Vụ Linh không nhịn được vui sướng mà thốt lên một tiếng.
“Thần cứu giá chậm trễ.

Tội đáng muôn chết.” Hạ Quân siết chặt tay y, thấp giọng nói.
Tạp Thụy không nghe rõ Hạ Quân nói gì, nhưng nhìn tư thế của họ, hẳn là người của A Linh.

Hắn tức khắc trở nên phẫn nộ, rút kiếm muốn xông lên, nhưng lại bị thủ hạ bên cạnh gắt gao ngăn cản.
“Ngoan ngoãn mà đầu hàng đi.” Hạ Quân lạnh lùng nhìn hắn, mặt không chút cảm xúc nói: “Bên ngoài chuẩn bị tấn công vào rồi.”
“Các ngươi chỉ có tám người! Chờ bên ngoài tấn công vào, các ngươi đã bị ta chém chết!” Tạp Thuỵ vô cùng tức giận, trong lòng tràn đầy đau đớn vì bị Vụ Linh phản bội.
Nhị đương gia ngăn cản hắn, lôi kéo hắn đi vào trong, nôn nóng nói: “Đại đương gia đừng hấp tấp! Nghe động tĩnh bên ngoài có lẽ không thủ được nữa, mau đi thôi! Nếu ngươi cứ khăng khăng đòi giết, chúng ta đều phải chết ở đây! Chúng ta giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt*, nghe ta lần này đi.”

*giữ được núi xanh, sợ gì không có củi đốt (留得青山在,不怕没柴烧): Ở đâu có sự sống, ở đó có hy vọng.
Không phải vô cớ mà Tạp Thụy có thể làm thủ lĩnh khi còn trẻ như vậy, nghe nhị đương gia nói, hắn đột nhiên sáng suốt, phân tích mặt lợi và hại, sau đó lập tức hạ lệnh trốn đi trước khi có người tấn công vào.

Hắn nhìn Vụ Linh đang trốn sau lưng Hạ Quân, đột nhiên lạnh lùng nói: “Ngươi đã nói là sẽ không rời đi.”
Hắn nói xong liền xoay người chạy trốn, Hạ Quân không cho người đuổi theo.

Bọn họ nhân số quá ít, nên trước tiên phải đảm bảo sự an toàn của hoàng thượng.
Vụ Linh cau mày nhìn theo bóng lưng của Tạp Thụy, trong lòng đột nhiên có chút nhói đau.

Trong lòng y thực sự rất khổ sở khi nhìn thấy vẻ mặt trống rỗng oán hận của Tạp Thụy.

Tuy rằng đã chuẩn bị sẵn sàng việc lừa gạt hắn, nhưng Tạp Thụy đối với y không tệ, lừa gạt tình cảm của người khác, Vụ Linh có phần không đành lòng.
Không đợi quân lính từ bên ngoài tiến vào, Hạ Quân đột nhiên bế Vụ Linh lên chạy ra bên ngoài, nói: “Đi mau, nơi này có cơ quan, sắp sập rồi!”
Thế là hai nhóm người vội vàng bỏ chạy về hai phía khác nhau.

Đi ra bên ngoài, nhìn thấy đội quân quen thuộc của mình, Vụ Linh lập tức thả lỏng người, vùi trong lồng ngực Hạ Quân khóc nức nở.

Y lo lắng đề phòng lâu như vậy, cuối cùng cũng an tâm.

Y biết rằng Hạ Quân nhất định sẽ đến giải cứu y.
Hạ Quân ôm y lên ngựa, cùng mọi người vội vàng trở về.

Hắn biết được tin tức sau khi Vụ Linh mất tích nên đã đưa người đến đây để tìm y.

Chỉ là căn cứ của toán cướp Bạch Sa này cực kì khó kiếm, hắn phải mất một thời gian dài mới tìm ra được.

Sau đó mới lên kế hoạch giải cứu, cho người suốt đêm chế tác tám chiếc rương có thể chứa người, để làm trọng lượng cho giống thật nhất, lại tiếp tục đặc chế một lô vàng bạc châu báu giả để rải lên trên bề mặt.

Châu báu thoạt nhìn trông rất nặng, nhưng thực ra sức nặng đó là đến từ binh lính phía dưới đáy rương.

Về phần thương đội cũng là giả trang.

Hạ Quân vốn dĩ có thể trực tiếp dẫn quân tấn công vào, nhưng hắn khăng khăng rằng phải tìm được Vụ Linh trước rồi mới có thể tấn công.
“Bệ hạ… Đừng khóc, bảo trọng thân thể.” Hạ Quân không biết nên an ủi người như thế nào, nhìn Vụ Linh rơi nước mắt mà lòng loạn thành một đoàn, đưa tay xoa nhẹ đầu y, lúng túng nói.
“Quân ca… Ta thật sự rất sợ, sợ rằng ngươi sẽ không đến cứu ta.” Vụ Linh nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn hắn, Hạ Quân đau lòng, cúi đầu hôn lên đôi mắt ướt nhẹp của y.


Mấy ngày nay, hắn bận rộn đến nỗi râu cũng chưa cạo, đâm vào mặt Vụ Linh làm y ngứa ngáy.
“Là do thần vô năng, thỉnh bệ hạ trừng phạt.” Hạ Quân ôm chặt Vụ Linh, cảm giác rõ ràng thân thể y đang run lên, trong lòng rất khó chịu.

Nếu lúc trước người cùng bệ hạ đi thăm các nước ngoại quốc là hắn thì tốt rồi.
“Sao ta lại trừng phạt ngươi chứ…” Vụ Linh lắc đầu rồi đột nhiên đỏ mặt nói: “Quân ca, ta muốn… muốn sinh em bé.” Sau khi trải qua chuyện này, y suýt chút nữa đã chết, vì vậy y muốn tự mình dựng dục một sinh mệnh mới.
“Quyết định của bệ hạ, thần luôn ủng hộ.” Hạ Quân nói.
“Quân ca không muốn biết ta muốn hoài thai đứa con của ai à?” Vụ Linh đỏ mặt hỏi.
“Cái này… Bất kể là bệ hạ muốn mang thai của người nào, có con nối dõi đều là phúc lớn cho đất nước.” Hạ Quân do dự một chút, hắn đương nhiên muốn biết, nhưng mà chính mình cứu giá chậm trễ cho nên hắn không có thư cách để hỏi.
“Đồ ngốc, ta muốn mang thai con của ngươi.” Vụ Linh đỏ mặt dựa đầu vào ngực Hạ Quân, hờn dỗi nói.
“Bệ hạ…!” Hạ Quân trong lòng hoảng hốt, chợt có chút kinh hãi.

Hắn tự cho mình là tội thần, thực sự không đủ tư cách để có con với Bệ hạ.

Nhưng vì đó là ý của bệ hạ, hắn không nên coi nhẹ mình, “Vi thần hoảng sợ, tạ bệ hạ đã chiếu cố.”
Thần kinh căng thẳng của Vụ Linh thả lỏng, y dựa vào lồng ngực của Hạ Quân, ngáp một cái rồi nói: “Ta ngủ một lát….


Hạ Quân gật đầu, cởi áo choàng ra bao lấy Vụ Linh, vì y mà chắn gió chắn cát.
Trở lại hoàng cung, Vụ Linh bị Chương Ánh Tuyết kéo đi kiểm tra lại thân thể nhiều lần, chắc chắn vết thương của y đã lành hẳn rồi mới thả y về tẩm cung nghỉ ngơi.
Vào buổi tối, Vụ Linh kêu người mang hợp hoan quả đến, sau khi ăn xong thì cởi sạch quần áo rồi nằm lên giường chờ đợi Hạ Quân.
Hợp hoan quả còn có tác dụng kích thích tình dục, trước khi Hạ Quân đến, lỗ lồn của Vụ Linh đã chảy ra rất nhiều nước, hai má ửng hồng, núm vú đáng yêu cũng sưng cứng lên.
“Ưm… Sao Quân ca đến chậm thế…” Vụ Linh hờn dỗi nói, y thật sự chịu không nổi liền vươn ngón tay đến lỗ lồn mà xoa nắn hột le của mình.
“Ưm… A a… A…” Khoái cảm truyền đến đại não, Vụ Linh lại sờ lên vú của mình, đùa bỡn núm vú mẫn cảm, miệng không ngừng phát ta những tiếng rên rỉ dâm đãng.
Khi Hạ Quân bước vào thì liền nhìn thấy cảnh tượng này làm cả người hắn huyết mạch sôi trào.

Thân thể trắng như tuyết của Vụ Linh hơi ửng hồng, lỗ lồn lấp lánh ánh nước, cặc nhỏ và núm vú đều đứng lên cứng ngắc, bị đôi tay mảnh khảnh của Vụ Linh vuốt ve.
“Quân ca, ngươi đến rồi…” Vụ Linh thở hổn hển, có chút xấu hổ khi để hắn nhìn thấy y thủ dâm, nhưng khoái cảm khiến y không thể nhịn được.
“Bệ hạ.” Hạ Quân vừa đi vừa cởi quần áo, xong xuôi liền leo lên giường nằm vào giữa hai chân của Vụ Linh, nhẹ nhàng gỡ bàn tay ra xoa nắn lồn nhỏ của y ra, há miệng liền ngậm lấy hột le, dùng đầu lưỡi trơn trượt liếm láp.
“A a… A…” Hột le bị liếm đến tê rần, Vụ Linh thoải mái đến quên mình nâng cao eo đưa lồn càng dán sát vào miệng Hạ Quân.

Hạ Quân dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn môi lồn bao bọc hạt đậu nhỏ kia, cằm đều bị nước lồn chảy ra xối ướt.
Vụ Linh thả bàn tay xoa ngực ra, nắm lấy ga giường, ngón chân cuộn tròn, đem ga giường giẫm đến vô cùng hỗn độn.
Hạ Quân gặm cắn hột le trong chốc lát rồi đưa lưỡi vào trong lỗ lồn, liếm mút xung quanh thành trong mềm mại.

“Ô ưmm…” Vụ Linh thoải mái nuốt nước miếng vào, đầu lưỡi linh hoạt của Hạ Quân khuấy đảo trong lỗ lồn làm cho nước lồn tí tách tiết ra, vách trong cũng tê dại không chịu nổi.
Nước lồn của Vụ Linh mang theo hương thơm và vị ngọt của hợp hoan quả, Hạ Quân nuốt vào chỉ cảm thấy giống như đang uống nước trái cây.

Hắn hút hết dâm thủy vào miệng, rướn người lên cùng Vụ Linh hôn môi, rồi đưa nước lồn của y đút cho y uống.
“Ưm…” Vụ Linh uống xong nước lồn của mình, mặt đỏ bừng, có chút xấu hổ, “Quân ca… thật đáng ghét…”
Hạ Quân mỉm cười, không trêu chọc y nữa mà cầm lấy con cặc của mình đâm sâu vào trong lỗ lồn.

Bản thân hắn thì nằm đè ở phía trên Vụ Linh mút mát núm vú y.

Lỗ lồn của y giống như cái miệng nhỏ háu ăn, trước tiên nuốt hết đầu cặc thô to, sau đó đem toàn bộ thân cặc nuốt hết vào.
“A a… ưm… Địt vào tới… A… A…” Tốc độ đâm chọc của Hạ Quân lúc bắt đầu không nhanh lắm, chậm rãi tấn công vào điểm mẫn cảm của Vụ Linh, làm cho khoái cảm của y từng bước dâng lên.
Đầu cặc thô to chà xát nếp gấp ở vách trong, cặc bự lấp đầy lỗ lồn tạo cảm giác căng trướng thỏa mãn.

Không giống như đám người Tạp Thụy, khi Hạ Quân đút vào, tuy lỗ lồn bị cặc xâm nhập nhưng y lại cảm thấy rất an tâm.

Hạ Quân là ái nhân của y, hơn nữa Hạ Quân cũng yêu mình thật lòng nên y đương nhiên cảm thấy an toàn.
Núm vú bị Hạ Quân mút cho căng cứng, đến mức núm vú và quầng vú cũng sưng lên, cho nên càng thêm mẫn cảm, khi Hạ Quân chạm vào núm vú một chút thì lỗ lồn phản xạ có điều kiện chảy ra nước lồn.
“Ưm… a… a… Sướng quá… a a… Ô…” Thắt lưng Vụ Linh cực kì tê mỏi, y nâng chân lên kẹp chặt lấy eo của Hạ Quân, nước lồn bị cặc bự đâm chọc đến phun ra ngoài.
Hạ Quân không phải là một người thích hưởng lạc, nhưng được lồn nhỏ múp rụp ngọt nước mút lấy con cặc, hắn mới biết được thế nào là tiêu hồn cực lạc.

Lồn nhỏ của Vụ Linh vừa khít, vừa nóng, nước nôi cũng nhiều, không hề gây khó khăn khi địt vào.

Cặc bị lỗ lồn hút vào rất sảng khoái, nếu là người thiếu kinh nghiệm địt Vụ Linh lần đầu tiên, e rằng sẽ bị cái lồn này hút đến xuất tinh.
“A… Quân ca… Ưm… A a… A… Thật sướng… Ưm a…” Hạ Quân mỗi lần nhấp đều cực kỳ mạnh mẽ, lồn khít bị cặc địt cho tách ra, cả người bị làm cho mất hết sức lực.

Tâm lồn bị đầu cặc tròn trịa va chạm từng chút một, cảm giác tê dại bủn rủn làm Vụ Linh muốn khóc lên, nước mắt cùng với mồ hôi chảy xuống làm người ta vô cùng động tậm.
Hạ Quân liếm láp cái cổ và vành tai nhạy cảm của Vụ Linh, nhìn y nhắm mắt mơ màng hét lên, bất giác mỉm cười nói nhỏ vào tai y: “Ta muốn tăng tốc.”
Nói xong Hạ Quân liền hung hăng địt mạnh vào cái lồn tiêu hồn kia của Vụ Linh, tốc độ cực nhanh, địt đến nỗi tiếng rên rỉ của y cũng vỡ vụn.
“A! A! A! Ưm… A! Ô… A a a… A a! A…!” Thân thể Vụ Linh bị con cặc bự chảng địt cho đong đưa, bầu vú cùng cặc nhỏ vung vẩy trong không khí, cực kì hấp dẫn ánh mắt người khác.
Điểm nhạy cảm của Vụ Linh nằm ở đâu Hạ Quân đều rõ ràng, hắn tìm thấy chỗ thịt non, dùng con cặc hung hăng địt vào nơi đó.

Trong tích tắc đôi chân của Vụ Linh trở nên mềm nhũn, cuối cùng không thể kẹp chặt eo Hạ Quân nữa được nữa liền trượt xuống giường đặt bên hông hắn.
“Ưm… A a… Quân ca… A a a… A… To quá… Ưm… A a… Linh nhi sướng lồn quá… A a a… A a…” Thân thể Vụ Linh run lên phát ra tiếng rên lẳng lơ, lỗ lồn phun ra vài dòng nước lồn, y như thể cái vòi nước bị người ta xả van, địt đến nước lồn dàn dụa không thể ngăn cản nổi.
“A a… Không được… A… A… A… Ưm a… Muốn, muốn bắn… A a…” Vụ Linh khóc thét lên, cặc nhỏ bị địt phê đến mức bắn ra.

Tinh dịch trắng đục từ bên trong lỗ tiểu phun lên trên không trung vẽ ra một quỹ đạo đường cong, cuối cùng rơi xuống thân thể trắng nõn của Vụ Linh.

Cái bụng phẳng lì và cặp vú ngồn ngộn dính đầy tinh dịch, trông đặc biệt gợi cảm.
Hạ Quân nặng nề thở ra một hơi, cặc cắm trong lỗ lồn cương thêm vài phần.

Sau khi Vụ Linh đạt cực khoái, Hạ Quân cảm thấy mình có thể địt vào trong tử cung nên dùng đầu cặc mài mò khám phá lối vào bí mật kia.


Vụ Linh bị hắn làm cho mềm mại vô cùng, cả người đều mất hết sức lực.
Cặc vừa thô vừa to ở lỗ lồn chặt khít thăm dò, không bao lâu liền tìm được lối vào của tử cung.

Thịt lồn trong đó cực kì non mềm, miệng tử cung thì bé xíu.

Nhưng vì hình dạng con cặc của Hạ Quân là hình trụ thô to nên không dễ dàng gì mà chui vào được.

Hắn hôn lên má của Vụ Linh thấp giọng nói: “Chịu khó một chút.”
Trước khi Vụ Linh phản ứng lại, đầu cặc thô to cường ngạnh địt xuyên vào, một cơn đau dữ dội ập đến, Vụ Linh không thể kìm được nước mắt khóc thét lên.
“Đau… Ưm a… Quân ca… Ô ô… Đau quá!” Vụ Linh uỷ khuất gọi Hạ Quân, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

Hạ Quân đau lòng hôn lên dương mặt y, nói: “Sẽ sớm ổn thôi, Linh nhi chịu đựng thêm chút nữa rồi sẽ nhanh chóng trở nên thoải mái.”
Tử cung vô cùng chật hẹp, như một lớp vỏ ấm áp, ẩm ướt bao chặt lấy đầu cặc cùng một phần thân cặc, Hạ Quân thoải mái đến mức không khỏi nhíu lại đôi mày kiếm xinh đẹp, ở bên trong điên cuồng nhấp.
Nước lồn không ngừng chảy ra, Vụ Linh dần dần quên đi đau đớn, nơi sâu nhất của lỗ lồn bị địt đến vừa chua xót vừa bủn rủn tê dại, y đặt tay lên bụng dưới, tựa hồ cảm giác được cặc địt đến phồng lên một khối.
“Ưm a a… A… sướng lồn quá… A a a… A… Ha a… Không được… A a… Sướng chết mất… Ô… A a a… Thật thoải mái… A…” Vụ Linh hét lớn một tiếng, tử cung càng thêm mẫn cảm, vừa chạm vào một chút thì tay chân của y đều tê dại, chưa kể còn bị Hạ Quân địt liên tục.
Hạ Quân địt một hồi liền cảm giác được cặc bị tử cung mút chặt đến tê dại, lại bị nước lồn phun ra xối lên, tinh dịch nóng hổi liền bắn ra từ lỗ tiểu, mạnh mẽ đánh vào vách trong của tử cung.
“A a a a… Sắp hỏng rồi… Ưm… A a… Tử cung bị địt hỏng rồi… A a a…” Bị tinh dịch bắn sâu vào bên trong, Vụ Linh khóc lên, sướng đến mức đại não trở nên trống rỗng, không thể nhớ bất cứ điều gì.
Hạ Quân không rút cặc ra, hắn dùng nó để chặn lại miệng tử cung không cho tinh dịch chảy ra ngoài.

Mặc dù khi hắn rút ra miệng tử cung sẽ nhanh chóng thắt chặt lại, nhưng Hạ Quân tham luyến sự chặt chẽ và ẩm ướt của tử cung y, vì vậy hắn liền ở lại bên trong.
Vụ Linh ôm chặt lấy hắn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cảm giác bụng dưới tràn đầy tinh dịch mà trở nên căng trướng.
“Ha a… Quân ca… Tinh dịch của ngươi đều ở trong bụng, ta nhất định sẽ mang thai con của ngươi…” Vụ Linh dịu dàng nhìn hắn, chủ động hôn lên đôi môi mỏng của Hạ Quân.
Hạ Quân lau mồ hôi trên trán Vụ Linh, ôn nhu nói: “Đúng vậy, đứa con trong bụng chính là bảo bảo của chúng ta.

Nó nhất định sẽ đáng yêu như ngươi vậy.”
Hạ Quân nói đúng.

Vụ Tuyên đúng là dễ thương y như phụ thân của mình, nhưng tính cách phần nào đó lại xấu xa y như Chương Ánh Tuyết.
Ban đêm, sau khi xử lý xong ga trải giường, Vụ Linh ngủ thiếp đi trong lồng ngực của Hạ Quân.

Tuy nhiên, trong giấc mơ lại hiện lên biểu tình phẫn uất của Tạp Thụy.

Lòng y liền đau nhói, mồ hôi túa ra trên trán, cả người không ngừng run rẩy.

Hạ Quân bị y đánh thức, tưởng là Vụ Linh gặp ác mộng nên liền ôm chặt lấy y vuốt lưng cho y cảm thấy thoải mái hơn.

Có lẽ cảm nhận được sự hiện diện của Hạ Quân, lông mày của Vụ Linh dần dần dãn ra, ôm chặt lấy hắn bắt đầu bình tĩnh lại.
Thế nhưng vẻ mặt Hạ Quân lại bắt đầu âm trầm, nếu lần sau gặp lại, nhất định sẽ giết chết hết những kẻ đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương