Thái Hoang Thôn Thiên Quyết
-
C2: Hậu thiên tầng thứ ba
Liễu Thanh Dương đi qua khoảng sân, bên trong dày đặc những tòa kiến trúc thú vị, bên trong một tầng, bên ngoài một tầng. Tiếng tăm của Từ gia ở thành Thương Lan không hề thấp, là một trong bốn gia tộc lớn, mặc dù tình hình bên trong không bằng ba gia tộc kia, nhưng cũng không yếu.
Từ Nghĩa Lâm đã đạt tới cảnh giới Tẩy Linh đỉnh phong từ lâu, là một trong mười cao thủ của thành Thương Lan.
Bên trong căn phòng rất lộn xộn, mùi hôi thối bốc lên, quần áo bẩn chồng chất, còn có vài đôi tất thối bị quăng ở một bên.
“Thú vị, đã thành thân với đại tiểu thư của Từ gia, vẫn ở trong viện tử rách nát như cũ.”
Liễu Thanh Dương sờ mũi, tiệc cưới ngày hôm qua không hoành tráng lắm, chỉ mời mấy vị trưởng giả trong gia tộc, vội vàng cho xong việc, còn về động phòng?
Động phòng cái rắm, hắn còn chưa đi vào đã bị đánh ra ngoài, đến mặt mũi của thê tử còn chưa nhìn thấy.
Sau đó, hắn đi cùng mấy tên bạn ăn chơi tới thanh lâu giải sầu.
Hắn mở tủ quần áo ra, tìm ra một bộ trường bào màu xanh, mặc lên người rồi rời khỏi phòng.
Hắn băng qua đại điện, đi vào nội đường, đây là nơi ở gia chủ của Từ gia, người bình thường không thể đi vào.
Trong đại sảnh, ba người đang ngồi trước một chiếc bàn, đó lần lượt là nhạc phụ của hắn, Từ Nghĩa Lâm, nhạc mẫu Dương Tử và thê tử Từ Hàm Yên.
Từ Hàm Yên rất xinh đẹp, đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông, trên người nàng tỏa ra hơi thở yên tĩnh mà cao quý. Lông mi của nàng rất dài, mũi cao vót, đôi môi đỏ mọng kiều diễm. Dáng người hấp dẫn có lồi có lõm với những đường cong lên xuống bao quanh cơ thể hoàn mỹ, tư thái vô cùng quyến rũ.
Liễu Thanh Dương vốn là tiên đế, sống mấy nghìn năm, đã gặp vô số mỹ nữ.
Người khiến hắn ghi nhớ sâu nhất là Thủy Dao tiên đế, đệ nhất mỹ nữ của tiên giới, Từ Hàm Yên cũng không kém hơn nàng ấy bao nhiêu.
“Nữ nhân này chính là thê tử của ta à?”
Dáng vẻ này, khí chất và gương mặt này, há không phải điên đảo hồng trần, nói nàng là hồng nhan họa quốc cũng không quá. Một nữ nhân như thế mà lại gả cho một tên phế vật.
Từ Hàm Yên nhìn hắn, đôi mi thanh tú nhíu lại, nhưng lại ngay lập tức quay lại vẻ vô cảm. Chuyện tối hôm qua đã ảnh hưởng rất lớn tới Từ gia, con ngươi lạnh lùng, trong trẻo của nàng cũng không nhìn hắn nữa.
Nàng vô cùng đau lòng mà chết tâm, hết sức thất vọng về hắn. Liễu Thanh Dương thầm cảm thán trong lòng, ánh mắt hắn rời khỏi người Từ Hàm Yên, hắn cất bước đi vào đại sảnh.
Liễu Thanh Dương không ngồi xuống mà đứng ở một bên. Vẻ mặt của nhạc mẫu Dương Tử rất khó coi, hận không thể đánh cho hắn một trận, nhạc phụ Từ Nghĩa Lâm hít sâu một hơi, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng xuống.
“Ngươi không giải thích chuyện tối hôm qua à?”
Từ Nghĩa Lâm nói chuyện trước, trong lời nói mang theo ý chất vấn. Ông ta tận mắt nhìn thấy Liễu Thanh Dương trưởng thành, đã đối xử với hắn như con trai ruột từ lâu. Ông ta không có con trai, hắn lại là con trai độc đinh của người bạn già sinh tử của ông ta, mặc dù mấy năm này hắn ăn chơi chác táng, nhưng ông ta vẫn nhịn.
Tuy nhiên, cảnh ngày hôm qua đã khiến ông ta vô cùng tức giận. Sau khi nói xong, ngực ông ta phập phồng mãnh liệt, đè nén lửa giận ở trong lòng.
“Không có gì giải thích cả, chuyện đã xảy ra, có giải thích cũng dư thừa.”
Liễu Thanh Dương rất bình tĩnh trả lời, khiến Từ Nghĩa Lâm vô cùng tức giận, ông ta giơ tay lên, nhưng rất nhanh lại đặt xuống. Nếu như hắn nhận sai, trong lòng ông ta còn dễ chịu đôi chút, nhưng những lời của hắn là ý gì, đến cả giải thích cũng có vẻ dư thừa.
Ông ta không biết Liễu Thanh Dương của ngày hôm qua đã đi đời nhà ma, bị người ta đánh một chưởng mất mạng.
Dáng vẻ của Từ Nghĩa Lâm khiến cho Liễu Thanh Dương cảm nhận được sự quan tâm của người nhà. Kiếp trước, hắn là một kẻ cô độc, dựa vào một thành huyết đao từng bước đi lên. Kiếp này, hắn đã có người thân, không hiểu sao hắn chợt xúc động muốn bảo vệ bọn họ, cảm giác này thật tốt.
Còn về chuyện hôm qua, hắn sẽ từ từ điều tra rõ ràng, xem rốt cuộc là kẻ nào muốn giết hắn.
“Liễu đại ca là một nhân vật lớn đầu đội trời chân đạp đất, tại sao lại sinh ra một tên phế vật giống như ngươi, quả đã là mất sạch mặt mũi Liễu gia. Chuyện ngươi làm ngày hôm qua đúng là không bằng cầm thú.”
Dương Tử đứng lên, bà ta hoàn toàn bùng nổ, chuyện lần này đã khiến Từ gia không thể ngóc đầu lên nổi ở thành Thương Lan, thậm chí là cả hoàng triều Đại Yến, sau này gặp người khác cũng phải cúi đầu.
Liễu Thanh Dương không phản bác, hình ảnh về phụ mẫu trong ký ức của hắn rất mơ hồ. Bọn họ đã mất tích thần bí khi hắn còn nhỏ.
“Chuyện này không liên quan gì tới phụ mẫu ta, chuyện là do ta, một mình ta sẽ gánh chịu.”
Liễu Thanh Dương có hơi không vui. Cả Từ gia, trừ Từ Nghĩa Lâm đối xử tốt với hắn ra, những người khác thì hắn không dám khen. Từ Hàm Yên vẫn luôn cao cao tại thượng, dù lớn lên cùng nhau, nhưng thường ngày rất ít tiếp xúc.
“Một mình gánh chịu? Ngươi lấy gì để gánh chịu? Người bên ngoài đều nói Từ gia chúng ta dạy dỗ không nghiêm, phải giao ngươi ra để loạn côn đánh chết.”
Dương Tử cười lạnh, nếu không phải phu quân bà ta có chút địa vị, thì bây giờ hắn có thể yên lành đứng ở đây à? Đã bị đánh chết từ lâu rồi.
Rất nhiều lời khó nghe phát ra từ trong miệng bà ta, Liễu Thanh Dương vẫn thờ ơ như cũ, yên lặng lắng nghe. Mấy năm nay, hắn nợ Từ gia quá nhiều, mắng hắn mấy câu cũng không ảnh hưởng toàn cục.
“Được rồi!”
Từ Nghĩa Lâm ngắt lời Dương Tử, còn nói nữa thì ra thể thống gì. Dù Liễu Thanh Dương không ra gì, nhưng hắn vẫn là con trai duy nhất của Liễu đại ca. Không có Liễu đại ca, Từ gia nhà ông ta đã chết hết từ lâu rồi. Ông ta luôn khắc ghi ân tình này ở trong lòng.
“Nhạc phụ, nhạc mẫu, nếu như không có chuyện gì, ta đi xuống trước.”
Liễu Thanh Dương khom người hành lễ, cho dù bọn họ có đồng ý hay không, nói xong câu đó, hắn đã đi ra khỏi đại sảnh. Từ đầu đến cuối, biểu hiện của hắn vẫn rất bình tĩnh.
Thường ngày, Dương Tử mắng hắn, thỉnh thoảng lại trêu đùa hắn, hắn đều sẽ phản bác lại mấy câu. Thái độ của hắn ngày hôm nay quá mức khác thường, không lẽ chuyện ngày hôm qua đã gây đả kích quá lớn với hắn?
“Nếu không có chuyện gì thì đừng ra ngoài nữa, thành thật ở trong nhà tu luyện đi.”
Lúc Liễu Thanh Dương sắp đi ra khỏi đại sảnh, giọng nói của Từ Nghĩa Lâm truyền tới, khiến trong lòng hắn ấm áp. Bước chân hắn dừng lại một lát, hắn khẽ gật đầu rồi trở về chỗ ở của mình.
Hắn quét dọn vệ sinh sạch sẽ căn phòng của mình, giặt sạch quần áo bẩn, sau đó khoanh chân ngồi xuống. Hắn còn chưa kịp xem dòng chữ thần bí xuất hiện ở trong đầu mình.
Ý thức của hắn tiến vào hồn hải, cả người chấn động: “Đây là chữ Thái Hoang thất truyền đã lâu.”
Liễu Thanh Dương kinh hãi không thôi, chữ Thái Hoang đã tuyệt tích từ lâu, không có ai ở phàm giới biết đọc. Cho dù là tiên giới, cũng không quá năm người biết chữ Thái Hoang, mà hắn chính là một trong số đó.
Thế giới Thái Hoang sinh ra lúc vũ trụ mới hình thành, đã diệt vong từ lâu, biến mất khỏi dòng sông lịch sử.
Tốn thời gian một nén nhang, hắn đã sắp xếp lại hết tất cả những dòng chữ Thái Hoang kia, từng chữ như châu ngọc, đi thẳng tới bản tâm đại đạo, điều đáng sợ nhất chính là đoạn cuối cùng. Mọi vật trên thiên hạ, không có vật nào không thể cắn nuốt, không có vật nào không thể tu luyện, không có vật nào không thể biến hóa.
“Thái Hoang Thôn Thiên quyết!”
Năm chữ lớn trôi nổi ở trước mặt hắn, khí thế to lớn, chấn động tâm can, một luồng khí hồng hoang phun từ bên trong cơ thể hắn ra ngoài.
“Một pháp quyết thật đáng sợ, Hồng Mông Tiên Đạo quyết mà kiếp trước ta tu luyện cũng không cùng đẳng cấp với nó.”
Ở Lăng Vân tiên giới, Hồng Mông Tiên Đạo quyết là một pháp quyết có một không hai, kiếp trước hắn dựa vào nó để tu luyện tới cảnh giới Tiên Đế. Không lẽ Thái Hoang Thôn Thiên Quyết này có thể đột phá gông cùm xiềng xích của trời đất, tiền vào cảnh giới càng cao hơn?
Liễu Thanh Dương không dám nghĩ tiếp, phía sau cảnh giới Tiên Đế có thể là gì? Không ai biết cả.
“Hy vọng Thái Hoang Thôn Thiên quyết không giống như những công pháp khác của tiên giới, người phàm không thể tu luyện.”
Hắn thầm nói. Lúc nãy, hắn đã thử dùng vài loại công pháp, nhưng không tu luyện được loại nào. Trong lòng hắn thấp thỏm không yên, hắn dựa theo chỉ dẫn của Thái Hoang Thôn Thiên quyết, tu luyện lần đầu tiên.
Ngay lúc vận chuyển, cả căn nhà của hắn trở nên vô cùng xao động, linh khí tản mác trên không trung phát ra những tiếng két két, chúng đi theo kẽ hở của cánh cửa, điên cuồng tiến vào trong phòng, chui vào cơ thể hắn.
Vô số linh khí biến thành chất lỏng, sau khi tiến vào Đan Điền thì bị Thôn Thiên Thần Đỉnh hấp thụ hơn phân nử. Cảnh này khiến cho Liễu Thanh Dương càng thêm sợ hãi.
“Tự mình hấp thụ linh khí?”
Cho dù thế nào, có thể tu luyện Thái Cổ Thôn Thiên quyết là chuyện tốt, còn về việc linh khí bị Thôn Thiên Thần Đỉnh hấp thu hơn một nữa, hắn cũng không quá để ý.
Xác định có thể tu luyện, hắn hoàn toàn buông lỏng, dùng toàn lực để khởi động Thái Hoang Thôn Thiên quyết. Luồng linh khí đáng sợ biến thành chất lỏng kia đi sâu vào kinh mạch của hắn.
Được linh khí tẩm bổ, kinh mạch yếu đuối phát ra ánh sáng mờ nhạt. Vô số chất bẩn màu đen tràn ra ngoài theo lỗ chân lông, mùi hôi tanh tràn ngập cả căn phòng.
Hắn vận chuyển pháp quyết, đánh bay luồng khí hôi tanh kia đí, để lộ da thịt tươi mới đã trở nên rực rỡ như ngọc. Làn da khắp người hắn rực rỡ tựa như mới sinh, như da trẻ sơ sinh.
“Tẩy Tủy Phạt Mao!”
Chỉ tu luyện trong thời gian gần nửa chén trà, tạp chất ở trong người hắn đã bị rửa sạch ở một nửa, nếu như tiếp tục tu luyện, kết quả sẽ còn tuyệt hơn.
Cơ thể chính là nền tảng, mài dũa càng vững chắc, thành tự trong tương lai sẽ càng cao. Liễu Thanh Dương hiểu rất rõ điều này, hắn tuyệt đối không bủn xỉn, cướp lấy tất cả linh khí còn thừa để rèn luyện thân thể, tạm thời không vội đột phá cảnh giới.
Một canh giờ yên lặng trôi qua…
Hắn mở mắt ra, một tia sắc lạnh bắn ra ngoài, tạo thành hai luồng khí lạnh lẽo.
“Không tệ, tu luyện một canh giờ, bên trong Thôn Thiên Thần đỉnh đã có thêm mười giọt chất lỏng thần bí.”
Chất lỏng này chảy vào trong cơ thể hắn, tiếp tục cải tạo, một luồng khí mạnh mẽ nổi lên, xoáy quanh cơ thể hắn. Tiếng trống trận phát ra từ kinh mạch của hắn giống như vạn con ngựa lao nhanh.
Hậu Thiên tầng thứ hai!
Hậu Thiên tầng thứ ba!
Hậu Thiên tầng thứ tư!
Trong thời gian ngắn ngủi chỉ vài hơi thở, hắn đã từ một tên phế vật Hậu Thiên tầng thứ nhất đột phá liên tiếp mấy cảnh giới, đạt tới cảnh giới Hậu Thiên tầng thứ tư, lúc này mới từ từ ngừng lại.
Hắn phun ra một luồng trọc khí, toàn thân thoải mái, cả người như tắm máu sống lại. Dưới thân hắn tản ra một luồng khí xuất trần.
Hắn bước ra khỏi phòng, đứng ở dưới tàng cây, cúi đầu suy ngẫm.
“Việc tu luyện không thể tách rời với tài vật pháp bảo, nếu muốn nhanh chóng tăng cấp cảnh giới, cần có số lượng lớn tiền tài mới có thể chống đỡ. Chỉ dựa vào một mình Thái Hoang Thôn Thiên quyết sẽ không đủ, nhiệm vụ hàng đầu là luyện chế ra Tục Mạch đan, mua dược liệu luyện chế chất lỏng trong cơ thể. Cảnh giới Hậu Thiên đòi hỏi phải không ngừng lặp lại việc rèn luyện cơ thể.”
Hắn sờ chiếc cằm bóng loáng, thầm nói.
Hắn lấy giấy và bút ra, viết tài liệu để luyện chế Tục Mạch đan ra. Do dự một hồi, hắn lại viết lên một phương thuốc. Sau khi sắp xếp xong xuôi, hắn đặt nó vào trong ngực.
Bây giờ đã là giờ Ngọ, cả Từ gia đều đang bận rộn.
Hắn đóng cửa viện, đi qua hành lang, trên đường gặp được vài tên hạ nhân của Từ gia. Gương mặt bọn chúng đều lộ vẻ khinh thường, trước giờ bọn chúng đều không có hảo cảm với vị cô gia này.
“Mất mặt, mất mặt chết đi được, sau này Từ gia chúng ta rất khó ngóc đầu lên ở thành Thương Lan.”
Liễu Thanh Dương còn chưa rời đi, tiếng bàn tán khe khẽ đã truyền tới từ phía sau, một vài nha hoàn đang chỉ chỏ vào hắn.
“Người đau lòng nhất có lẽ chính là tiểu thư, ngày đầu tiên thành thân, tên phế vật này lại đi dạo thanh lâu. Đi thì đi, còn bộc phát thú tính. Bây giờ tốt rồi, cả thành Thương Lan không ai không biết, không ai không hiểu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook