Thái Tử Cũng Xưng Thần
-
Chương 4
Cho dù quan hệ của hai người ngày càng thêm thân mật, nhưng Da Luật Tề vẫn không thay đổi bản sắc phong lưu, trong lúc đó hắn vẫn cùng trêu đùa với bốn mỹ nữ kia.
Đêm đã trễ, khi Triệu Khuynh Thành đến thư phòng thì gặp Mạc Tiểu Hương miệng đang mỉm cười từ bên trong đi ra, trên tay bưng một chén canh đã được uống cạn.
Một lúc khác, lại nghe tiếng cười trong trẻo của Tập Nhược ngân vang, đang vui vẻ đung đưa trên xích đu mà Da Luật Tề đang đứng bên cạnh mỉm cười.
Lại khi khác trong lúc mọi thứ im ắng, ở nhà kính truyền ra tiếng đàn tranh du dương cùng với tiếng cười của Da Luật Tề.
Lần khác khi nàng đi ngang hồ nước, cũng từng thấy Thu Lãnh đang lười biếng ngồi ở ghế đá, Da Luật Tề đột nhiên xuất hiện ôm nàng vào lòng . . . . . .
Nhìn thấy tất cả chuyện này làm lý trí nàng tan rã, không thể chịu đựng được hắn đem tình yêu phân phát cho người khác, lại nghĩ khi nàng cùng hắn thân thiết, lúc đó hắn cũng xem nàng như một trong bọn họ làm cho nàng rất đau lòng không thể chịu được.
Nàng muốn trong tim hắn chỉ có một mình nàng. Nàng oán hận hắn, cũng oán hận các mỹ nhân này.
Qua nửa tháng gió êm sóng lặng, Triệu Khuynh Thành lại phát động "Khu trục chiến".
Nàng đem bốn mỹ nhân kia triệu tập đến điện lớn, nhìn các nàng lạnh lùng thốt: "Bốn người các ngươi hôm nay phải ra phủ."
Đến đêm nàng đợi thật lâu Da Luật Tề cũng không tới lại buồn ngủ thiếp đi. Khi nàng tỉnh lại thì nghe Bình nhi nói đêm qua thái tử ngủ lại ở chỗ Tập Nhược – Hoa Các, làm nàng tức điên, liền lập tức gọi Liên Hoa, Tập Nhược, Thu Lãnh cùng với Mạc Tiểu Hương bốn người triệu tập lần nữa.
"Thái tử phi, van cầu ngươi, không cần đuổi chúng ta đi." Liên Hoa lại giở chiêu cũ, khóc sướt mướt.
Mạc Tiểu Hương lại khoa trương hơn, sụp quỳ trên mặt đất, khóc nói : "Thái tử phi, ngươi muốn ta rời thái tử, không bằng trực tiếp giết ta đi."
"Thái tử phi, Tề ca ca biết chuyện này không?" Thu Lãnh thái độ bình tĩnh, vẻ mặt kiêu căng.
"Công chúa tỷ tỷ, không cần đuổi Tập Nhược, Tập Nhược thích nơi này, không nghĩ rời đi." Tập Nhược mắt to ra vẻ vô tội, đau khổ cầu xin.
"Không cần nhiều lời! Bình nhi, kêu quản gia cho các nàng mỗi người một ngàn lượng bạc, chuẩn bị xe ngựa cho các nàng, đưa các nàng đều tự về nhà."
Triệu Khuynh Thành vung ống tay áo, xoay người rời đi, lúc này Thu Lãnh bỗng nhiên ra tay nhanh như điện bổ phía sau cổ của nàng.
Thu Lãnh bất quá chỉ là đồ đệ của Lạc Phong Mạnh, ngay cả Lạc Phong Mạnh cũng không phải là đối thủ của Triệu Khuynh Thành, huống chi là nàng! Triệu Khuynh Thành khâm phục sự can đảm của nàng, nhưng lại khinh thường nàng ngu xuẩn.
Tạm thời không nói nàng không phải là đối thủ của Triệu Khuynh Thành đi, cho dù nàng thắng thì như thế nào? Công kích thái tử phi sẽ đắc tội, chỉ sợ Da Luật Tề nghe xong, cũng sẽ chủ động đem nàng đuổi ra khỏi phủ.
Triệu Khuynh Thành khinh miệt cười, dễ dàng tránh đi công kích của Thu Lãnh, Thu Lãnh đánh trượt lại bổ nhào về phía trước, thấy trán nàng lại hướng về phía góc bàn, nếu thật sự va vào thì dung nhan đẹp đẽ kia sẽ bị hủy đi.
Triệu Khuynh Thành vốn chỉ định khiển trách nàng một chút, nhưng khi gặp tình hình này trong lòng mềm nhũn, tay nhịn không được kéo lại ống tay áo của Thu Lãnh, nhưng Thu Lãnh lại dùng sức đẩy nàng ra, ngã mạnh xuống đất, cái bàn gỗ cũng bị nàng đập tan.
Sau khi hét lớn một tiếng, Thu Lạnh ôm bụng cuộn mình trên mặt đất, cái trán nhỏ của nàng chảy đầy mồ hôi, mặt tái nhợt . . . . . .
"Ngươi đang bày trò gì nữa đó?" Triệu Khuynh Thành không kiên nhẫn cau mày nhìn nàng. Thật đúng là đang giả bộ, chỉ một cái ngã, lại đau đến chết sao? Giả bộ nhu nhược cũng không suy nghĩ một chút đi!
"A, hài tử của ta!" Thu Lãnh đột nhiên thét chói tai, chỉ thấy dưới làn váy xanh nhạt của nàng không ngừng chảy ra máu tươi, thành một vũng hồng trên mặt đất nhìn chói mắt.
Ba nữ nhân còn lại như ở trong mộng mới tỉnh, sợ hãi kêu lên một tiếng tiến đến.
Vì để được ở lại trong phủ, Thu Lãnh lại có thể không tiếc sát hại đứa nhỏ của nàng? Nàng thực ác độc! Không chỉ có Triệu Khuynh Thành nghĩ như vậy, ngay cả ba cơ thiếp kia đều nghĩ như thế.
Triệu Khuynh Thành sắc mặt tối tăm nhẹ nhàng tiến lên tách mọi người ra, liền nâng Thu Lãnh lên đem vào trong phòng.
Thu Lãnh phẫn hận giãy dụa, "Ngươi giết hài tử của ta, ngươi trả đứa nhỏ cho ta!"
Triệu Khuynh Thành không để ý tới nàng đổi trắng thay đen kêu rên, lạnh lùng đem nàng đặt ở trên giường nói: "Nếu ngươi thật muốn cứu hắn thì câm miệng ngay!" Nghĩ đến khi Da Luật Tề biết con mình mất đi thì sẽ phản ứng như thế nào? Nàng không dám nghĩ tiếp, chỉ tập trung tinh thần, cẩn thận chữa thương cho Thu Lãnh.
Sau khi cứu xong, Bình nhi lập tức bưng một bồn nước đến cho Triệu Khuynh Thành rồi lui ra ngay.
Triệu Khuynh Thành dùng một cái khăn lau tay, sau lại dùng cái khác lau mặt cho Thu Lãnh đang tái nhợt. "Ngươi thực ác độc! Vì để được ở lại trong thái tử phủ lại nhẫn tâm sát hại con của mình, người bình thường tuyệt đối làm không được điều này. Ngươi làm như vậy thật là vì thái tử, hay là vì mưu đồ khác?"
"Thái tử phi, rõ ràng là ngươi hại ta sanh non, giờ phút này ngươi lại còn nói như vậy?" Thu Lãnh thở phì phò, khóe miệng tươi cười đắc ý.
Hừ, thái tử phi trong truyền thuyết thông minh giống thần tiên thì cũng bình thường thôi, còn không phải bị bại dưới tay nàng sao?
"Nói hươu nói vượn! Chúng ta đều thấy rõ ràng ngươi chính mình ngã sấp xuống, ngươi còn dám vu hãm cho công chúa, thật là to gan!" Bình nhi tức giận hét lớn.
"Bình nhi, chúng ta cũng biết ngươi sốt ruột bảo vệ cho chủ, nhưng thái tử phi lần này thật sự hơi quá đáng. Chút nữa khi thái tử hỏi chuyện này, chúng ta sẽ nói thật cho người biết."
Liên Hoa ngoài mặt thản nhiên nói, nhưng mặt mày lại hiện lên vẻ đắc ý.
"Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Bình nhi nhìn Liên Hoa quái dị, nàng có cảm giác công chúa bị rơi vào bẫy của các nàng.
"Có phải hai người các ngươi cũng tận mắt thấy ta đẩy ngã Thu Lãnh?"
Triệu Khuynh Thành cười lạnh nhìn Mạc Tiểu Hương cùng Tập Nhược hỏi, chỉ thấy hai người bọn họ cười dài gật đầu.
"Tốt lắm, chờ đến khi các ngươi có cơ hội nói với thái tử, thì nói cho hắn biết tình hình thực tế đi. Bình nhi, lập tức đem các nàng bốn người tống ra khỏi phủ!" Triệu Khuynh Thành lạnh lùng nhìn bốn người trước mặt biến sắc. Muốn tưởng cùng nàng đấu? Động tác võ thuật đẹp mắt của các nàng ở trong mắt nàng quả thực chính là chê cười.
Bốn nữ nhân lập tức bị Triệu Khuynh Thành đuổi ra khỏi phủ.
Bởi vì Thu Lãnh vừa đẻ non, Triệu Khuynh Thành không có đuổi nàng đi xa, an bài ở một biệt thự bên ngoài gần kinh thành ngoại để an dưỡng thân; còn lại ba nàng kia đều phái người đuổi về quê quán của họ.
Da Luật Tề vừa trở về thái tử phủ, quản gia lập tức đem hành động Triệu Khuynh Thành báo cáo cho hắn.
"Thái tử, hôm nay thái tử phi triệu tập Liên Hoa, Tập Nhược, Thu Lãnh cùng Mạc Tiểu Hương bốn vị cô nương đến Phượng Nghi Các, không lâu sau, chợt nghe nói Thu Lãnh cô nương ngã sấp xuống sanh non, đến lúc già nô đến thì vừa vặn thấy thái tử phi đem bốn vị cô nương trục xuất ra phủ."
"Thu Lãnh sanh non? Tất cả các nàng đều bị thái tử phi đuổi đi?" Da Luật Tề kinh ngạc hỏi lại.
Triệu Khuynh Thành – nữ nhân chết tiệt này, trí tuệ như thế, đẹp đẽ như vậy, tâm địa lại ác độc! Nàng dám có ý đồ khống chế cuộc sống cùng ý chí hắn, hắn nhất định bắt nàng phải trả giá lớn!
Trong mắt Da Luật Tề phụt ra vẻ ác độc.
Hắn nhanh chóng tiến vào Phượng Nghi Các của Triệu Khuynh Thành, vừa mới tiến đến cửa phòng, liền tát Triệu Khuynh Thành một cái làm cho khóe miệng nàng chảy máu.
"Đáng chết! Ngươi dám đánh ta?" Triệu Khuynh Thành che hai gò má sưng đỏ, căm tức không dám tin nhìn Da Luật Tề.
Đây là lần thứ hai hắn đánh nàng! Lần đầu tiên là lúc trước do hắn không hiểu nàng, trong lúc vô tình làm nàng bị thương, nàng có thể hiểu mà tha thứ, nhưng mà lần này, hắn cố ý đánh nàng.
Hắn – đầu con lợn chết tiệt! Nhìn biểu tình hắn biết hắn chỉ tin lời đồn – hắn nghĩ nàng giết đứa nhỏ của hắn!
"Tiện nhân! Ngươi sẽ vì hành vi của ngươi mà trả giá lớn." Tay Da Luật Tề nắm cái cổ mảnh khảnh của nàng, năm ngón tay chậm rãi xiết chặt, lạnh lùng nhìn thần sắc Triệu Khuynh Thành càng ngày càng thống khổ.
Ông trời, hắn thật sự muốn giết nàng!
Triệu Khuynh Thành hoảng sợ muốn vặn bung ngón tay của hắn ra, cũng không có thể mảy may di động, thiếu dưỡng khí làm đầu nàng đau muốn nứt ra, nhưng lúc này có một thứ đau hơn đó là lòng nàng.
Nàng yêu một nam nhân căn bản chưa từng yêu nàng, mười ngày ngọt ngào qua bất quá là một biểu hiện giả dối, nếu hắn đối với nàng có chút tình nghĩa, cũng không thể không nghe nàng giải thích, võ đoán phán nàng tử tội.
Ý nghĩ này làm cho Triệu Khuynh Thành đánh mất ý chí muốn sống, hai chân nàng mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh. . . . . .
Không biết qua bao lâu, thần trí của nàng mới dần dần thanh tỉnh, một cỗ mãnh liệt làm nàng hít thở không thông, từng đợt đau đớn quen thuộc muốn xé rách nàng.
Nàng kinh ngạc mở to mắt, trong bóng tối, chỉ thấy Da Luật Tề ngồi ở trên người nàng, nắm chặt eo của nàng, ra sức ở trong cơ thể của nàng công thành chiếm đất.
"Buông. . . . . ." Nàng vô lực kêu lên.
"Ngươi không phải muốn độc chiếm ta sao? Như thế nào lại không biết? Nhu cầu của ta từ trước đến nay rất lớn." thanh âm Da Luật Tề mang theo tà ác.
"Đừng buộc ta hận ngươi, Da Luật Tề." Triệu Khuynh Thành phẫn hận nắm chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay nàng, máu tươi từ nàng bàn tay nhỏ xuống giường, trong không khí lạnh lẽo mang theo một mùi máu tươi.
Mà lúc này, Da Luật Tề đạt tới cao trào, hắn gầm nhẹ một tiếng đưa mầm mống của hắn bắn vào trong cơ thể nàng; Triệu Khuynh Thành chợt bị kích thích, cả người không ngừng run run, hai người đồng thời đạt tới cao trào. . . . . .
Triệu Khuynh Thành từ trước đến nay tôn trọng nguyên tắc "Người hiểu lòng ta thì biết ta tốt, nếu đã không muốn hiểu thì có nói cũng vô dụng", nàng cho tới bây giờ cũng không có thói quen giải thích hành vi của mình cho người khác biết. Nhưng lần này, nàng vì Da Luật Tề mà phá bỏ nguyên tắc, nàng muốn giải thích với hắn, bởi vì nàng có thể không cần mọi người nghĩ gì, nhưng không thể không để ý đến ý nghĩ của hắn.
Lúc Triệu Khuynh Thành thấy Da Luật Tề đứng dậy mặc quần áo định rời đi thì nàng nhịn không được mở miệng giải thích: "Ta không có đẩy ngã Thu Lãnh, nàng vì để có thể được lưu lại, không tiếc sanh non."
"Dám làm dám chịu! Nếu ngươi lớn mật thừa nhận, không chừng ta còn có thể bội phục dũng khí của ngươi, nhưng hiện tại ngươi lại có hành vi nhu nhược, làm cho ta ghê tởm." Sau khi Da Luật Tề ăn mặc chỉnh tề, quay đầu lạnh lùng liếc nàng một cái, không chút nào lưu luyến bước ra khỏi cửa phòng.
Da Luật Tề – đầu heo này một chút cũng không thương ta! Ý nghĩ này làm cho lòng Triệu Khuynh Thành đau đớn đến rơi nước mắt.
Da Luật Tề thật sự rất muốn bóp chết Triệu Khuynh Thành – nữ nhân ác độc kia!
Nàng đuổi đi cơ thiếp của hắn, làm cho bốn nữ tử nhu nhược kia lưu lạc tứ phương, còn ác độc hại chết đứa nhỏ của hắn. Mấy ngày liên tiếp sủng ái nàng làm nàng đắc ý vênh váo, quả thực là không biết trời cao đất rộng!
Da Luật Tề sắc mặt tối tăm ngồi ở trong thư phòng hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, hắn quả thật thiếu chút nữa bóp chết nàng. Gặp quỷ! Thật sự hắn muốn bóp chết nàng, nhưng khi hắn gặp nàng bối rối hoảng sợ, ánh mắt yếu ớt bất lực thì tim của hắn lại giống như bị đâm trúng, đau đến không thể xuống tay được.
Cái nữ nhân chết tiệt kia đã bỏ bùa gì cho hắn? Vì sao mặc kệ nàng làm chuyện ác độc gì, hắn đều không thể khống chế dục vọng của chính mình đối với nàng? Hắn mê luyến thân thể của hắn, hai người bọn họ rất hợp nhau làm cho hắn không thể cảm thấy thỏa mãn tuyệt vời khi cùng với các nữ nhân khác được!
"Thái tử, Thu Lãnh cô nương đã được đón trở lại, ba vị cô nương khác sáng sớm mai cũng lần lượt được đón trở lại phủ." Quản gia cung kính báo cáo Da Luật Tề tiến độ công việc.
"Được rồi, ngươi đi xuống đi." Da Luật Tề thu hồi tâm thần, liếc nhìn quản gia liếc một cái, hắn nhìn ra được, trên mặt quản gia tỏ vẻ đối địch với Triệu Khuynh Thành.
Triệu Khuynh Thành thông minh như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự không biết tình cảnh của chính mình? Nàng là công chúa địch quốc, như thế nào lại làm chuyện giết hại nữ tử Liêu quốc được? Tình yêu của nàng tuy rằng làm cho hắn cảm động, nhưng nếu tình yêu của nàng gây nguy hiểm cho cơ thiếp của hắn, thì thái tử phủ cũng không thể chứa chấp nàng được.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Da Luật Tề trở nên buồn bã.
Tuy rằng hắn mê luyến thân thể của nàng, nhưng thời gian nàng cùng hắn mới ngắn ngủi có mười ngày, không thể so với thâm tình bốn năm hắn cùng với bốn mỹ nhân kia được.
Nếu Thu Lãnh đã hồi phủ, vì thế Da Luật Tề đứng dậy rời thư phòng, lững thững đi đến chỗ nàng – Nhà Thủy tạ.
Thu Lãnh sắc mặt tái nhợt, thần sắc cao ngạo ngày thường đã không thấy, liếc thấy hắn, nước mắt lập tức đổ rào rào rơi xuống; vẻ mặt cùng bộ bộ dáng mang lệ đau thương làm cho Da Luật Tề sinh lòng thương tiếc, hai tay gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng.
Thu Lãnh bỏ vẻ kiêu căng, ở trong lòng hắn khóc lóc kể lể lòng mình đau cùng ủy khuất. "Tề ca ca, đều là ta không tốt, ta không thể bảo hộ con của chúng ta được tốt."
Nàng lên án Triệu Khuynh Thành làm cho Da Luật Tề tâm phiền ý loạn, khuyên giải an ủi nàng vài câu, sau đó lại khống chế không nổi lại đi tìm Triệu Khuynh Thành.
Trong Phượng Nghi Các, ánh trăng như nước, mang một tầng mộng ảo giống như màu bạc, trong không khí vẫn đang lưu lại mùi hoan ái vừa rồi.
Triệu Khuynh Thành nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, cánh tay buông tư nhiên lõa lồ bên ngoài, sắc mặt tái nhợt, môi lại vẫn đỏ tươi.
Da Luật Tề đứng ở bên giường, cơn giận còn sót lại chưa hết nhưng hô hấp không khỏi lâm vào bế tắc, hắn say sưa ngắm nhìn nàng đang ngủ, tay không kiềm được vuốt ve da thịt non mịn của nàng. Lúc này thấy nàng thanh khiết tực như tiên tử, chính là bề ngoài xinh đẹp như thế, bên trong lại ẩn chứa một tâm ngoan độc, chẳng lẽ thật là hoa đẹp nhất lại độc nhất?
Cảnh vừa rồi làm cho Triệu Khuynh Thành tan nát cõi lòng, nàng có thể ngủ được sao? Khi nghe tiếng bước chân Da Luật Tề vào phòng thì nàng mất đi sự bình tĩnh cùng kiêu ngạo từ trước đến nay, không biết nên đối mặt với người làm đau lòng nàng này như thế nào, chỉ có thể nhắm lại mắt giả bộ ngủ, cũng không làm động Da Luật Tề. Nhưng Da Luật Tề cứ đứng ở trước giường, dùng đầu ngón tay ấm áp khẽ vuốt mặt của nàng, thật lâu không chịu rời đi.
Trước một khắc hắn còn mang vẻ ác độc, mà giờ phút này hắn lại hóa thành một người tình ôn nhu, hắn hỉ nộ vô thường, làm tâm nàng không nàng không tự chủ được phập phồng.
"Vì sao ngươi lại trở về xem ta? Không phải là không có tình với ta nữa sao?" Triệu Khuynh Thành thở dài mở mắt ra.
Da Luật Tề thu tay, lạnh lùng nhìn nàng nói : "Yêu thích thân thể của ngươi dễ dàng, yêu lòng của ngươi? Rất khó!" Hắn cố ý xem nhẹ vẻ thống khổ hiện lên trong mắt của nàng, tiếp tục hờ hững nói: "Các cơ thiếp của ta đã dần dần hồi phủ, ta hy vọng ngươi nhận rõ thân phận của chính mình, ngươi nếu lại dám thương tổn các nàng, ta tuyệt đối sẽ không khinh xuất tha thứ ngươi, ngươi nghe hiểu được không?"
"Nguyên lai, ngươi lại đây để tuyên chiến." Triệu Khuynh Thành cười khổ, giờ phút này nàng thật sự rất muốn khóc lớn, chỉ tiếc nàng không còn nước mắt nữa.
Ánh mắt nàng đau khổ ánh mắt làm cho Da Luật Tề phiền muộn trong lòng, hắn hừ lạnh vài câu, xoay người muốn đi.
"Da Luật Tề, có Triệu Khuynh Thành ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng hưởng tề nhân chi phúc." Triệu Khuynh Thành không cam lòng nhìn bóng lưng của hắn, quật cường nhắc lại lập trường của nàng.
"Không biết tự lượng sức mình!" Da Luật Tề thừa nhận lời nàng làm cho hắn tim đập thình thịch, nhưng nhớ tới Thu Lãnh ánh mắt hoảng sợ cùng lệ nhan, còn muốn kiện Triệu Khuynh Thành ác độc, hắn lựa chọn lạnh lùng bỏ xuống một câu trào phúng, không chút nào lưu luyến bước ra khỏi cửa phòng.
Triệu Khuynh Thành thở dài. Nam nhân này chưa từng tôn trọng ý nghĩ của nàng, tình yêu hoàn mỹ quả nhiên chỉ tồn tại ở trong ảo tưởng, dù sao hắn cũng chỉ là người nàng mê luyến lúc nhỏ thôi. Đối mặt với tình yêu vô vọng này, nàng có nên thông mình mà buông tay hay không? Nhưng nếu đã nhìn ra được hết thảy, vì sao lòng lại đau đớn như vậy?
Nhớ lại hắn mấy ngày liên tiếp trước ôn tồn, lại phảng phất như có một cây đao bổ ra lòng, trong lúc đó nàng lại giãy dụa lựa chọn là rời đi hay lưu lại.
Lưu lại? Nàng thống khổ!
Rời đi? Nàng sống không bằng chết.
Ngày hôm sau, Liên Hoa, Tập Nhược cùng Mạc Tiểu Hương lục tục trở lại thái tử phủ, chuyện Thu Lãnh sanh non, trong lúc đó “chân tướng” cũng lập tức được các nàng “vô tình” để lộ ra.
Thái tử phi đố kỵ bốn vị cơ thiếp được thái tử sủng ái, vì thế đem bốn người triệu tập lại, chuẩn bị đem các nàng đuổi ra khỏi phủ; bất ngờ nghe tin lớn bốn người quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin, thái tử phi không mảy may thương tiếc, bất đắc dĩ Thu Lãnh cô nương mới nói với thái tử phi nàng đã có mang long tử, mong thái tử phi thay đổi ý định ban đầu. Nhưng thái tử phi lại nổi lên lòng ác độc, cố ý đẩy ngã Thu Lãnh cô nương, làm cho Thu Lãnh cô nương sanh non, cuối cùng nàng còn thừa dịp thái tử chưa kịp trở về, đem bốn người đuổi ra phủ. . . . . .
Không đến một ngày, toàn bộ thái tử phủ đều ở vụng trộm nghị luận việc này, mọi người đi đến kết luận chính là: nữ tử Đại Tống mặt ngoài nhu nhược, kỳ thật tâm địa ác độc; mà nữ tử Đại Liêu lại quá mức thiện lương ngay thẳng, bảo hộ chính mình không tốt.
Triệu Khuynh Thành ngẫu nhiên nhìn đến các cung nữ e ngại cùng thần sắc né tránh, không cần tự mình đi nghe xem, cũng đã đoán được bên ngoài đồn đãi chuyện nhảm gì.
Chủ nhân Thái tử phủ không thương nàng, đã nhiều ngày hắn đều ở cùng các cơ thiếp triền miên; trong phủ hạ nhân đối địch nàng, tất cả đều xem nàng như rắn rết, hết thảy chuyện này làm cho Triệu Khuynh Thành - người sinh ra từ trước nay chưa bao giờ chịu thua lại có cảm giác thất bại.
Vào một ngày, bầu trời xanh thẳm, ánh nắng tươi sáng, vẻ đẹp trước mắt xua tan lo lắng trong lòng, nàng lững thững đi vào ngự hoa viên, đúng lúc sau bụi hoa hai cung nữ đang hái hoa nói chuyện, lời nói các nàng rõ ràng truyền vào tai nàng.
"Thái tử phi thực ác độc!" Cung nữ Giáp căm giận hái xuống một đóa hoa, để vào lẵng hoa.
"Đúng rồi, nàng chính là muốn độc chiếm thái tử. Thái tử người như vậy, ai lại không thương a? Vì sao chỉ cho phép nàng yêu, sẽ không cho người khác yêu?" Cung nữ Ất khẩu khí lại không tốt.
"Đúng rồi, thái tử phi nghĩ không đem nữ nhân khác xem cũng nghĩ giống như mình thì sao, nam nhân Liêu quốc chúng ta sẽ không thích, chỉ có người Tống dối trá mới có thể thích."
"Đúng rồi, người Tống cũng không phải cái thứ gì tốt!"
Hai người tán gẫu cao hứng phấn chấn, lúc các nàng chuẩn bị rời đi, mới phát hiện đứng ở cách đó không xa, sắc mặt Triệu Khuynh Thành xanh mét, hai người nhất thời sợ tới mức chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, cả người phát run, ngay cả dũng khí cầu xin tha thứ đều không có.
Tuy rằng Triệu Khuynh Thành chán ghét các nàng bàn lộng thị phi, lại đáng thương các nàng tâm tính tiểu nhân, vì thế lạnh lùng đảo qua hai người liếc mắt một cái, liền xoay người rời đi.
Chờ nàng đi xa, Da Luật Tề mới từ sau lưng núi giả đi ra, nhìn nàng mảnh khảnh bóng dáng nghi hoặc.
Khi hắn ở ngự hoa viên, ngẫu nhiên phát hiện nàng thì liền nhịn không được vụng trộm đi theo phía sau nàng, nhưng hắn không nghĩ tới chính mình nhìn đến một màn như vậy. Y theo cá tính, nàng của nàng hẳn phải trọng phạt hai người kia, mà không phải dễ dàng buông tha các nàng nha.
Hắn nhìn bóng lưng của nàng, ánh mặt trời đem hình dáng nàng buộc màu vàng vòng quanh, thương tiếc đến làm cho hắn hít thở không thông.
Hắn lắc đầu thu hồi tâm thần, xoay người rời đi. Trong Thủy Các còn có bốn mỹ nhân đang chờ hắn!
Bốn phía ngọn núi xanh, trời trong xanh lam như mới rửa, ở hồ sen cửu khúc đầu cầu, là Chu Lan Lục Ngõa Thủy Các; Da Luật Tề cùng bốn cơ thiếp xinh đẹp đang ngồi ở bên trong chơi đùa ầm ĩ.
"Tề ca ca." Liên Hoa rúc vào trong lòng Da Luật Tề, miệng ngậm một ngụm rượu, miệng đối với miệng đút cho hắn uống, sau đó mị nhan như tơ hỏi: "Rượu này ngọt hay không ngọt, hương hay không hương?"
Da Luật Tề thưởng nàng một cái mỉm cười mê người, không trả lời vấn đề của nàng.
Vừa lúc Triệu Khuynh Thành đi ngang qua Thủy Các thấy cảnh này, trong nháy mắt nổi lên hừng hực lửa giận. Trâm cài trong tay bị nàng bẻ gẫy, đầu nhọn đâm vào lòng bàn tay của nàng, nàng ném trâm cài, ngay sau đó đã vọt vào Thủy Các, phẫn hận nhìn năm người trước mắt.
"Ngươi này đầu heo!" Ánh mắt nàng nhìn thẳng Da Luật Tề.
Mặt Da Luật Tề tuấn mỹ tuyệt luân lập tức kéo dài, lạnh lùng nhìn nàng nói: "Cút ngay!"
Lúc đầu liếc thấy nàng thì hắn tự nhiên có điểm hoảng hốt, có một loại xấu hổ giống như bị bắt gian ở giường. Hắn vốn không muốn cùng nàng đối chọi gay gắt, nhưng nàng mở miệng câu nói đầu tiên thật sự rất đả thương người, vô luận là ai đều chịu không nổi loại vũ nhục này của nàng.
Gặp quỷ! Làm sao hắn lại tìm lý do cho hành vi của mình? Làm sao hắn lại chột dạ, làm sao lo lắng cảm xúc của nàng?
"Như ngươi mong muốn, ta đi!"
Triệu Khuynh Thành như gió bước ra khỏi Thủy Các, đáy mắt nàng toát ra tuyệt vọng tác động vào tâm Da Luật Tề, trong khoảng thời gian ngắn, bốn mỹ nhân bên người khiêu khích nhưng lại không có pháp lấy lại tinh thần của hắn.
Đang khi hắn vẫn còn đang giật mình, Triệu Khuynh Thành đột nhiên lại vọt vào Thủy Các, lạnh lùng đem hưu thư ném đến trước mặt hắn.
"Ngươi muốn hưu ta?" Da Luật Tề liếc hưu thư liếc mắt một cái, hành vi Triệu Khuynh Thành đã muốn vượt qua đoán trước của hắn .
Triệu Khuynh Thành không trả lời, lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, ống tay áo vung lên, xoay người đi ra Thủy Các.
Nhiều năm qua mộng đẹp một khi tan biến, nàng rất muốn khóc lớn một hồi, ai điếu tình yêu chính mình, ai điếu tâm chính mình. Nhưng nàng khóc không ra nước mắt, một nỗi buồn giận rối rắm ở ngực nàng, làm nàng cơ hồ không thể hô hấp.
Nàng mở lớn miệng, liều mạng áp chế cảm xúc, khóc không được nàng có thói quen gợi lên khóe miệng, lộ ra một tia tươi cười trào phúng.
Da Luật Tề nhận được hưu thư thì có phản ứng gì? Cảm thấy nhục nhã hay vẫn là thoải mái? Nàng không muốn biết, vô luận kết quả thế nào, đều làm lòng nàng lại đau thêm một lần.
Sự tưởng tượng của nàng bị chấm dứt bởi một tiếng vang thật lớn, phịch một tiếng, Da Luật Tề phẫn nộ đánh vỡ cái bàn, cất bước đuổi theo; khi hắn nắm được hai vai Triệu Khuynh Thành khiến cho nàng quay đầu thì hắn không có thấy nước mắt gì, chỉ thấy nụ cười trên mặt Triệu Khuynh Thành làm cho hắn cảm thấy dị thường chói mắt.
Ông trời, nữ nhân này tự nhiên còn cười!
"Ngươi mơ tưởng rời đi ta!" Da Luật Tề oán hận quát.
"Chẳng lẽ còn ở lại nhìn ngươi cùng người khác thân thiết?" Triệu Khuynh Thành phẫn hận nhìn hắn, thấy hắn trầm mặc không nói, miệng của nàng lại có một tia cười khổ."Ngươi muốn ta làm sao bây giờ? Ngươi là giấc mộng lớn nhất kiếp này của ta, ta như thế nào bỏ được rời đi ngươi, ta sao có thể rời đi ngươi?" Nàng thuận thế vùi đầu vào hắn trong ngực, nghe tim đập trầm ổn của hắn."Ngươi không chịu cho ta lòng của ngươi, nhìn đến ngươi cùng người khác thân thiết thì lòng tựa như bị đao đâm trúng, rất đau rất đau, ngươi biết không?"
Nàng tự thuật nỗi lòng sâu kín, làm trong lòng Da Luật Tề thật sâu xúc động, hắn thở dài, đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng.
"Yêu ta, chỉ yêu một mình ta." Nàng ở trong lòng hắn nói lời vô nghĩa, đáy mắt nổi lên sương mù.
Hắn khó xử cự tuyệt nàng: "Không cần ích kỷ như vậy, ta hiểu được cảm tình của ngươi, cũng tôn trọng cảm tình của ngươi, nhưng Thu Lãnh các nàng cũng là người, ta đồng dạng tôn trọng các nàng, ta không có khả năng vì ngươi mà bỏ qua các nàng."
Mộng của nàng rốt cục hoàn toàn tỉnh!
Đáy mắt Triệu Khuynh Thành trở nên trong suốt, tránh ra Da Luật Tề ôm ấp, lui ra phía sau vài bước, xoay người chạy vội mà đi.
Đồng thời yêu Thu Lãnh các nàng? Tình yêu không phải là chỉ có lẫn nhau sao? Trong miệng hắn yêu bất quá chỉ là nhục dục thôi, hắn căn bản không hiểu yêu, hắn căn bản là không có yêu!
Rời đi hắn, nàng sẽ chết; không ly khai hắn, nàng sống không bằng chết! Chẳng lẽ nàng cũng chỉ có hai lựa chọn này thôi sao?
Nàng không phục, vận mệnh của hắn từ trước đến nay chính nàng làm chủ.
Trong hoàng cung.
Liêu mẫu mỉm cười nghe Triệu Khuynh Thành kể ra bất mãn của nàng, nàng lý giải được nỗi đau của Triệu Khuynh Thành, bởi vì năm đó nàng cũng từng như thế giãy dụa, nhưng nam nhân nào lại không phong lưu? Nhất là người tôn quý trong hoàng tộc.
"Khuynh Thành, sớm hay muộn hắn sẽ kế thừa vương vị, đến lúc đó nhất định có thê thiếp thành đàn. Lúc này ngươi không thể chứa được bốn cơ thiếp kia, lúc đó ngươi lại như thế nào chịu đựng được? Một chồng một vợ thật sự là rất khó khăn ." Nàng khuyên giải an ủi Triệu Khuynh Thành.
"Khuynh Thành không thể chịu đựng được cùng người khác xài chung trượng phu, bởi vậy Khuynh Thành khẩn cầu mẫu hậu hủy bỏ danh Thái tử phi của Khuynh Thành, cho Khuynh Thành tức khắc quay về Tống." Triệu Khuynh Thành thần sắc kiên quyết nói ra tính toán trong lòng.
Liêu mẫu quá sợ hãi, trong tay tràn ra nước trà cơ hồ hắt vào làm ẩm ướt hoa phục của nàng." Khuynh Thành, ngươi nói được lời này hơi quá đáng. Ngươi là công chúa Đại Tống đến hòa thân, sao Đại Liêu lại vô cớ bỏ ngươi được? Nếu Đại Liêu làm như thế, chẳng phải bị người trong thiên hạ chỉ trích sao?"
"Đại Liêu bị người trong thiên hạ chỉ trích, đồng thời Đại Tống cũng sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng, Khuynh Thành làm sao nguyện ý làm cho sự tình diễn biến đến tình trạng kia được? Chính là Khuynh Thành thật sự không thể ở lại được, như thế nào đều không có đường để đi a." Sau đó Triệu Khuynh Thành quỳ gối trên đất, bi ai nói: "Thỉnh mẫu hậu vì Khuynh Thành làm chủ."
"Ai gia sớm biết thái tử phủ sẽ nổi lên phong ba, ngươi bức đi bốn gã cơ thiếp của Tề nhi, hại chết long tử một chuyện, đã làm cho ai gia đối với ngươi sinh ra bất mãn rất lớn, mà lúc này ngươi lại lấy an nguy quốc gia uy hiếp Bổn cung. . . . . . Hành vi cử chỉ của ngươi, thật sự làm cho ta rất thất vọng." Liêu mẫu nhíu mày.
"Mẫu hậu, từ trước đến nay Đại Liêu nội chiến không ngừng, trong đó đại bộ phận là thủ lĩnh các bộ tộc tranh giành lợi ích: nếu Thu Lãnh thật sự sinh hạ hoàng trưởng tôn, trong tay liền nắm có lợi thế này, nàng há có thể cho phép ta sống sao? Hơn nữa nàng tinh thông y lý, chỉ sợ ngày sau ta sớm hay muộn mệnh đều nằm trong tay nàng: cho dù ta may mắn sống, mẫu tử nàng hai người ngày sau há có thể không mơ ước ngôi vị hoàng đế sao?"
Triệu Khuynh Thành thấy nàng không lay động liền thay đổi sách lược, nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, lập tức đả động Liêu mẫu.
Gặp Liêu mẫu lộ vẻ do dự, nàng tiếp theo nói : "Sườn phi sinh con trước hoàng hậu vốn sẽ không lợi cho sự ổn định của quốc gia, gương trước mắt bao năm qua nhiều lần bởi vì vậy khiến cho hoàng quyền tranh chấp, nội loạn thường xuyên xảy ra."
Liêu mẫu rốt cục bị thuyết phục, thở dài một hơi nói: "Tề nhi không có khả năng cả đời chỉ có một nữ nhân là ngươi, chỉ cùng ngươi một người sinh, huống hồ tự nhiên hoàng tộc huyết mạch là càng nhiều càng tốt a."
"Ít nhất hoàng trưởng tôn phải do ta - cốt nhục của thái tử phi này sinh a. Mẫu hậu, Khuynh Thành không biết tương lai sẽ như thế nào, Da Luật Tề sẽ có bao nhiêu cơ thiếp, bao nhiêu nữ tử, nhưng giờ phút này thỉnh mẫu hậu vì Khuynh Thành làm chủ, chờ ta sinh ra hoàng trưởng tôn trước, làm cho thái tử trở thành trượng phu của một mình ta đi." Triệu Khuynh Thành vẻ mặt khẩn thiết.
"Ngươi hy vọng ai gia làm như thế nào? Ban các nàng bốn người chết sao?" Liêu mẫu do dự một chút, căn từ trước đến nay nhổ cỏ nhổ tận gốc dùng máu là tác phong duy nhất của hoàng thất.
Triệu Khuynh Thành cười nhẹ, "Chỉ cần có thể đem các nàng đều tự trục xuất về nhà là được."
Ban được chết? Nàng chưa bao giờ nghĩ tới đoạt đi sinh mệnh người khác, các nàng bất quá chỉ là tình địch của nàng mà thôi, còn cách tử tội rất xa!
Liêu mẫu hoài nghi nhìn Triệu Khuynh Thành, nàng lúc này một chút cũng không giống lời đồn đãi tâm địa ác độc như vậy, vì thế Liêu mẫu thử nói: "Lấy trí tuệ của ngươi, phải biết nếu nhổ cỏ chưa nhổ tận gốc, cảm tình Tề nhi cùng các nàng thật dễ dàng làm tro tàn lại cháy."
Triệu Khuynh Thành bất đắc dĩ cười khổ."Nếu ta giết các nàng, chỉ sợ Da Luật Tề sẽ hận ta cả đời."
Da Luật Tề hồi phủ, liền nghe nói bốn cơ thiếp của hắn bị Liêu mẫu hạ chỉ đuổi đi, sau đó lại điều tra ra được chân tướng sự việc, hắn lại tức điên với Triệu Khuynh Thành.
Nữ nhân điên này tự nhiên dám xuyên qua mẫu hậu, lại đem Liên Hoa các nàng trục xuất khỏi thái tử phủ, hắn cho dù không cam tâm, cũng không thể cãi ý chỉ mẫu hậu, nàng thật là lợi hại!
Hắn hoả tốc vọt vào Phượng Nghi Các tìm Triệu Khuynh Thành tính toán sổ sách. Hắn thề, nếu lát nữa nhìn thấy nàng, hắn nhất định sẽ lột da nàng, làm nàng biết cái gì gọi là làm tam tòng tứ đức, cái gì gọi là "Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết"!
Chính là hắn không nghĩ tới, Triệu Khuynh Thành cư nhiên mỉm cười ngồi ở bên giường chờ hắn, nàng tươi cười ngọt ngào làm cho hắn thất thần một lát, thiếu chút nữa quên đi ý định ban đầu của bản thân.
"Ngươi cho là đuổi đi Liên Hoa các nàng, ta sẽ độc sủng một mình ngươi sao?" Da Luật Tề oán hận ngồi ở mép giường.
"Ngươi là đường đường thái tử Liêu quốc, nghĩ muốn nữ nhân nào, sẽ có nữ nhân đó; nếu ngươi có ý định cùng ta tranh đấu, không đến nửa khắc, lập tức trong thái tử phủ sẽ xuất hiện mấy chục cái Liên Hoa, ngươi cho rằng ta là người ngu xuẩn như vậy sao?" Triệu Khuynh Thành phản phúng nói.
"Một khi đã như vậy, vì sao ngươi còn làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?" Da Luật Tề khinh thường hỏi.
"Ngươi thật không rõ ta vì sao phải làm như vậy sao? Ngươi là một đầu sư tử cao ngạo, ngoài miệng nói tôn trọng nữ nhân cỡ nào, kỳ thật trong lòng căn bản là khinh thường nữ nhân. Một người nếu làm cho ngươi khinh thường, ngươi lại làm sao có thể đi yêu nàng được?" Triệu Khuynh Thành cười nhẹ.
"Cho nên. . . . . ." Da Luật Tề trong mắt lộ ra nguy hiểm quang mang.
"Cho nên, vì để cho ngươi yêu ta, trước hết ta nghĩ cách cho ngươi phải để mắt đến ta; cho nên, việc bỏ đi cơ thiếp này, ta thắng ngươi. Ngươi nên hiểu được, danh hào Tiểu Trương Lương của ta là hàng thật giá thật ."
"Ngu xuẩn! Ở trò chơi tình yêu, ai yêu nhiều lắm, chính là người đó thua! Chờ thời điểm ngươi không thương ta nữa, mới lại cùng ta đấu đi, có lẽ thời điểm đó, ngươi mới có cơ hội thắng. Cởi quần áo!" Da Luật Tề lạnh lùng thốt.
Triệu Khuynh Thành nghe vậy ngẩn người, nghĩ đến chính mình nghe sai câu nói sau cùng của hắn.
Hắn kêu nàng cởi quần áo? Bỗng nhiên nghe tới câu này, hiển nhiên cùng vài câu phía trước không có nửa điểm quan hệ.
Nàng quyết định coi thường những lời này, tiếp tục cùng hắn biện lưỡi. "Da Luật Tề, ta chưa từng có thua, lần này là lần khiêu chiến lớn nhất trong đời của ta, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi thắng; ngươi cuối cùng sẽ yêu ta, sẽ giống như ta yêu ngươi."
"Khoan hãy nói đến chữ yêu! Ngươi không phải muốn cho ta chỉ làm tình với một mình ngươi sao? Không thành vấn đề, phương diện nhu cầu ta đây luôn luôn rất lớn, chỉ cần ngươi chịu được là được." Tay Da Luật Tề lôi kéo nàng, Triệu Khuynh Thành không xong ngã vào trong lòng hắn.
"Ngươi vội vàng như vậy, cho thấy ngươi sợ hãi sẽ yêu ta sao? Hoặc là ngươi đã yêu thượng ta, chính là không chịu thừa nhận phải không?" Mắt Triệu Khuynh Thành trong veo như nước, làm cho hắn muốn chìm sâu vào.
Da Luật Tề không nghĩ lại nghe nàng nói chuyện, hắn nhanh chóng cuối đầu, cướp đoạt đôi môi đỏ mọng của nàng, làm lời nàng chưa kịp nói ra đã bị chặn lại ở cổ họng.
Đêm càng khuya, trong phòng hai người liều chết triền miên.
Hắn thật sự yêu nàng sao? Ở sâu tận trong lòng, hắn đang tự cân nhắc lời của nàng.
Vì sao khi hắn nghe nói nàng thông qua mẫu hậu, lại lần nữa đuổi đi Thu Lãnh bốn người thì hắn cũng không như tưởng tượng sẽ tức giận sao? Vì sao hắn đối với sự chấp nhất của nàng ngược lại có một chút mừng thầm? Bởi vì nàng điên cuồng yêu hắn, cho nên hắn cảm thấy cao hứng sao?
Dung nhan Triệu Khuynh Thành ngày càng khắc sâu trong tim của hắn, nàng thông minh cơ trí, nàng quật cường chấp nhất, nàng đau khổ yếu ớt, một cái nhăn mặt mày cười đều tác động đến tâm tình của hắn.
Cho dù hắn thống hận tâm nàng ác độc, nhưng chưa bao giờ có một người có thể giống như nàng, ảnh hưởng khắc sâu trong lòng hắn.
Đêm đã trễ, khi Triệu Khuynh Thành đến thư phòng thì gặp Mạc Tiểu Hương miệng đang mỉm cười từ bên trong đi ra, trên tay bưng một chén canh đã được uống cạn.
Một lúc khác, lại nghe tiếng cười trong trẻo của Tập Nhược ngân vang, đang vui vẻ đung đưa trên xích đu mà Da Luật Tề đang đứng bên cạnh mỉm cười.
Lại khi khác trong lúc mọi thứ im ắng, ở nhà kính truyền ra tiếng đàn tranh du dương cùng với tiếng cười của Da Luật Tề.
Lần khác khi nàng đi ngang hồ nước, cũng từng thấy Thu Lãnh đang lười biếng ngồi ở ghế đá, Da Luật Tề đột nhiên xuất hiện ôm nàng vào lòng . . . . . .
Nhìn thấy tất cả chuyện này làm lý trí nàng tan rã, không thể chịu đựng được hắn đem tình yêu phân phát cho người khác, lại nghĩ khi nàng cùng hắn thân thiết, lúc đó hắn cũng xem nàng như một trong bọn họ làm cho nàng rất đau lòng không thể chịu được.
Nàng muốn trong tim hắn chỉ có một mình nàng. Nàng oán hận hắn, cũng oán hận các mỹ nhân này.
Qua nửa tháng gió êm sóng lặng, Triệu Khuynh Thành lại phát động "Khu trục chiến".
Nàng đem bốn mỹ nhân kia triệu tập đến điện lớn, nhìn các nàng lạnh lùng thốt: "Bốn người các ngươi hôm nay phải ra phủ."
Đến đêm nàng đợi thật lâu Da Luật Tề cũng không tới lại buồn ngủ thiếp đi. Khi nàng tỉnh lại thì nghe Bình nhi nói đêm qua thái tử ngủ lại ở chỗ Tập Nhược – Hoa Các, làm nàng tức điên, liền lập tức gọi Liên Hoa, Tập Nhược, Thu Lãnh cùng với Mạc Tiểu Hương bốn người triệu tập lần nữa.
"Thái tử phi, van cầu ngươi, không cần đuổi chúng ta đi." Liên Hoa lại giở chiêu cũ, khóc sướt mướt.
Mạc Tiểu Hương lại khoa trương hơn, sụp quỳ trên mặt đất, khóc nói : "Thái tử phi, ngươi muốn ta rời thái tử, không bằng trực tiếp giết ta đi."
"Thái tử phi, Tề ca ca biết chuyện này không?" Thu Lãnh thái độ bình tĩnh, vẻ mặt kiêu căng.
"Công chúa tỷ tỷ, không cần đuổi Tập Nhược, Tập Nhược thích nơi này, không nghĩ rời đi." Tập Nhược mắt to ra vẻ vô tội, đau khổ cầu xin.
"Không cần nhiều lời! Bình nhi, kêu quản gia cho các nàng mỗi người một ngàn lượng bạc, chuẩn bị xe ngựa cho các nàng, đưa các nàng đều tự về nhà."
Triệu Khuynh Thành vung ống tay áo, xoay người rời đi, lúc này Thu Lãnh bỗng nhiên ra tay nhanh như điện bổ phía sau cổ của nàng.
Thu Lãnh bất quá chỉ là đồ đệ của Lạc Phong Mạnh, ngay cả Lạc Phong Mạnh cũng không phải là đối thủ của Triệu Khuynh Thành, huống chi là nàng! Triệu Khuynh Thành khâm phục sự can đảm của nàng, nhưng lại khinh thường nàng ngu xuẩn.
Tạm thời không nói nàng không phải là đối thủ của Triệu Khuynh Thành đi, cho dù nàng thắng thì như thế nào? Công kích thái tử phi sẽ đắc tội, chỉ sợ Da Luật Tề nghe xong, cũng sẽ chủ động đem nàng đuổi ra khỏi phủ.
Triệu Khuynh Thành khinh miệt cười, dễ dàng tránh đi công kích của Thu Lãnh, Thu Lãnh đánh trượt lại bổ nhào về phía trước, thấy trán nàng lại hướng về phía góc bàn, nếu thật sự va vào thì dung nhan đẹp đẽ kia sẽ bị hủy đi.
Triệu Khuynh Thành vốn chỉ định khiển trách nàng một chút, nhưng khi gặp tình hình này trong lòng mềm nhũn, tay nhịn không được kéo lại ống tay áo của Thu Lãnh, nhưng Thu Lãnh lại dùng sức đẩy nàng ra, ngã mạnh xuống đất, cái bàn gỗ cũng bị nàng đập tan.
Sau khi hét lớn một tiếng, Thu Lạnh ôm bụng cuộn mình trên mặt đất, cái trán nhỏ của nàng chảy đầy mồ hôi, mặt tái nhợt . . . . . .
"Ngươi đang bày trò gì nữa đó?" Triệu Khuynh Thành không kiên nhẫn cau mày nhìn nàng. Thật đúng là đang giả bộ, chỉ một cái ngã, lại đau đến chết sao? Giả bộ nhu nhược cũng không suy nghĩ một chút đi!
"A, hài tử của ta!" Thu Lãnh đột nhiên thét chói tai, chỉ thấy dưới làn váy xanh nhạt của nàng không ngừng chảy ra máu tươi, thành một vũng hồng trên mặt đất nhìn chói mắt.
Ba nữ nhân còn lại như ở trong mộng mới tỉnh, sợ hãi kêu lên một tiếng tiến đến.
Vì để được ở lại trong phủ, Thu Lãnh lại có thể không tiếc sát hại đứa nhỏ của nàng? Nàng thực ác độc! Không chỉ có Triệu Khuynh Thành nghĩ như vậy, ngay cả ba cơ thiếp kia đều nghĩ như thế.
Triệu Khuynh Thành sắc mặt tối tăm nhẹ nhàng tiến lên tách mọi người ra, liền nâng Thu Lãnh lên đem vào trong phòng.
Thu Lãnh phẫn hận giãy dụa, "Ngươi giết hài tử của ta, ngươi trả đứa nhỏ cho ta!"
Triệu Khuynh Thành không để ý tới nàng đổi trắng thay đen kêu rên, lạnh lùng đem nàng đặt ở trên giường nói: "Nếu ngươi thật muốn cứu hắn thì câm miệng ngay!" Nghĩ đến khi Da Luật Tề biết con mình mất đi thì sẽ phản ứng như thế nào? Nàng không dám nghĩ tiếp, chỉ tập trung tinh thần, cẩn thận chữa thương cho Thu Lãnh.
Sau khi cứu xong, Bình nhi lập tức bưng một bồn nước đến cho Triệu Khuynh Thành rồi lui ra ngay.
Triệu Khuynh Thành dùng một cái khăn lau tay, sau lại dùng cái khác lau mặt cho Thu Lãnh đang tái nhợt. "Ngươi thực ác độc! Vì để được ở lại trong thái tử phủ lại nhẫn tâm sát hại con của mình, người bình thường tuyệt đối làm không được điều này. Ngươi làm như vậy thật là vì thái tử, hay là vì mưu đồ khác?"
"Thái tử phi, rõ ràng là ngươi hại ta sanh non, giờ phút này ngươi lại còn nói như vậy?" Thu Lãnh thở phì phò, khóe miệng tươi cười đắc ý.
Hừ, thái tử phi trong truyền thuyết thông minh giống thần tiên thì cũng bình thường thôi, còn không phải bị bại dưới tay nàng sao?
"Nói hươu nói vượn! Chúng ta đều thấy rõ ràng ngươi chính mình ngã sấp xuống, ngươi còn dám vu hãm cho công chúa, thật là to gan!" Bình nhi tức giận hét lớn.
"Bình nhi, chúng ta cũng biết ngươi sốt ruột bảo vệ cho chủ, nhưng thái tử phi lần này thật sự hơi quá đáng. Chút nữa khi thái tử hỏi chuyện này, chúng ta sẽ nói thật cho người biết."
Liên Hoa ngoài mặt thản nhiên nói, nhưng mặt mày lại hiện lên vẻ đắc ý.
"Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Bình nhi nhìn Liên Hoa quái dị, nàng có cảm giác công chúa bị rơi vào bẫy của các nàng.
"Có phải hai người các ngươi cũng tận mắt thấy ta đẩy ngã Thu Lãnh?"
Triệu Khuynh Thành cười lạnh nhìn Mạc Tiểu Hương cùng Tập Nhược hỏi, chỉ thấy hai người bọn họ cười dài gật đầu.
"Tốt lắm, chờ đến khi các ngươi có cơ hội nói với thái tử, thì nói cho hắn biết tình hình thực tế đi. Bình nhi, lập tức đem các nàng bốn người tống ra khỏi phủ!" Triệu Khuynh Thành lạnh lùng nhìn bốn người trước mặt biến sắc. Muốn tưởng cùng nàng đấu? Động tác võ thuật đẹp mắt của các nàng ở trong mắt nàng quả thực chính là chê cười.
Bốn nữ nhân lập tức bị Triệu Khuynh Thành đuổi ra khỏi phủ.
Bởi vì Thu Lãnh vừa đẻ non, Triệu Khuynh Thành không có đuổi nàng đi xa, an bài ở một biệt thự bên ngoài gần kinh thành ngoại để an dưỡng thân; còn lại ba nàng kia đều phái người đuổi về quê quán của họ.
Da Luật Tề vừa trở về thái tử phủ, quản gia lập tức đem hành động Triệu Khuynh Thành báo cáo cho hắn.
"Thái tử, hôm nay thái tử phi triệu tập Liên Hoa, Tập Nhược, Thu Lãnh cùng Mạc Tiểu Hương bốn vị cô nương đến Phượng Nghi Các, không lâu sau, chợt nghe nói Thu Lãnh cô nương ngã sấp xuống sanh non, đến lúc già nô đến thì vừa vặn thấy thái tử phi đem bốn vị cô nương trục xuất ra phủ."
"Thu Lãnh sanh non? Tất cả các nàng đều bị thái tử phi đuổi đi?" Da Luật Tề kinh ngạc hỏi lại.
Triệu Khuynh Thành – nữ nhân chết tiệt này, trí tuệ như thế, đẹp đẽ như vậy, tâm địa lại ác độc! Nàng dám có ý đồ khống chế cuộc sống cùng ý chí hắn, hắn nhất định bắt nàng phải trả giá lớn!
Trong mắt Da Luật Tề phụt ra vẻ ác độc.
Hắn nhanh chóng tiến vào Phượng Nghi Các của Triệu Khuynh Thành, vừa mới tiến đến cửa phòng, liền tát Triệu Khuynh Thành một cái làm cho khóe miệng nàng chảy máu.
"Đáng chết! Ngươi dám đánh ta?" Triệu Khuynh Thành che hai gò má sưng đỏ, căm tức không dám tin nhìn Da Luật Tề.
Đây là lần thứ hai hắn đánh nàng! Lần đầu tiên là lúc trước do hắn không hiểu nàng, trong lúc vô tình làm nàng bị thương, nàng có thể hiểu mà tha thứ, nhưng mà lần này, hắn cố ý đánh nàng.
Hắn – đầu con lợn chết tiệt! Nhìn biểu tình hắn biết hắn chỉ tin lời đồn – hắn nghĩ nàng giết đứa nhỏ của hắn!
"Tiện nhân! Ngươi sẽ vì hành vi của ngươi mà trả giá lớn." Tay Da Luật Tề nắm cái cổ mảnh khảnh của nàng, năm ngón tay chậm rãi xiết chặt, lạnh lùng nhìn thần sắc Triệu Khuynh Thành càng ngày càng thống khổ.
Ông trời, hắn thật sự muốn giết nàng!
Triệu Khuynh Thành hoảng sợ muốn vặn bung ngón tay của hắn ra, cũng không có thể mảy may di động, thiếu dưỡng khí làm đầu nàng đau muốn nứt ra, nhưng lúc này có một thứ đau hơn đó là lòng nàng.
Nàng yêu một nam nhân căn bản chưa từng yêu nàng, mười ngày ngọt ngào qua bất quá là một biểu hiện giả dối, nếu hắn đối với nàng có chút tình nghĩa, cũng không thể không nghe nàng giải thích, võ đoán phán nàng tử tội.
Ý nghĩ này làm cho Triệu Khuynh Thành đánh mất ý chí muốn sống, hai chân nàng mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh. . . . . .
Không biết qua bao lâu, thần trí của nàng mới dần dần thanh tỉnh, một cỗ mãnh liệt làm nàng hít thở không thông, từng đợt đau đớn quen thuộc muốn xé rách nàng.
Nàng kinh ngạc mở to mắt, trong bóng tối, chỉ thấy Da Luật Tề ngồi ở trên người nàng, nắm chặt eo của nàng, ra sức ở trong cơ thể của nàng công thành chiếm đất.
"Buông. . . . . ." Nàng vô lực kêu lên.
"Ngươi không phải muốn độc chiếm ta sao? Như thế nào lại không biết? Nhu cầu của ta từ trước đến nay rất lớn." thanh âm Da Luật Tề mang theo tà ác.
"Đừng buộc ta hận ngươi, Da Luật Tề." Triệu Khuynh Thành phẫn hận nắm chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay nàng, máu tươi từ nàng bàn tay nhỏ xuống giường, trong không khí lạnh lẽo mang theo một mùi máu tươi.
Mà lúc này, Da Luật Tề đạt tới cao trào, hắn gầm nhẹ một tiếng đưa mầm mống của hắn bắn vào trong cơ thể nàng; Triệu Khuynh Thành chợt bị kích thích, cả người không ngừng run run, hai người đồng thời đạt tới cao trào. . . . . .
Triệu Khuynh Thành từ trước đến nay tôn trọng nguyên tắc "Người hiểu lòng ta thì biết ta tốt, nếu đã không muốn hiểu thì có nói cũng vô dụng", nàng cho tới bây giờ cũng không có thói quen giải thích hành vi của mình cho người khác biết. Nhưng lần này, nàng vì Da Luật Tề mà phá bỏ nguyên tắc, nàng muốn giải thích với hắn, bởi vì nàng có thể không cần mọi người nghĩ gì, nhưng không thể không để ý đến ý nghĩ của hắn.
Lúc Triệu Khuynh Thành thấy Da Luật Tề đứng dậy mặc quần áo định rời đi thì nàng nhịn không được mở miệng giải thích: "Ta không có đẩy ngã Thu Lãnh, nàng vì để có thể được lưu lại, không tiếc sanh non."
"Dám làm dám chịu! Nếu ngươi lớn mật thừa nhận, không chừng ta còn có thể bội phục dũng khí của ngươi, nhưng hiện tại ngươi lại có hành vi nhu nhược, làm cho ta ghê tởm." Sau khi Da Luật Tề ăn mặc chỉnh tề, quay đầu lạnh lùng liếc nàng một cái, không chút nào lưu luyến bước ra khỏi cửa phòng.
Da Luật Tề – đầu heo này một chút cũng không thương ta! Ý nghĩ này làm cho lòng Triệu Khuynh Thành đau đớn đến rơi nước mắt.
Da Luật Tề thật sự rất muốn bóp chết Triệu Khuynh Thành – nữ nhân ác độc kia!
Nàng đuổi đi cơ thiếp của hắn, làm cho bốn nữ tử nhu nhược kia lưu lạc tứ phương, còn ác độc hại chết đứa nhỏ của hắn. Mấy ngày liên tiếp sủng ái nàng làm nàng đắc ý vênh váo, quả thực là không biết trời cao đất rộng!
Da Luật Tề sắc mặt tối tăm ngồi ở trong thư phòng hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, hắn quả thật thiếu chút nữa bóp chết nàng. Gặp quỷ! Thật sự hắn muốn bóp chết nàng, nhưng khi hắn gặp nàng bối rối hoảng sợ, ánh mắt yếu ớt bất lực thì tim của hắn lại giống như bị đâm trúng, đau đến không thể xuống tay được.
Cái nữ nhân chết tiệt kia đã bỏ bùa gì cho hắn? Vì sao mặc kệ nàng làm chuyện ác độc gì, hắn đều không thể khống chế dục vọng của chính mình đối với nàng? Hắn mê luyến thân thể của hắn, hai người bọn họ rất hợp nhau làm cho hắn không thể cảm thấy thỏa mãn tuyệt vời khi cùng với các nữ nhân khác được!
"Thái tử, Thu Lãnh cô nương đã được đón trở lại, ba vị cô nương khác sáng sớm mai cũng lần lượt được đón trở lại phủ." Quản gia cung kính báo cáo Da Luật Tề tiến độ công việc.
"Được rồi, ngươi đi xuống đi." Da Luật Tề thu hồi tâm thần, liếc nhìn quản gia liếc một cái, hắn nhìn ra được, trên mặt quản gia tỏ vẻ đối địch với Triệu Khuynh Thành.
Triệu Khuynh Thành thông minh như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự không biết tình cảnh của chính mình? Nàng là công chúa địch quốc, như thế nào lại làm chuyện giết hại nữ tử Liêu quốc được? Tình yêu của nàng tuy rằng làm cho hắn cảm động, nhưng nếu tình yêu của nàng gây nguy hiểm cho cơ thiếp của hắn, thì thái tử phủ cũng không thể chứa chấp nàng được.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Da Luật Tề trở nên buồn bã.
Tuy rằng hắn mê luyến thân thể của nàng, nhưng thời gian nàng cùng hắn mới ngắn ngủi có mười ngày, không thể so với thâm tình bốn năm hắn cùng với bốn mỹ nhân kia được.
Nếu Thu Lãnh đã hồi phủ, vì thế Da Luật Tề đứng dậy rời thư phòng, lững thững đi đến chỗ nàng – Nhà Thủy tạ.
Thu Lãnh sắc mặt tái nhợt, thần sắc cao ngạo ngày thường đã không thấy, liếc thấy hắn, nước mắt lập tức đổ rào rào rơi xuống; vẻ mặt cùng bộ bộ dáng mang lệ đau thương làm cho Da Luật Tề sinh lòng thương tiếc, hai tay gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng.
Thu Lãnh bỏ vẻ kiêu căng, ở trong lòng hắn khóc lóc kể lể lòng mình đau cùng ủy khuất. "Tề ca ca, đều là ta không tốt, ta không thể bảo hộ con của chúng ta được tốt."
Nàng lên án Triệu Khuynh Thành làm cho Da Luật Tề tâm phiền ý loạn, khuyên giải an ủi nàng vài câu, sau đó lại khống chế không nổi lại đi tìm Triệu Khuynh Thành.
Trong Phượng Nghi Các, ánh trăng như nước, mang một tầng mộng ảo giống như màu bạc, trong không khí vẫn đang lưu lại mùi hoan ái vừa rồi.
Triệu Khuynh Thành nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, cánh tay buông tư nhiên lõa lồ bên ngoài, sắc mặt tái nhợt, môi lại vẫn đỏ tươi.
Da Luật Tề đứng ở bên giường, cơn giận còn sót lại chưa hết nhưng hô hấp không khỏi lâm vào bế tắc, hắn say sưa ngắm nhìn nàng đang ngủ, tay không kiềm được vuốt ve da thịt non mịn của nàng. Lúc này thấy nàng thanh khiết tực như tiên tử, chính là bề ngoài xinh đẹp như thế, bên trong lại ẩn chứa một tâm ngoan độc, chẳng lẽ thật là hoa đẹp nhất lại độc nhất?
Cảnh vừa rồi làm cho Triệu Khuynh Thành tan nát cõi lòng, nàng có thể ngủ được sao? Khi nghe tiếng bước chân Da Luật Tề vào phòng thì nàng mất đi sự bình tĩnh cùng kiêu ngạo từ trước đến nay, không biết nên đối mặt với người làm đau lòng nàng này như thế nào, chỉ có thể nhắm lại mắt giả bộ ngủ, cũng không làm động Da Luật Tề. Nhưng Da Luật Tề cứ đứng ở trước giường, dùng đầu ngón tay ấm áp khẽ vuốt mặt của nàng, thật lâu không chịu rời đi.
Trước một khắc hắn còn mang vẻ ác độc, mà giờ phút này hắn lại hóa thành một người tình ôn nhu, hắn hỉ nộ vô thường, làm tâm nàng không nàng không tự chủ được phập phồng.
"Vì sao ngươi lại trở về xem ta? Không phải là không có tình với ta nữa sao?" Triệu Khuynh Thành thở dài mở mắt ra.
Da Luật Tề thu tay, lạnh lùng nhìn nàng nói : "Yêu thích thân thể của ngươi dễ dàng, yêu lòng của ngươi? Rất khó!" Hắn cố ý xem nhẹ vẻ thống khổ hiện lên trong mắt của nàng, tiếp tục hờ hững nói: "Các cơ thiếp của ta đã dần dần hồi phủ, ta hy vọng ngươi nhận rõ thân phận của chính mình, ngươi nếu lại dám thương tổn các nàng, ta tuyệt đối sẽ không khinh xuất tha thứ ngươi, ngươi nghe hiểu được không?"
"Nguyên lai, ngươi lại đây để tuyên chiến." Triệu Khuynh Thành cười khổ, giờ phút này nàng thật sự rất muốn khóc lớn, chỉ tiếc nàng không còn nước mắt nữa.
Ánh mắt nàng đau khổ ánh mắt làm cho Da Luật Tề phiền muộn trong lòng, hắn hừ lạnh vài câu, xoay người muốn đi.
"Da Luật Tề, có Triệu Khuynh Thành ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng hưởng tề nhân chi phúc." Triệu Khuynh Thành không cam lòng nhìn bóng lưng của hắn, quật cường nhắc lại lập trường của nàng.
"Không biết tự lượng sức mình!" Da Luật Tề thừa nhận lời nàng làm cho hắn tim đập thình thịch, nhưng nhớ tới Thu Lãnh ánh mắt hoảng sợ cùng lệ nhan, còn muốn kiện Triệu Khuynh Thành ác độc, hắn lựa chọn lạnh lùng bỏ xuống một câu trào phúng, không chút nào lưu luyến bước ra khỏi cửa phòng.
Triệu Khuynh Thành thở dài. Nam nhân này chưa từng tôn trọng ý nghĩ của nàng, tình yêu hoàn mỹ quả nhiên chỉ tồn tại ở trong ảo tưởng, dù sao hắn cũng chỉ là người nàng mê luyến lúc nhỏ thôi. Đối mặt với tình yêu vô vọng này, nàng có nên thông mình mà buông tay hay không? Nhưng nếu đã nhìn ra được hết thảy, vì sao lòng lại đau đớn như vậy?
Nhớ lại hắn mấy ngày liên tiếp trước ôn tồn, lại phảng phất như có một cây đao bổ ra lòng, trong lúc đó nàng lại giãy dụa lựa chọn là rời đi hay lưu lại.
Lưu lại? Nàng thống khổ!
Rời đi? Nàng sống không bằng chết.
Ngày hôm sau, Liên Hoa, Tập Nhược cùng Mạc Tiểu Hương lục tục trở lại thái tử phủ, chuyện Thu Lãnh sanh non, trong lúc đó “chân tướng” cũng lập tức được các nàng “vô tình” để lộ ra.
Thái tử phi đố kỵ bốn vị cơ thiếp được thái tử sủng ái, vì thế đem bốn người triệu tập lại, chuẩn bị đem các nàng đuổi ra khỏi phủ; bất ngờ nghe tin lớn bốn người quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin, thái tử phi không mảy may thương tiếc, bất đắc dĩ Thu Lãnh cô nương mới nói với thái tử phi nàng đã có mang long tử, mong thái tử phi thay đổi ý định ban đầu. Nhưng thái tử phi lại nổi lên lòng ác độc, cố ý đẩy ngã Thu Lãnh cô nương, làm cho Thu Lãnh cô nương sanh non, cuối cùng nàng còn thừa dịp thái tử chưa kịp trở về, đem bốn người đuổi ra phủ. . . . . .
Không đến một ngày, toàn bộ thái tử phủ đều ở vụng trộm nghị luận việc này, mọi người đi đến kết luận chính là: nữ tử Đại Tống mặt ngoài nhu nhược, kỳ thật tâm địa ác độc; mà nữ tử Đại Liêu lại quá mức thiện lương ngay thẳng, bảo hộ chính mình không tốt.
Triệu Khuynh Thành ngẫu nhiên nhìn đến các cung nữ e ngại cùng thần sắc né tránh, không cần tự mình đi nghe xem, cũng đã đoán được bên ngoài đồn đãi chuyện nhảm gì.
Chủ nhân Thái tử phủ không thương nàng, đã nhiều ngày hắn đều ở cùng các cơ thiếp triền miên; trong phủ hạ nhân đối địch nàng, tất cả đều xem nàng như rắn rết, hết thảy chuyện này làm cho Triệu Khuynh Thành - người sinh ra từ trước nay chưa bao giờ chịu thua lại có cảm giác thất bại.
Vào một ngày, bầu trời xanh thẳm, ánh nắng tươi sáng, vẻ đẹp trước mắt xua tan lo lắng trong lòng, nàng lững thững đi vào ngự hoa viên, đúng lúc sau bụi hoa hai cung nữ đang hái hoa nói chuyện, lời nói các nàng rõ ràng truyền vào tai nàng.
"Thái tử phi thực ác độc!" Cung nữ Giáp căm giận hái xuống một đóa hoa, để vào lẵng hoa.
"Đúng rồi, nàng chính là muốn độc chiếm thái tử. Thái tử người như vậy, ai lại không thương a? Vì sao chỉ cho phép nàng yêu, sẽ không cho người khác yêu?" Cung nữ Ất khẩu khí lại không tốt.
"Đúng rồi, thái tử phi nghĩ không đem nữ nhân khác xem cũng nghĩ giống như mình thì sao, nam nhân Liêu quốc chúng ta sẽ không thích, chỉ có người Tống dối trá mới có thể thích."
"Đúng rồi, người Tống cũng không phải cái thứ gì tốt!"
Hai người tán gẫu cao hứng phấn chấn, lúc các nàng chuẩn bị rời đi, mới phát hiện đứng ở cách đó không xa, sắc mặt Triệu Khuynh Thành xanh mét, hai người nhất thời sợ tới mức chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, cả người phát run, ngay cả dũng khí cầu xin tha thứ đều không có.
Tuy rằng Triệu Khuynh Thành chán ghét các nàng bàn lộng thị phi, lại đáng thương các nàng tâm tính tiểu nhân, vì thế lạnh lùng đảo qua hai người liếc mắt một cái, liền xoay người rời đi.
Chờ nàng đi xa, Da Luật Tề mới từ sau lưng núi giả đi ra, nhìn nàng mảnh khảnh bóng dáng nghi hoặc.
Khi hắn ở ngự hoa viên, ngẫu nhiên phát hiện nàng thì liền nhịn không được vụng trộm đi theo phía sau nàng, nhưng hắn không nghĩ tới chính mình nhìn đến một màn như vậy. Y theo cá tính, nàng của nàng hẳn phải trọng phạt hai người kia, mà không phải dễ dàng buông tha các nàng nha.
Hắn nhìn bóng lưng của nàng, ánh mặt trời đem hình dáng nàng buộc màu vàng vòng quanh, thương tiếc đến làm cho hắn hít thở không thông.
Hắn lắc đầu thu hồi tâm thần, xoay người rời đi. Trong Thủy Các còn có bốn mỹ nhân đang chờ hắn!
Bốn phía ngọn núi xanh, trời trong xanh lam như mới rửa, ở hồ sen cửu khúc đầu cầu, là Chu Lan Lục Ngõa Thủy Các; Da Luật Tề cùng bốn cơ thiếp xinh đẹp đang ngồi ở bên trong chơi đùa ầm ĩ.
"Tề ca ca." Liên Hoa rúc vào trong lòng Da Luật Tề, miệng ngậm một ngụm rượu, miệng đối với miệng đút cho hắn uống, sau đó mị nhan như tơ hỏi: "Rượu này ngọt hay không ngọt, hương hay không hương?"
Da Luật Tề thưởng nàng một cái mỉm cười mê người, không trả lời vấn đề của nàng.
Vừa lúc Triệu Khuynh Thành đi ngang qua Thủy Các thấy cảnh này, trong nháy mắt nổi lên hừng hực lửa giận. Trâm cài trong tay bị nàng bẻ gẫy, đầu nhọn đâm vào lòng bàn tay của nàng, nàng ném trâm cài, ngay sau đó đã vọt vào Thủy Các, phẫn hận nhìn năm người trước mắt.
"Ngươi này đầu heo!" Ánh mắt nàng nhìn thẳng Da Luật Tề.
Mặt Da Luật Tề tuấn mỹ tuyệt luân lập tức kéo dài, lạnh lùng nhìn nàng nói: "Cút ngay!"
Lúc đầu liếc thấy nàng thì hắn tự nhiên có điểm hoảng hốt, có một loại xấu hổ giống như bị bắt gian ở giường. Hắn vốn không muốn cùng nàng đối chọi gay gắt, nhưng nàng mở miệng câu nói đầu tiên thật sự rất đả thương người, vô luận là ai đều chịu không nổi loại vũ nhục này của nàng.
Gặp quỷ! Làm sao hắn lại tìm lý do cho hành vi của mình? Làm sao hắn lại chột dạ, làm sao lo lắng cảm xúc của nàng?
"Như ngươi mong muốn, ta đi!"
Triệu Khuynh Thành như gió bước ra khỏi Thủy Các, đáy mắt nàng toát ra tuyệt vọng tác động vào tâm Da Luật Tề, trong khoảng thời gian ngắn, bốn mỹ nhân bên người khiêu khích nhưng lại không có pháp lấy lại tinh thần của hắn.
Đang khi hắn vẫn còn đang giật mình, Triệu Khuynh Thành đột nhiên lại vọt vào Thủy Các, lạnh lùng đem hưu thư ném đến trước mặt hắn.
"Ngươi muốn hưu ta?" Da Luật Tề liếc hưu thư liếc mắt một cái, hành vi Triệu Khuynh Thành đã muốn vượt qua đoán trước của hắn .
Triệu Khuynh Thành không trả lời, lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, ống tay áo vung lên, xoay người đi ra Thủy Các.
Nhiều năm qua mộng đẹp một khi tan biến, nàng rất muốn khóc lớn một hồi, ai điếu tình yêu chính mình, ai điếu tâm chính mình. Nhưng nàng khóc không ra nước mắt, một nỗi buồn giận rối rắm ở ngực nàng, làm nàng cơ hồ không thể hô hấp.
Nàng mở lớn miệng, liều mạng áp chế cảm xúc, khóc không được nàng có thói quen gợi lên khóe miệng, lộ ra một tia tươi cười trào phúng.
Da Luật Tề nhận được hưu thư thì có phản ứng gì? Cảm thấy nhục nhã hay vẫn là thoải mái? Nàng không muốn biết, vô luận kết quả thế nào, đều làm lòng nàng lại đau thêm một lần.
Sự tưởng tượng của nàng bị chấm dứt bởi một tiếng vang thật lớn, phịch một tiếng, Da Luật Tề phẫn nộ đánh vỡ cái bàn, cất bước đuổi theo; khi hắn nắm được hai vai Triệu Khuynh Thành khiến cho nàng quay đầu thì hắn không có thấy nước mắt gì, chỉ thấy nụ cười trên mặt Triệu Khuynh Thành làm cho hắn cảm thấy dị thường chói mắt.
Ông trời, nữ nhân này tự nhiên còn cười!
"Ngươi mơ tưởng rời đi ta!" Da Luật Tề oán hận quát.
"Chẳng lẽ còn ở lại nhìn ngươi cùng người khác thân thiết?" Triệu Khuynh Thành phẫn hận nhìn hắn, thấy hắn trầm mặc không nói, miệng của nàng lại có một tia cười khổ."Ngươi muốn ta làm sao bây giờ? Ngươi là giấc mộng lớn nhất kiếp này của ta, ta như thế nào bỏ được rời đi ngươi, ta sao có thể rời đi ngươi?" Nàng thuận thế vùi đầu vào hắn trong ngực, nghe tim đập trầm ổn của hắn."Ngươi không chịu cho ta lòng của ngươi, nhìn đến ngươi cùng người khác thân thiết thì lòng tựa như bị đao đâm trúng, rất đau rất đau, ngươi biết không?"
Nàng tự thuật nỗi lòng sâu kín, làm trong lòng Da Luật Tề thật sâu xúc động, hắn thở dài, đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng.
"Yêu ta, chỉ yêu một mình ta." Nàng ở trong lòng hắn nói lời vô nghĩa, đáy mắt nổi lên sương mù.
Hắn khó xử cự tuyệt nàng: "Không cần ích kỷ như vậy, ta hiểu được cảm tình của ngươi, cũng tôn trọng cảm tình của ngươi, nhưng Thu Lãnh các nàng cũng là người, ta đồng dạng tôn trọng các nàng, ta không có khả năng vì ngươi mà bỏ qua các nàng."
Mộng của nàng rốt cục hoàn toàn tỉnh!
Đáy mắt Triệu Khuynh Thành trở nên trong suốt, tránh ra Da Luật Tề ôm ấp, lui ra phía sau vài bước, xoay người chạy vội mà đi.
Đồng thời yêu Thu Lãnh các nàng? Tình yêu không phải là chỉ có lẫn nhau sao? Trong miệng hắn yêu bất quá chỉ là nhục dục thôi, hắn căn bản không hiểu yêu, hắn căn bản là không có yêu!
Rời đi hắn, nàng sẽ chết; không ly khai hắn, nàng sống không bằng chết! Chẳng lẽ nàng cũng chỉ có hai lựa chọn này thôi sao?
Nàng không phục, vận mệnh của hắn từ trước đến nay chính nàng làm chủ.
Trong hoàng cung.
Liêu mẫu mỉm cười nghe Triệu Khuynh Thành kể ra bất mãn của nàng, nàng lý giải được nỗi đau của Triệu Khuynh Thành, bởi vì năm đó nàng cũng từng như thế giãy dụa, nhưng nam nhân nào lại không phong lưu? Nhất là người tôn quý trong hoàng tộc.
"Khuynh Thành, sớm hay muộn hắn sẽ kế thừa vương vị, đến lúc đó nhất định có thê thiếp thành đàn. Lúc này ngươi không thể chứa được bốn cơ thiếp kia, lúc đó ngươi lại như thế nào chịu đựng được? Một chồng một vợ thật sự là rất khó khăn ." Nàng khuyên giải an ủi Triệu Khuynh Thành.
"Khuynh Thành không thể chịu đựng được cùng người khác xài chung trượng phu, bởi vậy Khuynh Thành khẩn cầu mẫu hậu hủy bỏ danh Thái tử phi của Khuynh Thành, cho Khuynh Thành tức khắc quay về Tống." Triệu Khuynh Thành thần sắc kiên quyết nói ra tính toán trong lòng.
Liêu mẫu quá sợ hãi, trong tay tràn ra nước trà cơ hồ hắt vào làm ẩm ướt hoa phục của nàng." Khuynh Thành, ngươi nói được lời này hơi quá đáng. Ngươi là công chúa Đại Tống đến hòa thân, sao Đại Liêu lại vô cớ bỏ ngươi được? Nếu Đại Liêu làm như thế, chẳng phải bị người trong thiên hạ chỉ trích sao?"
"Đại Liêu bị người trong thiên hạ chỉ trích, đồng thời Đại Tống cũng sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng, Khuynh Thành làm sao nguyện ý làm cho sự tình diễn biến đến tình trạng kia được? Chính là Khuynh Thành thật sự không thể ở lại được, như thế nào đều không có đường để đi a." Sau đó Triệu Khuynh Thành quỳ gối trên đất, bi ai nói: "Thỉnh mẫu hậu vì Khuynh Thành làm chủ."
"Ai gia sớm biết thái tử phủ sẽ nổi lên phong ba, ngươi bức đi bốn gã cơ thiếp của Tề nhi, hại chết long tử một chuyện, đã làm cho ai gia đối với ngươi sinh ra bất mãn rất lớn, mà lúc này ngươi lại lấy an nguy quốc gia uy hiếp Bổn cung. . . . . . Hành vi cử chỉ của ngươi, thật sự làm cho ta rất thất vọng." Liêu mẫu nhíu mày.
"Mẫu hậu, từ trước đến nay Đại Liêu nội chiến không ngừng, trong đó đại bộ phận là thủ lĩnh các bộ tộc tranh giành lợi ích: nếu Thu Lãnh thật sự sinh hạ hoàng trưởng tôn, trong tay liền nắm có lợi thế này, nàng há có thể cho phép ta sống sao? Hơn nữa nàng tinh thông y lý, chỉ sợ ngày sau ta sớm hay muộn mệnh đều nằm trong tay nàng: cho dù ta may mắn sống, mẫu tử nàng hai người ngày sau há có thể không mơ ước ngôi vị hoàng đế sao?"
Triệu Khuynh Thành thấy nàng không lay động liền thay đổi sách lược, nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, lập tức đả động Liêu mẫu.
Gặp Liêu mẫu lộ vẻ do dự, nàng tiếp theo nói : "Sườn phi sinh con trước hoàng hậu vốn sẽ không lợi cho sự ổn định của quốc gia, gương trước mắt bao năm qua nhiều lần bởi vì vậy khiến cho hoàng quyền tranh chấp, nội loạn thường xuyên xảy ra."
Liêu mẫu rốt cục bị thuyết phục, thở dài một hơi nói: "Tề nhi không có khả năng cả đời chỉ có một nữ nhân là ngươi, chỉ cùng ngươi một người sinh, huống hồ tự nhiên hoàng tộc huyết mạch là càng nhiều càng tốt a."
"Ít nhất hoàng trưởng tôn phải do ta - cốt nhục của thái tử phi này sinh a. Mẫu hậu, Khuynh Thành không biết tương lai sẽ như thế nào, Da Luật Tề sẽ có bao nhiêu cơ thiếp, bao nhiêu nữ tử, nhưng giờ phút này thỉnh mẫu hậu vì Khuynh Thành làm chủ, chờ ta sinh ra hoàng trưởng tôn trước, làm cho thái tử trở thành trượng phu của một mình ta đi." Triệu Khuynh Thành vẻ mặt khẩn thiết.
"Ngươi hy vọng ai gia làm như thế nào? Ban các nàng bốn người chết sao?" Liêu mẫu do dự một chút, căn từ trước đến nay nhổ cỏ nhổ tận gốc dùng máu là tác phong duy nhất của hoàng thất.
Triệu Khuynh Thành cười nhẹ, "Chỉ cần có thể đem các nàng đều tự trục xuất về nhà là được."
Ban được chết? Nàng chưa bao giờ nghĩ tới đoạt đi sinh mệnh người khác, các nàng bất quá chỉ là tình địch của nàng mà thôi, còn cách tử tội rất xa!
Liêu mẫu hoài nghi nhìn Triệu Khuynh Thành, nàng lúc này một chút cũng không giống lời đồn đãi tâm địa ác độc như vậy, vì thế Liêu mẫu thử nói: "Lấy trí tuệ của ngươi, phải biết nếu nhổ cỏ chưa nhổ tận gốc, cảm tình Tề nhi cùng các nàng thật dễ dàng làm tro tàn lại cháy."
Triệu Khuynh Thành bất đắc dĩ cười khổ."Nếu ta giết các nàng, chỉ sợ Da Luật Tề sẽ hận ta cả đời."
Da Luật Tề hồi phủ, liền nghe nói bốn cơ thiếp của hắn bị Liêu mẫu hạ chỉ đuổi đi, sau đó lại điều tra ra được chân tướng sự việc, hắn lại tức điên với Triệu Khuynh Thành.
Nữ nhân điên này tự nhiên dám xuyên qua mẫu hậu, lại đem Liên Hoa các nàng trục xuất khỏi thái tử phủ, hắn cho dù không cam tâm, cũng không thể cãi ý chỉ mẫu hậu, nàng thật là lợi hại!
Hắn hoả tốc vọt vào Phượng Nghi Các tìm Triệu Khuynh Thành tính toán sổ sách. Hắn thề, nếu lát nữa nhìn thấy nàng, hắn nhất định sẽ lột da nàng, làm nàng biết cái gì gọi là làm tam tòng tứ đức, cái gì gọi là "Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết"!
Chính là hắn không nghĩ tới, Triệu Khuynh Thành cư nhiên mỉm cười ngồi ở bên giường chờ hắn, nàng tươi cười ngọt ngào làm cho hắn thất thần một lát, thiếu chút nữa quên đi ý định ban đầu của bản thân.
"Ngươi cho là đuổi đi Liên Hoa các nàng, ta sẽ độc sủng một mình ngươi sao?" Da Luật Tề oán hận ngồi ở mép giường.
"Ngươi là đường đường thái tử Liêu quốc, nghĩ muốn nữ nhân nào, sẽ có nữ nhân đó; nếu ngươi có ý định cùng ta tranh đấu, không đến nửa khắc, lập tức trong thái tử phủ sẽ xuất hiện mấy chục cái Liên Hoa, ngươi cho rằng ta là người ngu xuẩn như vậy sao?" Triệu Khuynh Thành phản phúng nói.
"Một khi đã như vậy, vì sao ngươi còn làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?" Da Luật Tề khinh thường hỏi.
"Ngươi thật không rõ ta vì sao phải làm như vậy sao? Ngươi là một đầu sư tử cao ngạo, ngoài miệng nói tôn trọng nữ nhân cỡ nào, kỳ thật trong lòng căn bản là khinh thường nữ nhân. Một người nếu làm cho ngươi khinh thường, ngươi lại làm sao có thể đi yêu nàng được?" Triệu Khuynh Thành cười nhẹ.
"Cho nên. . . . . ." Da Luật Tề trong mắt lộ ra nguy hiểm quang mang.
"Cho nên, vì để cho ngươi yêu ta, trước hết ta nghĩ cách cho ngươi phải để mắt đến ta; cho nên, việc bỏ đi cơ thiếp này, ta thắng ngươi. Ngươi nên hiểu được, danh hào Tiểu Trương Lương của ta là hàng thật giá thật ."
"Ngu xuẩn! Ở trò chơi tình yêu, ai yêu nhiều lắm, chính là người đó thua! Chờ thời điểm ngươi không thương ta nữa, mới lại cùng ta đấu đi, có lẽ thời điểm đó, ngươi mới có cơ hội thắng. Cởi quần áo!" Da Luật Tề lạnh lùng thốt.
Triệu Khuynh Thành nghe vậy ngẩn người, nghĩ đến chính mình nghe sai câu nói sau cùng của hắn.
Hắn kêu nàng cởi quần áo? Bỗng nhiên nghe tới câu này, hiển nhiên cùng vài câu phía trước không có nửa điểm quan hệ.
Nàng quyết định coi thường những lời này, tiếp tục cùng hắn biện lưỡi. "Da Luật Tề, ta chưa từng có thua, lần này là lần khiêu chiến lớn nhất trong đời của ta, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi thắng; ngươi cuối cùng sẽ yêu ta, sẽ giống như ta yêu ngươi."
"Khoan hãy nói đến chữ yêu! Ngươi không phải muốn cho ta chỉ làm tình với một mình ngươi sao? Không thành vấn đề, phương diện nhu cầu ta đây luôn luôn rất lớn, chỉ cần ngươi chịu được là được." Tay Da Luật Tề lôi kéo nàng, Triệu Khuynh Thành không xong ngã vào trong lòng hắn.
"Ngươi vội vàng như vậy, cho thấy ngươi sợ hãi sẽ yêu ta sao? Hoặc là ngươi đã yêu thượng ta, chính là không chịu thừa nhận phải không?" Mắt Triệu Khuynh Thành trong veo như nước, làm cho hắn muốn chìm sâu vào.
Da Luật Tề không nghĩ lại nghe nàng nói chuyện, hắn nhanh chóng cuối đầu, cướp đoạt đôi môi đỏ mọng của nàng, làm lời nàng chưa kịp nói ra đã bị chặn lại ở cổ họng.
Đêm càng khuya, trong phòng hai người liều chết triền miên.
Hắn thật sự yêu nàng sao? Ở sâu tận trong lòng, hắn đang tự cân nhắc lời của nàng.
Vì sao khi hắn nghe nói nàng thông qua mẫu hậu, lại lần nữa đuổi đi Thu Lãnh bốn người thì hắn cũng không như tưởng tượng sẽ tức giận sao? Vì sao hắn đối với sự chấp nhất của nàng ngược lại có một chút mừng thầm? Bởi vì nàng điên cuồng yêu hắn, cho nên hắn cảm thấy cao hứng sao?
Dung nhan Triệu Khuynh Thành ngày càng khắc sâu trong tim của hắn, nàng thông minh cơ trí, nàng quật cường chấp nhất, nàng đau khổ yếu ớt, một cái nhăn mặt mày cười đều tác động đến tâm tình của hắn.
Cho dù hắn thống hận tâm nàng ác độc, nhưng chưa bao giờ có một người có thể giống như nàng, ảnh hưởng khắc sâu trong lòng hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook