Thái Đản Du Hí
-
Quyển 2 - Chương 13: Bữa tiệc lúc nửa đêm (thượng)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người theo cầu nối giữa các tòa nhà đi qua tòa nhà khoa nghệ thuật và khoa ngoại ngữ, cuối cùng đến được tòa nhà thực nghiệm.
Dọc theo đường đi, lũ nhện đánh lén nhiều vô số, có mấy lần hai người suýt nữa đã dính vào bẫy của chúng. Nguy hiểm nhất là một lần cầu thang bất ngờ sụp, Lâm Giác không phản ứng kịp liền rớt xuống, ngay phía dưới là một mạng nhện lớn, cả tay lẫn chân cậu đều dính vào trên đó, hoàn toàn không thể động đậy, mà ngay trước mặt lại là một con nhện biến dị đang ngồi chồm hổm chờ bữa ăn khuya!
May là Tống Hàn Chương phản ứng rất nhanh, nhảy xuống khỏi cầu thang một đao giải quyết con nhện kia.
Khi hai người tới được tòa nhà thực nghiệm đã gần một giờ sáng. Cả tòa nhà lớn vô cùng yên tĩnh, nguồn sáng duy nhất còn sót lại là mũi tên chỉ hướng thoát hiểm trên tường. Bên tai lúc nào cũng văng vẳng tiếng côn trùng nhỏ bò qua bò lại, nhưng đến khi cẩn thận nghe ngóng lại chẳng còn tiếng gì.
“Giờ đi hướng nào đây?” Lâm Giác hỏi Tống Hàn Chương.
Tống Hàn Chương đang cố gắng đẩy những tơ nhện che cửa sổ ra, chuẩn bị quan sát tình hình trên quảng trường, nghe Lâm Giác hỏi mới chậm rãi trả lời: “Thiện Lượng rất có thể đã rời khỏi, thế nhưng ba người kia thì vẫn còn ở trong tòa nhà này, cứ từ từ tìm đi.”
“Tìm từng phòng một sao?” Lâm Giác vẻ mặt đau khổ hỏi.
“Không cần, phán đoán hành động của họ một chút là được. Họ không thể nào ở tầng một, như thế là quá gần đám nhện bên ngoài, chắc chắn đã lên các tầng trên rồi. Nhưng để phòng ngừa bị kiến bao vây, họ chí ít phải lưu lại cho mình một đường lui, như vậy nơi phù hợp chỉ có thể là các tầng có cầu nối thông với tòa nhà khác, tầng hai và tầng bốn.”
Lâm Giác gật đầu: “Vậy chúng ta nhanh lên thôi.”
Tống Hàn Chương nhìn quảng trường qua khe hở giữa đám mạng nhện chằng chịt, toàn bộ khoảng sân rộng lớn chẳng khác nào một sào huyệt của lũ nhện, rậm rạp chằng chéo những sợi tơ trắng bạc, mỗi một thân cây, mỗi một nóc nhà, mỗi một tấc đất đều bị mạng nhện chiếm lĩnh!
Toàn bộ đàn nhện có lớn có nhỏ đều đang không ngừng bày trận đối phó với lũ kiến. Bọn kiến dính trên mạng nhện vẫn đang chiến đấu khí thế, phun nọc kiến vào lũ nhện, há to mồm cắn xé, dùng tất cả sáu cái chân giãy dụa, tuy vậy một đống lớn kiến vẫn bị tơ nhện quấn thành một quả cầu trắng, bị chuyển dần vào trung tâm lưới.
Lúc này ở trung tâm quảng trường, vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ hình dáng một đài phun nước im lìm đứng đó. Con nhện khổng lồ chiếm giữ nơi đó y hệt kiến chúa không ngừng đẻ trứng rồi ấp trứng, lũ kiến trở thành lương thực duy trì thời kì sinh sản của nó, giúp nó có thể không ngừng sản xuất ra hàng đàn nhện mới, càng lúc càng đông.
Đây là cuộc chiến tàn khốc của thế giới côn trùng, con người như bọn họ, ngay cả tư cách xen vào cũng không có.
“Thoạt nhìn có vẻ nhện đang chiếm ưu thế.” Lâm Giác lẩm bẩm.
“Chỉ là tạm thời thôi, nhược điểm của nhện quá rõ ràng, sự sinh sôi nảy nở của chúng hoàn toàn dựa vào con nhện cái ở giữa kia, chỉ cần đàn kiến giết được con nhện cái này thì thế cục sẽ hoàn toàn nghịch chuyển. Hơn nữa tổ kiến ở tận quảng trường đồng hồ cách nơi này rất xa, chỉ cần kiến chúa trong tổ liên tục ấp trứng, chúng sẽ không thể bị đánh bại.”
“Cũng đúng.” Lâm Giác gật gật đầu.
Tầng trên đột nhiên truyền tới âm thanh kính vỡ vang dội, giống như có người đang dùng ghế đập cửa thủy tinh vậy.
“Tầng bốn, có người ở cửa chặn cầu!” Tống Hàn Chương lập tức đoán ra.
Hai người liền chạy lên tầng bốn, cánh cửa thủy tinh giữa cầu quả nhiên đã bị đập vỡ, cái ghế hung khí còn nằm lăn lóc một bên.
Đêm thứ nhất Tống Hàn Chương cũng từng phải đập cửa kính chặn giữa cầu tầng hai như vậy, may là đêm nay anh đã chuẩn bị trước một chiếc chìa khóa vạn năng, đỡ phải một đường đập phá.
Lâm Giác nhớ tới tình cảnh chiến đấu thảm khốc lúc tờ mờ sáng lần trước, lòng vẫn còn sợ hãi.
Tống Hàn Chương cau mày nhìn chiếc ghế trên mặt đất, thấp giọng nói: “Cẩn thận, có người phải bỏ chạy vội vã như vậy, ở đây chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra.”
Lâm Giác nắm chặt thanh đao trong tay, ngưng trọng nhìn quanh bốn phía.
Hai người một trái một phải kiểm tra từng phòng học gần đó, phòng nào phòng nấy tối đen, một tia sáng cũng không có, Lâm Giác đành móc đèn pin ra soi.
Bị ánh đèn quét qua, mấy con nhện nhỏ đều trốn vào góc tối, thế nhưng con nhện kích cỡ dị biến lại không mảy may sợ hãi, thậm chí còn nhe nanh tấn công cậu.
Nếu có phòng bị trước thì việc đối phó mấy con nhện này cũng chẳng làm khó được cậu, thế nhưng phiền phức ở chỗ thứ lũ nhện này am hiểu nhất chính là bẫy rập và đánh lén.
Cuối cùng chỉ còn lại duy nhất phòng hội trường lớn. Lâm Giác và Tống Hàn Chương không hẹn mà cùng đứng lặng ngoài cửa hồi lâu, không ai động thủ.
Hai người trao đổi một ánh mắt, Lâm Giác đưa tay mở chốt cửa.
Cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng, bóng tối trong căn phòng bị ánh sáng đèn pin đẩy lùi.
Tơ nhện rậm rạp móc nối lung tung lấp kín cả căn phòng, đám nhện nhỏ nhanh như cắt lủi khỏi phạm vi chiếu sáng của đèn pin, trốn trong đống cây ưa bóng trong các góc, hoặc là chui vào các khe hở trên tường.
“Định xây Bàn ti động sao?” Lâm Giác vừa lầm bầm vừa bước vào phòng.
Phòng hội trường này quá lớn, rất nhiều góc không thể quan sát rõ được, hơn nữa lại bị tơ nhện che chắn không ít, cậu phải xác nhận xem mấy góc chết đó liệu có ẩn giấu thứ gì hay không.
Tơ nhện như những tấm rèm từ trần nhà buông xuống, đan vào nhau rắc rối phức tạp, cũng không có quy tắc giống như mạng nhện thông thường, trái lại càng giống một thảm nấm mốc lớn phủ lên căn phòng. Lâm Giác không thể không dùng mã tấu trong tay trái quấn lấy đám tơ đó, gạt đến khi chúng tan tác hết mới thôi.
Từ sâu trong mạng nhện bỗng truyền đến âm thanh va chạm cộc cộc, sống lưng Lâm Giác vô thức thẳng lên, tay phải nắm chặt thanh đao dài.
“Học trưởng, anh nghe thấy tiếng gì không?” Lâm Giác không ngoảnh lại, chỉ nghi ngờ hỏi Tống Hàn Chương sau lưng.
“Góc tường bên phải cậu.” Tống Hàn Chương nói.
Lâm Giác nhất thời tự tin hẳn lên, tay cầm mã tấu càng hăng hái phá mở mạng nhện.
Âm thanh va chạm lần thứ hai truyền đến, lần này còn kèm theo tiếng va đập rất nhẹ, như là có cái gì bọc kín trong vãi bông đập vào mặt gỗ.
Khắp phòng chỗ nào cũng là bàn ghế, trên bàn nào cũng đắp một tầng mạng nhện, khoảng trống giữa các bàn cũng vương một lớp tơ, ánh đèn pin chiếu xuyên qua màn tơ trở nên lờ mờ, mảng sáng mảng tối loang lổ càng khiến người ta thêm nghi ngờ ở đây đang che giấu một thứ quái vật kinh người nào đó. Dây leo từ các ngõ ngách tràn ra, còn có những cây nấm hình thù kỳ quái, phản chiếu ra những cái bóng dữ tợn.
Có thứ gì đó đang theo dõi cậu. Nó đang đến gần, càng ngày càng gần.
Lâm Giác tin tưởng trực giác của mình, thế nhưng mắt cậu lại không tài nào bắt được một chút dấu hiệu của sinh vật khả nghi đó.
Ở đâu? Rốt cuộc là ở đâu?
Cảm giác bất an dần dần dâng lên, Lâm Giác gần như muốn lùi lại.
“Lâm Giác, nằm xuống!” Tống Hàn Chương đột ngột hô lên một tiếng.
Lâm Giác theo bản năng nằm vội xuống, tơ nhện dính đầy lên mặt cậu. Cậu nghe âm thanh xé gió lướt qua ngay trên đỉnh đầu, ngay sau đó là tiếng thân thể sinh vật bị đâm thủng…
Lâm Giác lau đi tơ nhện trên mặt, lộn người tránh đi.
Quá gần!
Một con nhện duỗi tám cái chân đứng giữa hai cái bàn, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống Lâm Giác, cái bụng to mọng đầy những vằn vện quái đản hơi giần giật, thoạt trông không khác gì một cái mặt quỷ.
Nó không bị thương tích gì? Vậy thanh âm vừa rồi là…
Lâm Giác liếc nhìn bóng tối xung quanh, một con nhện to lớn khác đang cật lực giãy giụa, bụng bất ngờ bị cắm một cây dao găm.
Di chuyển rồi!
Lâm Giác quăng thanh đao quá dài vướng víu đi, hai tay nắm chặt mã tấu hung hăng đâm về phía trước. Trái ngược với thân hình cồng kềnh, con nhện kia lại linh hoạt đến khó tin, nhanh nhẹn đu mình trở về mạng nhện.
Tốc chiến tốc thắng!
Lâm Giác không do dự vung mã tấu bổ thẳng về phía con nhện. Từ cái bụng nhện những sợi tơ tua tủa bắn ra che hết khoảng không trước mặt Lâm Giác, vài tia ánh sáng ít ỏi lọt qua được đều được đôi mắt tận dụng tối đa, từng chi tiết mơ hồ theo mỗi lần chớp mắt dần dần hiện rõ trong đầu cậu.
Mạng nhện chằng chịt cản trở tầm nhìn dường như đều đã tan biến, trong mắt cậu chỉ còn có con nhện lớn kia!
Một đao chém xuống, con nhện bắt đầu bỏ trốn.
Nó muốn trốn lên trên, trực giác mách bảo Lâm Giác như vậy.
Mã tấu của Lâm Giác đi trước một bước đánh tan mạng nhện từ trần nhà rủ xuống, chặt đứt đường chạy của con nhện. Nó lập tức bỏ qua việc đào tẩu, nhào lên công kích cậu, dùng chân trước vồ lấy lưỡi đao.
Lâm Giác ngửa mạnh thân mình ra sau, buông mã tấu.
Tốc độ của con nhện rất nhanh, nhưng tốc độ ngã xuống của cậu còn nhanh hơn. Lưng đập mạnh xuống nền đất tưởng chừng gãy làm đôi nhưng cậu vẫn không cảm thấy một chút đau đớn nào, trước mắt chỉ có hình ảnh con nhện đang càng lúc càng gần.
Càng lúc càng gần hơn, gần hơn…
Tay phải nắm lấy trường đao rơi trên mặt đất, dứt khoát đâm ra…
Tốc độ lao tới của con nhện cộng thêm lực đâm của Lâm Giác giúp lưỡi dao bén nhọn không chỉ phá tan tầng giáp bảo hộ vùng ngực của con nhện mà còn đâm xuyên qua thân thể nó. Tám cái chân mang vuốt nhọn hoắt điên cuồng giãy giụa, cuối cùng dần dần vô lực, co rúm thành một cái xác cong queo.
Thắng rồi! Đau quá…
Lâm Giác khổ sở nhíu mày, cái lưng ê ẩm đến cứng ngắc khiến cậu nhất thời không tài nào bò dậy nổi.
Bên kia, Tống Hàn Chương cũng đã kết liễu con nhện bị thương khi nãy, đang dùng dao găm mổ phanh bụng nó.
“Anh làm gì thế?” Lâm Giác nhìn mà buồn nôn.
Tống Hàn Chương không giải thích, tháo găng tay vứt xuống một bên: “Kiểm tra góc bên phải kia chút đi.”
Lâm Giác cố nhịn đau đớn sau lưng, theo lời anh gạt mở rèm mạng nhện.
Trong góc phòng học âm u, một tảng lớn tơ nhện trắng toát đan thành một cái kén, quấn chặt quanh một vật thể gì đó. Cái kén ấy cũng không hoàn toàn kín mít, thậm chí còn để lộ ra… áo quần, đồ dùng hàng ngày, và một cánh tay trái.
Ánh đèn chiếu lên vật thể, hô hấp Tống Hàn Chương chớp mắt ngưng trệ.
Anh chỉ liếc mắt đã thấy được đồ đằng màu bạc trắng trên cổ tay trái đó…
Thân Đồ… Hồng.
—
Phòng hội trường lớn là phòng học nha, không phải phòng hội trường tổ chức các buổi lễ bình thường nha.
Bàn ti động: Chính là động của đám yêu quái nhện, trong Tây du kí đoạn Đường Tăng gặp phải bảy con yêu tinh nhện cũng có đó.
Hai người theo cầu nối giữa các tòa nhà đi qua tòa nhà khoa nghệ thuật và khoa ngoại ngữ, cuối cùng đến được tòa nhà thực nghiệm.
Dọc theo đường đi, lũ nhện đánh lén nhiều vô số, có mấy lần hai người suýt nữa đã dính vào bẫy của chúng. Nguy hiểm nhất là một lần cầu thang bất ngờ sụp, Lâm Giác không phản ứng kịp liền rớt xuống, ngay phía dưới là một mạng nhện lớn, cả tay lẫn chân cậu đều dính vào trên đó, hoàn toàn không thể động đậy, mà ngay trước mặt lại là một con nhện biến dị đang ngồi chồm hổm chờ bữa ăn khuya!
May là Tống Hàn Chương phản ứng rất nhanh, nhảy xuống khỏi cầu thang một đao giải quyết con nhện kia.
Khi hai người tới được tòa nhà thực nghiệm đã gần một giờ sáng. Cả tòa nhà lớn vô cùng yên tĩnh, nguồn sáng duy nhất còn sót lại là mũi tên chỉ hướng thoát hiểm trên tường. Bên tai lúc nào cũng văng vẳng tiếng côn trùng nhỏ bò qua bò lại, nhưng đến khi cẩn thận nghe ngóng lại chẳng còn tiếng gì.
“Giờ đi hướng nào đây?” Lâm Giác hỏi Tống Hàn Chương.
Tống Hàn Chương đang cố gắng đẩy những tơ nhện che cửa sổ ra, chuẩn bị quan sát tình hình trên quảng trường, nghe Lâm Giác hỏi mới chậm rãi trả lời: “Thiện Lượng rất có thể đã rời khỏi, thế nhưng ba người kia thì vẫn còn ở trong tòa nhà này, cứ từ từ tìm đi.”
“Tìm từng phòng một sao?” Lâm Giác vẻ mặt đau khổ hỏi.
“Không cần, phán đoán hành động của họ một chút là được. Họ không thể nào ở tầng một, như thế là quá gần đám nhện bên ngoài, chắc chắn đã lên các tầng trên rồi. Nhưng để phòng ngừa bị kiến bao vây, họ chí ít phải lưu lại cho mình một đường lui, như vậy nơi phù hợp chỉ có thể là các tầng có cầu nối thông với tòa nhà khác, tầng hai và tầng bốn.”
Lâm Giác gật đầu: “Vậy chúng ta nhanh lên thôi.”
Tống Hàn Chương nhìn quảng trường qua khe hở giữa đám mạng nhện chằng chịt, toàn bộ khoảng sân rộng lớn chẳng khác nào một sào huyệt của lũ nhện, rậm rạp chằng chéo những sợi tơ trắng bạc, mỗi một thân cây, mỗi một nóc nhà, mỗi một tấc đất đều bị mạng nhện chiếm lĩnh!
Toàn bộ đàn nhện có lớn có nhỏ đều đang không ngừng bày trận đối phó với lũ kiến. Bọn kiến dính trên mạng nhện vẫn đang chiến đấu khí thế, phun nọc kiến vào lũ nhện, há to mồm cắn xé, dùng tất cả sáu cái chân giãy dụa, tuy vậy một đống lớn kiến vẫn bị tơ nhện quấn thành một quả cầu trắng, bị chuyển dần vào trung tâm lưới.
Lúc này ở trung tâm quảng trường, vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ hình dáng một đài phun nước im lìm đứng đó. Con nhện khổng lồ chiếm giữ nơi đó y hệt kiến chúa không ngừng đẻ trứng rồi ấp trứng, lũ kiến trở thành lương thực duy trì thời kì sinh sản của nó, giúp nó có thể không ngừng sản xuất ra hàng đàn nhện mới, càng lúc càng đông.
Đây là cuộc chiến tàn khốc của thế giới côn trùng, con người như bọn họ, ngay cả tư cách xen vào cũng không có.
“Thoạt nhìn có vẻ nhện đang chiếm ưu thế.” Lâm Giác lẩm bẩm.
“Chỉ là tạm thời thôi, nhược điểm của nhện quá rõ ràng, sự sinh sôi nảy nở của chúng hoàn toàn dựa vào con nhện cái ở giữa kia, chỉ cần đàn kiến giết được con nhện cái này thì thế cục sẽ hoàn toàn nghịch chuyển. Hơn nữa tổ kiến ở tận quảng trường đồng hồ cách nơi này rất xa, chỉ cần kiến chúa trong tổ liên tục ấp trứng, chúng sẽ không thể bị đánh bại.”
“Cũng đúng.” Lâm Giác gật gật đầu.
Tầng trên đột nhiên truyền tới âm thanh kính vỡ vang dội, giống như có người đang dùng ghế đập cửa thủy tinh vậy.
“Tầng bốn, có người ở cửa chặn cầu!” Tống Hàn Chương lập tức đoán ra.
Hai người liền chạy lên tầng bốn, cánh cửa thủy tinh giữa cầu quả nhiên đã bị đập vỡ, cái ghế hung khí còn nằm lăn lóc một bên.
Đêm thứ nhất Tống Hàn Chương cũng từng phải đập cửa kính chặn giữa cầu tầng hai như vậy, may là đêm nay anh đã chuẩn bị trước một chiếc chìa khóa vạn năng, đỡ phải một đường đập phá.
Lâm Giác nhớ tới tình cảnh chiến đấu thảm khốc lúc tờ mờ sáng lần trước, lòng vẫn còn sợ hãi.
Tống Hàn Chương cau mày nhìn chiếc ghế trên mặt đất, thấp giọng nói: “Cẩn thận, có người phải bỏ chạy vội vã như vậy, ở đây chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra.”
Lâm Giác nắm chặt thanh đao trong tay, ngưng trọng nhìn quanh bốn phía.
Hai người một trái một phải kiểm tra từng phòng học gần đó, phòng nào phòng nấy tối đen, một tia sáng cũng không có, Lâm Giác đành móc đèn pin ra soi.
Bị ánh đèn quét qua, mấy con nhện nhỏ đều trốn vào góc tối, thế nhưng con nhện kích cỡ dị biến lại không mảy may sợ hãi, thậm chí còn nhe nanh tấn công cậu.
Nếu có phòng bị trước thì việc đối phó mấy con nhện này cũng chẳng làm khó được cậu, thế nhưng phiền phức ở chỗ thứ lũ nhện này am hiểu nhất chính là bẫy rập và đánh lén.
Cuối cùng chỉ còn lại duy nhất phòng hội trường lớn. Lâm Giác và Tống Hàn Chương không hẹn mà cùng đứng lặng ngoài cửa hồi lâu, không ai động thủ.
Hai người trao đổi một ánh mắt, Lâm Giác đưa tay mở chốt cửa.
Cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng, bóng tối trong căn phòng bị ánh sáng đèn pin đẩy lùi.
Tơ nhện rậm rạp móc nối lung tung lấp kín cả căn phòng, đám nhện nhỏ nhanh như cắt lủi khỏi phạm vi chiếu sáng của đèn pin, trốn trong đống cây ưa bóng trong các góc, hoặc là chui vào các khe hở trên tường.
“Định xây Bàn ti động sao?” Lâm Giác vừa lầm bầm vừa bước vào phòng.
Phòng hội trường này quá lớn, rất nhiều góc không thể quan sát rõ được, hơn nữa lại bị tơ nhện che chắn không ít, cậu phải xác nhận xem mấy góc chết đó liệu có ẩn giấu thứ gì hay không.
Tơ nhện như những tấm rèm từ trần nhà buông xuống, đan vào nhau rắc rối phức tạp, cũng không có quy tắc giống như mạng nhện thông thường, trái lại càng giống một thảm nấm mốc lớn phủ lên căn phòng. Lâm Giác không thể không dùng mã tấu trong tay trái quấn lấy đám tơ đó, gạt đến khi chúng tan tác hết mới thôi.
Từ sâu trong mạng nhện bỗng truyền đến âm thanh va chạm cộc cộc, sống lưng Lâm Giác vô thức thẳng lên, tay phải nắm chặt thanh đao dài.
“Học trưởng, anh nghe thấy tiếng gì không?” Lâm Giác không ngoảnh lại, chỉ nghi ngờ hỏi Tống Hàn Chương sau lưng.
“Góc tường bên phải cậu.” Tống Hàn Chương nói.
Lâm Giác nhất thời tự tin hẳn lên, tay cầm mã tấu càng hăng hái phá mở mạng nhện.
Âm thanh va chạm lần thứ hai truyền đến, lần này còn kèm theo tiếng va đập rất nhẹ, như là có cái gì bọc kín trong vãi bông đập vào mặt gỗ.
Khắp phòng chỗ nào cũng là bàn ghế, trên bàn nào cũng đắp một tầng mạng nhện, khoảng trống giữa các bàn cũng vương một lớp tơ, ánh đèn pin chiếu xuyên qua màn tơ trở nên lờ mờ, mảng sáng mảng tối loang lổ càng khiến người ta thêm nghi ngờ ở đây đang che giấu một thứ quái vật kinh người nào đó. Dây leo từ các ngõ ngách tràn ra, còn có những cây nấm hình thù kỳ quái, phản chiếu ra những cái bóng dữ tợn.
Có thứ gì đó đang theo dõi cậu. Nó đang đến gần, càng ngày càng gần.
Lâm Giác tin tưởng trực giác của mình, thế nhưng mắt cậu lại không tài nào bắt được một chút dấu hiệu của sinh vật khả nghi đó.
Ở đâu? Rốt cuộc là ở đâu?
Cảm giác bất an dần dần dâng lên, Lâm Giác gần như muốn lùi lại.
“Lâm Giác, nằm xuống!” Tống Hàn Chương đột ngột hô lên một tiếng.
Lâm Giác theo bản năng nằm vội xuống, tơ nhện dính đầy lên mặt cậu. Cậu nghe âm thanh xé gió lướt qua ngay trên đỉnh đầu, ngay sau đó là tiếng thân thể sinh vật bị đâm thủng…
Lâm Giác lau đi tơ nhện trên mặt, lộn người tránh đi.
Quá gần!
Một con nhện duỗi tám cái chân đứng giữa hai cái bàn, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống Lâm Giác, cái bụng to mọng đầy những vằn vện quái đản hơi giần giật, thoạt trông không khác gì một cái mặt quỷ.
Nó không bị thương tích gì? Vậy thanh âm vừa rồi là…
Lâm Giác liếc nhìn bóng tối xung quanh, một con nhện to lớn khác đang cật lực giãy giụa, bụng bất ngờ bị cắm một cây dao găm.
Di chuyển rồi!
Lâm Giác quăng thanh đao quá dài vướng víu đi, hai tay nắm chặt mã tấu hung hăng đâm về phía trước. Trái ngược với thân hình cồng kềnh, con nhện kia lại linh hoạt đến khó tin, nhanh nhẹn đu mình trở về mạng nhện.
Tốc chiến tốc thắng!
Lâm Giác không do dự vung mã tấu bổ thẳng về phía con nhện. Từ cái bụng nhện những sợi tơ tua tủa bắn ra che hết khoảng không trước mặt Lâm Giác, vài tia ánh sáng ít ỏi lọt qua được đều được đôi mắt tận dụng tối đa, từng chi tiết mơ hồ theo mỗi lần chớp mắt dần dần hiện rõ trong đầu cậu.
Mạng nhện chằng chịt cản trở tầm nhìn dường như đều đã tan biến, trong mắt cậu chỉ còn có con nhện lớn kia!
Một đao chém xuống, con nhện bắt đầu bỏ trốn.
Nó muốn trốn lên trên, trực giác mách bảo Lâm Giác như vậy.
Mã tấu của Lâm Giác đi trước một bước đánh tan mạng nhện từ trần nhà rủ xuống, chặt đứt đường chạy của con nhện. Nó lập tức bỏ qua việc đào tẩu, nhào lên công kích cậu, dùng chân trước vồ lấy lưỡi đao.
Lâm Giác ngửa mạnh thân mình ra sau, buông mã tấu.
Tốc độ của con nhện rất nhanh, nhưng tốc độ ngã xuống của cậu còn nhanh hơn. Lưng đập mạnh xuống nền đất tưởng chừng gãy làm đôi nhưng cậu vẫn không cảm thấy một chút đau đớn nào, trước mắt chỉ có hình ảnh con nhện đang càng lúc càng gần.
Càng lúc càng gần hơn, gần hơn…
Tay phải nắm lấy trường đao rơi trên mặt đất, dứt khoát đâm ra…
Tốc độ lao tới của con nhện cộng thêm lực đâm của Lâm Giác giúp lưỡi dao bén nhọn không chỉ phá tan tầng giáp bảo hộ vùng ngực của con nhện mà còn đâm xuyên qua thân thể nó. Tám cái chân mang vuốt nhọn hoắt điên cuồng giãy giụa, cuối cùng dần dần vô lực, co rúm thành một cái xác cong queo.
Thắng rồi! Đau quá…
Lâm Giác khổ sở nhíu mày, cái lưng ê ẩm đến cứng ngắc khiến cậu nhất thời không tài nào bò dậy nổi.
Bên kia, Tống Hàn Chương cũng đã kết liễu con nhện bị thương khi nãy, đang dùng dao găm mổ phanh bụng nó.
“Anh làm gì thế?” Lâm Giác nhìn mà buồn nôn.
Tống Hàn Chương không giải thích, tháo găng tay vứt xuống một bên: “Kiểm tra góc bên phải kia chút đi.”
Lâm Giác cố nhịn đau đớn sau lưng, theo lời anh gạt mở rèm mạng nhện.
Trong góc phòng học âm u, một tảng lớn tơ nhện trắng toát đan thành một cái kén, quấn chặt quanh một vật thể gì đó. Cái kén ấy cũng không hoàn toàn kín mít, thậm chí còn để lộ ra… áo quần, đồ dùng hàng ngày, và một cánh tay trái.
Ánh đèn chiếu lên vật thể, hô hấp Tống Hàn Chương chớp mắt ngưng trệ.
Anh chỉ liếc mắt đã thấy được đồ đằng màu bạc trắng trên cổ tay trái đó…
Thân Đồ… Hồng.
—
Phòng hội trường lớn là phòng học nha, không phải phòng hội trường tổ chức các buổi lễ bình thường nha.
Bàn ti động: Chính là động của đám yêu quái nhện, trong Tây du kí đoạn Đường Tăng gặp phải bảy con yêu tinh nhện cũng có đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook