Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế
Chương 72: Lòng đố kỵ của nữ nhân

Edit: Sư Tử Cưỡi Gà

Beta: Peiria

Quả nhiên ta không có thiên phú làm phản tặc, giết người, lần sau loại chuyện như vậy, ta sẽ kiên quyết không tham dự, ta không muốn chết đâu, thật sự không muốn chết, đặc biệt ở thời đại thịnh hành loại nữ nhân chanh chua như thế, ta chỉ muốn cách xa nữ nhân chanh chua thôi.

Đại ca, phụ thân và cả Hạ Hầu Du âm thầm bày kế, cái mà Thu Văn Hách gọi là đồng đảng, chính là bắt đầu từ từ thu thập nhóm Hoàng thân quốc thích bám váy hậu cung, nhưng, tương tự cũng khiến Thu Văn Hách nổi lên lòng nghi ngờ, tình thế vô cùng đáng lo, hơn nữa theo tình báo của đại ca, Thu Văn Hách chuẩn bị bức vua thoái vị rồi. “Làm sao đây?” Ta nhanh chóng suy tính, người của Hạ Hầu Lâm và Lỗ Á vẫn chưa trở lại, nếu xảy ra đánh nhau trong tình huống này, chúng ta sẽ không có phần thắng. Mẹ nó, tên khốn kiếp Hạ Hầu Dận này, sao lại nuôi ra nhóm gia hỏa lòng lang dạ thú này vậy? Chờ mọi chuyện được giải quyết xong, nhất định phải dạy dỗ hắn thật tốt. “Két.” Phụ thân bước ra khỏi thư phòng, sau đó dừng bước: “Đã đến lúc rồi, Lĩnh Nam Vương và Đổng tướng quân sắp hồi kinh rồi, Lạc Huyền, hiện tại chỉ còn dựa vào con thôi.” Phụ thân đi tới trước mặt ta, thở thật dài. Ta cười nhạt, rốt cuộc giờ khắc này đã tới rồi sao? Nhiệt huyết sôi trào, đồng thời cũng bắt đầu khẩn trương, nghĩ đến việc sẽ phải đấu trí đấu dũng với mỹ nhân rắn độc, không thành công có thể sẽ bị mỹ nhân ghen ghét ném vào nhà lao chịu hình, thật đáng thương cho dung mạo như hoa như ngọc của ta mà, vậy bây giờ phải làm sao đây? Ta bắt đầu suy nghĩ miên man, à... à..., đúng rồi, phải viết xong di thư trước, ngộ nhỡ ta chết, cũng phải cảnh cáo không cho phép chàng tùy tiện tìm nữ nhân khác để thành thân, đương nhiên lão công của ta sống là người của ta, chết cũng phải là quỷ của ta mới được. Còn phải viết thư cho Lỗ Á, nếu không phải hắn gặp quỷ mật báo, ta sẽ không chết, cho nên, hắn nên nhanh chóng xuống Địa phủ tìm ta báo cáo, phụ trách chuyện ăn uống kiếp sau của ta, khụ khụ, còn Hạ Hầu Lâm nữa, bởi vì nàng đưa tin trễ, ta mới phải đi chịu chết, cho nên..., nàng phải chịu trách nhiệm, kiếp sau nuôi ta, cho nên nói cách khác, nàng đầu thai cùng với ta thì tốt biết bao. Còn có còn có...... “Yên tâm đi, sẽ không có vấn đề gì, Lạc Huyền, muội đừng lo lắng.” Dường như nhìn thấy dáng vẻ vô cùng hồi hộp của ta, đại ca đi tới ôm ta một cái: “Lâm nhi cũng sắp trở lại rồi, muội chỉ cần kiên trì hai ngày là được.” “Được...” Ta cố gắng thả lỏng, haizz, hai ngày, đủ cho Thu Nhược Thủy hành hạ ta đến chết đi sống lại rồi, hu hu hu, ta thật sự quá đáng thương mà. Nhưng, như đã nói, Thu Nhược Thủy sẽ đối xử với ta như thế nào đây? Sẽ chịu nói thật sao? Run rẩy, ta ngày càng không có lòng tin với chính mình. Còn Hạ Hầu Du cũng thật là, thân nam nhân sẽ trở thành lão công của ta, giả sử bận đến trời đất u ám, không nên lâu vậy cũng không đến thăm ta chứ. Hu hu hu, người ta phải ra chiến trường, chàng cũng nên tới tiễn ta chứ, nói cái chết của ta quang vinh vĩ đại cỡ nào vân vân..., phi phi, ta vẫn chưa chết... Ừm, thôi, đoán chừng hiện tại Hạ Hầu Du cũng không rảnh để ý đến ta... ta đành cô độc lao tới chiến trường thôi.

Hít sâu một hơi, ta quyết định, cho dù chết cũng phải ăn mặc thật xinh đẹp, đi nào, trở về phòng ăn mặc trang điểm thôi, nữ nhân mà, cho dù có lên pháp trường, cũng muốn khi quay đầu nụ cười có thể mị hoặc chúng sinh, ừm!” Thật sự không có vấn đề gì sao?” Lúc ta ăn mặc xinh đẹp xuất môn, dáng vẻ đại ca lại lo lắng. “Dĩ nhiên rất có vấn đề.” Ta hơi nhíu mày liếc hắn một cái: “Nàng ấy thiếu chút nữa là hận chết ta, sao có thể không thành vấn đề chứ, thôi kệ, dù sao cho tới bây giờ cũng không có biện pháp nào, hơn nữa, muội rất muốn hỏi Thu Nhược Thủy một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Thở dài, ta nói.

Hết cách rồi, trước kia Thu Nhược Thủy không phải như thế, rốt cuộc là bị cái gì kích thích? Ta tưởng rằng, ta đi rồi bọn họ có thể trải qua những tháng ngày bình tĩnh, kể cả có một đoạn thời gian Hạ Hầu Dận không sủng hạnh bọn họ, cũng sẽ không trở nên khoa trương muốn tạo phản như vậy. Hơn nữa, ta không tin Hạ Hầu Dận tính toán muốn buông tha hậu cung, nam nhân, ai không thích mỹ nữ chứ, thực sắc tính dã (*). “Vậy sao? Cẩn thận, Lạc Huyền.” Đây là lời cuối cùng đại ca nói với ta, tâm tình ta hoảng hốt một đường vào cung, ngày hôm qua ta đã lén lút đưa thư cho Thu Nhược Thủy, nói hôm nay sẽ tới bái phỏng, dĩ nhiên không dám để Hạ Hầu Dận biết, chẳng qua ta cũng rất hoài nghi, bọn họ ăn bản không có cơ hội nói cho Hạ Hầu Dận biết, thủ vệ cung đình đều đã là người của Tể Tướng, khẳng định Hạ Hầu Dận không thể nào biết. Cung Linh Tiêu rất an tĩnh, không có chút tiếng động, lúc ta xuống kiệu đi tới, ta còn tưởng rằng ta đang lạc vào vùng đất hoang vu đó, cả hoàng cung, không khí trầm lặng, lan tràn một sự im lặng khiến ta sợ hãi. Còn nữa, có một loại dự cảm chẳng lành. Rốt cuộc là sao? “Ngươi đã đến rồi.” Đang lúc lòng ta hốt hoảng, Thu Nhược Thủy đi ra, ta quay đầu nhìn nàng, sợ hết hồn, đây mới thật là Thu Nhược Thủy sao? Tại sao lại cảm thấy đáng sợ như vậy? Cả người bao phủ bầu không khí âm trầm, cộng thêm cách ăn mặc và vẻ mặt của nàng, khiến ta muốn hộc máu, Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ gì chứ, hoàn toàn giống như vu bà(**).

(*) thực sắc tính dã: ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.

(**)vu bà: bà đồng.

“Sao ngươi lại tự biến mình thành ra như vậy?” Đừng nói Hạ Hầu Dận không chịu nổi, ta cũng không chịu nổi mà, a a, Hạ Hầu Dận, ta ủng hộ ngươi giải tán hậu cung, nữ nhân quá đáng sợ. “Còn không phải vì ngươi sao? Đoạn Phiêu Phiêu.” Thu Nhược Thủy từng bước đến gần ta, giọng nói lạnh lẽo: “Ngươi cho rằng ngươi đi rồi thì sẽ xong sao? Tại sao ngươi đi rồi, tâm của hắn vẫn nghĩ đến ngươi? Tại sao?” “Vì ngươi thật sự rất đáng sợ, các ngươi cũng thật đáng sợ. Thu Nhược Thủy, rốt cuộc các ngươi có mấy phần thật lòng với Hạ Hầu Dận? Không phải hắn ngu ngốc, hắn biết rõ, các ngươi chỉ cầu vinh hoa phú quý trên người hắn, cầu tôn vinh và ngôi vị Hoàng đế, chứ không phải thật lòng, như vậy, sao hắn có thể thật lòng đối tốt với ngươi?” Ta thản nhiên chỉ ra, nếu như nàng thật sự yêu Hạ Hầu Dận, thì sẽ không làm như vậy. “Thật lòng? Ta thật lòng thì có tác dụng sao?” Thu Nhược Thủy cười lạnh: “Tần Lạc Huyền, à, không, Đoạn Phiêu Phiêu, ngươi đã không phủ nhận, nói như vậy, ngươi thừa nhận rồi ư?” “Vì sao ta lại không thừa nhận? Cho dù ta phủ nhận, ngươi cũng không xem ta là Tần Lạc Huyền đi.” Ta cười lạnh: “Nhưng Thu Nhược Thủy à, đừng nói vì ngươi đố kỵ với ta nên mới cấu kết cùng phụ thân ngươi, còn có những phi tử ngoại thích kia, lòng đố kỵ của các ngươi thật đáng sợ.”

“Đố kỵ? Ngươi nói đúng rồi, chính là đố kỵ, ngươi nghĩ rằng, chúng ta đều ngốc sao? Chính xác, có lẽ, chúng ta đối với Hoàng thượng, luôn chứa lòng riêng, nhưng...” “Nhưng cái gì? Thu Nhược Thủy, các ngươi tự hỏi lòng xem, nếu hắn không phải Hoàng đế, ngươi có thích hắn không? Ngươi vì cái gì mà ở bên hắn? Để Hạ Hầu Bằng thừa kế ngội vị Hoàng đế? Chỉ vì địa vị tôn quý của ngươi ư? Hay vì vinh hoa phú quý của người nhà ngươi?” Ta than thở: “Nếu không phải, vậy tại sao ngươi phải làm chuyện này, kích động phi tử hậu cung liên kết với ngoại thích đối kháng triều đình? Tại sao muốn hãm hại Du? Ngươi đã yêu chàng, không nên suy nghĩ cho chàng sao?” “Ha ha, nói thật dễ nghe, hắn không cần ta nữa, không cần ta nữa, ta còn muốn hắn làm gì chứ? Nếu hắn không quan tâm ta, vậy thì ta cho hắn biết, không có ta, cái gì hắn cũng không còn? Hoàng đế? Giỏi lắm sao? Nếu hắn thua, ta xem hắn làm Hoàng đế như thế nào.” Giọng của Thu Nhược Thủy tràn đầy oán khí. “Vậy sao?” Ta nhàn nhạt thở dài, đúng là lòng ghen tỵ của nữ nhân: “Đối với ngươi mà nói, chỉ cần hắn muốn ngươi là được, nhưng, phụ thân của ngươi, những ngoại thích kia, còn có những phi tử kia, thực sự chỉ nghĩ như vậy thôi sao? Ngươi không sợ, nếu Hạ Hầu Dận thua thật sự sẽ chết ư?”

“Phụ thân đã nói, chỉ cần chúng ta thắng, sẽ để Dận tiếp tục làm Hoàng thượng, sẽ không tách chúng ta ra, hơn nữa, nhi tử của ta, tương lai sẽ là Hoàng đế.” Thu Nhược Thủy chê cười, còn ta không thể không cảm thán nàng thật ngây thơ. Nữ nhân à nữ nhân, dã tâm bừng bừng lại khờ dại ghê gớm, tại sao có thể như vậy? “Thật sao? Phụ thân ngươi đồng ý, vậy người khác có đồng ý không? Bọn họ và phụ thân ngươi, kéo Hạ Hầu Dận xuống đài, người khác sẽ không mơ ước ngôi vị Hoàng đế sao? Nhi tử của ngươi làm Hoàng đế? Đến lúc đó, thật sự phụ thân ngươi có thể khống chế được cục diện không? Những phi tử thân thích kia, nếu cũng tham dự vào, ai không trông cậy vào máu mủ của bọn họ sẽ trở thành Hoàng tộc? Đây là nhát gan, nếu gan lớn, trực tiếp tự mình làm Hoàng đế rồi, đến lúc đó, ngươi, Hạ Hầu Dận, còn có hài tử của ngươi, phải sống như thế nào? Ngươi đã từng nghĩ đến chưa?” Thật sự ta muốn bổ ra cái đầu của nữ nhân ngốc này ra xem một chút rốt cuộc sao lại hồ đồ như thế. “Huống chi, Hoàng đế bù nhìn như vậy, với lòng tự trọng của Hạ Hầu Dận, hắn thật chịu được sao? Hơn nữa, ngươi làm ra chuyện phản bội như vậy, ngươi còn hi vọng trượng phu của ngươi có thể tha thứ cho ngươi? Ngươi cảm thấy có khả năng sao?” Ta bi ai nhìn Thu Nhược Thủy, nữ nhân này, hoàn toàn bởi vì đố kỵ mà quên mất cái gì mới là quan trọng. Có lẽ, bọn họ đều bi ai, vì Hạ Hầu Dận không thương các nàng, nhưng bọn họ thật sự yêu Hạ Hầu Dận sao? Luôn miệng nói yêu, thật ra chỉ vì tranh đoạt, chiếm làm của riêng nhưng cũng không đơn thuần như vậy, cái gọi là yêu, đừng nói Hạ Hầu Dận, ta cũng không cách nào tiếp nhận được, cho nên, chỉ có thể nói tất cả mọi người rất đáng thương, nhưng, Thu Nhược Thủy làm vậy, tương đương với việc khiến cảm tình của nàng không còn nơi để bám vào.

“Câm miệng, không cần ngươi giáo huấn ta. Ta bảo ngươi đến, không phải để nghe ngươi dạy dỗ, mà là vì muốn giết chết ngươi.” Nét mặt Thu Nhược Thủy càng đáng sợ hơn, bắt một cây đao, phi thẳng đến chỗ ta. Oa, hóa thân thành sát thủ luôn sao? Nàng điên thật rồi? Nhưng, nàng điên rồi không nói, còn cái mạng nhỏ của ta làm sao giờ? Chẳng lẽ, hôm nay ta sẽ bỏ mạng ở chỗ này sao? A a a a, ta không muốn a, làm ơn, ai đến cứu ta với... Lần đầu tiên ta gặp phải loại chuyện như vậy, lập tức luống cuống tay chân, hoa chân múa tay muốn chạy trốn, nhưng, nhưng không có biện pháp điều khiển được tay chân, ta bị dọa sợ. Làm thế nào đây? Dao găm đã đến trước mắt, đột nhiên, trước mắt hoàn toàn đỏ ngầu, ta... Đã chết rồi sao?” Phiêu Phiêu, nàng làm sao vậy?” Lúc ta sắp bất tỉnh, ta nghe được, giọng của thiên sứ. Rốt cuộc chàng đã tới, Hạ Hầu Du, ta... Thật sự rất nhớ chàng, cũng rất yêu chàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương