Editor: NaNi (hoathiennguyet)

―― Không phải người một nhà, không vào chung một cửa, từ băng sơn đến hồ ly đến hiệp nữ, Hạ Hầu gia, quả nhiên hoàng gia kiểu gì cũng có, rất tốt rất cường đại.

Đang lúc ta đi dạo phố theo dự định gặp tiểu nữ nhi kia và người yêu bỏ trốn, sau này mới biết thì ra không phải người yêu bỏ trốn mà là thanh mai trúc mã, một huynh đệ nào đó của tiên hoàng tên là Hạ Hầu Lạc vương gia, sinh được một con trai gọi là Hạ Hầu Duật, hảo tử bất tử cùng tiểu nhi tử nhà chúng ta đồng âm (cùng âm), tuổi tác còn xấp xỉ, nghe nói là khi còn bé Hạ Hầu Du và Hạ Hầu Lâm lớn lên cùng một chỗ, cho nên tình cảm đặc biệt tốt, đặc biệt ở chung một chỗ cãi lộn ầm ĩ, ra cửa xông họa cũng đặc biệt nhiều......

Đây là lúc ta đang trên đường về cung dò hỏi ra được gian tình.

Mà riêng Hạ Hầu Duật và Hạ Hầu Lâm đối với việc ta mất trí nhớ sau đó tính tình đại biến rõ ràng cảm thấy vô cùng hứng thú, dọc theo đường đi quấn lấy Hạ Hầu Du không ngừng giải thích công lao to lớn từ sau khi ta tỉnh lại, cười đến mức khoé miệng co quắp cơ bụng phình to, ta buồn bực, cười như thế này tốt sao? Ta kháng nghị, nghiêm trọng kháng nghị a a a!

”Trời ạ, làm ta cười chết mất, Phiêu Phiêu người thật tài tình, ta nói rồi mà, có người ở hậu cung, tuyệt đối là gà chó không yên, hoàng huynh thực sự không nghĩ ra, nhất định đem người bỏ vào hậu cung, lần này tốt rồi, ha ha ha, Phiêu Phiêu, tiếp tục cố gắng nha, ta thấy đám nữ nhân kia chỉ biết tranh sủng (tranh thủ tình cảm) thật không chịu nổi rồi.” Công chúa Hạ Hầu Lâm tuyên bố vô cùng có cá tính.

Câu này coi như tiếng người, ta bĩu môi nhìn nàng một cái, mặc dù là một cổ nhân (người xưa), nhưng lại rất hợp khẩu vị (sở thích) của ta, thật đáng tiếc là, người ta đối với cung đấu đã mất đi hứng thú rồi, đấu đi đấu lại có ích lợi gì đâu, đấu đến cuối cùng còn lại ta một thái hậu, một quả phụ, nhàm chán.

”Không có ý nghĩa, một chút tính hiếu chiến cũng không có.” Vì vậy ta tuyên bố ta không có ý định tác chiến, muốn góp vui tự mình đi khám phá đi, bản nhân không cung cấp và phục vụ lạc thú (thú vui) này. Dù sao lời của Hoàng đế nhi tử là không thể tin được, cho dù ta phiên thiên phúc đích hắn muốn bất hảo còn muốn chơi trò ám muội. Được rồi, ta hiểu, người yêu thuở ban đầu thôi mà.....

Chẳng qua ta đối với hắn không có hứng thú nha, không có hứng thú.

Kết quả là, ngoài việc tìm đồng minh, mặt khác tìm hướng đi, bắt đầu hôm nay, mục tiêu của người ta chỉ có một, xuất cung, gogogo!

”Không phải đâu, Phiêu Phiêu, mới đó người đã rầu rĩ rồi?” Hạ Hầu Lâm bất khả tư nghị (khó tin) nhìn ta, nhìn ra được, nha đầu này, thật không phân biệt lớn nhỏ, hơn nữa dường như quan hệ với ta rất tốt.

”Đúng vậy, rầu rĩ, không có động lực.” Ta miễn cưỡng phải tựa trên người tiểu nhi tử, mà cùng với Hạ Hầu Lâm quay về bộ dáng của đồng chí Hạ Hầu Du một vẻ tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn ta, khiến ta cảm thấy người này vô cùng......Cáo già.

Quả nhiên là người một nhà, đều có bản chất của hồ ly......

”Trở về rồi hãy nói đi, Lâm nhi, lần này trở về sẽ không tiếp tục chạy loạn nữa chứ, Duật, đệ cũng thế, ở lại kinh giúp hoàng huynh đi, mỗi ngày ngồi không như thế cũng không phải việc đứng đắn gì.” Tiểu nhi tử tri kỷ của ta giúp ta đổi đề tài, tiện thể cười cười với ta.

Ta nhéo hắn một cái, ghét, nhi tử giúp mẫu thân đúng thật là lý lẽ chính đáng, đòi hỏi công lao gì chứ.

Trở lại Phi Phượng Cung của ta, Như Nguyệt nhìn thấy ta dẫn gia đình trở lại, vội vàng vào cửa thông báo, thì ra là đại nhi tử nóng lòng lại có thể ở chỗ này của ta chờ cửa.

Khóe miệng ta co rút, mang theo nhi tử nữ nhi còn có chất tử vào cửa, ngay sau đó thấy Hoàng đế nhi tử và công chúa nữ nhi Hầu Gia chất tử của ta mắt to lườm mắt nhỏ sau đó bắt đầu đọ sức, ai, thật là tình cảm tương phùng nha, ta xúc động, nhìn tiểu nhi tử một bên rỗi rãnh hóng mát, lòng hiếu kỳ nổi lên, “Cái đó, ta nói tiểu nhi tử, ngươi không tham gia?” Trường hợp náo nhiệt như thế, không tham gia thiếu sót rồi nha......

”Dĩ nhiên, ta cũng tham gia, ai bồi (tiếp) Phiêu Phiêu nói chuyện phiếm đây.” Tiểu nhi tử tỏ ra dịu dàng nhìn ta rồi đá lông nheo, mỉm cười lại mỉm cười.

Ta nhổ vào, tiểu tử này,chẳng trách là một hoa hoa công tử, trời ạ, đối với lão mụ (mẹ) ta cũng có thể tán tỉnh......

Hơn nữa giọng điệu tán tỉnh rất thành công, lão nhân gia ta đỏ mặt...... Éc......

Vì vậy ta quyết định không nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt đó, lớn tiếng ra lệnh Như Nguyệt ăn cơm, thanh niên bọn họ có thể lực tốt thì tiêu hao cho tốt đi, trọng trách nặng nề của bản tiểu thư là lấp đầy bụng.

Chỉ là thật đáng tiếc, đúng là dân dĩ thực vi thiên, nghe được ăn cơm bọn họ cũng giải tán, chính là tiếp tục đỏ mắt liếc, trái lại quay ra cướp đồ ăn của ta. Đáng ghét, sao không đợi ta ăn xong rồi hãy quay lại chứ.

Giành cơm của ta, đều là người xấu!

Vô cùng buồn bực ăn cơm của ta, nhìn mấy tên này chỉ sợ thiên hạ không loạn vừa ăn vừa ầm ỹ vừa đánh nhau, sau khi ăn xong, bổn cung rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm lấy thân phận của thái hậu bắt đầu đuổi người.

”Các ngươi, tất cả đều cút ra ngoài cho ta, bổn cung muốn tắm rửa đi ngủ, nếu còn không đi nữa, Như Nguyệt, đóng cửa thả chó.” Rống to một tiếng sau, nhìn mấy kẻ dở hơi vừa dắt díu nhau vừa chạy ra ngoài, rốt cuộc ta cảm thấy nhĩ căn thanh tịnh, mẹ nó, tiếp tục sống trong cung như vậy sẽ thêm ngốc (ngu si), chỉ là ta bị bọn họ làm ầm ĩ có thể ầm ĩ đến chết nha, quá đáng sợ. Ta nhất định phải trốn, a a a a!

Tâm phiền ý loạn (phiền muộn trong lòng) ngâm mình tắm rửa, kết quả mới nằm dài trên giường, không ngờ phát hiện trên giường của ta lại có người, ta sợ đến mức ngã nhào xuống giường, run lẩy bẩy. Làm ơn, người dọa người hù chết người đó nha, rốt cuộc tên khốn kiếp nào nhàm chán như vậy nửa đêm lại có thể bò lên trên giường người khác? Ta đang muốn hô to hái hoa tặc cút sang một bên, nhưng bây giờ ta nhìn lại tiểu nữ nhi Hạ Hầu Lâm mới ló đầu ra thản nhiên từ trên giường của ta bò dậy, liếc ta một cái, lão thần mở lời khắp nơi, “Phiêu Phiêu, cũng đã trễ thế này người gọi quỷ cái gì, lên giường đi ngủ!” Dường như, so với chủ nhân là ta đây còn có bộ dạng của chủ nhân hơn.

”Sao ngươi lại ở chỗ này?” Phát hiện không phải hái hoa tặc, rốt cuộc ta lo lắng quá rồi, không sợ nữa rồi, nhưng bách tư bất đắc kỳ giải (trăm mối vẫn không có cách giải), làm thế nào bảo bối này bỗng nhiên có thể chạy đến giường của ta?

”Nói tối nay ta muốn ngủ với người, Phiêu, đừng giả bộ, bọn họ cũng không ở đây, bây giờ có chuyện gì có thể nói với ta rồi, đừng nói người thật sự đần độn còn có tâm tình trêu đùa với mấy phi tử kia, ta cũng không phải hai hoàng huynh kia của ta, đã từng bị người lừa gạt, nói, ý đồ của người là gì.” Hạ Hầu Lâm khí định thần nhàn nhìn ta, bề ngoài của nàng một kiểu tỏ vẻ làm bộ làm tịch.

Ta vào hít một ngụm lãnh khí, vô cùng mờ ám, nha đầu này lại có thể nhìn thấu chướng nhãn pháp (thủ thuật che mắt) của ta?

Không phải đâu không phải đâu.

Có muốn thành thật khai báo hay không đây? Có thể nào là Hạ Hầu Dận và Hạ Hầu Du hai kẻ hồ ly kia tìm gian tế đến?

Trong lúc ta rơi vào suy tính cực đoan, nữ nhi của ta đi tới xách ta lên giường, thuận tiện còn liếc mắt xem thường ta giáo huấn (dạy dỗ) ta một chút, “Làm ơn, cho dù người phải suy tư cũng nên tìm một chổ ngồi xuống rồi suy tư có được hay không? Thật là càng ngày càng ngốc.” Mồ hôi, nữ nhi chê ta ngốc, buồn bực.

Vì vậy ta nhấc mông bò lên giường, trợn mắt hung hăn liếc nữ nhi một cái, nghiêm túc kháng nghị, “Ta ngốc chỗ nào, ngươi nói như vậy làm sao ta có thể tin tưởng, ngộ nhỡ ngươi tới lôi kéo lời của ta thì làm thế nào?” Ta giận.

Không biết trong cung phải thật thận trọng hả?

”Người còn nói lời khách sáo?” Kết quả nữ nhi đối với ta vạn phần khinh thường tự bảo vệ mình, trực tiếp thưởng ta một cái ánh mắt khinh bỉ, “Người đó chỉ số thông minh thấp còn nói lời khách sáo sao? Người ta tùy ý dụ dỗ một chút đã chủ động khai báo rồi, mẹ nó, Đoạn Phiêu Phiêu, người thật sự mất trí nhớ sao? Chúng ta thật sự là đồng minh mà, chậc chậc, xem ra lần trước tự sát đụng hỏng não rồi......” Hạ Hầu Lâm nhìn ta bằng một cái nhìn rất cổ quái (kỳ lạ), cuối cùng cho ra kết luận.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương