Thái Sơ
-
Chương 1: Đại Điền kim lân nguyên thần xuất (1)
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Tiêu Dao
--------------------------
Tháng chín, trời thu man mát.
Rạng sáng, lúc ngày đêm giao hội, trấn Đại Điền vẫn ngủ say trong làn sương mù dày đặc, trừ mấy thợ săn chăm chỉ bắt đầu lên núi săn bắn, thì vài tiếng gà gáy chó sủa ngẫu nhiên cũng không thể quấy nhiễu mộng đẹp của trấn Đại Điền, rất nhanh mọi thứ lại chìm vào trong yên tĩnh.
Trấn Đại Điền lưng dựa vào Tiểu Tự sơn, tên gọi mang theo chữ ruộng (Điền), lại bởi vì ruộng đồng thưa thớt cằn cỗi mà không thể không đời đời làm nghề săn bắn.
Gà gáy ba lượt, sắc trời dần dần sáng, trên đường phố đã dần dần có bóng người, thỉnh thoảng có tiếng luyện công hây.... hây… vang vọng trên không trung.
Trong những tiếng luyện công này phần lớn còn mang nét ngây thơ, đúng là do các thiếu niên phát ra, bọn hắn nghiến răng nghiến lợi, khắc khổ cần luyện, trong lòng muốn đuổi kịp và vượt qua Tần Hạo Hiên và Trương Cuồng,
Ở trong nội tâm các thiếu niên trấn Đại Điền, ngoại trừ đuổi kịp và vượt qua Tần Hạo Hiên cùng Trương Cuồng, vẫn tồn tại một giấc mơ khác, đó là được các Thần Tiên trên Tiểu Tự sơn thu làm đồ đệ, luyện được một thân bản sự, nếu không tệ nhất cũng phải trở thành một gã thợ săn ưu tú.
Phía tây trấn Đại Điền, trong một tiểu viện coi như khí phái, mục tiêu muốn theo đuổi của bọn thiếu niên… Tần Hạo Hiên, còn đang nằm ngủ say ở trên giường.
Trong đám hài tử ở trấn Đại Điền, thân thủ của Tần Hạo Hiên ưu tú nhất, mỗi ngày đều ngủ tới khi mặt trời lên cao, nhưng hắn ở trong bạn cùng lứa tuổi đánh đâu thắng đó, ngoại trừ kỹ xảo cùng thủ đoạn săn bắn chuyên nghiệp, thỉnh thoảng còn có thể tìm ra một ít dược thảo hiếm có bán cho dược điếm, kiếm được nhiều bạc phụ cấp gia đình, chẳng những để bạn cùng lứa tuổi hâm mộ, mặc dù là người lớn cũng khen không dứt miệng, tự than thở không bằng.
Không có người chú ý tới một con tiểu xà màu sắc sặc sỡ lặng lẽ tiến vào gian phòng Tần Hạo Hiên, cực kỳ thuần thục bò lên đầu giường của hắn, sau đó ghé vào trước cái gối của Tần Hạo Hiên không nhúc nhích.
Tiểu xà này dài ước chừng một xích, da rắn sặc sỡ, trên da có rất nhiều chỗ nhô lên rậm rạp chằng chịt, sờ tới sờ lui không trôi chảy, giống như vảy không phải vảy. Đầu của nó không như loài rắn, ngược lại có chút tứ chính tứ phương (hình vuông), thoạt nhìn cực kỳ quái dị.
- Ngô...
Tần Hạo Hiên dụi mắt, ngồi dậy, nhìn thấy ở đầu giường mình có một tiểu xà màu sắc sặc sỡ, chẳng những không kinh hãi, ngược lại thuận tay lấy xuống một vật thể màu vàng đang ngậm ở trong miệng tiểu xà, vật thể màu vàng lớn như ngón út, tản mát ra mùi thơm ngát sâu kín, lập tức ôm tiểu xà vẫn nằm một bên không động đậy vào lòng.
Khối vật thể nhỏ màu vàng kia là một viên Hoàng Tinh quý giá, nhìn bề ngoài giống như một cục đá màu vàng, cực kỳ khó coi, nhưng sờ vào tinh tế tỉ mỉ, tản mát ra mùi thơm làm cho người vui vẻ thoải mái, đều tỏ rõ nó không tầm thường, cũng khó trách Trần lão đầu của dược điếm nhớ mong nhiều năm, nhất định có thể bán được giá tốt.
Tần Hạo Hiên vươn tay vào trong ngực, sờ lên tiểu xà lạnh như băng đang nằm ở trong ngực, suy nghĩ mông lung, không khỏi nhớ lại hình ảnh mấy năm trước.
Tổ tiên nhà hắn đã từng làm quan, về sau tổ tiên dời nhà đến trấn Đại Điền, dựng lên quy củ cho hậu nhân, có thể đọc sách lại không thể làm quan, hôm nay phụ thân chỉ làm chút việc nhà nông kiếm không nhiều lắm, mẫu thân ở trong trấn làm một ít việc linh tinh kiếm chút tiền phụ cấp chi dùng.
Tần Hạo Hiên từ nhỏ đọc sách, từ trong sách hiểu được đọc sách là vì hiểu biết mà không phải khảo thủ công danh, cho nên từ bé hiểu chuyện hơn bạn cùng lứa tuổi, tám tuổi đã theo người lớn lên núi đi săn, ở trong nguy cơ cùng chém giết luyện ra một thân thủ tốt, nhưng vì bất mãn phần lớn lợi ích săn bắn được đều bị người lớn lấy đi, năm đó hắn mười tuổi liền một mình lên núi săn bắn.
Mặc dù thường gặp nguy hiểm, nhưng Tần Hạo Hiên nhiều lần biến nguy thành an, duy nhất một lần bị thương là lúc mười hai tuổi bị một tiểu xà kỳ quái cắn một cái, từ đó nhân sinh của hắn triệt để cải biến.
Đó là một sáng sớm mùa hạ, mưa to liên tiếp bốn ngày, đường núi lầy lội khó đi, chướng khí um tùm, trong nhà không còn gạo nấu cơm, Tần Hạo Hiên mới tờ mờ sáng đã thức dậy vào núi, bắt đầu đi săn.
Nhưng mà con mồi ở khu vực phụ cận sớm bị săn bắt gần hết, đi cho tới trưa, Tần Hạo Hiên cũng không thu hoạch được gì, ngay lúc hắn vô kế khả thi, một con hoẵng chạy nhanh qua, Tần Hạo Hiên không nói hai lời đuổi theo.
Con hoẵng cực kỳ giảo hoạt, chui tới chui lui ở trong bụi cây, Tần Hạo Hiên bắn liên tiếp mấy mũi tên đều trật, hơn nữa nó còn dẫn Tần Hạo Hiên vào chỗ sâu của Tiểu Tự sơn.
Trấn Đại Điền nhiều thế hệ săn bắn, nhưng đều săn bắn ở phía ngoài, dù cho con mồi càng ngày càng thưa thớt cũng không ai dám xâm nhập sâu Tiểu Tự sơn, đã từng có thợ săn to gan vào sâu Tiểu Tự sơn, sau đó không thấy đi ra.
Truyền thuyết trong Tiểu Tự sơn chẳng những có Thần Tiên ở lại, còn có rất nhiều yêu ma quỷ quái, hung thần ác sát.
Đối với việc trong núi có yêu ma quỷ quái, Tần Hạo Hiên nửa tin nửa ngờ, nhưng trong núi sâu nhất định là chướng khí hoành hành, có vô số hung cầm mãnh thú, cho nên hắn một mực không dám vào sâu Tiểu Tự sơn để săn bắn, nhưng trước mắt nếu không săn được con mồi mang về nhà, cũng chỉ có thể để cho phụ thân mẫu thân và mình chịu đói.
Tần Hạo Hiên cắn răng đuổi theo, kiên nhẫn đuổi rất xa, rốt cục bắn chết con hoẵng, lúc này hắn đã vào sâu Tiểu Tự sơn, nơi đây ít ai lui tới, đại thụ che khuất bầu trời, lùm cây rậm rạp, trên mặt đất ẩm ướt phủ kín một tầng lại một tầng lá rụng, chỉ có thể xác định phương hướng trấn Đại Điền, dựa vào trí nhớ từ từ tìm đường quay về.
Đi bậy đi bạ hồi lâu, Tần Hạo Hiên không có tìm được đường về nhà, lại đi vào trong sơn cốc.
So sánh với bên ngoài cổ thụ che trời, sơn cốc chỉ có hoa cỏ xanh xanh đỏ đỏ, hoàn cảnh yên tĩnh xinh đẹp, chim hót hoa nở.
Tần Hạo Hiên ngoài săn bắn còn chuyên môn cùng Trần lão đầu ở dược điếm học qua nhận biết thảo dược, nhìn qua liền thấy ở đây sinh trưởng rất nhiều thảo dược giá trị xa xỉ, nếu có thể mang về một ít bán cho Trần lão đầu, có thể đổi một tháng lương thực rồi, mẫu thân cũng không cần khổ cực như vậy nữa.
Nghĩ liền làm, Tần Hạo Hiên bất chấp núi sâu nguy cơ tứ phía, trắng trợn hái thảo dược. Tần Hạo Hiên đang ngắt vui vẻ, bỗng nhiên một tiểu xà màu sắc sặc sỡ từ trong bụi cỏ xông ra, cắn lấy hổ khẩu tay phải của Tần Hạo Hiên.
Tần Hạo Hiên cảm giác trời đất quay cuồng, ngã xuống đất ngất đi.
Cũng không biết qua bao lâu, đã cho rằng bản thân hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Tần Hạo Hiên từ trong hôn mê tỉnh lại, thình lình phát hiện bãi cỏ nguyên bản xanh mướt cũng như cổ thụ che trời bỗng thật lớn, tiểu sơn cốc nguyên bản không lớn cũng bỗng nhiên rộng lớn hơn rất nhiều.
Thân thể nhúc nhích, cảm thấy thân thể chưa bao giờ linh hoạt như vậy, đi xuyên qua lại ở dưới đại thụ như che phủ bầu trời.
Không đúng, hình như bản thân không phải đi lại, mà là thân thể áp trên mặt đất di chuyển?
Ở trước một vũng nước, Tần Hạo Hiên chứng kiến thân thể của mình không phải nhân hình, mà là một con rắn màu sắc lộng lẫy, cách đó không xa, thân thể của hắn ngã ngửa nằm ở trong bụi cỏ, đã không còn tim đập cùng hô hấp.
Mình chết rồi sao? Phụ thân vào trên người tiểu xà này?
Suy nghĩ đáng sợ nảy ra ở trong đầu Tần Hạo Hiên, vội vàng bò tới bên cạnh thân thể của mình, hy vọng linh hồn trở về.
Bỗng nhiên, một lực hút mạnh mẽ từ trên thi thể mình truyền đến, Tần Hạo Hiên cảm giác đầu váng mắt hoa, linh hồn bị hút đi, một lát sau lần nữa mở to mắt, mình vậy mà trở lại nhân thể, mà thân thể tiểu xà thì nằm yên ở một bên.
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Tiêu Dao
--------------------------
Tháng chín, trời thu man mát.
Rạng sáng, lúc ngày đêm giao hội, trấn Đại Điền vẫn ngủ say trong làn sương mù dày đặc, trừ mấy thợ săn chăm chỉ bắt đầu lên núi săn bắn, thì vài tiếng gà gáy chó sủa ngẫu nhiên cũng không thể quấy nhiễu mộng đẹp của trấn Đại Điền, rất nhanh mọi thứ lại chìm vào trong yên tĩnh.
Trấn Đại Điền lưng dựa vào Tiểu Tự sơn, tên gọi mang theo chữ ruộng (Điền), lại bởi vì ruộng đồng thưa thớt cằn cỗi mà không thể không đời đời làm nghề săn bắn.
Gà gáy ba lượt, sắc trời dần dần sáng, trên đường phố đã dần dần có bóng người, thỉnh thoảng có tiếng luyện công hây.... hây… vang vọng trên không trung.
Trong những tiếng luyện công này phần lớn còn mang nét ngây thơ, đúng là do các thiếu niên phát ra, bọn hắn nghiến răng nghiến lợi, khắc khổ cần luyện, trong lòng muốn đuổi kịp và vượt qua Tần Hạo Hiên và Trương Cuồng,
Ở trong nội tâm các thiếu niên trấn Đại Điền, ngoại trừ đuổi kịp và vượt qua Tần Hạo Hiên cùng Trương Cuồng, vẫn tồn tại một giấc mơ khác, đó là được các Thần Tiên trên Tiểu Tự sơn thu làm đồ đệ, luyện được một thân bản sự, nếu không tệ nhất cũng phải trở thành một gã thợ săn ưu tú.
Phía tây trấn Đại Điền, trong một tiểu viện coi như khí phái, mục tiêu muốn theo đuổi của bọn thiếu niên… Tần Hạo Hiên, còn đang nằm ngủ say ở trên giường.
Trong đám hài tử ở trấn Đại Điền, thân thủ của Tần Hạo Hiên ưu tú nhất, mỗi ngày đều ngủ tới khi mặt trời lên cao, nhưng hắn ở trong bạn cùng lứa tuổi đánh đâu thắng đó, ngoại trừ kỹ xảo cùng thủ đoạn săn bắn chuyên nghiệp, thỉnh thoảng còn có thể tìm ra một ít dược thảo hiếm có bán cho dược điếm, kiếm được nhiều bạc phụ cấp gia đình, chẳng những để bạn cùng lứa tuổi hâm mộ, mặc dù là người lớn cũng khen không dứt miệng, tự than thở không bằng.
Không có người chú ý tới một con tiểu xà màu sắc sặc sỡ lặng lẽ tiến vào gian phòng Tần Hạo Hiên, cực kỳ thuần thục bò lên đầu giường của hắn, sau đó ghé vào trước cái gối của Tần Hạo Hiên không nhúc nhích.
Tiểu xà này dài ước chừng một xích, da rắn sặc sỡ, trên da có rất nhiều chỗ nhô lên rậm rạp chằng chịt, sờ tới sờ lui không trôi chảy, giống như vảy không phải vảy. Đầu của nó không như loài rắn, ngược lại có chút tứ chính tứ phương (hình vuông), thoạt nhìn cực kỳ quái dị.
- Ngô...
Tần Hạo Hiên dụi mắt, ngồi dậy, nhìn thấy ở đầu giường mình có một tiểu xà màu sắc sặc sỡ, chẳng những không kinh hãi, ngược lại thuận tay lấy xuống một vật thể màu vàng đang ngậm ở trong miệng tiểu xà, vật thể màu vàng lớn như ngón út, tản mát ra mùi thơm ngát sâu kín, lập tức ôm tiểu xà vẫn nằm một bên không động đậy vào lòng.
Khối vật thể nhỏ màu vàng kia là một viên Hoàng Tinh quý giá, nhìn bề ngoài giống như một cục đá màu vàng, cực kỳ khó coi, nhưng sờ vào tinh tế tỉ mỉ, tản mát ra mùi thơm làm cho người vui vẻ thoải mái, đều tỏ rõ nó không tầm thường, cũng khó trách Trần lão đầu của dược điếm nhớ mong nhiều năm, nhất định có thể bán được giá tốt.
Tần Hạo Hiên vươn tay vào trong ngực, sờ lên tiểu xà lạnh như băng đang nằm ở trong ngực, suy nghĩ mông lung, không khỏi nhớ lại hình ảnh mấy năm trước.
Tổ tiên nhà hắn đã từng làm quan, về sau tổ tiên dời nhà đến trấn Đại Điền, dựng lên quy củ cho hậu nhân, có thể đọc sách lại không thể làm quan, hôm nay phụ thân chỉ làm chút việc nhà nông kiếm không nhiều lắm, mẫu thân ở trong trấn làm một ít việc linh tinh kiếm chút tiền phụ cấp chi dùng.
Tần Hạo Hiên từ nhỏ đọc sách, từ trong sách hiểu được đọc sách là vì hiểu biết mà không phải khảo thủ công danh, cho nên từ bé hiểu chuyện hơn bạn cùng lứa tuổi, tám tuổi đã theo người lớn lên núi đi săn, ở trong nguy cơ cùng chém giết luyện ra một thân thủ tốt, nhưng vì bất mãn phần lớn lợi ích săn bắn được đều bị người lớn lấy đi, năm đó hắn mười tuổi liền một mình lên núi săn bắn.
Mặc dù thường gặp nguy hiểm, nhưng Tần Hạo Hiên nhiều lần biến nguy thành an, duy nhất một lần bị thương là lúc mười hai tuổi bị một tiểu xà kỳ quái cắn một cái, từ đó nhân sinh của hắn triệt để cải biến.
Đó là một sáng sớm mùa hạ, mưa to liên tiếp bốn ngày, đường núi lầy lội khó đi, chướng khí um tùm, trong nhà không còn gạo nấu cơm, Tần Hạo Hiên mới tờ mờ sáng đã thức dậy vào núi, bắt đầu đi săn.
Nhưng mà con mồi ở khu vực phụ cận sớm bị săn bắt gần hết, đi cho tới trưa, Tần Hạo Hiên cũng không thu hoạch được gì, ngay lúc hắn vô kế khả thi, một con hoẵng chạy nhanh qua, Tần Hạo Hiên không nói hai lời đuổi theo.
Con hoẵng cực kỳ giảo hoạt, chui tới chui lui ở trong bụi cây, Tần Hạo Hiên bắn liên tiếp mấy mũi tên đều trật, hơn nữa nó còn dẫn Tần Hạo Hiên vào chỗ sâu của Tiểu Tự sơn.
Trấn Đại Điền nhiều thế hệ săn bắn, nhưng đều săn bắn ở phía ngoài, dù cho con mồi càng ngày càng thưa thớt cũng không ai dám xâm nhập sâu Tiểu Tự sơn, đã từng có thợ săn to gan vào sâu Tiểu Tự sơn, sau đó không thấy đi ra.
Truyền thuyết trong Tiểu Tự sơn chẳng những có Thần Tiên ở lại, còn có rất nhiều yêu ma quỷ quái, hung thần ác sát.
Đối với việc trong núi có yêu ma quỷ quái, Tần Hạo Hiên nửa tin nửa ngờ, nhưng trong núi sâu nhất định là chướng khí hoành hành, có vô số hung cầm mãnh thú, cho nên hắn một mực không dám vào sâu Tiểu Tự sơn để săn bắn, nhưng trước mắt nếu không săn được con mồi mang về nhà, cũng chỉ có thể để cho phụ thân mẫu thân và mình chịu đói.
Tần Hạo Hiên cắn răng đuổi theo, kiên nhẫn đuổi rất xa, rốt cục bắn chết con hoẵng, lúc này hắn đã vào sâu Tiểu Tự sơn, nơi đây ít ai lui tới, đại thụ che khuất bầu trời, lùm cây rậm rạp, trên mặt đất ẩm ướt phủ kín một tầng lại một tầng lá rụng, chỉ có thể xác định phương hướng trấn Đại Điền, dựa vào trí nhớ từ từ tìm đường quay về.
Đi bậy đi bạ hồi lâu, Tần Hạo Hiên không có tìm được đường về nhà, lại đi vào trong sơn cốc.
So sánh với bên ngoài cổ thụ che trời, sơn cốc chỉ có hoa cỏ xanh xanh đỏ đỏ, hoàn cảnh yên tĩnh xinh đẹp, chim hót hoa nở.
Tần Hạo Hiên ngoài săn bắn còn chuyên môn cùng Trần lão đầu ở dược điếm học qua nhận biết thảo dược, nhìn qua liền thấy ở đây sinh trưởng rất nhiều thảo dược giá trị xa xỉ, nếu có thể mang về một ít bán cho Trần lão đầu, có thể đổi một tháng lương thực rồi, mẫu thân cũng không cần khổ cực như vậy nữa.
Nghĩ liền làm, Tần Hạo Hiên bất chấp núi sâu nguy cơ tứ phía, trắng trợn hái thảo dược. Tần Hạo Hiên đang ngắt vui vẻ, bỗng nhiên một tiểu xà màu sắc sặc sỡ từ trong bụi cỏ xông ra, cắn lấy hổ khẩu tay phải của Tần Hạo Hiên.
Tần Hạo Hiên cảm giác trời đất quay cuồng, ngã xuống đất ngất đi.
Cũng không biết qua bao lâu, đã cho rằng bản thân hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Tần Hạo Hiên từ trong hôn mê tỉnh lại, thình lình phát hiện bãi cỏ nguyên bản xanh mướt cũng như cổ thụ che trời bỗng thật lớn, tiểu sơn cốc nguyên bản không lớn cũng bỗng nhiên rộng lớn hơn rất nhiều.
Thân thể nhúc nhích, cảm thấy thân thể chưa bao giờ linh hoạt như vậy, đi xuyên qua lại ở dưới đại thụ như che phủ bầu trời.
Không đúng, hình như bản thân không phải đi lại, mà là thân thể áp trên mặt đất di chuyển?
Ở trước một vũng nước, Tần Hạo Hiên chứng kiến thân thể của mình không phải nhân hình, mà là một con rắn màu sắc lộng lẫy, cách đó không xa, thân thể của hắn ngã ngửa nằm ở trong bụi cỏ, đã không còn tim đập cùng hô hấp.
Mình chết rồi sao? Phụ thân vào trên người tiểu xà này?
Suy nghĩ đáng sợ nảy ra ở trong đầu Tần Hạo Hiên, vội vàng bò tới bên cạnh thân thể của mình, hy vọng linh hồn trở về.
Bỗng nhiên, một lực hút mạnh mẽ từ trên thi thể mình truyền đến, Tần Hạo Hiên cảm giác đầu váng mắt hoa, linh hồn bị hút đi, một lát sau lần nữa mở to mắt, mình vậy mà trở lại nhân thể, mà thân thể tiểu xà thì nằm yên ở một bên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook