Thái Giám Đại Quan
-
Chương 32
Gió vùn vụt quật vào da mặt, châm chích từng thớ thịt hở ra ngoài áo. Cao nguyên vẫn là gió như thế vạn năm không đổi, nhưng bao năm rồi lòng người cũng dần đổi thay.
Ngày ấy nàng tới chỗ Huệ phi, tay nắm tay thân thiết như tỷ muội, suy cho cùng vẫn là thông báo cho nàng ta biết rằng, sự đã đến nước này, phải chăng nên dùng ba thước bạch lăng mà kết liễu đi thôi? Còn đợi hoàng thượng tái sủng hay đợi Cự Dã sống chết gì cũng đòi mang nàng rời Tử Cấm Thành. Đứng trên phương diện cá nhân, Càn Long có thể vung tay mà cho qua, nhưng nàng đã được phong vị, đã là người của họ Ái Tân Giác La, danh dự hoàng thất liệu có thể dễ để nàng bôi nhọ? Cự Dã nhất quyết không buông tay nàng cũng chính là nguyện cùng nàng nhắm mắt nhảy vực. Còn nàng, nếu có cách để cứu y khỏi cảnh chôn thây nơi âm u, tại sao lại không liều mình làm thử?
Chỉ vài câu nói, một chút lí lẽ cũng đủ để Huệ phi nghĩ thông, dùng kéo tự sát. Ngày ấy Lăng Lam đem bạc tới trả Huệ phi, nói rằng mình không thể giúp nàng lấy lại được long sủng, khuyên nhủ vài câu liền có thể tiễn tình địch ra đi. Là Huệ phi ngu ngốc hay do Tử Cấm Thành này biến nàng ấy thành như thế? Lăng Lam thực cũng chẳng buồn tìm nguyên nhân. Cái gì lợi cho mình nàng chắc chắn làm, một mạng chết cứu được bao chuyện khỏi tan hoang, cớ gì lại không đưa đẩy vài nhát để có được cách giải quyết tốt nhất?
Giờ thì vui rồi, gặp lại Cự Dã, tuy bên người có bốn thị vệ võ công không phải tầm thường, ước chừng hắn đánh gục bọn họ cũng chẳng còn sức đuổi theo nàng. Nhưng chẳng lẽ cứ trốn tránh mãi? Gặp hắn nơi đây đâu có nghĩa sẽ không “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”? Phiền phức có lẽ nên giải quyết một thể, kéo dài tới mai sau là việc nên tránh hàng đầu.
- Ngươi hiện đang ở cùng chỗ với Châu cách cách?- Lăng Lam cất giọng hỏi, biết rõ tình hình địch thì mới hòng đánh thắng được.
- Phải thì sao mà không phải thì sao?- Tên đại nội mật thám này chẳng vội rút kiếm, đáp lại câu hỏi của nàng cũng bằng một câu hỏi.
- Ta nghe nói Châu cách cách vì phiền muộn mà sinh bệnh, khí hậu thảo nguyên vào đông lại khắc nghiệt như thế, nàng ấy có chút không thích ứng được nên đã ốm mấy năm rồi, chẳng vị đại phu nào cứu nổi. Dầu hết thì đèn đành tắt… nhưng vẫn là ta đây có cách cứu nàng. Mạng ta đổi lấy mạng nàng, nếu được tại sao ngươi không thử? Định cam tâm nhìn nàng ra đi hay sao?
- Hừ, hay là thế này, ta giơ kiếm kề cổ ngươi, buộc ngươi nói ra cách cứu Châu cách cách, sau đó sẽ cho ngươi chết toàn thây, ngoài ra còn lo cho ngươi một cái ma chay thỏa đáng, nếu ngươi không đồng ý, vẫn là băm chặt ngươi ra vạn mảnh tế vong linh Huệ Như.
Nàng nhìn Cự Dã, một mực vẫn giữ nguyên nụ cười nơi khóe miệng:
- Ai da, quen biết nhau hơn mười năm, ngươi cuối cùng vẫn không hiểu Lăng Lam ta quan niệm thế nào. Với ta chỉ có sống và chết là khác biệt, còn chết rồi thân thể này có ra sao ta cũng không quan tâm lắm.
Một khoảng im lặng, Dận Minh nhìn nàng rồi nhìn Cự Dã. Cũng nên phục tỷ tỷ y gan dạ khác người thường, tính chuyện thương lượng ngay lúc mấp mé kiếm ngự nơi cổ, quả nhiên có dáng dấp của mẫu thân năm xưa.
- Ngươi…- cho cùng vẫn là Cự Dã mở miệng trước.-… có chắn chắn cứu được nàng?
Một cái thòng lọng quăng ra cũng đã bắt được hảo hắc mã, Lăng Lam tới nay chỉ cố nén vui mà tiếp tục trả lời:
- Ta tất nhiên không có khả năng cứu được Châu cách cách…- nàng ngừng một chút, chờ sự tức giận bùng lên trên mặt Cự Dã để có thể khẳng định điều mình đoán là đúng. Quả nhiên đáy mắt hắn xao động, trong nháy mắt bùng lên lửa nhưng rồi lại kìm xuống được. Lăng Lam nén cười tới đau ruột, hóa ra y đã đem chân thành từ cố nhân đã chết chuyển sang người còn sống là Châu cách cách kia. Cũng chẳng trách được hắn, bản năng của con người là đi tìm hạnh phúc cơ mà, thời gian vốn có năng lực xóa đi tất cả.-… Nhưng là vị thần y này có khả năng cứu được nàng.- Lăng Lam nhìn sang phía Dận Minh.- Nếu như vị này không cứu nổi, vẫn còn một cây Lam Chi Thảo chờ nàng sử dụng…
- Lam Chi Thảo? Ngươi thừa thãi Lam Chi Thảo tới thế?- Cự Dã nhíu mày. Ngày trước loại thuốc độc mà hắn hạ vào người nàng chính là chỉ có Lam Chi Thảo mới giải được hoàn toàn. Vậy mà giờ Lăng Lam đang đứng đây, sức khỏe không có vẻ gì suy sụp, hắn có thể khẳng định nàng đã dùng Lam Chi Thảo, giờ vẫn còn một cây khác cho Ngọc Châu ư?
- Thừa thì tất nhiên không hẳn… chỉ là hiện tại còn dư một cây, mang tặng bằng hữu cũ cứu lấy mạng mình, chẳng phải vẹn đôi đường hay sao?
Gió lại vù vù thổi, Cự Dã vẫn đang suy nghĩ nên hai bên nhìn nhau trong im lặng. Dận Minh cực ghét kiểu mặt đối mặt, mắt đối mắt thế này, cứ như sắp lên võ đài sống còn vậy. Cuộc mua bán này vẫn là Lăng Lam hơi chịu thiệt, nhưng tỷ tỷ y đã rộng lượng vung tay, y chẳng lẽ lại tiếc công hành y cứu người?
- … Được…- câu trả lời của Cự Dã chậm rãi vang lên.
Lăng Lam gật đầu, an tâm theo hắn tới nơi Châu cách cách nằm dưỡng bệnh.
Nàng tất nhiên không phải kẻ ngốc, dù ở An Nam vẫn luôn cho người theo sát hai địch thủ của mình. Cự Dã thì nàng không điều tra nổi, dẫu sao cũng là đại nội mật thám, Càn Long muốn giết hắn để trả thù cho nàng còn làm không nổi, huống chi là nàng. Nhưng Châu cách cách thì lại khác, vẫn là bị Càn Long tứ hôn nơi đất khách, hắn biết muội muội mình trọng bệnh nhưng vẫn không cho thái y vượt vạn dặm xa từ Tử Cấm Thành tới đây để cứu chữa, chứng tỏ hắn đối với Châu cách cách chính là thái độ “tự sinh tự diệt”. Dù sao thì nàng ta cũng cướp đi mạng Lăng Lam, hơn thế nữa là còn ngang nhiên ở trong Tử Cấm Thành làm náo loạn, giết sạch người trong tẩm cung nàng ngày trước, thể diện hoàng thất nàng để chỗ nào? Suy cho cùng, cách giải quyết của hắn cũng là nhân từ lắm rồi. Càn Long mặc dù là hoàng huynh của Châu cách cách nhưng hắn ngoài ra vẫn là hoàng đế. Trách nhiệm trên vai không thể nói rũ là rũ xuống được.
—o0o—
Phản ứng của Châu cách cách khi nhìn thấy Lăng Lam chính là muốn một nhát phi nàng chết tươi nhưng lại “lực bất tòng tâm” mà chỉ trừng mắt ngó nàng.
Lăng Lam lại gần, buồn bã nói:
- Vạn sự đúng sai chẳng thể cầu ngươi đều hiểu. Yêu hận gì thì cũng là chuyện của quá khứ, người thắt nút vốn không phải chúng ta, có chăng chỉ thể trách ông Trời quá độc ác, đưa đẩy ta và nàng tới mức đường này. Ân oán một đời, nhân lần này cũng giải quyết hết đi…
Thấy Châu cách cách có vẻ vẫn chưa suy chuyển hận thù, Lăng Lam liền bồi thêm vài câu cho chắc ăn:
- Ta có Lam Chi Thảo, mạng ngươi sẽ là do ta đoạt từ Diêm Vương về, ngươi chẳng lẽ vẫn còn muốn giết ta?
Vẫn là im lặng.
Lăng Lam thở dài, đành bớt chút thời gian mà kể lại ân oán chồng chất giữa Lã gia và hoàng thất cho Châu cách cách nghe. Vẫn là nàng ấy có chút hiểu sự, cặp lông mày cũng không còn nhíu lại nữa, chỉ thở hắt ra một cái:
- Ta nghìn lần không phục, vạn lần không phục, người diệt Lã gia là phụ thân, người giết Lã Tứ Nương là hoàng huynh. Tại sao ta lại bị cuốn vào vòng xoáy ân oán này?
Lăng Lam nhìn nàng, bao năm qua rồi suy nghĩ vẫn nông cạn thế:
- Ngươi sinh ra trong hoàng thất, cơm ăn lấy từ quốc khố. Ai đắc tội với nhà ngươi có khả năng sẽ bị chu di cửu tộc. Là “cửu tộc” đó nhé, vậy mà giờ a mã cùng huynh ngươi đắc tội với nhà người khác, lại mong mình không liên quan?
- Ta đâu có lựa chọn mình sinh ra trong hoàng gia!
- Sao ngươi biết mình không lựa chọn? Nhỡ đâu khi ở dưới âm phủ, trước khi đầu thai, Diêm Vương có hỏi ngươi muốn vào gia đình nào, ngươi liền không ngần ngừ trả lời muốn sinh ra trong gia đình đế vương thì sao?
Chỉ còn ánh mắt Châu cách cách nhìn nàng đau đáu, cuối cùng đành hạ mắt quay mặt vào phía trong, nước mắt khẽ tuôn, đồng ý cho Dận Minh bắt mạch.
Một lúc sau, y lên tiếng:
- Bệnh lâu ngày tích trữ, có uống thuốc cũng không khỏi hẳn được, chỉ có thể nhờ Lam Chi Thảo…
Lăng Lam gật đầu hiểu.
Cây Lam Chi Thảo đó, là mẫu thân nàng đánh cắp từ Tử Cấm Thành ra, suy xét kĩ thì cũng một phần thuộc về Châu cách cách. Cứu Châu cách cách lần này là cứu được mạng nàng mai sau và mạng Dận Minh cùng bốn thị vệ, thương lượng không hề bị lỗ. Mặc dù không phải lần này Lam Chi Thảo trực tiếp cứu mạng nàng, nhưng vẫn là cứu, như vậy cũng đúng với tâm nguyện của Hồ Bình rồi.
Vài tuần trôi qua, với y thuật của Dận Minh, Châu cách cách đã khỏe lên nhiều, nhưng vẫn phải đợi chàng từ An Nam xong việc mới tới đây được.
Lam Chi Thảo nuôi gần hai mươi năm mới nở, vậy mà khi dụng lại chỉ mất đúng một đêm. Châu cách cách khỏe lại, hồi phục nhanh tới nỗi trong mắt Cự Dã, không có chỗ nào là không vui mừng hồ hởi. Bao nhiêu năm quen biết, lần đầu tiên nàng thấy được vẻ mặt này của hắn.
Ân oán hóa giải, vẫn là Châu cách cách hồn nhiên vô tư cùng nàng cưỡi ngựa rong chơi thảo nguyên khi tiết trời vào hạ. Con gái Mãn Châu khảng khái, không chấp nhặt thâm nho như người Hán, nàng Châu cách cách này vẫn khiến Lăng Lam đi hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Dễ dàng buông rơi hận thù như thế, là do nàng ấy đã nghĩ thông hay do giờ đã viên mãn khi có tình yêu của Cự Dã?
Dận Minh dù sao cũng là mang danh thần y nổi tiếng bốn phương tám hướng, y lần này chẳng hiểu ngộ được đạo lý gì, bèn hiến kế giúp Châu cách cách hưởng hạnh phúc rong ruổi giang hồ cùng người yêu thương. Y nói với Đại Hãn của Mông Cổ rằng Châu cách cách sắp chết, việc này không khó bởi nếu không có Lam Chi Thảo, nàng đúng là đã chết thật. Mấy ngày này đột nhiên vui vẻ vì khi sắp chết, người ta “hồi quang phản chiếu”, dùng chút sức tàn cuối cùng mà khỏe lại, không muốn lưu lại sự bệnh tật của mình trong mắt mọi người,… Sau đó liền dùng một loại dược giả chết mà Lăng Lam cứ ngỡ chỉ có trong tiểu thuyết, mang ra cho Châu cách cách dùng, những việc sau đó tiến hành vô cùng thuận lợi, nàng trốn được khỏi Mông Cổ, cùng Cự Dã ngao du sơn thủy, tứ bể là nhà…
Tới khi vạn sự đã an bài ổn thỏa, Lăng Lam mới vui vẻ cùng Hồ Bình rong ngựa khắp thảo nguyên. Nàng cũng có phần lấy làm lạ, giờ đáng lẽ không phải là lúc chàng có thể nhàn hạ cùng nàng thế này. Đất từ Bình Thuận trở ra đã bị Nguyễn Phúc Ánh chiếm, y còn đang lo sửa sang mọi việc về quân sự và nhân sự, sai người giao hiếu cùng Xiêm La,… Chàng… không phải nên lo lắng sao?
Khi được nàng hỏi về vấn đề này, Hồ Bình chỉ cười mà rằng:
- Cho con hổ giấy ấy giương oai một chút, cứ ngỡ mình là hổ thật. Tới lúc đó cho hắn một mồi lửa, tuy thật giả gì bị dụng lửa cũng chết nhưng vẫn là hổ giấy chết nhanh hơn.
- Ừm…
Nàng gật đầu hiểu, ngả lưng xuống thảm cỏ cao nguyên ngắm sao. Hồ Bình cũng nằm xuống cạnh nàng, đôi mắt chàng sâu thăm thẳm, vài vạt sáng phản chiếu lại vạn sao trên trời. Gió đêm thổi hiu hiu hơi se lạnh, mặt trăng khuyết lơ lửng treo trên đầu, xung quanh chẳng hề có cây lớn, chỉ có bạt ngàn là cỏ lún phún dưới chân. Hai người cũng đã phóng đi khá xa lều trại, không gian giờ tĩnh mịch như đều đã hòa với cọng cỏ mướt nhỏ nhoi kia…
Lam Chi Thảo giờ đã không còn, chàng không phải giữ “thân như ngọc” nữa. Lăng Lam hé mắt sang ngó Hồ Bình một nhát rồi cũng vội rụt mắt lại, mặt đỏ bừng lâu lắm rồi mới thấy. Nhận ra phản ứng của nàng, chàng liền kéo Lăng Lam ôm vào lòng âu yếm hỏi nhỏ:
- Sao vậy? Nàng có chuyện gì khó nói ư?
- Ừm…- nàng thỏ thẻ, tay vân vê gấu áo mình. Im lặng mãi rồi cuối cùng cũng thẹn chín người mà cất tiếng:
- Tấm thân chàng… giờ có thể trao cho ta chăng?
Chú thích:
- Ba thước bạch lăng: Ý là dùng lụa trắng treo cổ tự sát.
- Hắc hảo mã: Ngựa đen tốt.
- Gia Định: tức TP.Hồ Chí Minh bây giờ.
- Nguyễn Phúc Ánh (1762-1820): Trong SGK sử và các sử sách thường gọi tắt là Nguyễn Ánh (chắc giờ mọi người thấy tên này quen thuộc rùi nhỉ?^-^), sau này là vua Gia Long, là hoàng đế đầu tiên của triều Nguyễn-vương triều cuối cùng trong lịch sử Việt Nam. Ngoài ra, cũng chính là người các sử gia nói là “cõng rắn cắn gà nhà” tiêu biểu. (Về lịch sử, chẳng dám bình luận nhiều, cái câu “cõng rắn cắn gà nhà” kia vẫn là có trong sách được phép xuất bản hẳn hoi.) Sau này, những việc trả thù nhà Tây Sơn của vua Gia Long thật khiến vạn dân căm thù, chuyện này để tới cuối phần 3 của “Thái giám đại quan” nói cụ thể.
p/s: Bạn xuka của diễn đàn vinhphuctoday.vn thân,
Tớ đã gỡ cái thông báo lần trước của mình xuống rồi. Và tớ cũng đã đọc toàn bộ những cmt của các bạn trên diễn đàn dành cho tớ theo link bạn cho. Cảm ơn những người đã ủng hộ tớ, còn về 1 bạn duy nhất phản đối tớ, tớ không có ý kiến gì, tớ đâu phải tiền polime mà đòi ai cũng thik mình.
Cảm ơn bạn vì đã quan tâm tới tớ.
Ngày ấy nàng tới chỗ Huệ phi, tay nắm tay thân thiết như tỷ muội, suy cho cùng vẫn là thông báo cho nàng ta biết rằng, sự đã đến nước này, phải chăng nên dùng ba thước bạch lăng mà kết liễu đi thôi? Còn đợi hoàng thượng tái sủng hay đợi Cự Dã sống chết gì cũng đòi mang nàng rời Tử Cấm Thành. Đứng trên phương diện cá nhân, Càn Long có thể vung tay mà cho qua, nhưng nàng đã được phong vị, đã là người của họ Ái Tân Giác La, danh dự hoàng thất liệu có thể dễ để nàng bôi nhọ? Cự Dã nhất quyết không buông tay nàng cũng chính là nguyện cùng nàng nhắm mắt nhảy vực. Còn nàng, nếu có cách để cứu y khỏi cảnh chôn thây nơi âm u, tại sao lại không liều mình làm thử?
Chỉ vài câu nói, một chút lí lẽ cũng đủ để Huệ phi nghĩ thông, dùng kéo tự sát. Ngày ấy Lăng Lam đem bạc tới trả Huệ phi, nói rằng mình không thể giúp nàng lấy lại được long sủng, khuyên nhủ vài câu liền có thể tiễn tình địch ra đi. Là Huệ phi ngu ngốc hay do Tử Cấm Thành này biến nàng ấy thành như thế? Lăng Lam thực cũng chẳng buồn tìm nguyên nhân. Cái gì lợi cho mình nàng chắc chắn làm, một mạng chết cứu được bao chuyện khỏi tan hoang, cớ gì lại không đưa đẩy vài nhát để có được cách giải quyết tốt nhất?
Giờ thì vui rồi, gặp lại Cự Dã, tuy bên người có bốn thị vệ võ công không phải tầm thường, ước chừng hắn đánh gục bọn họ cũng chẳng còn sức đuổi theo nàng. Nhưng chẳng lẽ cứ trốn tránh mãi? Gặp hắn nơi đây đâu có nghĩa sẽ không “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”? Phiền phức có lẽ nên giải quyết một thể, kéo dài tới mai sau là việc nên tránh hàng đầu.
- Ngươi hiện đang ở cùng chỗ với Châu cách cách?- Lăng Lam cất giọng hỏi, biết rõ tình hình địch thì mới hòng đánh thắng được.
- Phải thì sao mà không phải thì sao?- Tên đại nội mật thám này chẳng vội rút kiếm, đáp lại câu hỏi của nàng cũng bằng một câu hỏi.
- Ta nghe nói Châu cách cách vì phiền muộn mà sinh bệnh, khí hậu thảo nguyên vào đông lại khắc nghiệt như thế, nàng ấy có chút không thích ứng được nên đã ốm mấy năm rồi, chẳng vị đại phu nào cứu nổi. Dầu hết thì đèn đành tắt… nhưng vẫn là ta đây có cách cứu nàng. Mạng ta đổi lấy mạng nàng, nếu được tại sao ngươi không thử? Định cam tâm nhìn nàng ra đi hay sao?
- Hừ, hay là thế này, ta giơ kiếm kề cổ ngươi, buộc ngươi nói ra cách cứu Châu cách cách, sau đó sẽ cho ngươi chết toàn thây, ngoài ra còn lo cho ngươi một cái ma chay thỏa đáng, nếu ngươi không đồng ý, vẫn là băm chặt ngươi ra vạn mảnh tế vong linh Huệ Như.
Nàng nhìn Cự Dã, một mực vẫn giữ nguyên nụ cười nơi khóe miệng:
- Ai da, quen biết nhau hơn mười năm, ngươi cuối cùng vẫn không hiểu Lăng Lam ta quan niệm thế nào. Với ta chỉ có sống và chết là khác biệt, còn chết rồi thân thể này có ra sao ta cũng không quan tâm lắm.
Một khoảng im lặng, Dận Minh nhìn nàng rồi nhìn Cự Dã. Cũng nên phục tỷ tỷ y gan dạ khác người thường, tính chuyện thương lượng ngay lúc mấp mé kiếm ngự nơi cổ, quả nhiên có dáng dấp của mẫu thân năm xưa.
- Ngươi…- cho cùng vẫn là Cự Dã mở miệng trước.-… có chắn chắn cứu được nàng?
Một cái thòng lọng quăng ra cũng đã bắt được hảo hắc mã, Lăng Lam tới nay chỉ cố nén vui mà tiếp tục trả lời:
- Ta tất nhiên không có khả năng cứu được Châu cách cách…- nàng ngừng một chút, chờ sự tức giận bùng lên trên mặt Cự Dã để có thể khẳng định điều mình đoán là đúng. Quả nhiên đáy mắt hắn xao động, trong nháy mắt bùng lên lửa nhưng rồi lại kìm xuống được. Lăng Lam nén cười tới đau ruột, hóa ra y đã đem chân thành từ cố nhân đã chết chuyển sang người còn sống là Châu cách cách kia. Cũng chẳng trách được hắn, bản năng của con người là đi tìm hạnh phúc cơ mà, thời gian vốn có năng lực xóa đi tất cả.-… Nhưng là vị thần y này có khả năng cứu được nàng.- Lăng Lam nhìn sang phía Dận Minh.- Nếu như vị này không cứu nổi, vẫn còn một cây Lam Chi Thảo chờ nàng sử dụng…
- Lam Chi Thảo? Ngươi thừa thãi Lam Chi Thảo tới thế?- Cự Dã nhíu mày. Ngày trước loại thuốc độc mà hắn hạ vào người nàng chính là chỉ có Lam Chi Thảo mới giải được hoàn toàn. Vậy mà giờ Lăng Lam đang đứng đây, sức khỏe không có vẻ gì suy sụp, hắn có thể khẳng định nàng đã dùng Lam Chi Thảo, giờ vẫn còn một cây khác cho Ngọc Châu ư?
- Thừa thì tất nhiên không hẳn… chỉ là hiện tại còn dư một cây, mang tặng bằng hữu cũ cứu lấy mạng mình, chẳng phải vẹn đôi đường hay sao?
Gió lại vù vù thổi, Cự Dã vẫn đang suy nghĩ nên hai bên nhìn nhau trong im lặng. Dận Minh cực ghét kiểu mặt đối mặt, mắt đối mắt thế này, cứ như sắp lên võ đài sống còn vậy. Cuộc mua bán này vẫn là Lăng Lam hơi chịu thiệt, nhưng tỷ tỷ y đã rộng lượng vung tay, y chẳng lẽ lại tiếc công hành y cứu người?
- … Được…- câu trả lời của Cự Dã chậm rãi vang lên.
Lăng Lam gật đầu, an tâm theo hắn tới nơi Châu cách cách nằm dưỡng bệnh.
Nàng tất nhiên không phải kẻ ngốc, dù ở An Nam vẫn luôn cho người theo sát hai địch thủ của mình. Cự Dã thì nàng không điều tra nổi, dẫu sao cũng là đại nội mật thám, Càn Long muốn giết hắn để trả thù cho nàng còn làm không nổi, huống chi là nàng. Nhưng Châu cách cách thì lại khác, vẫn là bị Càn Long tứ hôn nơi đất khách, hắn biết muội muội mình trọng bệnh nhưng vẫn không cho thái y vượt vạn dặm xa từ Tử Cấm Thành tới đây để cứu chữa, chứng tỏ hắn đối với Châu cách cách chính là thái độ “tự sinh tự diệt”. Dù sao thì nàng ta cũng cướp đi mạng Lăng Lam, hơn thế nữa là còn ngang nhiên ở trong Tử Cấm Thành làm náo loạn, giết sạch người trong tẩm cung nàng ngày trước, thể diện hoàng thất nàng để chỗ nào? Suy cho cùng, cách giải quyết của hắn cũng là nhân từ lắm rồi. Càn Long mặc dù là hoàng huynh của Châu cách cách nhưng hắn ngoài ra vẫn là hoàng đế. Trách nhiệm trên vai không thể nói rũ là rũ xuống được.
—o0o—
Phản ứng của Châu cách cách khi nhìn thấy Lăng Lam chính là muốn một nhát phi nàng chết tươi nhưng lại “lực bất tòng tâm” mà chỉ trừng mắt ngó nàng.
Lăng Lam lại gần, buồn bã nói:
- Vạn sự đúng sai chẳng thể cầu ngươi đều hiểu. Yêu hận gì thì cũng là chuyện của quá khứ, người thắt nút vốn không phải chúng ta, có chăng chỉ thể trách ông Trời quá độc ác, đưa đẩy ta và nàng tới mức đường này. Ân oán một đời, nhân lần này cũng giải quyết hết đi…
Thấy Châu cách cách có vẻ vẫn chưa suy chuyển hận thù, Lăng Lam liền bồi thêm vài câu cho chắc ăn:
- Ta có Lam Chi Thảo, mạng ngươi sẽ là do ta đoạt từ Diêm Vương về, ngươi chẳng lẽ vẫn còn muốn giết ta?
Vẫn là im lặng.
Lăng Lam thở dài, đành bớt chút thời gian mà kể lại ân oán chồng chất giữa Lã gia và hoàng thất cho Châu cách cách nghe. Vẫn là nàng ấy có chút hiểu sự, cặp lông mày cũng không còn nhíu lại nữa, chỉ thở hắt ra một cái:
- Ta nghìn lần không phục, vạn lần không phục, người diệt Lã gia là phụ thân, người giết Lã Tứ Nương là hoàng huynh. Tại sao ta lại bị cuốn vào vòng xoáy ân oán này?
Lăng Lam nhìn nàng, bao năm qua rồi suy nghĩ vẫn nông cạn thế:
- Ngươi sinh ra trong hoàng thất, cơm ăn lấy từ quốc khố. Ai đắc tội với nhà ngươi có khả năng sẽ bị chu di cửu tộc. Là “cửu tộc” đó nhé, vậy mà giờ a mã cùng huynh ngươi đắc tội với nhà người khác, lại mong mình không liên quan?
- Ta đâu có lựa chọn mình sinh ra trong hoàng gia!
- Sao ngươi biết mình không lựa chọn? Nhỡ đâu khi ở dưới âm phủ, trước khi đầu thai, Diêm Vương có hỏi ngươi muốn vào gia đình nào, ngươi liền không ngần ngừ trả lời muốn sinh ra trong gia đình đế vương thì sao?
Chỉ còn ánh mắt Châu cách cách nhìn nàng đau đáu, cuối cùng đành hạ mắt quay mặt vào phía trong, nước mắt khẽ tuôn, đồng ý cho Dận Minh bắt mạch.
Một lúc sau, y lên tiếng:
- Bệnh lâu ngày tích trữ, có uống thuốc cũng không khỏi hẳn được, chỉ có thể nhờ Lam Chi Thảo…
Lăng Lam gật đầu hiểu.
Cây Lam Chi Thảo đó, là mẫu thân nàng đánh cắp từ Tử Cấm Thành ra, suy xét kĩ thì cũng một phần thuộc về Châu cách cách. Cứu Châu cách cách lần này là cứu được mạng nàng mai sau và mạng Dận Minh cùng bốn thị vệ, thương lượng không hề bị lỗ. Mặc dù không phải lần này Lam Chi Thảo trực tiếp cứu mạng nàng, nhưng vẫn là cứu, như vậy cũng đúng với tâm nguyện của Hồ Bình rồi.
Vài tuần trôi qua, với y thuật của Dận Minh, Châu cách cách đã khỏe lên nhiều, nhưng vẫn phải đợi chàng từ An Nam xong việc mới tới đây được.
Lam Chi Thảo nuôi gần hai mươi năm mới nở, vậy mà khi dụng lại chỉ mất đúng một đêm. Châu cách cách khỏe lại, hồi phục nhanh tới nỗi trong mắt Cự Dã, không có chỗ nào là không vui mừng hồ hởi. Bao nhiêu năm quen biết, lần đầu tiên nàng thấy được vẻ mặt này của hắn.
Ân oán hóa giải, vẫn là Châu cách cách hồn nhiên vô tư cùng nàng cưỡi ngựa rong chơi thảo nguyên khi tiết trời vào hạ. Con gái Mãn Châu khảng khái, không chấp nhặt thâm nho như người Hán, nàng Châu cách cách này vẫn khiến Lăng Lam đi hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Dễ dàng buông rơi hận thù như thế, là do nàng ấy đã nghĩ thông hay do giờ đã viên mãn khi có tình yêu của Cự Dã?
Dận Minh dù sao cũng là mang danh thần y nổi tiếng bốn phương tám hướng, y lần này chẳng hiểu ngộ được đạo lý gì, bèn hiến kế giúp Châu cách cách hưởng hạnh phúc rong ruổi giang hồ cùng người yêu thương. Y nói với Đại Hãn của Mông Cổ rằng Châu cách cách sắp chết, việc này không khó bởi nếu không có Lam Chi Thảo, nàng đúng là đã chết thật. Mấy ngày này đột nhiên vui vẻ vì khi sắp chết, người ta “hồi quang phản chiếu”, dùng chút sức tàn cuối cùng mà khỏe lại, không muốn lưu lại sự bệnh tật của mình trong mắt mọi người,… Sau đó liền dùng một loại dược giả chết mà Lăng Lam cứ ngỡ chỉ có trong tiểu thuyết, mang ra cho Châu cách cách dùng, những việc sau đó tiến hành vô cùng thuận lợi, nàng trốn được khỏi Mông Cổ, cùng Cự Dã ngao du sơn thủy, tứ bể là nhà…
Tới khi vạn sự đã an bài ổn thỏa, Lăng Lam mới vui vẻ cùng Hồ Bình rong ngựa khắp thảo nguyên. Nàng cũng có phần lấy làm lạ, giờ đáng lẽ không phải là lúc chàng có thể nhàn hạ cùng nàng thế này. Đất từ Bình Thuận trở ra đã bị Nguyễn Phúc Ánh chiếm, y còn đang lo sửa sang mọi việc về quân sự và nhân sự, sai người giao hiếu cùng Xiêm La,… Chàng… không phải nên lo lắng sao?
Khi được nàng hỏi về vấn đề này, Hồ Bình chỉ cười mà rằng:
- Cho con hổ giấy ấy giương oai một chút, cứ ngỡ mình là hổ thật. Tới lúc đó cho hắn một mồi lửa, tuy thật giả gì bị dụng lửa cũng chết nhưng vẫn là hổ giấy chết nhanh hơn.
- Ừm…
Nàng gật đầu hiểu, ngả lưng xuống thảm cỏ cao nguyên ngắm sao. Hồ Bình cũng nằm xuống cạnh nàng, đôi mắt chàng sâu thăm thẳm, vài vạt sáng phản chiếu lại vạn sao trên trời. Gió đêm thổi hiu hiu hơi se lạnh, mặt trăng khuyết lơ lửng treo trên đầu, xung quanh chẳng hề có cây lớn, chỉ có bạt ngàn là cỏ lún phún dưới chân. Hai người cũng đã phóng đi khá xa lều trại, không gian giờ tĩnh mịch như đều đã hòa với cọng cỏ mướt nhỏ nhoi kia…
Lam Chi Thảo giờ đã không còn, chàng không phải giữ “thân như ngọc” nữa. Lăng Lam hé mắt sang ngó Hồ Bình một nhát rồi cũng vội rụt mắt lại, mặt đỏ bừng lâu lắm rồi mới thấy. Nhận ra phản ứng của nàng, chàng liền kéo Lăng Lam ôm vào lòng âu yếm hỏi nhỏ:
- Sao vậy? Nàng có chuyện gì khó nói ư?
- Ừm…- nàng thỏ thẻ, tay vân vê gấu áo mình. Im lặng mãi rồi cuối cùng cũng thẹn chín người mà cất tiếng:
- Tấm thân chàng… giờ có thể trao cho ta chăng?
Chú thích:
- Ba thước bạch lăng: Ý là dùng lụa trắng treo cổ tự sát.
- Hắc hảo mã: Ngựa đen tốt.
- Gia Định: tức TP.Hồ Chí Minh bây giờ.
- Nguyễn Phúc Ánh (1762-1820): Trong SGK sử và các sử sách thường gọi tắt là Nguyễn Ánh (chắc giờ mọi người thấy tên này quen thuộc rùi nhỉ?^-^), sau này là vua Gia Long, là hoàng đế đầu tiên của triều Nguyễn-vương triều cuối cùng trong lịch sử Việt Nam. Ngoài ra, cũng chính là người các sử gia nói là “cõng rắn cắn gà nhà” tiêu biểu. (Về lịch sử, chẳng dám bình luận nhiều, cái câu “cõng rắn cắn gà nhà” kia vẫn là có trong sách được phép xuất bản hẳn hoi.) Sau này, những việc trả thù nhà Tây Sơn của vua Gia Long thật khiến vạn dân căm thù, chuyện này để tới cuối phần 3 của “Thái giám đại quan” nói cụ thể.
p/s: Bạn xuka của diễn đàn vinhphuctoday.vn thân,
Tớ đã gỡ cái thông báo lần trước của mình xuống rồi. Và tớ cũng đã đọc toàn bộ những cmt của các bạn trên diễn đàn dành cho tớ theo link bạn cho. Cảm ơn những người đã ủng hộ tớ, còn về 1 bạn duy nhất phản đối tớ, tớ không có ý kiến gì, tớ đâu phải tiền polime mà đòi ai cũng thik mình.
Cảm ơn bạn vì đã quan tâm tới tớ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook