Thái Tử Bụi Đời
-
C45: Không thể cũng cứ làm
Đắng cay khổ sở đều nếm qua rồi, cảm xúc lắng đọng lại nhất là gì?
Diệp Hoan nói không nên lời, muốn nói mà lại thôi.
Người đang chịu đau khổ thật sự không có tâm trạng để nuối tiếc cuộc sống, điều mà bọn họ cần nhất là thoát khỏi sự đau khổ.
Diệp Hoan ôm mặt ngồi xổm trên hành lang, nước mắt giàn giụa nhưng lại không phát ra chút âm thanh nào.
Trách ai đây? Trách ông trời không có mắt? Trách thân phận này đây mai đó của cô nhi hay là sự thật phũ phàng không tiền thì ngay cả mạng sống cũng không thể giữ được.
Diệp Hoan không biết trách ai, hắn chỉ rất muốn khóc, muốn giải tỏa ra hết những uất ức và chua xót đã dồn nén bao năm.
Nam Kiều Mộc cũng ngồi xổm xuống, tựa vào vai Diệp Hoan khóc như mưa như gió.
Nàng đang đau lòng vì người đàn ông này, nước mắt không thành lời của người đàn ông, đã khiến trái tim nàng run rẩy, đau khổ.
“Diệp Hoan, đừng khóc, chúng ta cùng cố gắng nào, em Ái có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu.”
Diệp Hoan dùng tay áo lau qua nước mắt rồi đứng dậy, quai hàm cắn vào nhau kêu kèn kẹt, nhìn Nam Kiều Mộc nói: “Không, cố gắng còn chưa đủ, anh nhất định phải giúp bé Ái hồi phục! Có chết cũng phải làm được!”
Nam Kiều Mộc nói: “Sao anh cố chấp như vậy? Hai mươi mấy ngàn đấy, anh tưởng là con số nhỏ à? Đây chỉ là phí hóa trị thôi, nếu như phẫu thuật, cấy ghép tủy, có lẽ sẽ lên tới triệu đấy. Diệp Hoan, chúng ta đi mượn, đi quyên góp, tiết kiệm, chúng ta nghĩ hết cách để có được tiền thì cũng không thể trong khoản thời gian ngắn có được số tiền lớn như thế, Diệp Hoan, anh không phải là siêu nhân, không phải là đấng cứu thế, anh không thể quản hết sự đau khổ trên đời được đâu...”
Diệp Hoan hét lớn: “Nhưng những đau khổ anh thấy được thì anh nhất định phải quản! Anh là siêu nhân, đấng cứu thế trong mắt bé Ái! Anh nói không để cô bé chết, thì cô bé tuyệt đối không được chết!”
Advertisement
Nói xong Diệp Hoan lau nước mắt, khuôn mặt đầy đau khổ trở nên kiên định, sải bước ra khỏi bệnh viện.
Nam Kiều Mộc đứng ở hành lang bệnh viện, ngẩng người ra nhìn hình bóng mạnh mẽ nhưng cô độc của Diệp Hoan từ từ đi xa, nước mắt chảy thành dòng.
Diệp Hoan đi khỏi bệnh viện, bị gió lạnh bên ngoài thổi vào, tâm trạng dần dần hồi phục trở lại.
Tiền!
Bây giờ trong đầu hắn toàn nghĩ tới chỉ có một chữ “Tiền”.
Đi đâu kiếm ra mấy chục triệu bây giờ? Đây gần như là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành.
Diệp Hoan không bằng cấp, không năng lực, thậm chí bây giờ ngay cả chút vận may cũng không có, hắn giống như bị ông trời trù vậy, trong lúc trắng tay lại phải gánh vác nhiều đau khổ và áp lực như vậy.
Móc từ trong túi một điếu thuốc ra hút, mùi thuốc lá cay cay nhàn nhạt tràn vào lồng ngực, phổi thoáng co quắp rồi lại giãn ra, lúc này vẻ mặt Diệp Hoan trở nên kiên định hơn.
Advertisement
Không phải chỉ là tiền thôi sao? Không phải là mấy chục triệu thôi sao? Mẹ kiếp! Ông mày có đi cướp ngân hàng cũng phải kiếm cho bằng được! Chỉ cần ông đây không đồng ý, không ai được đoạt mạng sống của em Ái, ông trời cũng không được!
Dẫu biết không được mà vẫn làm là ngu ngốc, nhưng có lúc lại là đại dũng, là đại nghĩa.
Ngu Công dời núi, Tinh Vệ lấp biển, những câu chuyện lưu truyền thiên cổ đó, hành vi của bọn họ không ngốc sao? Nhưng hậu thế có ai có đủ tư cách để cười nhạo họ ngu ngốc chứ?
Chỉ có một niềm tin mãnh liệt, từ trước đến nay chưa có mà thôi.
Đứng ở trước cửa lớn ngoài bệnh viện, nhìn những người đi đường đi qua đi lại, trong lòng Diệp Hoan dấy lên một tinh thần can đảm và tin tưởng vô hạn.
Sau khi vội vàng hút điếu thuốc cuối cùng, hắn cong ngón tay lại búng. Tàn thuốc cháy gần hết xẹt thành một vòng cung, vừa khéo rơi vào thùng rác ven đường.
Diệp Hoan ngẫm nghĩ rồi móc ra điện thoại, gọi bậy một số nào đó trong danh bạ, trò hên xui may rủi giống như bắt đầu cho sự nghiệp lớn kiếm tiền của hắn vậy.
Rất may mắn, số điện thoại bấm đại ấy lại có thật, sau khi đổ hai hồi chuông đã có người nghe máy.
Vẻ mặt nặng nề của Diệp Hoan lập tức thay đổi, hắn nói với đầu bên kia điện thoại với giọng vui mừng cực kỳ cường điệu: “Chào bạn, chúng tôi là Tập đoàn Hằng Nghiệp HongKong. Nhân dịp mười năm thành lập của công ty, chúng tôi đặt biệt triển khai chương trình rút thưởng bán giá ưu đãi nhằm tri ân khách hàng. Thật may mắn, điện thoại của bạn đã được công ty chúng tôi bốc trúng, giải thường là một triệu đồng, vâng, một triệu đồng! Thưa ông, ông có cảm tưởng như thế nào?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, rồi một giọng nam trầm trầm quát: " Đồ điên!”
Cụp!
Điện thoại đã cúp máy.
Vẻ mặt Diệp Hoan thoáng chốc như đưa đám.
Người bây giờ rất tinh ranh, thông minh hơn hồi trước nhiều, chả có cơ hội nào mà lừa, nghề lừa đả này càng ngày càng khó kiếm ăn rồi...
Diệp Hoan thở dài. Khủng hoảng kinh tế, suy thoái tài chính khiến cho chỉ số thông minh của người Trung Quốc tăng vèo vèo. Đều tại con mẹ nó thằng Mỹ đánh Iraq mà ra!
Lúc này điện thoại của Diệp Hoan vang lên, bài Trên Mặt Trăng quen thuộc khiến cho hắn một phen hú vía, xém chút quẳng cả điện thoại.
Hắn nhận cuộc gọi. Giọng nói lạnh như băng của Liễu Mi truyền đến.
“Diệp Hoan, vô cớ nghỉ làm buổi chiều, tôi muốn nghe anh giải thích.”
Vẻ mặt Diệp Hoan trở lên đau khổ, mắt nhanh chóng chớp chớp, bắt đầu bịa ra câu chuyện.
“Liễu tổng, là thế này, bữa trưa rảnh rỗi không gì làm, tôi ra ngoài đi dạo, bèn thuận tiện đưa bà lão qua đường, cô nói có trùng hợp không, bà lão này lại là bà dì cả xa cách bấy lâu nay của ta. Bà dì cả cuối cùng cũng đến rồi, người thân hội ngộ, rưng rưng nước mắt…” (Bà dì cả = đại di mụ = kinh nguyệt)
“Diệp Hoan, im mồm! Bây giờ anh về công ty ngay cho tôi!” Liễu Mi đương nhiên không dễ bị lừa như thế, sau khi hét vào điện thoại, liền cúp máy cái rụp.
Diệp Hoan bĩu bĩu môi, lúc trước có lẽ còn để tâm đếm công việc tháng tiền lương bốn nghìn mấy nhưng bây giờ anh đây thiếu đến mấy triệu, cọc lương đó thật không đáng để vào mắt. Ép quá ông phủi đít bỏ đi không làm nữa là xong!
Về đến Công ty Hồng Hổ đã hơn bốn giờ chiều rồi, trong công ty ai nấy đều bận. Không thể không thừa nhận Liễu Mi quả thật là người có tài lãnh đạo. Công ty Hồng Hổ tuy xuất thân là xã hội đen nhưng kinh doanh chân chính thì làm rất đàng hoàng, không hề dính líu đến giang hồ nào, nhân viên cả công ty làm việc rất nghiêm túc, mà còn rất có phong thái của công ty quốc tế lớn.
Không chuyên nghiệp nhất e rằng chỉ có trợ lý giám đốc Diệp Hoan rồi.
Khi Diệp Hoan bước vào công ty, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hắn. Ánh nhìn rất phức tạp, có ghen tị, có ngưỡng mộ nhưng nhiều nhất là thắc mắc.
Tin Công ty Hồng Hổ và Tập đoàn Đằng Long hợp tác này giống như tiếm cho toàn thể Công ty Hồng Hổ một liều thuốc kích thích, người người vui mừng khôn xiết, tinh thần vọt lên ngùn ngụt.
Đám nhân viên này đều là những người trải qua sóng gió, khứu giác rất nhạy bén. Hợp tác với Tập đoàn Đằng Long đối với Hồng Hổ mà nói đại diện cho điều gì, trong lòng mỗi người rất là rõ. Tin này liên quan đến lợi ích cá nhân của bọn họ, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến lương tháng và lương cuối năm, bảo sao họ không vui cho được.
Không biết từ đâu truyền ra tin tức, nghe nói lần này Công ty Hồng Hổ và Đằng Long hợp tác thuận lợi là do công của vị trợ lý Diệp mới tới này, nghe đồn là do một tay hắn xúc tiến. Mặc dù không biết hắn dùng cách gì có thể khiến cho hai hãng hợp tác với nhau nhưng tất cả những nhân viên trong công ty đều rất phục hắn.
Đây là thời đại đặt lợi ích lên hàng đầu, cho dù anh có học lực hay không, có tài năng hay không, chỉ cần anh đem lại lợi ích cho mọi người thì người khác sẽ chấp nhận anh. Ngược lại, nếu như anh làm tổn hại lợi ích của mọi người thì cho dù anh có quyền cao chức trọng cũng bị người khác chửi rủa.
Vì thế khi Diệp Hoan đi vào công ty liền nhận được ánh mắt kính trọng và đầy thiện chí.
Diệp Hoan bị vô số ánh mắt nhìn đến tê cả đầu nhưng đang ở trong công ty lại không thể nhăn mặt được, chỉ có thể làm ra vẻ vui cười, gật đầu vội vàng bước vào phòng làm việc của giám đốc.
Cứ tưởng rằng Liễu Mi sẽ nổi trận nôi đình vì hắn trốn làm, không ngờ Liễu Mi chẳng thèm đoái hoài tới hắn, chỉ lo xử lý công chuyện, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ tay vào văn kiện trên bàn làm việc mà nói: “Hôm nay sắp tan ca rồi, ngày mai giúp tôi giải quyết chuyện này. Tôi mỗi ngày nhiều việc như vậy mà cấp dưới ngay cả chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng phiền đến tôi. Anh là trợ lý của tôi, chuyện nhỏ như vậy chắc anh có thể xử lý ổn thỏa chứ?”
Trong dự án hợp tác với Tập đoàn Đằng Long, Diệp Hoan đã góp công không nhỏ. Dù rằng không giải thích được bên trong câu chuyện nhưng kết quả là rất tốt, vì thế trong đầu Liễu Mi cũng tạm thời gạt đi ý định đuổi hắn ra khỏi công ty. Ánh mắt Chu Mị nhìn Diệp Hoan có gì đó rất khác thường, Liễu Mi đã nghĩ qua nếu đuổi Diệp Hoan ra khỏi công ty thì sợ rằng hậu quả sẽ khó mà lường trước được.
Diệp Hoan mở hồ sơ ra, thì ra là một công ty thời trang nổi tiếng dưới trướng Công ty Hồng Hổ vào mùa xuân năm sau đưa ra vài mẫu quần lót áo lót mới, hôm nay quay xuất hiện một số vấn đề nhỏ, người ở dưới tranh cãi không thống nhất. Ngay cả ý kiến của tổng giám đốc công ty thời trang và giám đốc kinh doanh cũng khá khác biệt, thế là báo cáo thẳng lên chỗ chủ tịch Hồng Hổ Liễu Mi.
Diệp Hoan nhìn sơ qua rồi bỏ nó xuống, vẻ mặt chẳng chút hứng thú.
Nói thật, bây giờ hắn không có tâm trạng để xử lý chuyện khỉ gió này. Phí trị liệu của bé Ái cần một khoản lớn, hắn rất sốt ruột, chuyện của mình còn lo chưa xong, hơi đâu mà làm việc cho người khác?”
Ừ một tiếng cho có lệ, Diệp Hoan ỉu xìu đi về chỗ ngồi.
Nghe giọng trả lời mệt mỏi của Diệp Hoan, Liễu Mi ngẩng đầu từ đống hồ sơ lên. Thấy khóe mắt Diệp Hoan đỏ ửng, giống như vừa mới khóc, vẻ mặt lại rất uể oải, Liễu Mi trong lòng khẽ rung động, vừa muốn hỏi nhưng không biết sao lại im lặng, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Sao khi im lặng hồi lâu, giọng Liễu Mi lạnh lùng truyền đến.
“Diệp Hoan, nếu mệt anh có thể về sớm, không tính là nghỉ việc, về nhà đi.”
“Cám ơn Liễu Tổng. Tôi... Hôm nay tôi quả thật có chút mệt, muốn về nghỉ ngơi một lát, ngày mai sẽ xử lý chuyện của công ty thời trang.” Diệp Hoan không khách khí chấp nhận lời đề nghị lạnh băng của Liễu Mi. Bây giờ hắn thật sự không có tâm trạng để mà làm việc.
Về đến nhà Diệp Hoan nằm lăn ra giường, đánh một giấc, lúc tỉnh lại thì đã khuya, Hầu Tử và Trương Tam cũng từ bệnh viện trở về, lão viện trưởng và Nam Kiều Mộc ở lại bệnh viện chăm sóc bé Ái.
Ba người im lặng nhìn nhau, thiếu đi sự vui vẻ. Phí chữa trị của bé Ái như một cục đá ngàn cân đè lên trong lòng mọi người, ai cũng không có tâm trạng để nói chuyện.
Hầu Tử xuống dưới lầu mua ba bình rượu, mỗi người một bình, không có đồ nhấm, ba người ngửa đầu uống một cách sảng khoái.
Mượn rượu giải sầu cũng là bất đắc dĩ, nếu như có thể giải quyết chuyện buồn phiền thì sao lại uống thứ càng uống càng buồn như rượu này?
Rượu từ từ ngấm, ba người đều say cả. Diệp Hoan rất chóng mặt nhưng trong lòng càng thêm bấn loạn hơn, trong mơ mơ mơ màng màng hắn lấy điện thoại ra quay số lung tung…
Sáng hôm sau, nhấc cái đầu ngấm men lên, Diệp Hoan nhăn nhó, vác vẻ mặt đau khổ leo lên xe buýt đi làm. Hầu Tử và Trương Tam còn ở trong phòng hắn ngủ như heo.
Đến công ty, vừa bước vào văn phòng làm việc của chủ tịch, Liễu Mi sắc mặt tái nhợt đi tới, chẳng nói chẳng rằng hung hăng đá Diệp Hoan dính bẹp vào tường như tờ giấy.
Diệp Hoan ngẩn người mất một lúc, sau đó giận tím mặt quát: “Tôi làm gì cô hả? Mới sáng sớm nổi điên gì thế?”
Liễu Mi còn giận hơn hắn, đôi mắt phượng mở to ra còn hơn trái nhãn, hướng về Diệp Hoan gào thét: “Anh còn không biết xấu hổ hả! Tối qua anh đã làm gì, còn nhớ không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook