Thai Quỷ – Thiên Sinh Quỷ Tử
-
Chương 3
“….Đừng….” Trong lúc giãy dụa, hai tay của Hạ Lân vốn vẫn buông thõng rốt cuộc nhịn không được mà giơ lên bấu víu, chỉ cần gạt ra được đôi bàn tay to đang trói buộc y, đổi lấy được chút không khí là tốt rồi.
“Ngươi chẳng phải là muốn chết sao? Ngươi thực sự đã hiểu được mùi vị của chữ ‘chết’ này chưa?” Triều Cao cười, không đếm xỉa tới những ngón tay của đôi tay kia đang nắm lấy kéo mình, trong mắt hắn hiện lên một chuỗi ngân quang, bàn tay bóp lấy chiếc cổ của Hạ Lân càng thêm dùng sức.
“…….Buông….” Dù đã lôi lôi kéo kéo nhưng cũng vẫn không thoát khỏi sự trói buộc của Triều Cao, Hạ Lân gắng gượng phun ra một chữ từ trong cổ họng, nhưng đổi lại càng bị thống khổ đến nghẹt thở.
Ngay lúc hai con quỷ đương giằng co nhau, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa khe khẽ: “Lân đệ, Lân đệ, ngươi tỉnh chưa?”
“Đại ca… Mau buông tay, đại ca tới…”
“Vậy thì để hắn nhìn ngươi chết như thế nào trong tay ta đi! Ngươi chẳng phải là muốn chết sao?”
Trừng lại ánh mắt cầu xin kia, Triều Cao vẫn như cũ không hề buông tay, đôi tay thoạt nhìn gầy yếu kia lúc này cứng rắn như tảng đá to, mặc kệ Hạ Lân giãy dụa thế nào cũng không chịu buông ra.
“Lân đệ... Lân đệ, đệ có ổn không?”
“Đại ca, ta vừa mới uống thuốc xong giờ đang muốn ngủ, đại ca có chuyện quan trọng sao?” Câu hỏi vang lên đáp lời Bạch Hoằng Oản, “giọng nói” của Hạ Lân chẫm rãi cất lên trong gian phòng, nhất thời kìm hãm động tác của Hạ Lân, con ngươi quét nhìn xuống cái cổ đang bị người ta bóp chặt, lại thử động động mở miệng, giọng nói vừa nãy...
“Cũng không có gì, đêm nay trên sông có hội đèn lồng, muốn tìm Lân đệ đi dạo cùng, chúng ta đã lâu không cùng nhau đi xem hội đèn lồng rồi, Lân đệ bị bệnh trên giường đã lâu, chắc cũng rất muốn đi ra ngoài một chút!” Giỏi hiểu ý người mà đáp lại, Bạch Hoằng Oản trong lời nói cất giấu một tia chờ đợi.
“Được! đại ca đã mời, tiểu đệ ta dù thế nào cũng phải đi! Chỉ là đại ca có thể chờ một chút không? Ta bây giờ muốn đánh một giấc.”
Tiếng nói của “Hạ Lân” lại nhẹ nhàng cất lên ở trong phòng, lần này Hạ Lân cuối cùng cũng hoàn hồn, lại lần nữa cố sức muốn gạt ra bàn tay vẫn đặt trên cổ mình, y biết rõ đây chắc chắn là pháp thuật của Triều Cao, hắn đang dùng âm thanh của y để đáp thay.
“Lân đệ cần ngủ nhiều chút, buổi tối nay mới có tinh thần mà cùng đại ca đi dạo a! Đại ca phải đi chuẩn bị, tối nay sẽ tới đánh thức đệ!” Nói rồi ly khai, Bạch Hoằng Oản mang theo niềm vui khi có thể cùng Hạ Lân đi ngắm đèn mà rời khỏi, căn bản không hề phát hiện ra động tĩnh trong phòng, điều này khiến cho Hạ Lân bớt lo, ít nhất cũng không để đại ca chứng kiến bộ dạng lúc này đây của mình.
Không đợi Hạ Lân bùi ngùi xong, lãnh khí đã dũng mãnh tràn vào trong miệng y khiến cho cổ họng y phát lạnh, không khỏi liên tục ho khan, giơ mới phát hiện Triều Cao chẳng biết lúc nào đã buông bàn tay bóp cổ y.
“Đêm nay thưởng cho ngươi, để ngươi cùng đại ca nhà ngươi chơi đùa sảng khoái! Nhưng trong tháng này, ta nhất định phải thấy quỷ thai xuất hiện, ngươi tự nhìn mình đi! Đến lúc đó ta không quản việc ngươi tự hoài thai quỷ, hay là tự ta dùng phép ép buộc ngươi chấp hành nhiệm vụ đâu!”
Buông xuống một câu nói đầy tuyệt tình, trên mặt Triều Cao cũng không có tí cười cợt, ngũ quan đoan chính trên gương mặt tràn đầy sát khí, đôi mắt phượng vẫn luôn đem theo ý cười giờ chẳng có nửa phần nói đùa, sau khi vứt lại cái lườm đầy âm ngoạn, Triều Cao liền mở cửa đi ra, lạnh lẽo lưu tại nơi cửa phòng khiến Hạ Lân một mình ngồi run rẩy.
Lần này! Triều Cao là nói thật, hắn đã hạ thông điệp cuối cùng rồi!
Mặt trời dần lặn xuống về phía tây, trăng cũng lên cao, sập tối những âm vang nhốn nháo đã chậm rãi truyền tới một nơi xa xôi yên tĩnh này, cũng khiến cho Hạ Lân vẫn cứ một mực ngây người mà bừng tỉnh.
Sau khi có tiếng gõ cửa, y đã sớm sửa sang lại y phục, rồi mở ra cánh cửa phòng chưa từng mở qua kể từ lúc Triều Cao đi, quả nhiên, đứng ở trước cửa phòng, là vị đại ca mà y đã lỡ yêu từ lâu mặc một thân bạch y như tuyết, trên mặt lộ ra nụ cười thân tình.
“Đại ca, ta nghĩ...”
“Lân đệ, đại ca tối nay muốn đi ra ngoài từ cửa đằng sau.”
Cắt ngang lời còn chưa nói xong của Hạ Lân, Bạch Hoằng Oản nhìn Hạ Lân, hắn biết Hạ Lân muốn nói với hắn điều gì.
“Ta...” Hạ Lân ngây người, đáy mắt hiện lên không thể tin nổi.
“Chính là đại ca bây giờ đã nặng rồi, Lân đệ cũng không có cách nào ôm đại ca rời khỏi đây từ cửa sau được nữa?” Bạch Hoằng Oản vẫn cười. Khuôn mặt vui vẻ không có tí gì là gượng ép, đáy mắt cũng có chút úp mở, trong lời nói cũng bỏ thêm tí ủy khuất.
“Sao có thể thế? Sao có thể thế được? Ta chẳng phải đã nói mặc kệ là lúc nào, chỉ cần đại ca muốn đi ra ngoài, hậu viện kia dù là tường cao cũng ngăn không được ‘chúng ta’, không phải sao?”
Cuối cùng đã hiểu, cuối cùng đã hiểu, vành mắt Hạ Lân dần dần ẩm ướt. Y tưởng rằng đại ca dù đã tha thứ cho y, thì hai người vẫn không thể trở về như ngày xưa, nhưng không phải, đại ca vẫn đang cố gắng, cố gắng lại lần nữa chấp nhận nghĩa đệ này đã từng đối với hắn bất kính, đây liệu có phải là nghĩa rằng, chỉ cần chính mình khẽ chạm vào Bạch Hoằng Oản, Bạch Hoằng Oản cũng sẽ không gạt y ra, cũng sẽ không trốn vào một góc mà nôn mửa chứ?
“Nếu đã vậy, đêm nay còn phải phiền Lân đệ rồi!” Lễ độ mà chắp tay, nhưng biểu tình trên mặt lại rất ung dung, tiếu ý trong mắt cũng thoải mái, Bạch Hoằng Oản chủ động chìa tay ra, “Đi thôi, Lân đệ.”
“Dạ...” Hạ Lân trừng mắt nhìn, đem nước mắt sắp chảy ra dồn trở lại, dùng sức mà gật đầu, gạt bỏ toàn bộ mọi ý niệm trong đầu vừa mới muốn nói với đại ca, trong khoảnh khắc này, y quyết định rồi, y sẽ không buông tay nữa, mặc kệ có hay không có cái nhiệm vụ quỷ thai kia, y dù thế nào cũng sẽ không rời khỏi đại ca nữa, đại ca làm người y sẽ đi theo, đại ca làm tiên y cũng sẽ đi theo! Chỉ cần có thể đi theo bên cạnh đại ca, đừng nói là thai quỷ, dù muốn y thành ma cũng được!
Bạch Hoằng Oản cũng không có giãy khỏi tay Hạ Lân, nhắm mắt theo đuôi mà đi tới, hai ngươi đi không bao lâu đã tới hậu viện có tường cao bao vây.
“Trong hai tháng qua trở về nơi này, ta đối mặt với bức tường này, ta đang suy nghĩ, sau khi đệ không còn nữa, thế gian này liệu còn có ai vào đây đến mang ta nhảy qua bức tường này, giúp cho ta có thể tự do tự tại mà đứng ở thế giới bên ngoài kia không?” Đứng dưới chân tường, Bạch Hoằng Oản chạm vào bức tường chứa chang hôì ức kia, trong mắt nổi lên một tầng sương mù.
“Vậy nên ta đã trở về, ta đến đưa đại ca đi xem hội đèn lồng...”
Nhìn nhau cười, Bạch Hoằng Oản lắc đầu: “Đúng vậy! tiện thể nếm thử luôn cái món...”
“Đậu hoa!” Tiếp lời Bạch Hoằng Oản, bàn tay của Hạ Lân ôm lấy thắt lưng của Bạch Hoẳng Oản, vững vàng mà ôm lấy hắn, “Vậy chúng ta còn chờ gì nữa, đại ca cần phải nhìn cho rõ đó, tiểu đệ này đem đại ca đi chơi một chuyến, nhân tiện để đại ca mở mang kiến thức về tài khinh công càng ngày càng lợi hại của tiểu đệ!”
“Vậy đại ca ta cũng mỏi mắt mong chờ, tiểu đệ cũng đừng vì học nghệ không tinh mà đem đại ca ngã lăn xuống góc tường đấy!” Hưởng ứng lại với câu nói đầu tiên có mang theo chút khôi hài của mình đối với Hạ Lân, những lời nói thân mật ấy khiến cho hai người ở cùng với nhau càng thêm vui vẻ, đi qua một tường chắn nữa, bọn họ có lẽ có thể lại cùng nhau lén chuồn ra ngoài ăn món đậu hoa thơm ngọt kia.
“Sao dám, sao dám, ta cũng không muốn lại phải chép đến trăm lần cuốn Tam Tự Kinh đâu!” lè lưỡi, khôi phục lại tư thái nhanh nhẹn như lúc trước khi chết, Hạ Lân phi lên cao nhảy tới trên bức tường, hai người trong nháy mắt đã đứng ở trên đầu tường trông xuống cái đình viện thu nhỏ.
” Đã lâu rồi không thấy qua phong cảnh này!” Hít một tiếng, Bạch Hoằng Oản tựa như có phần cảm khái.
“Đúng vậy!” Phụ hoa theo, Hạ Lân cười nói: “Chỉ cần đại ca không chê, tiểu đệ có thể mỗi ngày cho đại ca ăn một chén đậu hủ não* (.???)!”
“Ha ha ha, nhưng đừng nên là Lân đệ tự tay làm đấy!”
Trong hồi ức của Hạ Lân có đủ loại sự tình, Bạch Hoẳng Oản hơi cười cười, lôi kéo Hạ Lân, ý bảo y đem mình đi xuống, Hạ Lân hiểu ý gật đầu, hai người liền hướng phía ngoài tường mà nhảy xuống, chỉ nghe thấy có tiếng cười mơ mơ hồ hồ xẹt qua, có chút phóng khoáng rồi lập tức tan đi, khiến cho những người hộ viện* nghe thấy âm thanh cũng phải ngơ ngác, nhìn chăm chăm vào bước tường rào kia một lúc lâu, bọn hộ viện lúc này mới thầm thì rời đi.
(Hộ viện: bảo vệ hay người canh gác)
Kim lăng xưa nay phồn hoa sầm uất, đến đêm này lại càng rực rỡ bởi đèn đuốc, oanh ca yên hót danh tiếng lan xa đến mười dặm Tần Hoài, nhà đò châm lên đủ loại đèn lồng được chế tác khéo léo, xa xa nhìn lại như một con hỏa long ngũ sắc uốn lượn làm cho dòng sông tít tắp nhuốm màu hoa lệ.
“Tần Hoài vẫn đẹp như vậy!” Cho dù từ nhỏ đã nhìn quen cảnh tượng mỹ lệ này, Bạch Hoẳng Oản vẫn không khỏi thốt tiếng ca ngợi.
“Còn đại ca thì vẫn nổi danh như vậy!” Hạ Lân cũng không có tâm tình ngắm nhìn mỹ cảnh khiến người ta không ngừng kinh ngạc tán thán kia, y tức giận liếc nhìn rất nhiều thư sinh đang tới gần hai người, vừa nhìn cũng biết những thư sinh này là đang đến chỗ ai.
“Đại ca nổi danh, Lân đệ không vui sao?” Cười đùa, Bạch Hoẳng Oản sao lại không biết tâm ý của Hạ Lân, hắn kéo ống tay áo của y, hắn đã nghĩ muốn đem Hạ Lân xoay người rời khỏi, mà vừa vặn phía sau lập tức truyền đến mấy tiếng kinh hỉ hô gọi.
“Bạch đại nhân...”
“Bạch tiên sinh...”
“Bạch lão gia...”
Bất đắc dĩ mà quay người lại, Bạch Hoằng Oản theo thói quen mà mỉm cười, đây là cái tên của hắn trong thành, hắn từ trước tới nay không có chỗ để trốn.
“Nghe nói đại nhân từ quan về đây, nhưng chúng tiểu sinh vẫn không rảnh đi thăm, thực sự trong lòng thấy hổ thẹn!”
“Tiên sinh, mấy ngày nữa Tử Thư Viện muốn mời tiên sinh qua giảng bài, trong thành này người có học thức rất ít, tiên sinh cũng chớ có thoái thác a!”
“Bạch lão gia, chúng ta đang muốn tới nhà để thăm hỏi, có liên quan tới chi phí lá trà của tiệm trà Hạ Nguyệt của Bạch gia...”
Vài người cùng nói, nhất thời hỗn loạn cả lên, khiến cho Hạ Lân đã quen yên tĩnh chỉ cảm thấy một trận nhức đầu, y đã quên, bọn họ từ lâu đã không còn là những đứa trẻ không ai biết đến như năm đó, bây giờ Bạch Hoằng Oản từng làm quan tới hàm nhất phẩm, nếu như không phải y qua đời, hắn sẽ tuyệt không từ quan về quê, cho dù hắn đã rời khỏi triều đình, nhưng vẫn có sức ảnh hưởng như cũ, dù có thoát khỏi tầng quan hệ này, thì Bạch Hoằng Oản thân là kỳ tài đã lưu truyền hai mươi năm qua của Kim Lăng cũng vẫn là thương nhân giàu có nhất trong thành. Những kẻ kia muốn xin chút lợi lộc thì đâu chịu đơn giản buông tha cơ hội giao hảo với Bạch Hoằng Oản.
Buồn chán mà đứng, bầu không khí vui vẻ lúc trước đã sớm nhạt dần, thấy Bạch Hoằng Oản vẫn tâm tình rất tốt mà nghe lũ người kia nói loạn xạ cả lên, nhất thời cũng không có ý dừng lời của họ, Hạ Lân hơi hé miệng, quyết định tự mình đi trước tìm khách điếm có bán món đậu hoa khiến cho hai người họ nhớ mãi không quên.
Bước chân thong thả, chậm rãi chen vào đoàn người đông đúc, Hạ Lân nhìn ngó khắp nơi, thầm nghĩ mau mau tìm ra cái khách điếm kia để y và đại ca đã ăn món đậu hoa từ nhỏ đến lớn ấy, đem toàn bộ sinh lực mà tìm kiếm, Hạ Lân không chút nào để ý tới người đi qua, cũng không để ý đến những người khác kinh ngạc nhìn thấy y ăn mặc mỏng manh.
Trăng chậm rãi trôi trong trời đêm, càng ngày càng có nhiều biển người hướng về phía hội đèn lồng, bầu không khí trước còn có chút lạnh lẽo tại trong hơi thở của con người cũng dần trở nên nóng nực.
Hạ Lân vốn chỉ cảm thấy đầu óc có chút buồn bực thì vẫn như cũ không lưu tâm, tiếp tục đi qua trong đám người, hai mắt không ngừng đảo qua đảo lại những quầy hàng ăn vặt, ở trong hội đèn lồng náo nhiệt này, có đủ thứ vui mới lạ, đủ loại phong vị thức ăn cũng nhao nhao sắp xếp hai bên, trong lúc nhất thời, Hạ Lân cũng tìm không ra cái cửa hàng bán đậu hoa mở ở nơi nào.
“Có nên về trước không nhỉ? Ở đây sao lại càng ngày càng nóng vậy?” nới nới cổ áo, Hạ Lân hoàn toàn quên mất chính mình chỉ đang mặc có hai kiện quần áo mỏng, cảm giác ngực càng ngày càng buồn bực, đã thành thân quỷ, y chẳng lẽ còn có thể sinh bệnh? Hoang mang mà đi thêm một đoạn nữa, Hạ Lân phát hiện không chỉ trong lòng sinh buồn bực, chính y trong mắt cũng bắt đầu mơ hồ, đầu óc choáng váng, tay chân bắt đầu chậm dần như nhũn ra.
Không được rồi, y phải tìm một chỗ nghỉ ngơi chút, y sắp không đi nổi nữa, không chống đỡ nổi nữa...
Gắng gượng đi về phía con đê âm lãnh, lướt qua một người ngay bên cạnh, Hạ Lân lại càng khổ cực thêm vài phần, thật vất vả cuối cùng cũng đi tới một chỗ ven sông không có nhiều người tụ tập, Hạ Lân lúc này mới phát hiện trên người mình mồ hôi sớm đã chảy ướt lưng, y phục hơi mỏng lộ một mảnh đẫm ướt mồ hôi.
Tay chân như nhũn ra mà dựa dưới một gốc đại thụ, mặc cho bóng cây che đi toàn bộ chính mình, Hạ Lân bất giác cảm thấy muốn liều mạng hô hấp không khí, nhưng y không có cách nào giữ được thân thể khỏi hấp thụ nhiệt độ, hơi ấm cùng âm hàn trong cơ thể không ngừng xung đột, tuy không đau nhức như tên quỷ soa Triều Cao ban tặng cho mình, nhưng vẫn khiến cho người ta chịu không được phải thở dốc.
Ngay khi y thống khổ đến gần như muốn ngã lăn trên mặt đất, một tiếng gọi quái lạ truyền vào trong não y, khiến cho y tinh thần rúng động, cứu tinh tới rồi!
“Trời a, ta quên mất, ngươi sống lại vào đúng năm âm, tháng âm, ngày âm tại âm huyệt, cho nên thân thể của ngươi không thể tiếp nhận quá nhiều dương khí!” Một đôi bàn tay băng lạnh bao phủ lấy mồ hôi đang chảy đầy trên trán y, khiến cho Hạ Lân thoải mái mà thở ra một hơi, nguyên lai vì kiềm chế đau đớn mà con mắt đóng chặt lại giờ phút này cũng mở ra, quả nhiên trông thấy cặp mắt phượng hẹp dài xuất hiện phía trên mình.
Đưa tay ra dùng âm khí của mình chậm rãi giúp Hạ Lân giải trừ dương khí quá nhiều trong cơ thể của y, Triều Cao nhíu nhíu mày, hắn đã quên mất, Hạ Lân khác với những con quỷ khác, đó là không thể chịu quá nhiều dương khí, nếu như dương khí quá nhiều, thân thể này sợ rằng sẽ thối rữa mất.
Bất quá...
Cúi đầu nhìn bản tay đầy mồ hôi lạnh, Triều Cao bĩu môi, lúc nhìn thấy Hạ Lân chậm rãi bình thường lại, liền đưa tay hướng tới cọ xát y phục của Hạ Lân, quỷ trước giờ tuy rằng lạnh lẽo, nhưng chưa bao giờ có thứ dính dính nhớp nhớp này, hiện giờ cả một bàn tay đều là loại cảm giác là lạ này, thực sự không thoải mái.
“Thì ra ngươi cũng ở hội đèn lồng...” than một tiếng, thấy tên quỷ soa xuất thần nhập hóa này, Hạ Lân nhận ra chính mình không hề có tí ngạc nhiên nào, dù sao từ lúc sống lại cho tới này, mỗi lần bản thân không thấy thoải mái, cũng đều do quỷ soa này chăm sóc, chẳng qua là hắn làm gì mà lại nắm tay cọ xát trên người y vậy, tay có không sạch sẽ thì cũng không thể đem y phục của y làm thành cái giẻ lau a!
“Không được sao? Tuy nói hội đèn lồng là ta thưởng cho ngươi ở cùng với đại ca ngươi, nhưng cũng không có nói rằng ta sẽ không đến chơi a!”
Đặt mông ngồi ở bên cạnh Hạ Lân, cũng như hai tháng nay hai người ở chung với nhau mà vô tình trở nên thân thiết, chỉ cần không bỏ nhiệm vụ, Triều Cao vẫn luôn đối với Hạ Lân cực kỳ thân thiện.
“Ta không phải là có ý đấy.” Nhìn Triều Cao lại khôi phục lại bộ dạng trẻ con như hai tháng qua, Hạ Lân cười, đem thân thể vô lực dựa vào trên vai Triều Cao, “May mà ngươi đến rồi, ta còn đang suy nghĩ với bộ dạng này phải làm thế nào quay về bên cạnh đại ca?”
“Vậy ngươi không cùng đại ca ngươi một chỗ, mà tự mình một người chạy đến đây để làm gì?” Khó hiểu mà nhìn cái kẻ tự tiện mượn bả vai của mình, Triều Cao đưa tay nghĩ muốn đem y đẩy ra, hắn chưa bao giờ cùng người nào tiếp xúc da thịt, mặc dù Hạ Lân cũng là quỷ thân, nhưng nhiệt độ cơ thể của y vẫn cao hơn so với hắn, điều này khiến cho hắn cảm thấy có chút không được tự nhiên, tựa như bị cái gì đó trói buộc lại vậy.
“Ta muốn mua đậu hoa cho đại ca ăn... Có một cửa hàng làm ra món đậu hoa mà mười năm qua ta với đại ca chưa được ăn qua.” Hoài niệm mà cười cười, không thèm để ý tới sự khước từ của Triều Cao, Hạ Lân muốn ngồi xuống, nhưng thân thể mềm nhũn vô lực vẫn không có cách nào ngồi thẳng dậy.
“Ngươi đừng nhích tới nhích lui nữa! Muốn dựa thì dựa đi. Đừng để ta khó chịu!” Triều Cao thực sự chịu không nổi thân thể ấm nóng đang cọ xát người mình, một tay kéo lấy Hạ Lân dựa vào vai, “Thật không biết ta đây đến nhân gian để làm gì nữa! Nhiệm vụ đã lâu rồi chưa hoàn thành nổi, nhưng lại vẫn không ngừng giúp ngươi.”
“Đến nhân gian chính là để ngươi có kiến thức về sự phồn thịnh của nhân gian a! Để tránh cho ngươi đợi đến già người ở cái chỗ âm ty lạnh lẽo kia, ta lúc mới thấy ngươi, ngươi thực sự như một khối băng vậy.” Nghĩ lại ngày đó sau khi bò ra khỏi quan tài, đột nhiên nhìn thấy một người như khối băng đứng trước mặt, cái bản mặt hệt như đầu gỗ kia chính y đã phải vất vả lắm mới hủy đi được, chỉ là sau khi hủy đi rồi thì tên quỷ soa này tính tình cũng...
“Đó là sự uy phong! Ta không banh mặt ra, thì sao có thể sai sử kẻ khác!” Thay đổi vị trí để Hạ Lân dựa vào mình càng thêm thoải mái mà chính hắn cũng đỡ khó chịu hơn, Triều Cao lắp lại mà giải thích, nếu như Hạ Lân biết rõ thân phận thật của hắn, y tuyệt đối sẽ không dám nói chuyện kiểu này với hắn! Mà còn có thể ngại bộ mặt lạnh lẽo của mình...
“Đúng thế đúng thế!” Không cùng Triều Cao tranh luận, Hạ Lân nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bên cạnh có quỷ khí tỏa ra từ Triều Cao, khiến cho y cảm thấy cả người cực kỳ thoải mái.
...
“Cái gì gì ‘đậu hoa’ kia ăn ngon lắm sao?”
Câu hỏi bất chợt kia thu vào trong tai Hạ Lân, y yên lặng mở mắt nghiêng đầu nhìn cái bộ mặt không biết mượn từ chỗ nào: “Ngươi muốn thử một chút không?”
Triều Cao nháy mắt mấy cái, lúc trước Hạ Lân còn một bộ dạng mệt mỏi mà lúc này tinh thần đang sáng láng nhìn hắn, trong mắt như thể viết hai chữ “ăn đi, ăn đi”, giống như một đứa trẻ chờ kẹo vậy, hắn đưa tay đem da mặt Hạ Lân kéo kéo, nhất thời khiến cho khuôn mặt có chút bình thường kia trở nên ngồ ngộ.
“Ngươi là muốn ta dùng pháp lực giúp ngươi lại lần nữa chạy vào trong đám người đáng sợ kia để tìm hàng quán, sau đó sẽ hướng về phía đại ca ngươi mà nịnh bợ chứ gì? Thông suốt từ lúc nào vậy? Không còn nghĩ muốn chạy trốn nữa à?”
“Ừm...” Cười có chút ngượng ngùng, Hạ Lân mặc kệ dạ mặt bị véo có bao nhiêu đau, đáy lòng nhảy nhót chỉ vì đại ca đã sẵn lòng cùng y tình cảm như xưa, y sẽ thuận theo tự nhiên mà chậm rãi đi qua những năm tháng cuối cùng còn lại nơi dương gian này, sau đó có thế nào, nhiệm vụ có hoàn thành hay không, y sẽ phải chịu hậu quả gì thì cũng không nghĩ tới nữa, đó là lý do y muốn ôn lại tất cả những ngọt ngào ngày xưa.
Nhìn khuôn mặt kia chậm rãi đỏ lên, thân thể hơi lạnh cư nhiên có chút nóng, Triều Cao nhất thời không thăm dò được ý nghĩ của Hạ Lân, chỉ đem bàn tay lạnh lẽo chạm vào trên khuôn mặt hơi hơi ửng đỏ.
“Thật kỳ lạ! Mặt ngươi biến hồng này! Hơn nữa da dẻ chỗ này so với chỗ khác của ngươi lại ấm hơn chút, cùng ở chung với ngươi hai tháng, ta đây là lần đầu tiên biết mặt ngươi cũng đổi sắc đấy!”
“Cái này gọi là xấu hổ!” Không tự nhiên mà quay đầu, Hạ Lân rốt cuộc cũng ngừng giận mà nhảy dựng lên, “Được rồi, đừng nghiên cứu nữa, hiện tại cần nhờ quỷ soa đại nhân pháp lực vô biên mới có thể giúp ta tìm được cái quán kia, sau khi tìm được ta sẽ mời đại nhân ăn một chén đậu hoa, đảm bảo đại nhân sẽ thích!”
“Ai...” Vì Hạ Lân đột nhiên nhảy dựng lên, Triều Cao nhìn hai bàn tay trốn trơn, vừa mới chạm vào qua nhiệt độ kia vẫn còn lảng vảng nơi đầu ngón tay, có chút ấm áp, cũng không quá mức nóng, cảm giác cực kỳ lạ lẫm.
Nghĩ muốn lần thứ hai nếm thử cảm giác này, Triều Cao lại đưa tay ra muốn nắm lại khuôn mặt của Hạ Lân.
Hạ Lân thấy thế lập tức đưa tay ngăn cản đôi tay kia quấy rối, thuận thế mà nắm chặt lấy, đem Triều Cao dắt đi: “Đừng đùa, ngươi không phải là muốn đi xem hội hoa đăng sao? Đến, để ta dẫn đường mang ngươi đi dạo một chút đi!”
Đi nhanh về phía biển người đáng sợ kia, ỷ vào việc có cái bùa hộ mệnh đang lắc lư đằng sau, Hạ Lân mặt mày hởn hở mà nắm lấy Triều Cao đang không tình nguyện mà chen vào giữa dòng người mới lúc trước còn khiến y thống khổ không sao chịu được.
“Ngươi chẳng phải là muốn chết sao? Ngươi thực sự đã hiểu được mùi vị của chữ ‘chết’ này chưa?” Triều Cao cười, không đếm xỉa tới những ngón tay của đôi tay kia đang nắm lấy kéo mình, trong mắt hắn hiện lên một chuỗi ngân quang, bàn tay bóp lấy chiếc cổ của Hạ Lân càng thêm dùng sức.
“…….Buông….” Dù đã lôi lôi kéo kéo nhưng cũng vẫn không thoát khỏi sự trói buộc của Triều Cao, Hạ Lân gắng gượng phun ra một chữ từ trong cổ họng, nhưng đổi lại càng bị thống khổ đến nghẹt thở.
Ngay lúc hai con quỷ đương giằng co nhau, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa khe khẽ: “Lân đệ, Lân đệ, ngươi tỉnh chưa?”
“Đại ca… Mau buông tay, đại ca tới…”
“Vậy thì để hắn nhìn ngươi chết như thế nào trong tay ta đi! Ngươi chẳng phải là muốn chết sao?”
Trừng lại ánh mắt cầu xin kia, Triều Cao vẫn như cũ không hề buông tay, đôi tay thoạt nhìn gầy yếu kia lúc này cứng rắn như tảng đá to, mặc kệ Hạ Lân giãy dụa thế nào cũng không chịu buông ra.
“Lân đệ... Lân đệ, đệ có ổn không?”
“Đại ca, ta vừa mới uống thuốc xong giờ đang muốn ngủ, đại ca có chuyện quan trọng sao?” Câu hỏi vang lên đáp lời Bạch Hoằng Oản, “giọng nói” của Hạ Lân chẫm rãi cất lên trong gian phòng, nhất thời kìm hãm động tác của Hạ Lân, con ngươi quét nhìn xuống cái cổ đang bị người ta bóp chặt, lại thử động động mở miệng, giọng nói vừa nãy...
“Cũng không có gì, đêm nay trên sông có hội đèn lồng, muốn tìm Lân đệ đi dạo cùng, chúng ta đã lâu không cùng nhau đi xem hội đèn lồng rồi, Lân đệ bị bệnh trên giường đã lâu, chắc cũng rất muốn đi ra ngoài một chút!” Giỏi hiểu ý người mà đáp lại, Bạch Hoằng Oản trong lời nói cất giấu một tia chờ đợi.
“Được! đại ca đã mời, tiểu đệ ta dù thế nào cũng phải đi! Chỉ là đại ca có thể chờ một chút không? Ta bây giờ muốn đánh một giấc.”
Tiếng nói của “Hạ Lân” lại nhẹ nhàng cất lên ở trong phòng, lần này Hạ Lân cuối cùng cũng hoàn hồn, lại lần nữa cố sức muốn gạt ra bàn tay vẫn đặt trên cổ mình, y biết rõ đây chắc chắn là pháp thuật của Triều Cao, hắn đang dùng âm thanh của y để đáp thay.
“Lân đệ cần ngủ nhiều chút, buổi tối nay mới có tinh thần mà cùng đại ca đi dạo a! Đại ca phải đi chuẩn bị, tối nay sẽ tới đánh thức đệ!” Nói rồi ly khai, Bạch Hoằng Oản mang theo niềm vui khi có thể cùng Hạ Lân đi ngắm đèn mà rời khỏi, căn bản không hề phát hiện ra động tĩnh trong phòng, điều này khiến cho Hạ Lân bớt lo, ít nhất cũng không để đại ca chứng kiến bộ dạng lúc này đây của mình.
Không đợi Hạ Lân bùi ngùi xong, lãnh khí đã dũng mãnh tràn vào trong miệng y khiến cho cổ họng y phát lạnh, không khỏi liên tục ho khan, giơ mới phát hiện Triều Cao chẳng biết lúc nào đã buông bàn tay bóp cổ y.
“Đêm nay thưởng cho ngươi, để ngươi cùng đại ca nhà ngươi chơi đùa sảng khoái! Nhưng trong tháng này, ta nhất định phải thấy quỷ thai xuất hiện, ngươi tự nhìn mình đi! Đến lúc đó ta không quản việc ngươi tự hoài thai quỷ, hay là tự ta dùng phép ép buộc ngươi chấp hành nhiệm vụ đâu!”
Buông xuống một câu nói đầy tuyệt tình, trên mặt Triều Cao cũng không có tí cười cợt, ngũ quan đoan chính trên gương mặt tràn đầy sát khí, đôi mắt phượng vẫn luôn đem theo ý cười giờ chẳng có nửa phần nói đùa, sau khi vứt lại cái lườm đầy âm ngoạn, Triều Cao liền mở cửa đi ra, lạnh lẽo lưu tại nơi cửa phòng khiến Hạ Lân một mình ngồi run rẩy.
Lần này! Triều Cao là nói thật, hắn đã hạ thông điệp cuối cùng rồi!
Mặt trời dần lặn xuống về phía tây, trăng cũng lên cao, sập tối những âm vang nhốn nháo đã chậm rãi truyền tới một nơi xa xôi yên tĩnh này, cũng khiến cho Hạ Lân vẫn cứ một mực ngây người mà bừng tỉnh.
Sau khi có tiếng gõ cửa, y đã sớm sửa sang lại y phục, rồi mở ra cánh cửa phòng chưa từng mở qua kể từ lúc Triều Cao đi, quả nhiên, đứng ở trước cửa phòng, là vị đại ca mà y đã lỡ yêu từ lâu mặc một thân bạch y như tuyết, trên mặt lộ ra nụ cười thân tình.
“Đại ca, ta nghĩ...”
“Lân đệ, đại ca tối nay muốn đi ra ngoài từ cửa đằng sau.”
Cắt ngang lời còn chưa nói xong của Hạ Lân, Bạch Hoằng Oản nhìn Hạ Lân, hắn biết Hạ Lân muốn nói với hắn điều gì.
“Ta...” Hạ Lân ngây người, đáy mắt hiện lên không thể tin nổi.
“Chính là đại ca bây giờ đã nặng rồi, Lân đệ cũng không có cách nào ôm đại ca rời khỏi đây từ cửa sau được nữa?” Bạch Hoằng Oản vẫn cười. Khuôn mặt vui vẻ không có tí gì là gượng ép, đáy mắt cũng có chút úp mở, trong lời nói cũng bỏ thêm tí ủy khuất.
“Sao có thể thế? Sao có thể thế được? Ta chẳng phải đã nói mặc kệ là lúc nào, chỉ cần đại ca muốn đi ra ngoài, hậu viện kia dù là tường cao cũng ngăn không được ‘chúng ta’, không phải sao?”
Cuối cùng đã hiểu, cuối cùng đã hiểu, vành mắt Hạ Lân dần dần ẩm ướt. Y tưởng rằng đại ca dù đã tha thứ cho y, thì hai người vẫn không thể trở về như ngày xưa, nhưng không phải, đại ca vẫn đang cố gắng, cố gắng lại lần nữa chấp nhận nghĩa đệ này đã từng đối với hắn bất kính, đây liệu có phải là nghĩa rằng, chỉ cần chính mình khẽ chạm vào Bạch Hoằng Oản, Bạch Hoằng Oản cũng sẽ không gạt y ra, cũng sẽ không trốn vào một góc mà nôn mửa chứ?
“Nếu đã vậy, đêm nay còn phải phiền Lân đệ rồi!” Lễ độ mà chắp tay, nhưng biểu tình trên mặt lại rất ung dung, tiếu ý trong mắt cũng thoải mái, Bạch Hoằng Oản chủ động chìa tay ra, “Đi thôi, Lân đệ.”
“Dạ...” Hạ Lân trừng mắt nhìn, đem nước mắt sắp chảy ra dồn trở lại, dùng sức mà gật đầu, gạt bỏ toàn bộ mọi ý niệm trong đầu vừa mới muốn nói với đại ca, trong khoảnh khắc này, y quyết định rồi, y sẽ không buông tay nữa, mặc kệ có hay không có cái nhiệm vụ quỷ thai kia, y dù thế nào cũng sẽ không rời khỏi đại ca nữa, đại ca làm người y sẽ đi theo, đại ca làm tiên y cũng sẽ đi theo! Chỉ cần có thể đi theo bên cạnh đại ca, đừng nói là thai quỷ, dù muốn y thành ma cũng được!
Bạch Hoằng Oản cũng không có giãy khỏi tay Hạ Lân, nhắm mắt theo đuôi mà đi tới, hai ngươi đi không bao lâu đã tới hậu viện có tường cao bao vây.
“Trong hai tháng qua trở về nơi này, ta đối mặt với bức tường này, ta đang suy nghĩ, sau khi đệ không còn nữa, thế gian này liệu còn có ai vào đây đến mang ta nhảy qua bức tường này, giúp cho ta có thể tự do tự tại mà đứng ở thế giới bên ngoài kia không?” Đứng dưới chân tường, Bạch Hoằng Oản chạm vào bức tường chứa chang hôì ức kia, trong mắt nổi lên một tầng sương mù.
“Vậy nên ta đã trở về, ta đến đưa đại ca đi xem hội đèn lồng...”
Nhìn nhau cười, Bạch Hoằng Oản lắc đầu: “Đúng vậy! tiện thể nếm thử luôn cái món...”
“Đậu hoa!” Tiếp lời Bạch Hoằng Oản, bàn tay của Hạ Lân ôm lấy thắt lưng của Bạch Hoẳng Oản, vững vàng mà ôm lấy hắn, “Vậy chúng ta còn chờ gì nữa, đại ca cần phải nhìn cho rõ đó, tiểu đệ này đem đại ca đi chơi một chuyến, nhân tiện để đại ca mở mang kiến thức về tài khinh công càng ngày càng lợi hại của tiểu đệ!”
“Vậy đại ca ta cũng mỏi mắt mong chờ, tiểu đệ cũng đừng vì học nghệ không tinh mà đem đại ca ngã lăn xuống góc tường đấy!” Hưởng ứng lại với câu nói đầu tiên có mang theo chút khôi hài của mình đối với Hạ Lân, những lời nói thân mật ấy khiến cho hai người ở cùng với nhau càng thêm vui vẻ, đi qua một tường chắn nữa, bọn họ có lẽ có thể lại cùng nhau lén chuồn ra ngoài ăn món đậu hoa thơm ngọt kia.
“Sao dám, sao dám, ta cũng không muốn lại phải chép đến trăm lần cuốn Tam Tự Kinh đâu!” lè lưỡi, khôi phục lại tư thái nhanh nhẹn như lúc trước khi chết, Hạ Lân phi lên cao nhảy tới trên bức tường, hai người trong nháy mắt đã đứng ở trên đầu tường trông xuống cái đình viện thu nhỏ.
” Đã lâu rồi không thấy qua phong cảnh này!” Hít một tiếng, Bạch Hoằng Oản tựa như có phần cảm khái.
“Đúng vậy!” Phụ hoa theo, Hạ Lân cười nói: “Chỉ cần đại ca không chê, tiểu đệ có thể mỗi ngày cho đại ca ăn một chén đậu hủ não* (.???)!”
“Ha ha ha, nhưng đừng nên là Lân đệ tự tay làm đấy!”
Trong hồi ức của Hạ Lân có đủ loại sự tình, Bạch Hoẳng Oản hơi cười cười, lôi kéo Hạ Lân, ý bảo y đem mình đi xuống, Hạ Lân hiểu ý gật đầu, hai người liền hướng phía ngoài tường mà nhảy xuống, chỉ nghe thấy có tiếng cười mơ mơ hồ hồ xẹt qua, có chút phóng khoáng rồi lập tức tan đi, khiến cho những người hộ viện* nghe thấy âm thanh cũng phải ngơ ngác, nhìn chăm chăm vào bước tường rào kia một lúc lâu, bọn hộ viện lúc này mới thầm thì rời đi.
(Hộ viện: bảo vệ hay người canh gác)
Kim lăng xưa nay phồn hoa sầm uất, đến đêm này lại càng rực rỡ bởi đèn đuốc, oanh ca yên hót danh tiếng lan xa đến mười dặm Tần Hoài, nhà đò châm lên đủ loại đèn lồng được chế tác khéo léo, xa xa nhìn lại như một con hỏa long ngũ sắc uốn lượn làm cho dòng sông tít tắp nhuốm màu hoa lệ.
“Tần Hoài vẫn đẹp như vậy!” Cho dù từ nhỏ đã nhìn quen cảnh tượng mỹ lệ này, Bạch Hoẳng Oản vẫn không khỏi thốt tiếng ca ngợi.
“Còn đại ca thì vẫn nổi danh như vậy!” Hạ Lân cũng không có tâm tình ngắm nhìn mỹ cảnh khiến người ta không ngừng kinh ngạc tán thán kia, y tức giận liếc nhìn rất nhiều thư sinh đang tới gần hai người, vừa nhìn cũng biết những thư sinh này là đang đến chỗ ai.
“Đại ca nổi danh, Lân đệ không vui sao?” Cười đùa, Bạch Hoẳng Oản sao lại không biết tâm ý của Hạ Lân, hắn kéo ống tay áo của y, hắn đã nghĩ muốn đem Hạ Lân xoay người rời khỏi, mà vừa vặn phía sau lập tức truyền đến mấy tiếng kinh hỉ hô gọi.
“Bạch đại nhân...”
“Bạch tiên sinh...”
“Bạch lão gia...”
Bất đắc dĩ mà quay người lại, Bạch Hoằng Oản theo thói quen mà mỉm cười, đây là cái tên của hắn trong thành, hắn từ trước tới nay không có chỗ để trốn.
“Nghe nói đại nhân từ quan về đây, nhưng chúng tiểu sinh vẫn không rảnh đi thăm, thực sự trong lòng thấy hổ thẹn!”
“Tiên sinh, mấy ngày nữa Tử Thư Viện muốn mời tiên sinh qua giảng bài, trong thành này người có học thức rất ít, tiên sinh cũng chớ có thoái thác a!”
“Bạch lão gia, chúng ta đang muốn tới nhà để thăm hỏi, có liên quan tới chi phí lá trà của tiệm trà Hạ Nguyệt của Bạch gia...”
Vài người cùng nói, nhất thời hỗn loạn cả lên, khiến cho Hạ Lân đã quen yên tĩnh chỉ cảm thấy một trận nhức đầu, y đã quên, bọn họ từ lâu đã không còn là những đứa trẻ không ai biết đến như năm đó, bây giờ Bạch Hoằng Oản từng làm quan tới hàm nhất phẩm, nếu như không phải y qua đời, hắn sẽ tuyệt không từ quan về quê, cho dù hắn đã rời khỏi triều đình, nhưng vẫn có sức ảnh hưởng như cũ, dù có thoát khỏi tầng quan hệ này, thì Bạch Hoằng Oản thân là kỳ tài đã lưu truyền hai mươi năm qua của Kim Lăng cũng vẫn là thương nhân giàu có nhất trong thành. Những kẻ kia muốn xin chút lợi lộc thì đâu chịu đơn giản buông tha cơ hội giao hảo với Bạch Hoằng Oản.
Buồn chán mà đứng, bầu không khí vui vẻ lúc trước đã sớm nhạt dần, thấy Bạch Hoằng Oản vẫn tâm tình rất tốt mà nghe lũ người kia nói loạn xạ cả lên, nhất thời cũng không có ý dừng lời của họ, Hạ Lân hơi hé miệng, quyết định tự mình đi trước tìm khách điếm có bán món đậu hoa khiến cho hai người họ nhớ mãi không quên.
Bước chân thong thả, chậm rãi chen vào đoàn người đông đúc, Hạ Lân nhìn ngó khắp nơi, thầm nghĩ mau mau tìm ra cái khách điếm kia để y và đại ca đã ăn món đậu hoa từ nhỏ đến lớn ấy, đem toàn bộ sinh lực mà tìm kiếm, Hạ Lân không chút nào để ý tới người đi qua, cũng không để ý đến những người khác kinh ngạc nhìn thấy y ăn mặc mỏng manh.
Trăng chậm rãi trôi trong trời đêm, càng ngày càng có nhiều biển người hướng về phía hội đèn lồng, bầu không khí trước còn có chút lạnh lẽo tại trong hơi thở của con người cũng dần trở nên nóng nực.
Hạ Lân vốn chỉ cảm thấy đầu óc có chút buồn bực thì vẫn như cũ không lưu tâm, tiếp tục đi qua trong đám người, hai mắt không ngừng đảo qua đảo lại những quầy hàng ăn vặt, ở trong hội đèn lồng náo nhiệt này, có đủ thứ vui mới lạ, đủ loại phong vị thức ăn cũng nhao nhao sắp xếp hai bên, trong lúc nhất thời, Hạ Lân cũng tìm không ra cái cửa hàng bán đậu hoa mở ở nơi nào.
“Có nên về trước không nhỉ? Ở đây sao lại càng ngày càng nóng vậy?” nới nới cổ áo, Hạ Lân hoàn toàn quên mất chính mình chỉ đang mặc có hai kiện quần áo mỏng, cảm giác ngực càng ngày càng buồn bực, đã thành thân quỷ, y chẳng lẽ còn có thể sinh bệnh? Hoang mang mà đi thêm một đoạn nữa, Hạ Lân phát hiện không chỉ trong lòng sinh buồn bực, chính y trong mắt cũng bắt đầu mơ hồ, đầu óc choáng váng, tay chân bắt đầu chậm dần như nhũn ra.
Không được rồi, y phải tìm một chỗ nghỉ ngơi chút, y sắp không đi nổi nữa, không chống đỡ nổi nữa...
Gắng gượng đi về phía con đê âm lãnh, lướt qua một người ngay bên cạnh, Hạ Lân lại càng khổ cực thêm vài phần, thật vất vả cuối cùng cũng đi tới một chỗ ven sông không có nhiều người tụ tập, Hạ Lân lúc này mới phát hiện trên người mình mồ hôi sớm đã chảy ướt lưng, y phục hơi mỏng lộ một mảnh đẫm ướt mồ hôi.
Tay chân như nhũn ra mà dựa dưới một gốc đại thụ, mặc cho bóng cây che đi toàn bộ chính mình, Hạ Lân bất giác cảm thấy muốn liều mạng hô hấp không khí, nhưng y không có cách nào giữ được thân thể khỏi hấp thụ nhiệt độ, hơi ấm cùng âm hàn trong cơ thể không ngừng xung đột, tuy không đau nhức như tên quỷ soa Triều Cao ban tặng cho mình, nhưng vẫn khiến cho người ta chịu không được phải thở dốc.
Ngay khi y thống khổ đến gần như muốn ngã lăn trên mặt đất, một tiếng gọi quái lạ truyền vào trong não y, khiến cho y tinh thần rúng động, cứu tinh tới rồi!
“Trời a, ta quên mất, ngươi sống lại vào đúng năm âm, tháng âm, ngày âm tại âm huyệt, cho nên thân thể của ngươi không thể tiếp nhận quá nhiều dương khí!” Một đôi bàn tay băng lạnh bao phủ lấy mồ hôi đang chảy đầy trên trán y, khiến cho Hạ Lân thoải mái mà thở ra một hơi, nguyên lai vì kiềm chế đau đớn mà con mắt đóng chặt lại giờ phút này cũng mở ra, quả nhiên trông thấy cặp mắt phượng hẹp dài xuất hiện phía trên mình.
Đưa tay ra dùng âm khí của mình chậm rãi giúp Hạ Lân giải trừ dương khí quá nhiều trong cơ thể của y, Triều Cao nhíu nhíu mày, hắn đã quên mất, Hạ Lân khác với những con quỷ khác, đó là không thể chịu quá nhiều dương khí, nếu như dương khí quá nhiều, thân thể này sợ rằng sẽ thối rữa mất.
Bất quá...
Cúi đầu nhìn bản tay đầy mồ hôi lạnh, Triều Cao bĩu môi, lúc nhìn thấy Hạ Lân chậm rãi bình thường lại, liền đưa tay hướng tới cọ xát y phục của Hạ Lân, quỷ trước giờ tuy rằng lạnh lẽo, nhưng chưa bao giờ có thứ dính dính nhớp nhớp này, hiện giờ cả một bàn tay đều là loại cảm giác là lạ này, thực sự không thoải mái.
“Thì ra ngươi cũng ở hội đèn lồng...” than một tiếng, thấy tên quỷ soa xuất thần nhập hóa này, Hạ Lân nhận ra chính mình không hề có tí ngạc nhiên nào, dù sao từ lúc sống lại cho tới này, mỗi lần bản thân không thấy thoải mái, cũng đều do quỷ soa này chăm sóc, chẳng qua là hắn làm gì mà lại nắm tay cọ xát trên người y vậy, tay có không sạch sẽ thì cũng không thể đem y phục của y làm thành cái giẻ lau a!
“Không được sao? Tuy nói hội đèn lồng là ta thưởng cho ngươi ở cùng với đại ca ngươi, nhưng cũng không có nói rằng ta sẽ không đến chơi a!”
Đặt mông ngồi ở bên cạnh Hạ Lân, cũng như hai tháng nay hai người ở chung với nhau mà vô tình trở nên thân thiết, chỉ cần không bỏ nhiệm vụ, Triều Cao vẫn luôn đối với Hạ Lân cực kỳ thân thiện.
“Ta không phải là có ý đấy.” Nhìn Triều Cao lại khôi phục lại bộ dạng trẻ con như hai tháng qua, Hạ Lân cười, đem thân thể vô lực dựa vào trên vai Triều Cao, “May mà ngươi đến rồi, ta còn đang suy nghĩ với bộ dạng này phải làm thế nào quay về bên cạnh đại ca?”
“Vậy ngươi không cùng đại ca ngươi một chỗ, mà tự mình một người chạy đến đây để làm gì?” Khó hiểu mà nhìn cái kẻ tự tiện mượn bả vai của mình, Triều Cao đưa tay nghĩ muốn đem y đẩy ra, hắn chưa bao giờ cùng người nào tiếp xúc da thịt, mặc dù Hạ Lân cũng là quỷ thân, nhưng nhiệt độ cơ thể của y vẫn cao hơn so với hắn, điều này khiến cho hắn cảm thấy có chút không được tự nhiên, tựa như bị cái gì đó trói buộc lại vậy.
“Ta muốn mua đậu hoa cho đại ca ăn... Có một cửa hàng làm ra món đậu hoa mà mười năm qua ta với đại ca chưa được ăn qua.” Hoài niệm mà cười cười, không thèm để ý tới sự khước từ của Triều Cao, Hạ Lân muốn ngồi xuống, nhưng thân thể mềm nhũn vô lực vẫn không có cách nào ngồi thẳng dậy.
“Ngươi đừng nhích tới nhích lui nữa! Muốn dựa thì dựa đi. Đừng để ta khó chịu!” Triều Cao thực sự chịu không nổi thân thể ấm nóng đang cọ xát người mình, một tay kéo lấy Hạ Lân dựa vào vai, “Thật không biết ta đây đến nhân gian để làm gì nữa! Nhiệm vụ đã lâu rồi chưa hoàn thành nổi, nhưng lại vẫn không ngừng giúp ngươi.”
“Đến nhân gian chính là để ngươi có kiến thức về sự phồn thịnh của nhân gian a! Để tránh cho ngươi đợi đến già người ở cái chỗ âm ty lạnh lẽo kia, ta lúc mới thấy ngươi, ngươi thực sự như một khối băng vậy.” Nghĩ lại ngày đó sau khi bò ra khỏi quan tài, đột nhiên nhìn thấy một người như khối băng đứng trước mặt, cái bản mặt hệt như đầu gỗ kia chính y đã phải vất vả lắm mới hủy đi được, chỉ là sau khi hủy đi rồi thì tên quỷ soa này tính tình cũng...
“Đó là sự uy phong! Ta không banh mặt ra, thì sao có thể sai sử kẻ khác!” Thay đổi vị trí để Hạ Lân dựa vào mình càng thêm thoải mái mà chính hắn cũng đỡ khó chịu hơn, Triều Cao lắp lại mà giải thích, nếu như Hạ Lân biết rõ thân phận thật của hắn, y tuyệt đối sẽ không dám nói chuyện kiểu này với hắn! Mà còn có thể ngại bộ mặt lạnh lẽo của mình...
“Đúng thế đúng thế!” Không cùng Triều Cao tranh luận, Hạ Lân nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bên cạnh có quỷ khí tỏa ra từ Triều Cao, khiến cho y cảm thấy cả người cực kỳ thoải mái.
...
“Cái gì gì ‘đậu hoa’ kia ăn ngon lắm sao?”
Câu hỏi bất chợt kia thu vào trong tai Hạ Lân, y yên lặng mở mắt nghiêng đầu nhìn cái bộ mặt không biết mượn từ chỗ nào: “Ngươi muốn thử một chút không?”
Triều Cao nháy mắt mấy cái, lúc trước Hạ Lân còn một bộ dạng mệt mỏi mà lúc này tinh thần đang sáng láng nhìn hắn, trong mắt như thể viết hai chữ “ăn đi, ăn đi”, giống như một đứa trẻ chờ kẹo vậy, hắn đưa tay đem da mặt Hạ Lân kéo kéo, nhất thời khiến cho khuôn mặt có chút bình thường kia trở nên ngồ ngộ.
“Ngươi là muốn ta dùng pháp lực giúp ngươi lại lần nữa chạy vào trong đám người đáng sợ kia để tìm hàng quán, sau đó sẽ hướng về phía đại ca ngươi mà nịnh bợ chứ gì? Thông suốt từ lúc nào vậy? Không còn nghĩ muốn chạy trốn nữa à?”
“Ừm...” Cười có chút ngượng ngùng, Hạ Lân mặc kệ dạ mặt bị véo có bao nhiêu đau, đáy lòng nhảy nhót chỉ vì đại ca đã sẵn lòng cùng y tình cảm như xưa, y sẽ thuận theo tự nhiên mà chậm rãi đi qua những năm tháng cuối cùng còn lại nơi dương gian này, sau đó có thế nào, nhiệm vụ có hoàn thành hay không, y sẽ phải chịu hậu quả gì thì cũng không nghĩ tới nữa, đó là lý do y muốn ôn lại tất cả những ngọt ngào ngày xưa.
Nhìn khuôn mặt kia chậm rãi đỏ lên, thân thể hơi lạnh cư nhiên có chút nóng, Triều Cao nhất thời không thăm dò được ý nghĩ của Hạ Lân, chỉ đem bàn tay lạnh lẽo chạm vào trên khuôn mặt hơi hơi ửng đỏ.
“Thật kỳ lạ! Mặt ngươi biến hồng này! Hơn nữa da dẻ chỗ này so với chỗ khác của ngươi lại ấm hơn chút, cùng ở chung với ngươi hai tháng, ta đây là lần đầu tiên biết mặt ngươi cũng đổi sắc đấy!”
“Cái này gọi là xấu hổ!” Không tự nhiên mà quay đầu, Hạ Lân rốt cuộc cũng ngừng giận mà nhảy dựng lên, “Được rồi, đừng nghiên cứu nữa, hiện tại cần nhờ quỷ soa đại nhân pháp lực vô biên mới có thể giúp ta tìm được cái quán kia, sau khi tìm được ta sẽ mời đại nhân ăn một chén đậu hoa, đảm bảo đại nhân sẽ thích!”
“Ai...” Vì Hạ Lân đột nhiên nhảy dựng lên, Triều Cao nhìn hai bàn tay trốn trơn, vừa mới chạm vào qua nhiệt độ kia vẫn còn lảng vảng nơi đầu ngón tay, có chút ấm áp, cũng không quá mức nóng, cảm giác cực kỳ lạ lẫm.
Nghĩ muốn lần thứ hai nếm thử cảm giác này, Triều Cao lại đưa tay ra muốn nắm lại khuôn mặt của Hạ Lân.
Hạ Lân thấy thế lập tức đưa tay ngăn cản đôi tay kia quấy rối, thuận thế mà nắm chặt lấy, đem Triều Cao dắt đi: “Đừng đùa, ngươi không phải là muốn đi xem hội hoa đăng sao? Đến, để ta dẫn đường mang ngươi đi dạo một chút đi!”
Đi nhanh về phía biển người đáng sợ kia, ỷ vào việc có cái bùa hộ mệnh đang lắc lư đằng sau, Hạ Lân mặt mày hởn hở mà nắm lấy Triều Cao đang không tình nguyện mà chen vào giữa dòng người mới lúc trước còn khiến y thống khổ không sao chịu được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook