Thái Tôn Bí Lục
-
Chapter 15: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn (3)
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Nguỵ Diễn Hạo không hề chần chừ, quay người bước đi.
Cánh cửa đá khổng lồ, thứ mà đã chắn đường hắn vào những hôm đầu tiên, dần hiện lên trước mắt. Giờ đây, đối với hắn, thứ này thật chẳng đáng để bận tâm nữa.
Cái cửa đá này dày đến một tấc, lúc trước, khi Nguỵ Diễn Hạo lần đầu bước vào nơi này, dù hắn có dùng hết sức lực cũng chỉ có thể để lại vài vết xước mờ mờ trên đó.
Nhưng lúc này, Nguỵ Diễn Hạo không còn là Nguỵ Diễn Hạo của ngày xưa. Hắn đã trở thành đồ đệ duy nhất của Bạch Vô Hạn, một kiếm tu nổi danh với thần kiếm vô song.
"Ta đã bảo là phải phá vỡ nó nhỉ ?" Nguỵ Diễn Hạo khẽ nở một nụ cười, mang theo sự kiên quyết.
Nếu hắn chém đôi cánh cửa đá này ra, chắc chắn hẵn sẽ cảm thấy vô cùng khoăn khoái. Nhưng hắn đã không làm vậy.
Hắn tiến lại gần cánh cửa đá, nhẹ nhàng đặt tay lên mặt đá lạnh lẽo.
**Kẹt... Kẹt...**
Cánh cửa đá từ từ nhấc lên.
Cánh cửa vốn tưởng chừng không thể di chuyển, dù có trăm người sức lực hợp lực cũng không khiến nó nhúc nhích được dù chỉ một chút, giờ lại từ từ mở ra, bụi đất bay mù mịt theo từng động tác chậm rãi.
Nếu có ai chứng kiến cảnh này, họ chắc hẳn sẽ choáng váng, nhưng cũng không biết là may hay rủi mà nơi đây vốn là một nơi khỉ ho cò gày không ai thèm ngó ngàng, vậy nên vẫn chẳng có gì khác biệt lắm như lúc Nguỵ Diễn Hạo mới bước vào lần đầu.
Hắn bước ra ngoài hang động, đôi chân vẫn bước đi, nhưng đôi mắt không ngừng liếc về phía sau, như thể vẫn chưa dứt bỏ thứ gì đó.
**Rầm!**
Cánh cửa đá lại từ từ đóng xuống, tạo ra âm thanh nặng nề.
Nó hạ xuống như thể vốn dĩ nó đã nằm yên ở đó từ bao giờ, chẳng ai nghĩ rằng bên trong đó lại có một không gian khác. Nếu có ai đó phá hủy cánh cửa này, họ chắc chắn sẽ nhìn thấy tất cả bên trong, nhưng giờ đây, chỉ có Nguỵ Diễn Hạo mới biết rõ, còn tất cả những kẻ khác sẽ không bao giờ hay biết.
Và theo thời gian, nếu cánh cửa này có bị nứt vỡ, chắc chắn sẽ chỉ có những thợ săn lạc đường mới tìm đến đây và rồi họ cũng chỉ thấy được những dấu vết không rõ ràng, mơ hồ cho biết rằng đã từng có người tập luyện trong đây.
"Nhưng... thỉnh thoảng ta sẽ quay lại đây vậy." Nguỵ Diễn Hạo khẽ mỉm cười, trong nụ cười mang theo một chút gì đó tiếc nuối.
Hắn đã từng nghĩ đến việc phá hủy cả cái hang này.
Nhưng hắn không thể làm vậy. Nếu xóa đi mọi dấu vết còn lại, những khoảng thời gian hắn gắn bó với nơi này sẽ như một giấc mộng tan biến, mặc cho hắn biết rất rõ có người đã từng chia sẻ cùng hắn những khoảnh khắc ấy. Dù biết người đó vẫn đang kề cạnh đồng hành với hắn mọi lúc nhưng nỗi nhớ vẫn không thể xóa nhoà được.
Nguỵ Diễn Hạo chậm rãi bước ra ngoài, hắn đi mà cứ như bị ghìm chân, mải ngoảnh lại nhìn về phía hang động nay không có ai.
Hắn rời đi một cách khó khăn, nhưng vẫn không thể cắt bỏ được sự ám ảnh ấy. Cửa hang đã khép lại, ánh sáng khẽ chiếu xuống khe cửa, hắt lên trên nền đất.
"À..."
Năm năm không thấy ánh mặt trời khiến Nguỵ Diễn Hạo cảm thấy như bị thiêu đốt. Giờ hắn mới nhận ra bộ y phục của mình chẳng khác gì tấm vải rách, đã sờn mục từ lâu.
"Chờ đã...ở đây có y phục mới để thay không nhỉ?"
Hắn mở bao đồ, lục tìm.
"À ?"
Và rồi, hắn phát hiện ra điều kỳ lạ. Trong bao đồ có áo mới, nhưng trên mỗi chiếc áo lại khắc những ký tự kỳ quái, tựa như được chạm khắc từ một loại đá vụn.
"Đây là...?"
Hắn mở ra, đọc những dòng chữ được viết bằng đá vụn:
"Nguỵ Diễn Hạo, nếu ngươi đang đọc được lá thư này, có lẽ lúc này ta đã không còn trên thế gian này nữa. Không, thực ra ta đã chết rồi nên câu này cũng không phù hợp cho lắm..."
Dù có nhiều điều muốn nói, nhưng ta sợ rằng nếu nói ra những lời cuối cùng này, ngươi sẽ cảm thấy nó thật buồn cười, vì vậy ta chọn viết nó ra. Ta biết ngươi sẽ rất ngạc nhiên và hoang mang, nhưng mong ngươi hiểu cho ta.
Ta không muốn bị vỡ hình tượng là một người vi sư hạo soái, bất khuất trong mắt ngươi đâu, tên tiểu tử.
Nguỵ Diễn Hạo cảm thấy một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống. Dù hắn đã khóc rất nhiều lần, nhưng có lẽ những giọt nước mắt vẫn chưa thể cạn.
"Chỉ còn lại những thứ này thôi sao..."
Có lẽ ta cần phải rút lại những lời nói thiếu sót trước đây. Ta để lại lá thư này bởi vì có một điều quan trọng phải nhắn nhủ với ngươi.
Ngươi chắc đã đoán ra rồi, võ công của ngươi vẫn chưa hoàn thiện đâu.
Năm năm qua, vì võ công của ngươi được tôi luyện một cách vội vàng nên bản thân nó vẫn còn nhiều khiếm khuyết.
Sau rất nhiều lần đắn đo, ta đã đưa ra một phương án cuối cùng.
Ta sẽ xây dựng nền tảng vững chắc, và để chính ngươi hoàn thiện võ công của mình.
"Thật là mấy lão gia gia chỉ giỏi làm mấy chuyện vô ích." Nguỵ Diễn Hạo mỉm cười một cách nhẹ nhàng, nhưng khi đọc tiếp những dòng sau, khuôn mặt hắn lập tức trở nên u ám.
"Ta biết nếu ngươi vẫn tiếp tục tu luyện theo cách cũ, ngươi sẽ quay về nhà, sống cuộc đời ăn chơi lười biếng mà thôi."
Cuối cùng võ công của ta sẽ bị quên lãng, không ai biết đến nó. Ta biết rõ điều đó, và ta sẽ không thể để nó xảy ra.
Do đó, ta đã tạo ra một cơ chế trong cơ thể ngươi.
Dựa trên kiếm pháp của ta, ta đã lưu lại một cơ chế đặc biệt giúp võ công tự phát triển từ bên trong ngươi.
Nghe có vẻ như võ công sẽ tự mạnh lên mà không cần nỗ lực gì, nhưng...
"Đừng có mơ!"
Nếu ngươi không chịu rèn luyện, nếu ngươi không đuổi kịp tốc độ phát triển của võ công, ngươi sẽ bị ta hấp thụ nội lực, và chết đi.
Ta nói thật đấy, không phải đùa đâu, nếu ngươi không chăm chỉ luyện tập, ngươi sẽ chết!
Tay Nguỵ Diễn Hạo run lên bần bật.
Cái âm thanh này, sao nghe giống như sấm giữa mùa hè, như trời giáng xuống vậy?
"Đồ quỷ ma chết tiệt" Nguỵ Diễn Hạo tức giận, tay nắm chặt lấy tà áo.
Dù bây giờ hắn có muốn xé toạc chiếc áo này ra thì cũng chẳng giúp được gì. Nhưng nếu làm thế, hắn sẽ phải hối hận. Hắn dám chắc chắn rằng, nếu xé áo thì hắn sẽ hối hận, tuyệt đối không thể tránh được.
Nguỵ Diễn Hạo từ từ thả tay ra.
Đúng là tên sư phụ này thật quái đản.
Ta không muốn dùng phương pháp này, nhưng nếu không làm vậy thì cuộc sống của ngươi sẽ chỉ có một kết cục mà thôi. Ta có thể thấy rõ ràng lắm.
“Vậy nên, tất cả là do ngươi mà ra.”
Nguỵ Diễn Hạo cười khổ.
Ngươi hãy đi ra và khám phá thiên hạ rộng lớn ngoài kia.
Đi đến những nơi mà ta bảo ngươi. Quan sát mọi thứ, trải nghiệm giang hồ. Càng thấy nhiều, cảm nhận được nhiều, võ công của ngươi sẽ càng tiến bộ. Nếu không học được gì, thì chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi!
Hắn mỉm cười nhưng ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
"Ngươi hiểu gặp lại là có nghĩa là gì rồi chứ ?"
"AAAHH!" Nguỵ Diễn Hạo hét lên, tay nắm chặt tà áo quăng mạnh xuống đất.
"Chết tiệt, cái lão già quỷ này thật xảo quyệt!" Hắn nổi giận, đánh đập mọi thứ xung quanh. Cả những cây cối vô tội, không có lỗi gì, nhưng trong lúc điên cuồng, Nguỵ Diễn Hạo đâu còn quan tâm đến chuyện đó. Hắn chỉ quan tâm đến việc xả giận, đạp nát tất cả những gì trước mắt.
Tức giận, vẫn không thể nguôi. Hắn muốn lập tức đi bắt lão già về để trừng trị, nhưng làm sao có thể bắt được người đã chết từ lâu, không để lại chút dấu vết gì?
"Ôi, ta tiêu đời rồi." Nguỵ Diễn Hạo ngồi phịch xuống đất, mệt mỏi.
Ánh mắt hắn chợt dừng lại, nhìn vào chiếc áo rách dưới đất, nơi có những dòng chữ viết vội vàng.
Chờ đi, nếu ngươi nghĩ ta chỉ đang uy hiếp, thì hãy thử đợi xem. Cảm giác đau đớn sẽ cho ngươi biết rằng những cơ chế ta đã cài vào người ngươi đang hoạt động.
Cảm giác đau đớn à? Nguỵ Diễn Hạo chỉ kịp thở dài, chưa kịp hiểu thì một cơn đau nhói xộc tới, như thể toàn thân bị nghiền nát.
"Ughhh..."
Cơn đau kéo dài chừng vài giây nhưng lại vô cùng mãnh liệt, khiến hắn toát mồ hôi như tắm.
Nguỵ Diễn Hạo ôm lấy bụng, cảm giác đau đớn như có vật nặng đè lên trong bụng. Có phải là nội công của Bạch Vô Hạn đang hoạt động? Hắn thầm nghĩ trong đầu.
"Đồ... Đồ lão già này!"
Gương mặt Nguỵ Diễn Hạo đỏ bừng vì tức giận.
"Rốt cuộc ngươi đã làm gì với ta?"
Nhưng giờ hắn không thể phát tiết nổi nữa.
Hắn đứng dậy, tay vẫn cầm lấy áo và ngước mắt lên, nhìn về phía những dòng chữ còn lại:
Hãy đi qua thiên hạ, trải nghiệm cuộc sống trước đây ngươi chưa từng có.
Khi đặt thiên hạ trong tâm, chắc hẳn ngươi sẽ cảm nhận được điều gì đó, và khi đã cảm nhận được điều gì đó, chắc chắn ngươi sẽ thu được những thứ quý giá cho mình.
Đừng chỉ hài lòng với việc ở mãi một chỗ, trở thành một kẻ tầm thường, mà hãy đi du ngoạn, nhìn ngắm những thứ lớn lao, trở thành một người có danh tiếng lẫy lừng.
Hắn nhìn qua tờ giấy đó thêm lần nữa rồi thở dài.
Nơi đầu tiên ngươi cần đến là Nho Lâm (儒林). Võ học và học vấn có nhiều điểm tương đồng. Họ chỉ khác biệt với chúng ta một điểm đó là họ theo đuổi cái gọi là ‘tột đỉnh’. Đi đến Nho lâm, gặp gỡ kì nhân ở đó, sẽ có nhiều điều ngươi cảm nhận được.
Sau đó thì…
Đọc xong thư, Nguỵ Diễn Hạo lại ném vạt áo xuống đất.
“Chết tiệt! Bao nhiêu chỗ phải đi thế này!” Hắn cảm thấy không thể chịu nổi.
Không còn cách nào khác để né tránh đâu. Nếu ngươi không muốn chết như mục y nhân (kẻ hút nội công) thì ngươi chỉ có cách làm theo lời ta nói thôi.
"Thật là... tới chết cũng không tha cho ta."
Việc vào trong cái động này đã là một sai lầm.
Và gặp Bạch Vô Hạn cũng là một sai lầm.
Nhưng...
"Xì... xì..."
Nguỵ Diễn Hạo cứ lẩm bẩm trong miệng, vừa giận dữ vừa thu dọn đồ đạc.
Dù là những lời khó ưa, nhưng đó cũng là những di vật cuối cùng mà Bạch Vô Hạn để lại. Dù có tức giận, cũng không thể xé nát hay vứt đi được.
Hắn thở dài, nhìn về phía xa xăm, nơi nhà hắn vẫn ở đó. Đã năm năm rồi chưa về. Hắn nhớ mẫu thân, nhớ muội muôi, có lẽ chỉ hơi nhớ phụ thân. Nhưng cũng có những người hắn không muốn gặp, như huynh trưởng chẳng hạn.
“Chắc gia đình đang lo lắng cho ta lắm nhỉ ?”
Hắn thở dài, nhưng rồi nở nụ cười yếu ớt. "Mà dù sao chắc họ cũng sẽ hiểu thôi, đâu thể trách ta được."
Hắn cúi đầu lầm bẩm về hướng xa xăm kia.
"Sau khi giải quyết mọi chuyện, ta sẽ về. Đừng lo lắng quá."
Nguỵ Diễn Hạo đứng một lúc lâu, rồi quay người đi, hướng về cái động.
Dù có ghét hay yêu, lão vẫn là sư phụ của hắn.
"Cuối cùng cũng là đeo bám ta tới tận cùng. Ta đã thay đổi ý định rồi, từ nay không đến nữa đâu, nhớ đó."
Nguỵ Diễn Hạo lại thở dài, rồi quay người đi.
"Nhưng Nho Lâm ở đâu nhỉ?"
Hắn hỏi một cách lẩm bẩm, nặng nề bước đi.
Khi hắn đi xa dần, ánh hoàng hôn buông xuống, bóng hắn nhạt dần trong khoảng không.
Đột nhiên, một hình bóng xuất hiện trước cửa động.
"Khà khà khà..."
Chỉ còn một mình Bạch Vô Hạn đứng đó, mỉm cười tinh quái.
"Khả khả khả!"
Bạch Vô Hạn cười vang, nhìn bóng lưng Nguỵ Diễn Hạo từ xa.
Cảm giác này thật thú vị, như thể đã được trả giá xứng đáng, hắn cảm thấy thích thú vô cùng.
"Ngươi nghĩ là nếu không học hỏi nâng cao, thực lực thì rồi sẽ chết phải chết như mục y nhân sao ? Ha ha ha thế gian này lại còn có võ công như thế à ?"
Bạch Vô Hạn cười nhạt, ánh mắt ngập tràn sự hả hê.
Những dòng chữ trong thư? Chỉ là lừa gạt mà thôi. Ông không còn khả năng tạo ra thứ như vậy, cũng không còn sức mạnh để khống chế cơ thể của Nguỵ Diễn Hạo. Mọi cơn đau mà Nguỵ Diễn Hạo trải qua chỉ là do Bạch Vô Hạn đã dùng hết nội lực mà thôi.
"Thế gian này quá rộng lớn, ta không thể để ngươi chỉ ở mãi trong cái hang nhỏ bé này được. Dù võ công ta của ta có biến mất đi nữa, ta cũng không thể để ngươi cứ sống một cuộc đời tầm thường được."
Bạch Vô Hàm mỉm cười, nhìn về phía Nguỵ Diễn Hạo.
"Đồ ngốc..."
Bạch Vô Hạn đưa mắt về bóng lưng của Nguỵ Diễn Hạo, người đã rời khỏi cái động này.
Nếu Nguỵ Diễn Hạo có thể nhìn thấy và học hỏi thật nhiều từ thế gian, thì công phu của hắn sẽ còn mạnh mẽ hơn nữa.
Dù không thể thấy tận mắt, chỉ cần biết đệ tử sẽ trưởng thành, Bạch Vô Hàm cũng đủ mỉm cười thỏa mãn.
Dần dần, hình bóng của Bạch Vô Hạn mờ dần và biến mất.
Lần này là thật sự cuối cùng.
"Cảm ơn ngươi, ta thật sự đã rất vui."
Bạch Vô Hạn mỉm cười, nụ cười này là nụ cười hạnh phúc mà trong suốt cuộc đời hắn chưa từng có.
“Hãy sống cuộc đời thật hạnh phúc nhé…”
Nơi Bạch Vô Hạn từng đứng, chỉ còn lại mùi thơm của cỏ hoa lan tỏa trong không khí.
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook