Thái Tử Cố Chấp Yêu Thầm Ta
-
54: Chương 53
“Phải.”
“Người của nàng đâu?” Tô Trường Nhạc siết chặt cẩm bào trên người Thẩm Tinh Lan, “Điện hạ có thể sắp xếp cho nàng thỏa đáng, tuyệt đối không thể để cha ta nhìn thấy!”
Tô Trường Nhạc vừa mới bình tĩnh lại từ cơn khó chịu, Thẩm Tinh Lan nghe thấy nàng lại gọi sai, hắn không còn không nói lời nào mà lại nhéo như trước, mà chỉ nhẹ nhàng đưa tay qua mỹ nhân mềm mại, cúi đầu tinh tế hôn lên đôi tai trắng như tuyết của nàng vốn mỏng và chiếc cổ mảnh mai, đây là một lời nhắc nhở ngầm cho nàng.
“……”
Tô Trường Nhạc không thể tin liếc hắn một cái, hai hàng lông mày dài cong xinh đẹp, đôi mắt phượng ngượng ngùng.
“Thẩm Tinh Lan!” Cô bé mặt mỏng ngậm ngùi, tức giận đá đá chân, “Ta đã như vậy rồi mà chàng còn bắt nạt ta!”
Thẩm Tinh Lan lại nhét một viên kẹo vào miệng nàng, tự tin nhướng mày: “Ai bảo niếp niếp lại kêu nhầm.”
Vị ngọt tan ra trong miệng và trong lòng cùng lúc, trên mặt Tô Trường Nhạc nổi lên hai tầng mây đỏ, giống như hoa đào nở rộ, tức giận quay đầu đi.
Không muốn để ý tới Thẩm Tinh Lan nữa!
Suốt ngày chỉ bắt nạt nàng, tức chết!
Tiểu cô nương má phấn đỏ ửng, miệng cắn kẹo đường, mười ngón đều xoay xoay.
Thẩm Tinh Lannhìn thấy bộ dạng vừa tức giận vừa đáng yêu của nàng, thấy nàng lại khôi phục lại sức khi xưa, ý cười trong mắt nồng đậm đến nổi không thể thay đổi.
Hắn mím môi cười khẽ vài tiếng, nói về điều mà nàng muốn biết nhất: “Nữ ca kia hiện tại được Lâm hoàng hậu sắp xếp ở Tây thành, cô cũng không kinh động đến ả.”
Giọng nói của hắn dịu dàng như mưa phùn, nghe được nhân khí đều tiêu tan.
Tô Trường Nhạc nghe vậy không nhúc nhích, lập tức quay đầu lại, vừa sốt sắng vừa bối rối hỏi: “Rõ ràng Thái tử ca ca đã gặp người rồi, sao không sắp xếp nàng ta ở nơi khác, kinh thành nói lớn chứ không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, lỡ như cha lại giống như kiếp trước ──”
“Sẽ không, cô đã phái người âm thầm đi theo ả, ả tuyệt đối không có cơ hội gặp lại Tô tướng.”
Tô Trường Nhạc tỉnh táo lại, nhìn thấy bộ dáng tự tin của Thẩm Tinh Lan, chần chờ một lát, hỏi: “Ca nữ kia, thái tử ca ca có kế hoạch khác không?”
Khóe môi Thẩm Tinh Lan nhếch lên: “Niếp niếp của cô thật thông minh.”
Sắc mặt Tô Trường Nhạc ửng đỏ, cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta đã trở thành của chàng từ khi nào vậy.”
Thẩm Tinh Lan đột nhiên đưa tay chạm vào mặt nàng, trên đầu ngón tay dịu dàng bị nhiệt độ truyền qua, nhịp tim của Tô Trường Nhạc dần dần tăng nhanh, sắc mặt càng đỏ.
“Nàng là của ta, ta cũng là của nàng.”
Thẩm Tinh Lan cụp mắt xuống, tiểu cô nương trộm cong khóe miệng cùng dáng người thanh tú và e thẹn hiện rõ trong đôi mắt đầy ý cười và dục v0ng chiếm giữ mãnh liệt của hắn.
Tô Trường Nhạc không nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng theo bản năng cọ cọ vào tay hắn, ngọt ngào nở nụ cười.
“Vậy khi nào Thái tử ca ca dẫn ta đi gặp tên ca nữ kia?”
Thẩm Tinh Lan không nói gì, ra vẻ thần bí.
Tô Trường Nhạc nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên cao.
Hai người im lặng nhìn nhau, Thẩm Tinh Lan không nhịn được nữa, đỡ trán cười nói: “Rất nhanh, đại khái là ngày mùng năm, niếp niếp sẽ có thể gặp người ta.”
Mùng năm? Nhanh như vậy sao?
Tô Trường Nhạc đột nhiên có chút tò mò rốt cuộc Thẩm Tinh Lan muốn làm cái gì.
Khi hai người xuống kiệu, Sầm Cảnh Huyên đã chờ ở đại sảnh Đông Cung.
Thẩm Tinh Lan trực tiếp ôm người vào phòng ngủ, đầu tiên bảo Tứ Hỉ thay xiêm y sạch sẽ cho Tô Trường Nhạc, sau đó mới gọi Sầm Cảnh Huyên vào.
Sầm Cảnh Huyên cẩn thận bắt mạch kiểm tra, ánh mắt đảo qua vết đỏ đang sưng trên mu bàn tay, hơi dừng lại: “Thỉnh điện hạ sai người chuẩn bị một chậu nước nóng cùng khăn tay sạch.”
Thẩm Tinh Lan nhìn thấy mu bàn tay Tô Trường Nhạc rõ ràng bị bỏng, sắc mặt bỗng nhiên u ám đáng sợ, sải bước tiến lên, cầm lấy tay Tô Trường Nhạc.
“Ai làm Thái tử phi bị thương?”
Giọng của hắn vẫn nhẹ nhàng như mưa phùn, nhưng khi nghe vào tai Tứ Hỉ, lại thấu xương như mùa đông khắc nghiệt.
Thẩm Tinh Lan mặt không chút thay đổi nhìn Tứ Hỉ, đôi mắt đen sâu thẳm đến mức không nhìn thấy tận cùng, không nói lời nào, nhưng tất cả những cung nhân trong phòng đều bị khí thế mạnh mẽ của hắn làm cho kinh ngạc, sợ tới mức run rẩy, rụt cổ không dám hé răng.
Tứ Hỉ bối rối quỳ xuống: “Tấn vương phi đột nhiên cầm lò sưởi ném vào Thái tử phi, là nô tỳ bảo vệ chủ tử bất lực, thỉnh điện hạ giáng tội.”
Thẩm Tinh Lan nắm tay Tô Trường Nhạc, Sầm Cảnh Huyên không chớp mắt, cúi đầu xử lý vết thương cho nàng.
Nàng thấy khí thế trên người Thẩm Tinh Lan đang dâng lên, uy nghiêm lạnh lùng, nhíu mày nói: “Không liên quan đến Tứ Hỉ, Tấn vương phi sinh non, tâm trạng rất không ổn định, không ai ngờ tới nàng ta dám động thủ với ta trước mặt Hoàng hậu.”
Thẩm Tinh Lan nhíu mày, trầm giọng hỏi Sầm Cảnh Huyên: “Có để lại sẹo không?”
Sầm Cảnh Huyên: “Vết thương trên mu bàn tay Thái tử phi cũng không nghiêm trọng, chỉ cần thay thuốc đúng giờ, đừng để vết thương chạm vào nước, mấy ngày sau sẽ lành lại như ban đầu, sẽ không để lại sẹo.”
Sau khi mọi người lui ra, sắc mặt của Thẩm Tinh Lan rõ ràng không vui.
“Vì sao vừa rồi ở trên kiệu không nói với cô?”
Hắn không biết gì, mà còn chơi đùa với nàng ở đó.
Tô Trường Nhạc bất đắc dĩ, cảm thấy Thẩm Tinh Lan có vấn đề nhỏ: “Chuyện này không sao hết, khi còn bé ta có đánh nhau leo cây với người khác, miệng vết thương còn nghiêm trọng hơn này nữa.”
Thẩm Tinh Lan vẫn không nói lời nào, cả người thoạt nhìn lạnh lùng mà lại u ám, sắc mặt ngưng trọng như đang ấp ủ một cơn bão đáng sợ.
Tô Trường Nhạc thật sự không ngờ chỉ là một vết thương nhỏ thôi, mà Thẩm Tinh Lan đã để ý đến thế.
Trong lòng nàng đột nhiên có chút lo lắng, đến lúc đó tiểu tử trong bụng được sinh ra, nàng đau kêu oa oa, chẳng phải Thẩm Tinh Lan sẽ khai đao những thái y cùng ma ma đỡ đẻ sao.
Tô Trường Nhạc mím môi, tiểu tử nhanh nhất cũng phải bảy, tám tháng sau mới có thể ra đời, vẫn nên dỗ người trước mặt trước rồi tính sau.
“Thẩm Tinh Lan.”
Thẩm Tinh Lan nhìn ánh mắt nàng với ánh mắt khó hiểu.
Tai nàng đỏ bừng, ra vẻ hời hợt nói: “Ta vừa mới nôn ra cả người, hiện tại tay còn đang bị thương, không thể tự tắm được, chàng phải giúp ta mới được.”
Thẩm Tinh Lan hơi ngẩn ra.
Tô Trường Nhạc thấy hắn không nói lời nào, trên mặt ửng đỏ lên vì xấu hổ, chui vào trong chăn.
Lúc này Thẩm Tinh Lan mới bất giác phản ứng lại, cười cao giọng chuẩn bị nước, ôm cô bé nhỏ ra khỏi chăn.
Ôm người vào lòng, đôi môi mỏng ghé vào bên tai nàng, trong lời nói mang theo ý cười sủng nịch: “Được, trước khi vết thương lành, cô sẽ giúp nàng.”
Tốc độ chuẩn bị nước cực nhanh, chỉ chốc lát trong phòng tắm đã tràn ngập sương mù, thùng tắm rộng rãi, chứa hai người còn dư.
Trước khi xuống nước, Tô Trường Nhạc không quên dặn dò nhiều lần: “Sầm thái y đã nói tay phải của ta không thể chạm vào nước.”
Nàng một tay vòng quanh cổ hắn, khuôn mặt phù dung ửng hồng, da phấn như anh đào, nụ cười xinh đẹp: “Thái tử ca ca nếu hại tay ta lưu lại sẹo, ta sẽ rất khó chịu.”
Tiểu cô nương nhu nhược không xương làn da trắng hơn tuyết, tinh xảo như sứ đẹp, tinh tế thơm như nước mật đào, thơm ngon quyến rũ.
Cổ tay nhẹ nhàng, eo vừa phải, độ cong đầy đặn, dáng người uyển chuyển, một đôi chân như ngọc vừa trắng vừa thẳng, vừa mảnh vừa dài, ôm vào lòng, vừa mềm vừa thơm.
Có thể nói là ôn hương nhuyễn ngọc chân chính.
Thẩm Tinh Lan cổ họng hơi cuồn cuộn, cả người căng thẳng, cứng như đồng, ôm người bước vào trước thùng tắm, bất đắc dĩ lắc đầu cười: “Niếp niếp đang phạt cô à.”
Đôi mắt sâu thẳm kia nhìn thấy lông mi của Tô Trường Nhạc khẽ rung động, ánh mắt quét qua làn da mịn màng và săn chắc màu lúa mì trước mặt, sắc mặt lập tức đỏ hơn.
Mặc dù có rất nhiều vết sẹo với các sắc độ và kích thước khác nhau nhưng Tô Trường Nhạc chưa bao giờ cảm thấy những vết sẹo này xấu xí, mỗi một vết sẹo đều đại biểu cho công huân không thể xóa nhòa, tạo thêm sức hấp dẫn khó tả cho hắn.
Thậm chí đã từng sử dụng đôi môi mềm, hết lần này đến lần khác, dịu dàng hôn lên những vết sẹo đó.
Tô Trường Nhạc cúi đầu, nũng nịu than thở: “Đương nhiên là phạt chàng!”
Lúc này Tô Trường Nhạc làm gì cũng không nghĩ ra, sau đó mặc dù miệng vết thương đã lành, nhưng Thẩm Tinh Lan vẫn vui vẻ không biết mệt mỏi, ngày ngày “giúp” nàng.
Thẩm Tinh Lan nghe vậy, một tiếng cười khàn khàn trầm khàn cất lên trong cổ họng.
Tô Trường Nhạc ngâm nước,khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ trong chốc lát bị nhiệt độ làm cho ướt đẫm, trong đôi mắt đen láy chậm rãi đọng thành một tầng sương nước, đáy mắt hiện lên hoa đào quyến rũ mê người.
“Cho nên, ngày mùng năm điện hạ ──”
Mái tóc đen của hai người vừa bị nước làm ướt, nàng chưa dứt lời, đột nhiên bị Thẩm Tinh Lan kéo vào lòng, còn chưa kịp hô lên, nói hắn lại phạm quy thì nụ hôn liền rơi xuống như cuồng phong bão táp.
Đôi môi mỏng rơi vào cánh môi mềm mại và ngọt ngào của nàng, môi răng chạm vào nhau, quấn quýt triền miên.
Những bông hoa đào màu hồng rơi trên làn da như son phấn, từng đóa nở rộ, vô cùng rực rỡ.
Tay phải bị thương được Thẩm Tinh Lan nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau, giơ cao l3n đỉnh, từ đầu đến cuối đều không chạm nước.
Chỉ có nước nóng không ngừng tràn ra xung quanh, nước đứt quãng rơi xuống, hơi nóng trên gạch vàng từng trận bốc lên.
Tô Trường Nhạc khẽ nheo đôi mắt hạnh phúc lại, đắm chìm trong dịu dàng và mưa phùn, cảm giác mình biến thành búp bê sứ dễ vỡ.
Sau một hồi tắm rửa, trở lại giường, chỉ có một chút thân mật, không dám làm càn quá đáng, không có bất kỳ thô lỗ nào.
Trong bụng Tô Trường Nhạc có thêm một tiểu tử, mặc dù hai người muốn làm bậy thì cũng không dám làm quá mức.
Nàng không thể biết những giọt nước pha lê trên mặt mình là mồ hôi hay nước mắt, nhưng nàng cảm thấy tay mình quá đau để nhấc lên, và không còn sức để lau khô chúng.
Thẩm Tinh Lan thấy nàng mệt mỏi, ôm người vào lòng, cầm khăn sạch, một mặt cẩn thận lau khô mái tóc đen cho nàng, một mặt thấp giọng nói nhỏ ở bên tai nàng, dịu dàng nói gì đó.
Cho đến khi tóc nàng khô hết, người cũng hoàn toàn bị dỗ ngủ say, Thẩm Tinh Lan mới vén chăn gấm lên, tùy tiện mặc quần dài, đi đến thiên điện.
※
Khi gần đến bữa tối, Tứ Hỉ đi vào phòng ngủ, gọi Thái tử phi dậy để dùng bữa, nhìn thấy Thái tử phi nằm nghiêng trên giường, không một mảnh vải che thân, mặt lập tức nóng lên.
Thái tử phi vốn có làn da trắng hơn tuyết, hiện giờ trên cổ trắng nõn như ngọc tuyết đầy những vết đỏ, xinh đẹp đến mức khiến Tứ Hỉ không dám nhìn nhiều.
Không phải thái y nói ba tháng đầu không thể ở chung giường sao, sao điện hạ còn dám làm bậy!
Lúc Tô Trường Nhạc bị Tứ Hỉ đánh thức, vẫn còn hơi mơ mơ màng màng, mê mang nhìn bốn phía, phát hiện không thấy bóng dáng của Thẩm Tinh Lan, cúi vai hỏi Tứ Hỉ: “Điện hạ lại đi đâu vậy?”
Tứ Hỉ đỏ mặt mặc từng bộ y phục cho nàng, nói: “Buổi chiều điện hạ nói sẽ đi Ngự Can cung một chuyến, đến bây giờ vẫn chưa trở về.”
Ngự Can cung, đó không phải là tẩm cung của Hoàng thượng sao?
Ngay khi Tô Trường Nhạc ngẩn người, bên tai vang lên giọng nói ấp úng của Tứ Hỉ: “Thái tử phi, ngài hiện giờ đang mang thai, không nên lúc nào cũng nói chuyện cùng điện hạ.”
Tứ Hỉ nói đầy hàm ý, nhưng Tô Trường Nhạc lại nghe hiểu.
Mặt phù dung tinh xảo xinh đẹp thoáng chốc xấu hổ đỏ bừng như lửa.
Nàng không biết nên nói cho Tứ Hỉ như thế nào, thật ra Thẩm Tinh Lan chẳng làm gì cả, chỉ là dùng tay thay thế, làm sơ sơ để thỏa cơn thèm mà thôi.
A a a quá xấu hổ, nàng không nói nên lời luôn.
Tô Trường Nhạc mặt đỏ bừng, thuận miệng hỏi, mở đề tài: “Điện hạ có phân phó mùng năm các ngươi chuẩn bị xuất cung không?”
Tứ Hỉ mê mang chớp chớp mắt, lắc đầu nói: “Không có, Thái tử phi quên rồi sao, ngày mồng năm hàng năm là ngày Hoàng Thượng và hoàng hậu đến chùa Trấn Quốc dâng hương tế tổ, không lâu trước Lễ bộ mới đưa bộ cát phục tới đây, đến lúc đó Thái tử phi cũng phải đi theo điện hạ và Hoàng thượng, cùng đến chùa Trấn Quốc thờ phụng rồi dâng hương bài vị của liệt tổ liệt tông.”
“Không chỉ được thắp hương, nô tỳ nghe nói, còn phải đi ba quỳ chín bái lễ, ” Tứ Hỉ ưu sầu, “Ngài đang bị buồn nôn nghiêm trọng như thế, chùa Trấn Quốc lại ở trên sườn núi, sau khi bị giày vò như vậy, không biết ngài có chịu được không nữa.”
Tế tổ?
Mắt đẹp Tô Trường Nhạc híp lại, cẩn thận nghĩ về ký ức kiếp trước.
Hình như, đúng là hàng năm đều phải xuất cung tế tổ?
Nàng nhớ rõ mỗi lần đều tốn sức rất nhiều, pháo nổ không ngừng dọc theo đường đi, kinh thành náo nhiệt cực kỳ vui mừng, có rất đông dân chúng quỳ gối ở hai bên ngự đạo đưa giá[1], tiếp giá, bôn ba suốt một chuyến, thật sự giày vò người ta.
[1] Giá: Ở đây hiểu là xa giá, xe ngựa của vua.
Cho nên Thẩm Tinh Lan mới nói ngày mùng năm, nàng có thể gặp được ca nữ kia?
Chỉ là Hoàng Thượng tế tổ, tuy rằng không có bá quan đi theo, nhưng hiện giờ phụ thân nàng đã lên ngôi cực nhân thần, thân là thừa tướng của Đại Tề, và cũng muốn theo Tuyên đế và chúng hoàng tử hoàng nữ cùng lên miếu hiến tế.
Vậy đến lúc đó, không phải cha cũng sẽ gặp được nữ ca nữ kia như vậy sao!
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Trường Nhạc lo lắng không thôi.
※
Ngự Can cung
Hai mẹ con Lâm hoàng hậu và Thẩm Quý Thanh của Phượng Nghi cung đang đóng cửa thương lượng làm thế nào để bình ổn nguy cơ cho nhà mẹ, bên trong Ngự Can cung này, Tuyên Đế lại nổi trận lôi đình.
Chưởng sự của Thận Hình Ti hơi khom người, gằn từng chữ kể lại chuyện cung nhân An Minh đi mua đồ suýt chút nữa bị người ta độc chết.
Bên cạnh hắn còn có một người đang quỳ.
Sắc mặt của người này tái nhợt, môi xanh bệch, thoạt nhìn cực kỳ yếu ớt, chính là cung nhân An Minh vừa được cứu về từ Quỷ Môn Quan.
Thẩm Tinh Lan mặt không chút thay đổi, chắp tay đứng bên cạnh ngự án.
“Ngươi vừa rồi nói là ai muốn đầu độc hắn? Nói lại lần nữa cho trẫm!” Sắc mặt của Tuyên Đế xanh mét, hai tròng mắt đen láy ngưng tụ một tầng sương lạnh, gân xanh nhảy dựng trên trán.
“Hồi Hoàng Thượng, hôm qua nô tỳ thấy người phụ trách đưa bữa cho phạm nhân là một cung nhân lạ mặt, lúc ấy thần liền cảm thấy kỳ lạ, cố ý để lại một tâm nhãn, đặc biệt chú ý An Minh, An Minh quả nhiên sau khi dùng bữa xong, không lâu sau liền đột nhiên miệng sùi bọt mép.”
Chưởng sự của Thận Hình Ti đối mặt với sự tức giận trên mặt của đế vương, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, không nhanh không chậm nói: “Thần dùng nội lực ép thức ăn trong dạ dày An Minh ra, sau đó lập tức sai người tìm thái y cứu chữa, cũng thuận lợi bắt được cung nhân đưa cơm kia.”
“Thần sợ hãi tột cùng, không dám giấu diếm, lập tức bẩm báo với Thái tử điện hạ về việc này, Thái tử điện hạ cùng thần thẩm vấn An Minh và đưa bữa ăn cho hai người cung nhân, liên tục thẩm vấn một đêm, sau đó mới biết được cung nhân kia thật sự bị Hoàng hậu nương nương sai khiến, hơn nữa, An Minh cũng nói, lúc trước chuyện pháo nổ cũng bị quý nhân trong cung sai khiến, nên mới nhất thời bị quỷ ám mua pháo hoa không rõ lai lịch.”
Tuyên Đế quét về phía đầu rạp xuống đất của An Minh, gương mặt sắc bén: “Quý nhân trong cung này, ám chỉ vị quý nhân nào?”
Giọng nói đế vương trầm thấp, toát ra khí chất lạnh lẽo, uy nghiêm phẫn nộ lan tràn khắp gian phòng.
Đối mặt với đế vương giận dữ, An Minh nào dám nói thật.
Thẩm Tinh Lan nhàn nhạt liếc về phía An Minh, biết người này sợ chết, nghiêm mặt nói: “Hôm nay đang là ngày Tết, hơn nữa Thái tử phi đang có hỉ, nhi thần vốn định tích phúc cho hoàng tôn, nghĩ rằng nếu người này chịu khai ra người đứng sau sai khiến thì sẽ bảo toàn hắn một mạng.”
Hắn khẽ thở dài, trong lời nói mang chút bi thương: “Không ngờ hôm nay trước mặt phụ hoàng, hắn cũng thà chết chứ không chịu khuất phục.”
Chưởng sự của Thận Hình ti gật đầu phụ họa: “Sớm biết người này thà chết chứ không chịu khuất phục, thần không nên lãng phí nội lực cứu hắn.”
Tuyên Đế cười lạnh: “Đã thế thì thành toàn cho hắn, người đâu, kéo xuống Ngọ Môn chém đầu trước công chúng!”
Thẩm Tinh Lan đi tới trước ngự án, khom người chắp tay: “Nhi thần nóng nảy, xin phụ hoàng hạ thủ lưu tình, hôm nay mới mùng ba, đường lớn ngõ nhỏ trong kinh thành đều là người, chém đầu trước công chúng sợ là sẽ dọa dân chúng bình thường, người này hiện giờ đang rất yếu, không bằng giam hắn ở trong lao, không cung cấp thức ăn, không cho cỏ khô, đợi đến lúc sắp chết đói chết lạnh, thì kéo đi ngũ mã phanh thây là được.”
Vừa nói xong, ngay cả chưởng sự Thận Hình Ti xưa nay thủ đoạn độc ác, người chưa bao giờ nương tay với phạm nhân, khi nghe được, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Mặc dù bình thường trông Thái tử ngổ ngược, nhưng không ngờ thủ đoạn lại tàn nhẫn như thế.
Tuyên Đế nghe vậy, không khỏi nhìn Thái tử một cái.
Trong mắt đế vương không có bất kỳ trách mắng gì, ngược lại tràn ngập ý khen ngợi.
Ban đầu, ông nghe Thái tử muốn tha cho người này một mạng, trong lòng còn đang cảm thấy Thái tử quả nhiên vẫn còn quá mềm lòng.
Loại người dám động thủ vào việc pháo hoa quan trọng nhất hàng năm, vừa dẫn tới các thiên tai, khiến dân chúng thiên hạ chịu khổ, có thể nói là ngũ mã phanh thây cũng không quá đáng.
Không ngờ rằng đang trong lúc thất vọng, chợt nghe thấy suy nghĩ của Thái tử trùng hợp với của ông.
Tuyên đế không khỏi vui mừng, sờ sờ cằm, gật đầu nói: “Được, cứ làm theo cách của Thái tử!”
An Minh vốn nghĩ, nói hay không nói thì cũng chết, chi bằng được chết một cách thoải mái, nghe lời Thái tử, trước mắt thoáng chốc tối sầm lại.
Thái tử nói có cách, và việc lăng trì hắn ta có khác gì chết đâu!
“Nô tỳ nhận tội, nô tỳ nhận tội tất cả, nhưng nô tỳ xin một cái chết một cách thoải mái, không dám giấu nữa!”
※
Thẩm Tinh Lan bận đến gần giờ Tý mới trở lại Đông Cung.
Hắn vốn nghĩ rằng Tô Trường Nhạc đã đi ngủ từ sớm, không ngờ tẩm điện vẫn còn sáng đèn như cũ.
Vừa vào phòng, liền nhìn thấy cô bé nhỏ nhắn của hắn đang ngồi trên giường mỹ nhân, tập trung lột nho.
Nhìn thấy vẻ buồn ngủ say sưa trên gương mặt nàng, Thẩm Tinh Lan không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy nho, vẻ mặt thèm thuồng: “Sao không để Tứ Hỉ vào lột cho nàng?”
Sau khi Tô Trường Nhạc tỉnh ngủ thì đã không thấy bóng dáng của Thẩm Tinh Lan, lại tiếp tục chờ, chờ mấy canh giờ cũng không thấy hắn trở về, trong lòng vừa sợ vừa lo.
Lo hắn không hoàn thành kế hoạch ca nữ kia xong một lần, sợ Tô phủ lại đi lên con đường của kiếp trước.
Tứ Hỉ thấy Tô Trường Nhạc hầu như không động đũa vào bữa tối, trong lòng rất buồn, lặng lẽ chạy đến Thái y hỏi Sầm thái y nên làm thế nào cho phải.
Sau khi Sầm Cảnh Huyên biết Tô Trường Nhạc có thai, cực kỳ thèm ngọt mà lại cực kỳ thèm chua, nên đã bảo Tứ Hỉ đi tìm một ít trái cây điểm tâm vừa chua vừa ngọt cho Thái tử phi, vậy thì vừa có thể làm khai vị, vừa có thể giải khát cho Thái tử phi.
Cho nên, nàng vẫn đang bóc nho vào lúc này.
Nàng nghe thấy Thẩm Tinh Lan nói, không quay đầu lại mà trả lời câu hỏi: “Điện hạ đã từng nếm qua vị ngọt, thừa dịp ta ngủ thì không nói một tiếng nào, chạy đi mất không thấy bóng người, hiện tại ta tạm thời không muốn nói chuyện với chàng nữa.”
Thẩm Tinh Lan nghe thấy lời của nàng, càng cười nhiều hơn.
Xem ra tức giận không nhẹ đâu.
Miệng nói không muốn nói chuyện với hắn nữa, thế mà vừa vào cửa liền nói rất nhiều lời với hắn.
Đây là khẩu thị tâm phi, miệng thì mắng hắn, nhưng trong lòng lại muốn hắn dỗ nàng.
Làm sao niếp niếp của hắn lại có thể đáng yêu như vậy ngay cả khi nàng đang tức giận.
Thẩm Tinh Lan chỉ nhìn những quả nho trong suốt kia, chưa nếm thử được một cái, không biết chúng có vị ngọt như thế nào., trong lòng đã ngọt ngào, nụ cười trên khóe miệng hoàn toàn không thu lại được.
Hai tay đặt sau lưng, hắn bước về phía nàng, trên mặt nở nụ cười.
Tô Trường Nhạc thấy Thẩm Tinh Lan hắn thật sự không nói nữa, dừng một chút, buông nho trong tay đã được bóc một nửa, thở phì phì quay đầu lại.
“……”
Sao chàng cười ngọt ngào thế, trêu chọc như vậy để làm gì!
Chàng đã phạm quy!
——————–.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook