Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng
-
Chương 179
Có lẽ Phó Thần không thực sự cư xử như một người mù, bản thân hắn cũng không nghĩ sao một người thương tật như mình lại phải giúp đỡ người thương tật khác.
Thấy đám thuộc hạ vây lại, Thiệu Hoa Trì đành phải mở mắt, xem như không nhờ được Phó Thần thì cũng không cần những người khác. Hắn đào tạo những thuộc hạ trung thành này nhiều năm, đã quen bày ra hình tượng hiên ngang, không gì phá bỏ được, nếu không thì sao có thể khiến người ta tin phục. Bản năng của con ngường là sùng bái kẻ mạnh, nhất là trong cảnh quân doanh Tấn quốc ngày một xa hoa, lãng phí, yếu hèn, rất cần một người như y lãnh đạo.
Phó Thần sờ thử góc áo vừa bị cắt đứt. Là áo của chính hắn nhưng không hiểu sao lại dính nhớp một mảng. Hắn ghé mũi vào ngửi, phát hiện ra mùi máu tanh, đương nhiên không phải của hắn mà của Thiệu Hoa Trì vừa được hắn đỡ lấy. Có lẽ hắn chạm phải vết thương của y, khiến nó nặng hơn rồi.
Sau nhiều lần thử nghiệm, Thiệu Hoa Trì đã hiểu được hiện thực rõ ràng, muốn Phó Thần động tâm thì không thể chinh phục theo cách thông thường. Ngay cả mưa dầm thấm lâu cũng chỉ có tác dụng lúc ban đầu. Nam nhân của y chỉ suy đoán tâm lý kẻ khác dựa trên lợi ích. Y biết Phó Thần xem mình là đối tượng hợp tác, không đời nào có chuyện quay về mối quan hệ chủ tớ trước kia. Bức tường tình cảm của Phó Thần quá cao, quá kiên cố, nếu cứ liều lĩnh đâm đầu vào thì chỉ có đầu rơi máu chảy. Đó cũng là điều y học được mấy năm qua.
Trong lúc Thiệu Hoa Trì còn hậm hực một mình, một luồng gió thổi tới. Bàn tay người kia kéo y sát lại, động tác trôi chảy tựa nước chảy mây trôi, thoáng chút dịu dàng mà bản thân hắn cũng không nhận ra được. Hoàn toàn khác đám quân nhân thô lỗ như Tùng Dịch, người này để ý đến vết thương của Thiệu Hoa Trì, dùng tư thế khiến y thoải mái nhất mà dìu đỡ. Thiệu Hoa Trì ngẩng đầu, nhìn chiếc cằm kiên nghị của Phó Thần, tâm hồn lại bay bổng. Phó Thần lạnh nhạt nói, "Ta sẽ chăm sóc y, nơi này cũng không an toàn, chúng ta phải đi mau."
Phó Thần đã sai thuộc hạ của Tiết Duệ đánh lạc hướng thân vệ của Phi Khanh. Chúng đang chia nhau ra tìm kiếm, trong thời gian ngắn sẽ không quay lại đây.
Mọi người đều không có ý kiến gì. Tuy trên danh nghĩa, Phó Thần chỉ là người cầm đầu núi Thái Thường, nhưng hai phe đã ở cùng nhau mấy ngày nay, sự bất hoà ban đầu đã biến mất. Hai vị chủ tư nhìn như người một nhà thế kia, họ cũng thôi nghi kị, thả lỏng dần. Sau hai lần suýt chết và những ngày đói khát khiến họ sức cùng lực kiệt, chỉ một đêm nghỉ ngơi cũng vô cùng quan trọng.
Một lần nữa được quay về vòng tay Phó Thần, Thiệu Hoa Trì nhẹ nhõm thở phào. Phó Thần đương nhiên nghe thấy, tiếng thở dài này cho thấy y đang thả lỏng, dễ chịu. Hắn nhẹ giọng hỏi, "Có đau không?"
Thiệu Hoa Trì lại vân đạm phong khinh, cười ha ha, "Ta đâu phải gỗ đá." Đương nhiên là đau rồi, đau đến đầu óc tê tại, đau đến choáng váng mặt mày, nhưng Thiệu Hoa Trì không hề than một tiếng.
Điều này khiến Phó Thần nhớ đến vị hoàng tử nhỏ từng giả ngây giả dại trong hoàng cung. Y cũng xem những tổn thương, đau đớn này thành thói quen, tự ép mình không để ý.
Thấy Phó Thần ngẩn người giây lát, Thiệu Hoa Trì vô thức cọ cọ đầu vai hắn. Nếu y đang tỉnh táo thì sẽ không dám làm vậy, nhưng được hắn ôm trong lòng thế này, y mặc kệ bản thân mình chìm đắm một lúc, "Đang nghĩ gì thế?"
"Ngươi rất giống một người." Phó Thần thấy đám Thanh Nhiễm vui vẻ khoẻ mạnh thoát ra được, cũng có thiện cảm với Ẩn vương hơn rất nhiều. Hắn cũng không cố tình giấu diếm điều đó.
"Thế sao? Ai vậy?" Thiệu Hoa Trì mơ màng đáp. Mất máu quá nhiều khiến đầu óc y choáng váng.
"Thuỵ vương điện hạ......"
Thiệu Hoa Trì chấn động. Nếu không phải thân thể y đã mất hết sức lực thì Phó Thần nhất định sẽ nhận ra y phản ứng khác thường. "Ngươi quen biết Thuỵ vương sao?"
Phó Thần cũng biết thất hoàng tử trước kia, giờ là Thuỵ vương, đã trở thành đối tượng mà bao kẻ muốn xáp vào nịnh bợ, nào đến lượt mình, "Thuỵ vương sao có thể quen biết một nhân vật nhỏ như ta, ta cũng không dám thấy sang bắt quàng làm họ. Ngươi nghỉ ngơi đi, nói ít một chút."
Hiển nhiên Phó Thần không muốn bàn về vấn đề này nữa. Nhưng Thiệu Hoa Trì đã hài lòng rồi. Phó Thần có thể nói những lời như vậy với "Ẩn vương", chứng tỏ mối quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước. Thấy vẻ mặt tự giễu của Phó Thần, Thiệu Hoa Trì nhớ đến chuyện nhiều năm trước, hắn từng bị ám sát bằng độc châm, sau đó lại bị Vanh Hiến tiên sinh đuổi giết, khiến Phó Thần buộc phải tha hương nơi đất khách.
Khi ấy y còn quá trẻ, ở độ tuổi không thể gánh vác hết mọi việc. Để chấm dứt mọi mối nguy, y đã đưa ra một quyết định sai lầm.
Từ lúc hai người gặp lại nhau đến giờ, Phó Thần và y có thể thản nhiên một hỏi một đáp thế này đã khó lắm rồi.
Việc y che giấu thân phận với Phó Thần khiến y vừa mừng vừa lo. Mừng là vì nhờ có thân phận Ẩn vương này mà y mới có thể tiếp cận người thương, còn lo là sợ khi Phó Thần biết sự thật, sẽ đẩy y ra xa ngàn dặm. Nhớ ngày trước, sau khi bị phát hiện giả điên, Phó Thần không chịu tin y nữa, đêm nào y cũng thấp thỏm ngủ không yên.
Tranh thủ được khoảng thời gian ngắn ngủ này, Thiệu Hoa Trì trân trọng từng phút một, chỉ mong sao trước khi Phó Thần phát hiện ra, có thể bồi đắp được chút ít tình cảm
Phó Thần chọn phòng mà mấy ngày trước Phi Khanh sai người quét tước để hắn dưỡng thương. Hắn gọi Tiết Duệ đến xử lý vết thương cho Thiệu Hoa Trì. Sau khi tháo lớp băng vải, mùi tanh tưởi bốc lên. Tiết Duệ thầm nghĩ, nếu vết thương này mà nằm trên người kẻ khác thì chắc đã nhiễm trùng mà chết rồi.
Phó Thần không nhìn được nhưng vẫn có thể nhận thấy vết thương của Thiệu Hoa Trì rất nặng, hẳn là vì bảo vệ hắn lúc chạy trốn kẻ địch trên cầu treo. Con người nào phải cây cỏ, hắn không thể không để tâm.
May là trước đó, Thiệu Hoa Trì đã uống một viên dược của Lương Thành Văn, dù bên ngoài nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng bên trong đã bắt đầu lành.
"Công tử, ta phải cắt hết phần thịt nát để rửa vết thương, sẽ rất đau. Ngài giúp ta đỡ y một lát." Tiết Duệ không phải thầy thuốc chuyên nghiệp. Người có y thuật cao nhất ở đây là Hận Điệp, nhưng nàng là nữ tử, không tiện vào phòng nam giới nên Phó Thần không gọi nàng. Người của Thiệu Hoa Trì thì cùng lắm chỉ biết cách băng bó thô sơ, so với Tiết Duệ còn kém xa. Nói xong, Tiết Duệ bắt đầu khử độc dụng cụ, chuẩn bị thuốc trị thương.
Phó Thần đỡ Thiệu Hoa Trì dậy, đưa một miếng khăn gấp nhỏ cho y cắn, để y dựa vào người mình. Lúc Tiết Duệ bắt đầu cắt, Thiệu Hoa Trì đau đớn bừng tỉnh khỏi cơn mê. Lúc này, chắc hẳn y không còn thần trí gì nữa, bản năng chỉ cảm thấy hơi ấm của Phó Thần, liền nhả tấm khăn kia ra, cắn một cái lên vai hắn.
Hả?
Phó Thần ngạc nhiên. Chỗ này bị thiếu một miếng thịt, do Lý Biến Thiên cắn lúc nha phiến phát tác, trước cũng bị Thiệu Hoa Trì cắn, giờ lại là Ẩn vương....?
Thiệu Hoa Trì đau đến toàn thân run rẩy không thôi. Lúc thịt nát đã được cắt hết, người y mềm nhũn không xương, ướt sũng như mới vớt ra khỏi thùng nước. Có một người thành tâm dựa dẫm vào mình như vậy, Phó Thần cũng có chút mềm lòng. Hắn tưởng Ẩn vương sẽ từ chối để hắn xử lý vết thương cho. Suy cho cùng, tiếp xúc gần như vậy, hoàn toàn có thể nhân cơ hội lấy mạng y. Lúc này, hắn mới nghĩ Ẩn vương hoàn toàn tin tưởng mình, điều này không phải giả dối.
Bên cạnh Phó Thần có biết bao người đến kẻ đi, nhưng ít ai ỷ lại vào hắn như thế. Mà dù họ có muốn, Phó Thần cũng chẳng dám nhận. Cảm xúc lúc này quả là trải nghiệm hiếm thấy.
Sau cơn đau đào da móc thịt thì trát thuốc và băng bó có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Máu tươi thấm đẫm một mảng lớn, vất vả lắm mới ngăn được. Khi đó, Thiệu Hoa Trì đã trắng bệch như tờ giấy. Phó Thần nghe tiếng thở của y cũng biết Ẩn vương bây giờ rất yếu. Hắn đỡ người nằm xuống giường lần nữa, phát hiện ra tay mình đã bị y nắm chặt từ lúc nào, không sao gỡ ra được. Nếu không phải chắc chắn đối phương đã hôn mê thì hắn còn tưởng mình bị lừa. Nào có ai bất tỉnh nhân sự mà còn có sức thế. Vì y đã xả thân cứu giúp nhiều lần nên phó Thần đành coi hành vi cố chấp này như một cách biểu hiện tình cảm rất trẻ con.
Ẩn vương thật sự nghiêm túc thích một nam nhân như hắn.
Sự nghiêm túc ấy quá đỗi cháy bỏng, tựa như hòn đá ném xuống hồ sâu, khiến mặt nước dao động không ngừng.
Từ khi đến thế giới này, Phó Thần có một nguyện vọng là được sống, sau này thì muốn bảo vệ người nhà, rồi lại thêm một việc nữa là phò tá Thiệu Hoa Trì. Tuy sau này bị y lừa dối, truy sát, nhưng hắn chưa từng hối hận. Nhưng trong tất cả những thứ hắn định làm, không có thứ gì liên quan đến tình cảm. Huống hồ, hắn tự thấy bản thân mình không cần. Kiếp trước chứng minh, tình cảm là thứ xa hoa với một thiên sát cô tinh như hắn, chỉ vừa hại mình vừa hại người.
Mà nếu thật sự cần đi nữa, thứ tình cảm ấy đã rời đi cùng vợ con hắn rồi. Chính hắn cũng chẳng biết, rốt cuộc trong lòng mình còn có thứ cảm xúc gì gọi là yêu đương hay không.
Hơn nữa, người này còn là nam nhân......
Phó Thần định rút tay ra, nhưng chợt thấy có chút bối rối, cuối cùng vẫn không thể dứt khoát được.
Sau khi thay chậu nước mới, Tiết Duệ bước vào phòng, thấy bàn tay hai người nắm chặt, vẻ mặt chế nhạo.
Phó Thần đoán được suy nghĩ của y, phản công ngay tức thì, "Bỏ cuộc hoàn toàn rồi sao?"
Hắn đẻ Tiết Duệ rời đi lâu như vậy, chỉ có một nửa là để làm nhiệm vụ, còn nửa kia là vì liên quan tới thuộc hạ khác của hắn, Thanh Nhiễm. Thân làm chủ tử mà còn phải quan tâm đến chuyện yêu đương của thuộc hạ, chẳng trách sao lúc nào Phó Thần cũng thấy mệt.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tiết Duệ tắt ngấm. Y im lặng hồi lâu mới bình tĩnh lại được, lảng sang chuyện khác, "Có lẽ ban đêm y sẽ phát sốt. Nếu ngài không đi được thì ở lại chăm cũng tốt. Còn nữa, ta đã sai người đi báo tin cho vị kia. Mắt ngài sẽ chữa khỏi thôi."
Vị kia đương nhiên là Lương Thành Văn, còn đang ở trong cung. Đó cũng là một trong những lý do Phó Thần muốn nhanh chóng lên đường về Loan kinh.
"Đúng rồi, vết thương của ngài có cần xử lý không?" Tiết Duệ bỗng quay đầu nhìn hắn cười cười.
Mất một lúc lâu, Phó Thần mới hiểu y đang nói đến vết cắn lúc nãy của Thụy vương lên bả vai hắn. Không phải bệnh chó dại, mà cắn qua quần áo cũng nào có thương tích gì đáng kể, Tiết Duệ chỉ đang trêu mà thôi.
Nghĩ lại thì mấy ngày nay, Tiết Duệ rất đau khổ, có thể khiến y vui vẻ một chút cũng không sao. Phó Thần mỉm cười trấn an.
Tiết Duệ chợt thấy đáy lòng chợt thắt. Đó là sự dịu dàng mà chỉ công tử mới có, khiến người ta cảm thấy trong cảnh khốn cùng vẫn có người ở bên mình.
Cả đời này, ta chỉ thua hai kẻ, một nam một nữ.
Một nam nhân tên Phó Thần, một nữ nhân tên Thanh Nhiễm.
Đúng là số kiếp !
Lúc này, Tùng Dịch đi đến, cầm theo một chiếc hộp. Phó Thần nghe thấy tiếng va lốc cốc trong đó, hỏi, "Thứ gì vậy?"
"Là....." Hắn định mở ra, nhưng chợt nhớ là Phó Thần không nhìn thấy, chỉ đành đau buồn nói, "Tấn Thái Tổ."
Chỉ ba chữ, không cần giải thích nhiều, Phó Thần đã hiểu được tương đối.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi, "Là đầu phải không?"
"Sao ngài biết?" Ngay cả chuyện này cũng nghĩ ra được, không phải thần linh đấy chứ?
Đoán thế thôi, vì thân thể quá nặng, chỉ lấy đầu thì tiện hơn nhiều. Hơn nữa, lúc cái hang sập xuống lần thứ hai, hắn nghe vài lời vụn vặt của A Nhất cũng có thể đoán ra một ít.
"Có phải vụ trộm hoàng lăng xảy ra mười mấy năm trước không?"
Nếu là như vậy, Lý Biến Thiên thật sự quá.....điên rồ. Chỉ một chiêu mà có thể đạt được bao nhiêu mục đích, thậm chí còn phá hủy cả trụ cột tinh thần của Tấn quốc. Nhưng Phó Thần cảm thấy ngứa mắt, hành động đó quá mất hình tượng của bậc lãnh tụ.
"Chủ tử cũng nói thế," Tùng Dịch sửng sốt nhìn Phó Thần. Chỉ mất bấy nhiêu thời gian mà đoán ra được nguyên nhân. Người này....chẳng trách sao kẻ khác lại tận tâm theo hắn,
Phó Thần nhớ tới vết cắt trên vai, bỗng nhiên hỏi, "Khi nhìn thấy cái đầu này, chủ tử của ngươi có hành động gì lạ lùng không?"
Lạ lùng? Khóc thì sao nhỉ? Lúc ấy ai nhìn thấy Tấn Thái Tổ cũng không bình tĩnh được. "Không, khi đó mọi người đều rất kích động."
Phó Thần xua đi cảm giác khó hiểu trong lòng. Hắn có thể cảm thấy bàn tay đang nắm lấy mình dính ướt mồ hôi, hẳn là rất đau. Nhưng lúc kề sát Thiệu Hoa Trì, lại thấy trên mặt y khô ráo. Hắn sờ thử mới biết, đối phương đang dịch dung.
Cũng phải thôi, không có gì khó hiểu hết.
Ban nãy, hắn chợt có chút nghi ngờ. Phó Thần cũng biết gần đây hắn quá mức đa nghi, đành dựa vào giường, nhắm mắt lại. Mấy đêm nay, hắn không nghỉ ngơi được mất, ban ngày còn phải căng hết mọi giác quan để cảm nhận, mệt mỏi hơn bình thường rất nhiều.
Suốt đêm, Thiệu Hoa Trì không có bệnh trạng nào khác. May mà y thường xuyên rèn luyện thân thể nên sức phục hồi tương đối tốt. Lúc y tỉnh lại thì phát hiện mình đang nắm chặt thứ gì đó trong tay. Cảm giác tiếp xúc da thịt rất quen thuộc. Y nheo mắt, ngẩng đầu lên, thấy Phó Thần đang dựa vào giường ngủ thiếp.
Y nhìn không chớp mắt, cười ngây ngẩn.
Một lúc sau y mới nhận ra có gì đó không đúng. Nếu là lúc bình thường, Phó Thần cực kỳ cảnh giác. Chỉ cần y cử động nhẹ một cái, hắn sẽ tỉnh lại ngay. Bây giờ hẳn là đang rất mệt.
Y trông thấy đáy mắt Phó Thần thâm đen. Hắn chưa bao giờ nói, chuyện gì cũng im lặng chịu đựng.
Thiệu Hoa Trì lại đau lòng khôn kể, chỉ mong thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này lâu hơn một chút. Từ lúc quen biết đến nay đã qua sáu năm, vô số ngày đêm. Y nhớ nhung mong mỏi đến nỗi tự cảm thấy mình đúng là tên biến thái. Dù có cố gắng kiềm chế đến đâu cũng không hoàn toàn che giấu được.
"Tỉnh rồi à?" Bị nhìn chằm chằm như vậy, có là người chết cũng phải mở mắt. Phó Thần nâng bàn tay hai người lên, "Có thể buông ra không?"
"Nếu ta không muốn thì sao?" Đương nhiên là không nỡ rồi.
Thực ra đó cũng điểm Phó Thần khó hiểu nhất. Hắn là một nam nhân, dù dung mạo có phần thanh tú nhưng vóc dáng cũng coi là khôi ngô, ít nhất là hoàn toàn khác dáng vẻ thiếu niên năm năm trước. Một người như Ẩn vương, sao lại có khẩu vị độc đáo như vậy. "Ngươi thích ta ở điểm gì?"
Phó Thần chợt nhớ kiếp trước từng có người hỏi hắn, anh thích em thế nào, em sẽ sửa.
Lời này có vẻ quá ngờ nghệch. Bọn họ đều là người lớn cả rồi, nói thẳng luôn cho nhanh.
Thiệu Hoa Trì nghe vậy, liền dựng ngược lông tóc như một con sói. Y quá hiểu Phó Thần, nên đương nhiên cảm giác thấy nguy hiểm, "Ngươi muốn nói gì, khuyên ta bỏ cuộc, hay nói với ta không có cơ hội nào đâu? Hay ngươi sẽ từ chối thẳng thắn, còn định bảo ta tìm một nữ nhân tốt biết bao nhiêu? Thậm chím ngươi còn trấn an ta, tìm biện pháp nào đó đưa nữ nhân đến dụ dỗ ta?" Quả thật đây là những chuyện Phó Thần có thể làm, chẳng qua hắn không trực tiếp nói, chỉ mơ hồ ám chỉ thôi.
Bị nói trúng tim đen, Phó Thần cũng có chút xấu hổ.
Hắn vẫn giữ thói quen kiếp trước, có người theo đuổi mình thì dứt khoát đao sắc chặt đay rối, không cho người ta chút hi vọng nào.
"Vậy làm sao ngươi mới từ bỏ?"
"Không bao giờ." Thiệu Hoa Trì ngừng một chút, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng. Y không phải vừa mới quen biết Phó Thần, không cảm thấy khó chịu, mà vẫn kiên nhẫn nói, "Ta thích ngươi chẳng ảnh hưởng gì đến ngươi. Ngươi muốn làm gì, ta cũng ủng hộ, còn giúp đỡ ngươi? Ngươi tội gì mà không nhận?"
Chỉ thiếu điều nói, ngươi lợi dụng ta đi.
Đó mới là cái Phó Thần lo nhất. Nếu đối phương kích động, phủ nhận, uy hiếp, đe dọa, hắn còn cảm thấy yên tâm hơn.
Ẩn vương biểu hiện sự cuồng si một cách lạnh lùng như vậy, Phó Thần dám khẳng định, đối phương hết sức bình tĩnh.
Sau cuộc nói chuyện bất thành, hai người không để lộ sự bất hòa có người khác thấy, vẫn cư xử như chưa hề bàn đến đề tài này.
Phó Thần sai Địa Thử lấp kín đường hầm lúc trước đào ra để cứu đám người Thiệu Hoa Trì. Nghĩ đến kho vũ khí và thuốc nổ đồ sộ kia, hắn cũng có chút động lòng.
Kho vũ khí kia chắc hẳn có vai trò rất quan trọng đối với công tác của Lý hoàng ở Tấn quốc. Nếu không thì lẽ ra những thân tín như hắn và Phi Khanh đều phải biết tới. Nếu đã có một căn cứ như thế này thì hẳn còn có ở chỗ khác nữa, có điều số lượng không lớn bằng. Giờ những thứ đó xuất hiên ngay trước mắt, bỏ đi thì quá phí phạm. Phó Thần là kiểu người luôn tận dụng triệt để. Mà vật tụ theo loài, đám thuộc hạ đi theo một chủ tử lòng dạ bất chính như hắn thì cũng đều là đám láu cá hết. Địa Thử nghĩ ra một cách để chuyển chỗ vũ khí này ra.
Nếu chuyển đi xa thì sẽ đánh động kẻ khác, rất dễ bị chú ý, nhưng nếu chỉ giải quyết ngay trong khu vực lân cận thì không thành vấn đề.
Phó Thần suy nghĩ một lát, đồng ý với lời đề nghị lợi nhiều hơn hại này. Chỉ cần nguỵ trang tốt, thì dù có bị những kẻ kia phát hiện ra, cùng lắm là cho nổ tung tất cả, huỷ thi diệt tích. Chắc hẳn Phi Khanh cũng không ngờ tới bọn họ sẽ sử dụng lại chính nơi hoang phế này để chiếm kho vũ khí làm của riêng.
Bây giờ đào thì không đủ thời gian. Phó Thần căn cứ vào miêu tả chi tiết của các thuộc hạ, hình dung kết cấu động đá vôi cùng những ngóc ngách bên trong, Phó Thần đoán căn cứ này được xây dựng dựa trên hang động có sẵn. Sau hai lần sập và cái chết của Ứng Hồng Loan, hắn tin chắc Phi Khanh sẽ quay lại đây kiểm tra lại lần nữa, nhưng tuyệt đối không sử dụng tiếp. Một căn cứ đã bại lộ thì đâu còn giá trị gì. Chính vì quá hiểu cách làm việc của phe Lý hoàng nên Phó Thần mới dám bí quá hoá liều.
Quyết định xong xuôi, Tiết Duệ và Phó thần cùng nhau bàn bạc hướng đi cùng vị trí sắp đặt cạm bẫy, vẽ lại bản đồ rồi giao cho Địa Thử. Hai người chuẩn bị xong rồi rời đi chốc lát. Đương nhiên chốc lát là nói về Phó Thần thôi, vì theo kế hoạch sắp tới thì hắn còn phải quay về đây một chuyến.
Địa Thử mở tấm bản đồ mới ra, kinh ngạc há hốc mồm trong giây lát. Chẳng những có ghi chú rõ ràng về cấu tạo địa chất, vị trí phân bố thảm thực vật, mà còn tính toán cả tốc độ thi công lẫn khả năng đẩy nhanh tiến độ. Hắn biết công tử nhà mình không phải người thường, nhưng mắt mù chắc chắn phải ảnh hưởng ít nhiều chứ. Đương nhiên việc vẽ bản đồ đều do Tiết Duệ đảm nhận, Phó Thần chỉ hướng dẫn bằng lời, không thể chi tiết được đến vậy. Trong đó còn có đánh giá riêng của bản thân Tiết Duệ.
May sao công tử tuệ nhãn cao siêu, có thể khiến một nhân vật như vậy quy phục mình. Nếu có kẻ khác nhanh chân giành được y trước thì nghĩ đến mà sợ. Địa Thử cảm thấy người này hoàn toàn không thua kém công tử bao nhiêu. Hắn không nhìn được mà lén nhìn Thanh Nhiễm. Bỏ lỡ một người như vậy, nàng ta sẽ không hối hận chứ?
Trong những người đến đón Ẩn vương còn có cả thủ hạ của Phó Thần ở Tây Bắc nữa. Địa Thử lại gọi những đội thợ đào hầm từng cùng nhau hợp tác cở Kích quốc mấy năm trước đến, dựa vào tấm bản đồ địa hình phức tạp mà Tiết Duệ vẽ để bắt đầu thi công.
Hắn tin chắc khi Phi Khanh phái người đến kiểm tra lần nữa thì thứ bọn họ thấy sẽ chỉ là một kho vũ khí trống không.
Hai người vừa mới ra được khỏi khu vực này, Ẩn vương đã thể hiện rõ ảnh hưởng của y ở Tây Bắc mấy năm gần đây. Những việc sau đó thuận lợi hơ nhiều. Hai phe chỉ mất một ít thời gian chỉnh đốn. Phó Thần không dứt được Ẩn vương, chỉ đành cam chịu đi theo y. Tạm thời, giữa hai người không có xung đột, Phó Thần cũng không định từ chối một người hỗ trợ đắc lực như thế. Không thể phủ nhận, Ẩn vương rất hiểu Phó Tần nên mới đưa ra lời đề nghị.
Lần này xem như là một trong số ít những lần Phó Thần chịu thoả hiệp suốt mấy năm qua.
Núi Thái Thường nay đã không còn an toàn nữa. Phó Thần nghĩ đến bãi mìn bị chôn trên sườn núi, tính toán số lượng, hắn đoán hẳn là cũng có những chỗ khác bị người ngoài động chân động tay. Bọn chúng chỉ chờ Phó Thần xuất hiện là bắt gọn một lưới. Nếu đã không an toàn thì bình sứt cũng không sợ mẻ, giờ muốn đổi địa điểm và nhân lực thì không còn kịp nữa, mà Phó Thần cũng không biết kiếm đâu ra chỗ tốt hơn để chuyển những người này đi, vậy chẳng bằng tìm ra mật thám bên trong rồi loại bỏ là nhanh nhất.
Tuy nghĩ vậy, nhưng hắn cũng không tìm hết bọn chúng. Việc đó vốn chẳng dễ dàng, mà Phó Thần biết không một thế lực nào có thể đảm bảo mình hoàn toàn sạch sẽ không tì vết.
Phó Thần rất dứt khoát, dựa vào thông tin mà đám người Diệp Huệ Ly thu thập được, bắt những kẻ khả nghi liên quan đến việc chôn mìn sau núi. Phát hiện được cả thảy hơn mười người đáng ngờ. Trong lúc mọi người đang chờ nghe Phó Thần tra hỏi, thì hắn lại đưa ra một mệnh lệnh khiến người ta trợn tròn mắt : chém đầu công khai. Có thể nói đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, họ nghe thấy một mệnh lệnh quyết đoán như thế từ Phó Thần.Hắn tuyệt đối không thể giữ những kẻ này lại, hậu họa khó lường. Chẳng lẽ hắn thừa nhân lực vật lực nuôi chúng sao, tiền bạc đâu phải lá rụng. Đương nhiên Phó Thần còn có mục đích khác nữa. Nhiều kẻ nghĩ hắn là người ôn hòa, trong lòng không phục, chi nên lần này hắn nhân cơ hội giết gà dọa khỉ. Chiêu bài tuy cũ nhưng không bao giờ lỗi thời.
Lại nói, hắn không thể ở Tây Bắc quá lâu, cần phải dùng biện pháp mạnh nhất để đạt được mục đích.
Quả nhiên có tác dụng ngay tức thì. Trên đời đâu có nhiều người anh hình bất khuất, thà chết không khai lùi như thế. Nhất là những kẻ thuộc tầng lớp dưới đáy quyền lực như mật thám. Bọn họ bị bề trên xem như vật hy sinh, ai mà chẳng muốn sống. Phó Thần không đuổi tận giết tuyệt, âm thầm để lại vài người, cho chúng tiếp tục tình báo, đưa tin tức nơi này về cho cấp trên của họ.
Đương nhiên những thông tin chúng gửi đi đều là những thứ Phó Thần muốn cho kẻ khác biết.
Những thám tử này còn có tác dụng khác là giúp Phó Thần tìm ra những kẻ mà hắn không điều tra được.
Phó Thần tìm được căn hầm mà Ứng Hồng Loan dùng để cất giấu mìn. Nói là hầm cũng không đúng lắm, vì nó quá nhỏ, đồ bên trong đã bị chuyển đi hết. Mà những kẻ hỗ trợ chuyển vũ khí cũng chính là đám người đã bị chém đầu. Nếu đã biết ngọn nguồn thì hắn không cần phải tra xét. Việc chọn vị trí đào hầm cũng được tính toán rất kỹ, chính là căn nhà mà Diệp Huệ Ly đã xây sẵn dành cho Phó Thần ở núi Thái Thường. Mấy năm nay, Phó Thần chưa từng đến đây. Mặc dù có người đến quét dọn định kỳ nhưng không ai ở quá lâu, rất tiện cho đám người của Ứng Hồng Loan hành động.
SAu khi dọn dẹp sạch sẽ, Phó Thần nhớ đến Ứng Hồng Loan và Phi Khanh, che đầu cười, "Lần này mình thu cũng không oan."
Nhưng ta sẽ không thua mãi đâu.
Quay lại núi Thái Thường một lần nữa, nơi này đang được Ẩn vương bảo vệ rất tốt. Sauk hi Phó Thần mất tích, cả ngọn núi trở nên hoảng loạn bất an, các quản sự lôi người ra tra xét từng trong đến ngoài, khiến ai nấy đều thấp thỏm. Cuối cùng Phó Thần quay về, cho bọn họ một viên thúc an thần. Say khi hắn xử lý những kẻ gian trá một cách thẳng tay, nơi này mới thật sự thuộc về hắn lần nữa. Các quản sự cùng nhau đến thảo luận bí mật với Phó Thần, nói phỏi chọn ra một thủ lĩnh để quản lý, người này nhất định phải trung thành tuyệt đối với Phó Thần. Phó Thàn cân nhắc đi chân nhắc lại. Trong các quản sự có một người tương đối chững chạc, được Tiết Duệ bồi dưỡng, tên cũng dễ nhớ, gọi là Tiết Xuân. Cùng họ Tiết nhưng ít người biết, bởi mọi người đều gọi hắn là Xuân gia.
Tiết Xuân không ngờ Phó Thần sẽ giao một thế lực đã lớn mạnh, nơi thực hiên vố số thử nghiệm chưa từng nghe đến như núi Thái Thường cho mình. Hắn nhất thời kích động, nói năng lộn xộn, được Tiết Duệ nháy mắt một cái mới bình tĩnh lại, "Nô tài tuân lệnh. Tạ ơn công tử coi trọng. Nô tài sẽ dốc hết sức làm việc cho công tử."
Phó Thần đương nhiên không quá yên lòng với những kẻ không quen biết. Hắn sai Thanh Nhiễm cho bọn họ nuốt cổ trùng của Ô Nhân Đồ Nhã. Phải không chế được mới xem là xong việc.
Còn về việc Tiết Xuân có ôm hận trong lòng hay không, Phó Thần không cần biết.
Hắn cần trung thành chứng không cần kính ngưỡng.
Cách làm tàn nhẫn này hoàn toàn khác với Phó Thần trước kia. Thấy Tiết Duệ đang nhìn, hắn hỏi, "Đau lòng à?"
"Tiết Xuân là nô bộc trong nhà ta, thân phận không thành vấn đề. Những người này đều là ta bồi dưỡng cho ngài dùng, có gì mà xót." Tiết Duệ mỉm cười. Đối với y, người này được Phó Thần chọn thì nên cảm thấy biết ơn mới đúng. Không biết Phó Thần lấy suy nghĩ ấy đâu ra.
Phó Thần biết Tiết Duệ nói thật. Xã hội này chính là như thế, giai cấp phân biệt rõ ràng. Cho dù là người như Tiết Duệ cũng không bao giờ tự coi mình ngang hàng với nô tài.
"Cảm thấy ta tàn nhẫn sao?"
"Lúc đầu ta sợ ngài mềm lòng, nhưng không ngờ ngài xử lý dứt khoát như vậy, có thể xử lý sạch sẽ mọi vấn đề." Tiết Duệ lo là lo Phó Thần lòng dạ đàn bà. Ngẫm lại, lúc hai người gặp nhau ở thôn Thượng Thiện, Phó Thần hoàn toàn có thể bỏ lại hai cha con họ, nhưng cuối cùng vẫn mang theo. Thứ lòng tốt này có thể trở thành điểm yếu của hắn vào thời điểm quan trọng nhất. Tiết Duệ định sẽ tự mình âm thầm giải quyết, nhưng giờ thì đỡ phiền toái rồi.
Tiết Duệ biết so với người vừa có trí tuệ vừa có khí phách như Phó Thần, y là kẻ ti tiện không từ thủ đoạn hơn. Để đạt được mục đích, y không tiếc hy sinh bất cứ người nào. Loại người như y không bao giờ có thể làm việc cho kiểu chủ tử có chung tính nết, nhưng Phó Thần lại khác hẳn. Phó Thần nguyện trả giá, nguyên tin tưởng, không lo lắng nghi kỵ y.
Tri huyện đến cầu kiến, Phó Thần cũng không biết là ai phái tới. Tri huyện nơi này không còn là người Phó Thần biết, mà là vị quan tân nhiệm. Ẩm vương báo cho hắn biết, kẻ này có khả năng là người của nhị hoàng tử.
Phó Thần đã tự tay giết nhị hoàng tử, đương nhiên biết kẻ vẫn sống nhơn nhơn ngoài kia không phải Thiệu Hoa Dương thật, mà là thuộc ahj của Lý Hoàng. Hắn không ngờ kẻ giả mạo kia có thể tiếp quản được thế lực mà nhị hoàng từ thực sự để lại trước kia. Cũng có lẽ không phải tiếp quản, mà là mới bồi dưỡng thì đúng hơn.
Dù mấy năm trước, Phó Thần đánh tan tác mạng lưới của Lý Biến Thiên ở hoàng cung Tấn quốc, nhưng không thể động đến căn cơ, nên Lý hoàng vẫn có thể Đông Sơn tái khỏi. Muốn diệt được thế lực mà hắn đã cắm rễ thì chỉ có cách diệt tận gốc, không để lại một mảnh tro tàn.
Về việc tri huyện tới đây, một kẻ làm quan mà tự thân đến cửa, nghe có vẻ như quá tự hạ mình. Nhưng huyện Lô Tích chỉ là một nơi nhỏ bé, hẻo lánh, quyền lực của các quan bị đoạt hơn phân nửa.. Phó Thần có thể xem là một trong những kẻ tai to mặt lớn ở huyện Lô Tích. Vị quan huyện này tuy có chức thật đấy, nhưng không có quyền. Núi cao hoàng đế xa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì hắn vẫn phải nhờ đến các thế lực ở địa phương, cho nên không ngu ngốc đắc tội bọn họ. Tất nhiên, hắn đến cũng để thăm dò thực lực nữa.
Phó Thần thấy chẳng cần phải gặp, dùng thân phận của Ẩn vương để đuổi người về.
Vết thương trên lưng dần khỏi hẳn, Thiệu Hoa Trì cũng thường xuyên hành tunh bí mật. Nhưng mỗi khi Phó Thần cần, y đều xuất hiện ngay lập tức.
Thiệu Hoa Trì rất vui vẻ để Phó Thần sai bảo, nhưng vừa định quay đi, y liếc thấy dáng vẻ chuyên tâm vào công việc của Phó Thần, trong lòng ngứa ngáy. Y là kẻ rất biết tận dụng cơ hội, đã không còn là tiểu hoàng tử khờ khạo Phó Thần từng thấy trước kia. Y chống một tay lên ván cửa, vây Phó Thần trong đó. "Ngươi bảo ta làm việc này việc khác, ta đương nhiên rất vui. Nhưng công lao không có cũng có khổ lao, ngươi cũng nên cho ta chút ngon ngọt."
Phó Thần mỉm cười, bất động "nhìn" y.
Giống như hắn đã biết chắc Ẩn vương sẽ không dám làm gì mình. Thiệu Hoa Trì quả thật chỉ định trêu ghẹo một câu thôi, không có ý định động vào hắn, nhưng thấy Phó Thần thản nhiên bình tĩnh như vậy, y cũng muốn phát hỏa. Ngươi không sợ ta hôn ngươi thật sao?
Thiệu Hoa Trì nheo mắt, từ từ ghét sát, lúc chỉ còn cách đôi môi mỏng kia một li thì dừng lại.
"Ngoài không thể sinh con ra, ta không kém nữ nhân điểm nào hết. Ngươi cân nhắc một chút cũng đau có mất gì." Hơn nữa ngươi là thái giám, cần gì phải nghĩ tới việc sinh con.
"Không cân nhắc ta cũng chẳng mất gì." Hơi thở của Thiệu Hoa Trì mơn trớn trên môi Phó Thần, khiến hắn cảm thấy khó chịu. Tuy Phó Thần không thích nhưng nếu né tránh thì sẽ càng khiến đối phương hưng phấn hơn. Hắn biết rất rõ tâm lý này nên chỉ đứng im như tượng.
"Nếu ta là nữ nhân, ngươi sẽ nghĩ khác." Y khẳng định. Chẳng hạn như ả Mục Quân ngưng kia, chẳng phải ngươi cũng đối xử với ả đặc biệt sao?
Nhớ đến bộ dạng vênh váo, kênh kiệu của ả ta, Thiệu Hoa Trì lại giận sôi ruột.
Đến tuổi này rồi mà còn trang điểm xinh đẹp như thiếu nữ hai tám, đinh câu dẫn ai?
"Nếu ngươi biết thế thì còn hỏi ta làm gì?"
Cái Thiệu Hoa Trì bưc nhất chính là bộ dạng không quan tâm đến bề ngoài của Phó Thần. Hắn cứ như một tảng đá cứng đầu, lay thế nào cũng không được. Dù biết có nhiều khi Phó Thần cố tình tỏ ra như vậy để y biết khó mà lui.
Nếu là năm năm trước, Thiệu Hoa Trì chắc sẽ tức giận, sẽ nói những lời khó nghe, sẽ đe dọa hoặc ép buộc. Nhưng giờ y đã trưởng thành, đã vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết, tuy y vẫn giận, nhưng biết kiểm soát hành vi và ngôn từ của mình.
Y cúi người, làm biến mất khoảng cách nho nhỏ kia, nhẹ nhàng chạm lên làn nôi mềm mại, lạnh lẽo của Phó Thần.
"Cái này xem như tạ lễ." Thiệu Hoa Trì nói rồi quay đi.
Chân mày Phó Thần nhăn chặt, phảng phất sát khí.
"Muốn ra tay thì cứ việc, ta sẽ không đánh trả. Ta nới rồi, ta muốn khiến ngươi quen với sự hiện diện của ta." Không quen cũng phải quen, ta dùng kiên nhẫn của cả một đời để đối phó với ngươi.
Gặp phải loại người vô liêm sỉ thế này, Phó Thần tức đến bật cười.
Lúc Diệp Huệ Ly đến thì trông thấy vẻ mặt đăm chiêu khó lường của Phó Thần, "Công tử, ta đã mang thứ ngài cần đến."
Nghe vậy, con ngươi Phó Thần trầm xuống, "Mang vào đi."
Qua hơn nữa tháng, nếu không tìm cho con cổ trùng kia thân thể mới để ký sinh, tác dụng của mị ỏa thể mà nó hút từ Ứng Hồng Loan cũng giảm dần rồi mất hẳn.
Than Nhiễm là một tử sĩ được huấn luyện, còn có Túc Ngọc dốc lòng chỉ bảo, đương nhiên cũng có chút tài nghệ đào tạo người khác. Năm năm nay, nàng nuôi nhiều cô nhi, vừa dạy dỗ vừa tẩy não. Mà trong thời đại loạn lạc này, cô nhi là thứ chẳng phải mất tiền mua.
Trong mắt người khác, chúng chỉ là thứ đồ bỏ mà thôi.
Diệp Huệ Ly dẫn tới một đám trẻ con, có cả thanh niên, thiếu nữ tầm mười mấy đến hai mươi tuổi, đa số là nữ.
Thanh Nhiễm đi vào sau cùng, đứng song song với Diệp Huệ Ly, bên cạnh Phó Thần. Thấy dáng vẻ của các nàng như vậy, lũ trẻ cũng bất giác mà kính sợ nam nhân kia.
Không phải đứa trẻ con nào cũng đạt yêu cầu, do Phó Thần đòi gấp quá. Có vài đứa nhỏ tuổi, sợ hãi nhìn Phó Thần, cũng có đứa thấy dung mạo Phó Thần sau khi dịch dung quá tầm thường nên lộ vẻ thất vọng.
Nhưng đa số chúng đều được huấn luyện tốt, ít nhất Phó Thần cũng hài lòng với tính kỷ luật và thức thời của chúng. Hắn không phải nhà từ thiện, đã cứu mạng chúng thì đương nhiên sẽ bắt phải trả.
Hắn vốn không định dùng đến những đứa bé này sớm như vậy, nhưng Ẩn vương xuất hiện khiến hắn phải thay đổi kế hoạch.
Ít nhất vẫn nên thử xem, sắc dụ có thành công không,
Không bị dụ thì chắc là do sắc không đủ thôi.
Với thứ cổ trùng ký sinh trên thân thể này, Phó Thần yêu cầu rất khắt khe. Đầu tiên phải có dung nhan tuyệt mỹ. Tự bản thân không có sức hấp dẫn thì mười cái mị oa thể cũng vô dụng. "Các ngươi biết ta muốn các ngươi làm gì không?"
Những đứa bé đều rất ngoan, đồng loạt quỳ xuống. Chúng đã biết rất sớm, sống sót khó khăn đến thế nào, cho nên trưởng thành hơn hẳn trẻ con bình thường. Chúng biết nam nhân trước mặt là kẻ quyết định vận mệnh chúng, cho nên phải cố mà trổ hết tài năng, "Biết, thưa công tử."
Thanh Nhiễm phân loại đặc điểm của từng đứa trẻ, mang đến những người đạt yêu cầu. Nhưng Phó Thần không "nhìn" thấy thì làm sao mà chọn đây.
"Có tự nguyện không?"
"Vâng." Chúng trăm miệng một lời.
Tất cả đều quỳ, chỉ có một đứa duy nhất không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Phó Thần.
Phó Thần mỉm cười ôn hòa. "Sao thế?"
Đứa bé này không sợ người lạ, trái lại còn nhìn cặp mắt Phó Thần hồi lâu mới ngờ vực nói, "Mắt của ngài....."
Nụ cười trên mặt Phó Thần bỗng cứng đờ. Ngay cả Phi Khanh và A Nhất còn không phát hiện ra. Đứa trẻ này đúng là kỳ lạ.
Trước đó, hắn không biểu hiện bản thân mình có gì khác lạ với bất cứ ai trên núi Thái Thường, ngay cả các quản sự còn không biết chuyện, cho nên đứa bé kia không thể nghe từ ai đó được.
Thằng bé tên là A Tửu. Nó không nhớ rõ vì sao mình bị bỏ rơi, chỉ biết khi Thanh Nhiễm nhặt được nó thì nó đang ôm một bình rượu trong người, cho nên được đặt tên như vậy. Nó được huấn luyện chung với những đứa trẻ khác, nhưng vì quá nổi bật nên bị xa lánh. Bởi thế, nó làm gì cũng chỉ làm đến một nửa rồi thôi. Quá tài giỏi hoặc quá vô dụng đều sẽ bị kỳ thị.
Hôm nay, lúc Thanh Nhiễm cô cô đưa đi, bọ chúng đều trang điểm đẹp đẽ cho vị công tử thần bí kia chọn. Dù Thanh Nhiễm cô cô nói công việc rất nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào, nhưng chúng không tiếc. Cô cô đã dạy chúng, nếu không có giá trị thì ngay cả tư cách mất mạng cũng chẳng có.
Hôm nay, A Tửu cũng trang điểm cẩn thận. Nó rất lo sợ, nhưng nghĩ đến những người khác cũng đi cùng thì bình tĩnh hơn. Theo lời cô cô, nó đoán công tử muốn một người ổn trọng. Công việc của họ là nhiệm vụ bí mật, nếu không ổn trọng thì tỷ lệ thất bại rất cao.
Chúng chờ ngoài của hồi lâu rồi được đưa vào phòng. Lúc đầu, nó an phận thủ thường, không dám nhìn lên, biết rõ tò mò hại chết mèo.
Giọng của công tử hết sức ôn hòa.
A Tửu không nhịn được, liếc mắt một chút. Hóa ra người này trẻ hơn nó nghĩ nhiều.
Nó cũng không biết công tử có mù hay không, chỉ cảm thấy đôi mắt kia tựa như ngọc lưu ly, rất đẹp nhưng không hề có sức sống.
Thanh Nhiễm nhìn chằm chằm đứa trẻ. Sau khi được nhặt về, A Tửu cũng giống những đứa trẻ khác, nỗ lực hết mình. Khi nàng nhận ra nó bị xa lánh, định đi hỏi thăm một chút, thì hóa ra đứa bé này đã tự ngộ ra cách thức sinh tồn. Trong nhiều đứa nàng nuôi dạy, A Tửu có lẽ là đứa sắc sảo nhất. Nhưng mà tuệ cực tất thương. (quá thông minh sẽ bị hại)
Tuy xinh đẹp, nhưng cũng không phải đẹp nhất.
Nàng cảm thấy, lần này chủ tử cũng không cần một người quá thông minh. Ngốc chút cũng không sao, miễn là phát huy được hết khả năng của mị oa thể. Có lẽ A Tửu cố ý, kỹ xảo diễn như vậy, kẻ lão làng như nàng đương nhiên sẽ nhận ra. Những đứa trẻ đó luôn chuẩn bị vài cách để thu hút sự chú ý của công tử.
Không ngờ, Phó Thần lại vẫy tay với A Tửu.
A Tửu kích động trong lòng, mím môi đứng dậy, đi tới trước ánh mắt khinh thường của nhứng đứa trẻ khá.
Lúc này, trên bầu trời cao xanh, không ai thấy, một ngôi sao mới đã ló ra bên cạnh Thất Sát tinh, tên gọi Bắc Thần.
Là một Cát Tường tinh, mang vận khí trời sinh, gặp dữ hoàng lành, biến nguy thành an.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook