Thái Tử Bụi Đời
-
C22: Tìm việc làm
Diệp Hoan quyết định đi tìm việc làm.
Làm người phải có chí cầu tiến. Làm lưu manh không thể là công việc lâu dài được. Ăn cắp, lường gạt không thể nào là cái nghề để sống suốt đời. Mạo hiểm lớn không nói đi. Tỷ lệ được ‘trả ơn’ khá là thấp.
Cho nên tìm một công việc chân chính vẫn là rất cần thiết.
Điểm bắt đầu của Diệp Hoan không cao. Cho nên mơ ước đối với công việc cũng không cao. Chỉ cần có người đồng ý thuê hắn, quét đường cũng được. Diệp Hoan cũng không kén cá chọn canh, bởi vì hắn không có vốn liếng để kén cá chọn canh. Bằng trung học, không có kinh nghiệm, càng không có kỹ năng chuyên môn. Nói thật, Diệp Hoan cảm thấy mình đã làm khó cho công ty tuyển việc làm rồi...
Nhưng… làm khó thì làm khó, Diệp Hoan vẫn phải sinh tồn, vẫn phải ăn cơm. Cho dù trong lòng có chút ngại ngùng, Diệp Hoan cũng bất chấp mọi sự lo âu để đi tìm việc làm.
Chủ nhật, thị trường tuyển việc ồn ào nhộn nhịp hẳn lên. Sinh viên kiếm việc làm, công chức tìm chỗ làm mới, còn có các loại hình môi giới, công ty tuyển dụng. Tất cả chen chúc vào nhau như nồi cháo.
Diệp Hoan đứng trước cửa công ty tư vấn việc làm, lòng có chút hồi hộp nhìn cảnh tượng bát nháo ở trước mắt, cứ cảm thấy thấp thỏm không yên.
Hắn không có sự phấn chấn của sinh viên vừa vào đời, càng không có sự bất cần như những người công chức đi tìm việc làm mới. Quan trọng hơn nữa là, hắn không có tấm bằng nào ra hồn, cũng không có kinh nghiệm phong phú để gây ấn tượng cho người ta.
Nếu nói hắn như tờ giấy trắng thì thật là có chút khách sáo với hắn. Hắn chỉ như tờ giấy vệ sinh chưa sử dụng qua mà thôi.
Có người cần đến loại như hắn sao?
Diệp Hoan vào căn tiệm ở bên cạnh công ty tuyển việc để in ra mười bản sơ yếu lí lịch mà tối qua nhờ Hầu Tử viết hộ. Sau đó… hắn chột dạ nhìn vào cánh cổng lớn, mồ hôi đổ xuống như mưa.
Nhiều người như vậy đi giành những công việc ít ỏi như vậy, Diệp Hoan cảm thấy mình giành không lại, việc này so ra thì còn khó hơn đi ăn cướp rất nhiều.
Chi bằng… Nhất quyết trở về làm lừa gạt tiếp?
Do dự đấu tranh một hồi, Diệp Hoan cắn răng, móc từ trong túi ra 10 xu mua vé vào cổng, nhập vào đoàn người đi xin việc làm
Đứng trước một cái quầy của công ty tuyển dụng, Diệp Hoan cẩn thận nhìn một hồi lâu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chức vụ “Cần Tạp”, có chút động lòng.
Cần tạp chẳng qua là làm những việc tạp vụ, làm những công việc cực khổ. Việc gì cũng làm, yêu cầu bằng cấp không cao, yêu cầu kinh nghiệm cũng không cao. Diệp Hoan cảm thấy chức vụ này rất phù hợp với mình.
Advertisement
Nơm nớp lo sợ đưa sơ yếu lý lịch của mình, người chủ quản phụ trách tuyển dụng của công ty liếc hắn một cái, sau đó đưa mắt đến sơ yếu lý lịch của Diệp Hoan.
“Học lực trung học?”
“Vâng.”
“Không có kinh nghiệm?”
“…..Vâng”
Chủ quản thở một hơi dài, sau đó vỗ vỗ một xấp sơ yếu lý lịch dày trên bàn, nói:
“Người ứng tuyển công việc nhiều như thế này. Trong đó học lực thấp nhất cũng là cao đẳng đại học. Anh cảm thấy mình có cơ hội trúng tuyển không?”
“Trên đó không phải ghi là học lực trung học có thể ứng tuyển sao?”
“Đó là yêu cầu thấp nhất, nếu như học lực càng cao, đương nhiên chúng tôi sẽ ưu tiên tuyển dụng, anh hiểu ý tôi chứ?”
“…………”
Trong lòng Diệp Hoan tự nhiên sinh ra một cảm xúc căm phẫn. Làm tạp vụ mà còn chê người ta học lực thấp. Con mẹ nó đây là thế giới gì đây!
Advertisement
Tiệp tục ứng tuyển thêm một vài công ty nữa, cuối cùng Diệp Hoan đối với những công ty tuyển dụng tuyệt vọng rồi.
Xem ra những công việc chân chính thật sự không phù hợp với hắn.
Khiến Diệp Hoan đau lòng hơn là, tiền photo, tiền vé cổng, tất cả đều mất trắng. Không ít không nhiều cũng mấy chục đồng, giống như trôi theo dòng nước vậy.
Bây giờ đối với tình trạng kinh tế Diệp Hoan mà nói, mấy chục đồng cũng không phải là con số nhỏ.
Diệp Hoan cắn răng, không thể để uổng phí thế được, ít nhất cũng phải lấy lại chút ít vốn!
Hạ quyết tâm, Diệp Hoan vứt bỏ hết các sơ yếu lý lịch vào thùng rác, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm mục tiêu.
Trong chốc lát, Diệp Hoan đã phát hiện ra con mồi béo bở.
Như một tên trộm đưa mắt nhìn xung quanh, Diệp Hoan lặng lẽ bước tới trước mặt một người trung niên mặc áo vest màu đen, nhìn cách ăn mặc của hắn, đây rõ ràng là nhân viên cao cấp đang muốn tìm một công việc mới.
Nhẹ nhàng vỗ vai của hắn, Diệp Hoan thấp giọng nói:
“Này! Anh bạn! Muốn làm chứng nhận không?”
Người trung niên quay đầu lại, sững người đáp:
“Làm chứng nhận gì vậy?”
“Giấy chứng nhận gì cũng có thể làm, cho dù anh muốn có bằng cấp học vị đại học Mỹ Harvard cũng là chuyện nhỏ. Tìm việc mà không có cái biểng vàng, làm sao mà giành lại với người khác? Cái đạo lý anh hiểu rõ hơn tôi chứ?”
Người trung niên hốt hoảng, ngẫm nghĩ thật kĩ một chốc, ánh mắt dần dần sáng lên: “Bằng cấp học vị của đại học Harvard ở Mỹ cũng có thể làm được à?”
Diệp Hoan cười ha hả.
“Không những làm được, mà còn làm tuyệt đốichuyên nghiệp. Lên mạng tra mã số sinh viên thì có thể chứng minh anh đã học qua Harvard.”
Người trung niên kinh ngạc nói:
“Làm sao có thể! Sao ngươi có thể làm được?”
Diệp Hoan mỉm cười, biểu lộ ra sự cao thâm uyên bác.
Thần sắc của người trung niên kia ngày càng buông lỏng, xem ra đích thật đã động lòng rồi.
“Làm chứng nhận bao nhiêu tiền?”
“Bởi vì giá thành rất cao, nên giá chúng tôi thu cũng không ít, cái này…. Ngươi hiểu chứ?”
“Hiểu, tiền nào của đấy, chỉ cần ngươi làm giống như thật. Lên trên mạng có thể tra ra chính ta, nhiều tiền đến đâu ta cũng có thể trả.”
Người trung niên hoàn toàn động lòng, một tấm bằng đại học Harvard ngày nay đối với người ứng tuyển mà nói, có sức cạnh tranh biết dường nào. Hắn là người hiểu hơn ai hết.
“Giá là hai ngàn! Không trả giá. Đưa trước một nửa tiền đặt cọc, sau khi lấy giấy chứng nhận trả luôn phần còn lại. Nếu không vừa ý thì hoàn lại tiền.”
Diệp Hoan miệng lưỡi đầy chuyên nghiệp.
Người trung niên không nói lời nào, từ trong bóp móc ra một nghìn đồng, ngay cả phần lý lịch trên tay mình cũng đưa cho hắn, nói:
“Làm cho ta tấm bằng MBA của Harvard. Đây là hình và lý lịch của ta, cứ theo trên đó mà làm.”
Diệp Hoan không khách khí nhận một nghìn đồng, sau đó chỉ tiệm photo ở bên ngoài công ty tuyển việc, cười nói:
“Hai tiếng sau đến lấy chứng nhận. Tôi ở trong cửa tiệm đó. Yên tâm! Tôi làm ăn xưa nay rất giữ chữ tín. Chữ tín là số một, già trẻ không gạt.”
Nửa tiếng sau, cuối cùng người trung niên không yên lòng từ trong tiệm photo lảo đảo đi ra, ngồi ở trước cửa vẻ mặt bị đả kích ngồi bức tóc, giận dữ lầm bầm trong miệng:
“….. Chữ tín là số một gì chứ? Già trẻ không gạt gì chứ? Quân lừa đảo!”
************************************************** ******
Một ngàn đồng trong tay, tâm trạng ưu buồn của Diệp Hoan đỡ nhiều rồi, Diệp Hoan thậm chí còn huýt sáo khoan khoái.
Gì mà đại học Harvard, gì mà MBA, Diệp Hoan ngay cả từ tiếng anh cũng không biết mấy chữ, sao mà biết làm giấy chứng nhận học vị.
Đúng vậy, lừa gạt, đây quả thật là lừa gạt.
Diệp Hoan phát hiện mình kiếp này chỉ có thể làm việc bất chính. Đương nhiên, chuyện này chỉ là ngẫu nhiên. Thời đại này người lừa gạt quá nhiều, chỉ một thằng đần đương nhiên không đủ xài. Lâu lâu gặp một đứa đã thỏa mãn lắm rồi, Diệp Hoan cảm thấy không phải ngày nào mình cũng gặp được thằng đần như thế.
Vừa gạt được một nghìn đồng, Diệp Hoan chuẩn bị chuồn, nơi này không tiện ở lâu.
Bước ra khỏi cửa nhân lực thị trường, ánh mắt Diệp Hoan nhìn quanh, phát hiện một cái quầy đối diện với cánh cổng lớn của thị trường tuyển việc làm đang đứng chen lấn, đông nghịt người.
Đây là hiện tượng rất thường thấy ở thị trường tuyển việc. Nhưng cái sạp này có cái gì đó không bình thường.
Sinh viên hào hoa phong nhã đi ra với vẻ mặt bi thương. Ngược lại những tên có bộ vó lưu manh đi ra vẻ mặt lại hớn hởn, mừng rỡ giống như vừa trúng vé số vậy.
Diệp Hoan cảm thấy rất kì lạ. Mẹ nó đây là chức vụ gì mà tà quá vậy? Sinh viên bị loại ra, lưu manh lại được tuyển vào?
Nhưng nói như thế nào, đối với Diệp Hoan đây cũng là một tín hiệu tốt.
Diệp Hoan lúc này không đi vội nữa, quyết định chen vào trong.
Sạp tuyển dụng rất đơn giản, cũng không có bảng tuyển dụng nào, chỉ kê một cái bàn để ở đó. Ba người quản lý tuyển dụng ăn mặc rất là bình thường, miệng ngậm điếu thuốc, lật xem sơ yếu lý lịch. Điều này khiến cho Diệp Hoan liên tưởng tới bọn xã hộ đen đang đếm tiền thời đại cũ, không khí u ám bao trùm.
Lý lịch của Diệp Hoan đã vứt đi rồi, lúc này không lo được nhiều như thế. Sau khi phí sức chen vào trong, đặt mông ngồi lên ghế dự tuyển, sau đó nhìn ba tên chủ quản cười cười.
Một tên mập tròn như quả banh ngồi giữa ngậm điếu thuốc, khẽ nhắm mắt, ở trong khói thuốc lượn lờ nhìn Diệp Hoan một cái, thản nhiên nói:
“ Đến ứng tuyển?”
“Vâng.” - Diệp Hoan vội gật đầu.
“Trình độ gì?”
“Trung học….” - Diệp Hoan bắt đầu chột dạ rồi.
“Choảng nhau lần nào chưa?”
“A? Cái này….. Đánh rồi.” - Diệp Hoan trả lời trung thực. Không phải là hắn không biết nói dối, mà bộ dạng lưu manh đã bán đứng hắn. Nói chưa đánh nhau? Ai tin?
Chủ quản không để ý, cười cười nói tiếp:
“Không sao. Nếu ngươi chưa đánh nhau lần nào, bọn ta mới không them tuyển ngươi đấy.”
“A? Cái này….” - Diệp Hoan ngớ ra. Con mẹ đó đây là đơn vị gì vậy?
“Vô khám chưa?”
“Từng vào. Mấy ngày trước mới được thả ra.” - Diệp Hoan hạ quyết tâm. Đơn vị này quá tà, không thể trả lời theo lẽ thường được, phương pháp trái ngược đáng tin hơn.
Quả nhiên, quản lý nhìn vào mắt Diệp Hoan dần dần có hứng thú.
“Thể lực như thế nào?”
“Thể lực…….. Chạy một nghìn mét còn được.” - Diệp Hoan hoài nghi đáp.
“Dám cướp đồ của người khác không?”
Ánh mắt Diệp Hoan cũng bắt đầu phát sáng, đập mạnh đùi một cái.
“Đây vốn là nghề của ta mà! Của người khác chính là của ta.”
“Dám đánh cha không?”
“Quá bình thường rồi! Cha ta một ngày bị ta đập ba trận.”
Phút chốc, ánh mắt của chủ quản phát sáng lòe lòe, vẻ mặt vui mừng nắm lấy tay Diệp Hoan dùng sức lắc mạnh:
“Nhân tài a! Bọn ta cần chính là nhân tài như ngươi! Cái gì cũng không cần nói nữa, ngươi đã trúng tuyển!”
Trong lòng Diệp Hoan cũng vui mừng khôn xiết, mẹ nó! Lão tử con thiên lý mã này cuối cùng cũng tìm được Bá Nhạc rồi!
Cố gắng nén sự vui mừng trong lòng, Diệp Hoan hỏi một vấn đề mà bấy lâu nay đã chôn sâu trong lòng:
“Xin hỏi…. Các ngươi đây là tuyển lưu manh phải không?”
Quản lý cao mày không được vui.
“Nói năng cẩn thận chút, không phải là tuyển lưu manh, chúng ta tuyển biên chế giữ trật tự đô thị ở bên ngoài.”
Thân hình của Diệp Hoan lập tức đảo đảo…
Mẹ nó! Giữ trật tự đô thị………
Còn chưa đợi Diệp Hoan định thần, quản lý đã bổ sung hỏi một câu:
“…Nếu như xảy ra chuyện, ngươi tính làm như thế nào?”
“….Nói đây là công việc bán thời gian của ta.” - Diệp Hoan không cần suy nghĩ, nói thẳng ra.
“Mẹ nó quá giỏi. Tuần sau đến báo danh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook