Thái Giám Đại Quan
-
Chương 24
Càn Long từng nói với nàng, hắn nghi ngờ nàng là cháu chắt của Lã Bất Vy, bởi vì mẫu thân họ Lã, bởi vì nàng cũng tâm cơ tham tiền như Lã Bất Vy, nếu có cơ hội cũng có lẽ nàng sẽ buôn vua bán chúa giống Lã Bất Vy. Khi ấy, nàng chỉ cười, nói với hắn: “Lịch nhi thông minh ra rồi đấy”. Hắn cũng chỉ cười, bảo với nàng rằng hắn vốn là nam nhân đạo mạo tót vời, thần thông quảng đại, vân vân và vân vân. Hồi ấy quả thực ở bên hắn rất vui, nhưng là trong lòng nàng tự không biết hưởng cái phúc đó. Nàng lúc nào cũng chỉ nghĩ cách diệt trừ các phi tần bên cạnh hắn, ngày ngày nơm nớp lo Châu cách cách trả thù, ngày ngày sợ hãi Cự Dã sẽ biết sự thật…
Nhưng cuối cùng giấy cũng đâu gói được lửa, mọi bí mật đều bị vạch trần. Càn Long không có phản ứng gì khi biết chuyện khiến chính nàng phải ngỡ ngàng. Hắn thương yêu hoàng muội của mình tới thế… Ngày ấy, hắn chỉ ôm nàng vào lòng, thì thầm, miệng lẩm bẩm biện minh cho lỗi lầm của nàng, mặc kệ cho nước mắt lăn ra khỏi hốc mắt. Hắn cứ thế thì thầm vào tai nàng, lặp đi lặp lại để an ủi nàng và cũng để tự huyễn hoặc bản thân: “Không phải lỗi của nàng, ân ân oán oán đều do đời trước gây nên. Không phải lỗi của nàng…”. Hắn cứ nói, nói cho tới khi giọng khàn cả đi rồi mới chịu gục xuống vai nàng. Lăng Lam không hiểu, nàng có gì để hắn yêu? Tại sao hắn lại si tình tới thế? Tại sao?
Ở bên Càn Long bao năm ròng, nàng biết người hắn yêu thương nhất là Châu cách cách. Cũng chính vì thế mà nàng muốn cướp lấy trái tim của nàng ta, hành hạ nàng ta. Ngọc Châu là nhi nữ của Ung Chính-kẻ giết phụ thân của mẫu thân nàng, lại còn là muội muội của Hoằng Lịch-kẻ đã giết mẫu thân nàng. Cớ gì nàng ta có quyền sống hạnh phúc??
Nàng đã dụ dỗ Châu cách cách, trêu đùa với trái tim nhỏ bé ngây thơ ấy, thề non hẹn biển yêu thương nàng ta suốt đời suốt kiếp, vẽ lên cảnh mộng giá như có kiếp sau, hai người sẽ kết phu thê, kiếp này khi chết đi, nguyện làm đôi uyên ương quấn quýt không rời,…
Lăng Lam đã phụ nàng ta, chà đạp trái tim yếu ớt ấy không thương tiếc, để rồi khi yêu thương hóa thành thù hận… Người gánh chịu hậu quả tất nhiên là nàng- kẻ gây thương tổn cho nữ nhân thuần khiết chưa từng nếm khổ đau ấy.
Khi đã trở thành nữ nhân của Càn Long, tâm trí nàng lại luôn canh cánh lo sợ hắn sẽ bỏ rơi nàng, chẳng phải nam nhân “cả thèm chóng chán” hay sao? Ban đầu nàng trao thân cho hắn vì muốn sự bình yên cho bản thân, nhưng về sau thì nỗi lo sợ của nàng ngày càng lớn lên. Nàng đã đi một nước cờ sai lầm. Nếu hắn chán nàng thì nàng còn có thể sống sung túc trong vàng bạc châu báu được hay sao? Tâm trí nàng rối bời, nàng không muốn trở lại ngày tháng xa xưa khi còn nhỏ nướng khoai trừ bữa! Nàng không phải Lã Tứ Nương, nàng không nguyện sống kiểu đạm bạc chỉ cần bên người mình yêu thương là đủ! Cho dù ngoại hình nàng có giống Lã Tứ Nương nhưng nàng vẫn không mang họ Lã, nàng họ Lăng! Chẳng phải phụ thân đã bán đứng mẫu thân và nàng vì mấy vạn lạng bạc đó hay sao? Điều đó chứng tỏ người họ Lăng tham tiền tới mức nào!
Một năm ở AnNam, ngày ngày nàng nhìn Hồ Bình chăm sóc cho mình, lo lắng quan tâm cho mình, ngày ngày nàng vẽ mộng tưởng sẽ có ngày chàng nhìn thẳng vào mắt nàng, nâng cằm nàng lên và trao cho nàng một nụ hôn. Nàng mơ tới ngày hai người kết nghĩa phu thê, bái thiên địa se duyên tơ hồng. Chỉ cần nghĩ tới thôi nàng cũng thấy cuộc đời thực ra rất viên mãn. Châu cách cách cũng đã trả thù xong rồi, Cự Dã cũng đã nghĩ nàng đã chết, hài tử của nàng đã có Tiểu Ngọc chăm sóc,… Nàng hoàn toàn yên tâm mình có thể sống hạnh phúc ở mảnh đất nhiệt đới này, cùng Hồ Bình, phò giúp chàng giành giật giang sơn,… Từ khi sinh ra tới giờ, chưa bao giờ nàng thích ý nghĩ của mình tới thế, chưa bao giờ nàng muốn sống tới thế…
Mọi ước vọng của nàng chỉ trong ngày hôm nay đều đã trở thành sự thật, chỉ có điều Hồ Bình giờ phút này lại nhìn nàng với ánh mắt lạnh lẽo, hàn khí tỏa ra thậm chí khiến nàng sợ hãi muôn phần:
- Nàng định giả câm tới bao giờ?
Lăng Lam hoảng loạn, chỉ muốn chạy trốn.
- Nếu như ta không đồng ý cưới nàng, phải chăng nàng sẽ hãm hại Liên nhi như với Huệ phi?
Hồ Bình biết? Chàng biết nàng thực ra không hiền thục ngoan ngoãn mà là một nữ nhân xấu xa mưu mô giảo hoạt? Thậm chí chàng còn biết rằng cái chết của Huệ phi là do nàng??
Nước mắt Lăng Lam rơi, nàng sợ. Nàng sợ Hồ Bình sẽ không cho nàng ở bên chàng nữa… Nàng thực rất sợ…
- Đừng giả bộ mình ủy khuất với ta.- Cái nhíu mày xuất hiện trên trán chàng. Phải chăng ngày trước Càn Long cũng bị nàng lừa như thế này? Bằng nước mắt và đôi mắt trong vắt kia?
Lăng Lam lắc đầu, nước mắt nàng văng đi, nàng ngẩng đầu lên nhìn Hồ Bình giờ đã đứng dậy tránh xa khỏi nàng vì khinh bỉ.
- Ta không giả bộ…- nàng mỉm cười, nét cười tưởng chừng như làm rách con tim người đối diện.- Ta thực lòng… yêu chàng…
Hồ Bình quay mặt đi, không dám nhìn thêm vẻ mặt của Lăng Lam, chàng sợ mình sẽ mềm lòng mà tin những lời nàng nói là thật.
- Ta sẽ không biện minh cho chính mình…- đầu nàng cúi, nước mắt cứ lặng lẽ rơi thấm đẫm bộ hỉ phục rực rỡ. Mái tóc đen sẫm tràn đầy trên vải đỏ, bắt đầu hoen nước…- Ta cũng không hối hận… ta chỉ tiếc nuối… Giá như thế gian có người có thể cứu vớt ta…
Hồ Bình không biết tự khi nào đã quay lại nhìn nàng, ánh mắt chàng đậu trên những giọt nước trong suốt giăng mắc trên mi mắt nàng.
- Ta đã nghĩ mình có thể làm lại từ đầu, bắt đầu một cuộc đời mới với nam nhân mình yêu thương…- Nàng ngước mắt lên nhìn Hồ Bình.- Đó là chàng…
Một lần nữa Hồ Bình trốn tránh ánh mắt nàng. Chàng sợ ánh mắt ấy, tại sao nàng lại đem bộ dạng đáng thương ấy ra thử lòng chàng? Nàng muốn gì ở chàng? Tiền tài? Hay chỉ đơn thuần là một đêm xuân nồng?…
Những thắc mắc chộn rộn tâm trí khiến Hồ Bình không kìm được mà bật ra hỏi:
- Nàng muốn gì mới buông tha ta?
Lăng Lam lại cười. Nàng cười nhưng nước mắt lại rơi. Chàng muốn nàng buông tha mình hay sao? Chàng kinh tởm nàng tới mức đó hay sao?
Có phải ai đó đang dùng rìu bổ đôi đầu nàng? Có phải ai đó đang cầm dao cắt cứa tim nàng? Nếu không phải… thì tại sao nó lại đau tới thế?
Lăng Lam đấm thùm thụp vào ngực mình, ngăn bản thân không được khóc. Nàng không thể mang bộ dáng thảm hại tới thế trước mặt người mình yêu. Nàng quẹt sạch nước mắt, đứng phắt dậy tới bên chàng khiến Hồ Bình không khỏi ngỡ ngàng. Nàng mỉm cười thật quyến rũ, ánh mắt tràn đầy tự tôn kiêu ngạo, lần này tới lượt nàng nâng cằm chàng lên, làn môi đỏ thắm nồng nàn nhả lời ngọc:
- Ta muốn chàng…- Nàng kéo dài giọng, một tay lần tới viền áo chàng ve vuốt, hành động tà mị mờ ám tới mức khiến Hồ Bình nín thở. Nhận thấy phản ứng của chàng, Lăng Lam cười thoảng như cánh hồng đỏ màu máu còn vương từng giọt huyết nồng. Nàng bất ngờ đẩy chàng ra xa, hai tay mình vịn vào thành cửa sổ phía sau, ánh trăng sáng quắc phủ lên tấm thân kiều diễm của nàng, biến Lăng Lam thành một yêu tinh nơi u linh chuyên đoạt hồn cướp phách. Tiếng nàng vang lên rõ mồn một, không tan loãng mà lan ra xa, ngân vang trong màn đêm dày đặc như muốn nuốt chửng lấy nam nhân trước mặt:
- Ta muốn chàng muôn vạn kiếp cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mắt ta nữa!
—o0o—
Cũng một đêm thu se lạnh như thế này, trên nóc cung Tử Cấm Thành, Châu cách cách dựa vào lòng Lăng Lam, cái ấm áp bình yên lan tỏa trong tâm khảm người thiếu nữ nhỏ. Nàng cất tiếng, vẫn cái mộng ước muôn thuở dịu dàng ấy:
- Giá như thời gian mãi ngừng lại ở giây phút này…
Lăng Lam không nói, khẽ vuốt tóc người con gái trong lòng mình, cái mỉm cười của nàng có phần chua chát. Nàng cất giọng thề thốt như một thói quen khó bỏ:
- Đời này kiếp này ta chỉ cần được ôm Châu nhi mãi… thế là đủ…
Đôi má Châu cách cách hồng hồng, nàng e thẹn nhưng cũng hưởng thụ mật ngọt mà Lăng Lam vừa rót vào tai mình, đầu nàng dụi dụi vào cằm Lăng Lam, yên bình mà ấm êm tới mức nàng ngỡ đây không phải sự thực. Có sự thực nào lại ngọt ngào viên mãn tới nhường này? Có sự thực nào lại tròn đầy yên bình tới mức này?
Phải, nào có sự thực nào như thế. Cái mà nàng đang hưởng thụ chỉ là sự giả dối ngọt ngào, chỉ là màn kịch Lăng Lam độc diễn mà Châu cách cách là khán giả duy nhất, nạn nhân duy nhất… Cái tiếng “Châu nhi” ấy sao mà ngọt ngào tới thế…
Nếu có kiếp sau nàng nguyện làm nam nhân, cướp lấy trái tim của Lăng Lam rồi giày xéo trả thù. Nàng sẽ khiến Lăng Lam sống không bằng chết, ngày ngày tháng tháng quỳ dưới chân nàng cầu xin được giải thoát!
- Châu cách cách…- một thái giám tiến vào hành lễ với nàng rồi bẩm báo.- Hoàng thượng cho gọi cách cách.
Nàng đứng dậy, sửa sang y phục rồi kiêu ngạo tới Càn Thanh cung, thấy Càn Long bên thư án liền nở nụ cười đáng yêu như trước nay nàng vẫn vậy, như chưa từng có gì vấy bẩn tâm can nàng.
Càn Long không ngẩng đầu lên nhìn nàng, lời rồng thoát khỏi môi liền cho Châu cách cách một tin ngang sét đánh:
- Mông Cổ biên cương đang rục rịch làm phản. Muội ngay ngày mai tới đó cầu thân, thít chặt bang giao.
- Hoàng huynh…- Châu cách cách sợ hãi lao tới dưới chân Càn Long, nước mắt lập tức bung ra như những đóa châu ngọc trong suốt.- Sao huynh lại nỡ đối xử như thế với muội?- Hắn vẫn lặng im, đôi tay thoăn thoắt phê lên bản tấu, chữ rồng thảnh thơi in lên mặt giấy trắng toát.- Chỉ vì Lăng Lam hay sao???- Không hề có tiếng trả lời nàng. Châu cách cách điên cuồng lay chân hắn.- Muội là muội muội huynh yêu thương nhất cơ mà!
Càn Long không có lấy một lời giải thích, hắn nhìn nàng trân trân, ánh mắt lạnh băng xói thẳng vào nàng, phất tay ra lệnh cho đám thị vệ, giọng lạnh lùng không có lấy một sợi vấn vương tình thân:
- Đưa Châu cách cách về tẩm cung chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai. Từ giờ tới lúc ấy không được ra khỏi phòng.
Nàng bất lực buông chân Càn Long ra, từ từ đứng dậy, con ngươi hoen nước thẫn thờ nhìn hắn. Đây là hoàng huynh của nàng sao? Đây là hoàng huynh thường ôm nàng vào lòng, kể cho nàng truyện thần tiên cho tới khi nàng buồn ngủ đó sao? Đây là hoành huynh luôn yêu thương cho nàng cùng cưỡi ngựa phóng vun vút trên thảo nguyên gió lồng đó sao? Đây là hoàng huynh từng tự tay khắc tặng nàng một bức tượng gỗ nữ oa có hai chỏm tóc y hệt nàng đó sao?
Châu cách cách muốn mình giờ phút này đủ can đảm để cười lên một tiếng, giữ lại lòng tự tôn mà coi chuyện mình bị bỏ rơi chỉ như đánh rơi trâm gỗ nhưng không thể, nàng chỉ có thế làm nước mắt bản thân khô ráo, nhìn Hoằng Lịch vẫn lạnh nhạt phê duyệt tấu chương.
Phải, từ ngày còn nhỏ nàng đã biết hoàng huynh của mình thích hợp làm đế vương, ngày đó chỉ nghĩ vì hắn thông minh cơ trí. Hừ, giờ thì còn biết… phàm muốn làm đế vương nhất loạt đều là kẻ tuyệt tình…
Nhưng cuối cùng giấy cũng đâu gói được lửa, mọi bí mật đều bị vạch trần. Càn Long không có phản ứng gì khi biết chuyện khiến chính nàng phải ngỡ ngàng. Hắn thương yêu hoàng muội của mình tới thế… Ngày ấy, hắn chỉ ôm nàng vào lòng, thì thầm, miệng lẩm bẩm biện minh cho lỗi lầm của nàng, mặc kệ cho nước mắt lăn ra khỏi hốc mắt. Hắn cứ thế thì thầm vào tai nàng, lặp đi lặp lại để an ủi nàng và cũng để tự huyễn hoặc bản thân: “Không phải lỗi của nàng, ân ân oán oán đều do đời trước gây nên. Không phải lỗi của nàng…”. Hắn cứ nói, nói cho tới khi giọng khàn cả đi rồi mới chịu gục xuống vai nàng. Lăng Lam không hiểu, nàng có gì để hắn yêu? Tại sao hắn lại si tình tới thế? Tại sao?
Ở bên Càn Long bao năm ròng, nàng biết người hắn yêu thương nhất là Châu cách cách. Cũng chính vì thế mà nàng muốn cướp lấy trái tim của nàng ta, hành hạ nàng ta. Ngọc Châu là nhi nữ của Ung Chính-kẻ giết phụ thân của mẫu thân nàng, lại còn là muội muội của Hoằng Lịch-kẻ đã giết mẫu thân nàng. Cớ gì nàng ta có quyền sống hạnh phúc??
Nàng đã dụ dỗ Châu cách cách, trêu đùa với trái tim nhỏ bé ngây thơ ấy, thề non hẹn biển yêu thương nàng ta suốt đời suốt kiếp, vẽ lên cảnh mộng giá như có kiếp sau, hai người sẽ kết phu thê, kiếp này khi chết đi, nguyện làm đôi uyên ương quấn quýt không rời,…
Lăng Lam đã phụ nàng ta, chà đạp trái tim yếu ớt ấy không thương tiếc, để rồi khi yêu thương hóa thành thù hận… Người gánh chịu hậu quả tất nhiên là nàng- kẻ gây thương tổn cho nữ nhân thuần khiết chưa từng nếm khổ đau ấy.
Khi đã trở thành nữ nhân của Càn Long, tâm trí nàng lại luôn canh cánh lo sợ hắn sẽ bỏ rơi nàng, chẳng phải nam nhân “cả thèm chóng chán” hay sao? Ban đầu nàng trao thân cho hắn vì muốn sự bình yên cho bản thân, nhưng về sau thì nỗi lo sợ của nàng ngày càng lớn lên. Nàng đã đi một nước cờ sai lầm. Nếu hắn chán nàng thì nàng còn có thể sống sung túc trong vàng bạc châu báu được hay sao? Tâm trí nàng rối bời, nàng không muốn trở lại ngày tháng xa xưa khi còn nhỏ nướng khoai trừ bữa! Nàng không phải Lã Tứ Nương, nàng không nguyện sống kiểu đạm bạc chỉ cần bên người mình yêu thương là đủ! Cho dù ngoại hình nàng có giống Lã Tứ Nương nhưng nàng vẫn không mang họ Lã, nàng họ Lăng! Chẳng phải phụ thân đã bán đứng mẫu thân và nàng vì mấy vạn lạng bạc đó hay sao? Điều đó chứng tỏ người họ Lăng tham tiền tới mức nào!
Một năm ở AnNam, ngày ngày nàng nhìn Hồ Bình chăm sóc cho mình, lo lắng quan tâm cho mình, ngày ngày nàng vẽ mộng tưởng sẽ có ngày chàng nhìn thẳng vào mắt nàng, nâng cằm nàng lên và trao cho nàng một nụ hôn. Nàng mơ tới ngày hai người kết nghĩa phu thê, bái thiên địa se duyên tơ hồng. Chỉ cần nghĩ tới thôi nàng cũng thấy cuộc đời thực ra rất viên mãn. Châu cách cách cũng đã trả thù xong rồi, Cự Dã cũng đã nghĩ nàng đã chết, hài tử của nàng đã có Tiểu Ngọc chăm sóc,… Nàng hoàn toàn yên tâm mình có thể sống hạnh phúc ở mảnh đất nhiệt đới này, cùng Hồ Bình, phò giúp chàng giành giật giang sơn,… Từ khi sinh ra tới giờ, chưa bao giờ nàng thích ý nghĩ của mình tới thế, chưa bao giờ nàng muốn sống tới thế…
Mọi ước vọng của nàng chỉ trong ngày hôm nay đều đã trở thành sự thật, chỉ có điều Hồ Bình giờ phút này lại nhìn nàng với ánh mắt lạnh lẽo, hàn khí tỏa ra thậm chí khiến nàng sợ hãi muôn phần:
- Nàng định giả câm tới bao giờ?
Lăng Lam hoảng loạn, chỉ muốn chạy trốn.
- Nếu như ta không đồng ý cưới nàng, phải chăng nàng sẽ hãm hại Liên nhi như với Huệ phi?
Hồ Bình biết? Chàng biết nàng thực ra không hiền thục ngoan ngoãn mà là một nữ nhân xấu xa mưu mô giảo hoạt? Thậm chí chàng còn biết rằng cái chết của Huệ phi là do nàng??
Nước mắt Lăng Lam rơi, nàng sợ. Nàng sợ Hồ Bình sẽ không cho nàng ở bên chàng nữa… Nàng thực rất sợ…
- Đừng giả bộ mình ủy khuất với ta.- Cái nhíu mày xuất hiện trên trán chàng. Phải chăng ngày trước Càn Long cũng bị nàng lừa như thế này? Bằng nước mắt và đôi mắt trong vắt kia?
Lăng Lam lắc đầu, nước mắt nàng văng đi, nàng ngẩng đầu lên nhìn Hồ Bình giờ đã đứng dậy tránh xa khỏi nàng vì khinh bỉ.
- Ta không giả bộ…- nàng mỉm cười, nét cười tưởng chừng như làm rách con tim người đối diện.- Ta thực lòng… yêu chàng…
Hồ Bình quay mặt đi, không dám nhìn thêm vẻ mặt của Lăng Lam, chàng sợ mình sẽ mềm lòng mà tin những lời nàng nói là thật.
- Ta sẽ không biện minh cho chính mình…- đầu nàng cúi, nước mắt cứ lặng lẽ rơi thấm đẫm bộ hỉ phục rực rỡ. Mái tóc đen sẫm tràn đầy trên vải đỏ, bắt đầu hoen nước…- Ta cũng không hối hận… ta chỉ tiếc nuối… Giá như thế gian có người có thể cứu vớt ta…
Hồ Bình không biết tự khi nào đã quay lại nhìn nàng, ánh mắt chàng đậu trên những giọt nước trong suốt giăng mắc trên mi mắt nàng.
- Ta đã nghĩ mình có thể làm lại từ đầu, bắt đầu một cuộc đời mới với nam nhân mình yêu thương…- Nàng ngước mắt lên nhìn Hồ Bình.- Đó là chàng…
Một lần nữa Hồ Bình trốn tránh ánh mắt nàng. Chàng sợ ánh mắt ấy, tại sao nàng lại đem bộ dạng đáng thương ấy ra thử lòng chàng? Nàng muốn gì ở chàng? Tiền tài? Hay chỉ đơn thuần là một đêm xuân nồng?…
Những thắc mắc chộn rộn tâm trí khiến Hồ Bình không kìm được mà bật ra hỏi:
- Nàng muốn gì mới buông tha ta?
Lăng Lam lại cười. Nàng cười nhưng nước mắt lại rơi. Chàng muốn nàng buông tha mình hay sao? Chàng kinh tởm nàng tới mức đó hay sao?
Có phải ai đó đang dùng rìu bổ đôi đầu nàng? Có phải ai đó đang cầm dao cắt cứa tim nàng? Nếu không phải… thì tại sao nó lại đau tới thế?
Lăng Lam đấm thùm thụp vào ngực mình, ngăn bản thân không được khóc. Nàng không thể mang bộ dáng thảm hại tới thế trước mặt người mình yêu. Nàng quẹt sạch nước mắt, đứng phắt dậy tới bên chàng khiến Hồ Bình không khỏi ngỡ ngàng. Nàng mỉm cười thật quyến rũ, ánh mắt tràn đầy tự tôn kiêu ngạo, lần này tới lượt nàng nâng cằm chàng lên, làn môi đỏ thắm nồng nàn nhả lời ngọc:
- Ta muốn chàng…- Nàng kéo dài giọng, một tay lần tới viền áo chàng ve vuốt, hành động tà mị mờ ám tới mức khiến Hồ Bình nín thở. Nhận thấy phản ứng của chàng, Lăng Lam cười thoảng như cánh hồng đỏ màu máu còn vương từng giọt huyết nồng. Nàng bất ngờ đẩy chàng ra xa, hai tay mình vịn vào thành cửa sổ phía sau, ánh trăng sáng quắc phủ lên tấm thân kiều diễm của nàng, biến Lăng Lam thành một yêu tinh nơi u linh chuyên đoạt hồn cướp phách. Tiếng nàng vang lên rõ mồn một, không tan loãng mà lan ra xa, ngân vang trong màn đêm dày đặc như muốn nuốt chửng lấy nam nhân trước mặt:
- Ta muốn chàng muôn vạn kiếp cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mắt ta nữa!
—o0o—
Cũng một đêm thu se lạnh như thế này, trên nóc cung Tử Cấm Thành, Châu cách cách dựa vào lòng Lăng Lam, cái ấm áp bình yên lan tỏa trong tâm khảm người thiếu nữ nhỏ. Nàng cất tiếng, vẫn cái mộng ước muôn thuở dịu dàng ấy:
- Giá như thời gian mãi ngừng lại ở giây phút này…
Lăng Lam không nói, khẽ vuốt tóc người con gái trong lòng mình, cái mỉm cười của nàng có phần chua chát. Nàng cất giọng thề thốt như một thói quen khó bỏ:
- Đời này kiếp này ta chỉ cần được ôm Châu nhi mãi… thế là đủ…
Đôi má Châu cách cách hồng hồng, nàng e thẹn nhưng cũng hưởng thụ mật ngọt mà Lăng Lam vừa rót vào tai mình, đầu nàng dụi dụi vào cằm Lăng Lam, yên bình mà ấm êm tới mức nàng ngỡ đây không phải sự thực. Có sự thực nào lại ngọt ngào viên mãn tới nhường này? Có sự thực nào lại tròn đầy yên bình tới mức này?
Phải, nào có sự thực nào như thế. Cái mà nàng đang hưởng thụ chỉ là sự giả dối ngọt ngào, chỉ là màn kịch Lăng Lam độc diễn mà Châu cách cách là khán giả duy nhất, nạn nhân duy nhất… Cái tiếng “Châu nhi” ấy sao mà ngọt ngào tới thế…
Nếu có kiếp sau nàng nguyện làm nam nhân, cướp lấy trái tim của Lăng Lam rồi giày xéo trả thù. Nàng sẽ khiến Lăng Lam sống không bằng chết, ngày ngày tháng tháng quỳ dưới chân nàng cầu xin được giải thoát!
- Châu cách cách…- một thái giám tiến vào hành lễ với nàng rồi bẩm báo.- Hoàng thượng cho gọi cách cách.
Nàng đứng dậy, sửa sang y phục rồi kiêu ngạo tới Càn Thanh cung, thấy Càn Long bên thư án liền nở nụ cười đáng yêu như trước nay nàng vẫn vậy, như chưa từng có gì vấy bẩn tâm can nàng.
Càn Long không ngẩng đầu lên nhìn nàng, lời rồng thoát khỏi môi liền cho Châu cách cách một tin ngang sét đánh:
- Mông Cổ biên cương đang rục rịch làm phản. Muội ngay ngày mai tới đó cầu thân, thít chặt bang giao.
- Hoàng huynh…- Châu cách cách sợ hãi lao tới dưới chân Càn Long, nước mắt lập tức bung ra như những đóa châu ngọc trong suốt.- Sao huynh lại nỡ đối xử như thế với muội?- Hắn vẫn lặng im, đôi tay thoăn thoắt phê lên bản tấu, chữ rồng thảnh thơi in lên mặt giấy trắng toát.- Chỉ vì Lăng Lam hay sao???- Không hề có tiếng trả lời nàng. Châu cách cách điên cuồng lay chân hắn.- Muội là muội muội huynh yêu thương nhất cơ mà!
Càn Long không có lấy một lời giải thích, hắn nhìn nàng trân trân, ánh mắt lạnh băng xói thẳng vào nàng, phất tay ra lệnh cho đám thị vệ, giọng lạnh lùng không có lấy một sợi vấn vương tình thân:
- Đưa Châu cách cách về tẩm cung chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai. Từ giờ tới lúc ấy không được ra khỏi phòng.
Nàng bất lực buông chân Càn Long ra, từ từ đứng dậy, con ngươi hoen nước thẫn thờ nhìn hắn. Đây là hoàng huynh của nàng sao? Đây là hoàng huynh thường ôm nàng vào lòng, kể cho nàng truyện thần tiên cho tới khi nàng buồn ngủ đó sao? Đây là hoành huynh luôn yêu thương cho nàng cùng cưỡi ngựa phóng vun vút trên thảo nguyên gió lồng đó sao? Đây là hoàng huynh từng tự tay khắc tặng nàng một bức tượng gỗ nữ oa có hai chỏm tóc y hệt nàng đó sao?
Châu cách cách muốn mình giờ phút này đủ can đảm để cười lên một tiếng, giữ lại lòng tự tôn mà coi chuyện mình bị bỏ rơi chỉ như đánh rơi trâm gỗ nhưng không thể, nàng chỉ có thế làm nước mắt bản thân khô ráo, nhìn Hoằng Lịch vẫn lạnh nhạt phê duyệt tấu chương.
Phải, từ ngày còn nhỏ nàng đã biết hoàng huynh của mình thích hợp làm đế vương, ngày đó chỉ nghĩ vì hắn thông minh cơ trí. Hừ, giờ thì còn biết… phàm muốn làm đế vương nhất loạt đều là kẻ tuyệt tình…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook