Thái Hậu
-
Chương 1-2
Quân Cẩm Lệ lạnh lùng nhìn nam tử đang dùng đôi đồng tử màu hổ phách hoang mang nhìn nàng, ngày thường hắn bá đạo lạnh lùng là bao thì giờ trong mắt nàng lại ngu ngốc đến nực cười. Giờ phút này, Quân Cẩm Lệ chỉ muốn điên cuồng cười thật to cho hả dạ, Hoàn Nhan Dực Trác ngươi cũng có ngày hôm nay, cũng có ngày chật vật đau đớn thế này, nhưng mà chưa đủ, chưa đủ chút nào. Có phanh thây móc mắt tra tấn ngươi đến chết đi sống lại cũng không bao giờ phai nhạt đi mối hận trong ta, dù cho cái mạng chó của ngươi xuống tận âm ti địa phủ cũng không thể nào khiến ta nguôi ngoai nỗi căm phẫn ăn sâu vào máu thịt ta.
A Sương?
Buồn nôn cỡ nào, Quân Cẩm Lệ cay nghiệt nhìn Hoàn Nhan Dực Trác, nàng cố gắng bình ổn cảm xúc của bản thân rồi sải bước một cách hoa lệ vào trong tẩm cung. Giọng nói ngọt ngào êm ái lẫn chút lo lắng vang lên:
- Giang công công, tình trạng của bệ hạ hiện tại thế nào rồi?
Giang công công thấy Quân Cẩm Lệ bước vào, cùng thái y nhanh chóng quỳ lạy:
- Hoàng hậu nương nương, trạng thái của bệ hạ hiện giờ vô cùng nguy cấp, chỉ e…
- Chỉ e làm sao?- Quân Cẩm Lệ nâng cao giọng. Thái y sợ hãi co rúm lại, lắp bắp thưa bẩm:
- Chỉ e…chỉ e là không được bao lâu nữa.
Quân Cẩm Lệ vẻ mặt rầu rĩ thê lương, trong lòng lại cười khẩy, ngửi Mê Đỉnh hương lâu như thế, không chết thì quá phí công bao lâu nay của nàng rồi. Ngẩng đầu, nàng khẽ phất tay:
- Lui xuống hết cho ta.
- Nương nương nhớ giúp bệ hạ dùng thuốc- Trước khi đi, Giang công công còn tận tình nhắc nhở.
Tẩm cung yên ắng trở lại, trong phòng chỉ còn hai người, người yếu ớt nằm trên long sàng, kẻ bình thản lạnh nhạt đứng bên. Hoàn Nhan Dực Trác lẳng lặng nhìn nàng, đáy mắt tràn ngập nhu tình, khẽ khàng ôn nhu:
- A Sương, bồi ta uống thuốc đi.
Quân Cẩm Lệ như con khổng tước kiêu ngạo nhìn hắn từ trên xuống, lạnh lùng cầm bát sứ đựng thứ thuốc đen ngòm đắng chát được pha chế từ đủ loại thảo dược hiếm có trong nhân gian. Nàng cười khẩy, tiến lên ngồi xuống bên long sàng sau đó khẽ nghiêng miệng bát, toàn bộ chất lỏng trong bát bị đổ hết vào chậu cây nhỏ gần đầu giường. Nước thuốc lạnh ngắt ngấm vào phần đất dưới thân cây, biến mất không dấu vết. Quân Cẩm Lệ lúc này mới quay lại nhìn Hoàn Nhan Dực Trác, cười khinh miệt:
- Sắp chết đến nơi rồi, đâu cần ba thứ thuốc đó làm gì..- Nàng nghiêng mình cúi xuống sát gần hắn- Phải không, bệ hạ?
- Nàng không thể chờ ta đi, rồi mới trở mặt được sao?- Hoàn Nhan Dực Trác yếu ớt nói, cơn đau của bênh tật cũng không áp lại nổi nỗi đau xé lòng vì tình. Quân Cẩm Lệ có chút kinh ngạc nhìn hắn, nàng nhướn đôi lông mày lá liễu:
- Ồ? Ngươi đã sớm biết ư?
Hoàn Nhan Dực Trác đã sớm nhận ra A Sương là Quận chúa An Nhiên của vong quốc Đông Lăng, chỉ là khi phát hiện ra thì lúc ấy đã đặt nàng nơi đầu trái tim rồi. Hắn luôn cho rằng A Sương chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, hết lần này đến lần khác dung túng cho nàng, chỉ bởi nàng yếu đuối nhu thuận như vậy, kiều mị mềm mại như con thỏ nhỏ như vậy thì có thể tạo nên sóng gió gì đây? Nàng xuống tay với hậu cung của hắn, hắn liền phế truất hoàng hậu đương nhiệm, đưa nàng lên ngồi trên cái vị trí của bậc mẫu nghi thiên hạ mặc kệ lời can gián của quốc trượng và thần tử trong triều. Hắn luôn cho rằng bản thân đã nắm rõ tất cả mọi thứ của nàng trong lòng bàn tay chỉ cần không ảnh hưởng gì đến hắn. Nào ngờ…
A Sương luôn hiền lành ngồi trong tẩm cung chờ hắn đến, nhưng trong lòng lại hận không thể thiên đao vạn quả hắn.
A Sương luôn đốt hương mỗi lần hắn đến, khi hắn hỏi nàng lại nói rất thích mùi hương này, hắn đã tin tưởng nàng, tin tưởng nha đầu luôn chân thành nói yêu hắn sẽ không hại hắn.
Hắn nên hối hận ư? Không, hắn không hối hận nổi, vì quá yêu nhưng lại không thể hận nàng. Hắn nghĩ khi A Sương cùng hắn trở mặt, chí ít quãng thời gian hai năm cũng đủ để nàng sinh chút ý tứ với hắn. Nhưng không, trong mắt, trong nụ cười của nàng đều là hận thù khiến hắn sợ hãi, hoảng hốt.
A Sương, A Sương, ta phải làm sao đây, ta đau quá, ta sợ nỗi đau này sẽ kéo dài đến tận kiếp sau, sẽ dai dẳng đeo bám ta theo vòng luân hồi…
- Nàng có từng yêu trẫm chăng?
- Chưa từng.
Mùa đông năm Nguyên Chẩn thứ năm mươi sáu, Hoàng đế Bắc Võ quốc băng hà. Tuyết sa tiêu điều, phủ trắng toàn bộ hoàng cung, cả một vùng trời chìm ngập trong sự hiu quạnh, tiếng khóc than vang lên xung quanh bốn bề thương tâm đến tột cùng tiễn đưa cho đấng quân vương của đất nước.
Hoàng hậu không có con trai nối dõi, Thái tử cũng chưa được lập, sau khi bàn bạc thần tử trong triều quyết định đưa Tứ Hoàng tử Hoàn Nhan Ngọc đã hai mươi tuổi là con của Hiền phi lên ngôi, tân đế đăng cơ đại xá toàn thiên hạ, miễn thuế ba năm cho dân chúng. Lương Đức Hoàng hậu trở thành Lương Đức Thái hậu.
Năm Nguyên Chẩn thứ ba mươi bảy
Chiêu Loan cung
Tiên đế băng hà, tân đế trong ba năm không lập Hoàng hậu hay phi tử, hậu cung một năm qua vẫn luôn yên tĩnh không động tĩnh, chỉ có duy nhất vị Lương Đức Thái hậu kia. Từ khi khai quốc đến nay, có lẽ vị Thái hậu này là người trẻ tuổi nhất trong lịch sử, Lương Đức Thái hậu mới chỉ tròn mười tám tuổi, tính ra còn kém con trai mình hai tuổi*
* Ý ở đây nghĩa là tân đế, tân đế là con của Hiền phi, nhưng Quân Cẩm Lệ là Thái hậu nên xét về bối phận là quan hệ mẹ con.
Quân Cẩm Lệ phất tay, cung nữ kia ngay lập tức bị lôi ra ngoài, cũng không dám mở mồm cầu xin. Cung nữ thái giám trong điện cố hít thở nhẹ như muốn giảm đi sự tồn tại của mình, chỉ bưng đồ phát ra tiếng động nhỏ thôi mà cũng bị chém chết, lễ nghi trong cung đáng sợ, hậu cung lại càng khắt khe, hơn nữa còn do vị Thái hậu này quản lí. Bầu không khí trong điện vẫn luôn kéo dài với tình trạng nặng nề như thế, cho đến khi tiếng báo lanh lảnh vang lên:
- Hoàng thượng giá lâm!
Hoàn Nhan Ngọc chậm rãi bước vào điện, cung nữ thái giám trong điện lập tức quỳ lạy thi lễ, chỉ có vị Thái hậu kia ngay cả chào hỏi cũng không, thậm chí chẳng thèm ngẩng đầu. Đáy mắt Hoàn Nhan Ngọc lóe lên tia căm hận chán ghét rồi biến mất, giọng nói vô cảm cất lên:
- Ngọc nhi đến thỉnh an mẫu hậu.- Ngẩng đầu nhìn thiếu nữ nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế quý phi. Khuynh quốc khuynh thành, mạo tựa thiên tiên. Áo gấm đỏ rực như lửa, tóc đen óng ả như lụa mềm thượng hạng, rực rỡ như hoa soi bóng nguyệt, yểu điệu như tơ liễu đón gió. Hoàn Nhan Ngọc cười lạnh. Tâm như rắn rết ma quỷ, thực phí hoài cho cái dung mạo tựa đóa phù dung ấy.
Quân Cẩm Lệ hờ hững vuốt nhẹ sống lưng con mèo Ba Tư trong lòng, lạnh nhạt ừ hử một tiếng:
- Hoàng thượng đấy à?
A Sương?
Buồn nôn cỡ nào, Quân Cẩm Lệ cay nghiệt nhìn Hoàn Nhan Dực Trác, nàng cố gắng bình ổn cảm xúc của bản thân rồi sải bước một cách hoa lệ vào trong tẩm cung. Giọng nói ngọt ngào êm ái lẫn chút lo lắng vang lên:
- Giang công công, tình trạng của bệ hạ hiện tại thế nào rồi?
Giang công công thấy Quân Cẩm Lệ bước vào, cùng thái y nhanh chóng quỳ lạy:
- Hoàng hậu nương nương, trạng thái của bệ hạ hiện giờ vô cùng nguy cấp, chỉ e…
- Chỉ e làm sao?- Quân Cẩm Lệ nâng cao giọng. Thái y sợ hãi co rúm lại, lắp bắp thưa bẩm:
- Chỉ e…chỉ e là không được bao lâu nữa.
Quân Cẩm Lệ vẻ mặt rầu rĩ thê lương, trong lòng lại cười khẩy, ngửi Mê Đỉnh hương lâu như thế, không chết thì quá phí công bao lâu nay của nàng rồi. Ngẩng đầu, nàng khẽ phất tay:
- Lui xuống hết cho ta.
- Nương nương nhớ giúp bệ hạ dùng thuốc- Trước khi đi, Giang công công còn tận tình nhắc nhở.
Tẩm cung yên ắng trở lại, trong phòng chỉ còn hai người, người yếu ớt nằm trên long sàng, kẻ bình thản lạnh nhạt đứng bên. Hoàn Nhan Dực Trác lẳng lặng nhìn nàng, đáy mắt tràn ngập nhu tình, khẽ khàng ôn nhu:
- A Sương, bồi ta uống thuốc đi.
Quân Cẩm Lệ như con khổng tước kiêu ngạo nhìn hắn từ trên xuống, lạnh lùng cầm bát sứ đựng thứ thuốc đen ngòm đắng chát được pha chế từ đủ loại thảo dược hiếm có trong nhân gian. Nàng cười khẩy, tiến lên ngồi xuống bên long sàng sau đó khẽ nghiêng miệng bát, toàn bộ chất lỏng trong bát bị đổ hết vào chậu cây nhỏ gần đầu giường. Nước thuốc lạnh ngắt ngấm vào phần đất dưới thân cây, biến mất không dấu vết. Quân Cẩm Lệ lúc này mới quay lại nhìn Hoàn Nhan Dực Trác, cười khinh miệt:
- Sắp chết đến nơi rồi, đâu cần ba thứ thuốc đó làm gì..- Nàng nghiêng mình cúi xuống sát gần hắn- Phải không, bệ hạ?
- Nàng không thể chờ ta đi, rồi mới trở mặt được sao?- Hoàn Nhan Dực Trác yếu ớt nói, cơn đau của bênh tật cũng không áp lại nổi nỗi đau xé lòng vì tình. Quân Cẩm Lệ có chút kinh ngạc nhìn hắn, nàng nhướn đôi lông mày lá liễu:
- Ồ? Ngươi đã sớm biết ư?
Hoàn Nhan Dực Trác đã sớm nhận ra A Sương là Quận chúa An Nhiên của vong quốc Đông Lăng, chỉ là khi phát hiện ra thì lúc ấy đã đặt nàng nơi đầu trái tim rồi. Hắn luôn cho rằng A Sương chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, hết lần này đến lần khác dung túng cho nàng, chỉ bởi nàng yếu đuối nhu thuận như vậy, kiều mị mềm mại như con thỏ nhỏ như vậy thì có thể tạo nên sóng gió gì đây? Nàng xuống tay với hậu cung của hắn, hắn liền phế truất hoàng hậu đương nhiệm, đưa nàng lên ngồi trên cái vị trí của bậc mẫu nghi thiên hạ mặc kệ lời can gián của quốc trượng và thần tử trong triều. Hắn luôn cho rằng bản thân đã nắm rõ tất cả mọi thứ của nàng trong lòng bàn tay chỉ cần không ảnh hưởng gì đến hắn. Nào ngờ…
A Sương luôn hiền lành ngồi trong tẩm cung chờ hắn đến, nhưng trong lòng lại hận không thể thiên đao vạn quả hắn.
A Sương luôn đốt hương mỗi lần hắn đến, khi hắn hỏi nàng lại nói rất thích mùi hương này, hắn đã tin tưởng nàng, tin tưởng nha đầu luôn chân thành nói yêu hắn sẽ không hại hắn.
Hắn nên hối hận ư? Không, hắn không hối hận nổi, vì quá yêu nhưng lại không thể hận nàng. Hắn nghĩ khi A Sương cùng hắn trở mặt, chí ít quãng thời gian hai năm cũng đủ để nàng sinh chút ý tứ với hắn. Nhưng không, trong mắt, trong nụ cười của nàng đều là hận thù khiến hắn sợ hãi, hoảng hốt.
A Sương, A Sương, ta phải làm sao đây, ta đau quá, ta sợ nỗi đau này sẽ kéo dài đến tận kiếp sau, sẽ dai dẳng đeo bám ta theo vòng luân hồi…
- Nàng có từng yêu trẫm chăng?
- Chưa từng.
Mùa đông năm Nguyên Chẩn thứ năm mươi sáu, Hoàng đế Bắc Võ quốc băng hà. Tuyết sa tiêu điều, phủ trắng toàn bộ hoàng cung, cả một vùng trời chìm ngập trong sự hiu quạnh, tiếng khóc than vang lên xung quanh bốn bề thương tâm đến tột cùng tiễn đưa cho đấng quân vương của đất nước.
Hoàng hậu không có con trai nối dõi, Thái tử cũng chưa được lập, sau khi bàn bạc thần tử trong triều quyết định đưa Tứ Hoàng tử Hoàn Nhan Ngọc đã hai mươi tuổi là con của Hiền phi lên ngôi, tân đế đăng cơ đại xá toàn thiên hạ, miễn thuế ba năm cho dân chúng. Lương Đức Hoàng hậu trở thành Lương Đức Thái hậu.
Năm Nguyên Chẩn thứ ba mươi bảy
Chiêu Loan cung
Tiên đế băng hà, tân đế trong ba năm không lập Hoàng hậu hay phi tử, hậu cung một năm qua vẫn luôn yên tĩnh không động tĩnh, chỉ có duy nhất vị Lương Đức Thái hậu kia. Từ khi khai quốc đến nay, có lẽ vị Thái hậu này là người trẻ tuổi nhất trong lịch sử, Lương Đức Thái hậu mới chỉ tròn mười tám tuổi, tính ra còn kém con trai mình hai tuổi*
* Ý ở đây nghĩa là tân đế, tân đế là con của Hiền phi, nhưng Quân Cẩm Lệ là Thái hậu nên xét về bối phận là quan hệ mẹ con.
Quân Cẩm Lệ phất tay, cung nữ kia ngay lập tức bị lôi ra ngoài, cũng không dám mở mồm cầu xin. Cung nữ thái giám trong điện cố hít thở nhẹ như muốn giảm đi sự tồn tại của mình, chỉ bưng đồ phát ra tiếng động nhỏ thôi mà cũng bị chém chết, lễ nghi trong cung đáng sợ, hậu cung lại càng khắt khe, hơn nữa còn do vị Thái hậu này quản lí. Bầu không khí trong điện vẫn luôn kéo dài với tình trạng nặng nề như thế, cho đến khi tiếng báo lanh lảnh vang lên:
- Hoàng thượng giá lâm!
Hoàn Nhan Ngọc chậm rãi bước vào điện, cung nữ thái giám trong điện lập tức quỳ lạy thi lễ, chỉ có vị Thái hậu kia ngay cả chào hỏi cũng không, thậm chí chẳng thèm ngẩng đầu. Đáy mắt Hoàn Nhan Ngọc lóe lên tia căm hận chán ghét rồi biến mất, giọng nói vô cảm cất lên:
- Ngọc nhi đến thỉnh an mẫu hậu.- Ngẩng đầu nhìn thiếu nữ nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế quý phi. Khuynh quốc khuynh thành, mạo tựa thiên tiên. Áo gấm đỏ rực như lửa, tóc đen óng ả như lụa mềm thượng hạng, rực rỡ như hoa soi bóng nguyệt, yểu điệu như tơ liễu đón gió. Hoàn Nhan Ngọc cười lạnh. Tâm như rắn rết ma quỷ, thực phí hoài cho cái dung mạo tựa đóa phù dung ấy.
Quân Cẩm Lệ hờ hững vuốt nhẹ sống lưng con mèo Ba Tư trong lòng, lạnh nhạt ừ hử một tiếng:
- Hoàng thượng đấy à?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook